Bình Hoa

Chương 3

Cố Ngôn càng nghĩ càng buồn cười, nhịn không được cười thành tiếng. Tần Trí Viễn nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng ẩm ướt mồ hôi của hắn, hỏi: “Bộ phim em đang quay kia sắp công chiếu nhỉ? Sau đó có công tác gì nữa không?” “Một bộ phim cổ trang, tôi diễn sát thủ mặt lạnh.” Không cần nhiều biểu tình lắm, cho nên rất thích hợp với hắn. “Triệu Tân gần đây có kế hoạch quay phim điện ảnh mới, tôi xem qua kịch bản rồi, rất ý nghĩa, tuy rằng không đủ thương mại, nhưng nói không chừng có thể giành giải, em có muốn thử một chút không?” Cố Ngôn không chút nghĩ ngợi: “Không diễn.” “Khẩu khí lớn vậy?” Tần Trí Viễn không những không giận, ngược lại còn thích hắn có chút tùy hứng: “Vì lão Triệu lần trước mắng em giống đầu gỗ, nên tức à?” Kì quái, hắn giống bạo quân sao? Làm sao mà mỗi ngườii đều nghĩ hắn động bất động liền tức giận. “Đạo diễn Triệu ăn ngay nói thật, tôi làm sao tức giận được? Hơn nữa tôi chỉ diễn vai chính, anh cảm thấy đạo diễn Triệu sẽ đồng ý sao?” Tần Trí Viễn nhớ lại bộ dạng nổi trận lôi đình lần trước của Triệu Tân, nghĩ thầm, thật sự không thể, liền nói: “Quên đi, ngủ nào.” Dứt lời, kéo chăn đắp qua hai người, lại cố tình dém chăn cho Cố Ngôn. Cố Ngôn chiều hôm sau mới có việc, nhưng nãy ở trong xe đã ngủ, hiện giờ làm sao cũng không ngủ đuọc, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 3h rồi. Hắn im lặng nằm trên giường, mở to mắt nghe động tĩnh bên cạnh, đánh giá Tần Trí Viễn đang ngủ, mới đứng dậy mặc quần áo, đến phòng khách rót nước uống. “Brừ….” Lúc về phòng, tiếng di động vang lên, ngay cả đám quần áo ném xuống đất cũng hơi hơi chấn động. Cố Ngôn sợ nhất nửa đêm nghe điện thoại, trên cơ bản là chẳng có chuyện gì tốt, nhưng vẫn khom lưng, sờ soạng một hồi trong đống quần áo, cuối cùng cũng cầm được di động của Tần Trí Viễn. Trên đó hiện lên ba chữ Đường Anna. Không phải tình nhân mới, thì ai nửa đêm có thể gọi điện tới được đây… hồng nhan tri kỉ? Vừa nhìn liền thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là tên Đường tiểu thư. Cố Ngôn cảm thấy đầu có chút đau. Hắn liếc mắt nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, lẳng lặng chờ ánh sáng trên di động tối đi, sau đó đem đống quần áo từng cái từng cái chồng lên, làm như không có việc gì nhét điện thoại vào, xốc chăn lên lần nữa nằm xuống bên người Tần Trí Viễn. Tần Trí Viễn bị mùi thức ăn làm cho tỉnh dậy. Vị trí bên cạnh sớm đã trống không, gã nhìn sắc trời đã sáng, cuối cùng nhớ mình tối qua quên chưa ăn cơm. Lấy quần áo bên giường mặc  vào, rửa mặt chải đầu đến phòng khách không thấy thức ăn Cố Ngôn gọi mang tới, lại nghe thấy tiếng vang bận rộn trong phòng bếp. Tần Trí Viễn đi đến cạnh cửa đứng lại, nhìn bóng dáng Cố Ngôn đi tới đi lui, thoáng