Bình Hoa

Chương 12

“Bỏ ra bao nhiêu thu về được bấy nhiêu.” Đường Anna đánh giá hắn, “Khó trách Tần Trí Viễn để tâm đến anh như vậy, nơi nơi trải đường giúp anh.” “Làm sao so với Đường tiểu thư được? Không ai trải đường sẵn vẫn bước lên thảm đỏ, sáng lạn rực rỡ.” Phụ nữ đều thích nghe những lời khen tặng, Đường Anna cũng không ngoại lệ. cô cười hít một hơi thuốc, quay đầu nhìn khách mời đang vây quanh Tần Trí Viễn, đột nhiên hỏi: “Anh ở bên cạnh anh ta lâu như thế, chẳng lẽ đến bây giờ cũng không tiến triển gì sao? Nhiều tiền lại trẻ tuổi, bề ngoài lại không kém, quan trọng nhất là dịu dàng săn sóc, khẳng khái hào phóng, có khả năng cho anh cả danh lẫn lợi… Người như vậy, thực dễ khiến người ta rơi vào.” Cố Ngôn không biết Đường Anna có được tính là một trong số đó hay không nữa. Hắn nhìn về phía Tần Trí Viễn đang điềm đạm cười, ngay cả chút do dự cũng không có, lập tức trả lời: “Đó đều là giả dối.” Dịu dàng cũng tốt, đa tình cũng được, chẳng qua là Tần Trí Viễn đeo mặt nạ mà thôi. Chẳng lẽ còn nhìn không rõ lòng một người, sao có thể dễ dàng yêu sự giả tạo của anh ta chứ? Không, hắn chưa bao giờ yêu sự giả dối hoàn mỹ này của Tần Trí Viễn. Hắn… Tần Trí Viễn từ xa nhìn thấy hai người, nâng chén rượu lên, đi về hướng họ. Đường Anna chuyển đề tài, nói một chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt, bát quái trên phố. Chờ Tần Trí Viễn lại đây, ba người đùa giỡn một vài câu Đường Anna liền kiếm cớ rời đi. Cố Ngôn chạm ly với Tần Trí Viễn, nói lời mở đầu chuẩn bị từ trước: “Đã lâu không gặp.” “Chỉ mới nửa tháng thôi, cũng coi là lâu à?” Cố Ngôn lắc đầu, rất nghiêm túc: “Sai rồi, là 45 năm.” Lòng hiếu kì của Tần Trí Viễn bị gợi lên, hỏi: “Sao lại là 45 năm?” “Một ngày không gặp cách tựa ba năm, một ngày là ba năm, mười lăm ngày không phải là 45 năm sao?” Tần Trí Viễn không nói lại hắn, đành tránh, thở dài: “Toán học không tồi.” Tiếp theo lại hỏi: “Em vừa rồi nói gì với Đường Anna vậy?” “Tôi muốn mời Đường tiểu thư nhảy một bản, tiếc là không thành công.” “Ừ, thân thể cô ấy gần đây không thích hợp với khiêu vũ, cô ấy…” “Reng…” Nói được một nửa, điện thoại của Tần Trí Viễn vang lên. Gã đưa tay làm dấu với Cố Ngôn, rút điện thoại ra ấn phím nghe, vừa nói vừa đi ra khỏi hội trường ồn ào. Cố Ngôn nâng ly rượu đứng ở gần đó nhàn rỗi, đợi gần 20 phút mới thấy Tần Trí Viễn đi vào. Hắn nghĩ gã trở về sẽ tiếp tục chuyện mới nãy, kết quả Tần Trí Viễn chỉ đứng im dựa lưng vào tường, cà vạt nới lỏng, đầu mày có chút mệt mỏi. Mệt mỏi? Gã không lâu trước còn rạng rỡ, chỉ vừa nghe điện thoại liền mệt thành như vậy? Lúc này có người ồn ào nói mời Triệu Tân lên bục phát biểu cảm tưởng. Triệu Tân không thể từ chối sự nhiệt tình, đi lên nói hai ba câu, anh ta vốn không phải người nói giỏi, mới được mấy câu vội vàng gọi Tần Trí Viễn lên cứu. Tần Trí Viễn hít sâu một hơi, chỉnh lại quần áo, giữ vững tinh thần bước lên trên. Cố Ngôn thật sự chăm chú nghe mỗi câu của gã. Từ đầu tới cuối, tổng cộng sai ba lần, hai lần là thất thần quên từ, một lần là cắn nhầm âm. Trường hợp như thế này, Tần Trí Viễn khẳng định đã sớm chuẩn bị, nơi nơi đều yêu cầu sự hoàn mỹ của gã, thế nào mà giờ lại lỗi không ngừng thế này? Gã vẫn thường che giấu bản thân quá sâu, rất ít khi để lộ cảm xúc thật của mình, vậy mà, đây liệu có phải là cơ hội ngàn năm có một không? Cố Ngôn cảm thấy trong lòng đột ngột nhói cái, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bóng đèn thủy tinh đang phát sáng trên đỉnh đầu, sau đó thừa dịp mọi người đang bàn tán vỗ tay, lặng lẽ ra khỏi đại sảnh. Tần Trí Viễn lúc xuống bục vừa lúc thấy bóng dáng bỏ đi của Cố Ngôn. Gã vốn có vài lời muốn nói, nhưng thật sự rất mệt, nên không mở miệng gọi hắn nữa. Uống vài chén rượu, cảm giác được huyệt thái dương giật giật, ẩn ẩn đau. Dù sao tiệc chúc mừng này cũng không phải chuyện của gã, Tần Trí Viễn nghĩ nghĩ, học Cố Ngôn, ra về trước. Gió thu đêm thoáng mang theo cảm giác mát mẻ. Tần Trí Viễn bị gió thổi đầu lại càng đau hơn, gặp xe phía trước cửa liền mở cửa sau ngồi vào, phất tay nói: “Về nhà.” Trong tiếng khởi động của ô tô, gã nhắm mắt lại. Trên đường vắng lặng, chỉ có ánh sáng của những cột đèn bên đường. Tần Trí Viễn nhắm mắt dưỡng thần, dường như chìm vào giấc ngủ, khi tỉnh lại đã thấy xe dừng, gã nghiêng đầu nhìn ngoài cửa xe, không phải cửa nhà mình. “Sao thế? Sao dừng giữa đường?” Trong xe không bật đèn, lờ mờ chỉ có thể nhìn thấy bóng người trên ghế lái, mà bình thường tài xế hỏi gì đáp nấy lại không lên tiếng. Tần Trí Viễn cuối cùng phát hiện ra có điểm không bình thường, gã đêm nay không có tinh thần, rất nhiều chi tiết không chú ý, khi vừa lên xe hình như không nhìn thấy mặt lái xe thì phải? Đang nghĩ ngợi, người kia đã nghiêng đầu qua, cười nói: “Sự cảnh giác của ông chủ Tần kém quá, cẩn thận bị người ta bắt cóc đấy.” Một chút ánh trăng chiếu lên khuôn mặt người kia. Khuôn mặt này trên màn ảnh tuấn mĩ cực kì, mà hiện tại lại gần đến như vậy, khóe mắt cong cong nhìn gã, lại càng thêm một loại mị lực động lòng người khó mà miêu tả được.