Sau mấy chục năm, phụng mệnh chủ trì chỉnh sửa Lịch sử đầu tiên, rõ ràng không ai muốn nhìn thẳng vào sự thực lịch sử áp bức và lăng nhục, quan chép sử chỉ hời hợt nói một câu: quân dân đồng lòng, thủ mười lăm ngày sau thì thất thủ. Sách sử không hề nhắc tới, Tiết Lạp và những người như Tiết Lạp không đồng ý chạy trốn, sau đó tự nguyện gia nhập lên thành bảo vệ thành trì và bách tính. Đến lúc người bị chảy máu vẫn kiên trì đến giờ khắc cuối cùng, dần dần từng chút từng chút nằm trong vũng máu. Hoắc Vân Thần cũng chiến đấu đến thời khắc cuối cùng, kết quả bị trọng thương không chống đỡ nổi ngã xuống đất, nhìn thấy bầu trời cũng đã nhuốm đỏ. Lúc hắn ngã xuống còn liếc qua một lần, thấy Tiết Lạp vì vừa mới ném một tảng đá lớn mà bị một trận mưa tên bắn trúng tim. Sau khi hắn ngã xuống đất, lúc nằm xuống, hai tay còn ôm chặt hòn đá không buông. Bên tai hắn nghe thấy tiếng cửa thành bị phá vỡ, người Tây Khương hò reo như mãnh thú… Giờ khắc này, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh rất nhiều năm trước, trong màn tuyết rơi ở phủ Hưng Khánh, người thiếu nữ đứng đối diện hắn lấy tay vén bông vải dầy phủ đầy hộp đựng thức ăn, sữa dê còn đang bốc hơi nóng hổi giơ lên trước mặt hắn. Nụ cười nàng nhẹ nhàng linh hoạt mà ấm áp. Cảnh kia vừa hiện lên giống như chỉ mới ngày hôm qua. Hắn biết mình không xứng với chức thị vệ, càng không phải là phu quân của một nữ nhân. Nhưng hắn tin tưởng, gia chủ của hắn, nữ nhân của hắn sẽ tha thứ cho hắn. Hơn nữa nếu có đời sau, nếu như có thể lựa chọn, hắn chỉ muốn làm một người bình thường. ~ ~ Hoắc Hi Ngọc cũng không thành công thoát khỏi thành theo người Chu gia. Thực ra mà nói, nàng và rất nhiều dân chúng bị bắt làm tù binh xua đuổi trở lại Lạc Kinh, chờ được giải đến trước người Tây Khương. Đến lúc đó, bọn họ hoặc sẽ trở thành người không có đất, hoặc bị ép làm đầy tớ, hoặc là bị giết sạch. Mà lúc trước lý do họ không chạy thoát, là bởi vì bị chặn lại dưới cồng thành của một thành trì. Người đứng đầu thành này lấy lý do đề phòng gian tế Tây Khương lẫn vào, cho nên ra lệnh đóng chặt cổng chính. Một nhóm sáu người của Chu gia bây giờ cũng bị tách ra. Vốn rằng Hoắc Hi Ngọc và Ngưỡng Hiền, Chu đại nương chen chúc với hơn mười người trong một gian nhà. Qua hai ngày, nàng và những người khác bị giam ở một nơi khác, tách ra khỏi Ngưỡng Hiền và Chu đại nương. Chỗ này vốn là khu dân nghèo mặt trời Đế đô không chiếu tới, trước đây nàng chắc chắn sẽ không liếc mắt nhìn. Nhưng bây giờ, nàng và những nữ nhân bên cạnh đều như nhau, áo cũ rách nát, tóc tai rối xù, không thể nhìn thấy chút sắc thường ngày. Nàng rất lặng lẽ, giống như mấy lời cần nói đều đã nói hết từ trước rồi, cho nên không nói nữa, cũng không làm chuyện gì lớn, mỗi ngày chỉ yên lặng ngồi ở