Bình cửu
Chương 8
Bình Cửu bò lên khỏi mặt nước, nước sông lạnh lẽo theo tóc dài nhỏ từng giọt từng giọt thấm lên bờ, để lại một vết nước dài.
Dưới ánh trăng, gương mặt Bình Cửu càng nổi bật, còn trắng bệch hơn cả người không nhúc nhích trên lưng.
Bình Cửu đặt Thụy Vương nằm ngang trên đất, cầm máu đơn giản, lại lấy từ trong lòng ra một bình sứ, đổ một viên thuốc màu đen ra, đút chút nước cho Thụy Vương.
Thụy Vương đã ngất từ lâu, nhưng môi mím chặt, một giọt nước cũng không cho vào được.
Bình Cửu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Thụy Vương trong chốc lát, khi đầu ngón tay miêu tả đến đôi mắt, động tác ngón tay hơi dừng chút.
Sau đó Bình Cửu khẽ thở dài một hơi, ngậm viên thuốc, cúi người, chạm đến đôi môi mỏng không tý nhiệt độ kia.
Mùi máu tanh lại rất nhẹ.
Hắn bỗng dùng đầu lưỡi cạy hàm răng ngài, đẩy viên thuốc vào, lại mớm thêm chút nước. Thấy Thụy Vương nuốt thuốc, Bình Cửu mới ngồi dậy.
Tiếc rằng vừa đứng lên, cơm đau thấu tim bỗng ập đến, ngay sau đó hắn không thể ngăn được thân thể mình run lên.
Bình Cửu chợt quỳ xuống, cắn chặt răng đến nổi gân xanh. Nhưng không lâu lắm, cả khóe mắt hắn cũng đỏ lên, quanh thân bị bao lấy bởi hơi lạnh mỏng manh, kể cả trên mặt đất cũng kết sương trắng.
Hòn đá nhỏ bị hắn nắm chặt trong tay nổ “Ầm” một tiếng thành từng mảnh vụn, bột đá văng tứ tán rơi xuống nước.
Ước chừng cũng đến thời gian phản phệ rồi.
Trong lòng khẽ cười khổ, Bình Cửu gắng gượng dịch thân thể đến nơi xa Thụy Vương chút, rồi ngửa mặt nằm trên đất không nhúc nhích.
Thụy Vương tỉnh lại, hơi giật giật ngón tay, qua vài giây mới nhìn rõ ràng cảnh vật xung quanh.
Độc trong người đã bị khống chế lại rất nhiều.
Ngài nằm trên một đống cỏ khô, vết thương bên hông được người nào đó băng bó cầm máu. Gần đó có một đống lửa nhỏ, rất ấm áp. Bên đống lửa cắm một xâu thịt thỏ nướng, hương thơm mê người như có như không truyền tới, nhưng không biết người kia đi đâu rồi.
Thụy Vương cố gắng ngồi dậy, toàn thân đau đớn như bị nghiền qua. Lúc này mới thấy một bóng người cao gầy mờ mờ trong rừng cây. Bình Cửu dùng một tay ôm củi khô đi ra. Khuôn mặt dường như còn xanh xao hơn bình thường. Nét mặt cũng lộ ra sự uể oải.
“Ngài tỉnh rồi? ”
Thụy Vương nhìn kỹ Bình Cửu đang bước từng bước đến gần. Bình Cửu thêm chút củi, rồi cầm thịt thỏ nướng đã chín lên, nói: “Nơi hoang dã này không có gì ăn, vương gia ăn đỡ chút thịt này đi.”
Thụy Vương liếc mắt nhìn thỏ nướng: “Ngươi ngồi lại gần đây đi, ta không có sức.”
Bình Cửu ngồi sau lưng Thụy Vương. Thụy Vương tựa vào người hắn, nhưng vì tác động này chạm đến vết thương mà trán chảy ra một lớp mồ hôi mỏng. Bình Cửu thấy thế, vội dùng tay đỡ lấy một bên vai của Thụy Vương.
