Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 56
Lý Vi Nhiên không hề có biện pháp nào với người bạn gái chốc thì thuần khiết chốc thì nóng bỏng này. Huống chi vẫn còn ở trên đường cái, không thể làm gì khác ngoài việc nhanh chóng hôn lên môi cô, hai người ôm nhau về nhà.
Lý Vi Nhiên thề, anh thật sự cho rằng Tần Tang nói đùa.
Thế nhưng lúc anh thề, hai người đều đã lộ ra nửa người rồi, anh kiên quyết ma sát giữa hai chân cô, dù cách lớp vải cũng có thể cảm nhận được cảm giác ngọt ngào của nơi mềm mại ấm áp mà ướt át của cô. Tần Tang ở bên dưới bởi vì bị anh đè nặng, hô hấp khó khăn, hai gò má ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, cái miệng nhỏ ướt át bị anh hôn đến sưng đỏ, lóe lên ánh sáng mê hoặc dưới ngọn đèn.
Tiểu Ly dọn đồ đi vội vội vàng vàng, trong nhà hơi lộn xộn, lúc Lý Vi Nhiên giúp đỡ thu dọn, lật ra được một bao CD Tần Tang giấu kín. Tuy anh vẫn biết những thứ Tần Tang viết hơi sắc, thế nhưng lúc nguyên một bộ sưu tập Aoi Sora* xuất hiện thế này, anh vẫn hơi hơi sốc.
[*Tên diễn viên AV]
Cơm nước xong xuôi, anh ầm ĩ đòi xem, vậy mà Tần Tang cũng không ngăn cản. Hai người cùng nhau thưởng thức. . . và thế là thưởng thức thành ra thế này đây.
“Cho anh được không?” Anh hà hơi bên tai cô, cổ họng khàn khàn hỏi khó khăn.
Ánh mắt Tần Tang đã rã rời từ lâu, Lý Vi Nhiên thấy cô mãi vẫn chưa nói lời nào, trong lòng thương tiếc, thở dài một tiếng, khó khăn tách khỏi người cô, khoác lại áo cho cô, đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài cho bình tĩnh một chút.
Anh xoay người đi, tay lại bị kéo về.
Tần Tang kéo cổ tay anh làm điểm tựa, thân thể mềm mại như rắn trườn lên, quấn lấy Lý Vi Nhiên, ngẩng đầu, vẻ mặt quyến rũ mê người.
Lý Vi Nhiên không nhịn được cúi đầu hôn cô, răng môi hai người gắn lấy nhau, đầu lưỡi quấn quít. Anh ngang ngược mút lấy cô, ôm cô trong ngực dùng sức xoa lưng và mông cô. Tần Tang cởi từng nút áo sơ mi của Lý Vi Nhiên, lại hướng thẳng xuống dưới, cởi thắt lưng của anh.
Thế nhưng bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô chợt bị anh đè lại, Lý Vi Nhiên lưu luyến buông đầu lưỡi trơn mịn của cô ra, hỏi cô với giọng khàn khàn: “Tang Tang, em nghiêm túc chứ?”
Tần Tang cười quyến rũ, nhìn bụng dưới càng lúc càng căng cứng của Lý Vi Nhiên, mắt anh tối sẫm u ám, hơi thở gấp gáp, anh quý trọng cô, luôn sợ làm tổn thương cô, cho nên đến giờ khắc cuối cùng vẫn luôn ngừng lại. Thế nhưng ngày hôm nay, cô khiến anh khó có thể chống cự.
Tần Tang không nói lời nào, bàn tay trực tiếp kéo khóa quần anh, đưa tay vào, cô không hề lạ lẫm với động tác này, nhưng vẫn khiến Lý Vi Nhiên rên rỉ hưng phấn.
“Tiếp theo để cho anh.” Anh kích động ôm lấy cô, phả hơi nóng vào tai cô, làm cho cô run rẩy một hồi.
Sự dịu dàng tinh tế của Lý Vi Nhiên, giống như thủy triều ấm áp, bao phủ lấy Tần Tang từng chút một. Cả người cô mềm nhũn, nằm trên giường mặc cho anh chi phối. Anh đè lên thân thể trần trụi của cô, hôn lên từng tấc da thịt, vươn đầu lưỡi ra liếm mút. Anh đi dần xuống dưới, Tần Tang rên rỉ càng kích động hơn. Anh nhân lúc cô không có sức lực, nhẹ nhàng đẩy hai chân khép chặt của cô ra, giữa hai chân Tầng Tang mát lạnh, cô rướn người lên, rên rỉ một tiếng thật dài.
“Đừng nhúc nhích,” Giọng nói của Lý Vi Nhiên khàn khàn, không kiềm nén được lửa tình, “Tang Tang. . . Anh muốn ăn em. . .”
