Black - angel
Chương 91 : chương 25 (phần 2)
Tên canh gác mở cửa, nhắc Thiên:
- Đứng ngắm nghía gì thế? Xong rồi thì ra đi!
- Ờ!
Choang. Vy tiện tay gạt cốc sữa đã cạn xuống kính làm vỡ tan, rồi cô nhóc nhìn tên canh gác đang mở cửa chờ, lơ đãng nói:
- Vỡ rồi, để hắn dọn luôn đi.
Tên gác cửa thở dài, một tuần qua hắn cũng đã thấm được tính cách khó chiều của Vy rồi. Hắn đành đóng cửa lại.
Thiên nhếch miệng cười, cúi ngay xuống chỗ chân Vy nhặt những mảnh vỡ.
- Anh rút lại lời hôm nọ, cho bạc tỉ anh cũng không dám theo đuổi em.
- Thế thì em biết ơn anh nhiều. Em còn tưởng có hỏa hoạn rồi mới gặp được anh ở đây?
Vy tiếp tục dùng tờ giấy khác cúi mặt chơi caro, từ góc quay trên cao hoàn toàn không thấy được khuôn miệng cô nhóc mấp máy. Thiên cũng vờ như chỉ chú tâm dọn thủy tinh vỡ.
- Cũng định hỏa hoạn rồi, mà lại nghe tin tiểu thư biệt thự này tìm vệ sĩ mới. Lặng lẽ không khoa trương mà vào không tốt hơn sao?
- Anh từ lúc nào lại thích bớt thể hiện đi vậy?
Thiên đã nhặt xong những mảnh vỡ vào khay, lúc đứng dậy còn khẽ mỉm cười, cố tình gần ghé sát vào Vy, thì thầm:
- Em yên tâm chờ, vào lặng lẽ, nhưng thoát ra sẽ cho chúng hiểu thế nào là khoa trương!
- Khiến chúng đến chết cũng không dám nhắc tới tên mẹ và ba!
Giọng Vy nhẹ nhàng đáp lại, nhưng ánh mắt thì phóng ra những tia u ám lạnh ngắt. Thiên cũng lập tức tiếp lời, âm giọng còn lạnh lẽo hơn ánh mắt Vy:
- Đến chết vẫn ám ảnh, dằn vặt, khiếp hãi hai cái tên ấy. Phong. Băng.
Thiên quay đi gần đến cửa, chợt dừng lại.
- Nhưng ba không tin anh chết thật đấy chứ?
- Anh trai, trên đời này, nếu em đóng kịch, thì chỉ ba là người duy nhất nhận ra…
Cuộc họp các chuyên gia được tổ chức bất ngờ bởi Davinci trong phòng kín. Khi cả 10 vị đã yên vị trên bàn tròn, ai cũng đảo mắt tìm kiếm và nhận ra chưa có mặt Lâm Chấn Phong.
- Không phải chờ đâu – Davinci bước vào, lên tiếng – Tôi không gọi hắn ta.
Davinci chống hai tay lên bàn, nhìn một lượt qua các đôi mắt đang tò mò, rồi hắn tiếp tục, thông báo một quyết định quan trọng:
- Lâm Chấn Phong, tôi muốn hắn không tham gia vào lần phẫu thuật chính thức này.
Lời Davinci vừa dứt, nhiều lời trao đổi rộ lên. Bác sĩ Lin quan sát Davinci thêm một lát, rồi đứng dậy:
- Thiếu gia, hoàn toàn không thể được!
- Không được? – Davinci chau mày – Các vị đã được xem tiến trình phẫu thuật, cũng được đọc phương pháp thực hiện, thế nào là không được?
- Từ đầu đến cuối là vị ấy một mình nghiên cứu, tất cả chúng tôi chỉ giúp đỡ những công việc bên ngoài. Không ai nắm rõ tiến trình phẫu thuật như vị ấy cả.
- Bác sĩ Lin đang xem nhẹ khả năng của 10 người ở đây ư? – Một vị chuyên gia khác đứng dậy phản biện – Có phương pháp, có máy móc kĩ thuật, có thử nghiệm thành công, lí do gì lại nói không có vị ấy thì chúng ta không thể thực hiện phẫu thuật?
Chưa kịp để bác sĩ Lin đáp lại thì một vị khác lại đứng lên:
- Tại vì vị ấy gửi thông tin về tiến trình phẫu thuật nhưng lại…
- Tất cả chúng ta đều đã đọc qua file đó rồi, thưa bác sĩ – Bác sĩ Lin chặn lời của vị đang nói, không muốn để Davinci biết rằng Phong chưa thật sự gửi bản nghiên cứu chi tiết nào, mà chỉ gửi một file miêu tả sơ bộ đọc – được – một – lần thì tự động bị xóa.
- Nghiên cứu y học không phải một trò chơi trẻ con – Bác sĩ Lin nhìn Davinci tiếp tục giãi bày – Xem người khác chơi thì bắt chước chơi được ngay. Thực hiện phẫu thuật cũng như vậy, một bác sĩ muốn được trực tiếp thực hiện một ca ghép tim cho người bệnh cũng mất cả năm trời học chuyên đề, thực nghiệm trên xác chết… rồi mới được phép làm. Một mình Lâm Chấn Phong nghiên cứu rồi phẫu thuật thử, bây giờ ca phẫu thuật chính thức lại bảo những vị trước đó chỉ đứng nhìn thực hiện, có phải rất bất ổn không? Xin thiếu gia cẩn trọng suy nghĩ lại.
