CHƯƠNG 2. Sân trường chỉ thưa thớt vài người. Tất cả đều hướng về phía khu trường mới. Khu mới của đại học T vừa được xây xong, hôm đó còn đốt pháo bùm bùm, ngạc nhiên nhất là chẳng ai ngờ lại dùng tới pháo để chào mừng. Hôm đó có người nói với Kỳ Vân làm thế là để xua đi mấy thứ không sạch sẽ. Hễ là mấy trường đất rộng người đông thế này, tám chín phần là xây lên từ nghĩa địa. Hai ngày nay giúp đỡ chuyển khu, chuyên ngành khoa học tự nhiên đều chuyển hết sang khu mới, khoa văn chỉ chuyển đi một ít. Chuyên ngành kinh tế như Kỳ Vân xem chừng không chuyển đi, dù sao cũng chẳng cần dùng đến phòng thí nghiệm hay gì khác. “Khai Vân!” (tan mây =))) Kỳ Vân vuốt mũi: “Cậu mới là Khai Vân ấy!” Chu Duyên cười hì hì đuổi theo cậu: “Cậu cũng bị ông chủ gọi tới à?” Kỳ Vân tức giận mà ừ một tiếng. Chu Duyến nhe răng cười đến sáng lạn: “Hôm qua ngủ không ngon hở? Vậy mà cậu còn đến làm culi á.” Kỳ Vân khó hiểu hỏi: “Làm cu li gì?” Chu Duyên vung ba lô lên trước: “Hôm nay chuyển sang khu mới mà. Ông chủ đổi văn phòng mới, không phải là kêu tụi mình tới giúp thì còn làm gì.” Kỳ Vân nhìn Chu Duyên nửa ngày, cắn răng bất mãn một tiếng. Chu Duyên lục lục ba lô, lôi ra một chiếc bánh rán kẹp rau bự (1), đung đưa trước mặt Kỳ Vân: “Ăn không?” Kỳ Vân khoát tay, dạ dày vốn đã không thoải mái, nhìn thấy chiếc bánh rán bự kẹp hầm bà lằng thứ kia lại thoáng quặn lên. Chu Duyên cười tủm tỉm mà nhét nguyên cái bánh vào mồm, nhai nhai, nuốt. Cậu nhóc Chu Duyến này, nên nói thế nào nhỉ, trên cơ bản là y chang mấy cậu thiếu niên baka (2) đầy nhiệt huyết trong truyện tranh truyền thống của đảo quốc láng giềng ấy. Mỗi ngày đều tươi cười như xuân đến hay vui như nhặt được tiền, sức sống bắn tứ tung bốn phía, thể dục toàn năng. Nghe nói hồi sơ trung Chu Duyến có biệt danh là Kiện Lực Bảo, vẫn còn được sử dụng đến tận giờ. Cũng may đồ của ông chủ không nhiều lắm, cũng không cần chuyển cả bàn, năm người cùng ôm một cái thùng lớn chuyển đi là xong. Đến giữa trưa thì ông chủ thả bọn Kỳ Vân đi, để tiết kiệm tiền mời khách cơm chiều. Bên cạnh một người hừ lạnh. Lưu mập dạy môn Lý luận kinh tế tầng trên cũng đến. Kiện Lực Bảo lôi kéo Kỳ Vân không buông tay, cười nói: “Lần trước tôi tìm được một tiệm bán món cay Tứ Xuyên á, lẩu cá ngon cực! Cậu cũng đến ăn thử xem, tôi mời!” Thịnh tình không thể từ chối, Kỳ Vân bị cậu chàng kéo đến một quán ăn nhỏ. Không lớn, nhưng sạch sẽ gọn gàng. Kiện Lực Bảo chạy đến quầy gọi món ăn, Kỳ Vân ngồi nơi bàn hết nhìn đông tới nhìn tây, trước mặt cậu vừa lúc là cửa sổ lớn chạm đất được lau đến sáng bóng, trên đường người đến người đi đều nhìn rõ mồn một. Nhìn nửa ngày, Kỳ Vân đột nhiên sửng người. Người đàn ông anh tuấn đêm qua đang đứng trước cửa sổ, có vẻ là đang chờ ai đó. Anh ta rất cao. Hơn nữa chân còn dài. Kỳ Vân ước chừng, đại khái là khoảng một mét tám lăm tám sáu. Rõ ràng không phải là con lai, nhưng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt rất hiếm thấy ở người Châu Á. Mũi rất cao, mắt rất sâu, rất