Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 47 : Huấn luyện tàn khốc

Cho dù là Lưu Cảnh hay Triệu Vân năm đó, gân cốt bọn họ đều không thể phát triển thêm, gần như đã định hình. Nhưng tiềm năng trên người họ lại chưa được thể hiện, nói một cách dân dã là chưa “moi ra được”, loại tiềm năng này thật ra ai cũng có, chẳng qua ít nhiều khác nhau mà thôi. Ngọc chân nhân chế tạo thành công dược vật đặc biệt kích phát tìm lực, có một cái tên khác là dễ nghe - rượu Tẩy Tủy và Dịch Cân đan, tác dụng của nó chính là kích tích tiềm năng con người. Cho nên mỗi lần dùng thuốc xong, Lưu Cảnh đều cảm thấy một lực lượng vô cùng vô tận di chuyển trong người, nhưng rất nhanh cảm này biến mất. Chỉ có cách huấn luyện nghiêm chỉnh, khổ công mới có thể sử dụng được nguồn lực lượng này như ý, biến loại lực lượng không bình thường thành bình thường. Điều này khá giống với việc luyện tập của vận động viên cử tạ đời sau, mục đích của Ngọc chân nhân chỉ có một, đó là lôi ra toàn bộ tiềm năng của Lưu Cảnh, khiến lực lượng của hắn tăng lên gấp bội, có lực nghìn cân mới có thể thực sự luyện tập công pháp Lạc Phượng, sau đó là luyện Bách Điểu Triều Phượng thương, đây gọi là vòng tròn tương hỗ. Buổi tối hôm đó, Lưu Cảnh bị mấy tiểu đạo sĩ khênh vào Thanh Trúc quan, sau khi dùng thuốc xong, cái cảm giác mệt mỏi cực độ khiến Lưu Cảnh cảm thấy mình sắp chếp đến nơi, ngay cả chính bản thân hắn cũng không nhớ rõ mình đã chạy bao nhiêm dặm đường, trèo mấy ngọn núi. Theo cách mà Lưu Cảnh hiểu, luyện công phải tiến hành từ từ, từ lượng chuyển sang chất, nhưng Ngọc chân nhân không làm như vậy, bắt hắn dùng thuốc ba lần một ngày, ép cho tới khi hắn kiệt sức mới thôi. Ùm! Cởi bỏ quần áo ném ra ngoài, tung mình nhảy vào trong cái nồi sắt rộng chừng một trượng, một tiểu đạo sĩ bận rộn thêm củi dưới đáy nồi, ngọn lửa bùng cháy khiến nồi sát bốc hơi nghi ngút. Một tiểu đạo sĩ liên tục bỏ thảo dược đã chế biến vào trong nồi, trông không khác gì đang nấu một nồi canh thịt người thơm phức. Thật ra trong nồi sắt có để một cái ghế trúc, giúp da của Lưu Cảnh không bị tiếp xúc với thành nồi nóng bỏng, chỉ phải chịu được nước sôi sùng sục. Lưu Cảnh như mất hết tri giác với những tác động từ bên ngoài, hắn không cảm giác sự nóng bóng của nước, hắn chỉ cảm thấy mình đang đau đớn như ở trong địa ngục, giống như mình rớt thẳng xuống mười tám tầng địa ngục. Ngọc chân nhân đưa tay thử độ nóng của nước, thấy đã đủ đổ liền bảo với đạo sĩ nhóm lửa: "Rút củi, không đun nữa." "Tiên trưởng, công tử cần ngâm bao lâu?" Một tiểu đạo sĩ hỏi. "Ít nhất một giờ, đợi lát nữa thay nước ấm rồi đun tiếp”. Dùng nước sôi thêm thảo dược là giúp Lưu Cảnh giải trừ mỏi mệt, khôi phục thể lực, giúp hắn tiếp nhận được huấn luyện cường hóa ngày hôm sau. Loại huấn luyện ma quỷ này phải kéo dài một tháng mới chuyển thành huấn luyện bình thường dài