Nhờ vậy mà sức nặng của Thụy Vương nhẹ đi nhiều. Đây cũng không phải lần đầu hai người gần gũi, xem như thường, chưa nhận ra có gì không thích hợp.
Thịt thỏ nướng nóng hổi, bốc khói, tỏa hương thơm lừng. Thụy Vương dựa nửa người vào người Bình Cửu, xé một miếng thịt nhỏ, nếm thử, khen: “Cũng không tệ lắm.”
Bình Cửu cũng ăn vài miếng thịt thỏ trên xâu, nói đùa: “Từ nhỏ đến lớn chỉ ở trên núi. Hồi xưa muốn ăn ngon, đành phải tìm cách làm vài món dân dã. ”
Thụy Vương liếc xéo hắn: “Nói vậy món dân dã trên núi Bình Viễn rất ngon rồi. ”
Bình Cửu đưa thịt thỏ nướng tới, chỉ cười gượng: “Sao vương gia biết thuộc hạ? ”
Thụy Vương đưa tay nhận thịt thỏ nướng, nói: “Ngươi nổi tiếng trên giang hồ như vậy, sao ta lại không biết?” Có điều, động tác giơ tay này làm động tới vết thương khiến ngài nhíu mày nhẹ.
Bình Cửu thấy nét mặt Thụy Vương có vẻ hơi khó chịu nên giúp ngài xé từng miếng thịt nhỏ, đưa đến, hỏi: “Chắc thuộc hạ đã lộ kẽ hở nào? ”
“Kẽ hở?” Thụy Vương điều chỉnh tư thế thoải mái hơn, ăn miếng thịt từ tay Bình Cửu đưa cho, nói khẽ: “Trước đây, chúng ta đã gặp. Bản vương cho là ngươi còn nhớ. ”
Trước đây… Gặp?
Khi nào? Ở đâu? Tình hình ra sao?
Trước mắt Bình Cửu hiện ra những hình ảnh hỗn độn, hình ảnh ấy di chuyển quá nhanh, không nhớ ra được gì cả.
Nhưng một nhân vật phong hoa tuyệt đại như Thụy Vương, dù chỉ nhìn thoáng qua thì sao quên được?
Bình Cửu chìm trong trầm mặc, nhưng Thụy Vương lại quay mặt, gương mặt xanh xao còn ánh lên màu đo đỏ của ánh lửa, ánh mắt âm u hơi chuyển: “Quên rồi à, …ừm… cũng không sao. ”
Nói rồi, Thụy Vương ngồi thẳng người, ho khan từng cơn đứt quãng, đầu ngón tay lại chỉ lên ngực Bình Cửu, cất lời: “Làm giao dịch đi, sao nào? ”
Không biết phải chăng vì đã trải qua biến cố quá đột ngột, hay vì quanh đây không còn ai khác, hôm nay Thụy Vương cũng không còn sự thâm trầm khó lường như ngày xưa. Tuy rất yếu, nhưng giữa mày lại từ từ lộ ra tâm tình sáng sủa. Bình Cửu nhìn vậy, không khỏi bất ngờ, hỏi: “Nếu vương gia muốn, thuộc hạ tự nhiên làm hết sức. Không biết lấy gì giao dịch? ”
Hơi thở Thụy Vương vẫn chưa ổn định, nhưng ánh mắt lại nhìn Bình Cửu rất chăm chú, sau đó lộ ra chút suy tư: “Lấy ngươi giao dịch, thế nào? ”
Bình Cửu ngạc nhiên trong lòng. Tầm mắt Thụy Vương từ đôi mắt Bình Cửu dời xuống sống mũi, lại từ từ dời xuống môi, dừng lại, ánh mắt tối sầm, nói: “Còn cả trái tim ngươi nữa, hô hấp, máu thịt, trí nhớ và tự do của ngươi. Tất cả những thứ này bản vương đều muốn, vậy ngươi có cho không? ”
“…” Bình Cửu chợt không biết trả lời sao.
Hắn đoán rất nhiều lời đáp, nhưng không bao giờ ngờ được lời đáp này.
