Bộ Bộ Kinh Tâm 2
Chương 12
Chớp mắt một cái, mười ngày đã qua đi nhanh chóng. Hôm nay là tết Nguyên tiêu.
Ta mặc một bộ y phục màu vàng, khoác áo lông cáo bên ngoài, mái tóc đen vấn lên đơn gia. Ta cùng Hoằng Lịch, Thừa Hoan đi ra phố. Mặc dù chúng ta ăn mặc đơn giản, nhưng những người qua lại vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc quan sát chúng ta. Nhưng dù sao, hôm nay là ngày hội, gia quyến của các vị đại quan, phú hào trong thành cũng ra phố thưởng hoa đăng, chúng ta như vậy cũng không quá gây chú ý như vậy.
Ta theo ánh mắt của người ta nhìn theo, thấy tám thị vệ trong cung đang tháp tùng phía sau. Bọn họ mặc dù đã mặc thường phục, nhưng vẫn chia làm hai đội đi theo đằng sau, không làm người ta chú ý mới là. Hơn nữa, tám người này vẻ mặt nghiêm túc, căng thẳng, không giống người đang đi du ngoạn.
Ta cười đưa mắt nhìn Hoằng Lịch, hắn cũng cảm thấy không tích hợp, liền hạ giọng dặn dò vài câu. Tám thị vệ lập tức trộn lẫn vào dòng người.
Thừa Hoan vẫn không chú ý tới những việc này, vẻ mặt kinh ngạc nhìn đông sang tây. Hoằng Lịch cười lắc đầu nói: “Còn một lúc nữa lễ hội mới bắt đầu, ngươi định dẫn chúng ta đi đâu?”
Hoằng Lịch không hề giống với các vị A Ca thời Khang Hi, từ nhỏ đã được ra khỏi cung. Bởi vậy, Hoằng Lịch đối với kinh thành cũng rất xa lạ. Ngẫm lại trong lịch sử, hắn là hoàng đế thường xuyên cải trang vi hành, nhưng không hiểu sao hiện tại lại có nhiều tương phản đến vậy.
Ta thừa nước đục thả câu, cười nói: “Tới rồi ngươi sẽ biết.”
Trong mắt hắn xẹt qua một tia kinh dị, nhìn kỹ lại thì thấy hắn vẫn giữ biểu hiện thản nhiên như trước.
Đột nhiên nhớ tới việc Hi phi đã nhờ cậy, ta hơi lo lắng nói: “Ngươi thích một cô nương như thế nào đây? Dù sao cũng đã trưởng thành, cũng nên lập một vị phúc tấn.”
Hoằng Lịch ngẩng đầu, buồn bã nhìn lên trời, trên mặt lộ ra một nụ cười buồn. Lòng ta trùng xuống, dường như hắn đang có tâm sự. Hắn đột nhiên ngừng lại, ngạo nghễ nhìn ta nói: “Không cần ngươi loạn điểm uyên ương.” (đại ý là ghép đôi, làm mai – ta ko biết dịch thành ngữ này)
Không đợi ta nói tiếp, hắn nói: “Nơi ngươi định dẫn chúng ta tới sẽ không làm mọi người thất vọng chứ?”
Ta hiểu hắn không muốn tiếp tục bàn luận việc kia, đành thở dài, đi về phía trước. Ngõ nhỏ đang ở ngay trước mặt, ta nắm lấy tay của Thừa Hoan, cười nói: “Nhanh lên nào, các ngươi sẽ không phải thất vọng đâu.”
Ba người ngồi xuống, Hoằng Lịch hơi nhíu mày nhìn các quầy hàng lộ thiên khắp nơi rồi nói: “Nơi này rất thú vị.” Hắn là người luôn kén chọn trong việc ăn uống, chưa bao giờ được thưởng thức đồ ăn trong quán xá ven đường, vẻ mặt hơi bối rối. Ngược lại, Thừa Hoan đầy vẻ hiếu kỳ, không ngừng nhìn người xung quanh, không có chút vẻ ngượng ngùng của một nữ nhi.
Lão chủ bán bánh sủi cảo trí nhớ rất tốt, đứng bên bếp lửa cười nói: “Cô nương lại đến, còn mang theo người thân?”
Ta mỉm cười, nói: “Đó là do sủi cảo của lão ăn rất ngon.”
Hoằng Lịch yên lặng nhìn ta, hạ giọng cười nói: “Trong cung, ngoài cung, biểu hiện của ngươi hoàn toàn khác nhau.” Ngay sau đó, hắn lớn tiếng hỏi: “Chủ quán, nàng thường đến đây sao?” Chủ quán cười to nói: “Cô nương đến đây hôm nay là lần thứ hai. Nhưng bằng hữu của nàng ta cũng rất hay đến.”
Người chủ quán nhắc tới là Trương Dục Chi. Hoằng Lịch nghe xong khẽ biến sắc mặt, nhìn ta chằm chằm. Hắn đang muốn mở miệng hỏi thì chủ quán đã chỉ tay ra phía trước, nói: “Ngươi xem, mấy vị khách lần trước cũng lại đến rồi.” Ta nhìn theo tay của hắn, nhận ra mấy cô nương cải nam trang lần trước cũng đang tới.
Ta nhớ mang máng họ là nữ nhi của một đại quan trong triều. Suy nghĩ một lát, ta nhớ ra cái tên “Lý Vinh Bảo” có chút ấn tượng. Trong bản danh sách Hi phi đưa có ta, có tên của hắn, chỉ là không biết Lý Vinh Bảo có mấy cô con gái. Thấy ta vẫn nhìn bọn họ, Hoằng Lịch đưa mắt nhìn theo, nói: “Chẳng qua là hai cô nương mặc nam trang, có gì kỳ quái đâu.”
Ta cười hỏi Hoằng Lịch: “Ngươi có biết Lý Vinh Bảo?”
Hắn nhìn ta dò xét, rồi hạ giọng nói: “Lý Vinh Bảo là người trong gia tộc Phú Sát thị, khi còn nhỏ được ban cho họ Lý trở thành con của tộc Hán. Người này tuy là người Mãn, nhưng lại có phong thái của người Hán, thái độ làm người rất thanh cao, tính cách cao ngạo, nhưng trong mắt của A mã, hắn là một hiền nhân tài tử. Năm Khang Hi thứ năm mươi tám, A Mã tiến cử hắn là đô tổng quản. Hiện tại, hắn đã qua đời. Ngươi sao lại nhắc đến hắn?”
Ta liếc nhìn mấy cô nương, lại hỏi tiếp: “Ngươi có biết hắn có mấy cô con gái không?”
Hoằng Lịch nhàn nhạt nói: “Chỉ duy nhất một nữ nhi, đứng hàng thứ chín trong nhà.”
Nghe hắn nói vậy, ta ngạc nhiên hỏi: “Ngươi rất rõ chuyện của bọn họ?”
Hoằng Lịch buồn bã nhìn ta, khiến ta sửng sốt. Hắn khẽ cười mtộ tiếng nói: “Lúc A mã còn là thân vương, đã từng tới phủ của Lý Vinh Bảo. Tại thư phòng của hắn ta đã gặp cô nương đó đang tập viết. A mã lúc đầu có khen, nói là ‘có phong thái của họ Âu Dương’. Sau khi về phủ, có gọi chúng ta lại răn dạy ‘nếu các ngươi không chịu khó rèn luyện, chỉ sợ không bằng chữ viết của tiểu cô nương chín tuổi’. Ngươi nói xem, ta có thể không rõ được hay sao?”
Thì ra, còn có nhiều chuyện như vậy. Ta đưa mắt nhìn hai vị cô nương đang loay hoay tìm chỗ, quán hôm nay rất đông. Thấy các nàng dường như không còn đủ kiên nhẫn, ta mạnh dạn nói: “Hai vị, nếu không ngại, có thể cùng ngồi.” Vị cô nương dẫn đầu liền vui vẻ, cười với vị còn lại, rồi hai người lần lượt đi tới. ngồi xuồng rồi, vị cô nương đó tự nhiên cười nói: “Cảm tạ cô nương.”
Nàng ăn nói rất thú vị, càng lúc càng thấy hợp ý. Nàng dường như cũng biết chúng ta đã rõ thân phận nữ nhi của các nàng, nên cũng hơi ngượng.
