Binh mị lang duệ
Chương 6 : lại gặp nhau
Viên Lãng tháo toàn bộ thiết bị trên các “thi thể” xuống, có thể mang theo liền mang theo, không thể mang theo liền phá hủy tại chỗ. Còn “thi thể” thì đành giấu ở xung quanh, bởi vì trên người còn có nhiệm vụ nên họ không cách nào vác theo, mặc khác, do nhiệm vụ lần này rất đặc biệt, đối phương đã dùng tới địa lôi, đủ ngoan, đủ quyết đoán, không thể xem nhẹ.
Trong lúc đó, Lâm Lâm bàn giao công tác cho Mã Tiểu Suất, “Hiện tại, nơi này toàn bộ giao cho anh chỉ huy, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng phải nhớ bốn việc. Thứ nhất, phải bình tĩnh làm theo kế hoạch ban đầu. Thứ hai, điện đàm chỉ cần nghe, không cần trả lời dù có bất kỳ âm thanh gì. Thứ ba, mở tất cả các rađa quấy nhiễu, nghe lén. Thứ tư, luôn luôn chú ý tình huống trên không.”
“Đội trưởng, hay là để tôi đi đi!” Mã Tiểu Suất có chút lo lắng nói.
“Trước sau gì anh cũng phải chỉ huy, có một số việc chỉ mình tôi biết, cho nên tôi bắt buộc phải đi!” Lâm Lâm nói xong liền cầm trang bị lên rồi đi.
Lúc tiểu đội của Lâm Lâm đến nơi, chỉ thấy vài “thi thể” lính dù đang ngồi hút thuốc, nói chuyện phiếm với nhau, bọn họ tiến lại lục soát thì không phát hiện vật gì có giá trị, nhưng bên cạnh có một ít “rác điện tử”, có lẽ những vật có giá trị đều bị phá hủy, xem ra đã gặp phải cao thủ, Lâm Lâm cười cười, quan sát chung quanh, phán đoán hướng đi tiếp theo.
Nơi này cách trận địa rađa ở sân bay không xa, Lâm Lâm lập tức mở máy tính cầm tay, bên trong có lưu trữ bản đồ cùng hệ thống tự hủy, phòng khi cô bị bắt, máy tính rơi vào tay quân địch, chỉ cần mở không đúng cách sẽ khởi động hệ thống tự hủy, quân địch sẽ không lấy được bất cứ tin tức gì, thật hoàn hảo.
Căn cứ vào dấu vết Lam quân để lại, cả tiểu đội tiếp tục theo dõi, Lâm Lâm cũng không chậm trễ, cô quan sát màn hình rađa, đoán nhiều nhất 10 phút, Lam quân sẽ đến phạm vi giám sát của rađa, đương nhiên, hệ thống vô tuyến của họ sẽ bị quấy nhiễu, bất quá không biết hệ thống quấy nhiễu của Hồng quân có thể ảnh hưởng đến các thiết bị vô tuyến mà Lam quân sử dụng hay không, vì nghe nói trang bị của Lam quân tiên tiến hơn so với Hồng quân.
Bảy phút sau, rađa phát hiện có năm người đột nhập vào khu vực phòng thủ không quân của Hồng quân, “Mã Tiểu Suất, tôi đang theo dõi rađa, đừng hành động thiếu suy nghĩ, căn cứ tốc độ di chuyển, đây có lẽ không phải là binh lính bình thường, hoài nghi là Lão A. Năm người đó để chúng tôi giải quyết, các anh hãy án binh bất động, làm tốt công tác mai phục, nếu chúng tôi thất bại, các anh mới hành động, ngoài ra, đừng làm anh hùng rơm, hy sinh oan uổng, khi cần thiết hãy sử dụng lựu đạn!” Lâm Lâm truyền tin cho Mã Tiểu Suất, cô sợ bọn họ hiếu thắng, chơi trò một chọi một, lúc đó người chịu thiệt chỉ có Hồng quân.
Lâm Lâm dựa vào rađa, phán đoán sơ lược hướng đi của năm người kia nên cô dẫn cả tiểu đội đi đường tắt, chuẩn bị chặn đầu bọn họ…
Ở bên này, khi tiểu đội của Viên Lãng tiến vào trận địa rađa, hệ thống vô tuyến của C3 liền bị quấy nhiễu, không thể liên lạc được với tổng bộ. Viên Lãng liền biết nơi này chắc chắn là căn cứ quân sự trọng yếu, hơn nữa còn gặp phải đối thủ. Nhưng nếu anh không thể báo cáo tọa độ chính xác cho tổng bộ thì không thể hoàn thành kế hoạch không kích, vậy thì chủ động tiên phong, quấy nhiễu mãnh liệt đều không còn ý nghĩa. Do đó, nhiệm vụ hàng đầu của anh hiện nay là phải xác định tọa độ chính xác của rađa rồi phá huỷ nó, khi hệ thống vô tuyến hoạt động trở lại, mới tiến hành không kích cũng không muộn, bằng không, chỉ có thể thất bại.