trong góc nhìn mu bàn chân mình đến mất hồn. Cuộc sống như thế trôi qua hơn một tháng, dần dần cũng có chút tin tức truyền vào. Nghe nói sau khi người Tây Khương vào được cổng thành đã chiếm lấy hoàng cung. Mỗi ngày bọn chúng đều tụ tập ở trước cổng thành Nam vũ nhục con dân Đế đô. Cuối cùng còn hơn thế nữa là bọn chúng nhất định sẽ chơi một trò khác, đó là dắt tù binh Đại Nguyên ‘đám Công chúa’ ra trước mặt con dân Đế đô quỳ gối trước người Tây Khương nhằm vũ nhục Đại Nguyên. Người Tây Khương dường như rất phấn khích với loại giải trí này, thậm chí còn thay phiên lùa đám tù binh chưa từng thấy qua một lần để xem. Cho nên đến một ngày này, đến phiên những người giam giữ có Hoắc Hi Ngọc. *** Hoắc Hi Ngọc theo mọi người bị ép đến trước cửa Đại Nam trước hoàng cung thì vô tình gặp được Chu đại nương và Ngưỡng Hiền. Nàng lập tức chen đến bên người bọn họ, nhưng còn chưa kịp nói lời nào liền bị tiếng động phía trước gây sự chú ý. Cửa Đại Nam của hoàng cung vốn là cánh cửa ngăn sự cao quý với đê tiện, ngăn quyền thế và hèn mọn, nó sơn son đinh đồng, chạm khắc hình thú, nhưng bây giờ lại thành một trò cười. Mười mấy nữ tử son phấn dày kịt, trang phục rách nát, trên cổ quấn dây thừng, bị người Tây Khương dắt ra phía sau cửa, quỳ trên mặt đất. “Nhìn đây, đây chính là Công chúa và Quận chúa Đại Nguyên các ngươi! Nữ nhân hoàng gia vô cùng tôn quý bây giờ lại là tù binh của bọn ta, biến thành những con chó cái, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất!” Một tên đứng đầu cầm roi da trên tay, bắt đầu chỉ vào từng cô nương đang quỳ gối dưới đất: “Công chúa Trường Phúc, Công chúa Gia Đức, Quận chúa Quân Dương, Quận chúa Duyên Bình…” Hắn dùng tiếng Hán lưu loát báo tên từng người một, vẻ mặt khinh miệt như đang thấy động vật. “Công chúa Trường Phúc….liếm giày cho ta…” Có lẽ là e sợ roi da trong tay tên cầm đầu kia, có lẽ cũng đã thành thói quen như vậy, cô nương kia cũng không phản kháng, lặng lẽ khom người hành lễ, đi đến gần giày hắn. “Công chúa Gia Đức! Nghe nói ca ca ngươi là Vĩnh Định Vương cái gì? Hắn lợi hại thế nào đi chăng nữa cũng giống như rùa rụt đầu không thấy bóng dáng. Sao hắn không đến cứu ngươi…” Tên cầm đầu kia trào phúng, lần này vứt giày mình đi, đưa đôi chân trần lên trên lưng ‘Công chúa’, ép nàng sát đất, sau đó duỗi ngón cái đến bên miệng nàng: “Liếm!” “Công chúa” này rất nghe lời, hèn mọn ngậm lấy. Kẻ đứng đầu Tây Khương quét mắt đến người Đại Nguyên đối diện, cười ha ha ngông cuồng nói: “Mở to mắt ra mà nhìn, đây chính là Công chúa của các ngươi. Nam nhân các ngươi đều là những kẻ hèn nhát, cho nên bọn họ chỉ có thể xứng đáng ngậm chân cho bọn ta.” Phía sau hắn, bọn lính cũng ngông cuồng cười theo. Trong đám người Đại Nguyên bị ép tới vây xem nổi lên tiếng xôn xao, có