Black - angel

Chương 72 : chương 6 ( phần 2 )

Rời khỏi hướng nhìn ra ngoài cửa sổ khoang tàu, Phong nhìn xuống con gái bên cạnh, Vy đã ngủ, tay vẫn cầm hộp sữa đã cạn. Phong lấy hộp sữa khỏi tay con gái, nhẹ nhàng để cô nhóc không thức giấc. Rồi anh đội chiếc lưỡi trai trên đầu mình cho Vy, để tránh ánh nắng rực rỡ cuối chiều rọi vào mắt con bé. Phong vẫn luôn chu đáo như thế, thay cả phần của vợ, - Ba không ngủ à? – Vy cựa người sau một giấc ngủ ngon lành - Ba thức khi nhóc ngủ - Phong nói, nhưng mắt vẫn chăm chú vào màn hình laptop đặt trên bàn Vy vẫn vùi mặt vào cánh tay Phong, giọng mỏng nhẹ: - Thời tiết chỗ này khó chịu ạ? Con thấy lạnh! Ngón tay dừng trên phím, để Phong định hình lại rằng trong toa VIP này nhiệt độ điều hòa tầm 24-25 độ C khá dễ chịu, không thể lạnh! Phong luồn tay vào tóc cô con gái nhỏ, nâng khuôn đầu Vy cao lên một chút - Vy, con thấy không ổn chỗ nào? – Phong thấy mặt Vy tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán - Con ổn, chỉ lạnh thôi Phong nắm lấy bàn tay con gái, rồi áp tay mình lên má cô nhóc, tất cả đều lạnh toát. Mắt Vy cố mở để thể hiện mình không sao - Có thể là cảm một chút ba ạ! Nhưng Phong nhận ra Vy khó khăn để thở đều. Anh hiểu đấy không phải biểu hiện của cảm thường, mà trước giờ Vy và Thiên chưa từng bị cảm. Đúng lúc, một cô nhân viên tàu hỏa bước vào mang thêm nước và đồ ăn cho khách VIP - Ga tới dừng ở đâu? – Phong hỏi nhanh - Là thị trấn Au thưa quí khách, 30 phút nữa ạ! - Tăng nhiệt điều hòa giúp tôi. Và cô có thể tìm cách cho tôi mượn chăn hoặc áo ấm không? - Thưa quý khách, tôi đang phải … - Cô nhân viên sau khi xếp xong đồ ăn, quay lại nhìn Phong, định từ chối nhẹ nhàng để đề nghị nhân viên khác làm. Nhưng khi vừa nhìn trực diện vào Phong, vào đôi mắt hai màu, vẻ mặt cô thay đổi đột ngột cùng một nụ cười gây chú ý: - Vâng, tôi sẽ giúp anh ngay! Cô nhân viên vội vã rời đi. Phong vừa kéo con gái lại sát hơn, ôm con bé - Chúng ta sẽ xuống ga tới, và biết chính xác tình trạng của con. Không sao Vy, ba ở đây rồi. Dù cơ thể đang khó chịu, Vy vẫn cảm thấy tràn đầy tin cậy. Còn Phong, anh đang đuổi theo vài suy nghĩ mới nảy sinh trong đầu một phút trước. “Biểu hiện của Vy có thể nào là căn bệnh Smith – agen- căn bệnh chưa được xác định có di truyền hay không do mọi người mắc phải đều qua đời sớm, trừ Băng. Và thị trấn Au – một sự trùng hợp y như có sắp xếp – là nơi ở của vị bác sĩ Viện Hàn Lâm đã từng giúp Khang thăm bệnh cho Băng 16 năm trước. *** - Tôi thật sự bất ngờ khi gặp cậu ở đây. Trông cậu không khác xưa dù có vẻ đã chín chắn và trưởng thành rất nhiều! – Vị bác sĩ đã về hươu đầu hai màu tóc đẩy gọng kính, cẩn trọng nhìn Phong Trong đời bà đã gặp qua hàng trăm con người, nhưng Phong thì để lại cho bà ấn tượng không thể quên. - Rất đường đột nhưng cũng là một sự trùng hợp. Tôi vừa đi tàu ngang qua đây. Tôi cần bà giúp! - Tôi sẵn lòng! Vị bác sĩ không ngần ngại nhận lời giúp đỡ do nể phục trí tuệ của Phong, cũng do chính Phong đã chỉ đường ột phương pháp chữa Smith-agen mà khoa