Tôi vừa đến công ty thì Chú Đại gọi tôi vào - Bình, chú có việc cần nhờ cháu. - vâng. - chiều nay chú cháu mình đi công chuyện. - có chuyện gì vậy chú. - là chuyện mấy lô hàng ơ dưới kia có vấn đề, giờ chúng ta mà chờ thủ tục thì không kịp, chi bằng mình xuống dưới đó giải quyết nhanh chuyện này. tốn kém chút nhưng được việc - chú hẹn gặp họ chưa ạ? - chú có hẹn nhưng họ chần chừ - chú cháu mình chịu khó xuống đó chờ gặp họ vậy. - dạ. - cháu chuẩn bị đi rồi đi - vâng. Tôi thu dọn đồ đạc để đi theo chú cả quãng đường khá xa. giờ có bầu rồi nên cơ thể cũng mệt mỏi vô cùng. Chúng tôi chờ đợi cả ngày trời mới mời họ đi ăn được bữa tối. Trong bữa cơm, chúng tôi cố gắng đề cập đến vấn đề cần giải quyết, sau khi mọi việc đã tạm ổn, chú Đại mời họ đi ăn khuya… cái câu đi ăn khuya của các lãnh đạo có lẽ các bạn hiểu đúng không ạ. Tôi ngồi vào trong phòng hát, vui vẻ tiếp đãi họ, cho đến khi mấy cô em xinh đẹp đi vào thì tôi bị đuổi vào một xó tôi vì quá mệt mà ngồi một góc ngủ gật gù, bỏ mặc những người đàn ông cùng men rượu và men tình đã hỗn loạn, tất nhiên vấn đề này là vấn đề nhạy cảm nên tôi sẽ không nói nhiều. nhưng khi chúng tôi chuẩn bị về nhà thì đã là hai giờ sáng. Chú Đại dường như đã say, tôi ko biết lái xe hơi cho nên không còn cách nào khác là để chú lái. Tôi cũng vội về nhà mà. tôi gọi điện cho Nhân mấy lần mà Nhân không bắt máy, nhắn tin hắn cũng không trả lời là sao? Lúc sáng Nhân cũng có nói với tôi là bữa nay Nhân đi tiếp khách cùng ba mà. cuối năm thì tiệc rượu nhiều vô kể ý. Có lẽ nào hắn lại say quên đường về không? Chúng tôi chạy được một quãng khá xa, tôi thấy chú Đại cũng không còn tỉnh táo nữa - chú… hay chú cháu mình nghỉ ở đây, chứ chú say rồi cháu không an tâm. - cháu yên tâm đi. chú quen rồi Tôi khẽ thở dài rồi nhìn về phía trước. đúng là tôi lo lắng cũng không thừa chỉ một lúc sau ông ấy mất lái đâm vào cái cây ven đường. may mà chúng tôi đi với tốc độ chậm. Tôi sợ chết nên chọn ghế sau ngồi, do vậy,. cái đầu xe méo nhưng mà người ngợm không sao, chỉ có cái điện thoại của tôi là chết đứ đừ vì kẹp vào cái ghế… xong… xong rồi Chúng tôi lấy lại bình tĩnh rồi mở cửa xe đi ra. giờ là hai giờ sáng., chỉ có xe công đi ngoài đường thôi. - điện thoại chú hết pin rồi, cho chú mượn điện thoại để gọi cứu hộ - máy cháu rơi vỡ rồi không gọi được. Chú cau mày nhưng có lẽ đã tỉnh táo hơn. - vào xe ngồi chờ chú, chú nhờ xe gọi hộ Tôi ngoan ngoãn vào xe ngồi chờ đợi. một lúc sau xe cứu hộ đến kéo xe chúng tôi về., theo sau là một chiếc xe con chở chúng tôi. vì tôi đã thấm mệt, cho nên tôi không bận tâm gì mà lăn ra ngủ trên xe, cho đến khi xe về tới nhà lúc ấy trời đã chập choạng sáng. Tôi mệt mỏi, anh lái xe chạy lại mở cửa cho tôi đi xuống. - có cần anh dắt vào không? - thôi, em chỉ say xe thôi mà… em không sao Tôi cười lịch sự chào anh rồi chào chú đi vào nhà. Tôi không biết rằng Nhân