Ngày lại ngày trôi đi, Nhược Hi cảm thấy cuộc sống buồn chán quá đỗi, quanh đi quẩn lại chỉ ngần ấy việc làm, Nhược Lan thì vẫn nhạt nhẽo lãnh đạm. Mọi chỗ có thể đi được trong Bối lặc phủ, Nhược Hi đều đã dạo qua không biết bao lần. Cô bắt đầu nhớ tiếc những lúc bù khú nhậu nhẹt, chén chú chén anh, sa đọa trác táng ở Thâm Quyến. Về đây thì chỉ có đàn ông mới được hưởng thụ thôi. Nhược Hi ngồi trên tảng đá, mặt quay ra hồ:… - Ài- Ài! - Ài!… Chợt nghe tiếng Thập Tứ a ca vang lên đằng sau: "Em thắng rồi!", Nhược Hi ngoái lại thì thấy Cửu, Thập và Thập Tứ a ca đang đứng sau lưng, liền lập cập nhỏm dậy thỉnh an. Thập a ca kêu lên: - Sao cô cứ thở dài không ngớt thế? Vì mấy tiếng thở dài của cô mà ta mất hai mươi lượng bạc đây này. Cửu a ca thêm: - Ta cũng mất hai mươi lượng nữa. Thập Tứ a ca thì cười sằng sặc, Nhược Hi thắc mắc ngó gã. Gã giải thích: - Mấy anh em cá nhau, xem rốt cục cô thở dài bao lần. Cửu ca cá không quá hai mươi lần, Thập ca bảo không quá bốn mươi lần, ta khẳng định phải hơn bốn mươi lần. Nhược Hi ngẫm nghĩ, rồi hỏi: - Tôi thở dài nhiều thế cơ à? - Lại còn không? – Ba người đồng thanh. Nhược Hi dẩu dẩu môi, không nói năng gì. Thập a ca lại hỏi: - Sao mà thở dài? Nhược Hi định đáp, Thập Tứ đã át đi: - Đừng nói vội, để chúng ta đoán nữa xem, tiền cược vẫn là hai mươi lượng. Nhược Hi bật cười: - Máu me cờ bạc quá đấy! Thập Tứ giục: - Cửu ca đoán trước đi! Cửu a ca xua tay: - Không đoán được, hai em chơi thôi. Thập a ca chăm chú nhìn Nhược Hi, đoán: - Tại buồn chán. Thập Tứ cười bảo: - Xem ra hôm nay chỉ kiếm được bốn mươi lượng này. Em cũng đoán là do buồn chán. Nhược Hi vênh mặt lắc lắc đầu: - Không phải đâu. Hai người cùng ngẩn ra, nghi hoặc nhìn cô gái, Thập a ca hỏi: - Thế là tại làm sao? - Là tại cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ buồn chán – Nhược Hi nghiêm nghị đáp. Bốn người cùng phá lên cười. Thập Tứ a ca an ủi: - Đừng chán nữa. Sắp Trung thu rồi, trong cung sẽ có đại yến. Nhược Hi tính ngày, nói: - Thế là sắp Trung thu! – đoạn hỏi – Các anh đến gặp Bối lặc gia à? - Ừ – Thập a ca đáp – Nhưng Diêu thị lang cũng đang ở thư phòng. Ta không muốn gặp lão già lắm mồm ấy, nên đi lòng vòng trong vườn đợi. Nhược Hi nghĩ một lát, lại hỏi: - Chốc nữa tôi theo các anh vào thỉnh an Bối lặc gia, được không? Thập Tứ a ca nhướng mày: - Tự nhiên tử tế, chẳng đểu cũng gian! Nhược Hi trừng mắt lườm gã, nhưng không phân trần gì. oOoCả bọn vào tới thư phòng. Thấy Nhược Hi đi cùng ba a ca, Bát a ca cũng không tỏ thái độ khác lạ, chỉ mỉm cười ban ngồi. Nhược Hi tươi tỉnh thưa: - Em nói nhanh thôi, nói xong đi liền, đứng là được rồi. Bát a ca tựa mình ra