Bộ Bộ Cao Thăng
Chương 56 : Xảy ra chuyện lớn (1)
Sở Thiên Thư qua quít nói:
– Đồng chí lão thành, ông họ tên là gì?
Lão già nói:
– Không dám, lão họ Ngô, Ngô Thế Tài.
– À, Ngô sư phụ a.
Trương Vĩ lớn tiếng nói:
– Cái gì Ngô sư phụ, ông ấy là kỹ sư trưởng của chúng tôi.
– Rất xin lỗi.
Sở Thiên Thư không quan tâm đến Trương Vĩ, cười cười hướng Ngô Thế Tài nói.
– Ngô tổng, các ông muốn phản ảnh vấn đề, có phải nên tới phòng Tiếp dân hay không?
Ngô Thế Tài không nhanh không chậm nói:
– Chúng tôi đã đi qua rồi, bọn họ hồi đáp, Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước là đơn vị chủ quản, cho nên chúng tôi mới đến nơi này đấy.
Sở Thiên Thư âm thầm cười lạnh.
Đầu năm nay, phòng Tiếp dân mỗi ngày phải tiếp rất nhiều người dân khiếu nại, chuyện lung tung lang bang xử lý không hết nhiều như lông trâu, cơ bản là quản không nổi, giống như vấn đề khiếu oan có thể có đơn vị chủ quản rõ ràng tại xưởng Ngi Biểu.
Đưa đẩy, đá qua đá lại, là pháp bảo của không ít bộ ngành chính phủ đối đãi người khiếu nại.
Sở Thiên Thư nghĩ, nếu không là Tề Đại Quang kêu mình đi nhìn một chút, ai lại muốn quản loại chuyện quái quỷ này?
Cảnh mất trật tự cũng kéo dài mấy phút, bên ngoài tòa nhà Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước vây đầy người dân xem náo nhiệt,nhân viên các phòng ban khác cũng nghe thấy động tĩnh thò đầu ra nhìn dáo dác, vừa thấy là một đám người hùng hổ vây lấy Sở Thiên Thư, cả đám lại rút đầu trở về.
Chỉ có Phạm Diệc Binh và Lưu Xuân Na đi ra, đứng ở bên cạnh Sở Thiên Thư, giúp khuyên giải và giải thích.
Sở Thiên Thư lấy ra một bộ dạng kiên nhẫn nói:
– Được rồi, mấy người chúng tôi là phòng Tổng hợp của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, các anh nói xem là chuyện gì, tôi giúp các anh đi hỏi lãnh đạo, xem như vậy được hay không?
Trương Vĩ rống to một tiếng:
– Không được! Phòng Tổng hợp tính là cái thá gì, đừng nghĩ lừa gạt chúng tôi, hôm nay không thấy lãnh đạo đến, chúng tôi sẽ không đi.
Đám người Đại Hồ và ông Vạn lớn tiếng phụ họa nói:
– Đúng, không đi.
Nói xong, có vài người tuổi tương đối lớn, liền ngồi vào ghế salon ở cửa ra vào, vài người trẻ một chút thì nhấc chân ngồi lên quầy tiếp tân.
Bởi như vậy, tràng diện càng thêm náo nhiệt.
Sở Thiên Thư thấy thái độ của bọn họ rất kiên quyết, chỉ nói:
– Tiểu Phạm, cậu ở chỗ này trước giải thích một chút, tôi đi gặp lãnh đạo báo cáo.
Sở Thiên Thư lập tức đi tới phòng họp, gõ cửa tiến vào, Tề Đại Quang ra đón, hỏi:
– Tiểu Sở, chuyện gì vậy?
Sở Thiên Thư nói:
– Nhân viên thất nghiệp nhà máy Nghi Biểu, bọn họ nói muốn phản ảnh vấn đề, nhất thiết phải gặp lãnh đạo, tôi khuyên như thế nào cũng không được.
Sở Thiên Thư vừa mới đem tình huống đại khái nói ra một chút, Âu Dương Mỹ Mỹ liền nhảy dựng lên, kỳ quái nói:
– Sở Thiên Thư, cậu dù sao cũng là trưởng phòng rồi, chút chuyện nhỏ vậy mà không xử lý được sao?
