Bình Dân Hạnh Phúc
Chương 3
Ngồi xe buýt lắc lư lắc lư đúng bốn mươi phút đồng hồ trong ngày hè nóng nực, hôm nay Lục Khải cố tình mặc áo sơ mi chữ T màu lam cùng quần dài màu đen, chảy mồ hôi ròng ròng, oán giận nói: “Tôi nói đi bằng xe lửa cho nhanh, cậu lại không chịu đòi ngồi xe buýt chen chúc như thế này để làm gì? Ngắm cảnh a?! Có cái gì đẹp đâu?!”
“Đi xe lửa mất tới 20 đồng tiền, nhiêu đó có thể mua một ký trứng gà a.” Vệ Bình cũng cảm thấy nóng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trở nên đỏ bừng, trên cái trán láng mịn đổ tầng mồ hôi, thường kéo vạt áo sơ mi đằng trước quạt quạt mấy cái, Lục Khải tức giận lấy khăn tay ra ném cho cậu: “Lau đi, tôi đi mua chai nước lạnh.”
“A?! Không muốn uống nước lạnh đâu?! Tôi chỉ thích ăn kem đậu đỏ.” Vệ Bình tay vội chân loạn móc tiền trong túi ra bị Lục Khải một phen ngăn chặn: “Tôi mời, ngoan ngoãn ở đây chờ.”
Mua cho Vệ Bình cây kem đậu đỏ, chỉ tốn có 1 đồng tiền, Lục Khải mua thêm hai chai trà lạnh, uống một ngụm liền không cảm thấy vị trà, đã vậy lại còn rất ngọt! Bất quá thời tiết lại nóng, đành phải chấp nhận.
“Cái kia, đại ca, chúng ta vì cái gì lại đi xa như vậy?” Vệ Bình không rõ hỏi, “Ở gần chỗ mình cũng có tiệm bán đồ điện mà.”
“Muốn mua đồ điện đương nhiên phải đến cửa hàng tốt nhất, có nhiều loại để lựa chọn hơn.” Chai trà đá này thật khó uống, lần sau rút kinh nghiệm chỉ nên mua nước lọc.
“Máy giặt không phải chỉ có một loại hay sao, phải lựa cái gì a?” Vệ Bình lại không rõ mà hỏi, đầu lưỡi hồng hồng liếm qua liếm lại kem đậu đỏ, lúc thì vươn ra, lúc thì lui về, Lục Khải nhìn thấy thiếu chút nữa là đi nhầm đường, ho khan một tiếng nói: “Được rồi được rồi, cho dù tôi là người bình thường không có tiền, cũng cảm thấy nên mua đồ tốt một chút, đi nhanh đi!”
Khi bọn họ đến trung tâm đồ điện tử lớn nhất thành phố cũng vừa lúc đang diễn ra một cuộc triển lãm tại đại sảnh, Vệ Bình miệng mở lớn, ngơ ngác nhìn xung quanh, máy giặt đủ loại xếp thành một hàng giống nhau, kế bên còn có tiếp viên nữ xinh đẹp mỉm cười hướng dẫn khách hàng cách sử dụng như thế nào. Thấy cậu nửa ngày không mở miệng nói chuyện, Lục Khải không để ý nhiều liền kéo tay cậu trực tiếp tiến vào, chỉ hàng máy giặt xếp ngay ngắn kia nói: “Này bé ngoan, chọn một cái đi.”
Vệ Bình nhìn thoáng qua giá tiền, lập tức lắc đầu: “Mắc quá!”
“Thật đúng là keo kiệt.” Lục Khải thấp giọng nói một câu, sau đó nói lớn, “Kỳ thật cũng không quá mắc a, hơn nữa đây là hàng hiệu nhập khẩu từ nước ngoài.”
“Trong nước cũng có hàng hiệu vậy, hơn nữa lại tiện nghi hơn, có bảo hành và ưu đãi vân vân.” Vệ Bình kiên trì nói.
“Chưa có mua mà cậu đã tính toán như vậy?!” Lục Khải kinh ngạc, Vệ Bình cũng không trả lời, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của nữ tiếp viên sắp đi lại đây, cậu liền nắm lấy tay kéo hắn ra ngoài, “Chúng ta đi xem cái khác!”
Lục Khải cảm thấy bàn tay nhỏ mềm mịn nắm lấy tay mình mang theo cảm giác thoải mái vô cùng, bàn tay nhỏ ngọ nguậy ngứa ngứa, càng muốn nắm thật chật, lại càng không thể.