Anh nói rất mờ ám, Tần Tang nổi da gà toàn thân, run rẩy không ngớt. Chốc lát sau, hơi thở ấm áp của anh, đầu lưỡi linh hoạt thâm nhập khiến cô giống như bị sét đánh — Anh. . . đang ăn cô!
“Vi Nhiên. . .” Tần Tang xấu hổ, giọng nói yếu ớt gọi tên anh.
“Hử?” Anh liếm mút từng đợt, phát ra âm thanh sắc tình, Tần Tang không chịu nổi kích thích nồng nhiệt trực tiếp như vậy, càng thêm ẩm ướt. Lý Vi Nhiên mút dịch thể, quay đầu đi dán sát trái cổ vào phía trong bắp đùi non mềm của cô, nuốt lấy dịch thể của cô. Tần Tang nghe thấy rõ ràng, cũng cảm thụ được trái cổ của anh lên xuống "> mẽ, không chịu nổi nữa, vặn vẹo cơ thể thét lên.
Cao trào qua đi, mười ngón tay xanh xao của Tần Tang buông lỏng lớp drap giường quấn bện, cả người không còn sức lực thả lỏng, nhẹ nhàng thở gấp. Lý Vi Nhiên ngả giữa hai chân cô, lúc này leo lên, chống trên người cô. Tần Tang bình tĩnh lại chút, mở mắt ra, lại thấy anh mỉm cười gian ác, hơi hé ra đôi môi mím chặt, một sợi chất lỏng chảy xuống từ miệng anh, rơi lên mặt Tần Tang. Đến khi Tần Tang ý thức được đó cái cái gì, không khỏi xấu hổ nức nở, vươn tay lên bưng kín mặt. Lý Vi Nhiên đẩy tay cô ra, không nói lời nào, mãnh liệt chặn lại môi cô, cạy hàm răng của cô ra, hôn cô một nụ hôn nồng nhiệt kéo dài.
“Ngon không?” Anh gian xảo liếm khóe miệng, vẫn chưa thỏa mãn.
Tần Tang chỉ cảm thấy khắp miệng mình tanh tanh, nhơm nhớp, nóng hổi, thế nhưng thân thể hình như lại càng thêm mềm yếu. Cô bất giác cũng vươn lưỡi ra liếm khóe miệng.
Động tác hấp dẫn này của cô cực kỳ quyến rũ, Lý Vi Nhiên nhìn mà đỏ hết cả mắt, hung hăn cắn một phát lên cằm cô, “Nhóc con!” Anh cũng không nhịn nổi nữa, thẳng lưng, dục vọng đặt rất lâu bên ngoài nơi mềm mại ướt át trắng mịn của cô, đâm thật sâu vào trong thân thể cô.
“A. . .” Tần Tang được lấp đầy ngay lập tức, cảm giác khổng lồ khó chịu, khiến cô thét lên vùng vẫy dưới thân anh.
Lý Vi Nhiên cảm thấy từng lớp da thịt non nớt ấm áp mềm mại nảy lên, giữ chặt lấy vật nóng bỏng sưng tấy của anh từng đợt. Anh kiên trì trêu đùa để cô đạt cao triều một lần, cho nên bây giờ cô đã đủ ẩm ướt, anh tiến vào cũng không coi là khó khăn. Nhưng nơi bé nhỏ của cô thật sự rất chặt, giống như đàn hồi ma sát ngậm lấy dục vọng của anh, mà vách bên trong lại mịn như nhung tơ, mềm mại ôm lấy anh.
Sự nhẫn nại chỉ giới hạn được trong mười giây đầu, hai chân của Tần Tang đá đạp loạn xị bên thắt lưng của anh, nơi bé nhỏ ngậm lấy anh nhu động không ngừng, anh không chịu nổi nữa, ôm chặt lấy cô gái dưới thân, chạm thật sâu vào trong cô, trong chốc lát tăng nhanh tốc độ. Tần Tang cũng đủ ướt át, thật ra không có cảm giác đau đớn xé rách đó, thế nhưng lại bị động tác mãnh liệt của anh làm cho khó chịu, hai tay không ngừng cào lên tấm lưng rắn chắc của anh, gắng sức đẩy anh ra.
Lý Vi Nhiên đang cao hứng, mắt đỏ ngầu, ngừng lại thế nào được, cong người vừa hôn vừa liếm gáy cô dỗ dành, dỗ ngon dỗ ngọt xin cô chịu đựng một chút. Vẻ thiết tha và nhiệt liệt trong giọng nói của anh khiến Tần Tang dần dần ngừng chống đối, cố gắng co mình lại, khe khẽ thấp giọng rên rỉ, yếu ớt ôm anh mặc anh xông tới.
