Binh mị lang duệ

Chương 4 : Quen biết

“Con nhỏ kia, mày làm hư chuyện tốt của tụi tao, thì phải bồi thường tổn thất cho tụi tao, lập tức giao tiền và những thứ đáng giá của mày ra!” Một tên ra vẻ đại ca nói. “À, tôi có tiền, có máy ảnh, còn có di động nữa!” Lâm Lâm lấy di động ra quơ quơ rồi nói, “Nhưng tại sao tôi phải giao cho các anh? Muốn xài thì tự mình mua.” “Mẹ nó, mày không muốn sống hả? Nói cho mày biết, hôm nay mày không muốn cũng phải giao ra!” Tên đại ca nói xong, vẫy tay ra hiệu đàn em chuẩn bị xông lên. “Chậc chậc! Cả đám đàn ông khi dễ một cô gái, không đáng mặt đàn ông chút nào!” Viên Lãng không đợi Lâm Lâm lên tiếng, liền đứng ra. “Xen vào việc người khác, cũng được, tụi tao không ngại tiền nhiều!” Tên đại ca nói, đồng thời, Viên Lãng cũng chậm rãi đi tới bên cạnh Lâm Lâm, chuẩn bị bảo vệ cô. Không khí hết sức căng thẳng, “Ngại quá, anh không cần giúp tôi, việc này không liên quan đến anh.” Lâm Lâm nói khi nhìn thấy Viên Lãng im hơi lặng tiếng đứng chắn trước mặt mình. Đối với cô, những tên tép riu này cô có thể dễ dàng đối phó, hơn nữa cô không hy vọng có người ngoài tham gia vào chuyện này, lỡ như bị thương, cô thật khó xử. “Đây không phải là vấn đề có quan hệ hay không, chỉ là thấy việc bất bình ra tay tương trợ mà thôi!” Viên Lãng trả lời, “Cô đứng qua một bên, đừng để bị thương!” Viên Lãng còn chưa dứt lời, bên kia đã ra tay. Đối phương tổng cộng có năm người, phần lớn khoảng hai mươi tuổi, vóc dáng trung bình, thân thủ bình thường không giống với người tham gia quân ngũ. Đối với Viên Lãng, chỉ vài chiêu là anh có thể hạ được hai tên. Lâm Lâm ở bên cạnh, yên lặng quan sát thân thủ của Viên Lãng, rất nhiều chiêu cho thấy anh là một người lính, nhưng chiêu nào cũng hung ác, không màu mè lại có vẻ không giống lắm, Lâm Lâm có chút khó hiểu. Tên đại ca biết hiện tại bọn họ không phải là đối thủ của Viên Lãng, liền lén gọi điện thoại, kêu anh em ở gần đây lại giúp hắn rồi tiến đến Lâm Lâm, xem ra là muốn xuống tay với Lâm Lâm. Lâm Lâm bất đắc dĩ nhún vai, “Cả đám các anh hợp lại cũng không phải là đối thủ của anh ta, còn muốn quay sang tôi, vậy thì càng không có khả năng thắng.” Lời vừa nói ra, tên đại ca không trả lời, trực tiếp tung một cước, Lâm Lâm cũng không có trốn, lập tức tung đầu gối cho hắn một cước. Ban đầu, khi Viên Lãng thấy có người đối phó Lâm Lâm cũng có điểm lo lắng, nhưng vừa nhìn thấy biểu hiện của cô, anh liền nhẹ nhàng thở ra. “Chuyên tâm chút!” Lâm Lâm phát hiện Viên Lãng phân tâm, nhắc nhở anh. “Cám ơn!” Viên Lãng cười trả lời, đồng thời cũng dùng nắm đấm giải quyết tên chuẩn bị đánh lén mình. Năm người toàn bộ ngã xuống, Lâm Lâm nhìn Viên Lãng hỏi, “Nên giải quyết bọn này như thế nào?” Viên Lãng cười lấy điện thoại di động ra, bấm số 110, báo án. Điện thoại còn chưa cúp, đã thấy một đám người trong tay cầm gậy sắt đến, Viên Lãng nhìn sang Lâm Lâm cười, Lâm Lâm bất đắc dĩ nhún vai, “Thật ngại, liên lụy anh!” “Bọn họ báo