Thứ bảy bởi vì chỉ chẩn bệnh nửa ngày, cho nên buổi sáng trong ngoài phòng nhồi nhét đầy người. Mãi đến mười giờ hơn Vạn Tuế mới dùng cơ hội đi vệ sinh tranh thủ thời gian hít thở. Từ cửa hông toilet đi ra ngoài là đi thông với phòng cấp cứu, bình thường người lui tới đây không nhiều lắm. Hắn lo lắng tình huống của nàng, ăn xong bữa sáng cuối cùng cũng thành công khuyên nàng trở về ngủ, không biết tỉnh chưa. Gọi điện thoại cho nàng, chuông đổ thật lâu, hắn đã muốn cắt máy, ai ngờ có người bắt máy. ” Alô .” Một giọng nam say rượu khàn khàn còn chưa tỉnh truyền tới, Vạn Tuế cả kinh, vừa mới nói câu ” Gọi nhầm” thì cắt máy. Ai ngờ nhìn lại màn hình di động, thì rõ ràng là tên của nàng nha. Hắn xiết chặt điện thoại, lại gọi lại. ” A lô? Ai nha?” Lại là cái nam âm kia. Vạn Tuế bình tĩnh hỏi: “Anh là ai?” “A?” Người nọ tựa hồ thanh tỉnh một chút, “Anh gọi điện thoại cho tôi còn hỏi tôi là ai?” “Anh xác định hiện tại anh là đang nghe điện thoại của chính mình?” Bên đầu điện thoại kia truyền đến thanh âm ‘ tít tút tít’, thật lâu sau đối phương ảo nảo nói: “Bác sĩ Vạn? Tôi là Hoắc Duẫn Đình, Đạm Dung điện thoại để quên ở bên trong xe của tôi, mà tôi thế nhưng mơ hồ cầm về nhà.” Vạn Tuế hung hăng hít vào một hơi, đè nặng phẫn nộ: “Anh tối hôm qua rủ nàng vào quán rượu ?” Hoắc Duẫn Đình cười khẽ hai tiếng: “Không biết là ai mời ai nha, tối hôm qua vẫn là tôi nâng nàng lên lầu đâu.” “Tốt lắm! Tốt lắm!” Vạn Tuế không nói hai lời ấn phím màu đỏ, ánh mắt trở nên dị thường lạnh. Lừa hắn nói cùng Linh Lung ăn cơm, thế nhưng lại cùng một người nam nhân uống say mèm. Nàng ở thời điểm say sưa, hắn còn ở nhà ngồi chờ! Mang theo lửa giận ngập trời trở lại phòng, ngay cả bệnh nhi cũng đều giống như có thể cảm nhận được phẫn nộ của hắn, cư nhiên thực hợp tác không khóc, ngoan ngoãn để cho hắn kiểm tra xong.[TNN: tội nghiệp mấy bé. >,