học trước giờ vẫn đầu hàng. Một năm vài lần, Phong lại gửi mẫu máu của Băng cho bà, nhờ bà gửi đi kiểm tra để chắc rằng vợ mình đã hoàn toàn khỏe, căn bệnh cũ không tái phát. Phong và vị bác sĩ cũng nhiều lần trao đổi với nhau về Smith-agen. Bác sĩ luôn tâm huyết với nghề, dù đã nghỉ hưu, họ vẫn luôn tìm cách để đóng góp tích cực cho ngành y. - Cậu nghi ngờ con gái bị di truyền Smith-agen? Cô bé hiện ở đâu? - Một nhà nghỉ trong thị trấn. Con bé đã ngủ ngon sau cơn bệnh - Tôi muốn gặp con bé. Nhưng có lẽ cậu sẽ phải nán lại đây một thời gian để chờ kết quả chính xác từ Viện Hàn Lâm. Cậu giờ đã không thể dùng quyền uy của họ Lâm Chấn nữa rồi! - Tôi hiểu. Cảm ơn bác sĩ. Bà bác sĩ hơi sững sờ, rồi chợt mỉm cười: - Tôi có lẽ đã nhầm! Lâm Chấn Phong cậu đã thay đổi quá nhiều. Đã trở thành một người chồng, người cha chu toàn vầ hiểu lí lẽ, không còn là chàng trai nông nổi, dễ nóng giận và hành động mọi giá vì tình yêu như năm xưa nữa rồi! - Chỉ sai một điều thôi, bác sĩ. Tôi vẫn luôn và mãi mãi bằng mọi giá để bảo vệ người yêu thương của tôi! Thành phố X-PL Thiên và Băng vừa đáp máy bay và về đến căn hộ của Thiên. Để tránh sự theo dõi, cả hai đã đi đường vòng, một chuyến tàu và một chuyến máy bay mới đến được X-PL, theo lời Phong. Thiên nhanh chóng cất hành lí vào một góc nhà, rồi đỡ mẹ vào phòng mình. Từ khi lên máy bay, Băng ngủ li bì và luôn trong tình trạng mệt mỏi. Cô không còn nhắc đến Phong nữa, do cơ thể bất ổn - Có lẽ mẹ bị mắc chứng Jet lag do lệch múi giờ bay. Nghỉ vài hôm sẽ ổn mẹ ạ. Băng buông mình xuống gường, một chân trần thả xuống sàn gỗ. - Mẹ thích gỗ nên con đã lát sàn gỗ - Cùng điệu cười nham nhở, Thiên cầm cốc nước vào phòng ẹ - Mẹ có muốn con gọi ba nói về tình trạng của mẹ hiện giờ không? Băng vừa lắc đầu vừa từ chối cốc nước từ tay Thiên: - Đừng, Thiên. Đừng gọi Phong! - Con hiểu rồi, con tự tin chăm sóc được mẹ tốt mà – Thiên nhún vai – Có thể không bằng ba thôi! – Rồi cậu với chiếc điện thoại trên bàn, có cuộc gọi đến. Màn hình hiện tên “Thiên’s gấu”, cùng ảnh Yến Nhi đang chun mũi đáng yêu. Thiên bật cười, chỉ có thể là Nhi đã đổi tên “Mì tôm” Thiên đặt trong danh bạ thành cái tên củ cải như vậy. “Mì tôm” là vì Nhi ngoài mì chẳng còn nấu được món nào ngon. Hình như một thời gian rồi Thiên không liên lạc với Nhi do chuyện gia đình, Thiên chợt nhớ ra. - Cho anh 60 giây để giải thích 16 ngày vừa rồi anh làm gì? Ở đâu? Với ai? Thiên cười nhẹ, đáp lại đầu dây kia thong thả: - Chỉ 5 giây thôi. Tán gái. Nhớ em. Ở nhà. Một mình. Phía bên kia im lặng, Thiên biết là Nhi đang kìm nén cơn nóng giận đã dâng tận cổ. - Vậy anh cứ tiếp tục ở nhà và tán gái đi. Đừng liên lạc lại với em! Nhi đã tắt máy. Thiên đoán chắc bạn gái ngốc của mình sẽ lại giận không nghe điện thoại vài ngày, mút kẹo liên tục vài ngày và tập trung chơi game Zombie vài ngày để cố quên cậu đi, trong vài ngày. Nhưng cố quên sẽ càng nhớ thôi, Thiên bật cười. Mà còn nhớ chính xác 16 ngày Thiên không liên lạc, Nhi hẳn đã chịu đựng rất nhiều trong khoảng thời gian đó để