Bluebird Winter

Chương 2

"Cửa sau mở" Kathleen thì thầm, anh gật khi anh lái chiếc Cherokee gần các bậc thang nhất có thể. "Đừng cố ra khỏi chỗ của em" anh ra lệnh khi cô chạm vào tay nắm cửa. "Tôi sẽ đi vòng sang và đỡ em". Kathleen ngồi lún xuống dựa vào ghế, mặt cô tái nhợt và căng thẳng. Cô không biết người đàn ông này, không biết có nên tin anh không, nhưng cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác ngoại trừ chấp nhận sự giúp đỡ của anh. Cô chưa bao giờ sợ hơn thế trong đời. Nỗi đau tệ hơn cô tưởng và thêm vào đó là nỗi sợ chết lặng đi vì lo cho cuộc sống của con cô. Bất kể người đàn ông này là ai, bây giờ cô phải lịch sự với sự bầu bạn của anh. Anh ra khỏi chiếc Cherokee, cúi đầu chống lại cơn gió khi anh vòng lên phía trước vỉa hè. Anh là một người đàn ông to lớn, cao và khỏe mạnh, anh mang trọng lượng của cô quá dễ dàng nhưng sự thấu hiểu của anh lại thật dịu dàng. Khi anh mở cửa xe, Kathleen bắt đầu đưa chân ra để có thể trượt ra ngoài, nhưng anh lại dừng cô lại bằng cách ôm cô vào vòng tay anh. "Giữ mặt em quay vào vai tôi" anh chỉ dẫn, nâng cao giọng để cô có thể nghe thấy trong tiếng gió gào thét. Cô gật đầu và giấu mặt mình vào áo khoác của anh và anh quay để lưng anh che gió tạt vào cô khi anh bế cô vài bước tới cửa sau. Anh dò dẫm quả đấm cửa và xoay nó mở ra, gió làm nốt phần còn lại, sập cửa vào tường với một tiếng động giòn giã dội lại. Một cơn gió tuyết nhỏ theo vào cùng họ. Một cách nhanh chóng, anh bế cô qua ngôi nhà trang trại nhỏ, nhuốm màu thời gian đến phòng khách, nơi có ngọn lửa đang cháy yếu ớt trong lò sưởi. Cô cảm thấy như hàng giờ đã trôi qua nhưng thực tế mới chỉ khoảng một giờ kể từ khi cô trên đường đến xe tải. Vẫn với sự dịu dàng mạnh mẽ, có kiểm soát, anh đặt cô vào chiếc trường kỷ cũ kĩ lún sâu. "Tôi sẽ ra lấy túi của tôi và sẽ trở lại ngay" anh hứa, vuốt nhẹ tóc trên mặt cô ra sau. "Đừng cố dậy, cứ ở yên đây". Cô gật đầu, quá mệt mỏi để có thể tưởng tượng ra việc đi bất cứ đâu. Sao anh lại muốn lấy chiếc túi của anh? Sao không chờ sau? Lại một cơn co thắt khác. Cô cong người trên trường kỷ, tạo ra tiếng thổn thức như khóc trước sự dữ dội của cơn đau. Trước khi nó kết thúc, anh đã trở lại bên cô, giọng anh dịu dàng nhưng uy quyền khi anh bảo cô thở hổn hển những hơi nhanh và nông. Lờ mờ cô nhớ đã từng đọc hướng dẫn cách thở khi chuyển dạ, cũng với phương pháp này được sử dụng. Cô cố gắng làm theo lời anh, tập trung vào hơi thở và có vẻ có ích. Nó có thể chỉ giúp cô không để tâm đến cơn đau nhưng bây giờ cô sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Khi cơn co thắt dịu đi và cô kiệt sức rơi phịch xuống trường kỷ, anh nói " Em có củi dự trữ không? Điện đã mất rồi." Cô nở một nụ cười yếu ớt. "Tôi biết. Nó đã mất từ sáng rồi. Tôi đã mang củi dự trữ vào từ hôm qua khi nghe bản tin thời tiết. Nó ở trong phòng giặt, ngay sau nhà bếp." "Em lẽ ra nên đến bệnh viện từ hôm qua" anh nói khô khốc khi anh quay đi. Cô mệt mỏi và sợ hãi nhưng ánh lửa làm sáng bừng đôi mắt xanh lá của cô khi cô nhìn trừng trừng vào anh "Tôi sẽ, nếu