Bình Hoa

Chương 21

Biểu cảm này nếu bị Tần Trí Viễn nhìn thấy, hắn còn diễn được gì nữa đây? Cố Ngôn ý thức được gần đây bản thân buông thả quá, có thể là bị thay đổi của Tần Trí Viễn ảnh hưởng tới, hắn ngày càng cách xa chuyên nghiệp rồi. Không nên, không nên, hắn phải cẩn thận điều chỉnh cảm xúc mới được. Nghĩ như thế, đến khi tan tầm nhận được thông báo của đạo diễn, nói là tiến độ quay phim đã quá nửa rồi, tháng sau bắt đầu diễn ngoại cảnh, địa điểm chọn là cảnh ở thành phố bên cạnh, kế hoạch ở đó chừng một tháng. Rời xa Tần Trí Viễn, rốt cuộc là tốt hay xấu? Có lẽ Tần Trí Viễn thật sự cải tà quy chính, cũng có thể chờ đến khi hắn từ ngoại cảnh trở về, người nào đó đang ôm người tình mới rêu rao khắp nơi. Cố Ngôn có chút phiền não, về nhà, nói với Tần Trí viễn, gã cũng tỏ vẻ tiếc hận: “Xem ra cả tháng này tôi đành dựa vào mì ăn liền thôi.” Cố Ngôn nghe thấy phì cười: “Bên ngoài nhiều nhà hàng ngon lắm mà.” Tần Trí Viễn vỗ tay hắn: “Nhưng cái chính là không ai ăn cùng tôi.” Cố Ngôn không đáp lại. Tần Trí Viễn ồn ào nói muốn ăn khuya. Cố Ngôn gần đây là thực ăn đến nghiện, tay quả thực có chút ngứa, vào bếp làm mấy cái xíu mại, vỏ bọc đặc biệt mỏng, thịt lợn băm lẫn tôm nõn, hấp lên hương thơm bay tứ phía. Hắn xắp ngay ngắn rồi mới bưng vào thư phòng, Tần Trữ Viễn đang lật xem tư liệu, nhưng không phải văn kiện của công ty mà là mấy tạp chí nội thất. Cố Ngôn liếc mấy cái, hỏi: “Sao thế? Muốn trang trí lại phòng ở à?” “Ừ, không thích phong cách hiện tại lắm.” Tần Trí Viễn hướng hắn vẫy tay: “Cho tôi chút ý kiến tham khảo đi.” “Có yêu cầu gì đặc biệt không?” Tần Trí Viễn cầm lấy đôi đũa, vừa ăn vừa nghĩ: “Tốt nhất là… giống dáng vẻ của một ngôi nhà.” Cố Ngôn cười khúc khích: “Hình dung thế này rất trừu tượng.” Tần Trí Viễn ngẩng đầu nhìn hắn: “Những phòng khác không sao cả, nhưng phòng bếp nhất định phải sửa lại. Tốt nhất là gấp đôi so với bây giờ, sau đó bỏ ngỏ, như vậy mới bày hết được cái đống đồ làm bếp này.” Nói xong, chỉ cho Cố Ngôn xem đồ làm bếp có tiếng nhất. Cố Ngôn xem, toàn bộ đều là phong cách châu Âu, giá cả không cần nói, số lượng hiếm kinh người, gã không phải tính mua toàn bộ đấy chứ? Tần Trí Viễn nói phải trang trí phòng bếp như này như kia xong ánh mắt mang ý cười nhìn Cố Ngôn, như đang miêu tả trái tim của gã từng chút từng chút một. Cố Ngôn cảm thấy tim mình đập thật nhanh, mãi sau mới nói: “Thì ra Tần tổng tính mở nhà hàng.” “Vậy em có đồng ý là đầu bếp không?” Đề nghị này thật hấp dẫn, Cố Ngôn căn bản không thể mở miệng cự tuyệt. Hắn ôm lấy thắt lưng Tần Trí viễn, chủ động hôn, mơ hồ đáp: “Xem phúc lợi thế nào trước đã.” Kế hoạch trang trí cứ như vậy được quyết định, phòng ngủ và thư phòng không thay đổi, chủ yếu là phòng khách và phòng bếp. Đội thi công cũng đã liên hệ xong, tính rằng sau khi Cố Ngôn đi là thi công, chờ hắn trở về thì vừa lúc hoàn thành. Ngày đi sẽ phải đến địa điểm tập hợp sớm, nên Tần Trí Viễn từ tối đã giúp Cố Ngôn sắp xếp hành lí, quần áo và vật dụng hàng ngày đều chuẩn bị đầy đủ, hôm sau dậy thật sớm lái xe đưa hắn đi. Cố Ngôn cái gì cũng không quan tâm, dọc đường đi còn phải nghe Tần Trí Viễn không ngừng lải nhải: “Sắp đến đông rồi, thời tiết trên núi lạnh hơn, nhớ mặc nhiều quân áo vào… một ngày ba bữa phải ăn cho đủ, xảy ra chuyện gì thì gọi ngay cho tôi…” Cố Ngôn gật đầu đồng ý. Hắn không có yêu cầu gì với Tần Trí Viễn cả, chỉ hi vọng khi hắn quay xong trở về sẽ không trình diễn tiết mục bắt gian tại trận. Ừm, nhất là trong căn phòng bếp xa hoa kia. Không kẹt xe, rất nhanh đã đến nơi tập hợp, Cố Ngôn vẫy tay nói tạm biệt với Tần Trí Viễn, mang hành lí xuống xe, vừa mới bước được vài bước, Tần Trí Viễn liền tiến tới, tháo khăn choàng, quàng lên cổ hắn. Dù sao cũng là nơi công cộng, động tác như này quá thân thiết rồi. Tần Trí Viễn là người chú trọng hình tượng, không thể nào không biết tự giác, nhưng gã hành động đến tự nhiên, cứ như lần đầu gặp mặt nhiều năm về trước, gã cởi áo khoác choàng lên người Cố Ngôn. Giống như thói quen nào đó. Cũng đủ để người ta hãm sâu vào. Cố Ngôn đứng yên trong chốc lát, khăn quàng trên cổ rất nhẹ, cảm thấy được lòng bàn tay ấm nóng, giống như có thể mượn điều này đụng chạm tới nhiệt độ cơ thể của Tần Trí Viễn. Hắn cũng không trông mong vào tình yêu mãnh liệt, chỉ là tham lam lưu luyến ấm áp chớp mắt ngắn ngủi kia mà thôi. Tựa như thiêu thân lao vào ánh lửa. Tựa như hắn hướng về Tần Trí Viễn.