đang đứng ngoài cửa sổ nhìn chúng tôi, đến khi tôi mở cửa đi vào phòng, Nhân vẫn ngồi đó trong bóng tối - cô đi đâu mà giờ cô mới về. Nhân nói lạnh lùng. - em đi cùng chú Đại. Tôi mệt mỏi ngồi xuống giường. Nhân đầy mùi rượu, chắc là đã uống say - chú Đại? chú tôi ko đi cái xe màu đó đâu. - xe chú hỏng mà. - hỏng thì cô cũng phải nói với tôi một tiếng. đằng này cô tắt máy… Nhân nắm chặt cánh tay tôi, hai mắt đỏ ngầu - cô tưởng tôi ngu sao? Tôi ko nhìn thấy cô đi xuống từ xe ông ta sao? - ông ta, anh đừng có ghen tuông vô lý, ông ta là ông nào? Tôi sực nhớ về cái màu xe tôi vừa đi đúng là giống màu xe ông ấy thật nhưng cũng đâu đến nỗi lại gây hiểu lầm như vậy. - không ông ta thì là ai, ông ta dắt cô vào nhà đấy còn gì. Tôi ko ngờ cô lại có thể đối xử với tôi như vậy - anh điên à… tôi đã nói với anh là anh phải nghĩ, phải xem xét trước khi nói cơ mà. Tôi đang mêt giờ hắn lại khiến tôi bực mình cô cùng. phụ nữ có thai thường kiểm soát cảm xúc rất kém. Cho nên tôi thấy đầu tôi bốc hoả dần dần. - tôi nghĩ, tôi xem, tôi thấy chứ tôi đâu có mù. Là tôi thấy cô đi cùng nó đó. - anh say rồi, làm ơn tỉnh lại đi Tôi quát lên Quay đi, Nhân nắm chặt cánh tay tôi, mắt đỏ ngầu - buông tôi ra. Tôi quát lên - tôi không buông, cô nói đi, tại sao lại đối xử với tôi như thế. - vì anh quá đáng đó, anh biết không? Tránh xa tôi ra Chúng tôi giằng nhau, chiếc bình hoa trang trí rơi xuống vỡ tan. Ba mẹ Nhân nghe thấy cũng chạy lại - có chuyện gì vậy hai đứa. - Nhân say rồi, lúc nào cũng ghen tuông vô cớ. - tôi ghen à. Chính cô đi cùng nó cô còn cãi sao? - tôi đã nói tôi ko đi cùng anh ta, anh quá đáng vừa thôi - vậy cô nói đi, người vừa đưa cô về là ai? Nhân quát lên - tôi biết ngay mà, cô đến đây nhà tôi chẳng có ngày nào bình yên cả, tôi nghe nói người yêu cũ của cô tìm vào tận trong này, giờ thì sao… hoá ra là cái người đến nhà ta hôm rồi… cô cũng to gan thật đó. Nhà tôi không phải chỗ chứa rác nhà mấy người đâu Tôi nóng mắt quay lại nhìn mẹ Nhân vì câu vừa nói. Bà ta xúc phạm tôi. tôi cau mày. Tôi hết chịu nổi bà ta rồi… giờ tôi bất cần nữa. - mẹ im hộ con đi được không? mẹ nói phải nghĩ giúp con đi, đừng có ở đó mà thêm dầu vào lửa. mẹ chỉ giỏi làm khổ con cái thôi, thấy chúng con cãi nhau như vậy mẹ mới hài lòng à. mẹ làm vậy có đáng để chúng con tôn trọng mẹ không? Tôi quát lên. - bốp Cái tát như trời giáng vào mặt tôi khiến tôi đổ mạnh xuống đất. cả cơ thể tôi rơi không kiểm soát. Tôi choáng váng.. - nhân mày làm cái trò gì vậy? Bố Nhân chạy lại đỡ tôi, sau khi cơn choáng váng đỡ hơn, bụng tôi bắt đầu đau quặn lên. ở phần dưới có cái gì ấm ấm chảy ra mất kiểm soát. Tôi ôm bụng. - bình… con sao thế. Tôi đau quá… ôm chặt lấy bụng mình cố thều thào… - con… con…. rồi ngất đi. Đến khi tôi tỉnh lại đã thấy một màu trắng tinh. Bố nhân ngồi đó, ngay bên giường tôi lo lắng. Nhân thì đứng dựa lưng vào tường. - Bình… con