có chút kinh ngạc. Cố Ngôn không dễ dàng vào bếp. Hắn từ nhỏ lập chí phải làm đầu bếp, trù nghệ so với diễn xuất không biết tốt hơn nhiều không, nhưng sau giấc mơ không thành, không bao giờ thấy hắn xuống bếp nữa. Theo như hắn nói thì là lười, nhưng cũng có thể lí giải lài vì sợ thấy cảnh thương tình. Trù nghệ của hắn để phí đã lâu, nhưng tay vẫn cứ thuần thục như thế, không tốn nhiều công sức, liền làm ra một bàn đồ ăn. Đều là chút đồ ăn thông thường, màu sắc hương vị không cần phải nói, quan trọng nhất là một bát nước mì màu xanh kia. Nước dùng là lấy canh gà hầm, thêm chút chân giò hun khói, tỏa ra mùi hành thơm lừng. Gắp một đũa, không thấy một cọng mì nào, chỉ thấy hành xanh biếc được ngắt đầu bỏ đuôi, cắn một miếng, mới phát hiện mì được nhồi trong cọng hành, ăn xong lưu lại vị trong miệng, dư vị vô cùng. Tần Trí Viễn ngồi xuống gắp thêm mấy đũa, cảm thấy ngon lắm, không khỏi hỏi: “Hôm nay làm thế nào vậy?” Cố Ngôn cũng cầm đũa lên, “Lần trước nếm thử nhớ mãi không quên, rồi tự mình làm, vừa lúc để anh giúp tôi nếm thử xem hương vị ra sao.” Lần trước theo Tần Trí Viễn ra ngoài ăn. Ra ngoài du lịch, đến một cửa hàng gọi món này, Tần Trí Viễn lúc ấy cảm thấy rất ngon, một bữa cơm mà khen tận hai lần. Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy, hắn nhớ thật rõ. Tần Trí Viễn giật mình nói: “Hương vị quả thật rất ngon, chỉ sợ tốn thời gian.” Một bát mì vô cùng đơn giản nhưng nước dùng tươi ngon, mì cũng là từng sợi từng sợi nhét vào hành, vừa hao tâm lại tốn lực, cho thấy phải rất công phu. Cố Ngôn mang theo giọng mũi “Ừ” một tiếng, nửa điểm thanh sắc cũng không lộ. Lấy lòng ông chủ thật không dễ dàng, vừa không thể nịnh nọt, lại không thể chậm trễ, không tốn tâm tư sao được? Quả thực so với ở trường quay bị ăn mắng còn mệt hơn. Hắn làm cứ làm, từng chút một, ít nhiều cũng coi là tôn trọng nghề nghiệp. Cũng may Tần Trí Viễn nể tình, đem bát mì ăn sạch, lại còn tiếc hận nói: “Tiếc là ít có cơ hội thưởng thức tay nghề của em.” Cố Ngôn ngẩng đầu mỉm cười, không mở miệng nói chuyện, chợt nghe tiếng chuông điện thoại vang. Tần Trí Viễn vừa rồi tiện tay để điện thoại ở bên cạnh bàn, vừa quay đầu là nhìn thấy tên vị Đường tiểu thư kia. Cố Ngôn liếc cũng không liếc, làm như không nghe thấy, một tay vẫn cầm đôi đũa, tay kia lướt qua mặt bàn, nhẹ nhàng vô cùng chạm lên mu bàn tay Tần Trí Viễn. Hắn duy trì nụ cười bên miệng, nháy nháy mắt: “Tuyệt chiêu nếu thường thể hiện, sẽ không còn thú vị nữa.” Tần Trí Viễn suy nghĩ một chút hàm ý trong câu nói, nghiền ngẫm nhìn hắn vài lần rồi cười rộ lên. Lại là một cuộc gọi nhỡ. Ánh sáng trên màn hình di động tắt, Tần Trí Viễn lật ngược nắm lấy tay Cố Ngôn, giọng điệu dịu dàng không thể bắt bẻ: “Em chiều đi diễn ở đâu? Tôi đưa em đi.”