“Được rồi! Nghe lời cậu mua cái khác, còn nữa, đừng nắm tay tôi như vậy, rất nóng a.” Lục Khải vì cố gắng không cho chính mình trầm mê trong cảm giác đó, cố ý gào to một tiếng, buông tay cậu ra, đôi chân dài bước đại đến một cái máy giặt khác: “Cái này thế nào?”
“Giá cũng không mắc lắm…….Ai nha, nhưng không thể quyết định nhanh như vậy được, chúng ta cứ tiếp tục đi chỗ khác xem sao, ở đây nhiều cửa hàng bán giống nhau, biết đâu còn có chỗ rẻ hơn.” Vệ Bình xoay người nhìn xung quanh nói.
Nghe cậu nói như thế, Lục Khải bắt đầu hối hận khi dẫn cậu đến đây, gần nửa tiếng đồng hồ vậy mà Vệ Bình tinh thần vẫn còn rất phấn chấn, chạy qua chạy lại, đọc quảng cáo, tính năng, khuyến mãi của từng loại máy giặt, Lục Khải bên này mệt mỏi đi đến cái ghế dài ngồi cùng những lão nam nhân cũng đang mệt mỏi khi phải đi cùng vợ mua sắm.
Vì cái gì đi mua sắm lại mệt đến như vậy a? Trước kia chỉ biết cậu rất thích những đồ điện tử tiện lợi, lại quan tâm khuyến mãi giảm giá, so sánh, không nghĩ tới việc tận mắt chứng kiến cậu tuyển chọn từng món lại kĩ càng đến như vậy, không phải đơn giản là chỉ mua máy giặt đồ thôi sao, xài quá vài năm liền hư, tuỳ tiện chọn đại một cái là được rồi, nhìn bộ dáng của cậu y như muốn dùng cái máy đó cả đời vậy.
“Anh cũng đi mua sắm cùng vợ sao?” Người nam nhân ngồi bên cạnh nhìn thấy bộ dáng động cũng không muốn động của hắn, đồng tình nói, “Ai, nữ nhân a, lúc mua sắm bộ dáng tràn đầy sức sống, chỉ vì mua có cái tủ lạnh mà tôi bị vợ bắt đi đến đây tới ba ngày, tôi nói vợ cứ đi lựa đi, cái nào vừa ý thì mua, còn tôi ngồi đây nghỉ mệt, liền bị mắng là không biết lo cho gia đình.”
Lục Khải ngay cả khí lực để phản bác cũng không có, nếu thực sự đi mua đồ cùng vợ thì tốt rồi, đằng này Vệ Bình với hắn là quan hệ gì a?
Bất quá cũng phải suy ngẫm một chút, nếu tự mình chọn mua đồ thì không tính, Lục Khải thực sự xem quan hệ với Vệ Bình là như thế nào a?
Nhìn thấy bộ dáng chuyên tâm của cậu, mắt to đen láy nhìn không chớp vào bản hướng dẫn dán trên máy, lại còn cực kỳ chăm chú nghe nữ tiếp viên quảng cáo, miệng lúc thì mỉm cười lúc thì mím môi suy nghĩ, nhíu mày không biết đang nghĩ cái gì, hình ảnh này ………. Thật sự rất đáng yêu!
Lần đầu tiên quan sát cậu từ đằng xa, nguyên lai sóc con này cũng thật xinh đẹp, chắc bởi vì gần đây được ăn uống đầy đủ cho nên nhìn tròn ra. Hai má phấn nộn, thoát khỏi bộ dáng thiếu niên ngây ngô non nớt như lúc trước, ánh mắt to linh động, lông mi dày đen cong lên như cánh quạt nhỏ, mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi hồng đỏ, cái cổ thon tinh tế đến mức chính mình có thể một tay bóp chặt…………
Ầm ầm ầm! Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?! Chẳng qua là người ở chung nhà mà thôi, tại sao lại dùng ánh mắt mê đắm như vậy đánh giá người ta?! Sóc con không phải đồng tính luyến ái! Lục Khải ngươi không thể hại cậu ấy!
Hình như cuối cùng Vệ Bình cũng quyết định được, nhìn nữ tiếp viên cười cười, quay đầu nhìn Lục Khải vẫy vẫy tay.
Nam nhân bên cạnh ngạc nhiên nhìn đến cảnh tượng này có chút kỳ quái, Lục Khải hướng người bên cạnh nở nụ cười đùa nói: “A, đó là con tôi, lúc nãy không thấy nên mới ngồi đây chờ?”
Hắn nghênh ngang đứng lên đi đến chỗ của Vệ Bình, chợt nghe sau lưng có âm thanh của đồ vật gì đó rơi xuống.
