Bởi vì cả một đêm không khoẻ, ban đêm trằn trọc không ngủ cho nên Đạm Dung đến giữa trưa mới tỉnh lại. May mắn hôm nay bắt đầu kỳ nghỉ dài hạn, bằng không liền bị muộn. Bất quá cũng kỳ quái, buổi sáng thế nhưng không có người đến gõ cửa phòng của nàng, chẳng lẽ bọn họ biết nàng hôm nay không cần đi làm ? Tối hôm qua nửa đêm từng có người dừng chân ở trước cửa phòng nàng, vài lần đi qua đi lại, ngừng một hồi liền rời đi. Nàng đoán, đại khái là bác sĩ Vạn lo lắng nàng. Nghĩ vậy, trên mặt nàng nóng lên. Tối hôm qua cái ôm ấm áp kia, cảm giác khác thường. Vòng tay mạnh mẽ, còn có ở bên tai nhẹ nhàng nỉ non thực xin lỗi, cho dù đã trôi qua nhưng vẫn in sâu trong trí nhớ, ngực vẫn thấyrun lên. Bác sĩ Vạn đối với nàng, là đặc biệt. Đạm Dung vẫn cho rằng chính mình là người bạc bẽo, trước kia khi đi học từng có nam sinh hướng nàng bày tỏ, bởi vì không nghĩ sẽ phát sinh chuyện tình cảm yêu mến, nàng một lời dứt khoát cự tuyệt. Tình yêu là cái gì? Tình yêu chính là ở hai người yêu nhau chết đi sống lại, sau khi tình cảm nồng nhiệt từ từ nhạt phai, sẽ nghi kỵ nhau, chỉ trích, tra tấn lẫn nhau. Hôn nhân của cha mẹ nàng là minh chứng rõ nhất, suốt ngày tranh cãi ầm ĩ khắc sâu trong ấn tượng của nàng, nói chưa tới hai câu liền đánh cho đầu rơi máu chảy, càng khiến trái tim nàng trở nên ngày một băng giá. Nếu cảm tình đi đến lúc cuối cùng sẽ phải chia lìa, lúc trước vì sao phải bắt đầu? Khiến cho tất cả mọi người thật mệt mỏi. Cũng vì nguyên nhân này, nàng từ nhỏ cho rằng chính mình về sau nhất định rất khó thích người khác, nhất định cô độc sống quãng đời còn lại. Nếu không phải Vạn Quý Phi nói lời kia, nàng sẽ đem bác sĩ Vạn đối chính mình chính là vì hắn thiện tâm, hắn gà mẹ. Nhưng hết thảy đã trở nên rõ ràng, ngay cả nàng đều phát giác, kia có phải chứng minh, hắn thích nàng là sự thật hay không? Đạm Dung chạm vào hai gò má nóng bỏng, không nghĩ thừa nhận trái tim vì phát hiện ra điều này mà rung động. Theo như lời Vạn Quý Phi, bác sĩ Vạn thật là nam nhân tốt, nếu được một nam nhân tốt như vậy thích, hạnh phúc cỡ nào. Cho dù nàng cố gắng thuyết phục chính mình đừng đi chạm vào tình yêu này, nhưng một góc nào đó trong đáy lòng lại chờ mong. Đạm Dung bỗng chốc kéo mạnh chăn ra, quyết định không nên suy nghĩ miên man nữa, người ta cái gì cũng chưa làm rõ, ngươi có suy nghĩ nhiều quá không? Đã là giữa trưa 12 giờ, trong phòng lẳng lặng, hiển nhiên ngay cả Vạn Quý Phi cũng không ở nhà. Trên bàn cơm có tờ giấy, viết mấydòng: trong nồi có cháo, cô thức dậy cho dù không đói bụng cũng nhất định phải ăn một chút, giữa trưa tôi sẽ trở về. P/S: tiểu Phi về nhà rồi, cô không cần tìm nàng. Nguyên lai là về nhà, trách