không liên lạc trước, dù cuối cùng đã phải gọi. Thiên định đặt điện thoại xuống bàn thì điện thoại lại rung, không nhìn màn hình, cậu trượt nút nghe luôn: - Tưởng nói không liên lạc lại mà, Mì tôm? - Thiên, vợ ba đâu? – Đầu máy bên kia là âm vực trầm trầm quen thuộc. Thiên lập tức thay đổi sắc giọng ngay, không còn cợt nhả nữa: - Ba! À, con và mẹ vừa đến chỗ con. Mẹ hơi mệt nên ngủ rồi, mọi thứ đều ổn. - Có kẻ theo dõi nào không? - Con chắc là không. Dù sao ở thành phố này an ninh cũng rất nghiêm ngặt, như con đã kể. Ba không cần lo lắng đâu. - Nếu mệt Băng sẽ không chịu ăn uống gì. Mua vài cành Lavender treo trên cửa sổ, thấy nó vợ ba sẽ chịu ăn hơn – Phong nhắc nhở cẩn thận Thì ra đấy là lí do trong phòng ba mẹ hay treo Lavender, mẹ sinh ra chắc chỉ dành cho ba! Thiên tự nghĩ thầm trong đầu như vậy. Một thoáng quay ra nhìn mẹ, cậu bỗng cảm thấy muốn có ba ở đây, dù trước đấy vạn lần Thiên muốn có khoảng thời gian riêng tư ình và mẹ. - Con nhớ rồi. Tình hình của ba thế nào ạ? Sao con không nghe thấy tín hiệu gì của baby vậy? – Nhắc đến em gái, Thiên tỏ ra thích thú tức thì. - Mọi chuyện vẫn theo đúng kế hoạch. Thời gian nữa ba và Vy sẽ tới chỗ con Phong chưa muốn để Thiên biết những chuyện đã xảy ra, vì Thiên biết thì Băng cũng biết. Phong tiếp tục bằng giọng trầm, chậm rãi để Thiên ghi nhớ kĩ: - Cho đến khi ba tới thì hãy chăm sóc vợ ba cẩn thận. Đừng ngủ say khi vợ ba ngủ … - Và phải dậy trước khi mẹ dậy. Im lặng khi mẹ yêu cầu. Không nài nỉ thêm nếu mẹ đã không thích. Để đèn ngủ màu vàng và thường xuyên ẹ uống nước lọc. Con thuộc rồi, thưa ba! - Có chuyện gì gọi ba ngay, được chứ? - Rõ, thưa sếp – Thiên nói, giọng điệu y hệt Vy – Ba có muốn nói chuyện với mẹ không? - Để vợ ba ngủ ngon! – Dù Phong thật sự nhớ giọng nói ấy, khuôn mặt ấy rất nhiều, muốn được lập tức ôm Băng vào lòng thật lâu, thì anh cũng phải cố kìm nén tất cả. Nhưng chính Phong không rõ anh sẽ phát điên lúc nào nếu cứ tiếp tục kìm nén như thế này! Vợ anh, suốt bao nhiêu năm qua anh đã không rời khỏi cô dù chỉ một ngày. Đặt máy xuống bàn, Phong tiến lại phía giường, cúi xuống áp tay lên má Vy. Cô nhóc vẫn ngủ. Cơ thể đã ổn định lại sau cơn bệnh phát lại ban nãy. 4h sáng. Vy chợt tỉnh giấc, cô nhóc thấy bụng đói và cơ thể không chút sức lực. Đưa mắt nhìn bên cạnh, Vy thấy ba đang mải miết với chiếc laptop dưới sàn, lưng dựa thành giường. Bàn tay nhỏ khẽ chạm vào vai Phong. Phong lập tức đặt lap xuống, xoay lại, dướn người lên, bàn tay đặt lên trán, lên má Vy, kiểm tra xem con gái ổn không - Con ổn ba. Con hơi đói. - Trong phòng có sữa, xúc xích, bánh ngọt, con ăn được chứ? – Phong rất nhẹ nhàng. Vy thì nghĩ ba mình là người thương chiều con gái nhất thế gian. Một chút ngập ngừng, Vy khẽ vâng. Nhưng Phong rất nhanh để biết Vy thực sự nghĩ gì. - Ba sẽ ra ngoài mua cháo gà nóng, vài phút thôi! Vy nắm lấy một ngón tay ba, nói se sẽ: - Ba đừng thức nữa, ngủ với con nhé! - Sau khi nhóc ăn hết cháo – Phong cúi xuống đặt lên trán con gái một nụ hôn. Vy giống Băng ở nhiều điểm, ví