Bình tung hiệp ảnh lục
Chương 24 : Trong rừng tử trúc cao nhân thử song kiếm - nơi phủ thái sư hiệp sĩ vờ say rượu
Trên núi có một am ni cô, bên cạnh là một mảnh rừng tử trúc, bên ngoài am là bức tường màu đỏ, cảnh sắc rất thanh nhã. Càng đến gần mùi thơm càng nồng. Trương Đan Phong nói: “Sao lại không nghe tiếng binh khí?”
Vân Lối cũng ngạc nhiên vô cùng, nàng rút thanh kiếm rồi phóng vọt người lên. Trương Đan Phong nói: “Nơi này chắc chắn có cao nhân tiền bối, không được mạo muội”. Thế rồi chàng đưa tay kéo lại như đã không kịp nữa.
Vân Lối nhảy vọt lên bức tường, chợt nghe một tiếng cười lạnh, tựa như có người quát bên tay: “Buông kiếm!”
Giọng nói ấy nghe rất dịu dàng, như tiếng của phụ nữ, Vân Lối giật mình, chỉ cảm thấy chuôi kiếm vung lên, tựa như bị vật gì kéo ra ngoài, Vân Lối lảo đảo suýt ngã xuống tường. May mà gần đây võ công của nàng tiến bộ, kiếm vẫn chưa bị giâït mất, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Trương Đan Phong đã nhảy lên, mặt lộ vẻ ngạc nhiên. Té ra khi chàng nhảy lên, bên tay cũng nghe có tiếng người quát buông kiếm, công lực của chàng cao hơn Vân Lối một bậc, lập tức phân biệt âm thanh ấy, thế là vội vàng phất ống tay áo, chỉ nghe soạt một tiếng, ba món ám khí đã dính vào ống tay áo, khi cưới đầu nhìn xuống thì ra đó chỉ tiếng lá tre, ống tay áo của chàng bị rạch một đường tựa như bị dao mỏng chém vào, Trương Đan Phong cũng thất kinh, chàng đã từng nghe loại công phu có thể phóng lá đả thương người khác nhưng đây là lần đầu tiên mới thấy!.
Khi nhìn lại kiếm Vân Lối thì thấy trên sóng kiếm bị hai miếng lá tre mỏng manh bọc lại, thanh kiếm của Vân Lối có thể chém sắc như bùn, nhưng hai miếng lá tre này chẳng hề gì. Không ngờ người ấy có thể hái lá tre làm ám khí, quả lại có được kình địch như thế, mạnh mẽ như thế. Lúc này, trong rừng trúc vang lên tiếng kêu ngạc nhiên, tựa như tiền bối cao nhân ấy cũng cảm thấy bất ngờ trước công lực của hai người Trương, Vân.
Trương Đan Phong nói: “Vạn bối Trương Đan Phong, Vân Lối đi ngang qua núi này, không biết tiền bối ở đây cho nên thứ cho tội mạo muội”.
Chàng nói xong, chỉ nghe giọng nói ở phía trước vang lên: “Các ngươi có phải là đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ hay không? Được, xuống đây cho ta”.
Vân Lối cùng Trương Đan Phong nhảy xuống, chỉ thấy ờ trong rừng tre có hai phụ nữ tỷ chiến với nhau, một người là một thiếu phụ trung niên xinh đẹp, còn một người kia là một bà lão tóc bạc phơ.
Vân Lối vừa lo vừa mừng, kêu lên: “Sư phụ, đệ tử đã trở về!”
Thiếu phụ trung niên đang đánh rất gấp, bà ta chỉ ừ một tiếng chứ không dám phân tâm nói chuyện.
Nghe Vân Lối gọi như thế, Trương Đan Phong đương nhiên biết thiếu phụ xinh đẹp ấy chính là Phi Thiên Long Nữ Diệp Doanh Doanh, khi nhìn lại thì thấy bà ta đánh những chiêu số giống như Vân Lối nhưng cao minh hơn nhiều! Chiêu kiếm của bà ta rất nhanh, nhưng không hề có tiếng gió, tựa như nước chảy may bay. Trương Đan Phong nghĩ bụng: “Quả nhiên danh bất hư truyền. Đáng tiếc sư phụ của mình vẫn chưa tới, nếu không cả hai người song kiếp hợp bích có thể thắng được già này!”
Té ra Phi Thiên Long Nữ rất lợi hại, nhưng bà già kia còn cao minh hơn nhiều, bà ta chỉ sử dụng một thanh kiếm được đang bằng lá tre, tuy bị kiếm hoa của Phi Thiên Long Nữ bao trùm, nhưng Trương Đan Phong có thể thấy Phi Thiên Long Nữ đang bị bà ta khắc chế.
Lần này Phi Thiên Long Nữ xuống núi với nhiều tâm sự. Triều Âm hòa thượng muốn bà ta cùng đi hỏi tôi Tạ Thiên Hoa, nếu chứng minh Tạ Thiên Hoa đã đầu hàng kẻ địch thì hợp lực trừ Tạ Thiên Hoa. Bà ta và Tạ Thiên Hoa từng có tình cảm với nhau, tuy xa cách mười hai năm nhưng vẫn nhớ nhau, bà ta biết Tạ Thiên Hoa là người có tâm cơ, nếu ông ta đầu hàng Trương Tôn Châu chắc chắn có dụng ý khác, nhưng trước khi chưa biết sự thực thì không thể nào Thuyết phục Triều Âm hòa thượng. Vì thế bà không thể biện giải cho Tạ Thiên Hoa, thế là cùng Triều Âm hòa thượng xuống núi. Khi đến Nhạn Môn quan, bà ta nôn nao trong lòng, một mặt là vì sắp gặp mặt với ý trung nhân; một mắt là vì sợ Tạ Thiên Hoa không chịu nói ra sự thật. Nếu Triều Âm hòa thượng bảo bà động thủ thì sẽ rất khó xử.
Sau khi tính toán, bà ta nghĩ ra một kế, đêm hôm qua khi ở trong khách sạn, bà ta đã nói với Triều Âm hòa thượng rằng, mình nhiều ngày đi đường, không hợp khí ở Quan ngoại cho nên không khoẻ trong người, đêm nay phải vận công chữa trị, e rằng sáng mai không thể đi sớm, bảo Triều Âm hòa thượng đi trước còn mình sẽ theo sau. Thật ra chưa đến canh bốn thì bà ta đã đi trước, bà ta muốn chặn Tạ Thiên Hoa lại hỏi cho rõ nguồn cơn. Bà ta e rằng Tạ Thiên Hoa làm thế là vì một chuyện bí mật nào đó, có lẽ sẽ không nói cho Triều Âm hòa thượng biết, nhưng chắc chắn sẽ cho mình hay. Triều Âm hòa thượng là một người nóng nảy, nào biết dụng tâm của sư muội, khi ông ta kên đường còn tưởng rằng Diệp Doanh Doanh vẫn đang còn ngủ say.
Khinh công của Phi Thiên Long Nữ Diệp Doanh Doanh đứng hàng thứ nhất trong sư môn, đến trời sáng thì bà ta đã đến Nhạn Môn quan, rồi tiếp tục đi về phía trước mong rằng sẽ gặp Tạ Thiên Hoa trước. Bà ta đến quá sớm, lại đi khoảng một canh giờ nửa mà vẫn chẳng thấy bóng dáng Tạ Thiên Hoa đâu, bà ta không khỏi cười rằng mình đã quá nôn nóng, thế là chậm rãi bước vào một sơn cốc. Sơn cốc này là nơi hiểm yếu từ Ngõa Thích đi vào Nhạn Môn quan, trong cốc khí hậu ấp áp, trên sườn núi hoa mai nở rộ, phong cảnh rất đẹp, Phi Thiên Long Nữ ngồi ở đấy đợi Tạ Thiên Hoa. Gió bấc thổi bà ta chợt nghe trong gió có mùi thơm kỳ lạ, Diệp Doanh Doanh ngạc nhiên, té ra bà ta đã ngửi được mùi thơm trong mật thất của Huyền Cơ Dật Sĩ. Lúc ấy Diệp Doanh Doanh rất ngạc nhiên, sư phụ tuổi đã thất tuần, tại sao cũng thích dùng hương liệu như mình? Nhưng bà ta không dám hỏi.
Lúc này, bà lại ngửi mùi thơm kỳ lạ ấy, càng ngạc nhiên hơn. Ngửa lên nhìn sắc trời thì thấy vẫn còn lâu mới đến trưa, thế rồi bắt đầu theo dấu mùi hương đi lên đến đỉnh núi, chỉ thấy một tòa am ni cô, bên cạnh am ni cô ấy là một mảnh rừng trúc, mùi hương kỳ lạ xuất phát từ mảnh rừng trúc này.
Diệp Doanh Doanh bước vào vườn tử trúc, bà ta bị món ám khí bằng lá trúc tấn công, cho nên biết trong rừng trúc có một cao nhân tiền bối, thế rồi mới cất giọng nói: “Vãn bối là đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ, xin hỏi pháp hiệu của tiền bối”.