Ta nói: “Ta là Hiểu Văn. Nếu cô nương không chê, chúng ta có thể cùng nhau đi dạo”. Mấy người cùng nhìn nhau giới thiệu. Cô nương đó tên là Phó Nhã.
Hoằng Lịch không quan tâm tới câu chuyện của mấy nữ nhi chúng ta, một mình chậm rãi đi ở phía sau.
Đang nói chuyện, đoàn người đã tới Cúc Xá. Phó Nhã đứng ở cạnh cửa, nói: “Hiểu Văn cô nương quả là người văn nhã, nơi cô nương đến cũng quả thật tao nhã.” Ta khẽ cười nói: “Là do một vị bằng hữu giới thiệu cho ta, ta mới đến có vài lần.”
Hoằng Lịch ở phía sau vẫn im lặng không nói, ta có chút kinh ngạc. Nghĩ một chút, đoán là do hắn nghe được tên của Phó Nhã mới thành ra như vậy. Lẽ nào từ lâu hắn đã biết danh sách các nữ tử do Hi phi lập ra, người trước mắt sẽ là một trong những phi tử của hắn, cũng có thể chính là hoàng hậu tương lai của hắn.
Phó Nhã cười nói: “Hiểu Văn”
Ta giật mình, quay lại nhìn Hoằng Lịch, rồi lại cười nói với Phó Nhã: “Mong rằng nơi này không khiến ngươi thất vọng.”
Nàng hé miệng cười. Ta dẫn mọi người lên thẳng lầu hai, thấy chỗ ngồi quen thuộc đã có người khác cùng ngồi, đang than thầm trong lòng thì thấy hắn quay đầu lại. Thì ra là Trương Dục Chi, ta lại cảm thấy phấn chấn hẳn lên.
Dẫn mọi người đi lại gần, cùng ngồi xuống rồi chúng ta lại tự giới thiệu lẫn nhau. Hoằng Lịch vẫn như trước yên lặng không nói, điềm đạm lẳng lặng ngồi.
Đối diện Hoằng Lịch một lúc, Trương Dục Chi vẫn không ngừng quan sát hắn. Hoằng Lịch vẫn làm như không biết, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, câu chuyện mọi người đang đàm luận hắn cũng không quan tâm.
Trương Dục Chi cười nói với Hoằng Lịch: “Công tử chắc ưa tĩnh lặng, không thích nói chuyện.”
Hoằng Lịch quay đầu nhìn lại, miệng khẽ nhếch lên, nhưng nụ cười vừa cố nặn ra lập tức biến mất vào trong vẻ mặt lạnh lùng. Hắn lại quay nhìn ra cửa sổ. Vẻ mặt Trương Dục Chi thoáng hiện lên vẻ xấu hổ. Ta cười giải vây cho hắn: “Tên của hắn là Kim Hoằng, thường ngày rất ít nói chuyện.”
Tên này nghĩ ra cũng phù hợp. Họ Ái Tân Giác La vốn có nghĩa là Kim, tên của hắn cũng có một chữ Hoằng.
Thừa Hoan nhìn Hoằng Lịch, nghi hoặc nhìn ra cửa sổ rồi hỏi: “Hoằng… Hoằng ca ca, khu này khá là yên tĩnh, bên ngoài đâu có gì lạ khiến ngươi chăm chú đến vậy?” Hoằng Lịch khẽ cười, búng mũi Thừa Hoan nói: “Đương nhiên là đang ngắm cảnh rồi.”
Thừa Hoan xoa mũi, rồi bĩu môi. Sau nàng giật giật tay áo của hắn, nhẹ giọng năn nỉ: “Chúng ta ra ngoài đi dạo thôi. Khó khăn lắm mới được rời…, mới ra ngoài một lần, huynh cho ta đi chơi được không?”
Hoằng Lịch hừ nhẹ một tiếng, lôi kéo tay của Thừa Hoan, rồi đứng dậy kéo nàng nói: “Được, ta bồi thường cho muội.” Nghe giọng nói của hắn có chút khác thường, ta biết hắn có điều không hài lòng, đành mỉm cười ngồi yên.
Phó Nhã mỉm cười để lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xắn, cười trêu Hoằng Lịch: “Có thể để Tiểu Trác đưa tiểu thư ra ngoài một lúc.”
Thừa Hoan nhìn Hoằng Lịch, rồi lại nhìn nha hoàn của Phó Nhã, do dự một lát rồi buông tay Hoằng Lịch, chạy sang nắm tay của Tiểu Trác cười nói: “Hoằng…, ca ca cũng nên ra ngoài một chút.” Nói rồi, hai người vui vẻ cùng nhau xuống lầu. Hoằng Lịch khẽ lắc đầu, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trương Dục Chi nhấp một ngụm trà rồi nói: “Tiểu thư khí chất phi phàm, tương lai nhất định không tầm thường.” Ta sửng sốt, còn chưa hiểu chuyện gì, Hoằng Lịch đã quay đầu lại nhìn ta cười cười.
Ta không biết giải thích làm sao, dưới thang bỗng nhiên vang tiếng Thừa Hoan cười đùa. Nha đầu kia sao quay lại sớm như vậy. Ta ngó ra coi, thấy Dận Chân đang đi trước dắt Thừa Hoan, Tiểu Trác đi phía sau, Cao Vô Dung đi sau cùng, đang lục đục đi lên gác.
Ta vô cùng kinh ngạc, buổi chiều nay trong cung có yến tiệc, vì sao hắn lại xuất cung? Suy nghĩ một lát, ta thấy ấm lòng, khẽ mỉm cười đứng lên. Hoằng Lịch sắc mặt buồn bã theo đó đứng dậy. Trương Dục Chi, Phó Nhã nhìn nhau cười, rồi cũng đứng lên đợi.
Dận Chân đưa mắt nhìn Trương Dục Chi một cái, rồi cười với ta. Ta tránh ra nhường chỗ cho hắn, rồi ngồi xuống bên cạnh. Mọi người theo đó lần lượt ngồi xuống. Cao Vô Dung khom người đứng hầu sau lưng Dận Chân.
Dận Chân sắc mặt tươi sáng nhưng lạnh lạnh, có vẻ uy nghiêm trời sinh, lúc này tuy đang cười nhưng mọi người cũng mất đi vẻ tự nhiên ban đầu.
Dận Chân quét mắt nhìn quanh một lượt, rồi dặn Cao Vô Dung: “Lui ra trước đi.” Cao Vô Dung khiêm cung dạ một tiếng, rồi nhanh chóng bước xuống lầu. Trương Dục Chi vốn biết ta là người trong cung, nhìn thấy cảnh này mặc dù có lộ vẻ kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng trở lại bình thường. Phó Nhã mặc dù xuất thân từ gia đình quan lớn, nhưng vẫn có chút rúng động.
Thấy vậy, Dận Chân cười nói: “Các ngươi không cần quá câu nệ.” Mọi người lúc đó mới lại nhẹ giọng nói chuyện, Thừa Hoan thỉnh thoảng lại xem ngang chọc cười, khiến bầu không khí sinh động hẳn lên.
Ta nhìn sắc trời bên ngoài, liền nhẹ giọng nói: “Trời đã tối, giờ nên làm gì?”
Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ nhu hoà, khẽ mỉm cười: “Ta đã an bài.” Ta cười mà không nói thêm, thầm nghĩ mặc kệ đã an bài thế nào, tối nay ngươi cũng phải dự yến tiệc.
Ta thầm tính toán trong lòng, cầm chén trà nâng lên nhấp một ngụm thì Trương Dục Chi chợt nói: “Lệnh muội phẩm trà vô cùng tốt.”
Ta ngẩn ngơ, cố nuốt xuống trà trong cổ họng, quay sang bên cạnh che miệng ho khan một hồi. Ta liếc mắt nhìn hắn, thấy ánh mắt của hắn lộ vẻ đùa cợt, liền khinh dị lắc đầu. Thừa Hoan vội đưa cho ta khăn lụa, ta nhận lấy lau lau khoé miệng.
Cũng không thể trách Trương Dục Chi hiểu nhầm. Thừa Hoan gọi ta là cô cô, gọi Hoằng Lịch là ca ca, mà Hoằng Lịch lại gọi Dận Chân là A Mã. Đương nhiên, hắn cho rằng Dận Chân là đại ca của ta.