án, chạy nhanh lên!” Tên đại ca loạng choạng đứng dậy quát, “Ngại quá, các anh không thể đi, bằng không chẳng phải tôi bị khép tội báo án giả sao?” Viên Lãng chặn đường bọn họ. Đường cùng, vài tên cầm gậy sắt vọt lên, Lâm Lâm đứng một bên, cúi đầu tránh thoát một gậy, sau đó vung một quyền đánh vào bụng tên đó, thừa dịp đoạt gậy sắt, dùng nó tiếp đòn của một cây gậy khác, đồng thời tung một cước… Cảnh sát đã bao vây bốn phía. Khi cảnh sát tới, hai người bọn họ đã giải quyết hết bọn trộm, mười mấy người quỳ rạp trên đất, khóc thét. Lâm Lâm làm động tác thư giãn hai tay, nhiều người như vậy, không bị trúng đòn là không có khả năng. Viên Lãng cũng xoay bả vai, đi đến bên người Lâm Lâm, “Cô không sao chứ?” “Không có gì, chỉ trúng hai gậy, đau hai ngày là hết” Lâm Lâm vừa xoa cánh tay, vừa cười trả lời, “Còn anh?” “À, bả vai không chú ý bị trúng một đòn!” Viên Lãng trả lời. Vài anh cảnh sát đến áp giải bọn trộm lên xe, vừa vặn nhét đủ hai chiếc. Về phần Lâm Lâm và Viên Lãng, bọn họ đành phải chờ cảnh sát điều động xe khác đến đón về đồn để hợp tác điều tra. “Xin chào, tôi tên là Trịnh Trần Lâm, cám ơn anh trợ giúp!” Lâm Lâm giơ tay chào Viên Lãng, “Xin chào, tôi là Viên Lãng, không cần khách khí như vậy, loại sự tình này, nếu gặp đương nhiên sẽ ra tay!” Viên Lãng cười bắt tay Lâm Lâm, cảm giác không giống với tay của một cô gái bình thường, rất có lực. “Thực xin lỗi, để hai người chờ lâu, mời lên xe!” Cảnh sát đến bên cạnh cắt ngang câu chuyện của hai người, mời họ lên xe. Ở đồn cảnh sát, hai người ngồi cùng một chỗ chờ lấy lời khai, “Giấy chứng nhận!” Khi cảnh sát mời hai người cung cấp giấy chứng nhận, cả hai giấy chứng nhận sĩ quan cùng lúc xuất hiện trên bàn. Hai người đồng thời nhìn đối phương, “Ha ha, xem ra phải giới thiệu một lần nữa, 86749, trung tá quân đội Viên Lãng!” Viên Lãng cười nói. “Sư đoàn 4944, trực thuộc trinh sát thiết giáp doanh, trung tá Trịnh Trần Lâm!” Lâm Lâm ngây người một lát mới trả lời. “Cả hai đều là trung tá?” Sĩ quan cảnh sát kiểm tra giấy chứng nhận đột nhiên hỏi, “Có vấn đề gì sao?” Lâm Lâm cười hỏi ngược lại, “Anh có thể đến quân đội kiểm chứng!” Lâm Lâm tiện đà nhắc. Viên Lãng cười quan sát nữ trung tá trước mắt, kỳ thực anh cũng thực bất ngờ, nhìn cô chỉ khoảng hai mươi tuổi, nếu không tận mắt thấy giấy chứng nhận sĩ quan của cô, anh còn cho rằng cô nhiều nhất cũng chỉ là một sĩ quan cấp uý, thật không ngờ cô cũng là trung tá, còn thuộc trinh sát thiết giáp doanh, quả nhiên Cao Thành luôn có những binh lính khiến người khác phải kinh hỉ. Sĩ quan cảnh sát không nói gì thêm, chuyên tâm ghi chép lí lịch trên giấy chứng nhận, về phần thật giả, hắn biết phân biệt, ít nhất hai tờ giấy trên tay hắn tuyệt đối là thật. Còn về phần quân hàm, xem tình huống hỏi lại đi. Sau khi cho lời khai, đại khái hiểu biết phần nào sự tình, Viên Lãng suy nghĩ, nếu anh không hỗ trợ, với thân thủ của cô, hẳn là có thể toàn thân trở ra, ngay lúc Viên Lãng