không được lạnh lùng như vậy. Còn có, hắn trở lại làm gì? Đạm Dung ngơ ngác cầm tờ giấy, mới nghĩ, bên ngoài thang máy chuyên dụng liền truyền đến thanh âm khép mở, một hồi người kia liền xuất hiện ở cửa phòng khách. “Cô…” “Anh…” Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng lúc dừng lại. Vạn Tuế nhìn qua nàng, trong tay còn cầm tờ giấy buổi sáng mình lưu lại, thực rõ ràng vừa rời giường. “Cô còn chưa có ăn cháo này?” “Ừm.” “Rửa mặt chưa?” “Rồi.” “Bụng không có đau đi?” “Ừm.” “Nhiều hơn hai chữ không được sao?” “Ừm thế nào.” Vạn Tuế tức giận mắt trắng dã liếc nàng một cái, tay cầm chìa khóa xe ném một bên, cầm theo hai túi đồ trực tiếp vào phòng bếp. Đạm Dung thong thả bước tới cửa, thấy hắn xắn tay áo đang ở rửa thịt, vì thế tò mò hỏi: “Anh bình thường giữa trưa đều trở về?” Vạn Tuế dừng tay, không trả lời vấn đề của nàng, cầm lấy dao rất nhanh chặt thịt. Đạm Dung cảm thấy mất mặt, trở lại bàn ăn, nhấc lồng bàn thì chợt nghe Vạn Tuế trong phòng bếp hô lên: “Cháo kia đừng ăn, đều đã nửa ngày. Tôi ở làm mì nước, chờ một chút.” Không phải làm thì nàng nhất định phải ăn? Đạm dung nhìn xem nồi cháo, tuy rằng vẫn còn ấm, bất quá trên mặt đã xuất hiện một mảng lềnh bềnh. Vạn Tuế bận rộn xử lý thịt, rửa rau. Kêu nàng đừng ăn cháo là vì thứ này không cho bụng, nếu hiện tại ăn no phỏng chừng đến buổi chiều khoảng 4 giờ là nàng sẽ đói bụng. Mỗi ngày đều ngủ thẳng đến giữa trưa, thói quen này phải sửa. Nhoáng lên một cái, đã đến ba mươi tết, Vạn Tuế sáng tinh mơ thức dậy liền đi gõ cửa phòng Đạm Dung, lý do là nàng phải phụ hắn việc quét tước. Đạm Dung mơ mơ màng màng rời giường, đơn giản ăn bữa sáng liền bắt đầu làm việc. Hắn quét trần, nàng lau bàn, vốn phối hợp rất ăn ý, chỉ là có người yêu cầu rất cao . “A? Khăn lau không thể bị ẩm ướt, mau vắt khô.” “Bình hoa cũng lau qua một lần… Cô cẩn thận, đừng đánh vỡ. Ai vẫn là chờ tôi xong sẽ làm, cô đi lau bàn trà.” “Bàn trà, cô gọi cái này là lau? Cô không biết, thủy tinh trước hết phải dùng giấy báo chà qua một lần sao?” Đạm Dung trên tay cầm khăn lau ẩm ướt, không nói gì nhìn trần nhà. Vạn Tuế thấy thế, đành phải phẫn nộ giải thích: “Dùng khăn ẩm ướt lau sẽ lưu lại vết nước.” Đạm Dung nhíu mày, Vạn Tuế hiểu lầm nàng không tin, vì thế buông máy hút bụi trong tay ra, nhanh chóng cầm lấy tờ báo, lướt qua trên bàn trà mấy lần. “Xem, trên báo mực in làm cho thủy tinh càng sáng bóng.” “Ồ, thật sự vậy.” Đạm Dung khom người kiểm tra, giống như thực sự là thế a, sau đó chỉ chỉ bàn ăn: “Bàn ăn cũng muốn lau như vậy?” “Đúng.” “Vậy anh lại làm mẫu một lần tốt lắm.” Vạn Tuế cho nàng một cái ánh mắt xem thường, từ từ bỏ lại hai chữ: ” Quỷ lười.” Đạm Dung