Bộ Bộ Liên Hoa
Chương 88
Lúc Ngưỡng Hiền còn được mẫu thân gọi là Tiểu Dương nhi, nó bắt đầu có một giấc mơ. Trong giấc mơ, có một con ngựa biết bay trên mây, còn có một nam nhân, nó không nhìn rõ được mặt nam nhân đó, chỉ thấy người đó mặc áo giáp màu vàng, tay cầm một thanh đao lớn, nhảy lên con ngựa đang bay, đạp lên từng đám mây vạn trượng, giống như một vị thần bay xuống đây. Người này nói với nó, gọi hắn là phụ thân.
Sau này nó dần lớn lên, biết phụ thân mình không phải là thiên thần kim giáp, trên đời càng không có con ngựa nào biết bay trên mây, nó cũng không mơ giấc mơ này nữa, chỉ muốn vẽ lên trong óc mình dáng vẻ phụ thân.
Nghiêm túc mà nói, thật ra nó cũng chưa từng nhìn thấy phụ thân. Nó từng gặp qua một lần. Chỉ là lần đó nó nhìn thấy một bóng lưng.
Ngày hôm đó là ngày Lạc Kinh đang bị vây hãm, nó và cô cô đi theo Trương thúc thúc về nhà, người khác đều cho rằng bọn họ là người một nhà. Sau đó có một ngày đi theo cô cô và Trương thúc thúc lên một chiếc xe ngựa, bị đội quân Tây Khương ép đi đến An Hưng. Nghe nói ở đó có một quý tộc bị bệnh sắp chết, bọn họ muốn Trương thúc thúc đi xem bệnh. Mấy ngày sau khi rời Lạc Kinh, chợt có tin truyền đến, Lạc Kinh đã được giành lại. Mấy ngày sau đó, trên đường đâu đâu bọn họ cũng có thể gặp phải tàn binh của Tây Khương.Theo tin tức mà bọn người Tây Khương đưa đến, Hổ sư Đại Nguyên không thể chống được, thề đoạt lại mỗi một tấc đất.
Người Tây Khương áp tải bọn họ bắt đầu trở nên rối loạn. Một nửa người kiên trì tiếp tục đi về phía An Hưng, một nửa chủ trương sẽ chạy trốn sau khi giết chết bọn họ. Thậm chí hai bên đã đánh nhau. Một buổi tối nào đó sau đó, Trương thúc thúc hạ độc vào trong trà của bọn họ, dẫn nó và cô cô trốn thoát. Trên đường bọn họ giúp đỡ lẫn nhau đi theo con đường nhỏ về phía Lạc Kinh, tránh khỏi một nhóm tàn quân Tây Khương. Cuối cùng lúc gặp phải tình huống nguy cấp, binh lính Đại Nguyên xuất hiện, cứu lấy họ. Người chỉ huy nói, hắn tên là Tôn Tường, cấp dưới dưới sự chỉ huy của Hoắc Đại tướng quân trực tiếp chỉ huy một quân đoàn Hổ sư. Sau khi Lạc Kinh khôi phục, tin tức về bọn họ moi được từ tù binh Tây Khương, cho nên phụng mệnh đi tìm.
Ngưỡng Hiền nhớ rõ. Hoặc có thể nói rằng nó vĩnh viễn không quên, lúc nó tới được trong thành Lạc Kinh đã chứng kiến cảnh đó.
Một ngày đó, thời tiết âm u, màn bụi dường như che lấp cả bầu trời, cổng thành Bắc Lạc Kinh có tiếng hoan hô vang dội. Vô số người đang đứng chật ở nơi này, hai bên đường vui vẻ đưa tiễn đại quân tiến quân lên phương Bắc. Nó và cô cô chen chúc trong đám người, bên tai nghe thấy tiếng hô liên tiếp ‘Hoắc Đại tướng quân’ thì nó biết bọn họ đang gọi phụ thân nó. Nó không thể chờ muốn nhìn phụ thân, để phụ thân có thể nhận ra mình. Nhưng người phía trước quá đông, che cản tầm mắt của nó, thậm chí nó còn bị người ta xô té ngã xuống đất. Nó nóng nảy đến mức gần như khóc lên thì được cô cô dùng sức kéo lên, giơ lên thật cao. Rốt cuộc nó cũng nhìn thấy bóng lưng người đang cưỡi ngựa phía trước.