Davinci chăm chú nghe bác sĩ Lin nói, không có biểu hiện gì, rồi hắn nhìn sang các vị chuyên gia còn lại, chậm rãi tiếp lời:
- Ở đây đều là những trí tuệ hơn người, một việc nghiên cứu lại, bắt chước tiến hành lại, mà không ai nhận làm nổi, đó hình như mới là bất ổn… Thế này, nếu vị nào tự tin sẽ thực hiện được ca phẫu thuật, tôi sẽ chuyển trước một khoản tiền… Phẫu thuật thành công, thì thêm khoản tiền bằng đó nữa… Davinci mở trang paint của smartphone, viết lên đó rồi đẩy mặt cảm ứng lại giữa bàn họp… “500.000$”
Hai vị chuyên gia cùng lúc bật đứng dậy và đồng thanh:
- Tôi nhận.
Davinci khẽ cười, liếc nhìn bác sĩ Lin.
- Tốt lắm, tôi cho các vị thêm 3 ngày. Những người giúp đỡ đều nhận được hậu đãi. Tôi chờ tin mừng.
Davinci đã rời khỏi phòng họp, 10 vị chuyên gia kẻ đứng, người ngồi vẫn tiếp tục bàn bạc. Bác sĩ Lin cất giọng lấn át tất cả:
- Một triệu đô là cái giá nhận được cho ca phẫu thuật thành công, nhưng 2 vị đã nghĩ đến cái giá phải trả, nếu phẫu thuật thất bại hay chưa?
Nói xong, bác sĩ Lin cũng rời khỏi phòng họp, bỏ lại không khí đột ngột im bẵng.
Phong ra khỏi khu vực nghiên cứu để giảm bớt căng thẳng do làm việc liên tục dài ngày. Một vệ sĩ của Davinci luôn theo sau giám sát anh. Phong cũng không tỏ ra khó chịu, chỉ xem như gã ta vô hình. Phong cố tình đi ngang phòng Vy, tên canh cửa lập tức nhắc rằng anh không được phép vào. Anh cũng không định sẽ vào, đi qua để Vy từ trong nhìn xuyên kính thấy được và an tâm thôi. Gia đình Phong thường truyền tin tưởng bằng ánh nhìn…
Đầu hành lang xuất hiện một kẻ vest đen, đeo kính đang bê một khay đồ ăn ngang thắt lưng, đi thẳng tới trước mặt Phong.
- Có chuyện gì vậy? – Tên đi theo Phong lập tức bước lên hỏi – Thiếu gia dặn là ngoại trừ ở phòng nghiên cứu thì quản lí của tiểu thư Janda không được tiếp xúc với ai khác.
Kẻ đeo kính đen không nhìn gã vệ sĩ, trực diện nhìn vào Phong, rồi tự tin cất lời:
- Là đồ ăn chuyển tới cho quản lí thôi.
Tên vệ sĩ giữ lấy mép khay, đe giọng:
- Đồ ăn của quản lí đã có người làm lo.
- Tôi được dặn chuyển tới tận tay quản lí, mệnh lệnh của Janda…
Thiên suýt nữa bật khỏi miệng hai chữ “Janda Uyliam”, nhưng nhìn ánh mắt đột ngột nhíu lại của Phong, nhanh ý lập tức chữa lại:
- Của Janda tiểu thư!
Nghe tới Janda, tên vệ sĩ liền buông tay ra, để Phong đỡ lấy khay đồ. Phía dưới khay, tay Thiên nhanh nhạy nhận lấy mảnh giấy gấp nhỏ. Đưa xong, cả Phong và Thiên cùng bước thẳng đi ngược hướng nhau luôn. Không để tên vệ sĩ kịp có chút nghi ngờ nào…
Dưới cái khay Thiên đã cố tình bê thấp, chiếc laptop mỏng của Phong được dán băng dính chặt, yên vị từ trước.
Không phải ngẫu nhiên mà Thiên thoát chết khỏi đạn súng của quản lí Davinci, rồi tìm cách vào biệt thự Vilas này. Kế hoạch đã vạch ra từ lúc Thiên và Vy ở dưới đường hầm đi bộ 8 ngày trước.
“Cũng không hẳn có kế hoạch đâu. Chúng ta có tin nhắn từ ba đây!”
Vy cho Thiên xem tin nhắn Phong để lại ở web chat vài ngày trước
“Chúng đã khiến vợ ba hôn mê, chắc chắn tiếp theo sẽ dùng hai đứa để uy hiếp ba nghe lệnh. Không thể bình yên được nữa, thì cả hai hãy giúp ba một tay đi.
Laptop tìm cách mang đến tận tay cho ba. Nơi an toàn nhất là nơi nguy hiểm nhất, hãy tự trở thành con tin và vào biệt thự Vilas Glass. Ba chờ gặp lại hai đứa ở đây”
Vy và Thiên đã có một cuộc trao đổi nhanh chóng ở đường hầm:
- Nếu cả hai cùng trở thành con tin thì sẽ bị động. Vy, em để chúng bắt đi, anh sẽ tìm cách mang laptop vào cho ba sau.
