Bộ Bộ Cao Thăng
Chương 76 : Tính toán (1)
– Vãn Tình, em đang có một sự nhầm lẫn, em cẩn thận ngẫm lại xem, tờ lệnh cấm này chẳng lẽ thật sự chỉ đơn giản xuất phát từ lý do giữ gìn trật tự ổn định xã hội như vậy hay sao? Không, anh không dám đoán quá nhiều, nhưng có một việc có thể khẳng định, sau khi toàn bộ nhà máy Nghi Biểu chuyển nhượng lại thì sẽ càng thêm không ổn định. Vãn Tình, em đối mặt với kẻ cướp hung ác còn có thể gan dạ quên mình, anh tin tưởng em sẽ không so đo được mất của bản thân khi đối diện với quyền thế.
– Thiên Thư, anh không cần nói nữa, tiết mục sẽ được trình chiếu đúng hạn.
Hướng Vãn Tình kiên định nói.
Sở Thiên Thư mỉm cười, hắn châm thêm trà vào chén trà của Hướng Vãn Tình, nói:
– Vãn Tình, cảm ơn cô!
Bạch Vân Đóa cổ vũ nói:
– Vãn Tình, cùng lắm thì không làm, tập trung kinh doanh Vân Tình Mỹ Thể thật tốt, như vậy cũng có thể sống có ý nghĩa rồi.
Sở Thiên Thư nói:
– Vân Đóa, Vãn Tình rất yêu nghề của cô ấy, dù có gì cản trở trước mặt cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không lùi bước và từ bỏ. Thật ra anh lo lắng cho em, sau khi đã trải qua sóng gió hôm nay, Chu Vượng Tài sẽ chờ cơ hội trả đũa em.
– Hừ, em không sợ gã đâu.
Bạch Vân Đóa cười lạnh một tiếng:
– Tên rác rưởi này học y ở Nhật Bản, cũng học được sự trơ tráo thậm chí biến thái, lão ta ỷ vào có chút quan hệ với một số lãnh đạo, ở trong bệnh viện làm xằng làm bậy, chà đạp không ít y tá tuổi trẻ. Nếu lão ta dám đụng đến em, em sẽ xé nát thứ đồ dơ bẩn của lão, khiến lão cả đời cũng không thể bắt nạt phụ nữ nữa.
Lúc nói chuyện, tay nhỏ bé của Bạch Vân Đóa bổ trên không, giống như là một lưỡi dao sắc bén, hung hăng bổ về phần thân dưới của Chu Vượng Tài.
Sở Thiên Thư cảm thấy Bạch Vân Đóa hành động theo cảm tính, liền cười nói:
– Vân Đóa, không đáng tức giận với loại người rác rưởi này, em phế đi gã, em cũng sẽ bị phế, thật không đáng giá.
Hướng Vãn Tình gỡ đồng hồ trên cổ tay mình xuống, nói:
– Vân Đóa, không cần chấp nhặt với loại rác rưởi này. Tôi lập tức download tấm hình này xuống laptop, cô đeo cái đồng hồ này. Nếu là lão ta dám gây rối với cô, cô chỉ cần quay lại tội của lão ta, mặc kệ lão ta có lai lịch như thế nào thì tôi cũng có thể khiến lão chết một cách khó coi.
Hướng Vãn Tình mở laptop của mình ra, sau khi tải xuống tầm hình chụp được trong phòng bệnh từ đồng hồ camera, đưa lại đồng hồ cho Bạch Vân Đóa.
– Vãn Tình, có thể cho anh xem một chút không?
Sở Thiên Thư ngượng ngùng nói.
Hướng Vãn Tình lấy đồng hồ bỏ vào tay của Sở Thiên Thư.
Vào tay còn ấm, Sở Thiên Thư để mắt sát vào, không ngờ lại ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên đồng hồ, đó là mùi thơm cơ thể của Hướng Vãn Tình.
Từ bề ngoài thì cái đồng hồ đeo tay này không có gì khác với đồng hồ bình thường, chỉ là hơi nặng. Dưới sự hướng dẫn của Hướng Vãn Tình, Sở Thiên Thư và Bạch Vân Đóa đều học được làm cách nào để điều chỉnh đồng hồ camera.
