Chương 8 Buổi sáng ngày kế, Hồ Tả vẫn sớm rời giường làm điểm tâm. Đợi thật lâu, Văn Vũ cũng không rời giường. Hồ Tả thầm nghĩ: Nhất định mấy ngày nay ta không bồi bên người Văn Vũ, khiến hắn khó ngủ thức trắng đêm, ngủ không ngon! “Văn Vũ, rời giường thôi!” Hồ Tả tinh thần hưng phấn, cách chăn vỗ Văn Vũ. “Ngô…” Văn Vũ từ trong chăn thoát ra hai má đỏ bừng, dùng đôi mắt đầy sương mờ mịt nhìn Hồ Tả. Văn Vũ thật đáng yêu! Hồ Tả mặc kệ Văn Vũ có đánh răng hay không, cúi đầu hút lấy dương khí. A? Như thế nào lại nóng như vậy?! “Tiểu Tả…ta…Đầu ta choáng váng…” Hơn nữa sáng sớm bị hắn ‘hôn’ Văn Vũ cảm thấy đầu óc mình choáng váng. “A?” Hồ Tả lập tức sờ trán Văn Vũ, sau đó lại luồn tay vào chăn sờ soạn tay Văn Vũ, tượng mô tượng dạng bắt mạch. “Tiểu Tả…ta có phải hay không sắp chết…” “Ngươi nói cái gì? Ngươi thế nào lại chết?” “Ngô…ngô…” Văn Vũ khóc lên “Đầu đau quá…ta dương khí có phải hay không bị ngươi hút hết…?” Đúng vậy, đêm qua Hồ Tả đã ba ngày không hút dương khí, khó chịu muốn chết, vừa chạng vàng liền đem ‘phần ba ngày’ hấp về. “Ngươi nói ngốc gì vậy? Dương khí thế nào lại bị hút sạch?” Văn Vũ tựa hồ không nghe Hồ Tả nói, tự mình khóc “Ta chết ngươi cũng không được đến tìm gia đình ta…ta muốn trông thấy mẹ ta…” Ai… bệnh, liền nghĩ đến mẹ, thật là một đứa nhỏ. “Không có việc gì, chính là phát nhiệt thôi” Hồ Tả hôn một cái an ủi “Ngươi đừng đứng lên, nằm một lát, ta bốc thuốc cho ngươi ” Hồ Tả đem Văn Vũ nhét vào ổ chăn, gọi Hồng Vũ tới, sau đó đi vào trong bốc thuốc. Văn Vũ nặng nề nhắm mắt lại, Hồng Vũ tiến vào ổ chăn Văn Vũ bắt đầu nóng lên, tản nhiệt, xuất mồ hôi. Vừa cảm thấy được luồn nhiệt, Văn Vũ phản xạ ôm lấy Hồng Vũ, thì thào gọi “Tiểu Tả…Tiểu Tả…” Xem ra bệnh đến không rõ, nhanh như vậy đã ngủ đến mơ mơ màng màng. Hồng Vũ dù sao cũng là hồ ly, vừa ngốc vừa khờ cũng có chút giáo hoạt thiên phú, nó hai mắt vừa chuyển, biến hóa thành tiếng Hồ Tả “Văn Vũ, ta thích ngươi” Văn Vũ không trả lời, chính là khóe miệng hơi kéo. Này xem như thẹn thùng mỉm cười? Hồng Vũ tiếp tục “Văn Vũ, ngươi thích ta sao?” “Ngô…Ngô ngô…” Cái “ngô ngô” này rốt cuộc là ý gì?! Hồng Vũ không hiểu “Văn Vũ…ngươi nguyện ý vĩnh viễn cùng ta một chỗ, làm ta yêu…oa a~~ đau a~~~” Hồ Tả đã trở lại. —__—||| Hắn vừa đến liền nghe cái tên chuyên gây chuyện nói hươu nói vượn, lập tức nhéo tai nó kéo ra. “Hồng Vũ! Ngươi đang làm gì?” “Ngô…” Hồng Vũ ủy khuất, xoa lỗ tai oán giận, “Ta muốn biết Văn Vũ đối ngươi có ý tứ gì…thừa lúc Văn Vũ mơ hồ, có thể hỏi ý tứ của y…” “Có thì sao? Mà không thì sao?” Hồ Tả trừng mắt. Hồng Vũ trộm cười “Có như vậy thì tốt rồi, không đúng sự thật…” Hồng Vũ nhắm mắt lại ngưỡng đầu bắt đầu ảo tưởng, chưa nghĩ được bao lâu liền “Hắc hắc” cười ra tiếng. Kết quả bị Hồ Tả một cước đá ra ngoài. Hồng Lôi bọn chúng biết Văn Vũ bị bệnh, hảo tâm chạy vào phòng xem, cùng phụ trách nấu thuốc. Hồ Tả nhìn Hồng Lôi để lửa lớn “Hồng Lôi, lửa nhỏ, lửa nhỏ, nấu thuốc cần lửa nhỏ” Hồng Lôi nguýt hắn một cái, đem lửa tiêu trừ một chút. Từ xưa, hỏa hồ là tiên gia tốt nhất hỏa công, hỏa thế thu phóng tự nhiên, thanh khiết không bụi trần, rất nhiều hỏa hồ đều được lên thiên