đẹp. Kỳ Vân có chút mê mẩn, người đàn ông kia đang gọi điện, nói gì đó nghe không rõ lắm, nhưng giọng nói rất êm tai. Những mà… vẫn thua người đàn ông hỏi đường hồi sáng một chút. Chịu thôi, làm người ai chẳng thích cái đẹp nào, Kỳ Vân rất thích ngắm mĩ nam. “Hắc, nhìn cái gì mà thất thần thế? Người đẹp ở chỗ nào hở?” Kiện Lực Bảo trở lại, đặt mông ngồi xuống đối diện Kỳ Vân, xoay cổ ngó ra ngoài cửa. Kỳ Vân thở dài hỏi: “Cậu gọi món gì rồi?” Kiện Lực Bảo trả lời: “Món chính dĩ nhiên là lẩu cá. Tiếp đến là phổi miếng vợ chồng (3) với mấy món ăn vặt khác, tôi có bảo họ bỏ ớt nhiều chút.” Kỳ Vân gật đầu, cười cười. Bữa ăn nhỏ thực vui vẻ. Không thể không thừa nhận, Kiện Lực Bảo rất có sức hút, nói với cậu chàng một hai câu thoáng chốc đã vui vẻ hơn nhiều. Tiếp đến cũng không có việc gì cần làm, Kiện Lực Bảo rủ Kỳ Vân cùng đi đánh cầu lông. Kỳ Vân bảo thực sự là không được, quần áo để nhà nếu không giặt nữa thì lên men mất. Kiện Lực Bảo tiếc nuối, nhưng lập tức lại hớn hở nói với cậu ba mình là hội trưởng của câu lạc bộ bơi lội, hôm nào Kỳ Vân muốn đi bơi thì có thể giúp cậu đăng ký. …. Kỳ Vân dừng chân ở thành phố này bốn năm thật không biết cậu lạc bộ bơi lội nằm ở ngã nào. Chờ lúc Kỳ Vân về đến nhà ngồi phịch trên giường, đã là hơn hai giờ chiều. Gần đây Kỳ Vân khá là khó chịu, nhất định là do tình trạng mơ hồ như cảm như không này. Không đến mức phải uống thuốc, nhưng cả người lại chẳng được hăng hái lắm. Lão Từ còn cười cậu cứ như là đến kỳ sinh lý ấy. Di động vẫn trong trạng thái im lặng. Võ Khánh Chi xem ra vẫn là một người rất sĩ diện, không chịu được mất mặt. Lần đầu biết cậu ta là từ hồi vừa vào đại học, Võ Khánh Chi đại diện cho đám sinh viên mới lên bục phát biểu, cả người bày ra dáng vẻ “Anh đây là con cưng”. Kỳ Vân ngồi dưới khán đài ngủ gà ngủ gật, phía trước có hai nữ sinh thấp giọng mắng Võ Khánh Chi. Nữ sinh mắng chửi người ta dùng từ khá nghèo nàn, đại khái cũng chỉ là đàn ông con trai mà lại làm mấy chuyện như thế này kia. Kỳ Vân còn tưởng rằng Võ Khánh Chi là một tên tính tình như đàn bà, sau này ở chung mới phát hiện cũng không phải. Người tính tình như đàn bà nào có hăng hái như thế, còn cảm thán mấy nữ sinh kia nội tâm trống không. Bốn năm sau cậu rốt cuộc mới hiểu được, Võ Khánh Chi tính tình kiểu đó, không gọi là hăng hái mà gọi là thiên chi kiêu tử. Cái đó gọi là chiều quá thành thói. Mấy nữ sinh kia nói thật đúng. Trước kia trò chuyện Võ Khánh Chi giải thích tên của mình, nói lứa tuổi bọn họ hầu như đều vấp phải kế hoạch hóa một con, ba hắn bên kia mấy đời chỉ có một con trai, chia đều mỗi thế hệ năm sáu con gái mới có được một bé trai. Đến đời hắn, ông bà nội mỗi ngày nơm nớp lo sợ thắp hương bái Phật chỉ sợ mẹ hắn mang thai bé gái. Bên nhà mẹ hắn cũng hy vọng là cháu trai, thích cháu trai đến phát nghiện rồi. Chờ đến lúc hắn được sinh ra, hai nhà đồng thời đốt pháo, ông bà nội đặt tên là “Khánh Chi”, ý nghĩa là cảm tạ trời đất đã cho một bé trai chứ không phải là một cái máy bù tiền. (ý là sinh con gái rồi hồi cũng thành con người ta chứ chả hưởng được chi) Thế nên tên Võ Khánh Chi này từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều đến không tưởng tượng được. Năm cô cùng ba dì của hắn, đặc biệt là mấy cô dì không sinh được con trai, đều thương hắn vô cùng. Ngay đến con gái ruột của mình cũng không nuông chiều bằng Võ Khánh Chi, Kỳ Vân nói, đối xử tốt với cậu như thế, chỉ là vì hy vọng cậu phụng dưỡng lúc già đi. Võ Khánh Chi cười lạnh. Phụng dưỡng? Dựa vào cái gì. Kỳ Vân ừ một tiếng. Con gái nhà giàu được nuông chiều lại xinh đẹp chút nói không chừng người ta còn cảm thấy đáng yêu. Còn con trai mà được nuông chiều ra đời thì… vô cùng thê thảm. Tiếp điện thoại trong tình trạng mông lung. May là Lão Từ gọi tới, quên mất tiêu phải xem ai gọi đến trước. Lão Từ bên kia tiếng gõ búa ầm ầm chát chát ồn chết người, xem ra là dành chút thời gian trong lúc trăm bận ngàn vội để thăm hỏi cậu đây mà. “Cậu khỏe không thế?” “Khỏe mà.” “Hôm qua uống hơi nhiều, tôi sợ cậu hôm nay dậy không nổi lại không ai lo giùm.” “Đa tạ tình cảm nồng nhiệt của cậu, tôi đã giúp thầy hướng dẫn chuyển nhà luôn rồi.” “Tôi chỉ là muốn báo với cậu một tiếng, tối hôm qua cậu uống nhiều quá, sáng nay tôi hơi lo nên đến xem cậu, kết quả phát hiện Võ Khánh Chi đi tới đi lui trước nhà cậu, dáng vẻ tiều tụy ngoài tưởng tượng.” “…Lúc mấy giờ?” “Khoảng chín giờ thì phải.” “Tôi không có nhà. Cậu ta có đến tìm cậu không?” “Không, tôi đi rồi.” “Cậu quản cậu ta làm gì.” “Tôi chỉ lo hắn lại tìm cậu gây phiền hà, giờ tôi thấy hắn cũng chẳng đứng đắn gì, sợ hắn quấy rối, làm khổ cậu thôi.” “Đừng lo. Cậu ta cũng không đến mức vầy đâu. Cảm ơn cậu.” “Có việc gì nhớ nói với anh em đấy, đừng ngại.” “Ừ.” “Cúp máy nhé?” “Cúp đi.” Chờ Kỳ Vân lại tỉnh dậy, đã là bốn giờ chiều. Ma xui quỷ khiến muốn ăn dứa, tới mức không ăn không chịu được. May là chỗ rẽ dưới lầu có siêu thị, cậu khoác áo thay giày, chậm chạp xuống lầu. Lúc xuống lầu vừa vặn có người muốn lên. Cầu thang hẹp, không tránh khỏi mặt đối mặt, là người đàn ông hỏi đường sáng nay. Trên người đã đổi một bộ trang phục thường ngày, nhìn thấy cậu liền ngẩn người: “Cậu ở chỗ này à?” Kỳ Vân gật đầu: “Anh cũng ở đây à?” Người kia liền nở nụ cười: “À, phòng thuê tạm thôi. Cậu ở tầng mấy?” Kỳ Vân trả lời: “Tầng năm ạ.” Đối phương có vẻ rất hứng khởi: “Tôi ở tầng ba. Về sau ở chung vui vẻ nhé. Tôi tên là La Tĩnh Hòa, còn cậu?” Sau khi ngơ ngẩn trao đổi tên bắt tay hẹn gặp lại rồi Kỳ Vân mới lấy lại phản ứng, người ở tầng năm kẻ ở tầng ba cách nhau một tầng lầu thì ở chung vui vẻ cái nỗi gì? ———————————————————————————————————— (1) Bánh rán kẹp rau: (2) Nguyên văn là bát dác: baka trong tiếng Nhật. Nghĩa là ngốc nghếch, ngớ ngẩn. (3) Phổi miếng vợ chồng: Những năm 30 của thế kỷ 20, có hai vợ chồng bán món phổi trộn (rau, ớt, xì dầu, tiêu) rất ngon, tiếng lành đồn xa. Do nể phục tài nghệ của hai vợ chồng, người ta dùng tài nấu nướng của hai người đặt tên luôn cho chính món ăn đó. .