Black - angel
Chương 73 : chương 7 (phần 2)
Cuối chiều, chiếc moto dừng trước cổng trắng. Thiên gạt chân chống, vẫn ngự trên con ngựa chiến. Cởi mũ bảo hiểm, cậu lắc mạnh đầu khiến tóc tung lên, lộn xộn tự do sau thời gian dài bị nhốt trong mũ kín. Thiên nghiêng đầu soi gương, khuôn mặt trong gương chiếu hậu có vài vết thương rớm máu và vài vết xước dài. Thiên ngán ngẩm chậc lưỡi mấy cái. Do lâu nay không hề ra oai trong trường, biết cậu là tay không vừa nên cũng không kẻ nào hay hội nhóm nào đụng vào. Nhưng hôm nay lần đầu ra mặt chơi trò bạo lực và đe dọa công khai để bảo vệ bạn gái, cậu đã bị một nhóm có thế lực trong trường chú ý. Chúng không muốn bất kì tên nào giương oai giễu võ trước mắt đe dọa vị trí của mình nên đã tìm Thiên cảnh cáo.Song, đánh hội đồng mà vẫn bị mình Thiên đánh cho thảm hại, chúng đành rút lui với ý định tốt nhất không chạm tới Thiên nữa.
Dù sao thì Thiên cũng không thiết tha trò bạo lực tay chân ấy nếu không phải tự vệ. Cậu rút điện thoại bật đèn màn hình. Ảnh màn hình là Băng đang ngủ say.
- Mẹ à, con không hề muốn thành du côn nhưng chúng không chịu buông tha. Mẹ hãy thứ lỗi cho con.- Rồi Thiên hôn lên màn hình
- Mẹ à! – Thiên vào phòng mình nhưng không thấy bóng dáng mẹ đâu. Cậu cắm một cành Lavender tím đã mua sẵn vào chiếc lọ nhỏ treo trên cửa sổ, rồi lại phía bàn mở hộp đồ ăn kiểm tra. Thức ăn vẫn nguyên, dù Thiên đã gọi đồ ăn từ những nhà hàng hạng sang nổi tiếng. Băng vẫn không chịu ăn. Đã một tuần từ khi Thiên đưa mẹ đến đây, Băng thường xuyên mệt mỏi và lười ăn, nhưng tuyệt nhiên không nhắc đến Phong.
- Mẹ... – Thiên quay người định ra ngoài tìm mẹ thì bất chợt một bàn tay vươn tơií ôm lấy Thiên. Thiên cảm nhận rõ cơ thể mềm mại ciuả mẹ.
- Sao mẹ không chịu ăn? Nếu gầy đi ba sẽ không để con yên mất!
- Con đi đâu cả ngày, Thiên?
- Con định chỉ học sáng nhưng lại gặp vài rắc rối ở trường. Con xin lỗi. Mẹ tìm con à?
Băng vùi mặt vào áo con trai, khẽ lắc đầu, cánh tay cô ôm chặt hơn. Thiên nghĩ do mẹ quá nhớ ba mà mình có lẽ quá giống ba nên mẹ vẫn xem mình thay thế tạm thời,
- Mai cuối tuần con đưa mẹ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe nhé? Từ khi đến đây mẹ không khỏe lên, chắc do thay đổi khí hậu và môi trường sống – Thiên khẽ vuốt tóc mẹ. Chính Thiên cũng thấy đối với mẹ, cậu không còn chút ngang ngược bất cần nào, mà luôn dịu dàng, y chang ba.
Có chuông cửa, Thiên rời khỏi mẹ để ra mở cửa. Cậu trở vào vào gói bưu phẩm trên tay
- Không ghi người gửi, con không nghĩ nhiều người biết địa chỉ của con.
Băng đang ngồi ở mép giường,thả đôi chân xuống đất, không có vẻ quan tâm. Thiên cẩn trọng mở túi giấy và lấy ra hai chiếc thẻ tín dụng, là thẻ Đen – loại thẻ VIP hạng nhất trên thế giới. Người được sử dụng phải có thư mời từ ngân hàng mở thẻ và phải có định mức thu nhập khổng lồ.Trong túi bưu phẩm còn có giấy kèm lời nhắn “Mật khẩu như cũ. 1 cho con, 1 cho vợ ba”
Lúc này Thiên mới thư giãn được, là ba cậu gửi thêm thẻ rút tiền, chắc chắn số dư tài khoản không hề nhỏ. Phong thường dùng nhiều thẻ phòng trường hợp mất, và cũng không muốn giữ quá nhiều tiền trong một tài khoản duy nhất. Thiên ngoảnh nhìn Băng, nói bằng giọng đầy hãnh diện:
- Con thật sự muốn trở thành trụ cột kinh tế như ba, mẹ ạ!
