Bộ Bộ Cao Thăng
Chương 46 : Lập tức thả người
Nếu Sở Thiên Thư thật sự là bạn trai của Đỗ Vũ Phi, việc này quả thật không dễ xử lý, nếu muốn chuyện bé xé ra to gây khó dễ cho Sở Thiên thư thì khá là khó khăn, ít nhất không thể quá lộ liễu.
– Đỗ Vũ Phi, cho dù hắn là bạn trai của cô, cũng không thể ỷ thế hiếp người.
Giọng điệu của Hàn Lạp trở nên mềm nhũn ra, nhưng không hề có ý định buông tha cho Sở Thiên Thư.
– Sở trưởng, ông nói đúng, bất kể là bạn của ai đi nữa thì cũng không thể ỷ thế hiếp người, tôi sẽ thẩm vấn chung với ông.
Hàn Lập tức giận nói:
– Tiểu Đỗ, hắn là bạn trai của cô, cô nên tránh đi.
Đỗ Vũ Phi cười cười, nói:
– Sở trưởng, vẫn chưa kết hôn, vẫn chưa tính là thân thích, coi như không quen là được rồi.
– Không được, cô đã quen biết với hắn, nhất định phải tránh đi.
Hàn Lập nghiêm nghị nói.
Đỗ Vũ Phi kiên trì nói:
– Vậy chúng ta đều quen biết Hách Sảng, có phải cũng nên tránh đi không?
Hàn Lập nhất thời im lặng, ông ta nghĩ lại, không đúng nha, trước khi Đỗ Vũ Phi điều tới tổ chuyên án, luôn luôn ở đồn công an làm việc,chưa nghe qua cô ta có bạn trai.
Nghĩ tới đây, Hàn Lập không giằng co với Đỗ Vũ Phi nữa, quay đầu hỏi Sở Thiên Thư:
– Được, ngươi nói, cô ta tên gì?
– Đỗ Vũ Phi
– Ngày sinh là bao nhieu?
...
– Mã số cảnh sát?
...
– Địa chỉ?
...
– Tốt nghiệp trưởng nào?... Thời gian tham gia công tác?
Một chuỗi vấn đề, Sở Thiên Thư không trả lời được câu nào.
Hàn Lập đứng lên, cười lạnh nói:
– Đỗ Vũ Phi, đây là bạn trai của cô sao?
Trên mặt Đỗ Vũ Phi lúc trắng lúc đỏ, cúi đầu không nói nên lời.
– Đỗ Vũ Phi, cô biết như thế này là sao không hả? Cô đang cho lời khai giả.
Bắt được việc Đỗ Vũ Phi nói dối, Hàn Lập lập tức có tinh thần, ông ta ác độc nói:
– Thấy hắn đẹp trai đúng không, muốn vội vàng dâng hiến chứ gì, đúng thật là, mặt mũi cảnh sát bị cô làm mất hết.
Sở Thiên Thư thấy hốc mắt Đỗ Vũ Phi lóng lánh, trong lòng liền quýnh lên, kêu lên:
– Ông cứ nhắm vào tôi, đừng làm khó dễ cảnh sát Đỗ.
Hàn Lập không chịu bỏ qua, hung tợn nói:
– Đỗ Vũ Phi, có nghe thấy không, làm gì thì làm, đừng dại trai, thấy trai đẹp là mất hết đầu óc.
Đỗ Vũ Phi bị Hàn Lập mắng như vậy, không nhịn được nữa, nước mắt lã chã chạy ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trong lòng Sở Thiên Thư như bị dao cắt, ánh mắt cũng trở nên ươn ướt.
Lúc này, cảnh sát trẻ tuổi đứng ngoài phòng thẩm vấn hô:
– Sở trưởng, có điện thoại tìm ông.
Hơn nửa đêm mà có điện thoại, đoán chừng chắc là biện hộ cho Sở Thiên Thư.
Hàn Lập nhặt đèn bàn lên không kiên nhẫn nói:
– Tiểu Vương, cậu nói anh ta đợi một chút gọi lại, tôi phải thẩm vấn phạm nhân.
Tiểu Vương sốt ruột nói:
– Sở trưởng, là Cục trưởng Hách gọi, ông ấy yêu cầu ông lập tức nghe điện thoại.
– Cục trưởng Hách?
Hàn Lập đem đèn bàn ném lên trên bàn, lại nói:
– Tiểu Vương, tên này không thành thật khai báo, cậu còng tay hắn trước, đợi tôi nghe điện thoại xong rồi trở về tiếp tục thẩm vấn.
– Vâng!
Cảnh sát trẻ tuổi lớn tiếng đáp ứng, đi lên còng tay Sở Thiên Thư vào ghế.