Nào ngờ nói vừa dứt lời, chỉ thấy bà già ấy biến sắc, phát ra giọng cười lạnh.
Diệp Doanh Doanh đang ngạc nhiên, bà già nói: “Ngươi là đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ? Nghe nói võ công Huyền Cơ Dật Sĩ đệ nhất, ngươi đã dám mang kiếm vào rừng thì chắc giỏi kiếm pháp lắm, được ta phải thử ngươi xem sao, xem thử kiếm thuật của Huyền Cơ Dật Sĩ có gì mới mẻ!”
Diệp Doanh Doanh nghe bà ta nói như thế thì cảm thấy hình như bà ta có quen biết với sư phụ của mình, nào dám động thủ thế rồi mới nói: “Đệ tử không hiểu quy củ ở đây, cho nên đã mang kiếm vào rừng, mong tiền bối thứ tội”.
Nào ngờ bà già ấy lại rất khó chịu, Phi Thiên Long Nữ càng từ chối, bà ta càng nổi giận, buộc Phi Thiên Long Nữ phải ra tay.
Diệp Doanh Doanh đành rút kiếm ra nói: “Mời tiền bối ban cho vài chiêu”.
Bà ta bẻ một cành tre, quặt hết lá trên cành nói: “Nếu ngươi có thể chặt được cành tre trên tay ta, ta sẽ cho ngươi xuống núi. Bằng không sẽ giữ ngươi lại bầu bạn với ta, đợi sư phụ của ngươi đến lãnh ngươi về”.
Diệp Doanh Doanh cũng là người rất cứng cỏi, nghe thế thì thầm nổi giận, nghĩ bụng: “Bách Biến Huyền Cơ kiếm pháp của mình thần diệu đến thế, có lý nào không thể chặt gẫy cây tre này, mình chẳng qua là kính bà ta là tiền bối, chả lẽ mình sợ bà ta?” Thế rồi mới rút ra thanh kiếm, Phi Thiên Long Nữ đánh chiêu đầu là tuyệt chiêu Vân Mão Tam Vũ, một chiêu ba thức, kiếm vừa điểm ra thì lập tức phân thành ba đường, toan chặt gẫy cành tre. Nào ngờ bà già ấy quả thật rất thần kỳ, cây tre bị kiếm quang bao vây nhưng vẫn đánh thẳng tới, Phi Thiên Long Nữ tuy chém vào kiếm của bà ta, nhưng kiếm của bà ta lúc nào cũng nằm trên kiếm của Phi Thiên Long Nữ, dù cho Phi Thiên Long Nữ ra tay nhanh đến mức nào người bà ta vẫn lắc lư theo kiếm lộ của Phi Thiên Long Nữ, đừng nói là không thể chặt gẫy kiếm tre của bà ta, dù cho áo của bà ta cũng không chạm vào được. Phi Thiên Long Nữ cả kinh, thi triển một đợt tấn công gấp gáp, thế nhưng vẫn bị bà ta nhẹ nhàng hóa giải, rồi cười lạnh nói: “Kiếm pháp của Huyền Cơ Dật Sĩ chẳng qua chỉ có thế, xem ra ngươi phải đi theo ta suốt đời này!”
Bóng mặt trời dần dần di chuyển, giờ ngọ đã sắp đến, Phi Thiên Long Nữ vừa lo vừa giận, vốn thoát khỏi kiếm tre của bà ta nhưng không thể nào được. Vì thế mới lấy ra ống sáo tre thổi lên. Bà già ấy nghe một hồi thì nói: “Ồ, cây sáo này thật thú vị, sao ta không thể tìm được loại tre nào tốt như thế này? Tiếng sáo nghe rất hay, cho ta mượn xem thử!”
Diệp Doanh Doanh không thèm để ý, chỉ một mạch động thủ ra chiêu, một mạch vận đủ khí lực thổi càng lớn hơn, bà già ấy xỉa kiếm về phía trước, kéo thanh kiếm của Diệp Doanh Doanh sang một bên, cướp lấy cây sáo của Diệp Doanh Doanh. Diệp Doanh Doanh ở núi tiểu hàn mười hai năm, ngoại trừ tu luyện kiếp pháp, cũng đã luyện thành hai món công phu rất lợi hại, một là Lưu vân tụ pháp, có thể vung ống tay áo cuộn binh khí của kẻ địch; Một loại là Cửu tinh định hình châm, có thể dùng phi châm đồng thời bắn vào chín đại huyệt của kẻ địch. Bà già vung tay giật ống sáo, binh, phải lộ ra sơ hở, thế là Diệp Doanh Doanh vung ống tay áo, cuốn thanh kiếm tre của bà ta, đang định giật lấy thì chỉ nghe soạt một tiếng, ống tay áo bị bà già vạch hai đường nhưng ống sáo cũng bị bà ta giật mất. Bà già ấy cười: “Công phu của ngươi cũng khá lắm, nhưng đáng tiết nội kình còn kém, nếu không đã làm gãy thanh kiếm tre của ta, đừng nói nữa, đừng nói nữa ngươi cứ ở đây chơi với ta”.
Thanh kiếm tre của bà già bị Phi Thiên Long Nữ dùng tay áo cuộn lại, trong chớp mắt đã thoát ra, tuy cũng bị chấn động nhưng vẫn chưa gãy. Còn ống tay áo của Phi Thiên Long Nữ thì bị bà ta vạch rách một mảng, ống sáo cũng bị giật mất, tính ra bà già vẫn chiếm thượng phong. Nhưng bà ta thấy công phu của Phi Thiên Long Nữ thì không khỏi thầm bội phục. Phi Thiên Long Nữ cả kinh, giở ra món tuyệt kỷ thứ hai, ngón tay búng nhẹ một cái, Cửu tinh định hình châm liên tiếp bay ra, cửu tinh định hình châm có thể đánh vào chín huyệt đạo, lợi hại vô cùng. Bà già giật ống sáo xong thì cười rằng: “Thứ này rất thú vị, ta thổi xem thử”.
Thế rồi đưa ống sáo lên môi thổi, âm thanh nghe rất trong trẻo hơn Phi Thiên Long Nữ mấy phần, Phi Thiên Long Nữ vừa phóng ra Cửu tinh định hình châm thì bị bà ta thổi bay dạt qua một bên. Bà già ấy cười: “Ngươi vẫn chưa thi triển hết sở trường kiếm pháp, chúng ta hãy tỷ kiếm với nhau”. Thế rồi vung thanh kiếm tre lên, cuộn lấy thanh kiếm của Phi Thiên Long Nữ.
Đến trưa thì hai người đã đấu hơn một canh giờ, Phi Thiên Long Nữ không thể đến chỗ hẹn với Tạ Thiên Hoa, lại không biết ông ta có nghe tiếng sáo của mình không, trong lòng rất lo lắng. Chợt thấy bên ngoài có người nhảy vào, lúc đầu thì còn tưởng là Tạ Thiên Hoa, nhưng không ngờ đó là Vân Lối, sau lưng Vân Lối lại có một thiếu niên anh tuấn. Phi Thiên Long Nữ chưa hề gặp Trương Đan Phong, nhưng nhìn chàng hiên ngang thì cảm thấy chàng là người có bản lĩnh, quyết chẳng kém gì đệ tử của mình.
Vân Lối thấy sư phụ của mình bị bà già khống chế, trong lòng thấy ngạc nhiên, thế rồi nháy mắt với Trương Đan Phong rồi tiến lên phía trước nói: “Sư phụ, xin cho chúng con tiếp vị tiền bối này vài chiêu để mở rộng tầm mắt”.
Phi Thiên Long Nữ nhìn họ rồi nghĩ bụng: “Cả mình cũng không làm gì được bà ta huống chi là bọn chúng, quả thực không biết trời cao đất dầy”. Nhưng không ngờ bà già ấy cũng nghe câu này, Diệp Doanh Doanh đang nấn ná thì bà già ấy đột nhiên nhảy ra khỏi vòng chiến, cười rằng: “Được, ta thích nhất những thiếu niên có đẳng thức, các người có phải là đệ tử đời thứ ba của Huyền Cơ Dật Sĩ hay không? Học được bản lĩnh gì hãy đem ra cho ta xem thử?”
Phi Thiên Long Nữ thở phào, nghe bà già nói không có ác ý gì, nghĩ bụng bà ta sẽ không ra tay hiểm độc với hai kẻ tiểu bối, rồi nói: “Được, các con hãy tiếp vài chiêu của lão tiền bối”.
Bà già giơ ngang cây kiếm tre trước ngực, nói: “Sao không xuất chiêu!”
Trương Đan Phong và Vân Lối cấm kiếm thì lại nói: “Mời lão tiến bối chỉ giáo!” Thế rồi đột nhiên hai kiếm phóng ra, nửa đuờng thì hợp thành một vòng tròn chém vào hai bên eo!