Trong lòng Sở Thiên Thư hiểu rõ, Âu Dương Mỹ Mỹ là mượn cơ hội trả thù, vì thế đã nói:
– Trưởng phòng Âu Dương, tôi vẫn chỉ là một nhân viên nho nhỏ của phòng chủ nhiệm, người ta không tin nổi tôi đâu. Nếu không, đại trưởng phòng như chị ra mặt thử thử đi?
Bị quất ngược lại, mũi của Âu Dương Mỹ Mỹ thiếu chút nữa bị lệch, nào dám nói tiếp, mặt trầm xuống, không nói.
Gặp phải chuyện khó giải quyết giống như quần chúng khiếu này, bất kỳ lãnh đạo nào cũng đều e sợ tránh còn không kịp. Xử lý tốt là chuyện nên làm xử lý không tốt chính là vô năng, hơn nữa, loại chuyện này hơn phân nửa là xử lý không tốt.
Chúng lãnh đạo ngơ ngác nhìn nhau, đều cúi đầu không lên tiếng.
Ai ăn no rỗi việc, đồng ý chủ động thò đầu ra nhận lấy củ khoai lang nóng này cơ chứ?
Quan Hạo Vũ ho khan một tiếng, nói:
– Được rồi, tạm thời tới đây thôi, cụ thể hơn nữa thì tìm thời gian khác thảo luận tiếp, chủ nhiệm Hoàng, ông thay mặt tôi tiếp đãi trưởng phòng Tề, nhớ kỹ, nhất định phải kiên nhẫn cẩn thận, ngàn vạn không nên kích phát mâu thuẫn.
Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng Quan Hạo Vũ đã nói ra thì Hoàng Như Sơn đành phải cố gắng ứng phó.
Hoàng Như Sơn là một tay Quan Hạo Vũ nâng lên, rất được tín nhiệm, đặc biệt là trong một hai năm gần đây, với một người sắp về hưu như Quan Hạo Vũ căn bản sẽ không can thiệp nhiều vào việc của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, những công việc hằng ngày đều do Hoàng Như Sơn chủ trì, trên dưới đều cho rằng việc Hoàng Như Sơn tiếp nhận chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước cũng là chuyện sớm muộn.
Tuy nhiên, Giản Nhược Minh là phó ban của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước tỉnh được điều đến làm phó chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước thành phố Thanh Nguyên, khiến cho cuộc tranh đấu chức chủ nhiệm Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước sắp xong, giờ cũng trở nên không rõ ràng.
Dựa theo ý nghĩ của Hoàng Như Sơn, Giản Nhược Minh từ cơ quan cấp tỉnh điều động đến cơ quan cấp thành phố, nếu không phải được ám chỉ nào đó, không lẽ ăn no rỗi việc tự tìm phiền não.
Bởi vậy, Quan Hạo Vũ lúc nào cũng muốn làm nổi bật địa vị người tiếp quản của Hoàng Như Sơn ở Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, những hội nghị không quá quan trọng ở thành phố đều giao cho Hoàng Như Sơn thay mặt tham gia, cán bộ cơ quan phải được đề bạt, không giống với lãnh đạo chính quyền địa phương có thể dùng thành tích thực sự, chủ yếu vẫn là ở nhiều dạng trường hợp xuất đầu lộ diện chào hỏi với các lãnh đạo.
Mía không ngọt cả hai đầu.
Làm quen được rồi sẽ có được không ít lợi ích, thì những loại chuyện như đi chùi đít hộ cũng phải làm.
Quan Hạo Vũ đứng dậy về phòng, Tề Đại Quang khẩn trương cầm lấy tách trà và sổ tay của ông ta đuổi theo.
Những người khác dần tản đi.
Trong phòng họp nhỏ chỉ còn lại Hoàng Như Sơn và Sở Thiên Thư.
Hoàng Như Sơn muốn đón tiếp Tề Đại Quang nhưng lại không thấy bóng dáng y đâu, thở phì phì mắng:
– Mẹ nó một lũ chỉ biết nịnh nọt, công việc thì không ai làm.
Ông ta đảo mắt thấy Sở Thiên Thư vẫn còn đứng ngay cửa ra vào, liền phân phó:
– Tiểu Sở, cậu kêu bọn họ vào đây, đúng rồi, đừng cho bọn họ vào hết, phái người đại diện vào là được rồi.
Rất nhanh, Sở Thiên Thư mang theo bọn người Ngô Thế Tài, Trương Vĩ năm người tới phòng họp nhỏ.