- Bằng hỏa hoạn ấy à?
- Haha, có khi!
- Nếu chưa bắt được cả hai thì chúng không từ bỏ mà lần theo anh đâu!
- Vậy… thì giả chết!
- Anh trai, suy nghĩ của chúng ta có phải tự đồng bộ hóa không vậy? Áo khoác anh vừa mặc có lớp chống đạn bên trong, thêm cả bịch sơn đỏ giả máu, tốn hết nửa tiền còn trong tài khoản em đấy. Tìm cách khiêu khích để chúng nổ súng, rồi nghĩ anh đã chết thôi.
- Để kẻ thù không đề phòng ta, cách tốt nhất là làm chúng tưởng… ta đã xuống mồ! Vậy anh sẽ từ mồ bật dậy cho chúng vỡ van tim mà chết… Ha! Giả chết, anh một lần thử làm diễn viên xem sao. Chắc chắn là không tồi!
Và đúng như kế hoạch, Thiên đã giả bị đạn bắn chết. Quản lí của Davinci đưa Vy về Vilas, để hai gã vệ sĩ ở lại chôn xác Thiên. Nhưng chúng đào được hố chôn xong thì bị Thiên bật dậy đánh cho tơi tả, rơi ngay xuống cái hố chúng vừa đào. Thiên dùng súng chĩa vào chúng, cười và nhẹ nhàng bảo:
- Một là gọi điện thông báo đã xử lí xác của tao xong. Hai là chúng mày cùng được cùng chôn cất ở đây, hôm nay.
***
Phong về khu nghiên cứu thì lập tức nhận ra đã có chuyện. Các vị chuyên gia đang cùng nhau rất tập trung xem lại những tài liệu anh đã nghiên cứu, trao đổi về lần phẫu thuật thử nghiệm vừa rồi. Bác sĩ Lin ra hiệu cho anh vào một phòng kín khác.
- Davinci không đồng ý cho tôi thực hiện ca phẫu thuật chính thức?
- Phải, tôi cũng định thông báo điều đó, cậu lại đoán trước được rồi.
- Các vị cho rằng 10 người kết hợp thì sẽ thực hiện thành công phẫu thuật này?
- Tôi không cho rằng như vậy – Bác sĩ Lin khẽ cười – Nhưng với khoản đãi ngộ trên trời của thiếu gia, thì những vị khác lại cho rằng làm được!
- Vậy bà đã đoán được rồi, file tôi gửi có sự sai khác với tiến trình thực sự.
- Không sai, nhưng nếu nắm rõ tiến trình thật, tôi e cũng không thể ngày 1 ngày 2 thực hiện được ca phẫu thuật này. Tôi không muốn tôi hay những vị kia phạm sai lầm nào, tôi có đề nghị cho cậu!
- Bà muốn tôi đứng phẫu thuật chính, còn họ hộ phẫu ở bên?
- Cậu đọc được hết suy nghĩ của tôi rồi! Sẽ phẫu thuật trong phòng kín không có cửa theo dõi. Cậu sẽ chờ trong phòng phẫu thuật trước khi tiến hành. Nếu cậu là bác sĩ chính, sẽ không lo về kết quả, các vị kia vẫn nhận được hậu đãi. Tôi tin các vị ấy không từ chối đâu.
- Davinci muốn tiến hành ngày nào?
- Sau 3 ngày nữa! Cậu hãy nghỉ ngơi giữ sức đi…
Khi các vị chuyên gia ở khu nghiên cứu áp lực chuẩn bị cho ca phẫu thuật chính thức, thì Davinci bắt đầu lên kế hoạch cho lễ cưới của mình với… vợ người khác. Hắn đặt may thủ công một chiếc váy cưới cầu kì từ những người thợ chuyên nghiệp hàng đầu của Pháp, đặt làm một đôi nhẫn cưới gắn kim cương đỏ và cũng vừa thuê một công ty tổ chức sự kiện có tiếng lên kế hoạch cho lễ cưới hoành tráng hắn đã mường tượng. Người đầu tiên hắn muốn mời tới dự lễ cưới là em gái hắn, Janda.
- Anh đến lâu chưa? – Janda mới tắm xong, choàng áo bông tắm vào người, ra ngoài thì thấy Davinci đang ngồi chờ trên ghế nệm dài.
- Cũng mới đến, em ăn tối chưa?- Davinc ngồi xích sang một bên để Janda ngồi xuống cạnh mình
- Em dặn giúp việc lát nữa mang bữa tối lên rồi. Nghe quản lí của anh nói anh đang bận rộn chuẩn bị cho đám cưới mà?
- Cũng mới lên kế hoạch thôi, còn phải chờ cô dâu của anh khỏe mạnh lại. Anh vừa gặp bác sĩ, bảo là sức khỏe em tốt lên. Anh thấy tinh thần em cũng khá hơn mấy ngày trước nhiều.