Lúc đầu bà già còn tưởng công phu của hai nguời này cũng tầm thường, cho nên chỉ muốn đùa, nào ngờ song kiếm hợp bích thì lợi hại như thế! Vừa thấy uy lực của kiếm thế thì không khỏi cả kinh, khoảng cách giữa hai bên lúc này đã gần cho nên muốn thi triển lối đánh dán kiếm cũng không được nữa. Trong khoảnh khắc ấy, chỉ thấy một bóng đen phóng vọt người lên.
Trương Đan Phong đẩy Vân Lối thoái lui mấy bước, chỉ thấy bà già ấy đã đứng trước mặt mình cười hì hì, lớn giọng khen rằng: “Hay lắm! Đến đây, đến đây!”
Té ra trong lúc gấp gáp, bà già ấy không thể nào chống đỡ kiếm chiêu, chỉ đành giở tuyệt kỷ bình sinh, phóng vọt người lên mấy trượng, trong lúc phóng vọt người lên thì phất ống tay áo gạt hai thanh kiếm tạt qua một bên, lực quét ấy nặng đến ngàn cân, không những đẩy dạt hai thanh kiếm sang một bên mà còn quét vào cả hai người. Trương Đan Phong biết lợi hại, vội vàng thi triển tuyệt kỹ, Vân Lối thoái lui mấy bước, còn mình thì vội vàng né tránh cho nên cả hai mới không bị thương.
Bà già ấy buộc phải thi triển tuyệt chiêu, trong lòng đang hối hận e rằng sẽ làm trọng thương hai thiếu niên, chợt thấy Trương Đan Phong thi triển công phu thượng thừa, không khỏi kinh ngạc, thế rồi mừng rỡ vung kiếm lên lại lao về phía hai người.
Bà già đã biết uy lực của song kiếm hợp bích, không còn thái độ giỡn chơi nữa, chỉ thấy kiếm tre múa tít, còn mạnh mẽ hơn cả lúc đấu với Phi Thiên Long Nữ. Hai người Trương,Vân cũng thi triển toàn lực cố gắng phát huy uy lực của song kiếm hợp bích, trong vòng mười chiêu bà già ấy cũng không chiếm được phần hơn.
Phi Thiên Long Nữ đứng ở một bên ngẩn người ra, kiếm pháp của chàng thiếu niên phối hợp rất kín kẽ với kiếm pháp của Vân Lối, mỗi chiêu đánh ra đều rất tự nhiên, nhưng có thể phối hợp kín kẽ vô cùng. Điều đáng tiếc là, Phi Thiên Long Nữ thấy kiếm pháp của Trương Đan Phong rất quen thuộc nhưng lại không nhớ nỗi tên. Bà ta thầm ngạc nhiên, lòng chợt nghĩ: “Năm xưa sư phụ truyền cho mình và Tạ Thiên Hoa hai bộ kiếm pháp, không cho hai bên truyền thụ lẫn nhau. Chả lẽ kiếm pháp của thiếu niên này chính là bộ kiếm pháp của Tạ Thiên Hoa?” Trận đánh càng lúc càng kịch liệt, một lát sau bà già đã dần dần chiếm được thượng phong, trong tay bà ta chỉ là một thanh kiếm tre nhưng bà ta đã dồn lực vào mủi kiếm, khi đánh ra tựa như mưa gió, khiến cho hai người Trương,Vân không thể hiểu nổi. Từ sau khi Trương Đan Phong và Vân Lối quen biết nhau, không ai địch nổi song kiếm của họ, dù cho Ô Mông Phu và Kim Câu Tiên Tử, Lâm Tiên Vận liên thủ cũng chỉ ngang tài ngang sức với họ, không ngờ bà già này chỉ dùng một thanh kiếm tre, không những có thể hóa giải song kiếm hợp bích mà còn chiếm tiên cơ, khiến co Vân Lối và Trương Đan Phong chỉ có thể chống đỡ chứ không thể trả đòn. Trương Đan Phong đang muốn nhận thua, chợt bà già kêu lên: “Ai? Buông kiếm!”
Thế rồi xoay người ngắt một mảnh lá tre dùng thủ pháp Mãn Thiên Hoa Vũ phóng ra. Chỉ trong khoảnh khắc có tiếng soạt soạt vang lên, mười mấy phiến lá tre bay lượn trong không trung, nhẹ nhàng rơi xuống. Bà già không ngờ kẻ ấy lại có thân thủ cao cường đến thế, có thể đánh rơi mười mấy mảnh ám khí bằng lá tre của mình, có thể thấy công lực của người này hơn hẳn Phi Thiên Long Nữ một bậc.
Phi Thiên Long Nữ nhìn lên, chỉ thấy người trên tường nhẹ nhàng nhảy xuống, người đó chính là Tạ Thiên Hoa. Tạ Thiên Hoa nói: “Xin chào tứ sư muội”.
Diệp Doanh Doanh nói: “Xin chào tam ca, có gặp nhị sư huynh không?” Tạ Thiên Hoa đang định đáp trả lời, chỉ thấy bà già kêu lên: “Ngươi cũng là đệ tử của Huyền Cơ Dật Sĩ ư? Nào, nào, ngươi cũng thử vài chiêu”. Tạ Thiên Hoa cười rằng: “Tứ sư muội, chúng ta khoan hãy nói chuyện, hiếm có khi nào gặp được một cao nhân như thế này, chúng ta sẽ cùng nhau luyện một bộ kiếm pháp. Đan Phong, các con không phải là đối thủ của lão tiền bối, sao còn chưa nhận thua?”
Trương Đan Phong và Vân Lối thu kiếm lại, nhảy ra khỏi vòng chiến, cầm chuôi kiếm nói: “Đa tạ lão tiền bối đã ban cho mấy chiêu!”
Bà già ấy nói: “Hai người các ngươi có thể tiếp được hơn năm mươi chiêu coi như đã không thua. Được, bảo sư phụ ngươi đến đây”.
Phi Thiên Long Nữ bước tới, nói: “Hai người chúng tôi cùng lên”.
Bà già nói: “Vậy tốt còn gì bằng, ta muốn xem võ công tinh diệu nhất của Huyền Cơ Dật Sĩ”.
Tạ Thiên Hoa nhìn bà già, chợt nói: “Lão tiền bối có mối quan hệ thế nào với gia sư, có thể cho biết hay không?”
Bà già chợt cả giận, nói: “Huyền Cơ Dật Sĩ tự phụ thiên hạ đệ nhất, mụ già này làm sao dám trèo cao. Các người không cần hỏi nhiều, hãy cố gắng thi triển hết võ công của Huyền Cơ Dật Sĩ ra cho ta xem”.
Phi Thiên Long Nữ tựa như rất ngạc nhiên, nghe lời lẽ của bà già thì đoán được hình như bà ta có xích mích gì đó với sư phụ của mình. Chỉ nghe Tạ Thiên Hoa mỉm cười, nói: “Cung kính chi bằng tuân lệnh, xin thứ cho tiểu bối vô lễ”.
Thế rồi xoay cổ tay đâm soạt thanh kiếm ra, Phi Thiên Long Nữ cũng đâm kiếm theo. Chiêu thức đầu tiên trong bộ kiếm pháp của Phi Thiên Long Nữ rất bình thường, bà ta cũng không hy vọng dùng chiêu này uy hiếp kẻ địch, nào ngờ hai kiếm vừa đâm ra thì uy lực tăng lên, tuy chỉ là chiêu thức bình thường nhất nhưng cũng buột bà già thoái lui đến ba bước. Phi Thiên Long Nữ cả mừng, nghĩ bụng: “Kiếm pháp này của sư phụ quả thật cao thâm khó lường!”
Hai người Tạ, Diệp cũng sử dụng bộ kiếm pháp lúc nãy nhưng hai người Trương, Vân nhưng công lực khác nhau cho nên công lực tăng lên mấy lần. Bà già nói: “Hôm nay mới biết võ công thật sự của Huyền Cơ Dật Sĩ”. Thế rồi bà ta vung kiếm ra, lập tức chỉ thấy bốn phương tám hướng điều là thân ảnh của bà già, ống tay áo bay phất phới, lá tre bay lả tả, dù bà ta dùng kiếm tre nhưng uy lực cũng rất kinh người!
Tạ Thiên Hoa vẫn bám chặt hai chân xuống đất, thi triển từng chiêu kiếm, Diệp Doanh Doanh cũng thế, múa tít bộ kiếm pháp Bách Biến Huyền Cơ đến nỗi gió mưa không lọt, mặc cho thân ảnh bà già nhanh nhẹn như thế nào cũng bị hai kiếm chặn lại, không thể nào tiến vào gần hai người.