Trương Dục Chi cùng Phó Nhã đều nhận thấy không thích hợp, cũng không biết nên nói thế nào. Thừa Hoan nhìn mọi người, rồi quay sang ta, nũng nịu cười rộ lên: “Các ngươi nghĩ sai rồi, kỳ thực cô cô không phải là…”
Hoằng Lịch chặn lại, gượng cười nói với ta: “Ngạch nương, A mã rất ít khi ra khỏi phủ. Thời gian không còn nhiều, chúng ta ra phố đi dạo thôi.”
Tiếng ‘ngạch nương’ vừa lọt vào tai, ta ngẩn ngơ nhìn Hoằng Lịch tỏ vẻ khó hiểu. Thế nhưng, Hoằng Lịch không hề chú ý tới ta, mà rất quan tâm tới Trương Dục Chi. Ta nhìn sang, Trương Dục Chi toàn thân chấn động, lộ vẻ đau đớn. Trong nháy mắt, ta chợt hiểu vì sao Hoằng Lịch có biểu hiện như vậy, cũng hiểu rõ nụ cười hàm ý của Dận Chân.
Ta đứng dậy, nắm lấy tay của Dận Chân, rồi quay qua Trương, Phó hai người nói: “Chúng ta cùng đi thôi.” Dận Chân ánh mắt lộ vẻ sủng nịnh, hoang mang nhưng nhanh chóng khôi phục lại vẻ điềm nhiên lạnh lùng, nắm chặt tay của ta rồi dẫn mọi người cùng xuống lầu.
Từ lúc người Mãn nhập quan, diệt Minh lập Thanh, đại kế trị quốc an dân vẫn đều là “Thanh tuỳ Minh chế”, vẫn cường điệu ‘tường dịch Minh lật, tham dĩ quốc chế’. (cả đoạn này ý nói nhà Thanh vẫn chưa có bộ luật riêng, vẫn giữ nguyên những bộ luật, chính sách của nhà Minh) Mặc dù năm Thuận Trị thứ ba đã ban hành “Đại Thanh luật tập giải phụ lệ”, năm Khang Hi thứ tám ban hành ‘hiện hành tắc lệ’, nhưng tất cả đều chỉ được coi là phiên bản kéo dài của bộ luật thời Minh, không thể coi là Bộ luật Thanh triều. Sau khi Dận Chân kế vị, hắn đã tập hợp các danh sĩ, bác học nghiên cứu thế cục, tỉ mỉ chỉnh sửa, rốt cục đầu năm nay đã hoàn thành “Đại Thanh luật tập giải”, đây là bộ luật đầu tiền của Thanh triều kể từ khi lập quốc, được coi là bản gốc của “Đại Thanh luật lệ” sau này.
Từ khi ban hành luật mới trên phạm vi toàn quốc, Dận Chân mang tâm trạng vui sướng, khiến những cung nữ thái giám hầu hạ bên cạnh cũng được thoải mái, vui vẻ hơn.
Năm nay, đông tuyết sớm tan, tuy mới là tháng hai nhưng khí trời đã ấm áp hơn rất nhiều. Mấy hôm trước, mưa xuân tầm tã rơi liên tục mấy ngày. Hôm nay, tuy đã tạnh ráo nhưng sắc trời vẫn mù mịt, mặt trời chiếu qua lớp mây dày toả ánh sáng mơ mơ hồ hồ.
Nắm chặt món đồ trong tay, ta lẳng lặng đứng trong Dưỡng Tâm điện ôn nhu nhìn hắn, bốn mắt nhìn nhau. Hắn có chút nghi hoặc khi bắt gặp thần sắc ngày hôm nay của ta, liền đứng dậy bước khỏi thềm, ôm lấy ta cười nói: “Vì sao lại nhìn ta như vậy?” Nghe lời hắn nói, ta nóng bừng hai má, khẽ nói: “Ta muốn tặng chàng một món quà.” Ánh mắt của hắn loé ra tia sáng, nhận lấy hộp gấm trong tay ta mở ra.
Trong hộp gấm là một đôi nhẫn ngọc, trông qua có vẻ rất bình thường. Điểm đặc biệt của đôi nhẫn ngọc này là mặt ngọc bên trên khảm từ một khối ngọc mà ra, nhỏ nhắn xinh xắn, trong suốt như thuỷ tinh. Giữa mặt ngọc có chạm khắc một cây hoa ngọc lan. Ngọc thạch làm nhẫn cũng trong sáng, sắc ngọc hoà hợp với mặt ngọc, trông vô cùng đẹp mắt.
Hắn nhìn một lát, nhíu mày nói: “Vô sự sao lại…”
Hắn còn chưa dứt lời, ta liền làm bộ muốn đoạt lại. Hắn giữ chặt, ta lắc đầu trách: “Ta vì chàng chuẩn bị lễ vật, lại bị nói ra thành như vậy.”
Hắn cười rộ lên nói: “Rất khác biệt, nhưng chỉ có chút khoa trương.” Ta cúi mặt cười, hắn lại nói: “Thế nhưng, ta rất thích.”
Thấy hắn như vậy, ta bật cười. Cười xong, hắn nghiêm mặt nói: “Đây là quà tặng của lễ tình nhân”
Hắn hỏi ngược lại: “Cái gì là lễ tình nhân? Quà tặng có gì đặc biệt?”
Kỳ thực, ở sâu trong nội tâm của ta vẫn luôn khao khát được cùng người ta yêu cử hành một hôn lễ lãng mạn, nhưng ta hiểu rõ kiếp này khó mà hoàn thành tâm nguyện. Bởi vâỵ, ta chỉ còn biết chấp nhận cuộc sống như hiện nay. Tặng cho hắn cặp nhẫn này, nhưng lại không thể giải thích cho hắn hiểu rõ ý nghĩa của cặp nhẫn. Ta đành giải thích lập lờ: “Lễ tình nhân là một ngày lễ giành cho những người yêu nhau. Nhẫn tượng trưng cho tình yêu của hai người. Nếu như một người không còn yêu nữa, trả lại nhẫn thì người kia sẽ hiểu rõ…”
Vẻ mặt hắn cười cười, nhìn ta chằm chằm nói: “Nghe như nàng đang ám chỉ điều gì đó…”
Biết hắn đã hiểu rõ ý của ta, ta nhẹ nhàng cười nói: “Nhẫn này một khi đã mang vào, suốt đời cũng không được tháo ra.”
Hắn phụng phịu, gật đầu điềm đạm nói: “Ta biết.”
Nói xong, hắn cầm lên cái nhẫn nhỏ lồng vào ngón tay trỏ của ta. Ta đánh vào tay hắn, khiến hắn bối rối. Ta nói: “Cần phải làm như thế này.” Nói rồi, ta cầm lên chiếc nhẫn to, chăm chú lồng vào ngón tay áp út của hắn. Hắn cười rồi nói: “Nàng từ đâu mà biết nhiều việc cổ quái như vậy. Ta nhớ Tây Bắc đâu có lắm quy củ như vậy?”
Ta ngẩn ngơ nói: “Là do chàng lạc hậu quá thôi.”
Hắn không cho là đáng cười, sau đó cực kỳ khéo léo đeo nhẫn cho ta, vừa làm vừa nói: “Cuộc đời này dứt khoát…”
Ta cảm động, nói theo hắn “…không bao giờ hối hận.”
Hắn nắm chặt hai bàn tay của ta, nhìn thẳng vào ta, ánh mắt chứa chan nhu tình. Hai má ta nóng bừng, nhắm mắt cười hối hắn: “Còn rất nhiều tấu chương trên bàn, chàng giải quyết đi thôi.”
Hắn cười lớn, ôm lấy ta bước lên bậc thềm, đi tới trước bàn nói: “Lại đây ngồi cùng ta.”
Mấy ngày nay, hai người chúng ta đã quen cùng phê duyệt tấu chương. Ta ngồi một lúc rồi đứng lên, rút ra một trang giấy. Hắn ngẩng đầu lên nói: “Sao không ngồi?”
Ta cười nói: “Ta muốn viết mấy chữ, hai người cùng ngồi làm sao viết được?” Hắn cười, cúi đầu đọc. Ta ngưng thần tập viết.
