Binh Lâm Thiên Hạ
Chương 729 : Binh đến Tây Thành
Từ huyện Hạ Biện đi thẳng đường lên bắc, quân Hán chỉ mất gần 2 năm để xây dựng hai tòa quân thành làthành Phong Vân và thành Kỳ Sơn, cộng với thành Hạ Biện, Lịch thành, Tây Thành vốn có đã được liên kết thành một thể thống nhất. Hơn nữa, giữa các quân thành lại xây dựng 6 tòa thành bảo là các điểm tị nạn, tạo thành những mắt xích liên hoàn vận chuyển vật tư lương thực hoàn chỉnh.
Đây là cơ sở để quân Hán bắc chinh, nếu không có sơ sở này, cho dù quân Hán có xuất binh thêm mấy lần nữa, dù có công chiếm được Lũng Tây cũng không thể sống yên, cuối cùng cũng phải rút lui mà thôi.
Nhưng những mắt xích vận chuyển này không phải chỉ để bắc phạt mà còn để nối liền Ba Thục, Hán Trung và Quan Lũng, đảm bảo cho quân Hán chiếm lĩnh Quan Lũng lâu dài, đây cũng là nguyên nhân sâu xa mà Lưu Cảnh lựa chọn con đường bắc phạt.
Ba ngày sau, Lưu Cảnh dẫn theo 6 vạn quân tinh nhuệ, đại quân đã đến Tây Thành. Lúc này Tây Thành đã có 2 vạn quân đội chiếm đóng, như vậy đã có 8 vạn quân Hán chiếm đóng ở đây.
- Tuy quân Tào có 15 vạn người nhưng đã mất đi 2 vạn kỵ binh người Đê, hơn nữa có khá nhiều chiến lược yếu địa quan trọng, binh lực phải phân tán. Binh lực một tuyến của quân Tào cũng khoảng 10 vạn người, cơ bản là ngang hàng với chúng ta.
Trong đại đường quân nha ở Tây Thành mọi người bắt đầu khởi động, tất cả Nha tướng đã tụ tập lại, nghe chủ soái là Lưu Cảnh phân tích việc quân trước mắt. Giữa hành lang có để một tấm giá gỗ, trên giá gỗ có treo bức bản đồ rất lớn. Lưu Cảnh dùng que gỗ chỉ vào bản đồ nói với mọi người:
- Trước mắt quân Tào chủ lực tập trung ở Ký Thành và Thượng Phương Cốc, có 5 vạn quân chiếm đóng, các chư quân còn lại đóng ở các pháo đài. Nếu ta đoán không sai, trước mắt quân Tào bố trí quân như vậy chỉ để giằng co, một khi đại quân của chúng ta lên bắc, tất nhiên là quân Tào cũng sẽ tăng binh lực cho Thượng Phương Cốc, hiện tại Thượng Phương Cốc chắc không chỉ có 5 vạn binh lực.
Nói đến đây, Lưu Cảnh liếc mắt nhìn mọi người, thấy ai cũng hết sức chú ý lắng nghe, ánh mắt tràn đầy sự mong chờ, hắn lại chậm rãi nói:
- Nhưng chúng ta nhất định phải nhận rõ thế cục, sự tương đương về binh lực chỉ ở thế tạm thời. Tào Tháo sẽ đến rất nhanh, ít nhất lão cũng sẽ dẫn theo 2 vạn Hổ báo thiết kỵ đến trợ chiến. Từ khi binh lực có sự đối lập, chúng ta sẽ không chiếm ưu thế nữa, hơn nữa Tào Tháo đã trải qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm phong phú, sẽ không dễ bị u mê, lại có Tuân Du là chủ mưu phụ trợ. Chiến dịch này chúng ta muốn thắng quân Tào là vô cùng khó khăn, cho nên dù thế nào cũng phải có ý chí và sức chiến đấu bền bỉ. Không cần nghĩ đến chúng ta có thể chiến thắng quân Tào dễ dàng như trước đây, bây giờ là ở phương bắc, mọi người phải quên trận chiến Xích Bích đi, các vị đang ngồi đây phải chuẩn bị tâm lý chết trên sa trường. Điểm quan trọng của trận chiến này là chúng ta có thể lên bắc hay không.