ngày. "Chân nhân, sáng mai cháu. . . bắt đầu khi nào?" Lưu Cảnh nằm ở trong nồi thuốc mất sức hỏi. "Canh tư sáng mai thức dậy, chúng ta leo núi." Ngọc chân nhân cười híp mắt trả lời. ... . . . Lưu Kỳ biết Lưu Cảnh đã tới Long Trung nhưng lại không biết hắn ở chỗ nào? Phải mất tới năm lần đến Long Trung, Lưu Kỳ mới tìm được Lưu Cảnh ở Thanh Trúc quan. Lưu Cảnh không để cho Lưu Kỳ biết hắn đang luyện võ nên dẫn đối phương tới thị trấn. "Huynh trưởng, quân đội của Lưu hoàng thúc trở về chưa?" Lưu Cảnh cười hỏi. "Về rồi, bọn họ bây giờ trú binh ở Tân Dã, Hoàng thúc còn hỏi tới đệ, khen đệ lập được chiến công." "Thật là đáng tiếc, không thể nghênh đón quân đội chiến thắng trở về." Hai người đi tới trấn nhỏ, Lưu Kỳ mời hắn ăn cơm trưa, Lưu Cảnh cười hỏi: "Huynh trưởng có mang tiền không, trên người đệ chẳng còn văn nào cả." Lưu Kỳ móc ra một đĩnh vàng nhỏ, ước chừng ba bốn lượng, tung tung trong tay, cười híp mắt hỏi: "Thế này đủ chứ!" "Đủ cho đệ ăn mười bữa." Hai người vừa nói vừa cười đi vào một quán rượu, Lưu Kỳ nhanh chóng bị sức ăn của Lưu Cảnh làm cho kinh ngạc, trợn mắt há mồm, bữa cơm này, Lưu Cảnh lại ăn năm cân thịt, hai thăng gạo, thật là làm hắn không tưởng tượng nổi. "Cảnh đệ, sao. . . . lượng cơm của đệ lại kinh khủng như vậy?" Lưu Cảnh cười khổ, nếu như Lưu Kỳ biết lượng vận động mỗi ngày của hắn tăng gấp 10 lần thì chắc sẽ không kinh ngạc. "Gần đây cơ thể phát triển nhanh quá. Đệ ăn rất nhiều, chính bản thân đệ cũng đang kỳ quái đây." Lưu Cảnh hàm hồ trả lời. Lưu Kỳ tới đây còn có chuyện quan trọng hơn, việc Lưu Cảnh ăn nhiều cơm chẳng qua chỉ là ngoài ý muốn, kinh ngạc một lúc rồi hắn trầm ngâm nói: "Cảnh đệ, chuyện đệ rời phủ cha ta rất áy náy, cha ta bảo ta tìm đệ, biểu đạt sự áy náy và quan tâm tới đệ, hi vọng đệ hiểu nỗi khổ tâm của ông ấy." Lưu Cảnh gật đầu: "Đệ có thể hiểu nỗi khó xử của bá phụ, thanh quan khó xử chuyện nhà mà! Mâu thuẫn trong gia đình khó nói ai đúng ai sai lắm." Lưu Kỳ không ngờ Lưu Cảnh lại hiểu lý lẽ như vậy, lo lắng trong lòng hắn mấy hôm nay bay như một ngọn gió, thoải mái hẳn. Lưu Kỳ ha hả cười nói: "Nếu như cha ta biết đệ hiểu chuyện như vậy chắc sẽ rất cao hứng, thật ra thì chuyện này không có lỗi của đệ, nguyên nhân là ở việc liên hôn giữa đệ và Thái gia." "Đệ không muốn làm đám cưới với Thái gia, đệ cũng đã nói với bá phụ rồi." "Ta biết." Lưu Kỳ thở dài: "Thật ra thì Thiếu Dư cũng không thích đệ, từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, cần một người bao dung, hay nói cách khác là cần một ông chồng tính khí ôn hòa, có thể tha thứ, hai người mặc dù miễn cưỡng thành thân thì tương lai cũng sẽ rất khó sống chung." Lưu Cảnh yên lặng gật đầu, Lưu Kỳ nói rất chuẩn. Hai người yên lặng chốc lát, Lưu Kỳ lại hỏi: "Vậy đệ định làm gì?" "Còn có thể làm gì nữa?" Lưu Cảnh cười khổ: "Đệ chắc chắn không đồng ý, bá phụ ép