Đại điện không có một chút tiếng động. Hắn ngẩng đầu, đột nhiên nói: “Nếu vì tuyển phúc tấn cho lão tứ, ngươi nghĩ nữ tử như thế nào sẽ thích hợp?” Trong lòng ta nghĩ, nếu là người hắn thích sẽ là rất tốt, nhưng hắn đã thận trọng như vậy, liền khẽ thở dài: “Nếu như chỉ tuyển phúc tấn một cách đơn giản, chỉ cần hắn thích là được. Nếu như còn lo lắng những chuyện khác, nên tuyển người không cần quá coi trọng dung mạo, cốt là trông già giặn.” Hắn cười, khẽ gật đầu. Ta có chút không cam lòng, lại nói tiếp: “Hay chỉ cần hắn thích là được.”
Người Mãn chọn hoàng hậu vốn tuyển người già giặn. Bởi vậy, ngày hôm nay nhìn lại những tấm ảnh thời cuối nhà Thanh, hoàng hậu trông không phải là rất đẹp. Loại trừ lý do thẩm mỹ quan lúc đó không giống người hiện đại, chủ yếu là do truyền thống lập hoàng hậu phải già giặn của người Mãn. Có thể lúc này, Hoằng Lịch đã được bí mật chọn làm người kế vị. Nếu không, Dận Chân sao phải thận trọng như vậy. Hắn không chỉ đang vì Hoằng Lịch mà chọn phúc tấn, hắn là đang tỉ mỉ lựa chọn một quốc mẫu tương lai, một hoàng hậu thống lĩnh hậu cung, bên trong còn mang theo nhiều yếu tố chính trị.
Ta cảm thấy hắn đang chăm chú nhìn ta, ta vẫn cúi đầu viết, nhẹ giọng nói: “Chàng không nên hỏi ta.” Yên lặng một hồi, hắn nói: “Đúng là ta không nên hỏi nàng, nhưng ta ngăn không được ý muốn hỏi nàng. Trong cung, ta còn ai có thể nói chuyện được đây?”
Âm thầm cười khổ, từ xưa đế vương vốn như vậy, làm sao ngươi lại khác được.
Chợt cảm thấy hơi thở của hắn rất gần, bên tai có luồng nhiệt khí. Ta ngẩng đầu, thấy hắn đang nghiêng người nhìn chữ ta viết, nhẹ giọng đọc: “Lan nhi, Lan nhi…” Hắn ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Nữ tử này là ai?”
Ta cười nói: “Là một người vô cùng quan trọng.
Hắn tỏ vẻ căng thẳng, yên lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Ta chưa nghe nàng nói có người bạn như vậy.”
Liếc nhìn hắn, ta nói: “Đến lúc chàng sẽ biết đó là ai mà.” Trong lòng ta có chút bối rối, nghĩ không ra, đương nhiên ngươi sẽ không muốn, nếu không ta sẽ sớm như ý nguyện.
Ta khe khẽ thở dài, trong đầu lại hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn. Hắn nhìn ta suy nghĩ một lúc, nhẹ giọng nói: “Người vô cùng quan trọng của nàng phải là ta, không thể là ai khác.”
Vẻ u sầu của ta biến mắt, vui vẻ gật đầu. Hắn lại thở dài, khẽ nói: “Chẳng nhẽ có chuyện luân hồi chuyển thế, có hay không linh hồn bất diệt?” Hôm nay hắn có chút đặc biệt, ta vô cùng kinh ngạc hỏi: “Trong lòng vì sao chàng không vui?”
Lặng im một lát, hắn trầm giọng nói: “Ta đã lệnh cho Thập tam đi lựa chọn tìm nơi tốt để xây lăng mộ cho ta. Lăng mộ của tiên đế ở tại Tuân Hoá, bởi vậy Thập tam cũng tới Tuân Hoá tìm nơi đất tốt.” Ta đột nhiên hiểu ra vì sao hắn lại có tâm trạng như vậy. Hắn không hi vọng sau này sẽ cùng Khang Hi chôn chung một chỗ. Ta yên lặng suy nghĩ một hồi: “Vùng Tuân Hoá cấu tạo địa chất chủ yếu là đất đá, dường như không thích hợp.” Ánh mắt hắn lộ vẻ căng thẳng, nhìn ta.
Không muốn hắn lại chìm đắm trong nỗi bi thương khó xoá, ta đi tới cạnh hắn, kéo tay nói: “Hôm nay là một ngày đặc biệt, ta đã vì chàng chuẩn bị một bữa tối đặc biệt.”
Nhìn mấy món ăn ở trên bàn, hắn nhíu mày nói: “Không khí rất tốt, về phần đồ ăn… Nguyên một khối thịt? nhìn không ra chỗ nào đặc biệt.” Đây chính là sáng tác đắc ý của ta. Tuy rằng nguyên liệu khó tìm, nhưng trong hoàng cung đại nội, không gì có thể làm khó bọn họ. Bận rộn nửa ngày, giờ bị hắn nói như vậy, lòng tự trọng của ta có chút bị xúc phạm.
Ta quay lại nói: “Đây được gọi là món Bít-tết, chỉ ăn trong những dịp đặc biệt.” Nghe vậy, hắn nhìn ta một lúc, nghi ngại nói: “Làm sao để ăn?”
Bởi vì hắn không thích đồ ăn nhiều mỡ, bởi vậy ta cố gắng làm thật ít mỡ, lật tảng thịt bò hơi nghiêng cho mỡ chảy hết ra. Ta vốn cho rằng vụ dao nĩa sẽ làm ta tốn rất nhiều công phu, nhưng do Cao Vô Dung nhắc nói, các thầy tu phương Tây đã từng mang tới dao nĩa, chỉ là không biết dùng vào dịp nào. Ta lấy ra, hoàn toàn đúng là đồ chúng ta vẫn dùng.
Ta một tay dao, một tay dĩa, thành thạo xắt một miếng thịt, dùng nĩa đưa vào miệng rồi mỉm cười nhìn hắn. Hắn thấy vậy, cũng thử cắt một chút. Ta khẩn trương chờ hắn ăn xong miếng đầu tiên này. Hắn cau mày nói: “Mùi vị có chút cổ quái.” Ta buồn bực, ăn thêm một miếng, thâm than trong bung. Nguyên liệu đúng là không dùng được, thành ra mùi vị cũng không ngon. Ta buông dao nĩa, xấu hổ cười nói: “Chính ta cũng không hề thấy ngon miệng.”
Ăn xong bữa tối, đêm đã về khuya. Hai người không mệt mỏi, ngồi ở bên bàn cùng uống trà. Thấy hắn nhìn ta chằm chằm, ta buông bát, lại trước mặt hắn ngồi xuống. Hắn nắm lấy tay của ta cười nói: “Nhược Hi, nàng luôn làm ta kinh ngạc, luôn làm ta nghĩ nàng không giống những người ở đây. Mấy ngày nay, nàng dường như đã thay đổi rất nhiều.”
Lòng ta khinh sợ, nói quanh co: “Ta từ trước tới nay vẫn vậy, không có thay đổi gì.”
Hắn ngưng mắt chắm chú nhìn ta, hồi lâu sau mới nói: “Sự thay đổi của nàng làm ta vui mừng. Mặc dù trước đây, ta vẫn có khả năng bảo vệ cho nàng, nhưng nàng suốt ngày lo sợ, ta tuy có tâm, nhưng vô lực.” Ta không hiểu, hắn đã nhìn ra điều gì.
Thấy hắn vẫn yên lặng nhìn ta, ta đứng dậy, vòng tay qua cổ của hắn, ngồi lên đùi hắn rồi nở một nụ cười.
Hắn chế nhạo nói: “Còn cãi là không thay đổi. Nếu như trước đây, có đánh chết ngươi cũng không chủ động ngồi như thế này.” Nghe vậy, ta cười cực kỳ quyến rũ, lại chủ động dựa đầu vào vai hắn.
Hắn ôm ngang thắt lưng ta, nói: “Nhược Hi, ta đồng ý với nàng, nữ nhi của chúng ta sẽ không cần ghi tên trong ngọc điệp.” Trong lòng ta cả kinh, cuống quít ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Chàng có thể lặp lại lần nữa không?”
Hắn khẽ thở dài: “Con cái của chúng ta sẽ không phải lưu tên trong ngọc điệp của hoàng gia, nhưng đối với người ngoài, bọn họ vẫn là con cháu hoàng gia, là người của dòng họ Ái Tân Giác La, cuộc sống sẽ không có gì khác biệt. Còn nữa, nếu như nàng sinh được hài nhi, nàng sẽ phải nhận thụ phong, đương nhiên cũng sẽ không cần nhập vào ngọc điệp.” Đây là nhượng bộ lớn nhất của hắn, cũng là điều cực kỳ không phù hợp với quy củ. Ta không nghĩ tới hắn sẽ đáp ứng.
