Bình Yên Khi Ta Gặp Nhau
Chương 2
Tần Tống ngậm viên đá trong rượu, nuốt vào nhả ra trên đầu lưỡi, dáng vẻ cám dỗ quyến rũ nhìn người đẹp thẹn thùng ngồi bên cạnh, anh đắc ý ném cho cô ta một ánh mắt có điện.
Trêu chọc xong bên kia, lại bán tín bán nghi híp mắt đánh giá cô gái mà Lý Vi Nhiên chỉ cho anh thấy, “Cô ta chính là vụ Versace LP640 đó ư? Không đến mức đấy chứ?”
Có thể đụng phải xe mới của anh ba mà không mất một sợi tóc, dù tệ cỡ nào cũng phải là một người đẹp tuyệt thế chứ?
“Thôi đi! Chú nhìn vết thương này của tôi đi! Anh ba đích thân ra tay đấy! Bởi vì lúc tôi đi vào đụng phải cô ta một chút xíu!”
Trong nhóm anh em của họ, người bọn họ sợ nhất không phải anh cả Lương Phi Phàm, chọc anh cả, cùng lắm là bị đánh một trận. Thế nhưng chọc anh ba Trần Ngộ Bạch, thì không thể nói trước được, anh ba chưa bao giờ đích thân ra tay, nhưng không thiếu cách khiến bạn sống không bằng chết.
Cho nên nếu có chuyện gì phiền Trần Ngộ Bạch đích thân ra tay xả giận, rõ ràng chuyện này đối anh mà nói rất đặc biệt.
“Khốn thật!”
“Tặc tặc, đúng là như vậy đấy! Này này! Anh ba cho chúng ta gặp cô ấy trước, anh ấy đến ngay đây.” Lý Vi Nhiên xem xong tin nhắn, nhét điện thoại vào trong túi.
Tần Tống cười lắc đầu, đứng dậy xuống sàn nhảy.
. . .
Ngày hôm nay là ngày thử việc cuối cùng, có nghĩa là từ ngày mai bạn học An Tiểu Ly chính là nhân viên chính thức của công ty khoa học kỹ thuật Vũ Hưng.
Cô chỉ là một trong số những tay mơ trong đại học C đầy rẫy những người xuất sắc, gần sắp tối nghiệp mới đi rải sơ yếu lý lịch khắp nơi. không ngờ rằng công ty duy nhất trả lời cô chính là công ty khoa học kỹ thuật Vũ Hưng nhân tài kiệt xuất của ngành điện tử trong thành phố này, thông báo cô tới thực tập, mà bây giờ, cô phải cắm rễ ở Vũ Hưng rồi!
Vừa mới nghĩ tới lĩnh tiền lương, phung phí ném tiền trước mặt mẹ mình: “Mẹ, con lĩnh lương rồi, cho mẹ tiền tiêu vặt tháng này đó!”
Mỗi lần mẹ cô cho tiền tiêu vặt chính là dùng vẻ mặt này, lần này nông nô trở mình hát mừng. Ngẫm lại đúng là cú đổi đời tươi sáng mà.
Nhưng mà, trai đẹp bên cạnh đều đi đâu mất tiêu rồi?
Tiểu Ly vui vẻ đến cạnh Tần Tang, ghé vào tai gào lên: “Tang Tang, đám trai đẹp vừa nãy đâu rồi? Sao chẳng thấy anh nào nữa vậy?”.
Tần Tang không thèm nhìn cô, vén tóc lên uốn éo như rắn, mông chuyển động như môtơ chạy điện, cùng nhảy với một anh chàng trẻ tuổi. Kỳ lạ chính là, một đám nam sinh vừa nãy vây kín Tang Tang thành một vòng tròn đều đứng nhìn từ phía xa xa, cũng không tới đây, trong sàn nhảy chật kín người, bên người hai cô là một vòng tròn trống không quái lạ.
Cô rời khỏi tâm vòng tròn, lấy trai đẹp bên người Tang Tang đó làm một điểm xác định đường kính vòng tròn, tìm ra một đỉnh vòng tròn khác… anh trai đẹp mà buổi chiều đụng trúng ở phòng làm việc.
Đúng là khéo thật.
Tiểu Ly cười tủm tỉm đi tới, ngại độ lớn của tiếng nhạc, lớn tiếng hét vào tai anh ta: “Khéo quá!”.
Màng nhĩ của Lý Vi Nhiên chấn động đau nhói, quay người nhìn khinh bỉ, cô gái này dáng dấp thường thường, nhưng sao lại thật thà đến vậy chứ?