Quả thực có thể nói, không tưởng tượng nổi đến lời đáp này?
Ngay lúc Bình Cửu còn sững sờ, Thụy Vương ho khan vài tiếng, lại khàn khàn nói: “Lục Thu Hồng! Từ khi ngươi trêu chọc ta, ta đã tưởng tượng rất nhiều hình huống ngươi đến gặp ta, lại không ngờ ngươi đã quên ta.” Nói xong thì nở nụ cười như mỉa mai: “Đây là ngươi nợ ta.”
Nhìn vẻ mặt Thụy Vương không giống đùa, sắc mặt Bình Cửu cũng trở nên khác lạ, tìm từ thích hợp rồi nói: “Vương gia, thuộc hạ, thuộc hạ… từ trước… ngài? ”
Lần này, hắn đoán không ra Thụy Vương đang suy nghĩ gì thật.
Bắc Thanh là một triều đại khá cởi mở. Ngày xưa, hồi còn trẻ, Bình Cửu từng đi ngao du giang hồ. Mấy năm đó, sư phụ không thèm quan tâm hắn, lại thêm trời cao hoàng đế xa, trải qua cuộc sống ăn chơi buông thả quên trời. Có điều “Người sợ nổi danh, heo sợ khỏe”, Lục Thu Hồng đánh với chưởng môn mười tám phái không địch thủ, là lúc danh tiếng nổi cao nhất, ngũ hồ tứ hải đều có bằng hữu, đi đâu cũng không thiếu những cuộc uống rượu, hống gió, vừa đi vừa trêu hoa ghẹo cỏ, nợ vô số nợ tình.
Sau đó, Bình Cửu cũng bớt lại. Nghĩ lại mấy chuyện cũ cám bã kia đã thấy sợ, mà bây giờ Thụy Vương lại nhắc tới. Bình Cửu nhớ lại chút chuyện ngày xưa của mình, chợt thấy nghẹn.
Thụy Vương hơi nhếch khóe môi, đống lửa sáng tắt nơi đáy mắt, nói bằng giọng lạnh lùng: “À… sao nào, ngươi định không nhận hả? ”
———————— đường phân cách ————–
Ngủ ngoài trời, Bình Cửu lăn qua lộn lại cả đêm mà chưa chợp mắt được. Hôm sau, khi tỉnh lại, Bình Cửu mới chợt nhận ra, để Thụy Vương ngủ ngoài trời hoài hình như cũng không được.
Có điều, để trốn kẻ địch đuổi theo, đoạn đường này lệch xa kế hoạch ban đầu. Thụy Vương mang theo vết thương sợ đưa tới họa, dù chỉ ngắn ngũi ở trong thành cũng dễ gây chú ý.
Bây giờ, Bình Cửu chọn đi đường rất hẻo lánh, khỏi nói thấy một bóng quán trọ nào.
Ở nơi tối tăm, không có một ngọn đèn này mà đi đường ban đêm là lựa chọn không hề sáng suốt. Nhờ vào ánh sáng le lói của tia sáng mặt trời cuối cùng, Bình Cửu nhận ra có một căn nhà nhỏ cũ kỉ ở đằng xa, dựng cạnh một hồ nước, cảnh sắc tú lệ.
Nhìn dáng vẻ căn nhà này ước chừng mấy năm không có ai ở. Bình Cửu đẩy cửa phòng ra, dùng kiếm đẩy từng lớp mạng nhện. Đồ dùng gia đình bên trong phủ đầy bụi đất, nhưng may là còn lại một cái giường.
Thụy Vương ngồi quét mạn giường sạch sẻ, đỡ ngực, thấy Bình Cửu bận thu xếp đồ. Rõ ràng, dáng vẻ siêu phàm thoát tục, khí khái và gương mặt như tiên, làm việc vặt lại ngay ngắn gọn gàng, nhìn vẻ này có lẽ học được không ít việc ở vương phủ.