Janda ngồi sát lại ôm lấy tay Davinci như em gái nhỏ làm nũng:
- Em ổn rồi đúng không? Có thể gặp Chấn Phong rồi đúng không anh?
- Em lúc nào cũng xinh đẹp mà. Có điều mấy ngày này hắn đang phải giúp các chuyên gia y khoa, tốt nhất em nên đợi đến sau cuộc phẫu thuật. Anh không muốn hắn lơ là nhiệm vụ vì em gái anh…
- Anh thật là… Đừng bóc lột sức anh ấy nhiều quá, anh phải nghĩ đến em. Anh phải thương em.
- Anh biết, anh nhớ rồi. Vài ngày nữa hắn có thể hoàn toàn thuộc về em rồi, anh hứa mà.
- Nhưng… anh ấy có chấp nhận em không?
- Không chấp nhận cũng buộc phải chấp nhận. Em đã gặp con bé con gái hắn chưa? Em nên kết thân với nó. Muốn có được Lâm Chấn Phong, em phải khống chế được đứa bé này! Hắn sẽ nghe em hết mọi chuyện thôi.
Mỗi khi Janda phát bệnh thì tính cách lại hỗn loạn như một đứa trẻ, Davinci đã quen với việc dỗ dành khi em gái như thế này. Suy tính trong đầu Davinci là sẽ đợi ca phẫu thuật cho Angel thành công, tiếp tục dùng Vy uy hiếp ép Phong kí vào đơn li dị, rồi hắn sẽ làm đám cưới với Angel, sau đó liền đưa cô ra nước ngoài. Lúc đó Janda khỏi đợt bệnh này rồi thì nhất định sẽ tự có kế bắt Phong ở lại cạnh mình. Davinci nghĩ chỉ cần đưa được Angel đi xa thì Phong sẽ bất lực mà ở bên Janda thôi.
Phòng thử nghiệm sinh hóa, Phong ngồi dưới sàn, nép vào chân bàn, nơi khuất tầm nhìn khi bước từ cửa vào. Bàn tay lướt rất nhanh trên bàn phím laptop, được dùng laptop của mình Phong như thể đại bàng mọc thêm cánh, thỏa sức thần tốc tung hoành. Lần trước khi xem hệ thống camera anh đã ghi nhớ hết những nơi đặt và vị trí đặt camera trong biệt thự, lần này truy cập vào anh phải lập trình thay đổi một điều phức tạp hơn. Mà đầu tiên là thiết lập truy cập vô hình, tức không vị chuyên gia nào phát hiện được có kẻ đột nhập bất ngờ.
Tờ giấy anh đưa Thiên đã dặn dò rằng Thiên sẽ phải để khăn tay đỏ nhô lên ở túi ngực áo vest, từ đó anh lập trình một quy tắc cho hệ thống camera: Tự động phát hiện và xóa hình ảnh chuyển động của áo vest có khăn tay đỏ khi thu hình về máy tính của tổ chuyên gia, của Davinci. Đồng thời kết nối với điện thoại Thiên, để Thiên cũng có thể theo dõi được camera, phòng trường hợp bất ngờ gặp Davinci và quản lí của hắn.
Điều đó có nghĩa là Thiên bắt buộc phải hành xử cẩn trọng, tránh tiếp xúc lâu với cá thể khác nơi có camera.
Có tiếng mở cửa bước chân vào, Phong nhanh chóng đóng laptop cất vào tủ dưới ngăn bàn, khóa lại, bỏ chìa khóa vào túi áo. Mọi việc diễn ra chỉ vài giây, rồi amh đứng dậy vờ như vừa cúi xuống nhặt đồ. Người bước vào là vị bác sĩ đã nhận lời làm phẫu thuật chính cho Băng.
- Ngày kìa sẽ tiến hành phẫu thuật, đã chuyển bệnh nhân vào phòng theo dõi đặc biệt, tôi tìm cậu để họp bàn với tổ chuyên gia.
Phong gật đầu. Vị bác sĩ định quay đi, thì dừng chân nói thêm câu nữa:
- Bác sĩ Lin đã truyền đạt rồi, chúng tôi đồng ý để cậu phẫu thuật chính. Về khoản đãi ngộ thì…
- Không cần – Phong cắt lời vị bác sĩ, để ông ta hiểu ngay ý anh
- Cậu không làm vì cần tiền, vậy thì vì cái gì?
- Ông có muốn để những kẻ ham tiền quyết định mạng sống của vợ mình không?
Băng được kiểm tra lại tổng thể trước ca phẫu thuật, các chuyên gia đều áp lực bởi lần phẫu thuật này. Họ đều hiểu nếu thất bại thì hậu quả đáng sợ thế nào. Chỉ riêng Phong, anh dành nhiều thời gian hơn ở bên Băng, lúc cô còn mê man thế này dù không nhận ra anh, vẫn còn hơn lúc cô tỉnh dậy và vĩnh viễn hoàn toàn quên mất anh là ai.
Khi Phong ở cạnh Băng, những tên vệ sĩ được báo là cô đang được kiểm tra, không thể tiếp cận, còn các hộ tá thì cũng lui ra ngoài. Tất cả mọi người ở khu nghiên cứu đều tỏ lòng kính nể Phong.