“Phụ thân, con là Tiểu Dương nhi…”
Nó dùng hết sức, hét to về phía cái bóng lưng đó.
Gió thổi qua tai nó, nó nghe thấy tiếng của mình, vừa cao vừa vô cùng hưng phấn. Nhưng tiếng của người khác còn to hơn, vùi hết cả tiếng của nó.
“Phụ thân…”
Nó tiếp tục dốc hết sức gọi, nhưng ngoài nó cũng không có ai chú ý tới tiếng của một đứa trẻ. Nó cố nén nước mắt, nhìn bóng lưng đại quân phía trước đang dần khuất xa, cho đến khi biến mất trong tầm mắt.
Phụ thân không quay đầu lại, không nhìn nó, nó cũng không nhìn thấy rốt cuộc phụ thân như thế nào. Nhưng điều này không quan trọng, bởi vì kể từ sau đó, nó bắt đầu tiếp tục mơ về ngựa chiến mặc áo giáp rồi.
Đó là bí mật của nó, nó từng thấy qua bóng lưng phụ thân mình. Sau này mẫu thân cũng tới, nó cũng không nói cho người biết. Nó năn nỉ cô cô cũng phải giữ bí mật cho nó.
Nó có một tâm nguyện, chờ đến một ngày nào đó, phụ thân xuất hiện lần nữa trước mặt nó thì nó sẽ nói cho phụ thân, nó đã từng đứng với rất nhiều người nhìn bóng lưng phụ thân cưỡi ngựa đi đánh giặc – trong mắt nó, đó là một bóng lưng anh hùng.
Lúc Ngưỡng Hiền tỉnh, mở mắt ra, lập tức thấy cả phòng rực rỡ ánh mặt trời. Nó hiểu được, tuyết rơi mấy ngày rốt cuộc đã ngừng.
Nó đã đồng ý với muội muội Tiểu Nha Nhi và đệ đệ thích chạy loạn phía sau hai người bọn nó, chờ tuyết ngừng rơi sẽ dẫn bọn chúng đi ra ngoài đắp người tuyết và ném tuyết.
Nó đang muốn bò ra từ trong chăn, chợt ngây ngẩn cả người. Bên cạnh giường của nó còn có thêm một người. Lại là một đại nhân, người đó mặc chiếc áo màu tím sạch sẽ, đang nằm bên cạnh mình, trông như đang ngủ thiếp đi.
Giường Ngưỡng Hiền không phải rất lớn, nằm thêm một người lập tức trở nên khá chật hẹp. Hình như người đó sợ quấy rầy mình, cho nên khom người lại, cẩn thận không đụng phải mình, thậm chí chân còn đặt ở ngoài mép giường.
Ngưỡng Hiền xoa nhẹ hai mắt, kinh ngạc nhìn nam nhân anh tuấn xa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, chợt, mắt sáng lên, giống như hai ngọn đuốc nho
Nó nhận ra được, trên người nam nhân này có một cái áo vải, đó là do chính tay mẫu thân may. Nó biết là mẫu thân may cho phụ thân mặc.
Là phụ thân đã trở về! Thì ra điều mẫu thân nói tối qua với nó cũng không phải là lừa gạt. Tỉnh dậy, phụ thân đã xuất hiện trước mặt nó.