Bản thân ta mừng rỡ vô cùng, nhưng chẳng vì sao, trong lòng có chút đau xót. Nhìn hắn cười, nhưng vẻ mặt có chút gượng gạo, đành im lặng nhìn hắn.
Hắn khẽ cười, đứng lên, từ tốn nói: “Nếu nàng không muốn, thì hãy quên đi, coi như ta chưa nói gì.”
Nghe vậy, ra sửng sốt, vội nói: “Kim khẩu đã nói, làm sao thu hồi được.”
Vẻ mặt của hắn lập tức tươi cười rạng rỡ. Hắn cố sức đem ta ôm chặt trong lòng. Hai khuôn mặt áp vào nhau chứa chan hạnh phúc.
Vào tháng ba, các cung viện trong Tử Cấm Thành đều ngập tràn sắc xuấn.
Chậm rãi đi dạo trong vườn, để những ngọn gió xuân quất nhẹ vào mặt khiến ta có được cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái, thong thả thưởng thức vẻ mỹ lệ của các loài hoa trong vườn. Trong lòng vui vẻ, khoan khoái khiến những bước chân của ta cũng nhẹ nhàng hơn. Chỉ có tiếng bước chân của Xảo Tuệ vang lên bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn ta, hé miệng cười.
Trong mắt ta lúc này tràn ngập sắc xanh của khu vườn, tất cả đều tạo nên một sức sống mãnh liệt. Đi thật chậm, ta hít thở thật sâu tận hưởng cảm giác say mệ, chợt thấy một tiểu thái giám đang đứng nhìn về phía ta. Hắn dáo dác nhìn quanh, rồi biết ta đang nhìn hắn, vội vàng móc ra một vật ném lên mắt đất, rồi nhanh chóng chạy đi. Trong lòng ta kinh hãi, có chút buồn bực còn gương mặt của Xảo Tuệ căng thẳng, nói: “Tiểu thư, hoa ở phía bên kia đã nở, chúng ta qua đó.”
Tiểu thái giám kia rõ ràng là muốn đưa tin tức cho ta. Ta miễn cương đi theo Xảo Tuệ vài bước, trong lòng vẫn do dự, rồi xoay người nhặt lên một túi đựng tiền được làm vô cùng khéo léo, tinh xảo.
Ta lật qua lật lại nhìn kỹ, đây vốn là vật dụng của nữ nhĩ. Ta mở túi ra, lấy ra một mảnh vải trắng, ngây dại đọc những dòng chữ trên đó: “Hoàng Vượng đã bị đưa tới Nhiệt Hà sung quân, hy vọng cô nương cứu trợ.”
Trong lòng chấn động, Hoằng Vượng xảy ra chuyện, lưng ta liền lấm tấm đổ mồ hôi lạnh. Hiện tại, người của hắn vẫn có mặt ở trong cung, quả nhiên thế lực không phải nhỏ, cũng không phải chỉ trong một sớm một chiều có thể tan rã. Ta đột nhiên hiểu ra vì sao Dận Chân phải ra tay với bọn họ như vậy.
Ta suy nghĩ kỹ lưỡng, thấy chữ viết trên vải vô cùng xinh xắn, rõ ràng, tinh tế, hắn là do nữ nhi viết. Nếu đã có khả năng sai thái giám truyền tin, nữ tử này nhất định là người trong cung. Ta thở dài, nghĩ lại, lúc đầu cùng Bát gia nói chuyện, chỉ có ta cùng Thập tam biết. Nữ tử này có khả năng tìm được ta, là được Bát gia an bài từ trước.
Tinh thần ta có chút mơ hồ, không thể nào tập trung. Mấy ngày nay, những ý thích của ta chợt xuất hiện rồi nhanh chóng tan đi, lúc nào cũng nghĩ mình đang đứng trước bờ vực, không biết khi nào bản thân sẽ bị rơi xuống đó. Nghĩ tới đây, ta cảm thấy vô cùng khó nghĩ. Dù sao Hoằng Vượng cũng là điều hắn lo lắng nhất, mà ta cũng chính miệng đáp ứng hắn. Cất đi túi vải vào trong tay áo, ta từ từ bước đi.
Xảo Tuệ khẽ ho lên một tiếng, ta ngẩng đầu lên thấy Hi phi đang ở phía trước, trên mặt lộ vẻ tươi cười. Nụ cười của nàng lúc nào cũng tươi tắn như gió xuân. Cố lấy lại tinh thần, ta tiến lên hai bước rồi thi lễ. Nàng cười nói: “Cô nương hôm nay cũng ra ngoài đi dạo, xem ra, chúng ta có rất có duyên.”
Trong lòng ta vốn là phiền muộn, nhưng nghe một hồi những lời khách sáo như vậy, ta càng cảm thấy không thoải mái, chỉ mỉm cười, im lặng không lên tiếng. Nàng lại nói: “Tình cờ gặp mặt, chúng ta có thể đi dạo một chút.”
Ta gật đầu, nói: “Chuyện lần trước nương nương phó thác, xin lỗi ta bất lực.”
Nàng vẫn khẽ mỉm cười, nói: “Là do ta đã làm việc quá bổn phận, hôn sự của hài tử này đâu phải do ta quyết định. Chỉ là….” Lời nàng còn chưa dứt, trên mặt lại nở nụ cười, rồi khẽ thở dài, không nói tiếp.
‘Chỉ là’ việc gì? việc này vốn đã được định sẵn.
Ta nói: “Hoàng thượng sẽ vì Tứ A ca mà thu xếp một mối nhân duyên thật tốt, tuyển ra một cô nương tài sắc không kém, nương nương không cần lo lắng.”
Nàng trầm ngâm như hiểu rõ, rồi nhìn ta, muốn nói rồi lại thôi. Một lúc lâu sau, trên mặt lại khôi phục nét cười tươi tắn, khẽ gật đâu nói: “Cũng là, ta đã quá lo lắng.”
Hi phi phất tay ra hiệu cho hai cung nữ phía sau lui ra. Xảo Tuệ thấy thế, dùng ánh mắt ra hiệu hỏi ta. Ta khẽ gật đầu, nàng liền xoay người đi. Hi phi nhất định trong lòng cho chuyện, nhưng không biết làm sao mở miệng, ta lại không thể nói rõ, thành ra hai người chỉ yên lặng đi dạo. Một lúc sau, nàng khẽ nói: “Nam tử trong hoàng gia, tối kỵ chính là…”
“Toàn bộ hậu cung đều biết Hoàng thượng đã ban khẩu dụ, bất cứ kẻ nào cũng không được tới làm phiền đến cuộc sống của Hiểu Văn cô nương. Muội muội thể diện thật lớn, có thể cùng Hiểu Văn cô nương dạo chơi tâm tình.” Giọng nói điêu ngoan sắc bén của Tề phi vang lên ở phía trước, ta thầm nghĩ vận khí của ta hôm nay quả là không tốt. Trên mặt hơi lộ ra vẻ cười, ta lẳng lặng nhìn hai người.
Tề phi dường như gầy hơn trước, khuôn mặt lộ ra vẻ mệt mỏi. Nàng vốn là một nữ tử nhỏ nhắn xinh xắn, khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, nhưng ánh mắt đã bớt đi vẻ sắc bén, tay chân có chút chậm chạp nhưng như vậy, biểu hiện có phần dịu dàng hơn trước.
Hi phi bất kể gặp chuyện gì, bên ngoài lúc nào cũng giữ vẻ đoan trang tươi cười, ngôn ngữ cử chỉ tiến lui rõ ràng. Lúc này, nàng vẫn giữ dáng vẻ tươi cười, nói: “Hôm nay, mặt trời ấm áp, ta vốn chỉ định ra vườn đi dạo. Thật tình cờ, ta gặp được Hiểu Văn cô nương. Tỷ tỷ nếu như không có việc khác quan trọng, cũng cùng đi dạo một lúc?”
Tề phi lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người chúng ta, nói: “Thật đúng là tình cờ.” Đích phúc tấn của Hoằng Thời đứng cạnh nàng cũng nói: “Ngạch nương, chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng, có thể cùng đi một lúc?”