Hành lang hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều lắng tai nghe Lưu Cảnh phát biểu, tâm trạng của họ bắt đầu nặng nề, ý thức được trận chiến này sẽ vô cùng tàn khốc.
Cuối cùng Lưu Cảnh lại nói:
- Các vị ngồi đây quân chức thấp nhất cũng là Nha tướng, các ngươi không phải là binh lính bình thường, sĩ khí của các ngươi không dễ bị dao động nhưng lời nói của ta hôm nay các ngươi không được đi nói với binh lính, không cho phép làm lòng quân nao núng. Nếu ai dám nói ra ảnh hưởng đến lòng quân, ta nhất định sẽ trảm không tha!
Các tướng nghiêm nghị, cùng khom người thi lễ:
- Tuân lệnh!
Các tướng lính giải tán, trong đại trướng chỉ còn lại Hoàng Trung, Triệu Vân, Trương Nhậm, Mã Siêu, Bàng Thống, Pháp Chính và mấy vị quan cao văn võ trung tâm. Lúc này Hoàng Trung cười nói:
- Buổi nói chuyện này của Châu mục khiến rất nhiều tướng lĩnh thay đổi sắc mặt, ta thấy lúc đầu có rất nhiều người đã bắt đầu nóng ruột muốn thử, cuối cùng vẻ mặt của họ đều biến thành rất nghiêm trọng.
Lưu Cảnh hừ lạnh một tiếng nói:
- Kiêu binh tất bại, từ trước chúng ta đánh bại quân Tào ở phía nam quá dễ dàng, khiến mọi người có suy nghĩ khinh địch. Nếu không làm suy nghĩ này của họ mất đi, thì việc bắc chinh của chúng ta sẽ thất bại.
Lúc này Mã Siêu ở bên mới tiếp lời nói:
- Thực ra Hổ báo kỵ binh ở Ký Thành có một khoảng đất trống để phát huy, Thượng Phương Cốc không được, kỵ binh không chịu được hạn chế về địa hình quá lớn, chúng ta cũng không cần phải tấn công Thượng Phương Cốc quá gấp, không cần phải lo lắng về viện quân Hổ báo kỵ của Tào Tháo.
Mã Siêu đầu hàng Lưu Cảnh đã được hai năm, thời gian trôi đi,ndã tâm của y sớm đã tiêu tan. Hơn nữa, y lại cưới Quả tỷ Lưu Hổ có quan hệ thông gia với Lưu Cảnh, cũng đã bắt đầu trung thành với hắn. Đương nhiên y cũng được Lưu Cảnh trọng dụng, trước mắt y là Phó tướng của Hoàng Trung.
Lần này bắc chinh, thực tế quân Hán dohai đội quân tạo thành. Một đội là Ba quân do Hoàng Trung chỉ huy, khoảng hơn 3 vạn người. Một đội là Hán trung quân của Triệu Vân, cũng có 3 vạn người. Hơn nữa, 2 vạn quân của Lưu Cảnh thuộc quân Kinh Châu đã hợp thành 8 vạn đại quân. Cho nên Lưu Cảnh muốn đích thân đảm nhiệm chức chủ soái, cũng làm thống soái cho hai đội quân này.
Lưu Cảnh nhìn Mã Siêu khen ngợi, sắc mặt hắn tươi cười:
- Nếu sợ quân Tào, ta đã không bắc chinh, ta chỉ nói cho các tướng về ưu điểm của quân Tào chứ không nhắc đến nhược điểm của họ. Trên thực tế, Tào Tháo bố trí 20 vạn đại quân ở Quan Lũng, chỉ còn 7, 8 vạn quân tinh nhuệ, phần lớn quân đội được chiêu mộ sau đại chiến Xích Bích, sức chiến đấu của chúng cũng không đáng sợ. Còn chúng ta tuy là quân phía nam nhưng lại có được đội quân tinh nhuệ. Ví dụ như trọng giáp bộ binh có thể tiến hành tác chiến đặc thù, Ưng kích quân 1 chọi 10. Vô Đương phi quân giỏi về tác chiến ở vùng núi, còn Thương nỏ quân không sợ cung tên, lực xung phong rất mạnh, quân Tào không có được như vậy. Sức mạng của quân ta ngang ngửa với quân Tào, thậm chí yếu lược của chúng ta còn hơn họ một bậc, đây chính là lợi thế để chúng ta dám lên bắc.
