Bloody Contract - Máu Hiếm
Chương 25
[Hồi tưởng lúc Rena còn ở Witchzarath]
“M…mình không hiểu….chuyện gì đã xảy ra?”_Hima đưa tay lên ôm đầu, cô bạn run rẩy một cách yếu ớt và tội nghiệp.
Họ đang bị giam trong một tầng hầm ẩm ướt. Lính canh đi lại đều đặn bên ngoài. Nhỏ có thể nghe tiếng các tù nhân khác xì xầm bàn tán về họ.
“Đừng lo Hima, chúng ta sẽ tìm cách thoát khỏi đây….nhanh thôi.”_Nhỏ cố gắng an ủi.
“Chuyện này chưa bao giờ xảy ra! Hơn nữa mình là con gái đại thần trong cung điện…làm sao….”_Từ đôi mắt nâu chocolate của cô bạn, nhỏ thấy sự ngạc nhiên và nỗi sợ chất chứa trong đó.
Có tiếng chìa khóa leng keng và cửa buồng mở ra. Toán lính áo đỏ ban nãy quỳ xuống. Mọi người ngạc nhiên.
“Thứ lỗi cho chúng tôi, tiểu thư Wagesa. Chủ nhân bảo chúng tôi đến mời người trở về.”
Hima có vẻ như đang tức điên lên. Cô ấy siết chặt tay lại.
“Chuyện khùng điên nào đang xảy ra ở Witchzarath hả?! Nói!!!”_Himawari hét lên với giọng đầy quyền lực. Rena chưa bao giờ thấy bạn mình giận dữ như vậy. Đám lính canh có vẻ bối rối.
“Chuyện này chúng thần không thể nói được. Chủ nhân sẽ giải thích….”
“Hy vọng ta sẽ nghe một lời giải thích hợp lý.”_Hima nhìn họ với ánh mắt tóe lửa. Cậu ấy vùng vằng đi trước, Ryo và Edgar nhìn theo với vẻ kinh sợ.
“Bản chất thật sự của Hima.”_Ryo lẩm bẩm.
Mọi người bắt đầu đi theo Hima, ra khỏi nhà giam và bước vào một con đường lát bằng một loại đá nào đó màu đỏ trong suốt. Con đường dẫn thẳng đến một tòa lâu đài đen. Đó là một tòa lâu đài rất đẹp với kiểu kiến trúc cổ kính. Những tòa tháp cao cùng những cầu thang xoắn ốc khiến nơi đó trông như một con quái vật khổng lồ ẩn mình trong bóng tối. Đến trước cánh cổng màu đen hình vòng cung to lớn, Hima đưa tay lên, lập lại câu thần chú của cậu ấy và một con đường bằng đá đen hiện ra, dẫn vào lâu đài.
Vừa bước chân vào cửa chính, Hima đã lao ngay lên lầu, mọi người phải chạy đuổi theo cậu ấy. Họ đi qua những hành lang ngoằn nghèo rồi dừng chân trước một cánh cửa lớn cũng màu đen. Cánh cửa trông khá kiên cố và chắc chắn, nhỏ không biết nó được làm từ chất liệu gì, nhưng những hình khảm trên đó khiến nhỏ cảm thấy như đang đứng trước cửa tử vậy. Hima không nói lời nào, dùng chân đạp thẳng vào đó. Nhỏ cùng hai thằng con trai há hốc mồm khi thấy cánh cửa sập hẳn xuống cái rầm.
“Eh…hima…vậy có hơi quá không?”_Ryo run rẩy.
Cô bạn lao vào căn phòng. Đó là một căn phòng đọc sách lớn, với những kệ sách cao ngất ngưởng. Trần phòng rất cao khiến cho nhỏ có cảm tưởng như đang đứng trong một hang động rộng lớn. Ngồi ở bàn đọc sách là một người đàn ông với mái tóc nâu đỏ mềm mại. Trông ông ta khá lớn tuổi nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp cương nghị và chính trực. Làn da ông ấy rám nắng khỏe mạnh, đôi mắt nâu hiền từ. Nhìn chung Hima khá giống ông ấy.