Chợt thấy có hơi buồn cười, tiếc là mới cười lại chạm vào vết thương, Thụy Vương rầu rĩ ho khan vài tiếng. Thấy Bình Cửu nhìn qua, ngài gõ hai nhịp lên mặt gỗ, hỏi: “Ngươi muốn ta gọi ngươi là Bình Cửu hay Lục Thu Hồng? ”
Bình Cửu đổ thùng nước vào lu lớn, nói: “Bình Cửu tốt hơn chút.” rồi đi tới trước mặt Thụy Vương, động tác thuần thục kiểm tra mạch đập cho Thụy Vương, vừa chẩn xong thì trầm ngâm nói: “Độc trên người Vương gia chưa rút hết, ngày mai để thuộc hạ vào thành mua chút thuốc, chế thành phương thuốc uống mấy ngày áp chế lại, muốn trị hết độc e rằng thuốc trong thành không đủ. ”
Thụy Vương ngăn luồng khí hỗn loạn trong người, hơi cười nói: “Tuy độc trong cung không khó giải lắm, nhưng cũng cần thuốc tốt, ngươi lại chưa coi là chuyện to tát gì. Cao đồ của Lục thần quả nhiên danh bất hư truyền. ”
“Vương gia cũng rõ chuyện giang hồ thật.” nói rồi, bỗng nhớ tới chuyện nói nói đêm qua, nét mặt Bình Cửu lộ vẻ lúng túng, che giấu đi rồi nói: “Từ nhỏ, sư phụ đã trông thuộc hạ rất nghiêm. Cái gì cũng dạy, chắc là sợ sau này thuộc hạ bị người ta ăn hiếp.”
“Cũng lo cho ngươi thật.” Thụy Vương nhếch khóe môi, nói tiếp: “Gọi ta vương gia dễ bị người ta để ý, ta họ Thần tên Dục. Sau này, ngươi cứ gọi tên ta đi.”
“Cũng được” Bình Cửu chạm nhẹ lên cánh tay Thụy Vương, rồi nhặt thùng nước trống trơn, đi ra cửa.
Xa xa, áng mây nhạt màu cam đỏ bao trùm hơn nửa chân trời, chiếu rọi xuống mặt nước, như phác h ọa nên bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
Bình Cửu đứng đó, dáng vẻ kiên cường, gương mặt hiếm khi lộ vẻ dịu dàng dưới trời chiều ấm áp.
Hỏi hắn: “Thần Dục, ngươi muốn ăn gì? ”
Đây là chuyện rất nhiều năm sau, khi nhớ lại vẫn thấy rõ ràng như lúc ban đầu, cứ như chỉ một cái xoay người.
—————— đường phân cách ——————
Ánh nắng ban mai mỏng manh xuyên qua bức tường sương mù chiếu vào phòng, bụi trần chậm rãi chìm nổi.
Trong phòng không có bất kỳ thứ gì sưởi ấm. Thụy Vương Thần Dục là người bệnh, tự nhiên ngủ trên chiếc giường duy nhất. Bình Cửu cũng chấp nhận ngủ sàn nhà, hôm sau tỉnh dậy từ rất sớm.
Không thể không nói, sáng đầu đông còn hơi lạnh.
Bình Cửu nhìn xuống đất, đống lửa tối qua sưởi ấm đã tàn gần hết, chỉ sót lại than đen. Bình Cửu ra cửa lấy chút củi, lát sau đã nhen lửa.
Thần Dục nghe tiếng từ từ mở mắt, ngài chống tay ngồi dậy, trên mặt đỏ bừng lạ thường, môi cũng trắng bệch.
“Vào thành à?” Giọng nói Thần Dục hơi khàn hơn ngày thường một ít. Dứt lời, ngài lại che miệng ho khan hai tiếng. Bình Cửu giơ tay bắt mạch, lại sờ thử lên trán Thần Dục, thấy nó nóng lên.
“Đêm qua lạnh lắm à? ”
Thần Dục nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương, có hơi đau đầu.