Thị trấn AU, một tháng sau.
Cầm trên tay hồ sơ xét nghiệm của Lâm Hải Vy, Phong cảm thấy đã có thể thở phào dễ chịu, nỗi lo lắng về bệnh của Vy khiến Phong suốt cả hang không thể ngủ ngon. Kết luận, Vy âm tính với Smith-agen
- Bên Viện Hàn Lâm đã phải làm xét nghiệm lại 3 lần để chắc chắn có kết luận chính xác. Lại có thêm một cơ thể mang nhóm máu AB- nữa trên thế giới. Tôi phải nhắc lại: Gia đình cậu quả là một sự đặc biệt của sự sống này!
- Cảm ơn bác sĩ! Thời gian vừa rồi tôi cũng suy đoán con bé bị nhiễm virut cúm do thay đổi môi trường đột ngột, vì biểu hiện Smith-agen không còn rõ ràng. Nhưng tôi vẫn chờ kết quả xét nghiệm để chắc chắn.
- Cậu còn nán lại thị trấn này tiếp chứ?
- Cảm ơn đã ưu ái, nhưng tôi nghĩ tôi cần rời đi rồi. Vợ và con trai tôi đang đợi.
- Vậy bảo trọng!
Tay vòng ôm lấy cánh tay ba, Vy vừa đi vừa ngân nga một câu hát đáng yêu. Cô nhóc đã khỏe lên nhiều.
- Ta sẽ rời khỏi đây ngày mai à ba?
- 2h sáng chúng ta sẽ lên tàu, rồi lên một chuyến bay nữa để tới chỗ Thiên.
- Phía trên kia nhộn nhịp quá, lên đó đi ba!
Phong nhìn theo hướng tay con gái, là tháp AU, một khu di tích đẹp của thị trấn. Do sức khỏe của Vy mà một tháng qua hai ba con không thể đi tham quan thị trấn. Trong ngày cuối cùng ở đây thì đề nghị của Vy không có lí do để bị chối từ.
- 500 bậc cơ đấy, em không trèo đâu! – Một cô gái đi lướt qua Phong và nói giọng nhõng nhẽo với người yêu như thế.
Vy ngước mắt nhìn đường bậc thang dẫn lên tới tháp AU:
- Nhìn vậy mà tận 500 bậc! – Vy nhận xét một cách lơ đãng
- Không đi sẽ không tới, ba từng nói chưa Vy.
Và Phong ngồi xuống, ra hiệu đểi Vy trèo lên lưng. Vy muốn lắm một lần được nhõng nhẽo ba.
- Ba có nghĩ người như ba đã tuyệt chủng không? – Trên lưng Phong, Vy ôm lấy cổ anh, cảm thấy an toàn, thoải mái,
- Ba thành khủng long như bao giờ vậy?
- Ba mà là khủng long, thế giới đã ao ước khủng long tồn tại đến bây giờ! – Vy đáp thong thả - Ba mệt thì cho con xuống.
- Nhóc chỉ nhẹ bằng nửa vợ ba thôi.
- Con mừng vì ba không có qui tắc chỉ cõng vợ trên lưng.
Phong khẽ mỉm cười, ánh nắng buổi chiều chiếu xuyên kẽ lá xuống đôi mắt hai màu khiến đáy mắt trở nên trong như nước.
- Ba! Mẹ ngất đột ngột, đã là lần thứ 3 trong tháng rồi! Mẹ không cho con gọi ba nhưng giờ con mặc kệ, Con cần ba ở đây!!
Giọng Thiên lo lắng tột độ trong điện thoại, Phong chưa nghe hết lời con trai đã hạ máy, vội vã nói với Vy. Cô nhóc đang mải mê xem gian hàng bán sách trong lễ hội tháp AU
- Ta sẽ rời khỏi đây ngay bây giờ, nhanh nào Vy!