muốn hỏi cô thì sĩ quan cảnh sát đã hỏi, “Trịnh trung tá, nghe mấy người kia nói là bị cô đánh? Là thật sao?” “Anh muốn hỏi vì sao tôi lợi hại như vậy?” Lâm Lâm cười cho thấy sự hiểu biết của mình, “Là quân đội đã dạy tôi, cho nên, tôi dùng nó để đối phó bọn xấu!” Lâm Lâm chưa từng giải thích nhiều lời, đương nhiên, đối với lời giải thích của cô, Viên Lãng cũng không tin tưởng, những thứ này không phải một sớm một chiều là có thể học được, hơn nữa nhìn bản lĩnh của cô, ít nhất cũng có công lực mười năm, không biết anh có thể đánh thắng cô không, Viên Lãng đột nhiên có ý nghĩ kì quái này. Đến khi sĩ quan cảnh sát hỏi Viên Lãng, 86749 là gì, Viên Lãng liền cười tươi rồi trả lời không thể nói. Mệt nhọc nửa ngày, rốt cục cũng xong, lúc tiễn hai người ra về, sĩ quan cảnh sát nói tùy thời có thể sẽ tìm hai người tới làm chứng, Lâm Lâm thì cười nói hoan nghênh bất cứ lúc nào, còn Viên Lãng thì nói nếu có thể tìm được anh, anh sẽ tới, chẳng qua là, chỉ với một dãy số quân đội, ai biết chỗ nào mà tìm. Ra cửa, Lâm Lâm mở bản đồ ra, rồi nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, không đủ để đi ngắm phong cảnh, chỉ có thể đi mua vài thứ, sau đó trở về quân doanh ăn cơm chiều. “Hazz!” Lâm Lâm thực khó chịu, “Làm sao vậy?” Viên Lãng nghe được Lâm Lâm thở dài hỏi. “Không có gì, bị vỡ kế hoạch!” Lâm Lâm nhún vai nói. “À?” Viên Lãng cũng nhìn đồng hồ, “Còn chút thời gian, tôi mời cô uống trà, thế nào?” “Ha ha, uống trà thì không cần, có gì muốn hỏi thì hỏi đi!” Lâm Lâm biết Viên Lãng hẳn là có vấn đề, cho nên, cô cảm thấy không cần phải quanh co, cứ nói thẳng. “Không sai!” Viên Lãng nở nụ cười, “Nếu tôi không chen chân vào, mấy tên đó cô hẳn là có thể đối phó?” “Ha ha, cũng không thể nói như vậy, tôi thấy cũng phải có vài phần vận khí!” Lâm Lâm khiêm tốn nói. “Tôi có xe, cô có cần tôi đưa về không?” Viên Lãng đột nhiên nói sang chuyện khác, “Không cần, tôi còn muốn mua vài thứ rồi mới về, cám ơn anh!” Lâm Lâm từ chối, gật đầu chào, xoay người rời đi. Viên Lãng nhìn theo bóng lưng của Lâm Lâm, tuy rằng anh rất muốn hỏi cô rất nhiều vấn đề, nhưng lại nhớ ra, dù sao cô cũng là lính của Cao Thành, rất nhanh anh có thể biết những gì anh muốn biết. Cô gái này rất có ý tứ, không hỏi anh thuộc binh đoàn nào, vì sao chỉ có quân hàm cùng mã số, chẳng lẽ cô không hiếu kỳ sao? Trẻ như vậy đã là trung tá, hẳn là bằng cấp rất cao đây. Bằng không không có khả năng trở thành trung tá, không biết có phải lính kỹ thuật hay không, rất có ý tứ… Dựa theo bản đồ, Lâm Lâm tìm được một hiệu sách, giúp Cam Tiểu Ninh mua vài cuốn tư liệu ôn tập, rồi đến siêu thị, mua một đống đồ ăn, khi kiểm tra tiền trong túi, tính tính, cô quyết định ngồi xe buýt trở về quân doanh. Hôm nay coi như cũng là một ngày không tồi, bất quá cánh tay hơi đau, trở về phải thoa rượu hoa hồng. Viên Lãng? Trực giác nói với cô đây là một người đàn ông nguy hiểm, lại có chút thần bí, ra chiêu hung tàn, thân thủ không sai…