Đã khuya, Phong vẫn ngồi bên giường Băng, nhẹ nâng bàn chân cô lên tỉ mẩn cắt móng. Bác sĩ Lin bước vào, quan sát một lúc rồi mới cất lời:
- Tôi không biết tại sao thiếu gia lại muốn có vợ cậu đến mức phải dùng cách này, cũng không biết tại sao lại khống chế được cậu, khiến cậu lâm vào hoàn cảnh bi đát này. Nhưng Lâm Chấn Phong này, ở đời có những chuyện không ai lường trước được, có những thứ số phận đã sắp đặt, không thay đổi được. Vậy thì hãy học cách chấp nhận đi. Ngừng một lát, bác sĩ mới nói tiếp:
- Dù gì, tôi cũng nể trọng cậu rất nhiều.
Bác sĩ Lin quay người ra gần đến cửa thì Phong bất chợt cất lời:
- “Số phận” chỉ là quan niệm của những kẻ bao biện, yếu hèn. Chỉ tôi mới nắm rõ cuộc đời tôi, không phải số phận, không phải ông trời, không phải ai cả.
***
Hai ngày sau, phòng khách của biệt thự Vilas đã bắt đầu được trang hoàng trở thành hội trường lớn tổ chức lễ cưới, điều Davinci muốn hướng tới là sang trọng, hiện đại, hoành tráng nhất. Bởi lễ cưới này hắn đã tốn không biết bao công sức, tiền bạc, chất xám để có thể yên tâm tổ chức được, và hắn cũng định mời rất nhiều nhà báo, những nhà nắm quyền trên mọi phương diện tới dự. Hiện tại thì thiệp cưới đã in ra và trên các trang nhất báo đã đưa tin về lễ thành hôn gây chấn động này rồi. Chỉ chờ Angel tỉnh lại, khỏe mạnh, và thuận ý bước vào lễ đường với hắn thôi.
Ca phẫu thuật cho Băng 2 giờ nữa sẽ bắt đầu, các vị chuyên gia đều khẳng định với Davinci rằng sẽ thành công nên hắn rất yên lòng. Lúc này, dù tầng 1 của biệt thự đang náo nhiệt tất bật thế nào, hay phòng nghiên cứu đang lo lắng, lên tinh thần ra sao thì Phong vẫn ngồi bên Băng, chỉ lặng lẽ ngồi bên Băng.
Tay Phong đan vào tay cô, những ngón tay cọ miết nhẹ trong lòng bàn tay lạnh. Có sự cọ xát, bàn tay lạnh ngắt của Băng dần ấm lên. Ánh mắt Phong da diết ngắm nhìn gương mặt với những đường nét tuyệt đẹp như bước ra từ truyện cổ… một nữ thần đang bận ngủ say. Từng nét đều như đã khắc tạc trên võng mạc Phong, nếu anh có mù thì tâm trí cũng không cách nào quên đi được.
Đôi khi có rất nhiều điều muốn nói, nhưng ngôn ngữ không đủ để thành lời. Anh cúi xuống đặt một nụ hôn rất nhẹ lên má cô, thì thầm bên tai cô. Chỉ ba chữ đơn giản nhất, ba chữ mà người ta muốn nói nhất khi biết rằng có thể sẽ mãi mãi chẳng gặp lại người yêu thương nhất. Người mà Phong yêu hơn cả sinh mạng mình:
- Anh yêu em.
Ca phẫu thuật kéo dài hơn 5 tiếng đồng hồ. Phong buộc phải rời khỏi phòng phẫu thuật trước khi kết thúc.
Không hiểu sao Phong không thấy lo lắng hay căng thẳng, anh chỉ cảm thấy hôm nay dường như là một ngày trời nhiều mây, gió nhẹ, se lạnh. Có điều anh lại không thể nhảy ra khỏi tấm kính chắn kia, mà hứng lấy tiết trời dễ chịu ảm đạm đó. Anh nằm trên ghế dài ngủ thiếp đi. 10 ngày qua anh đã thực sự tiêu tốn chất xám, sức lực không màng ngày đêm. Dù kết quả phía trước có thế nào, anh cũng chỉ muốn ngủ một giấc dài và sâu, ngủ một giấc mê man cùng với Băng. Tỉnh lại dù thất vọng hay đau lòng, anh cũng không muốn quan tâm nữa.
Khi con người đã thật sự mệt mỏi, dù không muốn cũng phải học cách buông tay. Bác sĩ Lin có phải đã đúng không, ai trong cuộc đời rồi cũng phải chấp nhận một số phận đã an bài…
Ngoài tường kính, những phiến lá thảng hoặc rung lên vì một làn gió dịu, hay vạt nắng rất êm. Một cánh chim đột ngột vội vã bay lên, như đuổi theo mong ước tự do giữa bầu trời… Rồi những phiến lá dần chìm trong màn đêm u tối, lặng yên.
7h sáng.
Phong tỉnh giấc sau giấc ngủ sâu như ém kín dưới lòng đại dương. Anh đã ngủ rất ngon, bỏ quên hết mọi việc. Bầu trời bên ngoài tấm kính tinh sạch lạ thường, giống như đã có một trận mưa rào ngang qua trong đêm, gội rửa.