đệ thì đệ dành phải về quê ở Sơn Dương vậy." "Thật ra thì không cần thiết làm như vậy, nếu đệ đã tỏ thái độ kiên quyết thì cha ta sẽ không ép đệ, nhưng ta cảm thấy nếu đệ cưới Thiếu Dư sẽ có rất nhiều chỗ tốt, ta khuyên đệ nên suy nghĩ một chút!" Trong lòng Lưu Kỳ rất mâu thuẫn, một mặt hắn hy vọng Lưu Cảnh buông bỏ mối hôn sự này, không tranh đoạt Thiếu Dư với hắn, nhưng mặt khác hắn lại lo lắng Nhị đệ với sự ủng hộ của mẹ cưới được Thiếu Dư, nhận được sự trợ giúp từ Thái gia, uy hiếp tới địa vị thế tử của hắn. Cho nên hắn vừa hy vọng Lưu Cảnh có thể đồng ý mối hôn sự này, đoạn tuyệt hi vọng của em trai, nhưng cũng hi vọng mình có thể cưới được Thiếu Dư, loại lo lắng được mất này khiến cách nói của Lưu Kỳ trước sau có mâu thuẫn. "Huynh trưởng còn muốn nói chuyện gì nữa không?" Lưu Cảnh không muốn nhắc tới chuyện đám cưới nữa, chuyển đề tài hỏi. "Còn, đó chính là vấn đề ăn ở của đệ, ý của cha ta là định phong cho đệ một chức vị." Chuyện này khiến Lưu Cảnh cảm thấy rất hứng thú, bây giờ hắn thiếu nhất là tiền, sức ăn quá lớn, Thanh Trúc quan không nuôi nổi hắn, số vàng trong tay hắn thì không nhiều, chắc chắn sẽ không cầm cự được lâu. Quan trọng hơn là số tiền cần mua thuốc của hắn quá lớn, số thuốc mà Ngọc chân nhân mang tới chỉ có thể dùng trong một tháng, một tháng sau, hắn sẽ phải tự nghĩ biện pháp. Còn chuyện phong chức, hắn đã trông ngóng lâu rồi, đây chính là con đường nhập sĩ của hắn, bắt đầu quá trình phấn đấu của bản thân. Lưu Cảnh cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, cười cười nói: "Quan trọng là sức ăn của đệ giờ quá lớn, Thanh Trúc quan đã không thể nuôi nổi cái bụng thiên sư của đệ rồi, không biết huynh trưởng định giải quyết vấn đề ăn ở của đệ như thế nào?" "Ta đã tìm cho đệ một căn nhà nhỏ ở Phàn thành, đồ dùng trong nhà cũng đã bố trí xong, lúc nào đệ cũng có thể tới đó. Về phần cơm nước, đệ có thể tới quán rượu Giang Hán ở Phàn thành để ăn cơm, tiền cơm thì đệ không cần lo lắng, ta sẽ thanh toán với họ sau." Trong lòng Lưu Cảnh hơi ngẩn ra, tại sao lại bố trí hắn ở Phàn thành? Nhưng hắn lại đổi ý, đây thật ra là vấn đề vạch ranh giới giữa đôi bên, có lẽ là danh tiếng gần đây của hắn quá nổi, ảnh hưởng tới Lưu Kỳ và Lưu Tông, cũng có thể vì hắn không chịu cưới Thái Thiếu Dư nên Lưu Biểu muốn cảnh cáo hắn một cái. Tóm lại là trong việc này có ý biếm truất, Lưu Cảnh không nhịn được cười lạnh, không lộ thanh sắc hỏi: "Vậy đệ sắp nhận chức gì?" Có lẽ là vì thẹn với việc bố trí Lưu Cảnh ở Phàn thành, giọng nói của Lưu Kỳ cũng nhẹ nhàng hơn, cười nói: "Chức vụ cụ thể đệ có thể suy nghĩ, chỉ cần không quá thì cha ta sẽ đồng ý, coi như phong thưởng cho đệ việc giết Trương Võ." Lúc này, Lưu Cảnh lại nghĩ tới một chuyện có liên quan tới việc luyện công của hắn sau này, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: "Đệ hi vọng chức mới có