Tề Đại Quang đã bị Hoàng Như Sơn quát tới.
Bọn họ ngồi một bên phòng họp, để bọn người Trương Thế Tài ngồi bên còn lại.
Sở Thiên Thư vừa định rời khỏi thì bị Hoàng Như Sơn kêu lại:
– Tiểu Sở, cậu cũng ngồi đi.
Hoàng Như Sơn biết rằng, cảm xúc của những nhân viên khiếu nại đều tương đối kích động, nếu chẳng may đàm phán không tốt gây nên xung đột, với thân thể yếu ớt của Tề Đại Quang, chỉ sợ không khống chế nổi cục diện, Sở Thiên Thư ngày đó hung ác thu thập Điền Khắc Minh như thế nào, Hoàng Như Sơn có chứng kiến qua, giữ hắn ở lại chí ít có thể tăng cường thanh thế.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng Như Sơn liền tự giới thiệu:
– Tôi là phó chủ nhiệm của Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước, Hoàng Như Sơn, nay được sự ủy thác của chủ nhiệm Quan đến đây nghe một chút ý kiến của mọi người.
Lời mở đầu này cũng có tí trình độ, vừa biểu lộ thân phận, vừa ám chỉ không có quyền quyết định, chỉ có thể lắng nghe ý kiến của mọi người.
Ngô Thế Tài đi thẳng vào vấn đề, nói:
– Chủ nhiệm Hoàng, tôi là Ngô Thế Tài đại diện bên nhà máy, lần này chúng tôi tới đây chính là muốn phản ảnh với lãnh đạo Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước về cách nhìn và ý kiến của nhân viên về chính sách thay đổi chế độ nhà máy.
Hoàng Như Sơn chợt nhớ ra, Ngô Thế Tài là tổng công trình sư bên nhà máy, lúc trước ở các hội nghị khác cũng từng gặp qua vài lần, ông ta cười híp mắt nói:
– Ngô tổng, ông là chuyên gia kỹ thuật bên nhà máy, tôi nghe Bí thư Quách và xưởng trưởng Lưu báo cáo qua, phương án cải cách đã được lãnh đạo bên nhà máy thông qua rồi, sao ông lại còn có ý kiến nữa?
Ngô Thế Tài nói:
– Đúng vậy, trong hội nghị tôi đã đề xuất ý kiến của mình nhưng không ai nghe cả, đành phải phản ảnh với lãnh đạo bên Ủy ban Quản lý Giám sát Tài sản Nhà nước.
– Vậy ông nói thử xem?
– Chủ nhiệm Hoàng, những người này đều là những nhân viên thất nghiệp bên nhà máy Nghi Biểu, đa số đều là những cặp vợ chồng trong nhà máy, có người dòng họ ba đời đều làm ở nhà máy, dựa vào nó để sống. Nghe nói nhà máy muốn cải cách, mọi người còn có hi vọng,bây giờ muốn nhượng lại toàn nhà máy, nhà máy không còn nữa rồi, mọi người đều cảm thấy mất đi chỗ dựa, mới đề cử mấy người chúng tôi đại diện thay họ nói vài lời.
– Ừ.
Hoàng Như Sơn gật đầu liên tục để cho thấy ông ta đang rất nghiêm túc lắng nghe.
Ngô Thế Tài nói tiếp:
– Trước mắt phương án nhượng lại toàn nhà máy rất có thể sẽ hình thành sự thâm hụt trong tài sản nhà nước, quyền lợi của công nhân viên chức khó có thể đảm bảo. Chúng tôi hi vọng phương án cải cách có thể được suy xét lại, nghĩ tới những thực tế khó khăn mà các nhân viên thất nghiệp phải đối mặt, ít nhất cũng phải giải quyết vấn đề nhà cửa cho họ, bằng không, cho dù nhà máy dụng cụ có thực hiện cải cách,thủy chung cũng là một nhân tố không ổn định.
Sở Thiên Thư ở một bên nghe nói, âm thầm bội phục, không thẹn là lão phần tử trí thức, Ngô Thế Tài nhìn đúng vào điểm mấu chốt, nói câu nào cũng có lý, không kiêu ngạo siểm nịnh.
Truyện khác cùng thể loại
302 chương
20 chương
70 chương
95 chương
12 chương