Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 43 : Người khả nghi

Lưu Cảnh nhìn Thái Tiến đi xa rồi cẩn thận ngẫm nghĩ lời của đối phương, chẳng lẽ Thái gia định âm thầm xuống tay với mình sao? Lưu Cảnh lắc đầu, hắn không tin Thái Mạo ngu xuẩn như vậy, dầu gì hắn cũng là quân sư của Kinh châu, sẽ không sử dụng thủ đoạn đại kỵ quan trường là ám toán như thế này, Lưu Cảnh hắn mất nhiều hơn được, hắn không tin Thái Mạo sẽ làm chuyện buôn bán lỗ vốn này. Chẳng qua. . . . Thái Trung loại có khả năng giấu Thái Mạo xuống tay với mình, Lưu Cảnh nhớ tới hai cái răng cửa vàng óng ánh của Thái Trung, lại nhớ tới cảnh đối phó Cam Ninh, hắn biết đối phương là người không từ thủ đoạn. Nghĩ tới đây, Lưu Cảnh cảnh giác nhìn xung quanh, bây giờ vẫn còn là sáng sớm, trên đường hầu như không có ai, liếc mãi mới thấy một ông lão bán đồ ăn. Ngoài ra, phía bên trái mười mấy bước có một cái đình, trong đình có một lão đạo sĩ đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, cạnh đình còn có một con La, nhìn bộ dáng ông cụ trông rất phong trần mệt mỏi, hình như là đi đường xa tới đây. Thấy xung quanh không có gì khả nghi, Lưu Cảnh kẹp hai chân vào bụng ngựa, chiến mã nhanh chóng rời khỏi Lưu phủ đi về phía thành đông. Khi hắn rời đi, lão đạo sĩ ngồi ở trong đình từ từ mở mắt nhìn theo bóng lưng của Lưu Cảnh, trên miệng nở nụ cười đầy thâm ý. ... . . Bến đò Hán Thủy là con đường thiết yếu đi lại giữa Tương – Phàn, nối liền bờ nam sông Hán Thủy nơi có thành Tương Dương và bờ bắc Phàn thành. Thành Tương Dương ban đầu vốn là một thành trì khống chế bến đò quân sự này, thời điểm Lưỡng Hán không có ai phát hiện ra vị trí quan trọng của nó, nhưng kể từ Lưu Biểu tới Kinh châu, dựa vào Tương Dương hiểm yếu để ngăn cản phương bắc xuôi nam, địa vị của nó mới dần được mọi người chú ý. Ở trong lịch sử Trung Quốc, khi nam bắc hình thành hai chính quyền khác nhau, Tương - Phàn lúc nào cũng bị đẩy vào chiến hỏa, cho dù là tam quốc, Nam Bắc triều, Tống – Kim hay Tống - Nguyên. Trần Lượng thời Tống (1) từng nói: Tương - Phàn đông thông Ngô Hội, tây liền Ba Thục, nam giáp Hồ Tương, bắc khống Quan Lạc, có co có dãn, phòng thủ hay tấn công đều được. (1) Trần Lượng (1143 - 1194), người huyện Vĩnh Khang, châu Lộ Vụ, Lưỡng Chiết thời Nam Tống (nay là thành phố Vĩnh Khang, khu Kim Hoa, tỉnh Chiết Giang), tên chữ là Đồng Phủ, hiệu là Long Xuyên tiên sinh, là chính trị gia, nhà triết học thời Nam Tống. Câu nói này đã lột tả được toàn bộ vị trí địa lý trọng yếu của Tương - Phàn, đây cũng là nguyên nhân chúng liên tiếp bị chìm trong chiến hỏa. Tương - Phàn tuy là một thể, nhưng nơi Lưu Cảnh ở là nơi dành cho quan phủ và gia đình quan viên, những người quyền cao chức trọng ở Tương Dương trú ngụ, văn hóa lễ nghĩa thì nhiều nhưng buôn bán không phát đạt. Mà bờ bắc Phàn thành mới là nơi tập trung của hàng hóa Kinh châu, là