Xong rồi, Hách Kiến Thành đích thân hỏi han, Sở Thiên Thư trong lòng liền căng thẳng: là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi,chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi.
– Ôi, xem ra Hách Sảng chịu thiệt không nhỏ.
Hàn Lập buồn bực nghĩ, chạy ra khỏi phòng thẩm vấn, đi tới bàn làm việc bắt điện thoại, vẻ mặt cung kính nói:
– Cục trưởng Hách, chào ông, có dặn dò gì không?
– Chào cái rắm. Hàn Lập, tôi hỏi ông, sở của ông có phải vừa bắt một người tên là Sở Thiên Thư?
Bên kia điện thoại Hách Kiến Thành như ăn phải thuốc nổ, giọng điệu nồng nặc mùi thuốc súng.
Hàn Lập sửng sốt, lập tức nói:
– Dạ đúng rồi, Cục trưởng Hách, tôi đang đích thân thẩm vấn.
– Lập tức thả hắn ra cho ta.
Hách Kiến Thành dùng giọng điệu ra lệnh mà nói.
– Cục trưởng Hách, hắn dính líu đến việc đả thương người. Chúng tôi còn đang điều tra, tạm thời không thể thả người.
Hàn Lập không biết Hách Kiến Thành có dụng ý gì, còn muốn biểu đạt lòng trung thành của mình.
– Chuyện bé cỏn con đó ta biết rồi, lập tức thả người.
Hách Kiến Thành không khách khí nói.
– Nhưng, Cục trưởng Hách...
– Hàn Lập, tâm ý của cậu tôi nhận được rồi. Lần này xảy ra chuyện phiền toái rồi, tôi nói thật với cậu, đây là chỉ thị của lãnh đạo cục thành phố ban xuống, lập tức thả người.
Đợi đến khi Hách Kiến Thành cúp điện thoại, Hàn Lập vẫn còn cảm thấy lỗ tai còn ong ong.
Hàn Lập thầm suy nghĩ, trách không được tên kia biết đụng vào ổ kiến lửa vẫn không sợ, thì ra là có bối cảnh trong cục thành phố? Hách Kiến Thành cũng không thể trêu vào, sao mình lại gây vào hắn?
Nghĩ tới đây, Hàn Lập kêu cảnh sát Lý vào phòng.
Sở Thiên Thư còn đang suy nghĩ miên man, thì cửa phòng phòng thẩm vấn đẩy ra.
Cảnh quan Lý vẻ mặt tươi cười bước vào, nhìn thấy tay Sở Thiên Thư bị còng, liền trầm mặc hỏi cảnh sát trẻ tuổi:
– Tiểu Vương, như vậy là sao?
– Đây là mệnh lệnh của sở trưởng.
– Hồ đồ, mở ra.
Tiểu Vương lắc lắc đầu, đem còng tay mở ra.
Cảnh quan Lý cười ha hả nói:
– Tiểu tử, sự việc đã được điều tra rõ ràng, là do mấy tên kia gây sự, cậu ký vào giấy hòa giải là có thể đi được.
Sở trưởng đã ra lệnh, hơn nữa chuyện này cũng không lớn, cảnh sát Lý nhanh gọn liền kết thúc vụ án.
Hách Sảng mặc kệ, ở đó càn quấy không chịu ký vào giấy hòa giải, cảnh sát Lý có chút bó tay.
Hàn Lập từ trong phòng làm việc đi ra.
Hách Sảng bất chấp Sở Thiên Thư vẫn đang còn ở đó, chạy tới, vẻ mặt tức giận gào lên:
– Chú Hàn, sao chú lại thả hắn ra? Như vậy không phải bọn cháu bị hắn đánh oan uổng sao?
Hàn Lập tức giận nói:
– Về nhà hỏi cha cháu đi.
Hách Sảng trợn tròn mắt, hậm hực ký tên, đem đám người anh Bảo rời khỏi.
Hàn Lập gọi Sở Thiên Thư lại, kéo hắn qua một bên, muốn lôi kéo làm quen với hắn, giải trừ hiểu lầm:
– Tiểu Sở, cậu là người có học thức, đừng so đo với đám côn đồ, vừa rồi là tôi chỉ đùa giỡn với cậu, cậu đừng có để bụng nha.
– Sở trưởng Hàn, ông đã nói đến đây, tôi cũng nhắc nhở một câu, ông thân là nhân viên cảnh vụ, đừng có tùy tiện đùa giỡn như vậy, đùa quá mức là ông vào tù đấy.
Nói xong, Sở Thiên Thư bỏ mặc Hàn Lập với vẻ mặt xấu hổ, bước ra đồn công an, đi ra chưa được vài bước liền thấy Ninh Hinh và Vệ Thế Kiệt đang đứng bên đường.
