Bộ Bộ Cao Thăng

Chương 41 : Dũng cảm quên mình

Cả hai tên cướp đều rơi vào trạng thái khẩn trương cực độ, bất cứ lúc nào tinh thần cũng có khả năng sụp đổ. Họng súng của tên cướp trung niên đã giơ lên, nhắm ngay Đỗ Vũ Phi ở bên ngoài cửa kiếng. Tên cướp trẻ tuổi dựa theo mệnh lệnh của tên cướp trung niên, mắt nhìn chằm chằm vào đám người ngồi chồm hổm trên mặt đất. Hướng Vãn Tình trốn sau lưng Sở Thiên Thư, trong tay còn giơ chiếc camera cúc áo của cô. Thời gian cứ thế từng giây từng phút mà trôi qua. Đỗ Vũ Phi vẫn đứng ở bên ngoài cửa kiếng, xe việt dã mà tên cướp yêu cầu vẫn chậm trễ không thấy bóng dáng. Đèn trong quán cà phê đột nhiên tắt, tên cướp trẻ tuổi kia không chịu nổi đầu tiên, mũi dao đâm vào thịt, đã thấy máu, hắn kêu to đến khàn cả giọng: – Tôi đếm một đến ba, xe còn chưa đến, tôi giết người. Một hồi xôn xao bên ngoài cửa kiếng, âm thanh trấn an của Đỗ Vũ Phi dồn dập truyền tới: – Không nên kích động, ngàn vạn lần không nên kích động, xe việt dã đã chuẩn bị đủ dầu, chính đang trên đường qua đây, thêm vài phút nữa thì đến quán cà phê. Xin các người không nên tổn thương con tin. Hướng Vãn Tình thu hồi chiếc máy quay mini, nhẹ nhàng thọt Sở Thiên Thư một cái. – Gì vậy? Sở Thiên Thư dùng ánh mắt ra hiệu cô không nên lộn xộn. Hướng Vãn Tình chỉ chỉ Sở Thiên Thư, vừa chỉ chỉ tên cướp trẻ tuổi, sau đó lại chỉ tên cướp trung niên, lại vừa chỉ chỉ chính mình. – Cô… Sở Thiên Thư hơi giật mình, hiểu cô muốn tìm cơ hội ra tay, động tác vừa rồi là đang phân công. Hướng Vãn Tình sao lại có thể có loại ý tưởng mạo hiểm này. – Dám không? Hướng Vãn Tình thấp giọng hỏi. Sở Thiên Thư chần chờ một chút, dùng sức gật gật đầu. Hai người khẩn trương nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hai tên cướp. Xe việt dã vẫn chưa tới, Đỗ Vũ Phi vẫn đang kêu gọi đầu hàng. Đột nhiên, Sở Thiên Thư đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, nghe thấy được một mùi khai khai của nước tiểu, hóa ra tên cướp trẻ tuổi kia bị ướt quần, toàn thân đều bày ra trạng thái sụp đổ, hắn gào khóc kêu to: – Đại ca, không nhiều lời với bọn chúng nữa, em đếm đây, một… Tên cướp trung niên thân mình nghiêng qua bên cạnh, tay trái kéo lại tay cầm dao của tên cướp trẻ tuổi, họng súng ở tay phải chỉ trệch hướng mục tiêu, tầm mắt cũng bị tên cướp trẻ tuổi chặn lại. Thời cơ ngàn năm có một! Sở Thiên Thư đẩy Hướng Vãn Tình một cái, gần như cùng lúc, hai người đồng thời xuất thủ. Chỉ thấy Hướng Vãn Tình ngay tại chỗ lăn một vòng, quét ngang một cước, khiến tên cướp trung niên lảo đảo. Súng trong tay tên cướp vang lên, viên đạn bắn về phía không trung. Cùng lúc đó, Sở Thiên Thư nhảy một cái, đánh về phía tên cướp trẻ tuổi kia và cậu bé. Tên cướp trẻ tuổi sớm đã bị dọa bể mật, dao trong tay lại bị tên cướp trung niên cầm, Sở Thiên Thư nhào tới nhảy bổ lên người cậu bé. Tiếng súng nổi lên tứ phía, pằng pằng pằng pằng vang dội giống như ngày hội pháo hoa, giằng co hỗn loạn chỉ khoảng năm sáu giây, ngoài cửa lớn, mảng kiếng bị đập trúng nát bấy, đèn toàn bộ sáng lên. Trên mặt đất của quán cà phê, tên cướp trẻ tuổi kia dịch não tràn ra tứ phía, tên cướp trung niên người lủng lỗ chỗ, nát như tổ ong, thây người nằm trên đất. Sở Thiên Thư quan tâm đầu tiên là cậu bé bên dưới người mình, vào giây phút khi nhìn thấy cậu bé thò đầu ra từ trong lòng ngực mình rồi khoa òa lên một tiếng, lúc đó mới thực sự thấy an tâm. Lại quay đầu nhìn sang Hướng Vãn Tình, chỉ thấy trước ngực cô tràn đầy máu tươi,nằm ở bên cạnh tên cướp trung niên, bộ ngực cao vút còn đang kịch liệt phập phồng, tim Sở Thiên Thư lại lần nữa nhảy lên. Người thứ nhất xông tới là Đỗ Vũ Phi, khi cô thấy rõ ràng người trợ giúp họ cứu con tin không ngờ lại là Sở Thiên Thư, không khỏi hơi sửng sốt. Nhưng cô không nói nhiều với Sở Thiên Thư, từ trong ngực hắn ôm lấy đứa nhỏ xông ra ngoài. Sở Thiên Thư hiểu, Đỗ Vũ Phi đích thực là một cảnh sát được đào tạo rất tốt, cái cô nghĩ đến đầu tiên chính là, không cho cậu bé nhìn đến quá nhiều cảnh máu tanh. Sở Thiên Thư nhanh nhẹn đứng lên, xông về phía Hướng Vãn Tình, hắn ôm cổ cô, vỗ vỗ mặt, vội vàng hỏi: – Vãn Tình, Vãn Tình, cô không sao chứ? – Tôi không sao. Hướng Vãn Tình nhắm chặt hai mắt, yếu ớt lắc đầu, uể oải nói. – Cô bị thương rồi? Toàn thân đều là máu. Sở Thiên Thư không chịu tin, dùng tay lau máu trên ngực cô, muốn tìm miệng vết thương. Mới sờ soạng vài cái, Hướng Vãn Tình một tay bắt lấy tay của hắn, mặt đỏ bừng, kêu lên: – Anh…, làm gì vậy? Sở Thiên Thư dừng tay, lại coi nửa người dưới của cô, bởi vì vừa rồi phát động tập kích với tên cướp trung niên, căn bản chẳng quan tâm hình tượng, hai chân mở rộng, váy lộ ra quần lót màu hồng nhạt. Sở Thiên Thư vội vươn tay ra kéo lại váy của Hướng Vãn Tình. Hướng Vãn Tình chợt ngồi dậy, hai tay bảo vệ chỗ nhạy cảm, quát: – Anh dừng tay lại ngay. Nhưng, cô vừa mới mở mắt ra, nhìn thấy trên mặt đất đầy máu tươi và sọ óc, lập tức lại nhắm nghiền, đầu tựa vào trước ngực Sở Thiên Thư. Nhân viên cứu hộ cấp tốc vọt vào, đem người phụ nữ trẻ đặt lên cáng, tại thời điểm mang ra, người phụ nữ trẻ còn quay đầu lại, mỉm cười giơ ngón tay cái với Sở Thiên Thư. Người đàn ông đầu trọc muốn đi theo, bị cô lớn tiếng quát, ngơ ngác đứng lại. Vài cô y tá đi kiểm tra tên cướp ngã trên mặt đất, vài người khác tay chân luống cuống đến nâng Hướng Vãn Tình. Hướng Vãn Tình từ trong ngực Sở Thiên Thư tránh ra ngoài, tự đứng lên, đưa lưng về phía tên cướp trên mặt đất, bình thản ung dung mà nói với nhân viên cứu hộ: – Tôi không sao, đây là máu của bọn chúng. Người còn lại đều từ mặt đất bò lên, trong đó có vài người đẹp đầu tóc tán loạn, chật vật không chịu nổi, co quắp ngồi dưới đất, khóc rống lên. Tên cướp bị đắp lên tấm mền trắng. Hướng Vãn Tình đẩy nhân viên cứu hộ muốn kiểm tra cô, tìm được cái túi xách, lấy ra chiếc camera cúc áo quay cảnh hỗn loạn. Lúc này rất nhiều cảnh sát đã đi tới, sơ tán đám đông, bảo vệ hiện trường. Đỗ Vũ Phi cũng lần nữa về tới hiện trường. Đi ở phía trước cô chính là một vị cảnh sát trung niên mang quân hàm tương đối cao, ông ta ra hiệu Đỗ Vũ Phi ngăn Hướng Vãn Tình quay phim. – Tôi là phóng viên đài truyền hình Thanh Nguyên. Hướng Vãn Tình