- Cậu tỉnh lại rồi – Bác sĩ Lin vừa bước vào gần như thốt lên – Các vị khác còn sợ cậu kiệt sức mà hôn mê luôn mất. Cậu đã ngủ say gần một ngày một đêm rồi, cảm thấy thoải mái hơn chưa?
“Ngủ say gần một ngày một đêm”, vừa nghe câu này Phong liền bật dậy, đúng là đầu óc có thư giãn hơn nhưng tay chân lại như vô lực vì nằm lâu một chỗ. Phong nhìn vị bác sĩ chờ bà ta nói ra điều quan trọng.
Bác sĩ Lin ngồi xuống ghế đối diện Phong, giọng chậm rãi:
- Chiều muộn hôm qua cô ấy tỉnh lại… Không mở miệng một lời nào, chúng tôi cũng không dám hỏi gì. Thiếu gia đút cháo hầm cho, cô ấy từ từ ăn rất ngon. Cô ấy bước xuống giường, cố gắng đi lại sau nhiều ngày hôn mê như vậy. Thiếu gia hỏi có muốn về phòng không, cô ấy cũng không đáp, đôi mắt cứ nhìn khắp xung quanh, rồi nhìn thiếu gia rất lâu. Mãi sau, cô ấy hỏi đúng hai câu… thật sự đã làm tất cả chúng tôi thót tim. Cô ấy hỏi thiếu gia: “Em bệnh mấy ngày rồi? Ngày cưới đã quyết định chưa?”
Phong lắng nghe bác sĩ Lin rồi, im lặng. Đôi mắt anh hướng ra ngoài tấm kính, không khí buổi sớm chắc rất dễ chịu. Có điều chỉ được nhìn, chỉ được tưởng tượng đang hưởng trọn sự trong lành ấy, thật khiến người ta cồn cào, khao khát.
- Phẫu thuật rất thành công, các bác sĩ khác đều nhẹ nhõm hẳn. Họ đều muốn trực tiếp gửi lời cảm ơn đến cậu. Lâm Chấn Phong, tôi… vừa nhận được thiệp mời cưới của thiếu gia…
Bác sĩ Lin vừa dứt lời, Phong cũng vừa đứng dậy, anh vẫn không nói lời nào, mà lẳng lặng bước ra ngoài.
Cửa ra khỏi khu nghiên cứu có tay vệ sĩ đang chờ anh.
- Quản lí, công việc hoàn thành rồi, thiếu gia cho phép quản lí được gặp con gái. Nhưng sau đó vẫn phải được trông chừng…
Tên vệ sĩ đã cố nói nhanh, nhưng Phong đã đi lướt qua, như không nghe một lời nào.
Vy ngay lập tức ôm chầm lấy ba thì gặp lại, như một đứa trẻ đòi thương.
- Ba. Đêm qua có một trận mưa rào. Con chỉ muốn đập vỡ tấm kính kia ra để nghe được tiếng mưa thôi.
- Trở về ngôi nhà cạnh bờ biển, nhóc sẽ lại được nghe.
- Bầu trời nhìn từ đây nhỏ quá, bầu trời ở bờ biển rộng lớn hơn nhiều. Con muốn gia đình mình cùng nhau trở về, được không?
Chợt, Phong đưa bàn tay mình lên, lòng bàn tay hướng ra tấm kính, những ngón tay choãi ra. Nắng sớm xuyên qua lớp kính, dịu dàng đậu lên lòng tay anh, mơn man trên chiếc nhẫn cưới của anh ở ngón áp út, vuốt ve chiếc nhẫn cưới của Băng anh đeo ở ngón út. Rồi nắng xuyên qua kẽ tay, hôn nhẹ lên mí mắt Phong. Mắt anh khẽ nheo lại, chỉ còn nhìn thấy hai vòng tròn nhỏ trắng bạc cạnh nhau, ánh lên màu nắng. Giọng Phong thoát ra rất nhẹ:
- Ừ. Cùng nhau.
Phong đứng rất lâu nơi hành lang kính ngắm được hoàng hôn. Trời chiều qua tấm kính đẹp nhưng heo hắt. Anh mải nghĩ về điều Vy nói… Một điều dường như chỉ những đứa trẻ mới nghĩ đến. Tiếng mưa đêm rất to, nhưng khi ở phía trong tấm kính sẽ không thể nghe được. Nhưng dù không nghe được, sự thật là mưa vẫn tấu thanh. Bầu trời rất rộng, nhưng khi ở trong không gian nhỏ, lại thấy nó thật hẹp. Nhưng dù không nhìn xa được, sự thật là màn trời vẫn vô cùng.
Đôi lúc đừng vội tin vào những điều chợt thấy, chợt nghe. Cứ tin vào những niềm tin đã vững!
- Ôi. Anh còn định dẫn em tới đây để có không gian yên tĩnh thật đẹp. Không ngờ là có người tới trước rồi, Angel.
Giọng nói có chút giễu cợt của Davinci chợt vang lên. Hắn quay sang nhìn Băng đang đi bên cạnh mình.
- Em nói muốn yên tĩnh mà. Giờ còn muốn ở đây không, để anh đuổi kẻ phá đám kia đi?