Triệu Vân cũng mỉm cười nói:
- Châu mục nói không sai, khiến lòng tin của người ta tăng lên gấp bội, ta cảm thấy điểm quan trọng là chúng ta là phải giải quyết vấn đề lương thực, điều này cũng đã khiến chúng ta vào thế thất bại rồi.
Lưu Cảnh gật đầu nói:
- Cho nên trận chiến đầu tiên của chúng ta là Thượng Phương Cốc, đây là một cuộc chiến cứng rắn, chúng ta phải chiếm được ưu thế địa lợi, có thể từ trên nhìn xuống được khe Vị Thủy. Mọi người cùng thảo luận một chút, trận chiến đầu tiên của chúng ta nên đánh thế nào?
Thượng Phương Cốc nằm ở phía bắc Tây Thành khoảng 50 dặm, là cửa ra vào của Kỳ Sơn, cũng là đường núi cao hiểm trở. Từ Thượng Phương Cốc nhìn về phía bắc là lòng chảo rộng gần trăm dặm. Lấy được Thượng Phương cốc cũnguộn thành một thế từ trên cao nhìn xuống huyện Ký.
Chính vì vị trí chiến lược vô cùng quan trọng của Thượng Phương Cốc mà quân Tào rất coi trọng nơi này. Ở chỗ đất trống họ đã xây dựng 3 doanh trại phân bố theo hình chữ “Phẩm”, có 5 vạn quân chiếm đóng.
Sở dĩ phải xây dựng 3 doanh trại cũng không phải là vì cần một chiến thuật gì mà là do địa thế quyết định của Thượng Phương Cốc. Quân Tào không có cách nào để tìm được một vị trí trống xây một đại doanh, cho nên chỉ có thể tách quân đội ra trong phạm vi 10 dặm.
Kiểu tách quân này có ưu điểm. Đầu tiên là hình thành thế góc, 3 doanh trại hỗ trợ cho nhau, viện trợ cho nhau. Tiếp theo là chiếm được nơi thoai thoải của Thượng Phương Cốc sẽ khiến quân Hán không thể đóng quân yên ổn được.
Tuy nhiên khuyết điểm cũng rất rõ ràng, ba doanh trại này cách nhau 4-5 dặm. Khoảng cách giữa chúng lại không phải là những con đường lớn bằng phẳng mà là đường núi gập gềnh, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ cứu viện. Nói tóm lại, chính là dễ dàng bị quân Hán tiêu diệt từng phần một.
Như lời phán đoán của Lưu Cảnh, lúc quân Hán chủ lục đến Tây Thành, Tuân Du cũng dẫn theo 2 vạn quân chạy đến Thượng Phương Cốc làm cho số quân Tào ở đây lên đến 7 vạn người.
Chủ tướng của Thượng Phương cốc là Hạ Hầu Đôn, phó tướng là Từ Hoảng, Tuân Du làm quân sư. Nhưng trên thực tế, các quyết sách nằm trong tay Tuân Du, thậm chí 20 vạn đại quân ở khu Quan Lũng cũng do Tuân Du thống lĩnh. Còn Tào Thực chỉ là chủ soái trấn thủ Trường An trên danh nghĩa.
Nói từ phương diện khống chế tuyệt đối về quân đội, bình thường Tào Tháo sẽ không giao 20 vạn quân cho người ngoài, nhưng ngăn chặn quân Hán bắc chinh lại quá mức quan trọng, Tào Tháo sợ Hạ Hầu Đôn và Tào Nhân không phải là đối thủ của Lưu Cảnh, cho nên quyết sách cuối cùng của lão là giao quyền cho Tuân Du. Đương nhiên, quân đội cụ thể lại do Hạ Hầu Đôn và Tuân Du nắm giữ.