Không biết tình hình bên bọn Tề Hoàn như thế nào, Viên Lãng có chút lo lắng. Thực tế, tình hình của bọn Tề Hoàn cũng không khác gì Viên Lãng, lần diễn tập này, Hồng quân đã đem hết gia sản ra, tất cả căn cứ quân sự đều được trang bị trận địa rađa, nên có bao nhiêu quân địch tiến vào, Hồng quân đều biết, giống như bắt ba ba trong rọ? Bất quá thật sự đơn giản như vậy sao? Tất cả diễn biến, cũng như điện đàm đều được các cấp lãnh đạo ở tổng bộ chăm chú theo dõi…
Tiểu đội của Lâm Lâm đi đường tắt nên đến sớm hơn, có thời gian sắp xếp mai phục, chờ ba ba vào rọ.
Viên Lãng có khứu giác rất nhạy, đứng trước mai phục của Lâm Lâm liền có cảm giác không đúng, C3 cười trêu anh là sói loại I, cái mũi rất không sai. Nghe vậy, Thác Vĩnh Cương liền đứng ra xung phong, “Tôi sẽ đi trước làm mồi, dù sao các anh đều là chủ lực, trong giờ phút này phải luôn duy trì sức chiến đấu!” Viên Lãng nghiêm túc nhìn Thác Vĩnh Cương rồi gật đầu đồng ý. “Cẩn thận một chút!” Thành Tài, Hứa Tam Đa vỗ vai Thác Vĩnh Cương như nói lời từ biệt.
Mai phục trong bóng tối, không thể mở máy vi tính, chỉ cần một tia sáng sẽ mang tới những phiền toái không cần thiết. Thác Vĩnh Cương nhắm hướng Hồng quân mai phục đi tới, Thành Tài chọn một vị trí ẩn nấp tốt để bắn tỉa, C3 thì tắt hệ thống vô tuyến, bảo trì im lặng. Cả bọn Viên Lãng đều mang kính hồng ngoại nhìn trong bóng tối, tình hình chiến đấu hết sức căng thẳng.
Lâm Lâm thông qua kính hồng ngoại thấy một người đang dè dặt, cẩn trọng tiến lại đây, cô biết, bọn họ hẳn là đang hoài nghi, không khỏi thán phục, Lão A chính là Lão A, tính cảnh giác rất cao. Năm người? Chỉ có một người đi qua? Không được, nếu thả đi thì sẽ hai mặt thụ địch, nhưng nếu đánh ngay thì lại bại lộ hành tung, hơn nữa mười chọi năm, cô không có nắm chắc phần thắng. Vậy chỉ có thể chờ, cũng may lúc nãy Lâm Lâm đã nói chờ hiệu lệnh của cô, hiện tại song phương đều đang ở thế giằng co, cần phải kiên nhẫn…
Thác Vĩnh Cương vừa đi qua khu vực mai phục của Lâm Lâm, không có phát hiện cái gì khả nghi, Viên Lãng cũng vậy. Thác Vĩnh Cương xoay người, định hỏi ý kiến Viên Lãng.
Hoàn hảo trước đây khi huấn luyện, Lâm Lâm đã rèn luyện tốt khả năng ngụy trang, cũng như phòng nhiệt trước kính hồng ngoại. Còn nhớ lúc trước Cam Tiểu Ninh từng kể, có một binh vương, hình như tên là Hứa Tam Đa, bởi vì hai quả trứng gà nóng mà làm hỏng công tác ngụy trang phòng nhiệt khiến Cao Thành rất tức giận, chỉ muốn đem hắn ra lột da.
Thác Vĩnh Cương trở về báo cáo không phát hiện cái gì khả nghi, cũng có thể do trời tối nên khó phát hiện. Viên Lãng cũng không nhìn ra cái gì không đúng, nhưng trực giác nói cho anh biết nhất định có vấn đề, cho nên, Viên Lãng quyết định cho Thành Tài tiếp tục ẩn nấp, vạn nhất thực sự có vấn đề, cũng còn có tay súng bắn tỉa, còn anh, Thác Vĩnh Cương, C3 và Hứa Tam Đa sẽ đi qua nơi này.
Trong đêm, qua kính hồng ngoại, Lâm Lâm nhìn thấy bốn người đi ra, cô biết đối phương vẫn còn hoài nghi, bốn người? Vậy người còn lại nhất định là tay súng bắn tỉa, Lâm Lâm nhìn quanh tứ phía, không có phát hiện nơi nào khả nghi, xem ra tay súng bắn tỉa ẩn nấp rất khá. Nếu cô nổ súng thì tay súng bắn tỉa sẽ phát hiện mục tiêu, còn nếu không nổ súng, khỏi cần nghĩ cũng biết là không có khả năng.
Tiếng súng vang lên, Thành Tài đã phát hiện mục tiêu nhưng hắn lại không thể nổ súng, vì trước đó Viên Lãng đã căn dặn, hắn là hi vọng cuối cùng của cả tiểu đội, giữ nhiệm vụ quan trọng nhất, không phải vạn bất đắc dĩ, không được để lộ hành tung. Đồng thời, hắn cũng tin tưởng năng lực của bọn Viên Lãng, không thể dễ dàng chết như vậy.