Phong ngoảnh mặt nhìn Băng. Cô vẫn lạnh lùng đẹp say lòng người như vậy. Chiếc váy lụa đỏ mềm mại ôm lấy thân người, mái tóc dài sống động vắt hờ sang một bên. Đôi mắt hai màu khẽ liếc ra ngoài tấm kính, nhìn những đám mây lửng lơ phớt hồng ở xa, rồi lại nhìn thẳng, hoàn toàn không chú ý tới Phong. Cô tiếp tục bước, như một câu trả lời cho Davinci: Không muốn ở đây thêm
Băng lướt qua Phong.
Khoảnh khắc ấy, mắt ngừng chớp một lần, tim Phong ngưng một nhịp… Anh vừa nhận ra, trên tay Băng, ngón áp út đang đeo chiếc nhẫn gắn kim cương đỏ lấp lánh, hút mắt rực màu.
- Angel à, nhìn phía sau lại càng thấy em hợp với chiếc nhẫn đó hơn, sang trọng như một nữ thần. Anh rất muốn mai em lại mặc bộ váy này – Davinci nhìn Phong, vừa nói, miệng vừa nhếch lên mãn nguyện – Để đi đăng kí kết hôn cùng anh.
Ngày mai đến rất nhanh, Vy vẫn bị giam lỏng. Phong thản nhiên thả mình xuống bể nước ấm, bơi vài vòng để cơ thể thư giãn. Len từng nói muốn hồi phục nhanh nhất thì bơi trong nước ấm, tinh thần và sức lực đều sẽ tốt lên. Bơi xong ngoi lên, bác sĩ Lin đã đứng ở rìa bể bơi chờ Phong từ lúc nào. Hai tay đút túi áo blouse, bà bác sĩ thở phào nhìn Phong.
- Khi tìm ra cậu ở đây, biết tôi đã nghĩ gì không? Còn sợ rằng cậu lặn xuống rồi không ngoi lên nữa.
Vị bác sĩ bật cười, lùi lại tránh cho Phong trèo lên bờ.
- Xem ra cậu còn biết tận hưởng lắm, tôi còn tưởng cậu sẽ đau lòng nghĩ quẩn cơ mà!
- Nước ấm, dễ chịu – Phong đáp, anh nằm phịch xuống ngay mép bể, ngửa mặt lên trần. Một tay thả xuống bể, để nó nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
- Tôi không phải lo lắng nữa rồi, cậu đã chịu học cách chấp nhận số phận phải không?
Phong nhắm mắt, hít thở thật sâu. Nước ấm bốc hơi dần trở nên lạnh ngắt, nước vẫn ướt sũng tóc anh, quần áo anh, ướt đẫm da anh. Bỗng, có tiếng mở cửa, tiếng chân hớt hải chạy vào cùng tiếng gọi hoảng hốt:
- Bác sĩ! Bác sĩ Lin!
Phong bấy giờ mới khẽ đáp lại lời bác sĩ Lin:
- Không bao giờ.
Nhưng bà ta không kịp nghe nữa rồi, vì tiếng gọi liên tục của tay quản lí Davinci:
- Bác sĩ! Bà không đem theo điện thoại sao? Tiểu thư Angel đột nhiên đau đầu ngất đi. Nhanh theo tôi!
Tay quản lí cùng bác sĩ Lin vừa nhanh chóng rời khỏi, Phong cũng chống người ngồi dậy. Nước tong tong chảy từ tóc xuống, nhỏ giọt từ chiếc cằm góc cạnh của anh. Cơ mặt anh chợt giãn ra…
Rảo bước trên hành lang duy nhất không camera của biệt thự Vilas, Phong dừng lại trước cửa phòng Len.
Đột ngột, cánh cửa mở hé ra, một bàn tay vươn tới tóm lấy tay Phong, kéo anh vào…
Bóng tối bao trùm, Phong bị đẩy mạnh vào tường kính, bàn tay túm chặt carvat của anh kéo anh cúi xuống… Làn môi rất mềm ép vào môi Phong!!
Chỉ 2 giây sau hành động bất ngờ đó, Phong lập tức hôn đáp trả. Một tay anh luồn tay vào làn tóc mượt, một tay ôm ghì phía sau lưng đẩy cơ thể kia ép vào mình. Mặc kệ người Phong vẫn đẫm nước lạnh. Nụ hôn của anh bạo liệt tiến sâu vào cưỡng đoạt… khoang miệng như tan chảy mềm như kem, lại nóng ấm như hơi nước từ suốt nóng. Cứ như ngọn núi lửa tắt lịm một ngàn năm gặp nơi Bắc cực lạnh lẽo nhất thì dung nham bỗng phun trào dữ dội, tạo thành dòng sông băng lửa… Năng lượng mãnh liệt ấy tạo thành lực hút bất khả khiên cưỡng!
Hai cơ thể quấn quýt, ghì riết vào nhau, tưởng chỉ cần tháo phăng hai lớp vải ra thì sẽ hòa làm một thể, hoặc một ngọn lửa sẽ rừng rực bốc lên… Nụ hôn kéo dài tưởng bất tận, đến lúc mồ hôi cả hai đã ròng ròng ướt đẫm thấm qua mấy lớp vải, đến lúc cả hai đều tưởng tiếp tục nữa lồng ngực sẽ cạn oxy mà ngừng thở, thì hai bờ môi mới chịu buông rời ra.