Hạ Hầu Đôn dẫn Tuân Du lên vào đại trướng, không đợi Tuân Du kịp hỏi, Hạ Hầu Đôn đã sốt ruột nói:
- Thám tử Tây Thành đưa tin tình báo đến, Lưu Cảnh đích thân dẫn theo gần 6 vạn đại quân đã đến Tây Thành. Lại thêm quân đội Tây Thành của Hoàng Trung, như vậy tổng số quân Hán đã đạt đến mức 8 vạn, khả năng sẽ phát động tấn công chúng ta.
Tuân Du gật đầu nói:
- Điều này đã nằm trong dự đoán của ta, cho nên ta mới vội vàng đến đây.
Y bước nhanh lên trước sa bàn, nhìn địa hình kĩ một chút rồi lại chỉ vào cốc đạo cách đó khoảng 10 dặm hỏi:
- Lần trước ta bảo Nguyên Nhượng tướng quân phát quang cây côi ở cốc đạo này, đã làm chưa?
Hạ Hầu Đôn khẽ mỉm cười nói:
- Quân sư yên tâm, ta đã phát quang cây cối ở cốc đạo đó rồi, dùng trúc doanh, bên trong là khu đất trống.
Lúc này, Từ Hoảng ở bên cạnh không hiểu liền hỏi:
- Xin hỏi, vì sao quân sư phải phát quang cây cối. Đợi quân Hán đi vào cốc đạo chúng ta có thể thiêu cháy kẻ thù, cây cối làm chất dẫn cháy chẳng phải là rất tốt sao?
Tuân Du cười lắc đầu nói:
- Công Minh chỉ biết một, xuất thân của Lưu Cảnh chính là chơi với lửa. Luận về sự thành thạo hỏa công chúng ta không bằng quân Hán. Sao hắn có thể dễ dàng trúng kế của ta chứ? Nhưng thực ra nếu để lại cây cối quân Hán sẽ có chỗ ẩn nấp, khiến chúng ta không thể nắm được vị trí của chúng ngược lại sẽ dễ bị đánh lén hơn. Hơn nữa nếu quân Hán cùng kế hỏa công thì cây cối này sẽ là tai họa ngầm cho chúng ta.
Lúc này Từ Hoảng mới hiểu liền khom người nói:
- Ty chức suy nghĩ không chu toàn, cảm thấy thật hổ thẹn, đa tạ quân sư đã giải nghi hoặc.
- Công Minh không cần hổ thẹn, hiểu ra bất cứ chuyện gì cũng có cái tốt, cái xấu. Thực ra Công Minh nghi ngờ cũng rất chính xác, phát quang cây cối đúng là chúng ta đã mất đi cơ hội hỏa công quân Hán. Chỉ có điều Lưu Cảnh luôn có kế sách lạ. Bao gồm cả Pháp Chính và Bàng Thống cũng chủ trương thắng bằng kế lạ, ta mới phải phát quang cây cối để Lưu Cảnh không thể sử dụng kỳ binh được. Nhưng chúng ta có được địa lợi, loại tác chiến cứng rắn chỉ có lợi cho chúng ta, điều này ta tin chắc rằng Lưu Cảnh hiểu rất rõ.
Nói đến đây, Tuân Du chỉ vào Mộc Môn Cốc ở phía đông Tây Thành tiếp tục nói:
- Nếu Lưu Cảnh không muốn chiến đấu cứng rắn với chúng ta thì hắn chỉ có một con đường, tức làphải hướng đông, đi Thượng Khê đạo đi đến quận Quảng Ngụy, nếu thực tế hắn quyết định như vậy thì hắn phải đối mặt với pháo đài Mộc Môn Cốc. Hơn nữa ta biết rằng, Lưu Cảnh nhất định sẽ phái binh đến Mộc Môn Cốc.
- Vì sao quân sư lại khẳng định như vậy?
Lúc này Hạ Hầu Đôn không hiểu.
Tuân Du bỏ cây gậy gỗ xuống vuốt râu đắc ý nói:
- Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Tại sao Lưu Cảnh lại mang hai đội quân của Hoàng Trung và Triệu Vân cùng đến một lúc, không phải là muốn chia binh tác chiến sao? Một đường hướng bắc, một đường hướng đông, kế hoạch của hắn, ta sớm đã tường tận rồi.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
119 chương
219 chương