Ngay khi nghe tiếng súng, bọn Viên Lãng lập tức tìm nơi ẩn núp rồi đánh trả. Thác Vĩnh Cương bị bắn trúng, cũng may C3 và Hứa Tam Đa không nằm trong phạm vi phục kích nên không bị trúng đạn. Lâm Lâm truyền lệnh cho mọi người phải cẩn thận, đối phương có tay súng bắn tỉa, tận lực không được để lộ đầu. Trong lúc hai bên bắn nhau không ngừng, Viên Lãng ra lệnh cho C3 và Hứa Tam Đa nghĩ cách rút lui, còn anh đang ở vị trí không tiện hành động nên đành ngồi yên. Nhận được lệnh, C3 và Hứa Tam Đa cấp tốc rút lui.
“Bằng!” Trên người C3 tỏa khói trắng, Hứa Tam Đa thành công rút lui. Viên Lãng nở nụ cười, giơ tay đầu hàng!
Lâm Lâm nhìn khói trắng xung quanh mình, đã hy sinh không ít, giờ chỉ còn năm người, “Mã Tiểu Suất, có một tên chạy thoát và một tay súng bắn tỉa, tôi sẽ tìm ra hắn, còn anh hãy bắt tên kia, ngoài ra chúng ta đã mất năm người.”
“Giữ lại thực lực!” Trong lúc đó, Viên Lãng nhắc nhở Thành Tài.
Lâm Lâm liếc mắt, cho người tịch thu toàn bộ vũ khí trên người Viên Lãng, “Đội trưởng, có cần đuổi theo tên kia không?” “Không cần, các anh lấy tất cả đồ chơi trên người hai tên kia lại đây!” Sau khi chỉ huy tiểu đội làm việc, Lâm Lâm nhìn Viên Lãng, vừa tiến lại gần vừa quan sát tứ phía, “Trung tá? Có thể nói cho tôi biết vị trí của tay súng bắn tỉa không?”
Viên Lãng cả kinh, “Thực xin lỗi, trung tá, tôi không biết anh nói gì nữa!” Viên Lãng nhìn vị trung tá trước mặt, tuy trên mặt có vẽ một vệt sáng, nhưng anh lại có cảm giác rất quen thuộc, không biết có phải đã từng gặp qua ở đâu hay không, Viên Lãng có chút kỳ quái. Thành Tài nhìn hai tên đã chạy ra khỏi tầm bắn của hắn, lấy vài thứ gì đó trên người C3 và Thác Vĩnh Cương, giờ chỉ còn lại hai tên ở phía sau và một tên ở sát bên Viên Lãng. Thành Tài tính toán nhanh khả năng đánh gục toàn bộ.
Hạ gục hai tên ở phía sau Viên Lãng đối với Thành Tài không có vấn đề gì, phiền toái là cái tên đứng bên cạnh Viên Lãng, thực dễ dàng uy hiếp đến anh. Ngoài ra sau khi tiếng súng vang lên, tên ở phía Thác Vĩnh Cương chắc chắn sẽ phát hiện hắn, còn bên C3 thì không cần lo lắng. Thành Tài quan sát chung quanh, sau khi nổ súng có thể đổi vị trí hay không, được rồi, xử lý đến đâu hay đến đó, việc còn lại, đội trưởng ngài tự cầu nhiều phúc đi.
“Bụp! Bụp!” Hai phát súng đã giải quyết hai tên phía sau Viên Lãng, Thành Tài cấp tốc rời vị trí, “Bằng bằng” Một loạt đạn theo bên người Thành Tài xẹt qua, hoàn hảo hắn rời đi mau, “Chú ý ẩn nấp!” Lâm Lâm nói, “Trung tá trình độ giả ngu khá tốt!” Lâm Lâm tựa vào người Viên Lãng nói, Viên Lãng nhún nhún vai tỏ vẻ không biết chuyện.
“Tổng cộng năm người, bốn người hiện thân, còn một người khẳng định là tay súng bắn tỉa! Không sai, tính cảnh giác rất cao!” Lâm Lâm hào phóng đứng ở nơi đó nói, “Sự thật cũng thuyết minh tôi đoán đúng, bất quá, tuy tốc độ di chuyển của hắn rất nhanh nhưng không biết đối với thứ này, hắn sẽ như thế nào?” Nói xong, Lâm Lâm cầm lựu đạn trên tay, quăng về phía tay súng bắn tỉa vừa nổ súng. Viên Lãng thừa cơ ngồi xổm xuống, cầm súng trên mặt đất lên, nhắm hướng hai tên đang định trốn mà bắn, nhưng anh lại không bắn người ở gần anh nhất, Lâm Lâm, có lẽ đây là thất bại cuối cùng của anh…
Truyện khác cùng thể loại
77 chương
20 chương
115 chương
216 chương
48 chương
62 chương
10 chương
21 chương