Cuối cùng anh ngậm lấy đầu vai trắng noãn của cô, đẩy cô lên thẳng đầu giường. Tần Tang cũng đồng thời co rút trong cơn bùng nổ của anh, bụng dưới của cô hình như bị vật gì đó lấp đầy bằng một luồng rung động nóng bóng, níu chặt lấy phần ấm áp của cô, run rẩy không ngừng. Cô chỉ biết gắng sức co mình lại mới chống đỡ được từng cơn cảm giác chênh vênh yếu ớt thoáng lóe qua này.
Sau đêm đó, Tần Tang đã hiểu cái gì mới thực chất là một đêm N lần. Mà Lý Vi Nhiên thì hiểu được cái gì mới thực chất là chặt chẽ mất hồn.
. . .
Tiểu Bạch nhốt mình trong thư phòng, không hề có tiếng động nào. Sau khi An Tiểu Ly thu dọn đồ đạc của mình xong, mệt mỏi không muốn nấu cơm, điện thoại gọi đồ ăn từ bên ngoài, cô rót hai cốc Cola Cao*, lấy hai cái pizza ra cắt, làm cho có vẻ giống bữa cơm, rồi đi gõ cửa phòng anh.
[*Thức uống dinh dưỡng gồm chocolate, vitamin và ngũ cốc....]
Trần Ngộ Bạch rất trẻ con giả vờ không ở trong phòng.
Tiểu Ly rất không hề có chí khí đích thân mở cửa ra, thò vào được nửa người, làm mặt quỷ dữ tợn với anh, rồi nói, “Đồ cáu bẳn, ăn thôi!”
Trần Ngộ Bạch ném vật gì đó trong tay vào trong ngăn kéo bàn làm việc, lạnh mặt bước ra, lúc lướt qua cô không thèm liếc một ánh mắt, đi thẳng vào phòng ăn.
Hai người họ thật ra quá quen với việc ăn với đối phương rồi, cứ lẳng lặng ăn như vậy cũng không hề có cảm giác ngượng ngập. Tiểu Ly nhìn anh ăn rất chậm, sắc mặt cũng càng lúc càng thối, mới mở miệng hỏi anh: “Có phải cứng quá không?”
Trần Ngộ Bạch rõ ràng hơi sửng sốt, đến khi anh hiểu ra cô nói “cứng” là chỉ pizza, không khỏi trừng mắt nhìn cô.
“Tiểu Bạch, anh không muốn ăn có thể nói cho em biết mà. Nếu như anh nói cho em biết anh không muốn ăn, em có thể nấu cơm cho anh ăn. Nhưng mà anh không nói cho em biết thì làm sao em biết được. Em không biết thì anh cũng chỉ có thể tiếp tục ăn pizza cứng đờ này thôi. Cho nên anh muốn ăn gì thì phải nói với em, anh không nói làm sao em biết được, anh đã nói là —— “
“—— Câm miệng!” Trần Ngộ Bạch nghiến răng nghiến lợi nhả ra hai chữ.
An Tiểu Ly ngược lại thật sự câm miệng luôn, cúi đầu cắn một miếng, trong lúc Trần Ngộ Bạch hưởng thụ bầu không khí yên lặng, cô chợt cúi đầu quăng một câu: “Anh không nói, em thật sự không biết mà.”
Giọng nói khẽ khàng, đối lập hoàn toàn với giọng choe chóe lúc nãy, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương. Dùng biện pháp tu từ để nói, được gọi là nhấn ">, cũng có thể nói là, biện pháp tương phản.
Cái này một trong những biện pháp đối phó với cô giáo Trần trong nóng ngoài lạnh của Tần Tang dạy cô hồi còn nhỏ.
Quả nhiên Trần Ngộ Bạch cũng dính đòn, sắc mặt dịu lại. Tiếp theo không tỏ vẻ lạnh lùng đối xử với cô cả ngày như vậy nữa.
Phòng của Tiểu Ly là phòng khách mà cô ở lúc trước, tuy rằng Trần Ngộ Bạch nói, đây là nhà của công ty, cho nên cũng coi như là ký túc xá, cho nên cô chuyển đến hoàn toàn là tuân theo điều lệ của công ty, không liên quan gì đến anh. Nhưng khi An Tiểu Ly đẩy cửa phòng ra, thấy căn phòng thay rèm cửa sổ màu hồng nhạt và drap giường vỏ chăn hình hoa nhỏ màu lam nhạt, trong lòng vẫn rất cảm động, cái đồ Tiểu Bạch cáu bẳn này!