“Cha! Chuyện gì đã xảy ra vậy?”_Hima đập tay lên bàn trước mặt cha cậu ấy.
“Con gái, chúng ta đã nói chuyện này rồi. Con đã hứa sẽ không đạp cửa vào nữa.”_Cha Hima bình thản đưa tay lên, cánh cửa nâng trở lại đúng vị trí cũ.
“Lần đó con không bị ném vào tù khi vừa đặt chân về nhà!”
Cha Hima đặt cuốn sách ông đang đọc xuống, thở dài.
“Con ngồi xuống đi, chúng ta cần nói chuyện. Và cả những người bạn con mang đến nữa.”_Ông nhìn chúng tôi, nhỏ có thể thấy một cái gì đó….một tia hy vọng chợt lóe lên trong mắt người đàn ông đó. Chúng tôi vụng về ngồi xuống ở chỗ chiếc ghế trường kỷ dài.
“Lần thứ 3, chuyện gì đã xảy ra ạ?”_Hima nói với vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Witchzarath….không còn yên bình như xưa nữa. Những phù thủy hắc ám….chúng đang nổi dậy.”
Rena thấy khó hiểu, ở một nơi xung quanh chỉ có màu đen và đỏ, còn gì có thể Hắc ám hơn nữa.
“Vô lý! Alcatraz là nhà tù kiên cố nhất! làm sao chúng có thể?”_Hima nhướng mày, khoanh tay trước ngực.
“Alcatraz? Giống đảo Alcatraz, nhà tù chính trị ở Mỹ á?”_Edgar hỏi.
Hima và cha cậu ấy lờ phắt Edgar.
“Alcatraz sẽ hấp thụ sức mạnh phù thủy của tù nhân, nhưng không thể hấp thụ khả năng bẩm sinh của bọn chúng. Dạo gần đây, có một ả phù thủy đã thoát ra, giải phóng thêm một vài tên nữa. Khả năng của ả là hấp thụ mọi vật chất ả chạm tay vào, dễ để biết tại sao ả có thể thoát khỏi Alcatraz.”_ Cha Hima nói với vẻ mệt mỏi. “Bây giờ, tình trạng an ninh được đặt lên hàng đầu, đó là lý do tại sao cha gọi con về.”
“Wait a minute! Cha gọi con về ĐỂ ĐI ĐÁNH TRẬN SAO?!?!”_Hima gào lên.
“Sức mạnh của con có thể giúp ích cho trận chiến này.”_Ba Hima nhẹ nhàng nói.
“….”
“….”
Mười phút tiếp theo, nhỏ, Edgar và Ryo phải chứng kiến màn tranh cãi “vô tiền khoáng hậu” của hai cha con nhà Hima. Bóng hai người họ hắt lên tường trông như những bóng ma, cộng thêm việc to tiếng với nhau nữa. Nhỏ có cảm tưởng như mình đang xem film kinh dị trực tuyết ấy. Ryo xám mặt ra còn Edgar như muốn rúc vào xó nào đó mà run thôi. Bản thân Rena cũng toát hết cả mồ hôi hột.
“STOP!!!!!!!!!”_Edgar hét lên sau một hồi “ngậm đắng nuốt cay” mà nghe chửi.
Hai cha con Hima dừng lại, nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
“Được rồi! Không sao đâu Hima, nếu nơi ở cậu đang có chiến tranh, có lẽ cậu cũng nên góp sức chứ?”_Nhỏ rụt rè nói.
“Với lại, chúng tớ cũng không phiền đâu.”_Ryo phẩy phẩy tay.
“Các cậu có biết khi ba mình nói đi đánh trận có nghĩa là gì không?”_Hima trừng mắt.
“Eh…..không…..”_Ba người đồng thanh.