Trương Đan Phong và Vân Lối nhìn đến nỗi hoa cả mắt, càng lúc càng lãnh ngộ được chỗ hay của song kiếm hợp bích. Hai bên đấu khoảng năm mươi chiêu, chợt nghe Tạ Thiên Hoa nói: “Xin thứ cho tiểu bối mạo phạm”. Thế rồi phóng người lên tựa như một con đại nhạn, Diệp Doanh Doanh thì xoay tròn người, trở tay chém ngược lại, hai kiếm cùng đánh ra, chỉ nghe tiếng vải rách và tiếng tre gẫy đồng thời vang lên, cây kiếm tre của bà già ấy bị chặt thành bốn khúc, ống tay áo cũng bị chém rách một mảng.
Tạ Thiên Hoa và Diệp Doanh Doanh đồng thời thâu kiếm, vội vàng nói: “Đắc tội”.
Bà già buông cây tre, buồn bã nói: “Ta không giữ được các người, các người hãy đi đi”.
Bà ta tu luyện trong rừng tử trúc này mấy mươi năm, tưởng rằng có thể sánh cùng Huyền Cơ Dật Sĩ, nào ngờ đến nay lại bị bại trong tay của đồ đệ ông ta.
Bốn người bước ra khỏi rừng trúc, Phi Thiên Long Nữ Diệp Doanh Doanh nói: “Võ công của bà lão ấy hơn chúng ta rất nhiều, muội thấy trên đời này ngoại trừ sư phụ và Thượng Quan Thiên Dã, e rằng chỉ còn có bà ta là võ công cao nhất”.
Vân Lối chen vào nói: “Nếu bọn họ tỷ thí với nhau rất hấp dẫn đây”, Tạ Thiên Hoa cười nói: “Có lẽ họ đã tỷ thí, nhưng chúng ta sinh ra quá muộn nên không có phước được thấy mà thôi”.
Diệp Doanh Doanh nói: “Muội thấy bà ta hình như có mối quan hệ với sư phụ chúng ta, tam ca, nghe lời lẽ của huynh, hình như huynh đã biết lai lịch của bà ta”.
Tạ Thiên Hoa nói: “Trong sư môn chúng ta, trừ sư phụ, chỉ e đại sư huynh mới biết lai lịch của bà ta. Huynh từng nghe đại sư huynh nói, sư phụ và Thượng Quan Thiên Dã xích mích với nhau, không chỉ là vì tranh giành chức Minh chủ võ lâm, mà còn liên quan đến một phụ nữ bản lĩnh cao cường, lúc ấy ta cũng hỏi tới, nhưng đại sư huynh lại không chịu nói”.
Diệp Doanh Doanh nói: “Đại sư huynh đâu?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Đã nhiều năm huynh không gặp. Hình như các người có hiểu lầm đối với ta?”
Diệp Doanh Doanh nói: “Đúng thế, huynh ở Ngõa Thích mười năm, rốt cuộc đã làm những chuyện gì, sao lại đầu hàng Trương Tôn Châu?”
Tạ Thiên Hoa mỉm cười, nói: “Tứ sư muội, Trương Đan Phong chính là con trai của Trương Tôn Châu, cũng là đồ đệ ta thâu nhận ở Ngõa Thích”.
Diệp Doanh Doanh ngạc nhiên, nói: “Té ra hắn là đồ đệ của huynh, chả trách nào lúc nãy song kiếm hợp bích cùng Vân Lối, trong vòng ba mươi chiêu mà vẫn có thể ngang tài ngang sức với bà lão kia”. Thế rồi trong lòng nghi hoặc: “Chả lẽ Tạ Thiên Hoa chỉ vì thâu nhận một học trò giỏi mà chịu cúi mình trước Trương Tôn Châu?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Chuyện này nói ra thì dài, chúng ta hãy tìm nhị sư huynh trước đã”.
Bốn người đến chân núi, Vân Lối cùng sư phụ cưỡi chung một con ngựa, Trương Đan Phong và Tạ Thiên Hoa cùng cưỡi con Chiếu dạ sư tử mã, không đầy nửa canh giờ thì đã đến nơi hẹn bên ngoài Nhạn Môn quan. Trên đường chẳng thấy tông tích của Triều Âm hòa thượng đâu cả, Diệp Doanh Doanh ngạc nhiên, nói: “Nhị sư huynh đi đâu rồi?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Ngựa chúng ta chạy rất nhanh, có lẽ sẽ tìm được”.
Trương Đan Phong nói: “Vậy chúng ta hãy chia nhau ra tìm”.
Tạ Thiên Hoa nói: “Không cần các con đi cùng, nước Ngõa Thích sắp có biến, cha của con có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, nếu ta không vì lời hẹn với nhị sư huynh thì hôm nay đã không đến đây. Con và Vân Lối hãy mau về Ngõa Thích trước”.
Trương Đan Phong ngạc nhiên hỏi: “Nguy hiểm gì?”
Tạ Thiên Hoa nói: “Dã Tiên hoài nghi cha của con có lòng riêng. Sau khi y lui binh về nước, đã lôi kéo bè đảng, toan tính chuyện cướp ngôi”.
Trương Đan Phong nghe sư phụ nói như thế, chàng biết hình như cha của mình đã đổi ý, chấp nhận âm thầm giúp đỡ Triều Minh, cho nên vừa mừng vừa lo, thế rồi không kịp hỏi nhiều, lập tức cáo biệt sư phụ, cùng Vân Lối cưỡi ngựa ra đi. Tạ Thiên Hoa nhìn theo bóng dáng của họ, mỉm cười nói: “Bọn chúng may mắn hơn chúng ta nhiều”.
Phi Thiên Long Nữ không khỏi đỏ mặt, Trương Đan Phong và Vân Lối tựa như là hình bóng của bà ta và Tạ Thiên Hoa.
Lại nói hai người Trương, Vân thúc ngựa vào Ngõa Thích, sau bảy ngày đã đến thảo nguyên Chu Mục Tâm, băng qua thảo nguyên này, đi thêm hai trăm dặm nữa thì đến kinh thành của Ngõa Thích. Trương Đan Phong cười nói: “Còn hai ngày nữa thì sẽ đến”.
Thế rồi chàng lấy hồ lô trên yên ngựa xuống, trong hồ lô có rượu sữa ngựa của Mông Cổ, Trương Đan Phong nói: “Đã lâu không nếm mùi vị của loại rượu này, tiểu huynh đệ, đệ cũng uống một chút đấy?” nhiều đời nhà họ Trương sống ở Ngõa Thích, cho nên Trương Đan Phong có tình cảm nồng hậu đối với sản vật của Ngõa Thích, rượu sữa ngựa tuy chẳng bằng các loại rượu nổi tiếng ở Trung Quốc, nhưng chàng uống rất ngon lành. Vân Lối lắc đầu nói: “Muội không uống, muội sợ mùi chua của rượu sữa ngựa”.
Trương Đan Phong ngửa cổ uống cạn bầu rượu, Vân Lối chỉ im lặng buồn bã.
Trương Đan Phong hỏi: “Tiểu huynh đệ, đệ đang nghĩ gì thế?”
Vân Lối cười gượng: “Muội đang nghĩ, muội đang nghĩ... tại sao chúng ta đã đi nhiều ngày mà không gặp dân du mục xuống phía Nam tránh rét”.
Mỗi khi đến mùa đông, dân Dương Du Mục Mông Cổ thường xuống phía Nam tránh rét, buôn bán, làm những vật dụng thường ngày, đến mùa xuân thì trở về bán những thứ này. Mấy ngày hôm nay, Trương Đan Phong cũng thấy kỳ lạ, tại sao không thấy bầy ngựa của dân du mục. Hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng chuông lạc đà vang lên, Trương Đan Phong cười: “Đó chẳng phải là dân du mục xuống miền Nam đấy ư?” Rồi chàng đưa mắt nhìn ra xa, chỉ thấy có một thớt lạc đà và mấy thớt ngựa, Vân Lối nói: “Hình như đó chỉ là một gia đình Du Mục, di chuyển xuống miền nam. Ngày xưa họ thường đi theo từng nhóm”.
Trương Đan Phong nói: “Đệ xem kìa, đó không phải là dân du mục mà là lính Mông Cổ”.
Trước mặt bụi đất tung mù mịt, có khoảng mười mấy thớt ngựa Mông Cổ đuổi theo, chỉ chốc lát đã bắt kịp những mục dân này, trong chốc lát chỉ nghe tiếng tháo và tiếng khóc của đàn ông và tiếng khóc than của phụ nữ vang lên inh ỏi. Vân Lối nói: “Sao bọn chúng bắt nạt phụ nữ, chúng ta đã thấy thì không thể bỏ qua”.
Trương Đan Phong lúc này đã ngà ngà say, nói “Được, chúng tôi sẽ giết đất nước Mông Cổ ấy”.
Vân Lối nói: “Không, không, huynh không được giết một ai cả, đuổi bọn chúng đi là được”.
Trương Đan Phong biết Vân Lối lòng dạ hiền từ cho nên, chỉ đùa với nàng, thế rồi mới cười nói: “Được, ta sẽ nghe theo đệ”.