thờ ơ, có không nhịn được, nhiều hơn nữa cũng chỉ là không cam lòng và bất đắc dĩ…. ~ ~ Trong đám người, Hoắc Hi Ngọc từ từ ngồi xổm đi lên, đi tới bên tai Ngưỡng Hiền, nói: “Tiểu Dương nhi, sau này chỉ còn một mình cháu ở đây chờ phụ thân cháu đến cứu. Cháu có sợ không?” Ngưỡng Hiền lắc đầu, chần chờ, cũng ghé vào tai nàng nói: “Cô cô, cô cô đi đâu vậy…” Hoắc Hi Ngọc đưa tay vuốt mặt hắn, nói tiếp: “Cô cô phải để cho bọn chó má kia biết, thực sự Công chúa Đại Nguyên là người thế nào! Sau đó mặc kệ xảy ra chuyện gì, cháu cũng không được phép ra mặt. Người Hoắc gia chúng ta không thể để cho bọn chúng xem thường!” Hoắc Hi Ngọc dứt lời, đưa tay Ngưỡng Hiền cho Chu đại nương, nhỏ giọng nói: “Nhớ dẫn nó theo!” Dứt lời xoay người, đẩy đám đông kia ra, sải bước đi về phía hoàng cung. Công chúa ‘Gia Đức’ đó vẫn còn liếm chân của người Tây Khương, đám còn lại còn đang cười ngông cuồng. Trong lúc đó, trong đám đông chợt có một nữ nhân đầu tóc rối bù lao ra, trực tiếp vọt tới trước mặt vị Công chúa ‘Gia Đức’ đang quỳ trên mặt đất, khom lưng xuống thật nhanh. Đợi đến lúc nàng đứng dậy, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm. Tên cầm đầu Tây Khương đang hếch chân đó bị một lưỡi dao sắc bén cứa ngang cổ một vết thật sâu, ngã vật xuống đất. Sự việc này xảy ra quá mức bất ngờ, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, ngay cả binh lính Tây Khương cũng quên phản ứng. Cho đến khi nàng để con dao nhuốm máu trên tay xuống, máu văng tung tóe ra ngoài ba thước, mà Công chúa Gia Đức trên đất nào đó cũng hét lên, lúc này mới hô hào chạy tới, vây lấy nữ nhân điên này. “Ngươi là ai, thật to gan không muốn sống.” Một tên cầm đầu khác rút dao để trước ngực Hoắc Hi Ngọc, quát lên. Hoắc Hi Ngọc không hề sợ hãi, cất cao giọng nói: “Ta là ai? Hỏi rất hay. Ta nói cho các ngươi biết, tổ tiên ta là Thái Tổ khai quốc của đế quốc này, phụ thân ta là Vĩnh Định Vương đời thứ mười một, huynh trưởng ta là Hoắc Thế Quân đã từng giết được những tên chó má như các ngươi. Ta mới chính là Công chúa Gia Đức Hoắc gia chân chính!” Nàng hung hăng đá nữ nhân đang run lẩy bẩy trên mặt đất, vẻ mặt khinh miệt nói: “Các ngươi cũng là chó má, một khi đắc chí, bộ mặt cũng rất buồn cười! Lại dùng nữ nhân hạ đẳng không biết từ đâu giả mạo Công chúa Hoắc gia, dùng cái này tự mình thỏa mãn sự hèn mọn của các ngươi trước mặt con dân Đại Nguyên?” “Các con dân Đại Nguyên, hôm nay ta quang minh chính đại nói cho các ngươi biết, Công chúa Hoắc gia chân chính tuyệt đối không sợ chết. Nàng cũng sẽ không cam tâm tình nguyện chịu nhục như vậy, liên lụy tới các người cũng phải chịu nhục! Ta cầu xin các người hãy kiên nhẫn chờ đợi, một ngày nào đó, huynh trưởng ta sẽ mang theo binh lính của huynh ấy trở về đây, đuổi giết những