nơi thương nhân tụ tập, buôn bán phát đạt, các loại cửa hàng, quán rượu, lữ xá, thanh lâu, sòng bạc… đều có, mỗi ngày người qua lại như nước thủy triều, náo nhiệt vô cùng. Mà giữa hai bờ sông lúc nào cũng có đò ngang qua lại, ngày đêm không ngừng. Không biết vì nguyên nhân gì mà phủ Trấn Nam tướng quân của Lưu Biểu lại ở thành tây, nhìn ra phía đông, ở giữa có một con đường lớn Tương Miện chạy dọc thành, đây cũng là đặc điểm của thành Tương Dương, dài nhưng hẹp hai bên. Gia trạch của Lưu Biểu nằm ở vị trí giữa hai bên nam bắc, khu vực này toàn là nơi tập trung của quan lại, nơi nào cũng thấy binh lính tuần tra, phòng bị vô cùng nghiêm ngặt. Phóng ngựa chạy dọc theo con đường rẽ vào Lưu phủ, Lưu Cảnh liền đi tới đường lớn Tương Miện. Con đường này rộng năm mươi bước, ở giữa có hai hàng cây rậm rạp, giữa hai hàng cây lại có một con đường gọi là Quan Hiền đạo, chỉ dành riêng cho quan viên và danh vọng sĩ tộc đi lại. Hên hàng cây là hai con đường dành cho dân chúng phổ thông, bên trái là đường vào, bên phải là đường ra, ngày nay gọi là đường một chiều. Có thể nói đây là một trật tự quyền lực, dưới sự áp chế của quyền lực, người đi đường phải đi đúng đường của mình, nếu xảy ra chuyện dân đi đường quan, hoặc là quan dân đi lại lung tung, vậy thì nó tượng trưng cho ý nghĩa thành Tương Dương bắt đầu hỗn loạn, thậm chí Lưu Biểu đã mất đi quyền khống chế Kinh châu. Hai bên đường dành cho dân chúng đã có khá nhiều người đi lại, lui tới rất là náo nhiệt, mà trên đường Quan Hiền lại rất ít người, mặc dù đã là mùa đông nhưng vẫn chưa có tuyết rơi, hàng cây hai bên vẫn xanh ngắt. Lưu Cảnh phóng ngựa trên đường Quan Hiền, chiến mã bốn vó tung bay, một cái bóng trắng lao vun vút, Lưu Cảnh nằm rạp người ở trên chiến mã, gió hai bên thổi vù vù, chốc lát sau chiến mã đã tới cửa đông, sau đó lao như bay trên đồng bằng, tâm lý kích thích khiến Lưu Cảnh muốn gào to. ... . . . Hai canh giờ rưỡi sau, Lưu Cảnh mới quay trở về Tương Dương, mặc dù mồ hôi đầm đìa nhưng tinh thần của người và ngựa vô cùng phấn chấn. Lưu Cảnh hiện giờ không cưỡi ngựa, hắn dắt ngựa yêu đi rất chậm, Đích Lô nhẹ nhàng di chuyển, thỉnh thoảng nghịch ngợm tựa đầu cọ cọ vào mặt Lưu Cảnh, sau đó lại thở phì phì, phun ra cả nước mũi nước miếng lên mặt hắn... Lúc vào đến cửa tây, quán xá hai bên đã mở, trời cũng gần giữa trưa, mấy tửu bảo đứng ở hai bên đường mau miệng mời chào khách nhân. Chạy một buổi sáng, Lưu Cảnh đã đói bụng, hắn vỗ vào đầu ngựa, cười nói: "Ông bạn, có muốn đi uống một ly không?" Một gã tửu bảo thấy Lưu Cảnh có ý định ăn uống, vội vàng tiến lên cười nói: "Công tử, tiểu điếm có rượu ngon nhất Tương Dương, cũng mới có con cá chép câu được dưới sông Hán Thủy, cá chép nhồi hành là một món ăn nổi tiếng, giá cả khá rẻ, mời vào thưởng thức một chút!" Tửu bảo lại nhìn chiến mã của hắn vội vàng bổ sung nói: "Tiểu điếm còn có