Hai người phi ngựa lên phía trước, chỉ thấy vài tên quân Mông Cổ đang kéo một thiếu nữ, vài tên khác thì kéo cung tên chỉa về phía hai người dân du mục, lớn giọng mắng: “Sao các người không chịu nghe lệnh của Thái sư mà tự tiện bỏ chạy?”
Người lớn tuổi hơn nói: “Chúng tôi sẽ trở về theo các ngài, mong các ngài buông tha cho con gái của tôi!”
Bọn lính Mông Cổ quát: “Các ngươi chống lệnh Thái sư, cả nhà đều bị xử phạt”.
Vân Lối cả giận, vỗ ngựa xông lên phía trước, tên lính Mông Cổ ấy kêu lên: “Ồ, hai thớt ngựa thật tốt, lại còn có cả hai người Hán nữa?”
Thế rồi cả bọn ùa lên. Trương Đan Phong cười rằng: “Các người muốn ngựa ta sẽ tặng cho, ta e rằng các người không cưỡi được!”
Con chiếu dạ sư tử mã lồng lên đá loạn xạ, chỉ trong khoảnh khắc bọn lính Mông Cổ đều ngã chỏng gọng, một tên võ quan Mông Cổ thấy Vân Lối là phụ nữ nên chạy đến bắt nàng, Vân Lối phất ống tay áo, quét y té lộn nhào, Trương Đan Phong quát: “Nếu các người muốn hung hăng nữa, hãy xem chưởng này!”
Thế rồi chàng nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng, đó chính là thủ pháp Đại Lực Kim Cương thủ, chỉ một chưởng đã vỗ chết con ngựa của tên võ quan ấy.
Tên võ quan thấy thế thì hồn bay phách tán, cứ sững người ra. Vân Lối có vẻ nguôi giận, thấy bọn họ tỏ vẻ kinh hãi không khỏi bật cười: “Các ngươi sao còn chưa mau chạy, muốn chết ư?”. Bọn lính Mông Cổ vội vàng co giò chạy thụt mạng, ông già mục dân đến phía trước bái tạ. Trương Đan Phong hỏi: “Thái sư Dã Tiên đã ra lệnh gì?”
Ông già mục dân ấy đáp: “Sau khi về nước Thái sư đã ra lệnh cấm người dân chúng tôi di chuyển xuống miền Nam, đợi bắt tân binh xong mới xuống miền nam chăn ngựa. Có rất nhiều thanh niên trai tráng đã bị bắt lính. Tôi tuổi đã già, chỉ có một thằng con và ả nha đầu này, nếu nó cũng bị bắt đi lính, chúng tôi cũng chẳng thiết sống nữa. Bởi vậy mới lén trốn đi, nếu bị tra xét thì cứ coi như đã xuống miền nam từ trước, không biết mệnh lệnh đó. Nào ngờ bọn chúng không dễ bị gạt đến thế, lại còn cướp con gái của tôi”.
Trương Đan Phong nghĩ bụng: “Dã Tiên nôn nóng bắt lính như thế, chỉ e là sắp có chuyện”.
Lại nhớ đến sự an toàn của cha mình, chàng không có thời gian hỏi nhiều đành cáo từ. Chỉ thấy Vân Lối kéo tay thiếu nữ ấy chợt hỏi: “Các người là người ở đâu? Cô nương tên là gì?”. Trong mắt nàng lộ vẻ vui mừng.
Thiếu nữ ấy nói: “Chúng tôi là người của bộ lạc Ngạc La, vốn sống ở thung lũng phía nam của núi Đường Cổ Lạc, tôi tên là...”.
Vân Lối tiếp lời: “An Mỹ! An Mỹ tỉ tỉ, có đúng là tỉ không?”
Thiếu nữ ấy nghe Vân Lối gọi tên mình thì không khỏi ngẩn người ra, khi nhìn lại khuôn mặt Vân Lối thì tựa như đã thấy ở đâu, nhưng lại không nhớ nổi. Trương Đan Phong cũng ngạc nhiên, chỉ nghe Vân Lối hỏi giọng run run: “Mật Vân đại nương có còn sống ở đó không?”
Thiếu nữ ấy nói: “Có phải là người đã lấy người Hán không?”
Vân Lối nói: “Đúng vậy”.
Thiếu nữ người Mông Cổ kêu ối chao một tiếng, rồi nói: “Vậy người là Vân...Vân...”.
Vân Lối nói: “Tôi chính là Vân Lối. Tỉ tỉ có còn nhớ không, thời còn bé chúng ta thường ra thung lũng xem họ chăn cừu”.
Vân Lối rời Mông Cổ năm bảy tuổi, nàng vẫn còn nhớ chuyện thời còn bé, An Mỹ là bạn thời ấu thơ của nàng, còn Mật Vân đại nương chính là mẹ của nàng. Cha của Vân Lối đã mai danh ẩn tích sống ở Mông Cổ, lấy Mật Vân đại nương làm vợ, khi Vân Đăng rời khỏi Mông Cổ, sợ để lộ tin tức, cho nên không hề cho vợ mình biết.
An Mỹ thấy người bạn ấu thơ của mình giờ đây đã là một nữ hiệp, lòng vui mừng vô hạn, nhưng khi nghe Vân Lối hỏi đến mẹ, thì vẻ mặt của nàng trở nên buồn bã. Ông già ấy trả lời thay cho con gái: “Năm các người mất tích, mẹ của con đã khóc suốt đêm ngày, đến nỗi mờ cả mắt, Tù trưởng thương sót bà ta nên bảo bà ta đến nuôi ngựa, giờ đây hình như vẫn còn ở nhà Tù trưởng. Vì thế Tù trưởng bảo người Hán không thê tin được. Cho nên tuyên bố không cho người trong tộc thông hôn với người Hán”.
Vân Lối nghe xong thì khóc òa lên. Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, đợi sau khi chúng ta giải quyết xong mọi chuyện sẽ lập tức đến tìm mẹ của đệ. May mà bá mẫu vẫn còn sống. Thật là may mắn!”
Vân Lối nghe Trương Đan Phong khuyên nhủ như thế thì cũng lau nước mắt, nhảy lên ngựa tiếp tục cuộc hành trình.
Trương Đan Phong buồn bã trong lòng, chàng cũng rất lo lắng cho mẹ của Vân Lối. Nhất là nghĩ đến mẹ Vân Lối lâm vào cảnh này, nói cho cùng cũng là do sai lầm của cha mình, lòng càng lo hơn, chàng thầm thề rằng sau này chắc chắn sẽ tìm cách chuộc tội cho cha.
Trên đường lên phía bắc, hai người gặp rất nhiều quân Mông Cổ, may mà ngựa hai người chạy nhanh cho nên hễ thấy là đi đường vòng, quân Mông Cổ muốn tra hỏi cũng đuổi theo không kịp.
Sau hai ngày thì đã đến kinh đô Ngõa Thích, Trương Đan Phong và Vân Lối thay y phục của dân du mục, giả vờ vào kinh thành mua vật dụng cho mùa đông.
Hai người Trương, Vân ở trong một căn khách sạn, sau khi đã sắp xếp xong mọi chuyện thì ra ngoài. Tướng phủ của nhà họ Trương nằm sát hoàng cung, phía trước là một ngã tư, bình thường xe ngựa như nêm, trông rất nhộn nhịp, nhưng hôm nay người đi đường rất ít, Trương Đan Phong bước vào con đường thì cảm thấy có không khí khác lạ, trong lòng thầm biết không xong. Vốn là băng qua con đường này thì có thể nhìn thấy tướng phủ, nhưng Trương Đan Phong kéo tay Vân Lối từ một con hẻm nhỏ, nấp ở góc đường nhìn, chỉ thấy trước tòa tướng phủ nguy nga có rất nhiều vệ binh canh phòng, những vệ binh này trông rất lạ mặt, rõ ràng không phải võ sĩ trong phủ.
Trương Đan Phong kéo Vân Lối, vội vàng bỏ đi. Khi qua mấy con phố, hai người vào một quán rượu nhỏ ngồi.
Trương Đan Phong uống xong mấy chén rượu, gọi tên tửu bảo lại hỏi với vẻ hờ hững: “Căn nhà lớn ở phía trước là của ai thế?”
Tên tửu bảo nói: “Chả lẽ khách quan không biết ư? Đó chính là tướng phủ của Hữu thừa tướng Trương Tôn Châu”.
Trương Đan Phong nói: “Ồ chả trách nào lại nguy nga đến thế. Phía trước tướng phủ có nhiều vệ binh như thế, người đi đường không dám đi qua, những cửa tiệm ở đây chắc là chẳng buôn bán được gì!”
Tên tửu bảo thì thầm nói: “Trước đây không có nhiều vệ binh như thế, nghe nói đó là vệ binh của Thái sư”.
Trương Đan Phong nói: “Vậy sao? Chắc là Trương thừa tướng đã đắc tội với Thái sư cho nên Thái sư mới chiếm phủ đệ của ông ta”.