móc ra thẻ phóng viên của cô. Vị cảnh sát trung niên mệnh lệnh: – Tiểu Đỗ, tạm giữ máy quay của cô ta. Đỗ Vũ Phi không chút khách khí từ trong tay Hướng Vãn Tình đoạt lấy camera cúc áo. Hướng Vãn Tình lớn tiếng kháng nghị nói: – Đây là tư liệu chúng tôi mạo hiểm đạt được, mong các người tôn trọng quyền phỏng vấn của tôi. Người cảnh sát trung niên nâng tay, rất tượng trưng mà chào Hướng Vãn Tình một cái, nói: – Rất xin lỗi, đồng chí phóng viên, thành viên của đám trộm cướp này còn đang lẩn trốn, trước khi một lưới bắt hết bọn chúng, không thể ngoài công bố bất kỳ tin tức liên quan nào đối với bên, đây là điều cần thiết cho việc phá án, cũng là điều cần thiết để bảo vệ đương sự. Hướng Vãn Tình chỉ có thể bất đắc dĩ mà buông tay. Đỗ Vũ Phi đi tới, cho Sở Thiên Thư một cái chào theo nghi thức tiêu chuẩn quân đội, nói: – Cảm ơn cậu, đồng chí Sở Thiên Thư. Vị cảnh sát trung niên cũng đi tới, cười hỏi: – Tiểu Đỗ, hai người quen nhau à? – Dạ! Phó đội trưởng Đồng. Đỗ Vũ Phi lại hướng phó đội trưởng Đồng kính lễ. – Tiểu Sở, đây là Phó đội trưởng Đồng của chi đội hình sự thành phố. – Xin chào! Sở Thiên Thư vươn tay, bắt tay phó đội trưởng Đồng. Phó đội trưởng Đồng nắm lấy tay Sở Thiên Thư, trịnh trọng nói: – Người anh em, thật là một công dân tốt dũng cảm, nhưng mà, về sau không thể lại mạo hiểm như vậy nữa. – Cám ơn phó đội trưởng Đồng. Sở Thiên Thư quay đầu cùng Đỗ Vũ Phi cười đùa. – Cảnh sát Đỗ, lần này cô hẳn là tin rồi chứ, đội trưởng của các cô đều nói tôi là một công dân tốt. Đỗ Vũ Phi cười mà không nói, kéo Sở Thiên Thư qua một bên, đơn giản hỏi lại tình huống vừa rồi Sở Thiên Thư và Hướng Vãn Tình ra tay, lại trên dưới dò xét một phen, thân thiết hỏi: – Thiên Thư, anh không có bị thương chứ? – Không có. Sở Thiên Thư cười lắc đầu. – Tại sao anh lại ở đây vậy? – Vãn Tình hẹn tôi nói chút chuyện, à, chính là vị nữ phóng viên. Đỗ Vũ Phi quay đầu lại thoáng nhìn qua Hướng Vãn Tình. – Đồng chí Phó đội trưởng, xin hỏi… Hướng Vãn Tình còn chưa từ bỏ ý định, lại muốn phỏng vấn phó đội trưởng Đồng. Phó đội trưởng Đồng cắt đứt lời nói của Hướng Vãn Tình: – Đồng chí phóng viên, đợi chúng tôi phá án xong, tôi sẽ tiếp nhận phỏng vấn của các cô. Sở Thiên Thư lại hỏi: – Cảnh sát Đỗ, cô không phải cảnh sát nhân dân của đồn cảnh sát sao? Như thế nào còn phụ trách đàm phán cùng kẻ cướp. – Oh, việc phát sinh đột xuất, chuyên gia đàm phán trong cục nhất thời không có đến, Phó đội trưởng Đồng nghe nói tôi vừa mới tiếp nhận qua huấn luyện đàm phán, liền không trâu bắt chó đi cày. Nói lên mạo hiểm vừa rồi, Đỗ Vũ Phi còn che lấy ngực. – Nếu không phải các anh đúng lúc dời đi tầm mắt của bọn cướp, tôi… thật không biết nên làm thế nào nữa. Hướng Vãn Tình dây dưa không thành với Phó đội trưởng Đồng, liền xoay người lại tìm Sở Thiên Thư. – Đám cướp này cũng quá hung tàn rồi, tiếp tục truy tra, cô nên cẩn thận nha. Sở Thiên Thư lúc này không có nói đùa, nghiêm trang mà nói. – Không sao, tôi là cảnh sát. Đỗ Vũ Phi cười nói, ngược lại đến dặn dò Sở Thiên Thư. – Nhưng thật ra anh phải chú ý, cũng tránh gặp lại bọn chúng.