tỉnh rồi đó hả? Nhân bước lại bên giường nhìn tôi Tôi giật mình xoa lên bụng… có cái gì đó bất ổn. - con của con. - tại sao con có thai con lại không nói. - con của con đâu. - ba xin lỗi - không… không phải thế. Tôi gào lên. Tôi vùng vẫy. Nhân giữ chặt lấy tôi, Nhân khóc, ba cũng khóc. - buông tôi ra, trả con cho tôi. Nhân chỉ khóc mà không nói câu gì. Bác sĩ thấy tôi như vậy liền bước lại tiêm cái gì đó vào chai truyền nước của tôi, một lúc sau tôi cũng thiếp đi. đến khi tôi tỉnh dậy lần nữa. chỉ có mình Nhân trong phòng, thấy tôi mở mắt, Nhân nắm tay tôi. - em tỉnh rồi đó hả? Khuôn mặt Nhân phờ phạc. tôi thấy Nhân mà chỉ muốn giết hắn, tôi muốn giết chết hắn ngay bây giờ, tôi vùng vẫy đánh vào người hắn. tôi quyết sống chết với hắn. - em bình tĩnh., anh xin em, em bình tĩnh Tôi gào lên. Chú Đại và ba Nhân cũng chạy vào. - bình, con bình tĩnh nghe ba nói. - Bình, chú biết Nhân nó sai nhưng cháu bình tĩnh. Cháu phải nghỉ ngơi đó, đừng cử động mạnh. tất cả giữ lấy tôi, giờ tôi đau lắm… tôi ko muốn nghe ai nói hết. - anh xin lỗi, anh xin lỗi Nhân vừa khóc vừa nói. - mày đi ra ngoài đi, đi ngay đi cho tao. bố Nhân quát Nhân. - Nhân, cháu đi đi, đừng để con bé thấy. Nhân gạt nước mắt… đứng lên đi ra ngoài nhưng vẫn lưu luyến nhìn lại. ko thấy hắn nữa tôi mới thả lỏng ra… tôi lại khóc… tôi thương con lắm…tai sao… khó khắn lắm con mới về mà chỉ vì một phút ghen tuông mù quáng hắn cướp đứa con của tôi đi… tôi phải làm sao bây giờ… con tôi… mấy hôm sau hắn không đến nữa. tôi bắt đầu có thể đi lại được rồi. nhưng thật sự thì tâm tình tôi tồi tệ lắm… tôi mệt mỏi, vì hắn, vì gia đình hắn, tôi tự trách bản thân, thương ba mẹ, đau đớn vì mất con. Tôi mất hết rồi, giờ ko muốn làm lại điều gì nữa. thứ duy nhất níu kéo tôi cố gắng… giờ đã mất đi rồi… tôi còn sống trên đời này làm gì nữa đâu. Phong tôi không có ai, tôi xỏ dép đi ra bên ngoài, cố gắng đi bộ lên cầu thang cho dù tôi vẫn còn rất đau, tôi vẫn còn mặc bỉm. tôi mò lên tầng thượng. có lẽ… tôi nên kết thúc mệt mỏi ở đ ây thôi. Xin bố mẹ hãy tha thứ cho con. Xin hãy hiểu cho con, con mệt mỏi quá rồi. Tôi bước về phía lan can, tôi rơi nước mắt… tôi sẽ đi với con tôi… nó còn quá nhỏ để tự chăm sóc cho mình. Nhìn lên bầu trời phía có cha mẹ… tôi biết ơn họ đã chăm sóc và yêu thương tôi. Nhưng mà…. một mối tình đã qua khiến tôi đau đớn, một cuộc hôn nhân mệt mỏi, những áp lực từ công việc, cuộc sống gia đình. Nhưng cô đơn mà tôi không tài nào chia sẻ được, ngay cả cái đứa con cũng chưa kịp thành hình. Ông trời cướp đi của tôi hết rồi. Ngay giờ phút cuối cùng của cuộc đời tôi muốn nói với các bạn rằng hãy trân trọng cuộc sống của bạn nếu như bạn cảm thấy mình ko rơi vào hoàn cảnh của tôi. rằng hãy hạnh phúc vì bạn không phải sống mệt mỏi như thế. Tôi bước thêm một bước nữa - đậu bắp…. Tôi giật mình quay lại đôi mắt mở tròn xoe. Minh… là Minh của tôi… cậu ấy