– Ha ha. Thật sự là đồ tốt. Cái này em kiếm đâu ra vậy?
Sở Thiên Thư giơ đồng hồ, cười hì hì nói.
– Phóng viên ở mặt trận Nước Mĩ cho tôi, chúng tôi quen nhau ở Iraq.
Hướng Vãn Tình liếc hắn một cái, cười hỏi:
– Anh có ý gì vậy?
Thấy trong mắt của Hướng Vãn Tình mang theo ý tứ trêu đùa, Sở Thiên Thư vẫn mặt dày nói ra ý nghĩ của mình, hỏi:
– Ha hả, có thể cho tôi một cái được không?
Hướng Vãn Tình rất miễn cưỡng nói:
– Được, y vốn đưa cho tôi một đôi mà, còn có một chiếc kiểu nam đấy. Nếu anh biểu hiện tốt, tôi có thể suy xét tặng cho anh.
Bạch Vân Đóa đoạt lấy đồng hồ trong tay Sở Thiên Thư, đeo tại trên tay, quơ truớc mặt Hướng Vãn Tình, đột nhiên hỏi:
– Vãn Tình, đây chính là một đôi đồng hồ tình nhân, cô đưa cho chúng tôi là có ý tứ gì vậy?
Hướng Vãn Tình gõ một cái ở đầu của Bạch Vân Đóa, mắng:
– Có phải cô còn muốn nói tôi với hai người rằng, chúc hai người đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử đúng không?
Bạch Vân Đóa ôm đầu rất khoa trương, bộ dáng rất đau đớn, kêu lên:
– Ai nha, cậu thật ích kỷ. Mình biết cậu luyến tiếc, mang vài ngày mình sẽ trả lại cho cậu, mình chúc các cậu răng long đầu bạc sớm sinh quý tử được không?
Hướng Vãn Tình xấu hổ đỏ mặt, xì nói:
– Phì, tôi phải nhanh về dựng và biên tập hình ảnh, không có thời gian nói nhảm với cô, chờ tôi rảnh rỗi xem tôi như thế nào xử lý cô.
Ngày hôm sau, chuyên mục “Hiện trường đầu tiên” của truyền hình vệ tinh Thanh Nguyên đúng hạn trình chiếu, quả nhiên nhận được hiệu quả như dự tính, đưa tới chấn động mạnh mẽ.
Ở cuối chương trình, Hướng Vãn Tình đầy thâm tình nói:
– Nhà họ Trịnh gặp phải tai nạn bi thảm đã chiếm được sự chú ý của nhiều tấm lòng nhân ái trong xã hội, tiết mục chỉ chiếu trong vòng 30 phút ngắn ngủi, điện thoại quyên góp vang không ngừng, tập đoàn Lăng Vân trước tiên đã quyên góp giúp một trăm ngàn tệ chi trả cho chi phí phẫu thuật… Chúng tôi chân thành mong muốn mẹ Trịnh sớm ngày bình phục, càng hy vọng câu chuyện “Thiếu nữ bán mình cứu mẹ” sẽ không xảy ra thêm lần nữa.
Một viên đá kích lên ngàn con sóng.
Sau khi tiết mục được trình chiếu, thiếu nữ bán mình bị khắc chữ Mosaic lên ánh mắt đã được dân chúng gọi là “người phụ nữ đẹp nhất Thanh Nguyên”, trên website của chương trình tổ chức một hoạt động tìm kiếm người phụ nữ bán thân đẹp nhất.
Rất nhanh, Trịnh Tiểu Mẫn và thân phận của cha mẹ gã bị người tìm ra.
Dựa theo sắp xếp của Sở Thiên Thư, Trịnh Tiểu Mẫn xin nghỉ dài hạn chăm sóc mẹ mình ở phòng bệnh, cũng lấy lý do mẹ bị bệnh nặng từ chối tất cả các cuộc phỏng vấn.