dụ việc thích ăn cháo gà hay sợ đau hết sức. Chỉ riêng một việc lại rất khác, Vy rất ngoan và dễ chiều, khi ở cạnh Phong. - Ba này – Vy vừa đút thìa cháo vào miệng, vừa nhìn màn hình laptop của Phong. Anh vẫn luôn trong guồng quay của khối công việc phức tạp, thiếp lập và chạy những hệ thống an ninh mạng ột số tổ chức lớn, cả của những quốc gia đơn lẻ hay những liên minh quốc gia, dưới cái tên ảo, SIC. Nhưng một luật định không thay đổi của SIC, đó là không nhận những hợp đồng mà đối tác là “tổ chức đen”. Phong đã từng buộc phải bán tự do và trí tuệ cho chính ba mình, phục vụ cho “tổ chức đen” của ông, vì khi ấy anh không còn gì ngoài cuộc sống cô độc, u tối. Giờ anh đã có cuộc sống riêng, gia đình và những đứa con, anh muốn mình có thể cho vợ con một cuộc sống đủ đầy, thoải mái vật chất, nhưng bằng một công việc sạch sẽ, không tội ác. Phong hoàn toàn không muốn Thiên hay Vy vướng vào cuộc sống phức tạp như anh đã từng. - Ba nghe đây – Phong đóng lap rồi quay sang, tỏ ra lắng nghe con gái nhỏ - Ta sẽ ở đây bao lâu? - Đến khi nào nhóc khỏi bệnh, sẽ không lâu. Ba hứa! - Ba nhớ mẹ nhiều không? - Đủ khiến ba sắp phát điên! – Phong nhìn vào mắt con gái, giọng nói đột nhiên hết sức nghiêm túc. - Vậy tại sao không đưa con đến chỗ anh Thiên để chữa bệnh? Ba sẽ được gặp mẹ sớm – Vy vén tóc mình sau tai để không vướng vào bát cháo. Ngay tức khắc, bàn tay dịu dàng của ba cô đã giúp cô vén tóc bên kia. - Ba không muốn có chuyện xảy ra khi ta di chuyển. - Bệnh con nặng à? - Con sẽ sớm khỏi để ta rời khỏi đây, ba hứa!- Phong vuốt nhẹ tóc con gái, anh không bao giờ để con hiểu rằng anh đang có những mối lo gì Những luồng suy nghĩ chảy rất nhanh trong đầu Vy. Cô nhóc thở dài: - Là ba không muốn mẹ lo lắng về bệnh của con. Hoặc ba lo sợ mẹ nhiễm bệnh, phải không? - Đừng nghĩ nhiều, Vy. Phong đặt tay lên vai Vy, động viên cô bé. Nhưng rõ ràng là Vy đã nói đúng suy nghĩ của anh, anh không muốn Băng lo về bệnh của Vy, khi còn chưa biết chắc chắn Vy có thực sự mắc Smith-agen hay không. Thành phố X-PL. Trường quốc tế A.M Tại canteen, Yến Nhi đang vừa hút sữa tươi, vừa chơi game Zombie trên smartphone, bên cạnh cô bạn cùng lớp. Bỗng, chiếc ghế phía đối diện bị kéo ra. Nhi ngước lên nhìn, thấy Chấn Thiên! Với vẻ mặt thản nhiên, hai tay đút túi quần, một chân gạt chân ghế kéo ghế ra, Thiên ngồi xuống, chân bắt chữ ngũ. Cái carvat đen nơi lỏng trên nền áo sơ mi trắng cùng bộ mặt tưng tửng, khinh đời kia khiến Thiên không khác gì một tên đầu gấu thiếu gia, thiếu mỗi điều tóc tai không xanh đỏ. Cô bạn Nhi thấy Thiên liền lập tức đứng dậy, ái ngại sang bàn khác. Nhi nhìn Thiên bằng ánh mắt khó chịu. Đoạn, cô đứng dậy bỏ đi. Vẫn cầm hộp sữa vừa hút vừa đi trên hành lang, Nhi nhận thấy rất nhiều con mắt đang nhìn mình soi mói. Bất giác, Nhi dừng lại, quay lưng nhìn phía sau. Không ngoài dự đoán, Thiên đang đi theo cô! Với chiều cao lí tưởng và vẻ ngạo nghễ ấy, Thiên lại đang bám theo một cô nữ sinh nhỏ, thì gây chú ý là điều dễ hiểu. Tặng Thiên một cái nhìn đe dọa, Nhi xoay