Tên tửu bảo lắc đầu: “Cái đó thì chúng tôi không biết, nhưng mỗi ngày cũng còn thấy người trong tướng phủ ra chợ mua thức ăn, nghe nói Trương thừa tướng vẫn còn trong phủ”.
Trương Đan Phong nói: “Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy”.
Thế rồi thưởng cho y mấy lượng bạc lẻ, tên tửu bảo được thưởng tiền, lại được Trương Đan Phong khen ngợi, lại nói tiếp: “Chúng tôi tuy cách tướng phủ một con đường, nhưng cũng coi như là láng giềng, mỗi ngày Trương thừa tướng đi lên triều đều đi ngang chỗ chúng tôi, nhưng mấy hôm nay lại không thấy ông ta. Trương thừa tướng rất thích ăn gan cừu, mấy ngày nay vẫn mua như thường lệ”.
Trương Đan Phong đã bớt lo hơn, thầm nhủ: “Té ra cha đã bị y giam lỏng, y không dám ra tay giết hại. Nhưng giam lỏng cha để làm gì?”
Sau khi dò hỏi tin tức, hai người Trương, Vân trở về khách sạn, Trương Đan Phong nói: “Tiểu huynh đệ, đệ hãy thuê thêm một phòng bên cạnh, nếu đêm nay không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ cùng đệ đến tướng phủ một chyến”.
Vân Lối nói: “Tại sao phải làm thế?”
Trương Đan Phong nói: “Chuân bị trước sẽ không lo, đệ hãy nghe lời ta”.
Vân Lối nói: “Đã thế muội sẽ nghe theo huynh. Đêm nay đệ sẽ đợi huynh tới. Nhưng muội sẽ không đến nhà huynh!”
Trương Đan Phong biết nàng còn có gút mắc trong lòng, thế rồi mỉm cười nói: “Cũng được, sau này hẳn tính tiếp. Ta muốn nhờ đệ một chuyện, đệ hãy âm thầm khắc những ký hiệu này trên những con đường gần đây”. Thế rồi nói với Vân Lối ám hiệu của sư môn, bảo nàng làm theo lời mình đã nói.
Ăn cơm tối xong, Trương Đan Phong định tìm Vân Lối, tên tiểu nhị chạy vào báo: “Có quan nhân đến thăm quý khách”.
Trương Đan Phong giật mình, chỉ thấy ở cửa phòng có một võ quan Mông Cổ bước vào, đó chính là Ngạch Cát Đa.
Chỉ thấy Ngạch Cát Đa cười ha hả rồi nói: “Trương Đan Phong nhà ngươi thật lớn gan, đã dám tới nơi này!”
Trương Đan Phong cười nói: “Ngươi cũng thật lớn gan, lại còn dám tới nơi này, vết thương nhà ngươi đã lành chưa?”
Khi ở sơn trại của Sa Đào, Ngạch Cát Đa đã thua to trong tay Trương Đan Phong, lại còn trúng một chưởng của Thạch Anh, may mà có Kim giáp hộ thân nên chỉ dưỡng thương nữa tháng thì đã khoẻ hẳn. Ngạch Cát Đa nói: “Xin đa tạ, coi như bộ xương của ta vẫn còn chịu nổi. Không đến nỗi để cho ngươi chê cười”.
Trương Đan Phong nói: “Đêm nay ngươi đến đây là ý gì? Đây không phải là nơi đánh nhau”.
Ngạch Cát Đa nói: “Ta đến đây không phải tìm ngươi trả thù, đương nhiên nếu ngươi muốn ngày sau chúng ta sẽ tỷ thí tiếp. Lần này ta đến đây là để chúc mừng ngươi!”
Trương Đan Phong nói: “Chúc mừng chuyện gì?”
Ngạch Cát Đa nói: “Nhà ngươi cũng may mắn lắm, Thái sư biết ngươi tài giỏi cho nên mời ngươi hôm nay đến dự yến”.
Trương Đan Phong nói: “Mời ta đến dự tiệc?”
Ngạch Cát Đa nói: “Đúng thế, ngươi hãy mau thay đồ, vì đến nước này thì giấu đầu cũng lòi đuôi, đừng cải trang”.
Trương Đan Phong vừa thay đồ vừa cười nói: “Tay mắt Thái sư thật lanh lẹ”.
Ngạch Cát Đa cười nói: “Ngươi thông minh người khác cũng chẳng ngốc! Thái sư bảo ngươi cả đời thông minh nhưng cũng hồ đồ một lúc”.
Trương Đan Phong nói: “Sao?”
Ngạch Cát Đa cười: “Ngươi ra tay rất rộng rãi, cho tiền tên tửu bảo ấy để hỏi tin tức, sau đó tên tửu bảo nghĩ lại, làm sao không dám báo lại với quan sai”.
Thật ra Trương Đan Phong đã đoán được điều này, chàng liệu rằng Dã Tiên có thể sẽ mời như thế này, cho nên sau khi về khách sạn thì bảo Vân Lối dọn sang căn phòng khác.
Ngạch Cát Đa lại nói: “Người vợ xinh đẹp ấy của ngươi đâu?”
Trương Đan Phong cả giận nói: “Nói bừa, nàng là sư muội của ta”. Mặc kệ ả là vợ hay là muội của ngươi, ả đang ở đâu?”
Trương Đan Phong cười rằng: “Thái sư quả thật thần cơ diệu toán, nhưng tại sao lại không đoán ra được điều này? Sư muội của ta thông minh hơn ta rất nhiều ta liều chết về đến đây, nhưng nàng còn muốn sống thêm vài năm nữa. Nàng sợ liên luỵ cho nên đã bỏ đi trước”.
Ngạch Cát Đa đã điều tra, biết rằng Vân Lối đã dọn ra khỏi khách sạn từ giờ Ngọ, cho nên tin lời Trương Đan Phong, y cười rằng: “Coi như ả thông minh, Thái sư không muốn giữ ả ở kinh đô. Đi mau, Thái sư đối xử với ngươi rất tốt, nhưng không cần phải liều mạng”.
Trương Đan Phong thay y phục, Ngạch Cát Đa đã trả tiền phòng, Trương Đan Phong cùng Ngạch Cát Đa và mấy tên võ sĩ lên xe ngựa, chỉ trong chốc lát xe đã đến phủ Thái sư. Phủ Thái sư còn nguy nga sang trọng hơn phủ thừa tướng của Trương Tôn Châu, bên ngoài ba lớp, bên trong ba lớp, sau khi tiến vào sáu lớp cửa, bọn võ sĩ cao giọng kêu: “Khách đã dến!”
Cánh cửa bật mở ra, chỉ thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, Dã Tiên ngồi ở trung đường, truyền lệnh rằng: “Mời khách vào!”
Trương Đan Phong thản nhiên bước lên bậc thềm, chỉ thấy có một tên võ sĩ bước tới, toan đưa tay đỡ rằng, định kêu lên: “Bật cửa nay quá cao, xin hãy cẩn thận”.
Trương Đan Phong vừa nhìn thì đã biết y sử dụng đại lực ưng trảo công, thế rồi mỉm cười nói: “Ta có thể tự đi, ngươi cũng nên cẩn thận!”
Thế rồi hai tay vung lên, hất tên võ sĩ ấy loạng choạng, nhưng hai cánh tay cũng bị y chụp đau nhói, Trương Đan Phong thất kinh, tên võ sĩ này có bản lĩnh cao hơn cả Ngạch Cát Đa. Nhưng chàng vẫn bình tĩnh bước vào trung đường. Chỉ nghe Dã Tiên cười ha hả: “Hai năm không gặp, hiền điệt quả nhiên đã trở thành bậc nhân tài. Quả thật đáng chúc mừng!”
Trương Đan Phong trả lại một lễ, cũng cười lớn rằng: “Hai năm không gặp, công lao của Thái sư ngày càng lớn. Người trong nước chỉ biết đến Thái sư, chứ không biết đến Hoàng thượng, quả thật đáng chúc mừng!”
Hai câu này rất sắc bén nghe như lời khen nhưng thật sự đó là lời mỉa mai, câu trước cười Dã Tiên xâm lấn Trung Hoa thất bại, câu sau mắng y có dã tâm đoạt ngôi vua. Dã Tiên cười khan mấy tiếng rồi nói: “Quá khen, quá khen, hiền điệt từ xa trở về, hãy ngồi xuống uống chén rượu”.
Bên cạnh Dã Tiên là một đầu nhà sư cao lớn, y rót đầy một chén rượu rồi nói: “Ta kính Trương công tử một chén”.
Thế rồi hai ngón tay móc vào chén rượu, miết nhẹ một cái, chén rượu xoay mãi không thôi, nhưng rượu trong chén không hề rơi ra ngoài. Trương Đan Phong thấy thủ pháp mời rượu của nhà sư ấy thì rất ngạc nhiên, chén rượu xoay rất gấp, bay thẳng tới trước mặt chàng. Trương Đan Phong mỉm cười nói: “Xin hỏi pháp hiệu của đại sư?”