tôi biết được em bé sẽ ra sớm thế." Điều đó làm anh chú ý, đôi mày đen của anh chau lại trên sống mũi cao. "Em vẫn chưa hoàn tất thời kỳ thai nghén phải không? Em sớm bao lâu?" "Gần một tháng". Tay cô chạm vào bụng bằng một cử chỉ vô thức thể hiện mối bận tâm không thể gạt bỏ. "Có khả năng nào em đã tính nhầm ngày sinh không?" "Không" cô thì thầm, cúi đầu xuống. Cô biết chính xác cô có thai lúc nào, ký ức đó khiến cô lạnh giá. Anh trao cho cô một nụ cười mỉm, và lần đầu tiên cô để ý anh đẹp trai đến mức nào, với vẻ khỏe mạnh, đàn ông chưa từng thấy. Kathleen đã không có thói quen nhìn kỹ đàn ông hay sẽ làm như vậy trước đó. Thậm chí vậy, bây giờ cô cảm thấy có gì đó trong đôi mắt vàng nâu của anh khiến cô thư giãn "Hôm nay là ngày may mắn của em, em yêu" anh nói nhẹ nhàng, vẫn cười với cô khi anh cởi chiếc áo khoác lông dày và cuộn tay áo lên "Em vướng vào khó khăn với một bác sĩ rồi". Trong một lúc những từ ngữ vẫn chưa được nhận thức, rồi miệng cô mở ra trong sự im lặng không thể tin "Anh là bác sĩ?" Anh đưa tay phải lên như làm một lời thề "Đã được cấp phép và tuyên thệ." Sự nhẹ nhõm lấp đầy cô như một làn sóng ấm áp tràn qua cơ thể. Và cô cười nhỏ, nửa như thổn thức. "Và anh giỏi trong việc sinh em bé?" "Các em bé là công việc của tôi" anh nói, trao cho cô những nụ cười tươi dịu dàng nữa. "Vậy đừng lo lắng và cố gắng nghỉ ngơi trong khi tôi sắp xếp mọi thứ ở đây. Khi có cơn co thắt tiếp theo, hãy nhớ cách thở. Tôi sẽ không lâu đâu." Cô quan sát khi anh mang củi vào và tích tụ ngọn lửa cho đến khi nó lan rộng, lan tỏa sự ấm áp ra khắp căn phòng lạnh lẽo. Xuyên suốt nỗi đau của cơn co thắt, cô thấy anh mang tấm đệm từ giường của cô và trải nó xuống sàn trước ngọn lửa. Với những cử động nhanh gọn, chắc chắn, anh đặt tấm trải giường sạch sẽ lên sau đó là những tấm khăn tắm đã gấp lên tấm trải. Anh đứng lên với sức mạnh duyên dáng và đến gần cô. "Bây giờ hãy để em có thể thoải mái hơn" anh nói khi anh cởi áo khoác của cô "Nhân tiện, tên tôi là Derek Taliferro" "Kathleen Fields" cô đáp trả cùng kiểu của anh. "Có ông Fields ở đây không?" anh hỏi, khuôn mặt bình thản của anh che giấu sự quan tâm thực sự của anh với cô khi anh tháo đôi bốt cho cô. Sự chua xót lấp đầy khuôn mặt Kathleen , một sự chua xót đến đau lòng khi nhìn thấy. "Có một người ở đâu đó" cô thì thầm " Nhưng chúng tôi đã không còn sống với nhau lâu rồi" Anh yên lặng khi cởi đôi tất dày cho cô, bên dưới cô có mặc quần tất nịt, thứ cô đã mặc vào khi cô nhận ra mình phải cố đến phòng khám. Anh giúp cô cúi xuống chân và mở khóa áo khoác nhung cho cô, kéo nó qua đầu cô và để cô đứng trong áo len cao cổ và quần tất nịt. "Tôi có thể làm nốt" cô nói khó khăn. "Chỉ cần để tôi vào phòng ngủ để mặc áo ngủ." Anh cười, âm thanh sâu lắng, đẹp đẽ. "Được rồi, nếu em nghĩ là em có thể xoay xở được" "Tất nhiên là tôi xoay xở được" Cô đã đang xoay xở nhiều hơn kể từ khi Larry Fields bỏ đi. Nhưng cô chỉ cố được hai bước cho đến khi một cơn co thắt khác khiến cô phải gập đôi người, cơn co thắt quá mạnh mẽ đến nỗi tất cả những gì cô có thể làm