Tề phi sửng sốt, Hoằng Thời phúc tấn nhìn ta khẽ gật đầu. Nét oán giận trên mặt Tề phi biến mất, nhẹ giọng nói: “Đi một lúc cũng tốt.”
Mọi người đều có những tâm sự riêng, bốn người đều yên lặng không nói chuyện. Ta cũng sắp không còn kiên nhẫn, phía sau lưng đột nhiên nhức mỏi, liền bước chậm lại phía sau. Ta đưa tay che miệng ngáp trộm một cái, liền cảm thấy thoải mái hơn trước.
Ta lại cúi đầu yên lặng đi tiếp, đích phúc tấn của Hoằng Thời đi bên cạnh nói: “Gọi ngươi là cô nương hình như không có thích hợp, nhưng không thể làm khác, mong cô nương đừng ngại.”
Trong chớp mắt, ta ngẩn ra, nhìn thần sắc của mọi người, ta mới biết là nàng đang nói chuyện với ta. Ta cười nói: “Gọi là Hiểu Văn đi.”
Nàng nhìn ta không chớp mắt, dường như muốn từ trên mặt ta tìm được những suy nghĩ khác. Thấy ta vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nàng lại nói: “Gia thường ngày vẫn nhắc tới, sự việc lần này quả thực không phải do hắn sắp đặt, không biết tên cẩu nô tài nào đã tự ý làm chủ. Gia vẫn thường tự trách, đã là Hoàng A mã thêm tức giận, nhưng chuyện này là do hiểu nhầm.”
Hi phi đứng bên cạnh thân hình khẽ rung động, nhưng vẫn điềm tĩnh khẽ cười như trước. Chuyện vốn do Phúc tấn của Hoằng Thời nói, đối với nàng vốn chẳng có liên quan gì. Tề phi nhìn sang Hi phi, sắc mặt lộ vẻ tức giận, hai tay nắm chặt lại. Hi phi chợt bừng tỉnh, phúc tấn của Hoằng Thời căng thẳng, nhẹ nhàng huých vào khuỷu tay của Tề phi. Tề phi liền thu lại vẻ giận giữ, khôi phục dáng vẻ bình thường.
Ta âm thầm thở dài. Phúc tấn của Hoằng Thời lại nói: “Hiểu Văn cô nương, việc này đối với gia thật không có quan hệ.”
Ta khẽ nói: “Nữ tử không được tham gia vào chính sự. Đối với chuyện này, ta và ngươi đều bất lực.” Ánh mắt nàng lập tức loé lên một giọt lệ, nhưng biến mất ngay lập tức, mỉm cười nói: “Đây không phải chính sự, mà là chuyện nhà giữa hai cha con. Gia thường ngày có chút ngông cuồng, có ý vượt quá bổn phận nhưng nếu nói hắn có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, hoàn toàn không thể. Hoàng A mã đối với gia thực là ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, nhưng dù sao cũng là con ruột của Hoàng A mã, nếu không đâu để Thập nhị thúc quản giáo chứ.”
Hi phi mỉm cười, ta có chút khó xử, không muốn tiếp tục bị lôi kéo vào những chuyện này, đành nhìn bọn họ nói: “Bọn họ tuy là cha con, nhưng lại là vua tôi. Ở trong cung, gia sự cũng là quốc sự, quốc sự chính là chính sự. Chúng ta là nữ tử, không thể nhúng tay.”
Nói xong, ta hướng tới Hi phi, Tề phi mỉm cười, rồi xoay người rời đi.
“Không có chuyện gì là tốt rồi.”
Hai người yên lặng, thong thả cùng bước về phía trước. Ta âm thầm suy nghĩ, việc này ngoại trừ Thập tam, người nào cũng không thể hỏi, cũng không thể nói. Nếu không, ngày sau Hoằng Vượng sẽ càng thêm khổ sở.
Tâm tư đã thoải mái, nét mặt tự nhiên cũng trở về thần thái vốn có. Ta nhìn Hoằng Lịch cười hỏi: “Có chuyện gì mà Tứ A ca lại lo lắng, u sầu đến vậy?”
Nghe giọng điệu đầy vẻ trêu chọc, hắn nhìn ta nói: “Ta đang suy nghĩ, từ lúc nào mà chúng ta lại trở nên bất hoà đến vậy?” Hắn thình lình nói như vậy, khiến ta sửng sốt. Một lát sau, thấy hắn có ý khác. Sau chuyện với Dận Chân, bất chợt đem hắn dặt vào vị trí tiểu bối, vai vế thay đổi, có chút không được tự nhiên. Ta thầm nghĩ, cũng không nên tiếp tục bàn luận chuyện này, liền mỉm cười nói: “Ngươi không có việc gì, cả ngày cứ suy tư điều gì vậy?”
Hắn khẽ ngẩng đầu, thở dài một tiếng, nói: “Cũng là, toàn chuyện không đâu, ta làm vì còn thời gian quan tâm đến chuyện của người khác.”
Trong lòng ta run sợ, có chút cảm giác như hắn nói trúng tâm sự của ta. Ngẫm lại, Hoằng Lịch mấy hôm nay có chút quái di, cũng khó trách Hi phi lại lo lắng đến vậy. Ta nói: “Xem ra người có tâm sự chính là ngươi. Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn im lặng suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi vừa gặp ngạch nương của ta phải không?”
Hắn nhất định đã gặp qua Xảo Tuệ. Ta mỉm cười khẽ gật đầu. Hắn nhíu mày nhìn ta chằm chằm, cũng không nói thêm lời nào. Hắn hôm nay thật quá khác thường.
Chẳng nhẽ chuyện Hi phi nhờ ta đã làm hắn không hài lòng. Ta nói: “Ngạch nương của ngươi vì chuyện hôn sự này rất quan tâm. Vài ngày trước, nàng đã nhờ ta để ý tìm giúp một nữ tử thích hợp. Nhưng ta nghĩ, Hoàng thượng đã nhất định lo lắng, có thu xếp chuyện này, nhưng ta vẫn không ngại nói giúp với Hoàng a mã của ngươi để cưới về một người mà ngươi thấy hợp ý.”
Trán hắn đã giãn ra, nhưng ánh mắt lộ vẻ chán chường nói: “Hoàng thượng chỉ hôn, làm hoàng tử như ta làm sao có thể thương lượng ây? Cho dù có cố tình chọn lựa được một nữ tử, cũng chỉ có thể để nàng ở trong lòng… Ta không thể đem lại hạnh phúc cho nàng.”
Hắn đang tự mình chìm đắn trong tâm sự, đứng im. Trong lòng ta cũng suy xét, hắn vì sao lại có thể tỏ vẻ thất ý đến như vậy.
Vốn là trời quang đầy nắng, gió nhẹ, hơi thở tràn ngập không khí trong lành của mùa xuân. Chớp mắt một cái, bầu trời đã trở nên u ám, gió lạnh từ bốn phía nổi lên, cành liễu bên đường bị gió thổi bạt, cành lá quất quít lấy nhau.
Ta đành cười nói với hắn: “Sau này có cơ hồi, chúng ta sẽ nói thêm. Trở về thôi.”
Hắn thở dài một hơi, dường như bừng tỉnh, nói với ta: “Ngươi là bằng hữu của ta. Trong lòng ta, dù bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không bao giờ thay đổi. Điều ta mong muốn chính là ngươi cũng như vậy.”
Hôm nay, quả thật hắn không giống với ngày xưa. Ta lặng im theo dõi hắn, vẫn còn chưa mở miệng, hắn đã khinh khỉnh cười, tự giễu nói: “Để ngươi lo lắng lâu như vậy, xem ra ra đành phải chịu sự ép buộc.”
Hắn vốn thông minh hơn người, chắc chắn hiểu rõ thân phận hiện nay của ta, đáng lý không nên như vậy. Ta thầm suy tư, đọt nhiên hiểu rõ, vui sướng nói: “Đã là bằng hữu thì không nên phân biệt thân phận tuổi tác. Ta với ngươi tuy rằng có khác biệt, dù gì cũng là trưởng bối của ngươi, nhưng chúng ta vẫn có thể là bằng hữu.”
Một trận gió lớn thổi đến, cây cối bị thổi bạt, tóc trên trán ta cũng loà xoà xuống trước mặt, che ngang tầm nhìn. Ta nhận thấy vẻ mặt của hắn có chút không cam lòng.