mân miệng cười cười, có điểm đắc ý vì gian kế được thực hiện. Đều không phải là nàng không nghĩ làm việc, thật sự là bác sĩ Vạn yêu cầu rất cao. Nhớ tới kinh nghiệm lần trước, nàng chỉ biết làm trở ngại chứ không giúp được gì, kia vẫn là đừng nhúng tay tốt nhất. Nghĩ vậy, nàng đơn giản cầm lấy báo chí ngồi trên sô pha xem. Ánh mặt trời theo rộng mở cửa sổ sát đất chiếu rọi tiến vào, lặng lẽ hiện lên sô pha một góc, gió nhẹ thổi qua, mang đến vài phần thích ý. Nhiệt độ không khí tăng trở lại, đối với nàng mà nói là chuyện tốt nhất bởi vì rốt cục không cần phải ăn mặc nặng nề như vậy. Một kiện áo lông rộng thùng thình bên ngoài đi với quần bò trắng, làm cho nàng thoạt nhìn so với thực tế tuổi còn muốn nhỏ hơn nhiều. Vạn Tuế lẳng lặng nhìn ở sô pha bên này, khó thấy nàng có được thời khắc nhàn nhã như lúc này, như vậy tùy nàng đi. Vốn chính là không nghĩ để nàng ngủ lười nên mới đánh thức nàng, cũng không trông cậy vào gia sự ngu ngốc này [người ko biết làm việc nhà] có thể làm cái gì. Cứ như vậy đi, lẳng lặng ngồi cũng tốt. Sau khi ăn qua cơm trưa, Đạm Dung đem hai đèn lồng nhỏ ngày hôm qua đi siêu thị mua lấy ra, treo trên chậu cây cảnh trong phòng khách. Hơn cái đèn màu đỏ, che đi khuyế điểm cây thiếu lá, khiến cho cành cây sinh động rất nhiều. Đạm Dung lui ra phía sau vài bước, tinh tế thưởng thức. Vạn Tuế đang cầm hai chén nước sôi từ phòng bếp đi ra, thong thả bước đến bên người nàng, đưa một ly cho nàng. Đạm Dung tiếp nhận sau đó nói cám ơn, xoay người đi tới sô pha. Vạn Tuế theo sát sau nàng, có chuyện muốn nói, lại chần chờ ban ngày vẫn đang không biết muốn mở miệng như thế nào. Hai ngày trước từ trong miệng người khác biết được nàng sẽ không về nhà đón năm mới, hắn liền luôn luôn suy nghĩ, như thế nào mới có thể thật tự nhiên mà kêu nàng đến nhà hắn ăn bữa cơm đoàn viên? Đêm giao thừa, hắn tất nhiên muốn về nhà, nhưng nếu để nàng mình mình ở chỗ này, kia rất thê lương . “Cô đêm nay…” Vạn Tuế lời nói vừa mới đến bên miệng, nhạc chuông chúc mừng năm mới ở bên cạnh vang lên, Đạm Dung sờ sờ túi quần, lấy ra. “Sư huynh?” Này hai chữ thành công khiến cho Vạn Tuế cao độ chú ý, hắn xoay đầu thẳng tắp nhìn chằm chằm, chỉ thấy nàng một tay cầm điện thoại đang nghe, một tay lại vuốt đầu, ngón tay còn không ngừng cuốn lọn tóc ngắn, thanh âm nói chuyện không nhanh không chậm. “Không được, thật sự, anh thay em hướng Xà lão nói tiếng cám ơn đi.” “Đừng lo lắng cho em, một người đón giao thừa cũng không có gì không tốt, dù sao đều đã quen .” “Đã biết, em biết sư huynh anh có yêu … Ừm… Lần khác, em sẽ trực tiếp đến nhà chào hỏi lão nhân gia.” “Đúng rồi… bác sĩ Vạn?” Trò chuyện đến này, Đạm Dung ngẩng