“Đại ca! Đại ca, cái này tốt, tôi chọn cái này, anh xem, hiện tại đang được giảm giá, còn được tặng thêm bàn ủi quần áo cùng bột giặt, còn nữa, bảo hành là năm năm đó! Chỉ có cái này là lâu nhất, còn có….”
“Đừng nói nữa, cậu thấy tốt là được rồi, tôi tin tưởng vào lựa chọn của cậu.” Lục Khải không nói nhiều lời liền lấy tiền ra trả, hướng nữ tiếp viên nói, “Làm phiền đưa về tận nhà.”
“Việc này, quý khách, thật ngại quá, tôi không thể rời khỏi khu này được cho nên ngài có thể đi tới khu phục vụ, ghi địa chỉ nhà để được giao về tận nhà” Nữ tiếp viên áy náy nói.
“Chậc, thực phiền toái.” Lục Khải đành phải đến quầy phục vụ, lấy phiếu ghi địa chỉ, nói với nhân viên ở đó: “Đây là địa chỉ và số điện thoại, khi tới liền gọi cho tôi.”
“A? Còn được giao hàng tận nhà sao?” Vệ Bình kinh ngạc hỏi, người nhân viên cảm thấy bộ dáng của cậu rất thú vị liền nở nụ cười, “Đương nhiên a, đây là phương cách làm việc của chúng tôi.”
“Tiểu quỷ, người ta không giao tận nhà, chẳng lẽ lại muốn chúng ta vác về nhà sao?” Lục Khải gõ đầu Vệ Bình một cái, tự mình điền đầy đủ thông tin vào.
Chờ tất cả thủ tục xong xuôi, khi bọn họ ra khỏi khu trung tâm đã là buổi chiều, hoàng hôn đỏ rực.
“Uy, cậu hẳn là cảm thấy rất đói bụng đi?” Lục Khải hỏi Vệ Bình, “Chúng ta tìm một quán, ăn xong rồi hãy về.”
Buổi sáng mười giờ bọn họ mới ăn điểm tâm, cho nên hiện tại bụng Lục Khải đã kêu réo ầm ĩ.
“Ăn ở bên ngoài sao?” Vệ Bình có chút do dự.
Biết đứa nhỏ này đang luyến tiếc không muốn tiêu tiền, Lục Khải tính nói tiếp thì Vệ Bình lại giống như vừa quyết định được cái gì, ngẩng đầu lên nói: “Được! Hiện tại trở về rất muộn, như vậy, đại ca, tôi mời anh ăn cơm nha.”
“Ngô, được.” Lục Khải giật mình nói theo phản xạ.
“Chúng ta đã cất công tới đây thì đi vòng vòng xem có cái gì ăn ngon a.” Vệ Bình cao hứng nói, “A, đại ca, vừa rồi tôi có nhìn thấy một cái máy giặt, tự hoạt động toàn bộ! Chị tiếp viên nói, chỉ cần đem quần áo bỏ vào, ấn một nút là tự động giặt, cái gì cũng không cần quan tâm! Nhưng rất là mắc.”
Lục Khải nhún nhún vai: “Cái máy đó cũng không cần thiết, đơn giản là tốt rồi, phức tạp xài khó muốn chết.”
“Còn có một cái máy khác, có thể tự sấy khô quần áo luôn, thật tiện lợi, anh nghĩ xem lúc sấy, nước giặt quần áo có chảy ra ngoài không?”
“Nếu nước có thể không thoát ra ngoài thì cái xưởng kia cũng không cần vất vả sản xuất máy giặt nữa.”
“Còn nữa a, tôi thấy một cái máy nhỏ, chị tiếp viên nói là dùng để giặt đồ lót với vớ, thật sự rất nhỏ, không phải rất kỳ quái sao, đồ lót với vớ chỉ cần giặt chung với quần áo là được mà.”
Lục Khải liếc cậu một cái, rất muốn nói với người đi đường là hắn không quen biết cậu, nhưng chung quy vẫn không nói gì, chính là thúc giục: “Nơi này có nhiều quán ăn, mau quyết định xem sẽ ăn ở đâu. Đợi lát nữa nhiều người thì phải xếp hàng chờ.”
Vệ Bình không hề nghe lời hắn nói, vẫn chìm đắm trong thế giới máy giặt, mơ màng nói: “Chờ tôi có nhiều tiền, muốn mua một cái liền mua một cái, muốn mua hai cái liền mua hai cái, đúng rồi! Mua thêm một cái máy nho nhỏ nữa! Máy lớn thì giặt quần áo, máy nhỏ thì rửa thức ăn.”