“Nghĩa là CẢ 3 CẬU CŨNG PHẢI ĐÁNH ĐẤY!!!!”_Cậu ấy hét lên, nhỏ cảm giác như tóc mình muốn bay hết ra.
“Eh….heh….có gì không được sao?”_Ryo ngây ngô hỏi.
“Cậu không biết nghĩa từ NGUY HIỂM đúng không?”_Hima nắm cố áo cậu ta.
“Chúng ta từng đối mặt nguy hiểm nhiều lần rồi mà. Và chúng ta vẫn sống nhăn đây này.”_Edgar nhún vai. Phải rồi, với một người suốt ngày bị Tòa thánh truy đuổi như cậu ta thì chả ngán thứ gì trên đời nữa.
“Thấy chưa? Các bạn của con coi bộ còn dũng cảm hơn.”_Cha Hima lắc đầu. Trông cậu ấy như muốn nổ tung.
“Tụi mình sẽ không sao đâu!”_Nhỏ cười, mặc dù không biết từ “không sao” có nằm trong từ điển của mình hay không.
Hima nhìn nhỏ với đôi mắt lo lắng, nhưng sau cùng, cậu ấy chỉ gật đầu ngán ngẩm.
******
“Từ khi sang Nhật, bỗng nhiên lịch đánh nhau của mình dày lên thì phải?”_Edgar đưa ngón tay ra mà tính nhẩm. Cậu ta đang nằm trong phòng của nhỏ, ngồi vò đầu bứt tai vì cái số mệnh của mình.
“Biết sao được, phải giúp Hima chứ!”_Nhỏ nhún vai.
Witchzarath thực sự là một nơi mà ngày đêm không xác định, Rena nhìn bầu trời đỏ đòng đọc như máu mà lòng càng nặng thêm. Không biết Kaito đang làm gì nhỉ? Có để ý là nhỏ và mọi người đã biến mất không? Chắc anh ta không đủ thời gian mà nghĩ đến chuyện đó. Nhỏ thở dài, chính nhỏ là người nới rộng khoảng cách ra, giờ đổ lỗi cho ai được.
“Rena, mình hỏi chuyện này nhé?”_Edgar chợt ngừng rên rỉ và nhổm dậy.
“Sao?”_Nhỏ trả lời, tay lơ đãng cầm ly nước lên.
“Cậu….thích Kaito à?”
“PHỤT!!!”_NHỏ sặc nước.
“Thái độ gì vậy?”_Edgar nhướng mày, đôi mắt đen của cậu ấy ánh lên vẻ khó hiểu.
“Không….chỉ là sao cậu lại hỏi câu hỏi vớ vẩn ấy? Tất nhiên là KHÔNG!!”
“Thật không? Chúng ta lớn lên cùng nhau Rena ạ. Mình không hiểu cậu thì ai hiểu đây? Đừng giấu mình.”_Edgar cau mày, lắc lắc đầu.
“Mình…”_Nhỏ im lặng, cúi đầu. Trái tim Rena như vừa bị chẻ làm hai.
“Cậu thích Kaito.”_Câu nói này của Edgar giống lời khẳng định hơn là một câu hỏi.
Nhỏ thở dài, gật đầu bất lực.
“Nhưng mình…..”
“Cậu không cần nói. Nếu cậu nói nữa….mình sẽ giận đấy….”_Edgar cười, xoa đầu nhỏ và đi ra khỏi phòng.
Ngồi một mình trong bóng đêm, Rena bật khóc. Tại sao cậu ấy chỉ chấp nhận một cách bình thản thế chứ? Tại sao cậu ấy không nổi giận? Nhỏ thấy mình càng ngày càng dấn thân vào sâu trong vũng bùn đen nhớp nháp, không thể thoát ra được nữa. Rốt cuộc, tình cảm nhỏ là thế nào đây? Tại sao con tim người ta lại cứ mãi lạc lối thế chứ? Tại sao…..?
Truyện khác cùng thể loại
464 chương
11 chương
21 chương
70 chương
35 chương
198 chương
57 chương