Phụ thân không còn là một bóng lưng mập mờ trong ký ức nó. So với tưởng tượng của nó, phụ thân càng trẻ tuổi, càng anh tuấn hơn. Tim nó đập thình thịch, cả người kích động như muốn nhảy lên. Vừa định nhào qua đánh thức phụ thân, bỗng nhiên dừng lại.
Phụ thân ngủ rất ngon, thậm chí nó còn có thể nghe được tiếng hít thở đều đều của phụ thân. Ngưỡng Hiền biết người vẫn luôn đánh giặc bên ngoài, bây giờ vừa trở về, nhất định là rất mệt mỏi.
Nó cười toét miệng, cẩn thận từng li từng tí kéo chăn mình thêm một nửa, trùm lên trên người của phụ thân – mặc dù trong phòng rất ấm, nhưng Ngưỡng Hiền sợ phụ thân ngủ sẽ lạnh, sau đó từ từ chui vào trong ổ chăn, hơn nữa còn đến gần người phụ thân mình.
Nó ngửi thấy trên người phụ thân có mùi cây xuân tươi mới, còn có thể ngửi thấy mùi gì đó… giống như mùi máu mùi gươm đao đao, hoàn toàn khác biệt mùi mà nó đã quen ngửi trên người mẫu thân. Nhưng nó vừa ngửi, lập tức thích thứ mùi này.
Nó thật không muốn đánh thức phụ thân dậy, nhưng bởi vì quá kích động, chân không cẩn thận đụng phải người phụ thân. Hỏng bét, lông mi người khẽ động, muốn tỉnh.
Ngưỡng Hiền vô cùng lo lắng, tim nhảy nhộn nhạo, lập tức nhắm mắt lại, làm bộ như mình còn đang ngủ.
Hoắc Thế Quân mở mắt ra, thấy cái đầu nhì tử đang ở bên người mình, mặc dù đang nhắm mắt nhưng hai hàng lông mi cũng không ngừng rung khẽ. Hắn thoáng ngẩng đầu, chợt phát hiện chăn mền đắp trên người mình, đưa mắt nhìn đứa con trai chốc lát, bên môi nở nụ cười hạnh phúc.
Hắn và Thiện Thủy về từ lúc canh năm. Bọn họ nói sẽ tặng cho con trưởng một kinh ngạc, cho nên Thiện Thủy trở về phòng, Hoắc Thế Quân đến phòng Ngưỡng Hiền, nằm bên cạnh nó.
Cả đêm hắn không ngủ, lúc nãy mới chợp mắt một chút, giờ này mới giật mình tỉnh lại, tinh thần vô cùng tốt.
“Tiểu Dương nhi…”
Hắn nhẹ giọng gọi, thấy nhi tử còn chưa muốn động, lông mi còn rung mạnh hơn, nụ cười bên môi càng đậm, vươn tay nhẹ nhàng vuốt đầu nó, tự nói: “Tiểu Dương nhi còn chưa tỉnh ngủ, vậy ta đến gặp Tiểu Nha Nhi trước…” Nói xong vén chăn mền lên, ngồi dậy.
Hắn vừa mới ngồi dậy, sau lưng nhi tử đã lao ra khỏi chăn, giống như một con hổ nhỏ nhào tới tấm lưng rộng lớn của phụ thân.
“Phụ thân phụ thân, con tỉnh!”
Ngưỡng Hiền gọi liên tiếp mấy lần, dùng sức ôm lấy hắn.
Hoắc Thế Quân cười lớn, quay người sang, ôm lấy nhi tử, không tốn chút sức nào giơ nhi tử lên thật cao. Ngưỡng Hiền đi theo phụ thân, luôn miệng cười khanh khách.