là thở gấp gáp. Vô tình nước mắt dâng đầy mắt cô. Cô cảm nhận được tay anh quanh mình, anh giữ lấy cô và sau đó đặt cô lên tấm đệm. Nhanh chóng, anh tháo tất nịt và đồ lót của cô ra và đắp tấm trải lên cô; sau đó anh nắm tay và hướng dẫn cô thở cho đến khi cơn co thắt dịu lại. "Bây giờ nghỉ một chút" anh nói nhẹ nhàng "Tôi sẽ đi rửa tay để có thể kiểm tra em. Tôi sẽ quay lại ngay." Kathleen nằm mệt mỏi trên tấm đệm, nhìn chăm chú vào trần nhà đầy những vết ố bằng đôi mắt sũng nước. Hơi nóng từ ngọn lửa lung linh trên gò má cô, mang đến một màu ửng hồng rực rỡ cho nước da của cô. Cô quá mệt, cô cảm thấy mình có thể ngủ hết ngày nhưng sẽ chẳng có sự nghỉ ngơi nào cho đến khi đứa bé được sinh ra. Hai tay cô siết chặt thành nắm đấm khi mối lo âu lớn lên trong cô. Đứa bé sẽ ổn cả thôi. Nó sẽ phải thế. Sau đó anh trở lại, quì lên tấm đệm và kéo tấm trải che phủ cô. Màu sắc tràn lên mặt cô, và cô quay mặt để nhìn vào ngọn lửa. Cô chưa bao giờ thấy thoải mái với sự thân mật, thậm chí những cuộc hẹn của cô với bác sĩ cũng là những tình huống khổ sở với cô. Với người đàn ông này, người lạ này, chạm vào cô, nhìn vào cô... Derek liếc lên và thấy khuôn mặt đỏ bừng của cô, sự biểu hiện nỗi xấu hổ to lớn, một nụ cười thoáng qua trên miệng anh và sự thích thú nhẹ nhàng dâng lên trong anh. Cô thật là thận trọng với anh làm sao, mặc dù bắt buộc phải chịu sự chăm sóc của bàn tay anh. Và khá là xấu hổ, như một thứ hoang dã không có sự thân mật hay tin tưởng giữa họ. Cô sợ hãi, cho đứa trẻ, và sự thử thách cô phải đối mặt Bởi vậy, anh hết sức dịu dàng khi kiểm tra cô. "Em chưa hoàn toàn giãn ra" anh thì thầm. "Sau cùng thì em bé thực ra không trong tình trạng khẩn cấp. Theo cùng những cơn co thắt của em, nhưng không đẩy. Tôi sẽ nói với em khi đẩy. Những cơn co thắt bắt đầu từ lúc nào vậy?" "Lưng tôi đau suốt đêm qua" cô mệt mỏi nói, mắt nhắm lại. " Cơn co thắt thực sự xảy ra vào khoảng 10 giờ sáng nay." Anh nhìn đồng hồ. Cô đã ở trong kỳ chuyển dạ hơn 5 giờ một chút và có thể kết thúc sau một giờ nữa hay sau đó. Không phải kỳ chuyển dạ dài, đặc biệt với việc sinh nở lần đầu. " Nước ối của em vỡ khi nào?" Anh không làm đau cô, và sự xấu hổ nhạt dần. Cô thậm chí còn ngủ lơ mơ " Umm... khoảng một tiếng rưỡi rồi". bây giờ cô cảm thấy tay anh trên bụng cô; những cái chạm chắc chắn , cẩn trọng khi anh cố xác định vị trí đứa bé. Cơn buồn ngủ của cô vỡ vụn khi một cơn co thắt khác chiếm lấy cô, nhưng khi cô thở như anh hướng dẫn, bằng cách nào đó nó dường như không đau đớn. Khi cô trở lại thư giãn, anh đặt ống nghe của anh lên bụng cô và lắng nghe nhịp tim của đứa bé. "Đó là một nhịp tim mạnh và đều đặn" anh trấn an cô. Anh không lo về nhịp tim của đứa trẻ mà anh lo về những lá phổi của nó.Anh cầu mong chúng đủ hoàn thiện để đảm nhận việc hô hấp, bởi anh không có thiết bị ở đây để kiểm soát tình huống nếu chúng không thể. Một số trẻ tám tháng ổn nhưng số khác lại cần giúp đỡ. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuyết đang rơi nặng hơn, với một tấm màn mờ ảo bao bọc bên ngoài phần còn lại của thế giới nhưng lấp đầy căn nhà với ánh sáng trắng kỳ lạ. Không có cách nào anh có thể gọi cấp cứu, và không có cách nào để đến đây, thậm chí nếu điện thoại có hoạt động. Vài phút trôi qua, đánh dấu bằng những cơn co thắt tăng lên mãnh liệt hơn và sít nhau hơn. Anh giữ lửa cháy tiếp, nên em bé sẽ không bị lạnh khi cuối cùng bé cũng xuất hiện và tóc của Kathleen trở nên ẩm ướt vì mồ hôi. Cô kéo mạnh chỗ cổ áo len cao cổ "Thật là nóng quá!" cô thở ra. Cô cảm thấy mình không thể chịu thứ vải chật chội thêm một phút nào nữa. "Áo ngủ cũng không cải thiện được nhiều lắm", Derek nói và lấy một trong những chiếc áo sạch của anh từ trong túi. Cô không hề phản đối khi anh cởi chiếc áo len, áo lót và trượt chiếc áo mềm mỏng vào cô. Nó nhẹ và quá rộng và nó có cảm giác tuyệt vời sau hơi nóng từ chiếc áo len. Anh cuộn tay áo lên và cài khuy áo trên ngực cô sau đó làm ẩm miếng vải sạch bằng nước mát và lau mặt cho cô. Nó sẽ không còn lâu nữa. Anh kiểm tra lại để chắc chắn anh có mọi thứ anh cần trong tay. Anh đã khử trùng dụng cụ và đặt mọi thứ lên trên một cái khay phủ vải. "Well, em yêu, em đã chuẩn bị để bắt đầu việc này chưa?" anh hỏi khi anh kiểm tra cô lần nữa. Những cơn co thắt bây giờ đã trở nên liên tục. Cô thở sâu trong cơn lắng dịu tạm thời. "Đã đến lúc rồi à?" cô hổn hển. Cô muốn rặn ra. Cô cần phải rặn ra kinh khủng. Cơ thể cô uốn cong trên tấm nệm, một áp lực khổng lồ lớn lên trong cô, nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh và kiểm soát, bằng cách nào đấy kiềm chế cô. Cô hổn hển, và bằng cách nào đấy, cô đã không rặn ra. Làn sóng đau đớn lùi đi, áp lực dịu lại và trong một lúc, cô được thư giãn. Sau đó nó lại bắt đầu trở lại. Nó không thể kéo dài hơn nữa, cô không thể chịu đựng hơn nữa. Nước mẳt ngập đầy mắt cô. "Chúng ta tới đây", anh nói với sự hài lòng. "Tôi đã nhìn thấy cái đầu. Em đang làm được rồi, em yêu, nó sẽ không mất thêm phút nào nữa. Để tôi tạo một đường cắt nhỏ, và em sẽ không bị rách..." Kathleen nghe anh chỉ vừa đủ, cảm nhận anh một cách ít ỏi. Áp lực vẫn không thể chịu nổi, đánh bất mọi thứ khác. "Rặn nào , em yêu" anh nói, giọng anh đột ngột trở nên uy quyền. Cô rặn. Lờ mờ, cô bị sững sờ bởi cở thể cô thích hợp để chịu áp lực đến vậy. Cô bật ra một tiếng khóc nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy. Thế giới của cô chỉ bao gồm một nỗ lực mạnh mẽ ép chặt lấy cô và người đàn ông đang quì giữa đầu gối dang rộng của cô. Giọng nói bình tĩnh của anh bảo cô phải làm gì. Sau đó, bất ngờ, áp lực giảm đi và cô rũ người xuống, thở gấp. Anh nói " Tôi đưa được đầu em bé ra rồi. Chúa ơi! Cái đầu đầy tóc này. Chỉ nghỉ một phút thôi, em yêu" Cô nghe một âm thanh buồn cười và sự sợ hãi khiến cô chống khuỷu tay dậy "Có chuyện gì vậy?" Cô hỏi điên cuồng "Anh đang làm gì vây?" "Tôi đang thông mũi và miệng cho bé" anh nói. "Chỉ cần nằm xuống thôi, mọi chuyện ổn cả". Sau đó một tiếng rên nhỏ, rung rung tăng lên rồi cường độ áp lực mạnh hơn mỗi giây, và anh cười. "Đúng rồi, nói với chúng ta về nó" anh cổ vũ cô. "Rặn nào, em yêu; em bé của chúng ta không