người rồi bước thật nhanh. Nhưng do chưa định hình được phía trước và suy nghĩ còn hướng về Thiên nên Nhi va vào một nữ sinh khác, khiến sữa hắt lên áo đồng phục của cô gái kia. - Mày làm cái quái gì thế hả? – Giọng cô nàng kia gắt gỏng. Nhi nhận ra đấy là nàng hoa khôi trong đội cổ động của trường, ngày thường vẫn cố tình gây xích mích với Nhi. Vì anh chàng cô ta thích lại đi tán tỉnh Nhi. Giờ có cớ gây sự thì chắc chắn cô nàng không dễ bỏ qua. Nhi lúng túng vì biết Thiên ở sau, cô không muốn trở nên xấu hổ. - Tôi thực sự không cố ý. Trong tủ đồ của tôi còn áo đồng phục khác, cậu có thể mượn! Cô nàng kia không có vẻ nguôi cơn giận, giọng còn gay gắt hơn: - Tao lại mặc áo của mày à? Đừng tưởng tao không biết mày cố tình! - Này, đừng chuyện bé xé ra to như thế. Tôi thật sự là không may… - Ừ không may! – Cô gái kia vừa nói, vừa giật lấy hộp sữa rồi bóp mạnh để sữa bắn lên áo Nhi - Ừ tao cũng không may! Sữa vẫn bắn lên cả mặt Nhi, cô gái kia vẫn chưa chịu dừng tay. Vài người đã giơ điện thoại lên chụp hình, quay clip. Bỗng! Một bàn tay rắn như thép tóm mạnh lấy cổ tay cô nàng hoa khôi. Cô nàng đang sẵn cơn nóng giận, liền quay sang định chửi thề một tiếng. Nhưng vừa ngước lên nhìn Thiên, cô lập tức nghẹn lời, đôi mắt mở to, trân trân nhìn. - Này cô! Tôi cũng thích chơi trò “không may” – Giọng Thiên bình thản – Chơi cùng đi! Nói xong, một tay Thiên giật lấy hộp sữa, một tay tóm chiếc carvat trên đồng phục của cô nàng, xốc mạnh lên, đến nỗi chiếc khuy áo trên cùng bật rơi ra. Rồi hộp sữa từ từ dốc xuống, khiến sữa chảy từ vai áo cô nàng nọ, chảy xuống tận chân váy sơ vin. Cả đám đông xúm lại đã ồ lên một tiếng dài. Cô gái chưa kịp nhận ra sự xấu mặt lúc này của bản thân, vì mắt còn bận dán chặt vào khuôn mặt Thiên, đôi mắt đen sẫm và vành môi đàn ông quyến rũ. Thiên đẩy cô ta ra, rồi tiện tay rút một chiếc khăn giấy trong túi khăn trên tay một cô bạn đứng gần. Cậu vừa lau tay vừa suy nghĩ rất nhanh “Ba chỉ dặn không được bạo lực với người con gái mình yêu chứ đâu phải mọi cô gái!” Và cậu đinh ninh rằng mình vẫn rất nghe lời ba. Không rõ nếu Phong biết chuyện này anh sẽ có ý nghĩ gì! - Trò này không tệ! – Thiên khẽ lắc chiếc cổ cao – Nhưng nếu cô còn muốn chơi với bạn gái tôi thì tôi sẽ cùng cô chơi trò khác hay hơn. Lại một tiếng ồ đầy kích động của đám đông. Thiên vừa nghễnh ngãng quay đi vừa buông từng chữ nhẹ nhàng: - Cắt lưỡi chẳng hạn. Vài cô nữ sinh lùi lại một chút vì nghe thấy lời của Thiên, nhẹ nhàng nhưng vô cùng đáng sợ! Cậu đã bước tới cạnh Nhi, nắm cổ tay cô kéo đi. Trước khi bước đi còn để lại một lời đe dọa: - Nếu có tấm ảnh hay đoạn clip nào vừa rồi xuất hiện trên mạng thì tất cả những người ở đây sẽ không thể đi học vào ngày tiếp theo đâu! Thiên kéo Nhi đi rất nhanh. Nhi muốn giằng tay ra nhưng không đủ sức. Đến một đoạn hành lang vắng, Nhi quyết định dừng khựng lại, không đi tiếp. - Anh đừng quá đáng như thế! Anh vừa khiến em trở thành đề tài bàn tán đáng xấu hổ đấy! - Còn em vừa khiến anh trở thành du côn bất đắc dĩ đấy! – Thiên