đậu đen thượng hạng mới chưng, là món ngon dành cho chiến mã." Những lời này khiến Lưu Cảnh động tâm, hắn cười ha hả: "Vì câu nói đậu đen thượng hạng của cậu, tôi sẽ tới tửu điếm dùng cơm!" Hắn tiện tay lấy mấy đồng tiền ở trong ngực kín đáo đưa cho tửu bảo cười nói: "Chăm sóc chiến mã thật tốt cho tôi, chút tiền này là phần thưởng cho cậu." Nghe tiếng leng keng trong lòng bàn tay, ánh mắt tửu bảo cười híp lại: "Công tử yên tâm đi! Tôi nhất định chăm sóc tốt cho chiến mã, hơn nữa còn buộc chiến mã ở nơi mà công tử có thể nhìn thấy." Đây là một loại quy củ bất thành văn, chiến mã quý giá không thể thả lung tung ở trong chuồng ngựa phía sau, nếu bị trộm mất thì quán rượu cũng không bồi thường nổi, cho nên mỗi cửa hàng đều có một chuồng buộc ngựa, do tửu bảo đón khách trông coi, đồng thời cũng là để cho chủ nhân có thể nhìn thấy ngựa của mình. Lưu Cảnh nhìn chuồng ngựa trước cửa, bên trong chỉ có một con La nên hắn đi nhanh vào quán rượu, ngồi xuống một bàn cạnh cửa sổ, chỉ cần thò đầu ra là thấy chiến mã của mình. Khách nhân trong quán cũng không nhiều, hiện giờ vẫn còn một nửa bàn trống, bọn tửu khách túm năm tụm ba, ngồi chung một chỗ uống rượu nói chuyện phiếm, cách hai bàn có một lão đạo sĩ đang ngồi. Người này mặc đạo bào màu xám tro cũ kỹ, đầu đội trúc quan, trông như vừa ốm sắp chết mới khỏi nhưng tinh thần lại rất tốt, hạc phát đồng nhan, có mấy phần tiên phong đạo cốt. Trước mặt lão đạo sĩ chỉ có một bàn cờ và một bầu rượu, lão đang cầm ly rượu tinh tế thưởng thức. Lão đạo này khiến Lưu Cảnh ngẩn người, sáng sớm hắn đã nhìn thấy lão ở trong đình trước cửa Lưu phủ, tại sao bây giờ lại gặp?. Trong lòng Lưu Cảnh hơi cảm thấy kỳ hoặc, chẳng lẽ lão đạo này chính là người khả nghi do Thái Trung phái tới? Nhưng hắn lại đổi ý, là lão đạo này tới quán rượu trước, nếu hắn không đến quán rượu thì bọn họ cũng không gặp nhau, có lẽ đây chỉ là một loại trùng hợp. Lưu Cảnh ngồi xuống gọi mấy món thức ăn và một bầu rượu, hắn lại thò đầu nhìn chiến mã, tửu bảo đang mang một nồi đậu đen tới cho chiến mã ăn, sau đó lại mang tới một thùng nước trong. "Thất phu vô tội, hoài bích có tội!" Cách đó không xa, lão đạo đang nói thầm một mình. Người lão đạo này đang nói mình đây! Lưu Cảnh không khỏi cười khổ một tiếng, kể từ khi có con chiến mã này, cuộc sống của hắn không còn sự vô âu vô lo như trước, hắn biết có rất nhiều người đang dòm ngó con ngựa này, chỉ hơi mất cảnh giác là có người sẽ trộm mất ngay. Nhiều khi Lưu Cảnh còn bật dậy lúc nửa đêm vì không yên tâm về chiến mã của mình, thậm chí hắn còn nghi Lưu Tông cũng có ý định hạ thủ, bởi vì hắn lấy ánh mắt Lưu Tông nhìn con ngựa này đầy tham lam. Với thực lực của hắn bây giờ, muốn giữ con ngựa này đúng là vô cùng khó khăn, chỉ đành dồn hết tâm huyết là được. Lưu Cảnh nhìn lão đạo sĩ có lòng tốt cười một tiếng, lại bưng ly rượu lên, trong lúc hắn