“Dùng máy giặt để rửa thức ăn lận đấy, có sáng kiến nha.” Lục Khải cố ý nói khích cậu, Vệ Bình vẫn chưa nhận ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đúng vậy, hiện tại mua đồ ăn được đóng gói ở siêu thị rất mắc tiền, còn mua đồ ăn ở chợ thì dính bùn đất, còn có thuốc tẩy trừ sâu, báo chí nói rất nhiều, mua trái cây phải rửa kỹ, tôi rửa hai ba lần cũng sợ không sạch được, còn nữa còn nữa, củ khoai tây, củ cải, lần trước mua trên mặt có rất nhiều đất, rửa bằng tay cũng không thể sạch được, máy giặt dùng nước xoáy mạnh, như vậy cái gì cũng có thể trôi hết!”
“Không thể tin được, nhờ đi mua máy giặt lần này mà cậu đã hiểu được cách thức giặt là dùng dòng nước xoáy, tốt!” Lục Khải quyết đoán vung tay nói: “Ngày mai cho cậu mua.”
“Cái gì?! Tôi nói chơi thôi, không cần phải mua a, tôi vẫn chưa có tiền.” Vệ Bình khẩn trương nói.
“Ai nói mua máy giặt.” Lục Khải liếc mắt nhìn Vệ Bình.
“Vậy thì mua cái gì?”
“Mua cái bàn chải rửa rau làm bằng sợ dây thép a.” Lục Khải nhịn cười, nghiêm trang nói, một lúc sau Vệ Bình mới phản ứng lại, bắt lấy tay hắn kêu lên: “Đại ca thật xấu! Dám chọc tôi! Hừ! Chờ tôi có tiền, chẳng những mua hai cái máy giặt, tủ lạnh cũng mua hai cái! Nghĩ muốn mua cái gì liền mua cái đó, mua một cái thật lớn, một cái đặt ở nhà bếp, một cái…”
“Một cái đặt ở phòng làm việc đi?!” Lục Khải nói đùa với cậu, Vệ Bình đắc ý lắc đầu, “Sai rồi, một cái đặt ở phòng ngủ, mùa hè mở cửa tủ lạnh ra, coi như máy lạnh luôn!”
Hai người đùa giỡn cũng đi được một đoạn đường, nơi này là khu buôn bán, cho nên có rất nhiều nhà hàng – khách sạn cao cấp, Lục Khải nhìn nhìn, quyết định không thể để sóc con tiếp tục làm đứa ngốc, liền đẩy đẩy vai cậu: “Rốt cuộc muốn ăn cái gì, cậu quyết định nhanh đi! Tôi thấy những nhà hàng ở đây trang trí theo kiểu Nhật Bản, tiếp viên mặc ki-mô-nô phục vụ, chúng ta có nên vào không?”
“Tôi nghĩ hay là ăn McDonald!” Vệ Bình chỉ vào con đường đối diện có treo bảng quảng cáo, cao hứng nói, “Tôi thích nhất là ăn gà của McDonald.”
McDonald?? Đây chính là món mà hắn không bao giờ thèm đụng tới nói chi đến việc ăn nó, Lục Khải mặt nhăn mày nhíu, vừa muốn trả lời, Vệ Bình liền “Di” một tiếng, hai mắt toả sáng nhìn thấy trên bảng quảng cáo ghi: “Cách 500m, liền có KFC!”
“Nơi này cũng có KFC a! Tôi cũng muốn ăn KFC a!” Sóc con nhảy nhót vui vẻ nói, “Trong đó chân gà ăn rất ngon! Lần trước lúc tôi tốt nghiệp tiểu học, chị hai mang tôi đến ăn một lần.”
Cậu bỗng nhiên cúi đầu, suy sụp nói: “Nhưng tôi vẫn muốn ăn McDonald hơn KFC”
Lục Khải liếc mắt xem thường: McDonald không phải cũng bán gà giống KFC sao, bọn nhỏ bây giờ suy nghĩ cái gì không biết? Loại thức ăn nhanh này không hề có chút dinh dưỡng nào vậy mà hăng hái muốn ăn như vậy, đã thế còn bày đặt chọn lựa phiền não nửa ngày.
Hắn tiến lên từng bước, nắm lấy tay Vệ Bình đang buồn rầu: “Cái nào cũng không ăn, chúng ta đi thôi.”
“Không cần, tôi nhất định phải ăn!” Vệ Bình gắt gao đứng tại chỗ, “Tôi đã lâu không ăn rồi, đại ca anh chưa từng ăn qua sao? Anh không biết là ăn rất ngon sao?”