Vì thế, các phóng viên đưa mắt nhìn sang hàng xóm, đồng nghiệp và người chung phòng bệnh của bọn họ. Từ các loại phỏng vấn không ngừng xâm nhập, tình cảnh khó khăn của công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy Nghi Biểu, sự kiện chắn đường kêu oan trên đường phố, cùng với các tệ nạn khi nhà máy được chuyện nhượng lại, đều dưới bút pháp thần kỳ của phóng viên mà hiện rõ ra trước công chúng.
Lệnh cấm Ban Tuyên giáo Thành ủy đưa ra trở thành vô nghĩa.
Hướng Vãn Tình bị cách chức phóng viên, sung quân đến chuyên mục “trời chiều đỏ” trở thành một biên tập.
Dưới sự chú ý của các lãnh đạo chủ chốt và thành phố, Ủy ban nhân dân thành phố Thanh Nguyên gửi đi công văn, thành lập tổ lãnh đạo của việc cải tổ nhà Nghi Biểu, do Phó Chủ tịch thành phố Đường Dật Phu quản lý ngành công nghiệp đảm nhiệm chức Tổ trưởng, thành viên trong tổ gồm có Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố, phòng Tài nguyên Đất đai, bộ Giám sát, toà án, công an, công thương, ngân hàng và nhiều người phụ trách quan trọng của các đơn vị khác.
Văn phòng Tổ lãnh đạo thiết lập tại Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, phụ trách các sự vụ cụ thể hằng ngày, qua đề nghị của Quan Hạo Vũ, do Giản Nhược Minh đảm nhiệm Chủ nhiệm của văn phòng tổ lãnh đạo, Phó chủ nhiệm uỷ ban Sở Thiên Thư hiệp trợ Giản Nhược Minh công tác.
Đến tận đây, Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư chính thức bị đẩy ra tuyến đầu của việc cải tổ nhà máy Nghi Biểu.
Ở hội nghị thường kỳ lần đầu tiên do tổ lãnh đạo triệu tập, Giản Nhược Minh và Sở Thiên Thư liền mơ hồ nghe thấy được mùi thuốc súng.
Phó Chủ tịch thành phố Đường Dật Phu lên tiếng đầu tiên, ông ta nói thẳng vào vấn đề:
– Doanh nghiệp nhà nước cải cách là xu thế phát triển tất yếu. Có người nói, không thay đổi là chờ chết, thay đổi thì tìm chết. Điều này nói rõ việc cải tổ doanh nghiệp nhà nước là một nhiệm vụ cực kỳ gian khổ và phức tạp. Tôi cho rằng việc cải tổ doanh nghiệp nhà nước đang đứng ở thời khắc mấu chốt phá băng. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã đạt được nhận thức chung, mặc kệ gặp được cản trở và khó khăn nào thì cũng phải nghênh tiếp, tiến về phía trước.
Sau khi nói hết bài phát biểu, Đường Dật Phu để các thành viên trong tổ lãnh đạo lên tiếng.
Quan Hạo Vũ dẫn đầu làm khó dễ, ông ta vừa kêu oan, vừa nịnh nọt, nói rõ ràng mạch lạc:
– Là Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước phụ trách công tác cụ thể, chúng tôi cảm thấy rất khó xử. Xưởng Nghi Biểu là đơn vị trọng điểm trong hoạt động cải cách doanh nghiệp thành phố ta, chúng ta đầu tư lượng lớn nhân lực vật lực làm rất nhiều công tác, mới khiến cho công tác cải chế bước vào giai đoạn thao tác mang tính thực chất. Nhưng, một số lãnh đạo một câu cũng không suy xét đầy đủ đến quyền lợi của công nhân viên thất nghiệp, mà phủ định toàn bộ công tác tiền kỳ đã làm, trên dưới Ủy ban Quản lý Giám sát đều cảm thấy công tác bên dưới không có phương hướng. Cũng may trong thành phố kịp thời thành lập tổ lãnh đạo, Phó chủ tịch Dật còn đích thân đảm nhận tổ trưởng, lại có được sự hiệp trợ rất lớn từ các chư vị. Tôi nghĩ, công tác cải chế xưởng Nghi Biểu nhất định có thể viên mãn hoàn thành, và sẽ trở thành hình mẫu trong cải cách doanh nghiệp trong thành phố.
Truyện khác cùng thể loại
302 chương
20 chương
70 chương
95 chương
12 chương