Trên đường đi, hai người không ai nói với nhau câu nào. Tính cách của Sở Duật Phong vô cùng trầm lặng, còn Dạ Vũ lại không ấn tượng tốt mấy với người đàn ông được gọi là chồng mình này nên chẳng muốn mở lời. Dù sao thì người ta cũng không thích cô, hà cớ gì cô phải hạ mình mà trò chuyện cùng anh ta cả, biết chừng trong thâm tâm người ta lại nghĩ cô đang tìm cách tiếp cận vì hám tiền hám của? Đây là lần đầu tiên Dạ Vũ ngồi trên một chiếc xe sang trọng như thế này, do đó cô không kiềm được mà mải mê nhìn khung cảnh đang lướt qua. Góc phố này, tòa nhà này, cửa hàng này,...!dù cô vốn rất quen thuộc với chúng nhưng chiêm ngưỡng khi ngồi ở trên xe hoặc đi bộ lại hoàn toàn khác nhau. Khi đến ngã tư đường, trong lúc chờ đèn xanh thì Sở Duật Phong vô tình liếc nhìn Dạ Vũ, thấy gương mặt nhỏ của cô vô cùng háo hức thì trong lòng đầy nghi hoặc. Bên ngoài có cái gì mà khiến cô ta lại thích thú đến thế? Đương nhiên, anh làm gì biết được niềm vui của Dạ Vũ lúc này. Hơn hai mươi năm đi học bằng xe buýt, hai năm ngồi xe lăn, cô chưa từng có cơ hội được tiếp xúc với những thứ này. Có thể đối với giới hào môn đây chỉ là một chiếc xe bình thường được mua bằng tiền nhưng đối với cô, nó là một điều gì đó vô cùng xa xỉ và hiện đại mà chỉ có thể ngắm nhìn chứ không chạm vào được. Sở Duật Phong lái xe đến Sở gia, anh lái xe đến ngay trước cửa nhà lớn thì dừng lại. Quản gia đã nhận được lệnh, ngay khi nhìn thấy chiếc xe vừa đổ thì ông bước đến chào hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Sở Duật Phong gật đầu, sau đó anh mở cửa xe rồi bế Dạ Vũ vào trong. “Tôi… tôi sử dụng xe lăn của mình cũng được, không cần phiền anh đâu.” Do đang xấu hổ nên giọng nói của cô cũng trở nên mềm mại hơn, Dạ Vũ chỉ hận không thể tìm cái khăn nào đó mà giấu đi gương mặt đỏ ửng của mình. Ngại chết đi được! Sở Duật Phong nhìn người con gái e thẹn trong lòng, không hiểu vì sao anh lại có chút buồn cười. Vẻ mặt của Dạ Vũ lúc này trông cực kì đáng yêu, đặc biệt cô khi chớp mắt, đột nhiên anh cảm thấy bản thân đang bị hút hồn theo cô vậy. “Tôi không có mang đến đây.” “...” Cô quên mất khi nãy chính tay anh ta bế mình lên mình lên xe rồi phóng một mạch đến đây, nào có thời gian mà đem xe lăn đi cùng. “Tôi...” “Cô phiền phức quá, như vậy không phải lẹ hơn ư?” Dạ Vũ rất muốn nói không, nhưng cảm nhận được tâm tình của Sở Duật Phong đang không được tốt lắm nên cô đành nuốt lại lời định nói. Hù chết cô rồi, lỡ như anh ta mà nổi điên lên lại vứt cô ở ngoài đường lại khổ. Sở phu nhân đã ngồi sẵn trong bếp, bà nhìn thấy con trai mình đang bế Dạ Vũ vội đứng lên rồi tiến về phía họ. “Hai đứa về rồi đấy à? Nào nào nhanh chóng dùng bữa thôi kẻo thức ăn lại nguội mất, trò chuyện gì thì để sau nhé.” Sở Duật Phong đặt Dạ Vũ ngồi ngay ngắn, sau đó kéo ghế bên cạnh rồi ngồi xuống. Để tránh làm mất điểm, cô vội vàng lên tiếng chào hỏi: “Cháu… chào bác ạ.” Sở phu nhân cực kì không vui với cách xưng hô này, bà nhíu mày rồi hỏi lại Dạ Vũ: “Con vừa gọi ta là gì?” “Bác…” Còn chưa để Dạ Vũ nói xong thì Sở phu nhân đã lên tiếng trước: “Con được đường hoàng chính chính cưới vào Sở gia, mọi thủ tục pháp lý cũng đều hoàn thành đầy đủ. Bây giờ ta là mẹ chồng của con, ta nghĩ con nên đổi cách xưng hô đi.” Giọng nói của bà đầy cứng rắn, nghiêm khắc của một phu nhân nhà quyền quý, Dạ Vũ có chút không quen với bầu không khí áp lực này. Nghĩ rằng bản thân đã dọa đến con dâu mình, Sở phu nhân ho khẽ. “Gọi ta là mẹ đi, bác bác gì đó nghe xa lạ quá.” Sở Duật Phong cảm thấy bất ngờ với hành động của mẹ mình, nhưng anh chỉ ngồi một bên quan sát. Lòng bàn tay Dạ Vũ lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, cô hít một hơi rồi mỉm cười trả lời: “Con… chào mẹ ạ.” Lúc này Sở phu nhân mới hài lòng, bà bảo nhà bếp mang thức ăn lên bàn. Dạ Vũ lần đầu nhìn thấy những món này, dù trong lòng đang vô cùng lo lắng nhưng gương mặt cô vẫn duy trì nụ cười. Biết làm sao giờ, cô sợ mọi người lại đánh giá mình quê mùa. Đối với món bò bít tết, Dạ Vũ hoàn toàn mù mịt. Cô nhớ lại vài phân cảnh trên những bộ phim mà mình đã xem rồi làm theo, tay trái cầm nĩa còn tay phải cầm dao. Tuy nhiên, đến lúc cắt miếng thịt thì Dạ Vũ lại gặp chút rắc rối. Sở Duật Phong ngồi ở bên cạnh, thấy Dạ Vũ vẫn loay hoay mãi bèn đưa đĩa của mình cho cô, còn mình lấy đĩa chứa miếng thịt gần như nhàu nát của Dạ Vũ rồi ăn. Cô muốn nói gì đó nhưng ngại có Sở phu nhân ở đây nên đành để dành lại trong đầu. Trong bữa cơm này, có lẽ người vui nhất là Sở phu nhân. Quả nhiên thằng con ngốc này của mình vẫn còn trị được!.