. . .
“Đây là bạn thân của tôi, Tang Tang.” Ngồi xuống dãy ghế của Lý Vi Nhiên và Tần Tống, Tiểu Ly cười tủm tỉm giới thiệu. Anh trai này dưới ngọn đèn mờ ảo càng nhìn càng đẹp, người bên cạnh chính là người vừa nãy dính sát vào Tang Tang mà nhảy cuồng nhiệt. Vẻ ngoài cũng là một kẻ gây tai hoạ tiêu chuẩn, điểm khác biệt với những người khác chính là, trong vẻ đẹp trai có chút không đứng đắn. Hai anh chàng đẹp trai đến mức đỉnh điểm, ngồi đại xuống sô pha như vậy, lại thành một bức tranh nha! Tiểu Ly cảm khái, ông trời rốt cục muốn đổi vận đào hoa thiếu thốn của cô lấy cái gì đây?
Lý Vi Nhiên liếc mắt nhìn Tần Tang, mỉm cười chào hỏi. Ừm, vóc người cũng được, chính là dáng vẻ hơi có yêu khí.
“Lý Vi Nhiên, đây là Tần Tống”! Lý Vi Nhiên nhấp ngụm rượu, khoan thai giới thiệu.
Tần Tống nhấc ly rượu lên, cười lịch thiệp: “Xin chào!”.
Tần Tang lúc này mới ngẩng đầu lên quan sát anh ta, trên mặt vẫn thoáng qua nụ cười khách khí, nhưng đáy mắt lại lóe lên một tia tinh quái: “Xin chào, Cầm Thú*?” Cô cố ý uốn lưỡi đọc tên Tần Tống.
[Nếu uốn lưỡi phát âm thì “sòng” trong Tần Tống 秦宋 qínsòng thì sẽ thành“shòu” trong Cầm thú禽兽 qínshòu]
Giọng nói mềm mại của cô, lướt qua trái tim của Tần Tống, thật là nhột.
Lý Vi Nhiên và An Tiểu Ly cất tiếng cười to.
Mẹ kiếp, thật là may mắn, Lý Vi Nhiên thầm nghĩ, ánh mắt anh ba đúng là độc, chọn một báu vật còn tặng kèm một báu vật sống, bao giờ lại có người dám nói giỡn út Tần như thế chứ? Ngày mai tìm một anh em tung tin đồn này ra ngoài, sợ rằng lão lục một thời gian dài cũng không có mặt mũi ra cướp gái với anh nữa.
Dĩ nhiên là Tần Tống không giận, trái lại đôi mặt đào hoa lại cười phấn khởi: “Tang Tang? ….Cái gì Tang Tang?”.
Tần Tang bình thường là người lạnh lùng tự kiềm chế tốt nhất, đêm nay uống hơi nhiều, trong khoảnh khắc thốt ra lời nói đùa, đang hối hận có quá đáng hay không, thấy anh ta không giận, tâm trạng nhẹ nhõm, cười lại với anh ta: “Tần, Tần Tang.”
Tần Tống nháy mắt: “Cùng một họ, nào, mời cô!”
Lý Vi Nhiên buồn cười nhìn con sói đuôi to Tần Tống tỏ vẻ, thằng nhóc này đúng là biết tỏ vẻ thật.
Tần Tang cũng không từ chối, dứt khoát cạn một ly với anh ta.
. . .
Trần Ngộ Bạch đến rất nhanh.
Lúc anh tới nơi thì An Tiểu Ly đang chơi đoán số với Lý Vi Nhiên, một chân giẫm lên máy kéo xu, hai mắt phát sáng, miệng gào thét. Khóe mắt hớt thấy có người tiến đến, nhìn lần nữa, mẹ ơi!
“Tổng giám đốc!”
Trần Ngộ Bạch lạnh lùng gật đầu, ngồi xuống cạnh cô.
Có núi băng ở đây, cả người An Tiểu Ly không được tự nhiên. Lý Vi Nhiên trêu chọc thế nào cô cũng không hề nhúc nhích, khép na khép nép ngồi trên sô pha ăn dưa hấu.
Tần Tống và Tần Tang trò chuyện, anh phát hiện cô bé này thật sự rất thú vị, rõ ràng ăn mặc giống hệt mấy cô nàng trong PUB, lúc nãy dán sát vào anh nhảy cuồng nhiệt như lửa, nhưng lúc thật sự giao thiệp với nhau, sao lại khiến anh cảm thấy lạnh lùng không tới gần được? Cô rõ ràng cười với bạn, rõ ràng trò chuyện với bạn, nhưng chỉ có cảm giác, bên người cô ấy có một khoảng cách, không tiến vào được.