đình làm hỏa công, làm được tốt còn được chức vụ trù sư. Nói thật ra, Hồng Lôi từng hoài nghi Hồ Tả là trù sư trên thiên đình, vì hắn nấu ăn phi thường ngon. Bất quá Hồ Tả bản thân chưa từng nhận qua. Mà “Hồng hồ tộc’ có thói quen tự do tự tại, cuộc sống vô cầu vô thúc ‘du mục dân tộc’ cho tới bây giờ đều nơi nơi lưu lạc, thẳng đến Minh giới càn quét, gắn liền thời gian bức bách, mới ở nơi này sinh sống. Một lần trụ, đã muốn mấy trăm năm… Lúc trước Hồ Tả còn lấy “Giang hồ lang trung” vì người trong thôn xem bệnh, nhưng theo y thuật phát triển, Hồ Tả dần dần lui vể ở ẩn, cùng với bên ngoài hoàn toàn đoạn tuyệt lui lới. Thẳng đến Văn Vũ xuất hiện, gọi lên dục vọng cùng người kết giao của Hồ Tả. Tất cả mọi người sôi nổi đoán, có phải hay không đã đến kỳ động dục của Hồ Tả… “Hồ Tả, Hồng Vũ nói đúng đấy, ngươi là nên hỏi ý tứ Văn Vũ. Ta xem…Ngươi đã muốn biểu hiện rõ ràng…” Hồng Lôi đảo đảo dược “Nếu, y đối ngươi có chút ý tứ cũng không, ngươi vẫn là nên thoát thân sớm…từ xưa nhân yêu luyến…đều thực gian nan. Huống chi ngươi đơn phương, thật sự khó càng thêm khó…” Hồ Tả ngồi ở bên giường, ôn nhu vỗ về mặt Văn Vũ “Từ từ…chờ chút đi…” “Ngươi có thể đợi đến kết quả ngươi muốn sao?” “Hẳn là có thể…” Hồ Tả suy nghĩ, nhìn Văn Vũ, đột nhiên thốt ra “Ta yêu ngươi…” Văn Vũ như nghe được “Ngô ngô” hai cái, mồm miệng không nhẹ đáp “Ta cũng yêu ngươi…” Hả?! Hồ Tả hai mắt nhất thời tỏa sáng, kính động hỏi Hồng lôi “Ngươi…ngươi có nghe hay không? Văn Vũ nói yêu ta! Y nói y yêu ta” Hồng Lôi làm qua bộ dáng không tin tưởng, nghiêng đầu nhìn Hồ Tả. Không có khả năng đi? Hồ Tả người này sao có thể nhanh như vậy đã thành công? Văn Vũ nhất định là hồ đồ! Hồ Tả đắc ý hôn hôn Văn Vũ, quyết định thử lại lần nữa “Văn Vũ, ta yêu ngươi” Quả nhiên, “Ta cũng yêu ngươi…” Hơn nữa, trả lời so với vừa rồi còn rõ ràng hơn Hưng phấn từ đầu ngón chân lên tới đỉnh đầu, Hồ Tả cao hứng nhảy dựng lên hướng chúng hồ tuyên bố, đột nhiên Văn Vũ bổ sung hai từ “Mẹ ơi…” Hồ Tả “Phanh” ngã xuống, chúng hồ há miệng, run run bụng, từ con từ con rời khỏi lều tranh. Vọt tới thật xa, bắt đầu cười ha hả. Hồng Lôi không cười, chính là kinh bỉ nhìn Hồ Tả quỳ rạp trên mặt đất, tứ chi vô lực. Tiếp tục tiên dược. Văn Vũ kích thích Hồ Tả một chút cũng chưa tỉnh, cố tình vươn tay sờ loạn, quơ được tay Hồ Tả bắt đầu khóc gọi mẹ, Hồ Tả rời vào đường cùng đành phải hống y. “Văn Vũ ngoan, mẹ ở đây này” Văn Vũ bắt đầu làm nũng “Mẹ…con muốn ăn bánh chẻo…” “Hảo, mẹ làm cho ngươi bánh chẻo” “Mẹ…khi nào được chơi diều…” “Mùa xuân, chờ mùa xuân, mẹ mang ngươi đi chơi diều…” “Mẹ…” … … “Mẹ…” …. …. Thật sự là mẫu tử tình thâm… Văn Vũ gọi đến sâu tình, mặt Hồ Tả càng đen… Cuối cùng, ngay cả Hồng Lôi chịu không nổi, chạy ra ngoài “Ha ha ha hả” cười đến mấy phút đồng hồ mới trở về tiếp tục tiên dược. Vì thế rất nhanh, Hồ Tả có tên gọi mới —- Hồ mẹ Vài ngày sau, Hồ Tả ở trong phòng Văn Vũ uống dược, Hồng Phong từ bên ngoài chạy vào “Hồ mẹ, dược liệu trong khố không còn nhiều” Văn Vũ không hiểu hỏi “Tiểu Tả, vì cái gì bọn họ gọi ngươi là hồ mẹ?” Còn không phải tại ngươi! Đáng giận Văn Vũ thế nhưng một chút ký ức cũng không có!