tên súc sinh căn bản chỉ xứng co đầu rụt cổ nghèo hèn còn vọng tưởng này! Các người cứ chờ là được!” Giờ khắc này mặt nàng vô cùng bẩn thỉu, chỉ là giọng nói vang vọng, vai thẳng tắp, dáng vẻ vô cùng cao quý, nghiêm nghị chân chính không thể xâm phạm. Bách tính vây quanh cửa vô cùng kinh ngạc, dần dần trở nên xôn xao, đám người cheo đến cửa Nam Đại, vẻ mặt tràn đầy kích động và tức giận. Tên cầm đầu kia phục hồi lại tinh thần, vội vàng phất tay, sai người dẫn nữ tử đang quỳ xuống, nhìn qua Hoắc Hi Ngọc, đang muốn sai người trói lại mang đi, chợt thấy nàng lấy con dao đè lên cổ mình. Hoắc Hi Ngọc nhìn về phía điện Thái Cực trong hoàng cung, nghiến răng một cái, đầu mũi dao khó khăn lắm mới đâm rách da, chợt nghe thấy một giọng nam nhân nào đó trong đám người: “Đợi đã nào…! Nàng ta đâu phải Công chúa gì, nàng ta là thê tử đã thất lạc từ lâu của ta, có chút điên điên khùng khùng, lúc này mới phát bệnh nói năng xằng bậy!” Giọng nói nam nhân này vừa trẻ trung vừa trong sáng, dường như rất giống với giọng của người nào đó trong kí ức nàng, nhưng cũng không giống, dường như còn trầm ổn hơn. Hoắc Hi Ngọc chợt quay đầu lại, nhìn thấy người nào đó mất tích ba bốn năm trước không hề có dấu vết xuất hiện một lần nữa. Cả người áo vải màu xanh, vai cõng bọc hành lý, đang tách ra khỏi đám người sải bước đi về phía mình. ‘Cạch’ một tiếng, con dao trên tay Hoắc Hi Ngọc rơi xuống trên mặt đất. Trương Nhược Tùng đến trước mặt tên cầm đầu, không nhìn ra sắc mặt u ám của hắn, vẻ mặt tự nhiên nói: “Những lời ta nói là thật, hơn nữa, nhờ ngươi đi nói cho Đạt Hợi tướng quân của các ngươi biết, ta có thể trị khỏi tận gốc vết thương cũ của hắn. Nếu như trị không khỏi, ta và thê tử của ta cam tâm tình nguyện chịu giết, không oán hận một câu.” Đạt Hợi là người đã dẫn đội thiết kỵ Tây Khương dẹp xong Lạc Kinh. Năm xưa trong một lần đánh nhau, một bên sườn bị nát không lấy ra hết, nơi lồng ngực vẫn là nỗi khổ riêng, đã thành bệnh lâu năm. Lần này lúc tấn công thành trì, gặp phải những người ương ngạnh không chịu đầu hàng, bị tên chọc phải vết thương cũ, đau đến mức không thể ăn không thể ngủ, cầu y khắp nơi. Lại bởi vì hận ý trong lòng khó tiêu, lúc này mới sai người giả mạo ‘Công chúa’ ‘Quận chúa’ quỳ gối bên ngoài hoàng cung ngay trước mặt con dân Đại Nguyên chịu sỉ nhục, dùng để xả hận. Dĩ nhiên tên cầm đầu này cũng biết điều đó. Giờ này nghe thấy có người vẫn có thể chữa trị tận gốc, lại thấy hắn vẻ mặt tự nhiên, không giống nói tầm bậy, im lặng chốc lát, phất áo liền lệnh dẫn hai người này vào cung. *** Trong lúc này Hoắc Thế Du ở phương bắc bị đánh tơi tả phải lui quân về, lúc này đang giằng co với liên quân Tây Khương và Đát Thản ở sông Xích Thủy, từ phía phủ Hưng Khánh ở Tây Bắc xuất hiện một đội cờ hiệu của