liên quan tới Hán Thủy." "Việc này thì không sao, ta đi nói với cha một tiếng là xong, ngoài ra, đệ định ở Long Trung bao lâu, cha ta muốn biết đệ ở Long Trung làm gì?" Lưu Kỳ nghi ngờ nhìn Lưu Cảnh. "Việc này. . . Đệ gặp một lão đạo, đang học tập thuật luyện đan của ông ấy, thời gian cần khoảng một tháng! Một tháng sau, đệ sẽ xuất hiện ở Phàn thành." Lưu Kỳ gật đầu, lấy ra ba mươi lượng hoàng kim đặt lên bàn giao cho Lưu Cảnh. ... . . . Lưu Cảnh đi thẳng về Thanh Trúc quan, hắn luyện võ đã năm ngày, cho đến ngày hôm qua, cảm giác mệt mỏi đã biến mất, hắn vô cùng cảm nhận được sự biến hóa của cơ thể. Giống như tập di chuyển mà đeo thêm tạ được tháo xuống, cơ thể của hắn bây giờ rất nhẹ nhàng, bước chân có lực, thể lực dư thừa, hắn có thể dễ dàng chạy đi chạy lại về Tương Dương mà không cảm thấy mệt mỏi. Hắn biết, đây không chỉ là kết quả của việc huấn luyện ma quỷ, còn có thêm tác dụng của thuốc do Ngọc chân nhân bào chế, loại thuốc này dường như đã kích phát tiềm năng của hắn. Bây giờ mới chỉ năm ngày, một tháng sau không biết sẽ có hiệu quả gì nhỉ? Chạy một mạch tới đạo quan, đứng xa xa đã nhìn thấy Ngọc chân nhân ở trong đình: Lưu Cảnh hưng phấn phất phất tay, chạy như bay tới. "Có biết mình trễ bao nhiêu thời gian không?" Ngọc chân nhân lạnh lùng hỏi. Lưu Cảnh gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng, Ngọc chân nhân chỉ cho hắn một khắc đồng hồ, nhưng hắn lại đi mất nửa giờ. "Cháu nguyện chịu phạt!" "Thật à?" Ngọc chân nhân lại tươi cười: "Nếu công tử đã chủ động thì ta cũng không khách khí, hôm nay sẽ phạt cậu chạy thêm hai mươi dặm." ... . . Nhưng sau đó, Lưu Cảnh biết rằng việc phạt hắn chạy thêm 20 dặm không phải là hình phạt, mà là thêm “lượng” cho việc luyện tập, nửa tháng sau, mỗi ngày hắn phải chạy 100 dặm, tương đương với một cuộc thi chạy ma ra tông đời sau. Nhưng vậy vẫn còn chưa đủ, hắn còn phải leo núi mấy chục lần, từ canh tư rạng sáng cho tới giờ Hợi buổi tối mới kết thúc, hầu như ngày nào hắn cũng bị tiểu đạo sĩ khênh vào đạo quan, bỏ vào nồi sắt nung nóng. Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lưu Cảnh đã luyện võ được hai mươi ngày, trong thời gian này, Triệu Vân tới thăm hắn hai lần, cũng mang tới cho hắn hai mươi thạch lương thực và mười con heo, đây cũng là tâm ý của Lưu Bị. Tối hôm đó, Lưu Cảnh tắm thuốc xong, cảm thấy sự mệt mỏi dần biến mất, bình thường hắn sẽ trở về nhà ngủ nhưng hôm nay lại tới trước phòng Ngọc chân nhân gõ cửa: "Chân nhân, là cháu!" "Vào đi!" Lưu Cảnh đẩy cửa vào phòng, Ngọc chân nhân đang ngồi xếp bằng, nhắm mắt minh tưởng, mặc dù Ngọc chân nhân không cho phép Lưu Cảnh gọi hắn là sư phụ, nhưng ở trong lòng Lưu Cảnh đã coi ông cụ là thầy. Lưu Cảnh tiến lên quỳ xuống, cung kính bái một lễ: "Chân nhân tìm cháu sao?" Ngọc chân nhân từ từ mở mắt cười nói: "Ta tìm công tử vì có chuyện quan trọng."