***
Tính Tong – 3 hồi chuông cửa dồn dập. Thiên vừa kịp mở cửa ra đã thấy ba lao vào. Giờ mới là 5h sáng. Cậu chưa tìm được lí do ba có thể tới đây nhanh thế, chỉ còn biết nói gấp gáp:
- Mẹ trong phòng con!
Thiên quay ra đón em gái vào nhà, tình trạng của mẹ khiến cậu không buồn true đùa Vy như ngày thường nữa:
- Mẹ thế nào rồi anh? – Vy mệt nhọc bước vào, chuyến đi dài xuyên đêm khiến cô nhóc mất sức
- Mẹ đã tỉnh lại sau khi ngất, chịu ăn một chút rồi uống thuốc. Giờ mẹ đang ngủ. Anh sợ mẹ tỉnh giữa chừng nên đang thức trông.
- Ba lo đến mức suýt quên valo ở sân bay. Có ba ở đây thì ổn rồi, anh đừng lo nữa!
- Nhìn nhóc có vẻ mệt, đi ngủ một lát đi.
- Vâng, mừng gia đình ra đoàn tụ!
Thiên vào phòng mình, thấy ba đang kéo chăn lên ẹ, nhẹ nhàng hết sức để không làm mẹ tỉnh dậy
- Con xin lỗi, con đã hứa chăm sóc mẹ
- Vợ ba sụt cân, có thể thiếu dinh dưỡng – Phong khẽ mơn nhẹ bàn tay Băng, anh lưu tâm cả việc móng tay vợ có thêm những chấm trắng, là biểu hiện của thiếu kẽm và vitamin c
- Con xin lỗi! Lúc đầu con chỉ nghĩ do Jet lag, nhưng mấy tuần sau mẹ vẫn luôn mệt mỏi, ngủ nhiều và không chịu ăn- Thiên tỏ ra hối lỗi, dù thật sự cậu đã tìm nhiều cách để động viên mẹ ăn nhiều hơn, gọi nhiều món ngon, đến cả việc cho bột kích thích thèm ăn vào nước lọc cũng đã thử
- Vợ ba biếng ăn trước giờ, có thể do thay đổi môi trường sống nên càng làm biếng hơn. Ngất chắc là biểu hiện của việc thiếu dinh dưỡng.
- Con xin lỗi! – Thiên vẫn tự dằn vặt bản than, cậu đã rất tự tin thay ba chăm mẹ.
- Được rồi, con ngủ đi. Ở đây ba trông.
Phong lấy từ vali ra kim tiêm và ống đựng. Anh lấy máu của Băng gửi đi kiểm tra xem căn bệnh cũ có tái phát hay không, việc này anh vẫn làm vài tháng một lần để an tâm và có thể phát hiện kịp thời nếu rủi ro thật sự xảy ra.
7h sáng, những tia nắng tinh nghịch đầu ngày buông xuống song cửa sổ, tràn vào phòng. Phong vẫn lặng lẽ nhìn vợ ngủ, định chỉ muốn ngay lập tức ôm vợ vào lòng. Nhưng lúc này, mắt thường cũng đủ để anh cảm nhận rõ Băng đã gầy đi bao nhiêu, tóc đã dài thêm bao nhiêu,
Phong đứng dậy, tiến về phía cửu sổ buông rèm che, anh sợ ánh nắng làm vợ tỉnh giấc. Anh vừa kéo rèm xong thì hai cánh tay từ sau bất chợt ôm lấy anh, một khuôn đầu gục vào lưng anh, yếu đuối như con mèo nhỏi.
Phong nhắm mắt để tận hưởng cảm giác này, cảm giác anh da diết nhớ bấy lâu nay, khó gọi tên, chỉ biết là nỗi nhớ thường trực cồn cào gan ruột. Nhưng, khi Phong định mở lời thì giọng nói của Băng khiến anh sững người:
- Thiên, để yên như thế này được không? Đừng đi học hôm nay được không?
Một cảm giác nhoi nhói ở tim, Phong còn ngỡ mình nghe nhầm. Anh nắm lấy tay mảnh khảnh, giọng anh chậm rãi:
- Băng! Là anh!
Truyện khác cùng thể loại
62 chương
42 chương
13 chương
68 chương
23 chương