Hắn nhìn ta vài lần, rồi khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía chân trời nói: “Mấy ngày tới, sứ thần nước Nga sẽ tới thương nghị việc giao thương cùng với Hoàng A mã.” Ta giật mình, không biết hắn nói những lời này là có ý tứ gì, nhưng hắn cũng không nhìn ta nữa, bước về phía trướ mỗi lúc một nhanh.
Đại Thanh từ khi lập quốc, vùng biển Đông Nam vẫn gió nổi mây phun, những nội tình phức tạp khó mà kể rõ. Từ sau khi Dận Chân kế vị, các hải cảng giao thương với Nam Dương vẫn bị đóng cửa, nghiêm cấm giao dịch thương mại. Cư dân ven biển vốn chỉ có thể khai thác hải sản làm kế mưu sinh, việc ngăn cấm tại các cảng ảnh hưởng nghiêm trọng tới sự phát triển kinh tế. Vì vậy, các quan viên ở vùng ven biển đã đồng loạt dâng tấu, đề nghị xoá bỏ hoàn toàn lệnh cấm giao thương đường biển, cho phép dân chúng trao đổi buôn bán với Nam Dương.
Dận Chân cho rằng ‘cấm biển trữ nghiêm vô khoan, dư vô thiện sách’ (câu này ta không hiểu lắm), cũng chưa phê chuẩn cho phép. Nhưng ông trời cũng giúp sức, liên tiếp hai năm dân cư vùng Phúc Kiến gặp thiên tai, xã hội náo động bất an. Để ổn định, cũng để tạo kế sinh tồn cho nhân dân, trước đây vài ngày, lệnh cấm giao thương với người Nam Dương đã bị xoá bỏ. Cùng lúc, chế định tuyển dụng nhân tài cũng có thay đổi, hạ chỉ tìm kiếm người tài ở vùng hải ngoại về giúp triều đình.
Phương nam vừa xoá bỏ lệnh cấm, phương bắc đã phái sứ thần thời hiệp đàm thông thương công việc.
Ta thầm hiểu vì sao Hoằng Lịch nói cho ta biết những điều này. Lúc này, Dận Chân đang vô cùng lo lắng. Quốc gia lấy sự ổn định làm quan trọng, mà lức này, quốc gia trong mắt những cường quốc phương tây là một miếng thịt ngon. Thực dân phương Tây trước nay vốn hung hăng ngang ngược, nếu như các thương gia giờ đây không còn bị hạn chế, quốc gia phải luôn luôn cảnh giác cao độ đề phòng.
Đờ đẫn một hồi, sắc trời càng lúc càng âm u u ám. Nhìn những đám mây nặng nề như muốn ấp xuống, ta rảo bước nhanh về phía Dưỡng Tâm điện. Còn chưa đến nơi, một trận mưa lớn đã đổ xuống, ướt hết toàn thân, khiến cảm giác lạnh lẽo của ngày đông lại tới.
Tay vắt trán chê mưa, ta chạy vào trong hành lang của Dưỡng Tâm điện. Lau nước ở trên trán, ta nhẹ nhàng bước vào đại điện thì bỗng thấy đầu choáng váng, đứng sững tại chỗ.
Dận Chân đang ngồi trên án tử (bàn làm việc), Thập tam, Trương Đình Ngọc cùng các vị đại thần ngồi ở hai bên, đang nghị sự. Thập tam lấy tay che miệng, cố nhịn cười. Dận Chân cũng khẽ cười, sắc mặt nhàn nhạt như trước. Trương Đình Ngọc sắc mặt trần tĩnh, nhấc chén trà lên nhấp. Các đại thần khác sắc mặt kinh hãi, miệng khẽ nhếch lên, đưa mắt nhìn Dận Chân, rồi quay sang nhìn ta.
Ta qua chính ngọ (giữa trưa), bên ngoài điện cũng không gặp Cao Vô Dung đứng gác, vốn tưởng rằng chỉ có một mình hắn, không ngờ các đại thần vẫn đang ở đó. Ta do dự, đứng ở đó không được, lui ra cũng không xong. Trong mắt hắn thoáng hiện ra vẻ tức cười, loé lên một lúc rồi nói: “Hiểu Văn, tới bảo Cao Vô Dung chuẩn bị đồ che mưa.”
Ta liền nhìn quanh, âm thầm đếm số người rồi nhanh chóng quay bước ra bên ngoài.
Tựa vào tường bên hông đại điện, ta ôm ngực, âm thầm tự trách. Mấy ngày nay, càng lúc càng thấy mình bất cẩn, một chút cẩn trọng chặt chẽ lúc trước không còn tìm thấy. Ta âm thầm tức giận, nhưng cũng bước đi tìm Cao Vô Dung chuẩn bị đồ che mưa.
Mặt đất bên ngoài, mưa đã chảy thành những con suối nhỏ. Ta đang muốn xuống thềm, Tiểu Thuận Tử đã dẫn hai tiểu thái giám ôm áo tới và dù che mưa chạy lại. Thấy ta đứng ở đây, Tiểu Thuận Tử buông rơi áo tơi, thi lễ rồi nói: “Cô cô, hoàng thượng đang nghị sự, người đợi thêm một lát.”
Ta khẽ gật đầu, hỏi: “Đã đem đủ áo mưa tới tới chưa?”
Tiểu Thuận Tử cười trả lời: “Cô cô yên tâm, đã có đủ.” Nói xong, hắn nhẹ giọng chỉ huy mấy tiểu thái giám mang áo mưa tới hành lanh đại điện đợi.
Xong, Tiểu Thuận Tử lại nói: “Cô cô, người tới hậu điện ngồi chờ một lát. Đợi hoàng thượng nghị sự xong, nô tài sẽ đến báo lại.”
Ta nói: “Cao công công đi đâu rồi?”
Tiểu Thuận Tử thấy ta sắc mặt kỳ lạ, liền nén cười nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng cùng các đại thần nghị sự từ sáng, cơm trưa cũng không dùng. Hoàng thượng đã sai Cao công công đi chuẩn bị.”
Ta nói: “Hoàng thượng nghị sự, cửa điện sao không có ai đứng hầu?”
Tiểu Thuận Tử ngẩn ngơ nói: “Hoàng Thượng đang nghị sự, bất kỳ ai cũng không được tới gần, cũng không thể đi vào…”
Thấy ta trở nên căng thẳng, hắn cuống quít nhẹ giọng, nhìn ta dò xét, đứng yên tại chỗ không nói thêm.
Ta lẳng lặng đứng nép một bên đại điện chờ, có ý nhân cơ hội hỏi chuyện Thập tam, Hoằng Vương rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, phì sao phải đến sung quân ở Nhiệt Hà.
Hai chân ta có chút mỏi mệt, dựa vào khuôn cửa, yên lặng nhìn ra bên ngoài. Mưa bên ngoài đã ngớt, từng sợi nhẹ nhẹ rơi xuống, liên miên không dứt.
Hành lang đại điện đột nhiên vang lên tiếng bước chân lộn xộn, ta vội ẩn mình, chờ tiếng bước chân xa dần mới bước ra. Tiểu Thuận Tử đang đứng trước cửa cung, ta vội vẫy hắn lại gần. Hắn liền tới trước mặt ta, cung kính hỏi: “Cô cô, có gì căn dặn?”
Ta nói: “Di thân vương đã về chưa?”
Hắn nói: “Dạ chưa. Trong đại điện chỉ còn thân vương cùng Hoằng thượng.”
Hai người đang đứng cạnh bàn, dùng bút trao đổi, không nói lời nào. Thập tam nhíu mày, khẽ gật đầu. Ta đứng đằng sau một lúc, hai người vẫn không hề nhận ra.
Ta bước lại gần, nhìn lên bàn, thấy ở đó đang bày ra một bức bản đồ. Mặc dù không chính xác, nhưng nhìn đường viền, ta biết đây chính là biên giới của vùng Mông Cổ.
Ta thò người vào xem, hai người ngẩng đầu. Dận Chân cười nói: “Vừa ở hậu điện tới?”
Ta ngượng ngùng cười cười, gật đầu. Thập tam đưa mắt nhìn ta, nhịn cười. Ta nhớ lại chuyện vừa rồi, hai má nóng bừng, đành xoay người bước xuống thềm, ngồi xuống ghế nói: “Các ngươi cứ tiếp tục trao đổi, đừng để ý tới ta.”