Đại Nguyên. Sau khi phủ Hưng Khánh bị đánh chiếm, người Tây Khương liền chuyển dời lực chú ý đến Thiên Môn Quan, phần lớn binh lực đều tập trung ở Lạc Kinh, quét sạch thành trì còn lại không muốn đầu hàng, còn phải giằng co với quân chủ lực Đại Nguyên, còn phải phòng bị Đát Thản tranh đoạt cùng mình – mặc dù bọn họ đã sớm thỏa thuận, một khi chiếm được Lạc Kinh, mặc kệ là quân của phương nào vào thành trước cũng sẽ trị vì như nhau, chờ sau khi cục diện ổn định sẽ phân thắng lợi sau. Chỉ là lời tuy nói thế, dù sao bản thân cũng phải đổi bằng từng vũng máu mới chiếm được Lạc Kinh, một khi miếng thịt béo dâng tới miệng, sao có thể dễ dàng khạc ra cho kẻ khác? Cho nên trọng binh đóng quân ở phía trước, vừa phòng bị đội quân Đại Nguyên ở Kim Châu đối diện, vừa tránh bị Đát Thản lật lọng, bị bọn chúng đánh trở tay không kịp. Bây giờ đội quân Đại Nguyên nhanh như tia chớp, dũng mãnh như hổ. Lúc đầu quân số không tới một nghìn, sau khi tập hợp lại ở Phượng Tường Vệ, sau khi đoạt thành trì cả đêm, nhanh chóng phát triển lớn mạnh. Vô số con dân Đại Nguyên ngày trước bị đánh tan tác chạy trốn đến chỗ binh lính Đại Nguyên đóng quân tìm nơi nương tựa. Giống như nghiêng theo chiều gió, không quá nửa tháng quân số mở rộng đến mấy vạn người, với khí thế đánh không kịp trở tay, theo Lộc Diên Đĩnh vào lãnh thổ Tây Khương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, đánh thẳng đến quốc đô An Hưng của Tây Khương. Tây Khương hoảng hồn, gấp gáp cầu viện Đát Thản, xin phái thêm binh lực áp chế. Đát Thản ngoài miệng đáp ứng, qua mấy lần lấy đủ mọi loại lý do chậm chạp không chịu xuất binh, chỉ khư khư giữ lấy phương Bắc đã rơi vào túi mình. Tây Khương chỉ sợ An Hưng đi theo vết xe đổ của Lạc Kinh, bất đắc dĩ chỉ có thể rút đại quân ra khỏi Lạc Kinh, mượn đường Đát Thản chiếm lĩnh chạy về bảo vệ quốc đô. Trong lúc đại quân Tây Khương ngày đêm hành quân thì đội quân Đại Nguyên lặng lẽ chia làm hai. Một đội tiếp tục tiến về phía Tây, kéo dài mức độ nhanh chậm đánh xong rồi chạy, hư hư thật thật tạo thế hấp dẫn lực chú ý của đại quân Tây Khương. Một đội tinh nhuệ khác sau khi Tây Khương đóng cửa, trèo đèo lội suối lặng lẽ tiến tới gần Lạc Kinh, chờ đến lúc gần nửa đêm mới phát động bất ngờ đột kích. Vì vậy, sự kiện kinh người tiếp tục diễn ra – trong lúc binh lính bên cạnh giấu nỏ phía dưới, một phó tướng tên Thôi Tái dẫn hơn mười người mang theo gỗ nghiền thô, trong tiếng kêu hô động trời, cửa thành bị đâm vỡ, binh lính sau lưng gào thét tiến vào trong thành. Sau một cuộc chém giết mù quáng, đế đô Lạc Kinh bị chiếm đóng ba tháng được khôi phục. Điều này khiến cho người Tây Khương khiếp sợ giống như mọi người đã hi vọng. Mà đội quân “Hổ sư” của con dân Đại Nguyên, quan chỉ huy của nó, tên là Hoắc Thế Quân.