Áo quần còn ướt của Phong đã khiến tấm váy lanh mỏng cũng ướt nước, ướt cả mồ hôi. Hơi thở phả vào không khí dồn dập hối hả. Băng như trút toàn bộ sức lực mà ngả đầu dựa hẳn vào ngực Phong, một tay buông thõng, một tay còn cố víu vạt áo sơ mi. Nơi ngực áo Phong vẫn còn ướt sũng, nhưng lại nóng hừng hực. Băng cảm nhận rõ lồng ngực anh đang phập phồng hít thở, và trái tim ở bên trong đó đang đập mạnh mẽ thế nào.
Chỉ chừng mươi giây, đã thở đều lại hơn, kiềm chế không nổi nữa, Phong xoay người, đẩy Băng dựa vào kính. Một tay anh chống lên kính, tay kia nâng khuôn cằm nhỏ lên. Ở tư thế này nhẽ ra kẻ đang chủ động là Phong sẽ phải cất lời trước, hoặc vồ tới mà chiếm hữu lập tức. Nhưng, đôi mắt hai màu trong bóng tối lại rực lên, dán vào Phong ánh nhìn đầy thách thức. Giọng nói cũng cao vút:
- Đã đụng vào Janda Uyliam, hay chưa?
Băng đang nhắc lại cái đêm Janda ngủ trên giường Phong, suy cho cùng đó vẫn là điều cô muốn xác nhận từ Phong nhất. Phong nhíu mày, chưa biết trả lời ra sao cho chuẩn, thì Băng đã hỏi lại, bằng cách hỏi khác:
- Đã phản bội em, hay chưa?
Lần này thì Phong ngay lập tức đáp lời:
- Chưa bao giờ. Không bao giờ.
Phong vừa dứt lời, Băng đã dướn lên, vòng tay ôm ghì cổ anh, và lại một nụ hôn cuồng si, mê mệt. Như hai người yêu nhau nhiều năm gặp lại, thời gian và nỗi nhớ chỉ nhân bội lên tình yêu, khao khát.
Nhưng khi bàn tay Băng ôm lấy cổ Phong, chiếc nhẫn cô đeo cọ vào khiến da anh ran rát. Nỗi cồn cào thèm khát bỗng dâng thành phẫn nộ. Phong tóm lấy cổ tay Băng, tàn bạo ghì mạnh cánh tay cô vào kính, khiến cô sững lại. Và cũng rất nhanh, rất bạo lực, Phong rút chiếc nhẫn trên ngón tay Băng ra, vung tay lia mạnh nó đi… Chiếc nhẫn đập vào kính, rồi rơi xuống đất tạo thành những thanh âm liên tiếp đầy dữ giận. Đã lâu lắm không chứng kiến Phong nổi giận như thế, Băng sững sờ giây lát rồi chợt bật cười:
- Kim cương đỏ, 2.1 carat, hơn 4 triệu USD, là thứ anh vừa vứt đi đấy.
Phong cúi xuống, ghé sát lại, khoảng cách với làn môi Băng chỉ là vài centi, giọng anh trầm nhẹ:
- Em có thật cần nó không?
Băng nhìn sâu vào đôi mắt sẫm đen ấy, lần đầu tiên biết rằng nó cuốn hút và quyền lực đến vậy. Cô khẽ lắc đầu.
- Cần anh hơn.
Môi Băng lại bị ép chặt, lần này sau vài giây thì rời ra.
- Thiên, Vy đang ở đây. Vy nói muốn trở về nhà rồi, nhưng anh thì chưa.
Băng vẫn trực diện nhìn Phong, khẽ gật đầu:
- Làm chúng ta chia cách, làm em quên mất bản thân là ai, làm em hận người em yêu nhất. Mối thù này chưa trả, chúng ta chưa thể bình yên.
- Anh chỉ chờ em nói như vậy. Mọi thứ khác, anh sẽ lo.
Bàn tay Phong áp lên một bên má Băng, ngón tay khẽ ve vuốt. Băng lại lắc đầu:
- Từ lúc này, em sẽ không đứng nhìn nữa. Em sẽ cùng trả mối thù này. Cùng khiến chúng uất hận tuyệt vọng sống không bằng chết. Cùng khiến chúng xuống Địa Ngục!
- Cùng nhau.
Phong khẽ cười, đáp lại. Anh vừa tháo chiếc nhẫn cưới của Băng từ ngón út mình ra, nhẹ nhàng đeo nó vào ngón tay cô. Khi hai bàn tay đan vào nhau, hai chiếc nhẫn cọ sát, như sinh ra là dành cho nhau. Kim cương đỏ có thể đắt hơn vàng trắng mấy nghìn lần, nhưng tình yêu thì lại vô giá.
Và Phong lại đặt lên môi Băng một nụ hôn.
Davinci có nằm mơ cũng không ngờ được chính hắn đã để Phong đứng trong phòng phẫu thuật của Vilas, khôi phục hoàn toàn lại trí nhớ cho Băng.
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
42 chương
13 chương
68 chương
23 chương