quay lại, ngón tay út gãi gãi trán. Trong một thoáng, cả hai cô cậu đều nghĩ đến mẹ mình, nếu mẹ mà biết chuyện này thì sẽ như thế nào?? - Nếu anh không làm to chuyện thì em đã không rắc rối hơn! - Vậy em muốn anh đứng sau nhìn bạn gái bị bắt nạt mà im lặng như thằng hèn à? - Nhưng đây là vấn đề của em! – Giọng Nhi cao lên - Em là của anh. Vấn đề của em là vấn đề của anh. – Thiên đáp thủng thẳng - Anh!!! – Nhi nhìn trân trối vào cậu, nhưng không còn biết phải vặn lại thế nào. Nhi bỗng gắt: - Anh là đồ tồi! Em muốn chia tay anh luôn cho đỡ nặng đầu!! Nhi vừa dứt lời, Thiên đã xiết chặt tay cô kéo cô đi rất bạo lực. Cửa phòng WC nam đóng sầm, Thiên trận Nhi vào cửa. Một tay cậu chống lên cửa, một tay ghì chặt vai bạn gái. Cậu hôn một cách bạo liệt. Nhi luôn bất ngờ và bất lực để phản ứng lại hành động của Thiên, chỉ còn cách nhắm nghiền mắt, hai bàn tay nắm chặt vạt váy. Nụ hôn kéo dài khá lâu, đầy thô bạo và quyết liệt. Thiên đột ngột dừng lại, Nhi chỉ mới he hé mắt nhìn thì đã lập tức đóng mi mắt lần nữa, bàn tay khẽ run lên. Thiên dùng lưỡi liếm hết sữa trên chóp mũi và khóe môi cô. - Nụ hôn vị sữa, không tệ! – Thiên vẫn luôn như thế, làm những việc khiến người khác run rẩy nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên và miệng đánh giá như không hề vướng bận. - Thế nào? Em nhắc lại câu nói ban nãy anh nghe? Nhi nhìn Thiên, trống ngực vẫn đập mạnh khiến cô lắp bắp: - Anh… em… em muốn… muốn chia tay… Vừa nói tới chữ “chia tay”, Nhi lại thấy cơ thể bị ép vào cánh cửa, Thiên cúi xuống … Giọng Nhi hớt hải: - Em không! Em không muốn chia tay! Em không dám nói chia tay nữa! Thiên thả Nhi ra. Ngón tay cậu quẹt nhẹ qua môi, rồi hai tay lại trở về trong túi quần. - Anh không muốn thành kẻ bắt nạt người yêu, nên đừng khiến anh phải phá vỡ qui tắc – Thiên lại thoáng nghĩ đến Phong, đến một vài định luật ba đã dạy, rồi cậu tiếp tục – Về chuyện anh không liên lạc, là do gia đình anh xảy ra một số chuyện, anh chưa kể bây giờ được. Nên lúc anh không ở trường, em có thể chắc chắn mình không bị bắt nạt dùm không? - Em đâu có… - Đừng cãi! – Thiên chặn họng Nhi tức khắc- Bạn gái của Lâm Chấn Thiên bị bắt nạt thì anh còn mặt mũi nào nữa! Nhi muốn cao giọng kết tội Thiên vì cậu thực ra lo mình mất mặt, chứ có lo cho bạn gái thật đâu, nhưng nghĩ đến chuyện bị cưỡng hôn lần nữa lại thôi, im lặng. - Mà bình thường em giỏi tranh cãi lắm mà, sao trước con bé đấy lại như thế? Nếu bị bắt nạt thì chỉ anh mới có quyền bắt nạt em thôi, hiểu chưa! Nhi định thốt ra câu gì đó nhưng nghĩ gì lại thôi, buông một chữ đầy miễn cưỡng: - Vâng! Thiên và Nhi thường xuyên bất đồng, tranh cãi, còn có thể đạt trình độ tranh cãi 24/24 nếu ở cạnh nhau. Nhưng nếu là trong một không gian hẹp chỉ có hai người như thế này, thì Nhi sẽ e dè một chút vì Thiên rất nhiều trò bạo lực khiến người khác không lường được. Và dù Thiên có thích người mẫu, ngắm gái đẹp sexy nữa thì Nhi biết là cậu vẫn rất chung tình. Bằng chứng là moto của cậu không một cô gái nào ngồi ghế sau, ngoài Nhi.