Cứ tưởng đồ cáu bẳn phải ầm ĩ thêm một khoảng thời gian nữa, nào biết rằng buổi tối sắp sửa đi ngủ, anh nghênh ngang đi vào. Xốc chăn cô lên chui vào trong, hùng hồn coi cô là gối ôm mà kẹp vào giữa hai chân, từ từ nhắm mắt vào làm bộ giả bộ ngủ.
Thế nhưng Trần Ngộ Bạch không biết, Tần Tang còn dạy An Tiểu Ly một chiêu, là gậy ông đập lưng ông. Cho nên Tiểu Ly cũng không nhúc nhích, cũng không nói gì, cứ mặc cho anh ôm như vậy.
Một lát sau, anh thật sự không giả bộ nổi nữa, lật người cô lại, hung dữ trừng mắt nhìn cô.
Tiểu Ly cười hì hì, “Tiểu Bạch, anh thật sự vừa trẻ con lại vừa hay cáu gắt.”
Trần Ngộ Bạch không nhịn được hất bàn tay đang véo mặt anh của cô, không nói gì cả, nghiêng người đè lên cô.
An Tiểu Ly dịu dàng phối hợp với tay anh, không tốn bao lâu áo ngủ của hai người đã bị Trần Ngộ Bạch quẳng khỏi chăn.
“Trần Ngộ Bạch, em thích anh.” Hơi thở của anh càng lúc càng thô, động tác của tay cũng "> dần lên. Hai tay hai chân Tiểu Ly quấn quít lấy anh, chợt ghé vào tai anh nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Trần Ngộ Bạch ngừng lại, hai tay chống bên người cô, chống cơ thể ở phía trên cô, ánh mắt nhìn cô, không hiểu vì sao hình như lại mang theo chút kinh hoàng.
Tay của Tiểu Ly ôm lấy gáy anh, khuôn mặt nhỏ nhắn yên tĩnh dịu dàng của cô, được mái tóc đen trên gối tôn lên, mang vẻ đẹp rung động lòng người.
“Em thích anh, nhưng lại không thích đến mức bằng lòng buông tha tất cả bởi vì anh. Cho nên, anh phải đối xử với em tốt hơn chút. Nếu không em thay lòng đổi dạ thật đấy.” Tiểu Ly cười hì hì, “Em có thể miễn cưỡng chấp nhận anh lạnh lùng cả ngày, thế nhưng thỉnh thoảng anh cũng phải dịu dàng một chút. Có biết không hả?”
Em có thể hiểu được ý nghĩa đằng sau tất cả những chuyện anh làm, em xác định là em thích anh, cho nên em bằng lòng ở bên anh. Nhưng Tiểu Bạch thân yêu, hình như em chưa yêu anh sâu sắc, thế nên, anh phải đối tốt với em, cho em lý do để một lòng một dạ. Biết không?
Thế nhưng, Trần Ngộ Bạch hình như “không biết”, vẫn nhìn cô lạnh lùng. Một giây, hai giây, ba giây. . . Vẻ dịu dàng thắm thiết của Tiểu Ly sắp cạn kiệt, anh vẫn bình tĩnh nhìn cô như vậy.
“Tiểu Bạch. . .” Cô kéo dài giọng gọi anh, đồng thời cũng nâng “sen non chớm nở” tự nhận là quyến rũ của mình lên, ma sát ngực anh.
Trần Ngộ Bạch lại hít sâu một hơi, trở mình rời khỏi người cô, giống với tư thế ban đầu, ôm cô trong lòng từ phía sau.
“Làm sao vậy?” Tiểu Ly cọ cọ vật căng cứng nóng bỏng của anh đặt trên mông cô.
Mặt Trần Ngộ Bạch chôn bên gáy cô, giọng nói hơi buồn rầu, “Anh quên mang bao rồi, hôm nay không phải kỳ an toàn của em.”
Tiểu Ly hơi có chút chán nản ngượng ngập nho nhỏ, còn có chút bừng tỉnh ngọt ngào nho nhỏ.
Ban đêm tĩnh lặng, bầu không khí ngọt ngào. Người nào đó vẫn luôn muốn ăn thì ăn, chỉ có thể dùng tay giày vò Tiểu Ly khàn cả giọng, nặng nề đi vào giấc ngủ, rồi lại dùng tay thấm dịch thể trắng mịn của cô thỏa mãn mình, sau đó lại buồn rầu lại càng thêm buồn rầu, ôm chặt cô ngủ thiếp đi.
Dưới giường trên sàn nhà, trong quần ngủ người nào đó, mấy cái Durex tủi thân mếu máo: Không mang theo ư, bao cao su có lỗ nhỏ cũng là bao cao su, rõ ràng là anh phân biệt đối xử! Hơn nữa mấy lỗ nhỏ trên người chúng tôi cũng là do anh tận tay cầm kim đâm vào!
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
31 chương
62 chương
96 chương
167 chương
40 chương
156 chương