Hai người bọn hắn nhìn nhau cười cười, rồi lại cúi đầu quan sát, nghe loáng thoáng những ‘Pra-ha’, ‘sắc lăng cách’, ‘kháp khắc đồ’ (ta tìm mãi không thấy bản gốc, không thể tra ra những địa danh này, mọi người thông cảm nha!!!) Nghe một loạt địa danh, ta chẳng thấy chút hứng thú nào, lại không muốn quấy rối bọn họ, đành nhìn về phía sau, ngó quanh chính điện.
Khắp Tử Cấm thành, sắc màu chủ đạo vốn là hai màu vàng cà hồng. Các cung điện đều lợp ngói vàng và sơn tường màu hồng.
Trong Dịch kinh có nói, vàng là một trong năm màu cơ bản, thường nói ‘màu đen tượng trưng cho trời, màu vàng tượng trưng cho đất’. Theo thuyết Âm Dương ngũ hành, năm màu tương ứng với năm phương ngũ hành đối xứng. Thổ ở giữa, ứng với màu vàng làm chính sắc. Dịch kinh còn nói: ‘Quân tử hoàng trung thông để ý, chính vị cơ thể, mỹ ở trong đó, mà sương vu tứ chi, phát vu sự nghiệp, mỹ chi tới cùng’ (đoạn này khó hiểu quá – nàng nào giúp tớ với) Sở dĩ từ trước tới nay, màu vàng vốn được coi là màu sắc chính thống, cùng muôn màu hoà hợp, được cho là màu sắc đẹp nhất, hoàn mỹ nhất. Hoàng bào từ lâu vốn là trang phục dành cho các bậc đế vương.
Màu hồng cũng là một trong những màu chủ đạo. Triều Minh đã quy định, phàm những tấu chương dâng lên hoàng đế phải bọc lớp vải màu hồng, xưng là hồng bản. Thanh triều cũng có chế độ tương tự. Tất cả những tấu chương sau khi hoàng đế phê duyệt, nội các sao lại một bản, cũng được xưng là hồng bản.
Miên man suy nghĩ một hồi, mí mắt ta nặng dần, đầu óc hỗn loạn, tựa lưng vào ghế thiu thiu ngủ. Không biết qua bao lâu, ta tỉnh dậy, nhìn tấm lụa mỏng màu vàng đang phủ trên người, đầu óc ta trở nên mụ mị. Đây không phải là đại điện sao? Làm sao ta lại nằm ở đây? Ta im lặng nằm một lát, nét mặt lại dần nóng lên, không phải là do hắn ôm ta tới đây chứ.
Mưa đã ngừng lại, nhưng trời đen vẫn nặng trĩu mây đen, tối như mực. Sắc trời nhìn như có thể ập xuống một trận mưa to bất cứ lúc nào. Gió vẫn đang thổi mạnh, mấy ngày ấm áp đầu xuân đã biến mất không còn chút dấu vết.
Ta bước vào đại điện, hai người vẫn tiếp tục nghị bàn đại sự. Thấy ta đi tới, trán Dận Chân giãn dần ra, làm vẻ tươi cười, đặt chén trà lên bàn rồi đứng lên. Thập tam cũng khẽ cười, nói: “Làm phiền chị dâu rồi.” Ta đột nhiên hiểu ra vì sao hắn lại như vậy, xấu hổ xoay người ra khỏi cửa đại điện, bước trở về gian phòng phía sau.
Từ sau khi Dận Chân kế vị, mỗi khi bàn chính sự, trong đại điện không để lại bất kỳ cung nữ thái giám ở lại hầu trà nước. Đây là luật từ năm đó để lại.
Ta nhẹ nhàng đem đồ ăn vào đặt lên bàn. Dận Chân cười cười nhìn ta. Ta mím môi gượng cười, Thập tam nhìn vẻ mặt chúng ta cười cười. Ta xoay người chỉ món bao tử hầm, làu bàu vài tiếng rồi quay lại, ngượng ngùng nhìn hai người, bước nhanh về phía cửa điện.
“Cao Vô Dung” – Dận Chân trầm giọng kêu lên từ phía sau.
Cao Vô Dung từ ngoài bước nhanh vào, tới trước mặt ta, phủ phục thân thể nói: “Hoàng thượng có gì phân phó?”
Hắn hỏi: “Bữa tối đã chuẩn bị chưa?”
Cao Vô Dung cung kính trả lời: “Nô tài đã căn dặn ngự trù phòng, chỉ đợi truyền lệnh.”
Ta dùng bước xoay người lại, xấu hổ cười. Hắn nhếch miệng cười, nói: “Thập tam đệ, để mai nói tiếp. Nếu như không còn chuyện gì, chúng ta cùng ăn tối.”
Thập tam gật đầu, cười nói: “Cũng tốt”
Trên bàn toàn là những món ta thích, khiến ta phải nuốt nước miếng thèm ăn. Dận Chân thấy vậy, cười nói: “Mấy hôm trước nàng vẫn mệt mỏi, cái gì cũng không muốn ăn. Hôm nay lại có phản ứng như vậy, có chuyện gì xẩy ra?”
Thập tam cau mày lại một lát, im lặng rồi chợt vui mừng, đặt đũa lại xuống bàn, kìm không được hưng phấn nói: “Hoàng huynh, không phải là…?”
Dận Chân nhìn mặt ta, lắc đầu nói: “Không phải” Thập tam dáng tươi cười, cứng đờ, lo lắng nhìn ta, tiếp tục cầm đũa, yên lặng gắp đồ ăn.
Trong lòng ta hiểu rõ Thập tam muốn nhắc tới điều gì, ta đưa mắt nhìn Dân Chân, lại thấy hắn cũng đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt không có chút cảm xúc. Hắn khẽ cười, ta cũng có chút lo lắng, lẽ nào kiếp này ta cũng vô duyên, không có hài tử.
Hắn ngừng ăn, tinh thế nhìn ta, rồi gắp một miếng sò điệp đặt vào trong bát. Bình thường ta rất thích ăn sò điệp, hôm nay ăn vào lại không có chút mùi vị. Ta cố hình dung lại hương vị, tự nhủ đây là món ngon tuyệt vời, muốn nuốt xuống nhưng dạ dày lại cuộn lên một trận, liền phun hết thức ăn trong miệng xuống đất…
Dân Chân ánh mắt đầy lo lắng, gọi Cao Vô Dung truyền thái ý, nhẹ vỗ vào lưng ta hỏi: “Làm sao vậy?” Ta lấy khăn lau miệng, xua tay nói: “Không sao.”
Thập tam nghi hoặc nhìn ta, rồi nếm chút thức ăn, nghi hoặc nói: “Món này không có vấn đề gì.”
Rõ ràng ta thấy mùi vị rất khó chịu, sao Thập tam lại nói không có vấn đề gì. Chuyện gì đã xảy ra?
Thái y ngưng thần xem mạch một hồi, nhíu mày đứng lên, nói với Dận Chân: “Cô nương âm hư nội nhiệt, cần phải điều dưỡng cho tốt, bằng không sẽ khó giữ được thai nhi.” Dận Chân vốn đang cau mày lo lắng, mặt mày nhợt nhạt, vừa nghe thái y nói ánh mắt trở nên sáng loáng, không giấu được vẻ mặt vui mừng, nhưng chỉ trong thoáng chốt, sắc mặt liền trùng xuống nói: “Không có khả năng.”
Thái y ngẩn ngơ, vội nói: “Mạch tượng của cô nương có dấu hiệu sanh non, hiện tại vẫn thấy dấu hồng.” Lòng ta kinh sợ, hai tay bất giác đặt lên bụng. Dận Chân bật cười, nói: “Xuống phía dưới kê đơn, rồi giao cho Cao Vô Dung.”
Dận Chân lại gần, ôm lấy ta nói: “Nhược Hi, rốt cuộc chúng ta đã có hài nhi.”
Thập tam thấy thế, khẽ gật đầu, mặt vui cười nhẹ nhàng lui ra ngoài. Đây vốn là khoảnh khắc ta vẫn khát khao, cuối cùng thì ước nguyện đã đạt được, toàn thân kích động. Ta lăng lặng ôm lấy hắn, tận hưởng cảm giác vui sướng, không nói lời nào.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
14 chương
79 chương
24 chương