“Một chút cũng không cảm thấy ngon, cái loại thức ăn đầy dầu mỡ này không có dinh dưỡng lại không khoẻ mạnh, vậy mà nhiều người lại cố tình ăn nhiều như vậy, cậu muốn trở nên béo phì sao? Không được! Hôm nay cậu mời khách vậy tôi có quyền quyết định, chúng ta đi!” Lục Khải không để ý đến cậu đang giãy dụa, giống như diều hâu bắt gà con từng bước mang Vệ Bình đi.
Vệ Bình vẻ mặt cầu xin nhỏ giọng nói thầm: “Tôi thật sự rất muốn ăn, thật sự, chúng ta đi ăn đi, ăn ngon lắm a……”
Lục Khải không thèm để ý, nói giỡn sao, cái nơi tốn tiền như vậy, hai phần ăn đã hơn mấy trăm đồng tiền, túi tiền của sóc con gom hết lại cũng không đủ một trăm đồng tiền, chẵng những ăn không no không dinh dưỡng còn hao phí tiền bạc, hắn như thế nào có thể để cho Vệ Bình tốn tiền như thế? Tuy nói rằng chính mình là khách được mời, cũng không thể xuống tay ác như thế a.
Hắn cầm lấy tay Vệ Bình quẹo vào một con đường hẻm, lại đi một lúc, nhìn thấy quán ăn nhỏ bên đường, lập tức đừng lại nói: “Ăn ở đây đi, nhìn cũng ngon lắm.”
Vệ Bình kỳ quái nhìn nhìn, nói nhỏ: “Đại ca, anh là sợ tôi tốn kém đi? Kỳ thật không cần, tôi…..”
“Dài dòng! Tôi chính là không quen ăn thức ăn nhanh, đi vào đi vào, ăn nhanh để còn về nhà nữa.” Lục Khải ngắt lời của cậu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào bên trong, chọn một cái bàn ngồi xuống, nhìn thực đơn dán trên tường, hướng chủ quán nói: “Hai phần cơm cà ri.”
Không còn cách nào khác, Vệ Bình đành ngồi xuống, bất quá cậu đúng là vẫn còn là đứa nhóc, lúc nhìn thấy cơm cà ri được bưng lên, dưa leo xanh biếc, khoai tây vàng óng, nấm mèo được sắp theo hàng chỉnh tề, trên mặt là cà rốt được cắt nhỏ vụn, nhìn đến nỗi nước miếng muốn chảy xuống cằm, cầm lấy tương ớt bên cạnh bỏ vào một chút, sau đó vội vàng trộn vài cái liền múc bỏ vào miệng, do nóng nên miệng nhỏ mở lớn không ngừng thổi thổi.
Lục Khải vừa chậm rãi ăn vừa nói: “Từ từ thôi, không ai giành ăn với cậu đâu.”
“Ngô, quán này nấu ăn ngon thật.” Vệ Bình vừa ăn vừa thổi nói, Lục Khải theo thói quen giáo huấn cậu: “Khi ăn cơm không được nói chuyện.” Đột nhiên cảm thấy tình cảnh của chính mình hiện tại còn tốt hơn cuộc sống xa hoa lúc trước, cái gì nhà hàng cao cấp, cái gì món ăn mắc tiền, hết thảy đều thay đổi, bây giờ bất quá hắn chỉ ngồi ăn quán ven đường, đối diện với sóc con mà lại mong muốn cả đời đều được đơn giản như thế.
“Ăn thêm một chén canh đi.” Thấy sóc con yêu thích ăn tới nổi miệng đỏ giống trái ớt, không khỏi đau lòng đứng lên, hướng chủ quán kêu: “Lấy thêm bát canh thịt viên.”
Đây là món ăn bình dân, nếu còn là chính mình trước kia thì chắc chắn không thèm ngó tới đi? Thậm chí bản thân mình bây giờ đáng nhẽ sẽ phải rất xấu hổ khi ngồi ăn ven đường như thế này, bất quá lại không thể hiểu được làm sao? Cư nhiên lại thật sự ngồi ở đây, cùng sóc con mặt đối mặt, ăn thật tự nhiên, cảm thấy bản thân giống như mọi người bình thường cũng vẫn thường ngồi ăn nơi hàng quán như thế.
Ha hả, Lục Khải ơi là Lục Khải, không phải chính ngươi rất mong muốn có cuộc sống như vậy sao? Còn có thể nói cái gì được? Hiện tại ngươi chính là một người bình thường không thể bình thường hơn được a.