Nó cảm giác mình đã lớn, cho nên không cho phép người khác gọi mình là Tiểu Dương nhi nữa. Có lúc mẫu thân gọi nó như vậy, nó đều nghiêm túc sửa lại. Nhưng bây giờ nghe được phụ thân gọi mình như vậy, nó lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Phòng ngủ của Tiểu Nha Nhi ở ngay bên cạnh phòng của ca ca. Cô bé bị đánh thức bởi một loạt tiếng cười vui vẻ. Trong chăn vô cùng ấm áo, cô bé cuộn người lại, còn muốn tiếp tục ngủ nướng. Nhưng khi Bạch Quân cô cô đi vào giúp cô bé mặc quần áo, cười nói với bé rằng phụ thân cô bé mới trở về đêm qua, bây giờ đang ở trong phòng ca ca thì cô bé hét lên một tiếng, ngay cả vớ và giày cũng không kịp mang, chân trần nhảy xuống, chạy thật nhanh đến phòng cách vách.
“Phụ thân… con là Tiểu Nha Nhi…”
Cô bé đi vào, liền nhìn đang nâng ca ca lên vô cùng vui vẻ, hét to một tiếng, chạy như bay về phía phụ thân.
Hoắc Thế Quân chợt quay đầu lại, đưa một tay khác ra đón lấy cô bé, cũng bế cô bé lên.
“Tiểu Nha Nhi ngoan, cho phụ thân nhìn xem một chút, có lớn thêm chút nào không…”
Thiện Thủy dẫn tiểu nhi tử đi tới, thấy một cảnh như vậy. Thấy một đôi nam nữ đang ở hai bên tay Hoắc Thế Quân, một đứa chân không, một đứa mặc áo ngủ, cười trách nói: “Coi chừng bị lạnh…”
Nàng còn chưa dứt lời, tiểu nhi tử đã tránh khỏi tay nàng, bóng dáng nho nhỏ giống như quả pháo phóng tới người Hoắc Thế Quân, trong miệng không ngừng la hét: “Phụ thân, phụ thân, còn có con, con cũng muốn ôm…”
Hoắc Thế Quân ngồi xổm xuống, để đứa nhỏ nhất ôm cổ mình, hai cánh tay khép lại, để Tiểu Hải Tinh chen ở giữa ca ca và tỷ tỷ, không ngừng cười.
***
Lúc Bạch Quân đưa giày và tất đến phòng cho Tiểu Nha Nhi, nhìn thấy phụ thân và bọn nhỏ đang cười vui vẻ, nàng cũng cười rồi lặng lẽ đi ra ngoài. Lúc nàng xoay người, nhìn thấy Hoắc Hi Ngọc đang đứng dưới mái hiên trong tuyết gương mặt bị ánh mặt trời chiếu lên, trắng sáng như sứ.
Nàng ấy xuất hiện ở nơi truyền ra tiếng cười, bên môi cũng có nụ cười yếu ớt.
“Công chúa.”
Bạch Quân gọi nàng ấy một tiếng.
“Rốt cuộc trận chiến này cũng đánh xong…” Nàng nghe thấy nàng ấy lẩm bẩm nói: “Muốn về, rồi sẽ về. Không muốn về, cũng có chỗ cho hắn đi…”
Nàng ấy xoay người đi, còn để lại trong tuyết từng dấu
Bạch Quân kinh ngạc nhìn theo bóng lưng nàng ấy, trong lòng dần xẹt qua một chút ưu thương.
Muốn về, rồi sẽ về. Nhưng có người, một khi đã đi rồi sẽ không bao giờ trở về nữa…
***
Hai tháng sau, tháng ba Thiên Hưng năm thứ ba, Vương sư ở lương sơn đã đánh bại đại quân Đát Thản, thu phục một mảnh đất cuối cùng, uy chấn bốn phía. Hoàng đế thông cáo thiên hạ, từ đó bắt đầu dừng nghỉ, bốn bể bình an, lê dân thiên hạ không ngừng nhảy cẫng lên hoan hô, ngẩng đầu chờ đợi Vương thất dọn về Lạc Kinh.