đang đứng đó. - đậu bắp… lại đây Tôi khóc, Minh của tôi đã đến rồi… làm ơn hãy mang tôi đi cùng. Làm ơn… đừng để cho tôi mệt mỏi nữa. Nhưng Minh ở phía đó, dang tay ra chờ đợi cánh tay tôi với tới… nếu tôi quay lại với Minh… thì… Không được, Minh chết rồi… đó chỉ là tưởng tượng thôi, nếu tôi quay về phía này, tôi nhảy xuống đó mới đi với Minh được… không được. Tôi bỏ qua tiếng gọi của Minh mà bước tới, bất ngờ có cánh tay kéo mạnh tôi lại. mạnh đến nối cả hai chúng tôi ngã xuống. - em làm cái trò gì thế hả… sao lại nghĩ như thế. Là Nhân.. là hắn - buông tôi ra…. Buông tôi ra Tôi gào lên,. Nhân ôm chặt lấy tôi, ôm chặt đến mức tôi ko thể vùng vẫy được. nghe tiếng gào thét của tôi, mọi người cũng chạy lên.cố gắng giữ tôi gào thét cho đến khi tôi quá mệt, tôi lại ngất đi…. từ hôm đó tôi bị quản thúc liên tục. hàng ngày, bác sĩ tâm lý vẫn vào điều trị cho tôi. tôi và Nhân không còn gặp nhau nữa. sau nửa tháng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh. Hôm nay, Ba Nhân vào thăm tôi, nhìn ông ấy cũng biết đã lo nghĩ chuyện này nhiều đến thế nào. - Bình… ba nghĩ con đã khởe lại. nên ba muốn nói chuyện với con - dạ. - ba có thể biết quyết định của con về Nhân được không? Con còn giận nó nhiều không? - con…con nghĩ… chúng con không còn gì để nói với nhau nữa rồi. - ba biết nó sai, giờ ba không dám xin cho nó điều gì. chỉ có điều, tháng nay nó đau khổ lắm… nó muốn gặp con… giờ… - con không muốn gặp - Bình… ba nghĩ chúng ta không nên trốn tránh. Con quyết sao ba cũng tôn trọng con. Nhưng hai đứa con hãy một lần thẳng thắng với nhau… ba mong con vì ba mà đồng ý. Tôi suy nghĩ một hồi rồi gật đầu. tôi có lẽ cũng nên nói cho hắn biết những gì tôi đang nghĩ Nhân bước vào phòng, hắn gầy dộc đi. nét mặt già đi trông thấy, đôi mắt trùng xuống. hắn nhìn tôi lấm lét. Kéo ghế ngồi. - em….anh…. - …. Tôi ngồi im, tôi còn không nhìn hắn. - em… anh biết anh sai rồi. giờ anh ko dám xin em tha thứ… anh đáng chết lắm rồi. Tôi ngồi im không nói. - giờ em muốn thế nào anh cũng chịu. chỉ xin em hãy giữ gìn sức khoẻ - -chúng ta li hôn đi Tôi ko nhìn hắn mà buông câu nói lạnh lùng. Nhân giật mình mở mắt to nhin tôi - em… anh… anh sai rồi, sao em không nói với anh em có thai, tại sao? - vì anh không xứng làm cha nó. - em ác thế…. - tôi ác… hai mẹ con tôi chỉ muốn cho anh bất ngờ thôi, vậy mà? Tôi ko còn nước mắt để khóc nữa… tôi ngồi im… đôi mắt ráo hoảnh vô hồn. - anh xin em… anh ko muốn gia đình mình thế này đâu. - anh van xin em… Cho anh được bù đắp cho em,chúng ta sẽ có những đứa con khác. - muộn rồi, bác sĩ nói với tôi là tôi có thể sẽ không sinh được nữa, anh hài lòng chưa? - ko… nếu vậy hãy để anh chăm sóc em cả đời. Tôi cười cay đắng - anh thôi đi. tôi ko còn gì nói với anh nữa, anh về đi - không… anh xin em - về đi Tôi nằm xuống đắp chăn kín người. tôi ko muốn nghe hắn nói. kể từ hôm đó ngày nào hắn cũng vào