đang uống thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ngựa hí dài, ngay sau đó tiếng kêu hoảng sợ của tửu bảo: "Dừng lại, đây là ngựa của người khác!" Lưu Cảnh vội vàng thò đầu nhìn lại, chỉ thấy con ngựa của hắn đã bị một đại hán cởi dây thừng, tửu bảo bị đánh ngã trên đất, đại hán cầm dây cương, ý đồ phóng người lên ngựa, nhưng con ngựa của hắn lại giãy dụa lung tung, không để cho đại hán cưỡi được. Lưu Cảnh giận dữ, hắn cầm đao chạy xuống lầu, vừa mới chạy ra quán rượu đã thấy đại hán kia cưỡi lên được lưng Đích Lô, vung roi vụt vào mông ngựa một cái, chiến mã bị đau, vó trước nâng lên thật cao, hí lên một tiếng đau đớn. Mắt thấy chiến mã sắp bỏ chạy, mà Lưu Cảnh lại còn cách chiến mã tới hơn hai chục bước, dù hắn có cố hết sức cũng không kịp. Ánh mắt Lưu Cảnh đỏ lên, đao trong tay ném thẳng vào tên trộm ngựa, tên trộm ngựa né người tránh thoát, hai chân kẹp chiến mã một cái, Đích Lô bị buộc phải chạy đi. Nhưng khi Đích Lô mới chạy được mấy bước, bỗng nhiên có một bóng xám từ trên trời hạ xuống, giống như chim ưng nhẹ nhàng đạp chân vào lưng ngựa, chỉ nghe kêu đau một tiếng, tên trộm ngựa kia đã rơi đài. Chiến mã nhanh chóng ngừng lại, Lưu Cảnh thấy người khống chế chiến mã lại chính là lão đạo sĩ kia, lão cười híp mắt nhìn Lưu Cảnh, trong đôi mắt long lanh lóe lên một loại ánh sáng khiến người khác tín nhiệm. Lưu Cảnh buông lỏng thân mình, hướng lão đạo khom người thi lễ một cái, ánh mắt hắn lại rơi vào tên trộm ngựa, trong mắt tỏa ra sát cơ kinh người, hắn tiến lên mấy bước, một tay tóm tóc kéo lê đối phương rồi một tay nhặt chiến đao trên đất. "Công tử Cảnh tha cho tôi một mạng!" Tên trộm ngựa hoảng sợ quát to: "Tôi bị buộc phải làm theo lệnh người ta, là bất đắc dĩ mà thôi." Lưu Cảnh kề chiến đao vào cổ đối phương, nghiêm nghị quát lên: "Là ai xúi giục mày, nói!" "Tôi không thể nói, mong công tử tha cho tôi!" Lưu Cảnh giơ tay chém xuống, một đao chặt đứt tay trái tên trộm ngựa, tên trộm ngựa đau đến kêu thảm thiết, la lên như heo bị chọc tiết: "Là Thái Trung! Là hắn xúi giục tôi." Lão đạo bên cạnh có chút không đành lòng, nhìn Lưu Cảnh nói hộ: "Lưu công tử, tên trộm ngựa này mặc dù đáng trị tội, nhưng hắn không phải chủ mưu mà do có người xúi giục sau lưng, chẳng qua chỉ phụng mệnh làm việc, công tử cho lão một chút thể diện, tha cho hắn một mạng đi!" Lão đạo cứu chiến mã của mình, nếu lão đã mở miệng thì Lưu Cảnh cũng không thể nào làm trái, hơn nữa hắn đã chặt đứt tay đối phương, lửa giận trong lòng cũng đã giảm, hắn đá tên trộm ngựa một cước rồi quát: "Cút!" Tên trộm ngựa nhịn đau nhặt bàn tay rồi bỏ chạy, chờ hắn đi xa, Lưu Cảnh mới đi tới trước mặt lão đạo thi lễ: "Đa tạ tiên trưởng xuất thủ cứu chiến mã, Lưu Cảnh vô cùng cảm tạ." Lão đạo sĩ vuốt râu khẽ mỉm cười: "Khí vào đan điền như giếng mùa hạ!" Hai mắt Lưu Cảnh trợn trừng, vô cùng kinh hãi nhìn lão giả.