Tháng tư, giữa trưa thời tiết tươi đẹp, trong thái miếu phía đông hoàng cung Lạc Kinh, im lặng không nghe thấy tiếng người, cây cối mọc um tùm, chỉ không ngừng vọng lên tiếng chim hót.
Mấy ngày trước, nhóm cung nhân đầu tiên trở về hoàng cung tuân lệnh dâng hương bái tổ, bây giờ linh bài tổ tiên đã trở lại trong thái miếu, tiếp tục hưởng thụ hương khói vạn tuế.
Ngày đó khi bị tấn công, bài vị trong thái miếu được hoàng hậu và thái tử phi ôm lấy chạy. Hôm nay thái miếu bị phá hủy đã tu sửa xong, bài vị tổ tiên dĩ nhiên sẽ về vị trí cũ. Chẳng qua, dù sao cũng không phải là chuyện có giá trị, cho nên bất luận là tu sửa thái miếu hay nghênh đón thần linh cũng được tiến hành trong im lặng. Nếu như không phải là thái miếu mới được chà dầu đến mức lóe sáng, có vẻ có chút bất ngờ đối với bên ngoài, nơi này tất cả thoạt nhìn vẫn giống như mấy trăm năm qua, toát lên không khí vô cùng nghiêm trang.
Hoắc Thế Du mặc thường phục, hông đeo bảo kiếm, đạp lên con đường trắng sáng đi về phía thái miếu.
Các thần tử của hắn giờ này có lẽ vẫn đang còn ở Kim Châu nghị luận làm sao để đối phó với Hoắc Thế Quân và Hổ sư của hắn. Theo suy nghĩ của bọn họ, chính quyền ở Kim Châu mới là chính quyền Đại Nguyên chính thống. Điều Hoắc Thế Quân phải làm lúc này chính là nghe lời chính thống, rút lui ra khỏi quân đội của hắn, trả lại Lạc Kinh thực ra đang nằm trong tay hắn. Nhưng bọn họ luôn luôn đợi không được. Mấy người đứng đầu bàn luận một phen, liền mượn cơ hội đưa bài vị tổ tiên về, sai một người ở lễ bộ thị lang giỏi thuyết giáo tới đây thám thính ý tứ bên này.
Bọn họ kết luận, Hoắc Thế Quân vốn là hậu duệ hoàng tộc, không dám không nhận linh vị. Mà một khi bài vì tổ tiên về vị trí cũ, thiên tử chính thống trở về, dĩ nhiên cũng là điều nên làm. Nếu hắn không lui binh, đó chính là công khai coi rẻ triều đình, về lý trước hết sẽ chịu thiệt mấy phần.
Thị lang đã tới mấy ngày, đáng tiếc là vẫn không thấy Hoắc Thế Quân. Hắn không thể làm gì ngoài chờ đợi ở trong hội quán, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, giờ này hoàng đế bí mật xuất hiện ở đây.
Hoắc Thế Du đứng trước chính điện thái miếu, khẽ hít một hơi thật sâu mùi không khí ẩm ướt, đưa tay đẩy cửa ra.
Bên ngoài ánh nắng mặt trời rực rỡ, chính đường thái miếu lại khép cửa chặt, có vẻ tĩnh mịch.
Sau khi chờ thích ứng với không gian ở đây, hắn đi xuyên qua các lối đi, đến trước linh vị tổ tiên, đốt nến thơm lừng. Sau khi thắp hương, hắn quỳ xuống cái đệm cói bên trái, dập đầu.
Vị trí bên phải đã có một người. Đó là Hoắc Thế Quân. Hắn cũng mặc thường phục. Hắn lẳng lặng nhìn hương khói nghi ngút phía trước, ánh mắt mờ nhạt.
“Ngươi đã đến rồi.”
Chờ Hoắc Thế Du dập đầu xong, Hoắc Thế Quân từ từ đứng lên, quay qua nhìn hắn, nói một câu như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
125 chương
510 chương
93 chương
65 chương
38 chương
20 chương
12 chương