với tôi. mua đồ ăn và thi thoảng trò chuyện với tôi, nhưng tôi dường như đã chết theo con rồi… tôi im lặng… tôi không tài nào tha thứ được cho Nhân nữa… nếu cuộc hôn nhân tạo ra cảm giác mệt mỏi cho cả hai bên thì tốt nhất là nên buông tay cho tát cả cùng thanh thản. đừng cố ép mình vì chỉ sợ tai tiếng, vì luyến tiếc những gì đã qua… đừng cố làm khổ mình bởi những suy nghĩ của mình… bởi bản thân mình mơi chính là điều quan trọng nhất. tôi đưa cho Nhân là đơn ly hôn. Nhân cầm lá đơn mà bạn tay run run, đôi mắt đầy nước nhìn tôi. - vậy. em sẽ sống ở đâu. - cái đó ko cần anh lo. - em… xin em - đừng nói nữa… tôi ko trách anh đâu. - thật ra… chúng ta không hiểu ý nhau, cũng không thông cảm được cho nhau. Cho nên, giải thoát cho nhau đi. - xin hãy để cho tôi sống cuộc đời của mình. Vì bây giờ… chúng ta không còn có thể quay lại được nữa. Nhân khóc. Tôi bước lại gần hắn rồi ngồi xuống - Nhân này. Tôi ko còn giận anh nữa. có lẽ đây là số phận của chúng ta… con chúng ta có lẽ cũng không trách anh… nếu anh còn thương con, còn nghĩ đến tôi, thì tôi mong anh sau này, nếu có bên ai hãy cố gắng sống cho có trách nhiệm. hôn nhân không chỉ một người cố gắng là đủ, một người lắng nghe là đủ mà cần sự sẻ chia của cả ai, sự tin tưởng lẫn nhau và chung thuỷ. đừng có lôi quá khứ của người khác ra trì triết. - đời người tất cả ham muốn,. tất cả sai lầm đều vì hai chữ vui vẻ, nhưng nó chỉ vui khi anh có một mình. Còn nếu có gia đình rồi, làm gì nói gì cũng cần cân nhắc trước sau. Tôi mong anh hãy vì sai lầm này mà sửa chữa nó. Nhân ngồi đó thẫn thờ - anh về đi, ngày mai tôi sẽ về. - em về đâu - về nhà anh - thật không? mắt Nhân sáng lên 1 tia hy vọng - tôi sẽ thu dọn đồ đạc vào ngày mai. Nhân lại đứng im, hai hàng nước mắt lại rơi. Tôi im lặng. Sáng hôm sau, taxi đưa tôi đến cổng nhà Nhân, như đã được tôi nói trước, chị Tám cho tất cả đồ đạc của tôi vào vali. Tôi bước vào nhà, mẹ Nhân ngồi trên ghế khuôn mặt thoáng chút buồn. Ba Nhân thì rất tệ. Con Nhân đứng dựa 1 góc tường. - ba mẹ, con xin phép ba mẹ, giờ chúng con không thể nào quay lại được nữa… con xin phép ba mẹ con về bắc với ba mẹ con - con về đi, tới nơi ba sẽ gọi điện cho ông bà ngoài đó để xin lỗi. - dạ. - bao giờ con bay. - tối nay ạ. - uh… vậy đi đi cho sớm. Ba đứng lên tiễn tôi, Nhân lon ton phía sau, hai mắt đỏ lắm. - Bình… Tôi đứng lại nhìn hắn… tôi mím môi… giờ tôi ko khóc nữa đâu… tôi đủ mạnh mẽ rồi. - Nhân nhớ lời tôi dặn nhé… xin lỗi vì đã có lúc tôi nhỡ lời, nhưng tôi mong đến phút cuối cùng làm vợ chồng chúng ta cũng chia tay trong vui vẻ, tôi không còn trách nhân nưa… đừng suy nghĩ nhiều. - con cứ về bắc đi. chuyện ly hôn của hai đứa ba sẽ lo Nhân đứng nhìn ba, hắn khóc, ba hắn cũng rơi nước mắt - ba… tai sao ba làm thế… con xin ba…ba ác thế bốp - cái tát này tao tát cho con bình bốp - cái này cho cháu tao. - mẹ con chúng mày… kể từ giờ phút