Thế rồi chàng đưa tay ra chặn vào đáy chén, co lòng bàn tay lại, hóa giải luồng kình lực ấy, rồi bàn tay hạ xuống, hai ngón tay móc lên tiếp lấy chén rượu uống cạn. Nhà sư ấy hơi biến sắc, Trương Đan Phong cũng kinh ngạc mấy phần, nếu người không biết nhìn vào thì tưởng thủ pháp này của ông ta là trò đùa, nhưng thật ra nó là nội công rất thâm hậu, chén rượu đã bị nội lực của ông ta đẩy xoay tròn, nhưng rượu không vương ra, chén cũng không vỡ. Nếu không tập Yếu quyết huyền công, khi tiếp chén rượu, Trương Đan Phong không bị thương thì rượu cũng vương ra ngoài. Thế rồi mới thầm nhủ: “Bản lĩnh của nhà sư này cao hơn võ sĩ lúc nãy một bậc, bản lĩnh của võ sĩ lúc nãy tuy cao, nhưng mình có thể chế phục y được, nhưng nhà sư này thì khó đoán thắng thua. Không biết Dã Tiên đã tìm đâu ra những dị nhân này”.
Dã Tiên nói: “Để ta giới thiệu cho hiền điệt biết, đây chính là Thanh Cốc pháp sư của Hồng giáo ở Tây Tạng”.
Rồi chỉ về phía võ sĩ đứng phía trước: “Còn vị này là dũng sĩ Ma Dự Tán của xứ Thổ Cốc Hồn”.
Trương Đan Phong cạn chén với hai người, Dã Tiên lại nói: “Ta tưởng rằng hiền điệt ngao du chuyến này vui đến nỗi quên cả đường về. Đã đến những nơi nào?”
Trương Đan Phong cười nói: “Lần tiểu điệt từ Tái Bắc về đến thẳng Giang Nam, sản vật của Trung Hoa phong phú, quả thật là một dải đất gấm vóc. Đáng tiếc Thái sư chỉ đến ngoại thành Bắc Kinh thì phải quay trở về”.
Dã Tiên biến sắc, nói: “Ngày sau ta nhất định phải quay trở lại Trung Nguyên để mở rộng tầm mắt, đến lúc đó mong hiền điệt hãy dẫn đường”.
Trương Đan Phong hừ một tiếng, nói: “Đêm qua tiểu điệt cũng nằm mơ thấy Trung Nguyên, nhưng chỉ trong chốc lát đã tỉnh dậy”.
Trương Đan Phong nói lời nào cũng sắc bén, đầy sự mỉa mai. Dã Tiên không nén được nữa, cười ha hả, nâng chén uống cạn rồi nói: “Hiền điệt nói hay lắm, ta già cả cứ nghĩ gì là nói đấy, mong hiền điệt đừng trách”.
Trương Đan Phong nói: “Xin Thái sư chỉ dạy”.
Dã Tiên nói: “Lần này hiền điệt trở về chắc là chưa gặp lệnh tôn. Ta lại mời hiền điệt đến đây trước, chắc là lệnh tôn không trách”.
Trương Đan Phong nói: “Tiểu điệt xin đa tạ ý tốt của Thái sư”.
Dã Tiên ngạc nhiên, nói: “Ý tốt gì?”
Trương Đan Phong nói: “Gia phụ mấy năm nay bận rộn, lần này được Thái sư ban ân cho nên có thể rãnh rỗi, ở nhà dưỡng sức, gia phụ muốn cũng không được, cho nên tiểu điệt mới thay gia phụ đáp tạ Thái sư!”
Dã Tiên nghe xong thì đột nhiên cười ha hả.
Trương Đan Phong nói: “Phải chăng tiểu điệt đã lỡ lời khiến Thái sư cười chê?”
Dã Tiên nói: “Hiền điệt không phải lỡ lời mà cố ý che đậy. Tục ngữ có nói, biết con chẳng ai bằng cha, biết cha cũng chẳng ai bằng con, lão phu cố nhiên muốn đến Trung Hoa, lệnh tôn cũng muốn trở về quê cũ, chúng ta hãy cứ nói thẳng ra, lệnh tôn có thể quay về được hay không là toàn phải xem ở hiền điệt”.
Trương Đan Phong nói: “Mong Thái sư nói rõ”.
Dã Tiên nói: “Lần này ta đem binh đến đánh Bắc Kinh, nhưng phải quay về, sự phản kháng của tên Man tử Vu Khiêm quả thật gây bất ngờ cho ta, trong nước lại có kẻ chọc gãy bánh xe, cũng là nguyên nhân khiến ta phải lui binh. Hiền điệt là người cùng phe, cho nên ta mới nói cho ngươi biết”.
Trương Đan Phong nói: “Gia phụ nào dám đối chọi với Thái sư?”
Dã Tiên cười rằng: “Ta không phải nói cha của ngươi. Ý ta muốn nói đến A Thích. A Thích cầm quân ở miền Tây mà không nghe theo lệnh, hiền điệt vẫn chưa biết ư?”
Trương Đan Phong nói: “Tiểu điệt vừa mới quay về cho nên chẳng biết chuyện gì?”
Dã Tiên nói: “Giờ đây Ngõa Thích chia làm ba phần, Hoàng đế u tối, không thể gánh vác việc nước. Nay chỉ có ta và A Thích là có thể làm thay”.
Trương Đan Phong cười lạnh, chỉ nghe Dã Tiên lại nói: “A Thích nóng nảy vô mưu, không phải ta tự khoe khoang, người Hán các người có một câu nói rằng, anh hùng trong thiên hạ chỉ có người và Tháo! Lão phu tuy bất tài, nhưng cũng lớn gan tựa so sánh với Tào Tháo”.
Trương Đan Phong nói: “Ai là Lưu Bị?”
Dã Tiên cười nói: “Cha con nhà họ Trương chính là Lưu Bị. Lệnh tôn văn võ toàn tài, nắm quyền bính trong tay đã lâu, biết rõ tình hình của Ngõa Thích, nếu liên thủ với ta thì không khó trừ A Thích, sau đó xua quân đánh xuống miền nam, lúc đó lệnh tôn đã được toại nguyện”.
Trương Đan Phong nghe thế thì lửa giận bốc cao, nhưng chàng vẫn cố nén, chỉ nghe Dã Tiên tiếp tục nói: “Năm ngày trước ta đã gửi mật hàm bàn bạc với lệnh tôn, nhưng lệnh tôn đến nay vẫn chưa trả lời. Hiền điệt là người hiểu chuyện cho nên mong sau khi trở về nhà hãy khuyên lệnh tôn giúp lão phu”.
Dã Tiên nói đến đây, Trương Đan Phong chợt hiểu ra, té ra y muốn liên kết với cha mình. Nhưng ông ta chưa trả lời cho nên bị y giam lỏng. Chàng thầm tính toán: “Giờ đây binh quyền nằm trong tay Dã Tiên, mạng của cha mình cũng nằm trong tay y. Nếu đối chọi với y thì hậu quả sẽ khó lường. Vả lại chuyện này có liên quan đến vận nước của Trung Quốc, xem ra tình thế hôm nay A Thích cũng chẳng phải là địch thủ của Dã Tiên, dù y không liên kết với cha mình, cũng có thể đoạt ngôi xưng vương, y sở dĩ muốn cha mình giúp đỡ là vì muốn chắc ăn hơn. Cho nên hôm nay phải dùng kế hoãn binh, đợi Vu Khiêm xây dựng lại quân đội, dù cho Dã Tiên có đoạt được ngôi vua ở Ngõa Thích thì cũng không đáng sợ nữa.
Nhưng ngay lúc này, Dã Tiên đang đợi câu trả lời, thật sự khó mà kéo dài được, Dã Tiên lại hỏi dấn tới một câu: “Hai nhà chúng ta đã nhiều đời thân thiết với nhau, chẳng có lời gì mà không cho nhau biết được. Yù của hiền điệt thế nào? Hãy cho ta rõ”.
Trương Đan Phong chợt cười ha hả, nói: “Trăng sáng trên cao, rượu ngon trước mắt, chỉ nói việc nước việc quân há chẳng uổng phí ysao? Trước tiên xin uống cạn ba chén, Thái sư, mời ngài ba chén, nào, cạn chén!”
Dã Tiên ngạc nhiên, trong lòng không vui, nhưng cuối cùng cũng phải cạn chén với chàng. Uống xong ba chén, Dã Tiên đang định lên tiếng chợt nghe tiếng hoàn bội leng keng, ở nơi tấm rèm ngọc có một thiếu nữ bước ra, thiếu nữ này chính là Thoát Bất Hoa.
Chợt nghe Thoát Bất Hoa cười rằng: “Ồ, Trương đại ca, quả nhiên là huynh, muội còn tưởng cha gạt muội!”