Chủ quán cười tủm tỉm bưng canh đến, Vệ Bình nhịn không được liền uống một ngụm, bị nóng oa oa kêu lên.
“Bảo cậu chờ một chút rồi uống mà không nghe.” Lục Khải trách cứ nói, tự nhiên bỏ thịt viên từ chén canh của hắn vào chén của cậu, thuận tiện dùng muỗng khuấy khuấy, chậm rãi thổi, một lát sau húp một ngụm mới để lại trước mặt cậu, “Đỡ nóng hơn nhiều rồi, uống đi.”
“Ân!” Vệ Bình hướng hắn bày ra khuôn mặt tươi cười, cảm thấy thoả mãn, cái miệng nhỏ bắt đầu húp canh, rất nhanh liền không để ý xung quanh, húp xì sụp liên tục, nhìn bộ dáng cậu đắc ý như vậy, Lục Khải cảm thấy chính mình rõ ràng cũng có ăn vậy mà như thế nào lại thấy đói bụng.
Kỳ thật như vậy không phải tốt lắm sao? Không cần phải để ý cái gì lễ nghi, phong độ, không cần phải chú ý cái gì tư thái, hình thức, chỉ cần làm theo ý thích bản thân, giống như Vệ Bình vậy, đó đã là một loại hạnh phúc.
“Đại ca?” Vệ Bình kinh ngạc nhìn hắn, “Anh không uống canh sao? Còn rất nhiều nha.”
Lục Khải cười cười, hắn trước kia chắc chưa từng nghĩ tới có lúc lại cùng người khác húp chung chén canh? Bất quá hiện tại …………
“Tôi đang chờ xem cậu sẽ có lòng tốt chừa lại cho tôi nhiều hay ít đây.” Hắn đùa giỡn nói, cầm lấy muỗng múc canh đưa vào miệng.
“Hì hì, sao anh lại nói giống như là tôi tham ăn vậy a.” Vệ Bình ngẩng mặt đối hắn cười, ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào, đúng là cực kỳ đáng yêu, làm lộ khuôn mặt thiếu niên hồn nhiên, đôi môi hồng nhuận kiều diễm ướt át, làm cho Lục Khải hận bản thân không thể không kiềm chế mà hung hăng hôn lên.
Thời điểm ăn xong, lúc tính tiền chỉ tốn mười lăm đồng tiền, lúc ra về Vệ Bình vẫn cảm thấy không cam lòng nhỏ giọng nói: “A, nơi này ăn cơm như vậy cũng quá mắc, nếu chúng ta đi ăn bên kia, nhiều lắm là mười đồng tiền đi, canh chỉ bỏ vào tám viên thịt, rất ít a.”
“Nơi này chính là khu buôn bán, đương nhiên mắc, tiền thuê nhà ở đây so với chỗ chúng ta đã mắc gấp đôi rồi, nhưng mà, canh uống cũng rất ngon a, không phải ai cũng nấu được như thế.”
“Đại ca, anh thích uống canh sao? Lần sau tôi đi mua đồ nấu canh chua cho anh uống!” Vệ Bình hưng phấn bừng bừng nói, “Tôi biết một cửa hàng gần chỗ làm có bán, lần trước tính mua về nhưng không đủ tiền, quyết định như vậy đi, ngày mai liền mua, nấu nồi canh vừa cay vừa chua….Anh gần đây ăn uống không tốt, nấu cái này nhất định ăn với cơm sẽ rất ngon.”
Lục Khải cười cười: “Được, tôi đây vẫn còn có lộc ăn.”
Thời điểm hai người đi trở về con đường lớn lần nữa thì bóng đêm đã muốn hoàn toàn bao phủ thành thị, trên đường người đi lại nhiều hơn, vai đụng vai chen chúc nhau, ban ngày đại khái không có náo nhiệt như vậy, nếu muốn đi dạo phố thì hiện tại là thời điểm tốt nhất, Lục Khải vừa định nói sóc con một tiếng không được chạy lung tung thì chợt cảm thấy bàn tay được nắm lấy, tiểu tử kia ngón tay non mềm gắt gao ôm lấy tay hắn, không gian lơ đãng dừng lại, một cỗ điện giật truyền qua, tim đập ngày càng nhanh.
Ho khan một tiếng, Lục Khải che giấu cảm xúc cúi đầu nói như không có việc gì: “Làm gì vậy?”
Vệ Bình ánh mắt đen trong suốt vô tội : “Người nhiều như vậy, sẽ dễ đi lạc a.”