lưng ghế, tay vẩn vơ nghịch chiếc đê ngọc, khóe miệng nhích một nụ cười: - Việc của em ta không giúp được đâu. Ai buộc người ấy phải cởi chứ. Nhược Hi sững người, đoạn ảo não vái một vái: - Vậy Nhược Hi xin cáo lui. Bát a ca tủm tỉm: - Ừ, đi đi! Nhược Hi quay mình ra khỏi thư phòng, vừa đi vừa nghĩ, không gọi được viện binh, xem ra phải tự lực cánh sinh vậy. Lúc cô về tới nhà, Nhược Lan vẫn đang tụng kinh trong phòng tu, Nhược Hi rảo tới rảo lui, cân nhắc xem nên ăn nói sao đây? Cô đang mải nghĩ thì Nhược Lan đi sang, trông thấy em gái quanh quẩn bước dồn cũng không màng hỏi han, tiến thẳng lại sập nghiêng người xuống nghỉ. Nhược Hi vội chạy theo, ngồi xuống cạnh, một lúc lâu sau mới buồn rầu nói: - Em ra đời không được thấy mặt ngạch nương. Từ nhỏ tới lớn toàn nghe a ma chê em là "đụng đâu hỏng đấy", di nương thì ghét em ngỗ ngược, các anh chị em khác tuy cũng có người ân cần, nhưng suy đi tính lại vẫn không cùng mẹ sinh. Chỉ có chị là liền khúc ruột với em, xưa nay lại thương chiều em vô ngần. Em có điều lầm lỗi, chị đánh cũng được, mắng cũng xong, em xin vâng hết. Nhưng chị cứ phớt lờ em đi, thì em… Nói đến đây, nhớ ra là chẳng bao giờ còn gặp được cha mẹ, lại buồn thối ruột vì nỗi lạnh nhạt của Nhược Lan mấy ngày này, Nhược Hi trào nước mắt, khóc nghẹn cả lời. Nhược Lan nghe vậy, lệ cũng tuôn ròng ròng, ngồi thẳng dậy ôm chầm lấy em, hai người áp vào nhau mà khóc, Xảo Tuệ, Đông Vân khuyên giải mãi họ mới nguôi ngoai. Nhược Lan vừa đưa khăn chấm nước mắt, vừa răn: - Sau này em phải sửa cái tính hung tợn ấy đi, nếu không mất mạng lúc nào cũng chẳng biết được đâu – Ngừng một lát, nàng lại bảo – Em tưởng đánh Minh Ngọc cách cách nhà Quách Lạc La là chuyện nhỏ hả? Vừa rồi nếu không có Bối lặc gia đứng ra nhận trách nhiệm thay cho em, thì cả đích phúc tấn lẫn phò mã phủ đều không chịu bỏ qua đâu. Nhược Hi nghe xong, thấy Nhược Lan buồn quá đỗi, chỉ biết gật đầu vâng dạ. Sau lần hai chị em ôm nhau khóc lóc giãi bày, Nhược Lan mới coi như hết giận, lại đối xử với Nhược Hi chu đáo dịu dàng. Sắp tới tết Trung thu, đích phúc tấn đang lúc bận mình, việc soạn sửa cỗ bàn đều do một tay Nhược Lan thu vén, thành thử ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, Nhược Hi không còn vướng mắc trong lòng, tâm trạng nhẹ nhõm đi nhiều, tiếp tục làm một người nhàn tản trong cảnh phú quý. Việc khiến Nhược Hi vui vẻ nhất là từ bữa nghe cô than buồn chán, Thập a ca và Thập Tứ a ca thường xuyên sai người đưa đồ chơi mới lạ sang, giúp cô giải khuây, và cũng khiến cô bận trí với việc phỏng đoán về đồ chơi lần tới, khiến bọn a hoàn sôi nổi theo, trong nhà tiếng cười đùa tối ngày không dứt.