“Tiểu Ly!” Lý Vi Nhiên hét lên thân thiết: “Tổng giám đốc nhà các cô đối xử với cô thế nào? Nếu không tốt thì đến với tôi đi, tôi cũng thiếu một thư ký!”. Nói xong thì nháy mắt với Trần Ngộ Bạch.
Tiểu Ly liếc mắt nhìn núi băng, cực kỳ cẩn thận cân nhắc từng câu từng chữ: “Tạm thời tôi không ý định chuyển việc.”
“Ôi cha, rất thẳng thắn. Tôi tăng tiền lương gấp mười lần cho cô, tới hay không?”. Lý Vi Nhiên nhìn bàn tay Trần Ngộ Bạch cầm ly chặt tới mức khớp xương đều nổi lên, cười thầm trong lòng.
Vốn dĩ, người ta đã nói rồi, đánh nhau không đánh vào mặt, nhìn xem anh chỉnh khuôn mặt tuấn tú của thằng em đây thành cái dạng này! Thằng em đây phải báo thù chứ!
“Gấp mười à. . .” An Tiểu Ly cấp tốc nhân tiền lương làm tròn lên mười lần, sau đó hai mắt phát sáng!
“Gấp hai mươi”! Một giọng nói lạnh lẽo như một chậu nước đá trút lên trên đầu Tiểu Ly, nhưng khiến nhiệt độ cơ thể cô tăng lên mấy độ, gấp hai mươi!!!
“Đi!”, Trần Ngộ Bạch nhìn dáng vẻ ngớ ngẩn của cô, tóm lấy cổ áo của cô lôi ra ngoài.
“Này. . . Tang Tang!”, An Tiểu Ly tỉnh táo lại, vội vàng quay ra sau hét lên, cô cũng không bỏ qua tia sáng trong ánh mắt khi Tần Tống nhìn Tang Tang, màu xanh nhạt nhạt giống như con sói.
Trần Ngộ Bạch dừng lại, nhìn về phía sau, liếc mắt với Tần Tang, Tần Tang nâng ly rượu với anh, mỉm cười, anh suy tư một chút, gật đầu với cô.
Trần Ngộ Bạch tiếp tục đi ra ngoài, khóe miệng mỉm cười, thảo nào ngốc đến mức này còn chưa bị bán đi, thì ra là bên cạnh có một người sắc sảo như vậy.
Tần Tang uống một ngụm rượu, thả lỏng suy nghĩ, được rồi, con nhỏ kia sắp tu thành chính quả rồi.
Rốt cuộc Lý Vi Nhiên cũng thỏa lòng mong đợi khiến Trần Ngộ Bạch mất kiếm soát, tâm trạng cực tốt, ngửa về sau xoải ra thành chữ đại, nằm xuống thoải mái.
Tần Tống cười khẽ: “Anh, anh ngứa người rồi!”.
“Thôi đi!” Lý Vi Nhiên đắc ý dào dạt: “Chú biết cái gì, trước đây anh ba mọi việc đều thuận lợi, chỉnh chúng ta gần chết. Lúc đó không có nhược điểm. Hiện giờ có con nhỏ kia, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn vừa nãy của anh ba chú cũng thấy rồi đấy! Về sau ai cưỡi lên đầu ai còn chưa chắc đâu! Chú cứ chờ xem!”. Nói xong nhớ tới Tần Tang vẫn còn ở đây, trước mặt cô mặt mà thảo luận về bạn của cô như vậy không tốt lắm, vội vã ngồi dậy.
Anh nhìn về phía Tần Tang, Tần Tang cũng nhìn lại, ánh mắt hai người giao nhau, Tần Tang dĩ nhiên tránh đi trước.
“Vậy sao đây, uống tiếp? Hay là tìm một chỗ ăn khuya?”, Lý Vi Nhiên xấu hổ ho nhẹ.
“Tần Tang”? Tần Tống cười trưng cầu ý kiến của cô.
“Tôi phải về đây, các anh cứ tùy ý”! Tần Tang mỉm cười đứng dậy.
Lý Vi Nhiên gật đầu nói được, dù sao không quen, ở lâu cũng có vẻ có rắp tâm khác.
Truyện khác cùng thể loại
1947 chương
10 chương
15 chương
51 chương
54 chương
11 chương