“Cậu ý muốn nói rằng sợ tôi sẽ đi lạc sao tiểu quỷ? Rất kinh thường tôi đi?” Lục Khải dùng sức nghĩ muốn bỏ tay cậu ra, “Cứ đi theo tôi không phải được rồi sao?”
Vệ Bình thực kiên trì lắc đầu: “Không được! Nhiều người lắm.”
Vừa định hù doạ cậu hai câu, bỗng nhiên Lục Khải nhìn thấy tia cô đơn yếu ớt hiện lên trong mắt cậu, tâm lại nhói, đứa nhỏ này, là bị vứt bỏ một lần nên bắt đầu sợ hãi rồi sao? Nhiều người như vậy sợ lạc mất hắn, xem ra chuyện này rất có khả năng xảy ra, hắn chính là không thể mở miệng nói gì.
Quên đi quên đi, cho cậu nắm tay cũng không có chuyện gì to tát, cứ cho là chính mình được ăn đậu hủ của cậu đi.
“Vệ Bình a.” Bất quá hắn đã quyết tâm cho sóc con một cuộc sống khá giả đầy đủ, chậm rì rì nói, “Vừa rồi cậu mời tôi ăn, bây giờ tôi mời lại, cậu là thích KFC hay McDonald?”
Vệ Bình mẫn cảm ngẩng đầu lên, nhìn quảng cáo đầy màu sắc trên tường, ở trong đêm tối càng thêm chói mắt, lâu như vậy vẫn chưa trả lời được, cậu nghĩ nghĩ: “Đều thích a.”
“Ân, trả lời này không tính, nhất định phải nói cho tôi biết, thích nhất là cái nào?” Lục Khải buông tay nói.
“Đại ca, anh nói chuyện giống y như ba của tôi a, nhớ sinh nhật trước đây của tôi, ba cũng hỏi tôi như vậy, muốn tôi chọn một cái.”
“Dài dòng, nói mau, thích cái nào?”
Có lẽ bởi vì trong bụng còn no cho nên Vệ Bình suy nghĩ rất lâu, cánh tay vô thức vẫy vẫy, một lát sau đưa ra quyết định, hung hăng ngẩng đầu nói: “McDonald!” Khí thế phi thường kinh người, bắt cậu lựa chọn giống như cực hình vậy.
“Tốt lắm.” Lục Khải kéo cậu đi, “Hiện tại tới tôi mời khách, chúng ta đi KFC.”
“A! Đại ca, anh thực gian xảo! Không đi đâu!” Vệ Bình kêu ca không chịu đi, “Vì sao lại bắt tôi lựa chọn a!”
Lục Khải tỏ ra vô tội nhìn cậu một cái: “Tôi ngay từ đầu đã nghĩ sẽ đi KFC, bởi vì nằm gần hơn, không cần phải mất công đi xa.”
“Vậy sao còn bắt tôi phải lựa chọn a!” Vệ Bình mặt đỏ lên, làm chính mình hồi nãy phải suy nghĩ lựa chọn thực thống khổ.
“Bởi vì đơn giản tôi chỉ muốn biết cậu thích cái nào hơn thôi.”
“Kia vì cái gì … Vì cái gì đã biết rồi anh còn muốn đi KFC a?!”
“Tôi muốn đi KFC cùng với việc biết cậu thích cái nào là hai việc khác nhau.” Lục Khải không chút nào bối rối nói.
Hai người vừa lúc đi tới tiệm KFC có logo in hình ông già để hàm râu màu trắng, bên trong cửa tiệm đèn đuốc sáng trưng, mọi người xếp thành một hàng chờ tới lượt mua, tiếng trò chuyện cười đùa rất náo nhiệt, trên tường dán hình giới thiệu những món ăn mới, nhìn cực kỳ mê người, hương vị thơm ngon bay thoang thoảng, Vệ Bình không còn giãy dụa nữa, ngoan ngoãn chuẩn bị đi vào cửa, không để ý Lục Khải xoay người, vuốt cằm trầm ngâm nói: “Hay là cậu thực sự thích ăn McDonald hơn, không muốn vào trong này? Chúng ta đi McDonald cũng được.”
“Không cần đâu! Ở đây tốt lắm! Liền ở đây ăn đi!” Vệ Bình vội vàng kêu lên, sợ hắn lại đổi ý, liền nắm lấy tay hắn đi vào bên trong, Lục Khải đắc ý cười cười: đùa giỡn với bé con này thật vui a.