này đừng bao giờ gọi tao là ba nữa, còn bà… tôi ko thể chịu đựng bà được nữa rồi. các người tự lo cuộc đời của các người đi. tôi quay lại nhìn nhưng không ý kiến gì cả. ba đã đúng khi cần dậy họ cách trưởng thành… chỉ tiếc là tôi ko được nhìn thấy họ nữa… thôi thì chúc họ vui vẻ bước tiếp trên con đường đời đầy chông gai này. tôi đứng chờ đến lượt bay của mình… vài phút nữa tôi sẽ rời xa cái thành phố này… nơi gắn bó nhiều kỉ niệm … khi tôi đến với hai bàn tay trắng và giờ trở về cũng chỉ với Hai bàn tay, nhưng hằn trên ngón dấu vết của chiếc nhẫn đã dang dở… lần đầu tiên tôi gặp Nhân, lúc chúng tôi quen nhau, yêu nhau, và lấy nhau… tất cả sẽ là những kỉ niệm, những bài học tôi mang theo suốt cả cuộc đời tôi không trách móc Nhân hay bất cứ ai khác… là chúng tôi không có duyên… thì chúng tôi cũng không nợ nhau điều gì. Nếu như bạn muốn bỏ cuộc, hay nghĩ tới lý do khiến bạn bắt đầu. tôi bắt đầu bằng khao khát có môt gia đình, một người đàn ông yêu thương tôi, thuỷ chung với tôi, vậy mà cuối cùng…chính người tôi chọn lại làm tôi bỏ cuộc. Có lẽ giờ này trở về làm lại là quá muộn, nhưng ngay lúc này tôi không còn nghĩ đến tôi sẽ dựa vào vai ai đó được nữa. có lẽ… tôi nên sống độc thân nốt phần đời còn lại của mình. Tôi bước ra khỏi sân bay, anh taxi đón đồ và mở cửa cho tôi vào trong. Hà Nội của tôi đây rồi… tôi hít thật sâu mùi quê hương… thật sự ấm áp sau những ngày mệt mỏi. tôi chợt cười một mình. - cô đi công tác lâu mới về đấy à? - dạ vâng - Thảo nào… về với chồng với con có khác Tôi cười buồn. - nào cô đi về đâu. - em về nhà Tôi đọc địa chỉ. - à… chỗ đó tôi biết. gần nhà người yêu cũ của tôi - vâng. Ngày xưa yêu nhau nhưng không lấy được nhau, thi thoảng tôi cũng xuống đấy thăm cô ấy. - á à… anh … hư nhé Anh lái xe cười - không quên được đâu cô ạ… thôi thì cứ làm theo trái tim mình thôi… biết là sai đấy nhưng mà yêu rồi… cứ mối lần thấy người ta, bao nhiều cố gắng đều ko kìm chế được. Tôi cười, tự nhiên tôi nhớ ra ông ấy… nếu tôi quay về đó… tôi cũng sẽ như anh ấy, mà bát đã vỡ rồi… gắn lại làm sao đây… tôi lại không muốn gắn lại ấy chứ… nếu tôi quay về… ông ấy có vì tôi mà từ chối ai khác không? nếu tôi quay về…bố mẹ tôi sẽ lại đối diện với tai tiếng lần hai… tôi không muốn bố mẹ tôi khó nói với hàng xóm láng giềng… tôi thương bố mẹ, bố tôi từng nói… nếu như những điều tôi làm thật sự có ý nghĩa thì cho dù tôi ở đâu ông ấy cũng sẽ hạnh phúc. Tôi có lẽ đã hiểu, ý nghĩa nhất của cuộc đời này là đến nơi mà mình cảm thấy hạnh phúc, cảm thấy mình sống thật ý nghĩa và giúp cho thật nhiều người… Tôi có lẽ kiếp trước đã tạo nghiệp quá nhiều nên kiếp này mới chịu đựng nhiều đau khổ như vậy… cho nên giờ này… tôi quyết định sẽ sống để mang những điều tốt đẹp cho cuộc đời … tôi đi tìm bản ngã của cuộc đời tôi đây… tôi đi tìm BÌNH YÊN CHO CUỘC ĐỜI tôi đây. hẹn gặp lại các bạn ở phần sau câu chuyện này nhé.