đầu nhìn hắn một cái. Bị phát hiện chính mình nhìn chằm chằm vào nàng, Vạn Tuế tức thời chuyển tầm mắt. “À… Em sẽ cẩn thận, tốt lắm, bye.” Đạm Dung cười cười, cất điện thoại vào túi. Vừa rồi nàng từ miệng sư huynh biết một sự kiện, nguyên lai buổi sáng hai ngày trước, bác sĩ Vạn từng gọi điện thoại cho sư huynh thay nàng xin phép. Trách không được hắn không có hỏi cũng biết nàng không cần đi làm, giữa trưa còn cố ý trở về làm đồ ăn cho nàng. Thật sự là kẻ ngốc, Đạm Dung cúi đầu cười khẽ. Ngồi bên cạnh, Vạn Tuế thấy bộ dáng nàng này cao hứng liền nhanh chóng nổi điên, mới nhận một cuộc điện thoại, vì sao bỗng nhiên trở nên háo sắc như vậy? “Khụ… Cái kia…” Hắn thanh thanh yết hầu, nghĩ không hỏi nhưng vẫn là nhịn không được mở miệng: “Vừa rồi, cô cùng Xà Thái Quân nói chuyện?” Đạm Dung ngẩng đầu, tươi cười như trước.”Đúng.” “Hắn… Hắn nói gì với cô sao?” Vạn Tuế đỏ mặt, làm bộ như lơ đãng hỏi, lại vẫn là bị chính mình nói lắp triệt để tiết lộ. “Hắn nói buổi tối muốn tôi đến nhà hắn, ăn bữa cơm đoàn viên.” Quả nhiên, hắn đoán đúng mà trách không được cao hứng như vậy. Hắn quay mặt nhìn cửa vào phòng khách, ngữ khí có chút lạnh lùng, cứng rắn. “Vậy cô đáp ứng rồi sao?” “Không.” “A?” Hắn có chút ngạc nhiên. “Vì sao?” Đạm Dung vuốt vuốt tóc, nhỏ giọng nói: “Không thích hợp.” Vạn Tuế phút chốc quay lại đầu, sắc mặt thật không tốt. “Cô không phải thực thích hắn sao? Có cái gì không thích hợp?” Đạm Dung yên lặng nhìn hắn, miệng gằn ra từng tiếng rõ ràng: “Tôi không có thích hắn!” “Vậy cô… lúc trước không phải nói thích một cái gay.” Vạn Tuế nói xong lời cuối cùng, rõ ràng trung khí [?] không đủ. Đạm Dung lên tiếng cười cười, nguyên lai hắn vẫn đều hiểu lầm. Ngẫm lại, chính mình lúc trước cũng không phải là nghĩ đến hắn thích nam nhân đi? Ha.”Tôi đêm đó không phải đã giải thích, kia chính là thuận miệng nói cho có lệ với Xà mẹ.” Vạn Tuế “Đăng” bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là hắn vẫn hiểu lầm. “Kia… Vậy cô đêm nay… Như thế nào?” “Liền như vậy.” Đạm Dung không kiêng kỵ nhìn thẳng hắn, làm cho hắn có chút ngượng ngùng . “Kỳ thật cô có thể…” Đến nhà của tôi đi ăn cơm. Nhưng là lời này, hắn vẫn là nói không nên lời. “Tôi giúp cô chuẩn bị bữa tối.” Đạm Dung ngẩn ra, không đoán trước là hắn nói câu này, nàng lắc đầu, “Không cần, tôi tối nay đi ra ngoài đi dạo, thuận tiện ăn một chút gì.” “Lại ở bên ngoài ăn?” Vạn tuế nhíu chặt hàng mi. Đạm Dung nâng ly trà nóng trên bàn lên, uống một ngụm mới phát hiện đã lạnh. Nàng không biết chính mình rốt cuộc chờ mong cái gì, dù sao tuyệt đối không phải là lời kia của hắn. ” Bác sĩ Vạn quá lo lắng rồi, kỳ thật vài năm qua, tôi đều là như vậy.”