Trong đêm ở thành Thổ Mộc, Dã Tiên biết tâm sự của con gái, nói rằng sẽ tìm Trương Đan Phong, lo việc hôn sự cho nàng, nhưng không lâu sau thì bại trận trở về nước, Thoát Bất Hoa chỉ nghĩ suốt đời này không thể nào gặp lại Trương Đan Phong nữa. Dã Tiên bảo đêm nay Trương Đan Phong sẽ đến dự tiệc, nàng còn tưởng rằng y nói đùa.
Dã Tiên vốn bảo nàng phải đợi đến tiệc tàn thì mới bước ra, nhưng nàng nôn nóng nên rượu chưa được ba tuần thì đã xuất hiện. Trương Đan Phong vừa nhìn thấy thì đã hợp ý, bước lên phía trước thi lễ nói: “Hôm nay may mắn gặp lại, trước tiên mời muội ba chén!”
Thoát Bất Hoa mừng rỡ, cùng Trương Đan Phong uống cạn ba chén, Trương Đan Phong không đợi Dã Tiên nói đã lên tiếng: “Khi ở thành Thổ Mộc, được muội khoản đãi, lại mời muội thêm ba chén!”
Thoát Bất Hoa mỉm cười nói: “Lần này huynh hãy uống cùng muội”.
Trương Đan Phong nói: “Điều đó đương nhiên!”
Thế rồi hai người bưng chén uống cạn. Dã Tiên nhíu mày, nói: “Con gái, con uống như thế coi chừng say, đại ca sẽ cười con đấy”.
Dã Tiên tuy đang nói với Thoát Bất Hoa nhưng lại ngầm nói với Trương Đan Phong, Thoát Bất Hoa không hiểu chỉ cười rằng: “Chỉ mấy chén rượu làm sao say, chả lẽ ý tốt của Trương đại ca...”.
Dã Tiên nhíu mày, Thoát Bất Hoa cười rằng: “Con không uống nữa, Trương đại ca, muội mời huynh ba chén!”
Trương Đan Phong không đợi nàng tiếp rượu, lập tức nói: “Hay lắm, hay lắm, ta phải uống cạn ba chén!” Thế rồi rót rượu cho mình, lại uống ba chén đầy. Thoát Bất Hoa vui đến nỗi quên cả mọi người xung quanh, cười lớn nói: “Trương đại ca thật mau mắn, huynh phải uống thêm ba chén nữa, ở thành Thổ Mộc huynh không từ mà biệt, có đáng phạt hay không?”
Trương Đan Phong nói: “Ồ, đáng phạt, đáng phạt!” Thế rồi giành lấy bình rượu tự rót tự uống, lại thêm ba chén nữa!
Dã Tiên nói: “Rượu đã uống nhiều, hãy nếm một ít canh cá tươi giải rượu!”
Trương Đan Phong chợt mở áo, cười lớn nói: “Uống rượu gặp người tri kỷ ngàn chén vẫn còn ít, nói chuyện gặp kẻ chẳng hợp lòng nửa câu đã nhiều! Ha ha! Nói chuyện chẳng hợp lòng nửa câu vẫn còn nhiều! Ngàn chén vẫn chưa đủ mà sao không cho tôi uống tiếp?”
Dã Tiên nói: “Hiền điệt đã say rồi!”
Trương Đan Phong huơ chân múa tay, kêu lên: “Ai bảo ta say, ai bảo ta say? Ta sẽ uống nữa cho ngài xem”. Thế rồi giật lấy bầu rượu, Dã Tiên nháy mắt, võ sĩ Ma Dự Tán bước lên cản: “Trương công tử đừng uống nữa!”
Thế rồi toan giật bình rượu lại, Trương Đan Phong quát rằng: “Ngươi dám cản ta?” Thế rồi vung tay đẩy Ma Dự Tán thối lui. Dã Tiên trầm giọng nói: “Hiền điệt hãy bảo trọng, rượu có thể hại người, đừng uống nữa”.
Trương Đan Phong cười ha hả nói: “Từ xưa tới nay chỉ nghe chủ nhân mời rượu, chưa nghe chủ nhân cấm uống rượi, ha ha, ha ha...”.
Dã Tiên nói: “Hiền điệt quả thật đã say, hãy mau đem thuốc giải rượu tới!”
Trương Đan Phong vung chân múa tay, kêu lớn: “Ta chưa say! Ta chưa say!” Đột nhiên ngã xuống đất, rồi nôn ra òng ọc, mùi rượu bốc lên khiến ai cũng tởm lợm. Dã Tiên lắc đầu nói: “Giỏi lắm, giả vờ say rượu, chả lẽ ta thua ngươi”.
Thoát Bất Hoa nói: “Cha, cha nói gì thế?”
Dã Tiên nói: “Không liên quan đến con. Chỉ cần y nghe lời, ta cũng sẽ không giết y”.
Thoát Bất Hoa nói: “Không nghe lời cũng không được giết”.
Dã Tiên nói: “Con đừng nói nữa, hãy mau kêu người đỡ y ra nhà sau nghỉ ngơi”.
Trương Đan Phong nhắm tịt mắt, tứ chi rã rời, miệng thở ra toàn mùi rượu, mặt đỏ ửng tựa như kẻ nát rượu, nhưng trong lòng chàng thì rất tỉnh táo, chàng nghe Thanh Cốc pháp sư nhẹ nhàng bước tới, đưa tay nắm vào mạch môn của mình, Trương Đan Phong ngầm vận chân khí đảo ngược khiến cho mạch đập loạn xạ, miệng thì thở phì phò.
Thanh Cốc pháp sư bắt mạch xong thì cười: “Y say thật!”
Ma Dự Tán nói: “Tên tiểu tử này rất xảo quyệt, ta thấy y cố ý tự chuốc say mình”.
Dã Tiên nói: “Trương Tôn Châu đang nằm trong tay của chúng ta, đừng lo y bỏ chạy. Đêm nay y đã say, nhưng ngày mai sẽ tỉnh lại, bảo hai người khiêng y vào phòng sau, Hoa nhi, con hãy chăm sóc cho y”.
Thoát Bất Hoa vâng một tiếng, Trương Đan Phong cảm thấy có hai võ sĩ khiêng mình lên, trong lòng cười thầm nhưng giả vờ say rượu ngủ vùi, lại còn ngáy lên như sấm. Nghe Dã Tiên hỏi: “Thanh Cốc pháp sư, mấy ngày nay đã khiến ông vất vả, trong hoàng cung có gì đáng nghi không?” Trương Đan Phong ngầm vận Thiên cân trụy, hai tên võ sĩ chợt cảm thấy người chàng nặng nề, chỉ đành chậm chạp lê từng bước. Thanh Cốc pháp sư đáp rằng: “Tôi đã canh giữ hoàng cung rất chặt chẽ, không ai vào gặp Hoàng thượng, Thái sư hãy yên tâm!”
Trương Đan Phong giật mình, thầm nhủ: “Té ra Dã Tiên nôn nóng đoạt ngôi vua đến thế, cả vua Ngõa Thích mà cũng bọn chúng giam lỏng”.
Dã Tiên nhếch mép cười rồi tiếp tục nói: “Y sẽ chẳng dám cấu kết ở bên ngoài, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn. Đêm nay ông hãy cùng Ma Dự Tán đến hoàng cung túc trực”.
Lúc này Trương Đan Phong đã nằm trên giường, chỉ cảm thấy chiếu gấm thơm lừng, mền gối ấm áp, cười thầm rằng: “Gia nhân của Dã Tiên cũng biết hưởng thụ, phòng khách mà cũng thơm phưng phức”. một hồi sau, Thoát Bất Hoa bước vào phòng ngồi xuống mép giường, dịu dàng cười nói: “Sao lại say đến mức này!” Trương Đan Phong vẫn giả vờ ngủ say, chàng chợt cảm thấy có mùi cay cay xộc vào mũi, bất đồ hắt hơi một tiếng, té ra Thoát Bất Hoa đã dùng loại hương liệu của Mông Cổ phun vào Trương Đan Phong, Trương Đan Phong hắt hơi xoay người lại, Thoát Bất Hoa cười khanh khách: “Tỉnh dậy, muội đã bưng cho huynh canh giải rượu”.
Trương Đan Phong chỉ ậm ừ, đột nhiên chàng cười lớn: “Ha ha, không nay ta không đi nữa, bên ngoài sương trắng như núi, ta sợ, ta sợ!”
Thoát Bất Hoa nói: “Này, huynh tỉnh dậy, đây không phải là thành Thổ Mộc, làm sao có sương trắng như núi?” Trương Đan Phong nói: “Ai bảo không phải thành Thổ Mộc? Muội nghe xem, bên ngoài chẳng phải có tiếng ngựa hí đấy ư?”
Đó chính là:
Giả say giả điên dùng diệu kế, gạt kẻ thù gạt cả giai nhân.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau phân giải.
Truyện khác cùng thể loại
65 chương
29 chương
13 chương
78 chương
286 chương
117 chương
21 chương
163 chương
27 chương