Đám người Hách Sảng còn đang vung tay múa chân hùng hùng hổ hổ.
Đột nhiên, một chiếc xe việt dã quân dụng màu xanh chạy như điên tới bên đường.
Đây là chiếc Hummer có khả năng phòng thủ cao, ngoại hình vô cùng dũng mãnh, nguyên chiếc xe vô cùng uy mãnh, hùng tráng, tuyệt đối vô cùng nhanh nhẹn.
Sở Thiên Thư không hiểu về xe cho lắm, nhưng nhìn thấy ngoại hình cùng khí thế của nó, cũng không tự chủ được rung động.
Từ trong buồng lái một vị quân nhân bước xuống, khoảng hai bảy, hai tám tuổi, đầu húi cua, không đội mũ, hai đầu lông mày mang theo vẻ lo âu và tức giận.
Người như xe, xe như người, dũng mãnh giống nhau.
Theo sát phía sau anh ta cũng là bốn người quân nhân trẻ tuổi.
Ninh Hinh nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu liền ngạc nhiên mừng rỡ hô:
– Mã Lực, Mã Lực, bên này, bên này.
Mã Lực cũng nhìn thấy Ninh Hinh, chỉ vung tay lên, bốn gã quân nhân như lang sói xông lên, vây quang đám người bên cạnh Ninh Hinh.
– Cô không sao chứ?
Mã Lực nhìn Ninh Hinh từ trên xuống dưới, thân thiết hỏi.
– Tôi không sao.
– Là ai làm?
– Chính là bọn họ!
Bàn tay nhỏ bé của Ninh Hinh chỉ vào đám người Hách Sảng.
Không đợi Mã Lực ra lệnh, bốn người quân nhân xông lên, ngăn cản đường đi của đám người Hách Sảng.
Nhìn thấy bốn quân nhân khí thế hung hãn, mấy tên bắt nạt kẻ yếu này bị dọa tới sắc mặt trắng bệch, đứng ở đó run cầm cập.
Một Sở Thiên Thư đã khó đối phó rồi, đừng nói tới mấy người quân nhân đã trải qua sự huấn luyện nghiêm chỉnh.
– Đại ca, đừng, đừng động thủ nha.
Anh Bảo ôm lấy quai hàm kêu to.
– Đồn công an đã xử lý xong rồi, chúng tôi chỉ là đùa giỡn thôi!
Thằng nhóc có hình xăm nhỏ giọng giải thích.
– Không liên quan đến tôi đâu, tôi không có làm gì hết.
Ba tên còn lại đau khổ cầu xin.
Hách Sảng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa tới thiếu chút nữa tiểu trong quần, tên Sở Thiên Thư này rốt cuộc là người như thế nào,đến cha mình cũng không dám động hắn, còn đưa tới một đám quân nhân?
Y lắc lắc đầu, định len lén trốn đi, vừa mới lui về sau một bước liền bị Ninh Hinh nhìn thấy.
– Đứng lại!
Ninh Hinh quát, cô dùng tay chỉ vào Hách Sảng, nói với Mã Lực:
– Vừa nãy y mưu đồ gây rối với em, còn định bắt em hầu rượu.
– Thật vậy không?
Mã Lực vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
– Tên này cũng to gan nhỉ?
– Mã Lực, anh thật là ngu ngốc, nếu không phải tình huống nguy cấp, em sao có thể gọi về nhà tìm mẹ chứ?
Ninh Hinh sa sầm mặt, giáo huấn Mã Lực.
Mã Lực còn cười ha hả, nhưng vừa quay mặt, tay chỉ vào Hách Sảng, ra lệnh:
– Đưa y qua đây.
Lập tức có một gã quân nhân xông lên, đem Hách Sảng kéo tới trước mặt Mã Lực.
– Mày biết cô ấy là ai không?
Mã Lực vẻ mặt u ám hỏi.
– Không, không biết!
Hách Sảng lắp bắp nói.
– Vậy thì hôm nay tao sẽ nói cho mày biết.
Mã Lực đột nhiên ra tay, tát một cái vào mặt Hách Sảng.
Hách Sảng hét thảm một tiếng, xoay người một vòng, trên mặt lập tức xuất hiện vài vết đỏ.
– Bây giờ thì biết chưa?
Mã Lực cười lạnh hỏi.
– Biết rồi, biết rồi ạ!
Hách Sảng che mặt, đáp ứng nói.
Bốp! lại thêm một bạt tai nữa.
– Nếu biết rồi sao mày còn dám đùa giỡn?
Truyện khác cùng thể loại
302 chương
20 chương
70 chương
95 chương
12 chương