Phải xếp hàng mới mua được, thật vất vả đứng đến mỏi cả chân, Lục Khải thở dài liền muốn bỏ cuộc, Vệ Bình thực tự giác nói chỉ cần mua một cái cánh gà với một ly nước ngọt là được rồi, hắn lại cố gắng đến phía trước tự mình hỏi cô thu ngân hiện tại những đứa trẻ bây giờ ưa chuộng nhất là món nào, kết quả là khoai tây chiên cỡ lớn, bốn cái đùi gà, kem tươi hoa quả….. Thành ra hắn đành phải mang một đống thức ăn trở ra.
“Di? Đại ca, anh vừa rồi cũng ăn không no sao?” Vệ Bình một bên khẩn trương mở bao đồ ăn một bên ngạc nhiên hỏi.
“Không có, đều là mua cho cậu.” Lục Khải chỉ mua cho mình một ly hồng trà lạnh, nhấp một ngụm, vẫn là loại trà này, dùng bột hoà tan chứ không phải trà thật sự, quên đi, có uống là được, làm hắn nhớ tới khoảng thời gian trước cũng có một lần, cùng người kia đi ăn ở McDonald, chính mình cũng mua một đống thức ăn ngồi mỉm cười nhìn hắn ăn, còn bản thân thì chỉ uống ly hồng trà, dùng khuôn mặt ôn nhu nhìn hắn, đổi lấy kết quả là đối phương đột nhiên tức giận: anh như vậy là đang chê cười em đúng không? Cảm thấy em là đứa thích ăn những thứ rác rưởi như vậy đúng không? Cho nên anh một miếng cũng không ăn ngồi trên cao nhìn xuống khinh thường em đúng không?!
Trong lòng bỗng nhiên đau đớn, nguyên lai cứ nghĩ mình đã quên rồi, nhưng chung quy vẫn không thể.
“Nhiều như vậy, tất cả đều là cho tôi sao?!” Vệ Bình phấn khởi, nhưng miệng lại oán giận: “Vậy mà vừa rồi anh còn kéo tôi đi ăn cơm cà ri, hại tôi hiện tại không ăn nổi!”
“Ăn không nổi thì đem về nhà từ từ ăn, cứ coi như mua sẵn cho điểm tâm ngày mai, bất quá tôi cũng không tin là cậu ăn không nổi.” Lục Khải phục hồi tinh thần lại, nhìn bộ dáng hớn hở của cậu, thở dài nói: “Cậu nha, suốt ngày muốn là kẻ có tiền, thật sự là người keo kiệt, chắc suốt ngày chỉ đi ăn quán ven đường thôi, loại cửa hàng thức ăn nhanh này chắc tuyệt đối không dám vô.”
“Vì cái gì?” Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, một hơi liền nhét vào hơn mười miếng khoai tây chiên.
“Không biết thưởng thức.”
“Tôi ngay cả tiền cũng không có, đương nhiên không biết thưởng thức rồi.” Vệ Bình lại tiếp tục bóc khoai tây bỏ vào miệng.
Lục Khải cười lạnh một tiếng: “Thưởng thức chính là tự bồi dưỡng, cho dù có tiền không có nghĩa là biết thưởng thức, giống như cậu a, cả đời này đừng mong nghĩ đến.”
Vệ Bình miệng nhét đầy thịt gà, không thể nói chuyện, thành ra chỉ hướng hắn làm cái mặt quỷ.
Lục Khải không khỏi nở nụ cười, cũng trong cùng thời điểm như vầy, nhưng đối với người trước kia, chính mình sẽ tuyệt đối không nói như thế đi? Lại phải cẩn thận lời ăn tiếng nói kẻo rước lấy khuôn mặt giận dỗi của người kia, lỡ nói mạo phạm một chút, chỉ sợ giây tiếp theo trên mặt liền in dấu năm ngón tay.
Chỉ có trước mặt sóc con hồn nhiên này mới có thể không chút nào che dấu suy nghĩ của chính mình, vì cùng là nghèo với nghèo mà.
Vệ Bình uống hết ly nước ngọt, tiếp tục cầm lấy cây kem tươi hoa quả, mơ màng không rõ nói, “Thưởng thức tôi không nghĩ là mình có, nhưng có thể biết thưởng thức chắc không thể ăn KFC nữa, bất quá nói không chừng tôi tương lai sẽ có tiền ….”
“Chờ cậu có tiền …….”
Sóc con vừa liếm kem vừa vui vẻ nói: “Chờ tôi có tiền, muốn ăn KFC liền ăn KFC, muốn ăn McDonald liền ăn McDonald, mỗi lần đều phải mua thật nhiều!”
♥ღ♥Hết chương 3♥ღ♥
♥ღ♥
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
56 chương
35 chương
37 chương
89 chương
155 chương
4 chương