vui lắm với tình huống này rồi." Cô lại rặn. Căng thẳng và đột ngột, cô cảm thấy một sự gấp rút và sau đó là cảm giác nhẹ nhõm tuyệt vời. Derek lại cười khi anh giữ sinh vật bé nhỏ giận dữ trong tay mình. "Chú cũng không trách cháu chút nào đâu" anh nói với đứa bé đang la thét một cách buồn cười như con mèo con đang khóc nhè. "Chú cũng sẽ không muốn rời khỏi người mẹ ấm áp mềm mại chút nào nhưng cháu sẽ được cuốn lại và ôm ấp chỉ trong một phút nữa" "Cái gì vậy?" Kathleen thì thầm, ngã lại vào tấm đệm. " Một bé gái xinh đẹp, bé có nhiều tóc hơn của cả ba em bé khác." " Bé như vậy ư?" "Cô bé hoàn hảo. Bé nhỏ xíu nhưng hãy nghe tiếng khóc của bé. Phổi cô bé làm việc rất tốt." "Tôi có thể ôm bé không?" "Chỉ một phút nữa. Tôi sắp xong việc ở đây rồi." Dây rốn đã trở nên mềm đi nên anh nhanh chóng giữ chặt và cắt nó, sau đó đưa đứa trẻ đang gào khóc vào vòng tay lo lắng của mẹ nó. Kathleen nhìn mê mẩn, mắt cô ngập tràn nước mắt khi cô xem con gái bé nhỏ của mình. "Đặt bé vào ngực em" Derek chỉ dẫn nhẹ nhàng biết rằng làm vậy sẽ trấn an được đứa trẻ. Nhưng Kathleen dường như không nghe thấy anh. Anh tự mở cúc áo cô và đẩy nó sang bên để lộ một bên ngực đầy đặn và hướng dẫn bé tới núm vú đầy sữa. Đứa bé vẫn đang la hét, cơ thể bé run lên. Anh phải làm gì đó hơn là chỉ nói "Thôi nào, bé yêu", anh vỗ về, chạm xuống để vuốt ve phần má ngay cạnh miệng bé. Cô bé quay đầu đáp lại, và anh hướng núm vú vào miệng bé. Cô bé thét lên lần nữa, sau đó đột nhiên có vẻ nhận ra bé được mong chờ làm gì và cái miệng tí hon đóng lại trên ngực mẹ bé. Kathleen giật mình. Cô thậm chí đã không phản ứng lại cái động chạm của anh trên ngực cô, anh nhận ra và nhìn cô gần hơn. Cô tái nhợt, với quầng thâm dưới mắt, và mái tóc tối màu của cô ẩm ướt với mồ hôi. Cô thật sự kiệt sức, không chỉ sự khó khăn về mặt thể chất của cơn chuyển dạ và sinh nở, mà còn từ hàng giờ lo lắng mà cô đã chịu đựng. Cuối cùng có cái gì đó rực sáng trên mặt và trong mắt cô khi cô nhìn em bé của mình và chần chừ khi cô chậm chạp nhìn vào anh. " Chúng ta đã làm được" cô thì thầm và mỉm cười. Derek nhìn xuống cô, nơi tình yêu tỏa ra từ khuôn mặt cô như một ngọn đèn, và sự hấp dẫn Derek cảm thấy đối với cô từ ban đầu đột ngột đông lại bên trong anh thành một sự vặn xoắn đau đớn. Có cái gì đó ở cô khiến anh muốn giữ cô gần lại, bảo vệ cô khỏi bất cứ điều gì mang lại sự cảnh giác, thiếu tin tưởng trong đôi mắt cô. Anh muốn cô nhìn vào anh với khuôn mặt tràn đầy tình yêu. Choáng váng, anh ngồi bệt xuống gót chân. Điều đó cuối cùng cũng xảy ra, khi anh ít mong đợi nhất hay thậm chí dừng lại để tìm kiếm nó, và với người phụ nừ chỉ chịu đựng sự hiện diện của anh vì hoàn cảnh. Đó không có nghĩa là cô có những thứ khác trong tâm trí bây giờ, anh có thể nói rằng Kathleen Fields chẳng muốn làm cái gì với một người đàn ông, bất kì người đàn ông nào. Và cuối cùng tia sét lại đánh trúng anh theo cách đó, như mẹ anh luôn cảnh báo anh là nó sẽ. Dạy Kathleen sẽ không dễ dàng nhưng khi anh nhìn vào cô, vào em bé trong vòng tay cô và anh biết anh sẽ không từ bỏ.