“Ta đi mua mấy vật dụng sưởi ấm và mấy thứ linh tinh.” Bình Cửu đỡ Thần Dục nằm xong, hòa nhã nói: “Đi một lát sẽ trở lại. ”
Có lẽ, đêm qua Thần Dục ngủ không ngon, nhắm hai mắt nhàn nhạt nói: “Ừ ” rồi không nói gì nữa.
Nói là đi một lát sẽ trở lại, nhưng không thể đi một lát sẽ trở lại.
Bình Cửu gặp người quen.
Cách chỗ Bình Cửu và Thụy Vương đang ở, gần nhất có một cái trấn, tên là trấn Phù Dung, cưỡi ngựa nửa ngày thì đến.
Để Thụy Vương ở nơi hoang dã trống vắng, Bình Cửu có hơi không yên lòng. Vào trấn, nơi đến đầu tiên là nhà thuốc.
Mua ấm thuốc, lọ sành và các vị thuốc xong, trong đầu suy tư về các vị thuốc cần có. Khi Bình Cửu ra khỏi nhà thuốc, chợt bị người bên cạnh hô to một tiếng, chặn bước chân.
Đó là một công tử trẻ tuổi chừng hai mươi, rất phong độ, lùn hơn Bình Cửu chút. Người đó có hành mi đén thanh tú, môi hồng răng trắng, lúc này lại ngây người như phỗng, tay run run chỉ vào Bình Cửu, há miệng nửa ngày cũng chưa nói được thành câu.
Bình Cửu nhìn hắn chốc lát, cảm thấy người trước mặt quen quen, mà không nhớ đã gặp ở đâu, định cầm gói thuốc và lọ sành đi thì giọng nói run rẩy của người kia mới cất ra được mấy chữ “Ngài là Lục… Lục… Lục… Lục — ưm ưm ưm!”
Bình Cửu mới nghe chữ “Lục” đầu tiên đã thấy không ổn rồi, không chờ người kia nói xong đã che miệng y lại, kéo vào hẻm nhỏ.
Lạ ở chỗ, người kia giãy dụa tý thì không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn bị Bình Cửu kéo vào hẻm nhỏ, hai mắt mở to trừng mắt Bình Cửu, như đang nhìn yêu quái gì vậy.
Bình Cửu thả miệng người kia ra. Giờ người kia mới có thể nói chuyện, nói ngay: “Ngài là Lục Thu Hồng, sao ngài lại ở đây?”
Bình Cửu cau mày nhìn y: “Ngươi là ai?”
Sao cứ hết một người lại thêm một người đều muốn bắt quan hệ với hắn vậy. Chỉ nhớ tới người nào đó, Bình Cửu đã thấy đầu đau như búa bổ.
“Ta… ta…ta…ta… ” người kia lắp bắp một hồi mới nói ra được thành câu: “Ta là Giang Dịch Dương.”
Mày Bình Cửu vẫn không giãn ra, hỏi tiếp: “Giang Dịch Dương là ai?”
Người kia lại ngẩn ra, dường như không biết trả lời câu này thế nào, cắn môi nghĩ chốc lát, bỗng cất tiếng: “Phụ thân ta! Phụ thân ta là Giang Càn! ”
Bình Cửu bất ngờ trong phút chốc, giãn lông mày nói: “Ngươi là người của Thanh Tịnh sơn trang?”
“Vâng!” Giang Dịch Dương thấy Bình Cửu nhớ mình, vui mừng khôn xiết, đôi mắt vốn đã to, sáng sủa lại sáng hơn: “Lục đại hiệp, ơn sâu năm đó của ngài và Lục thần y đối với phụ tử Giang thị chúng ta vẫn chưa có cơ hội báo đáp, bây giờ Lục thần y đã… Lần này phải mời ngài đến sơn trang ở lâu, để chúng ta có dịp chiêu đãi một phen! ”
Lục Nhất Phẩm – sư phụ Bình Cửu được người đời tôn là diệu thủ hồi xuân, quỷ thủ tái thế. Cả đời cứu vô số người, y đức vô cùng tốt. Chính đạo và tà đạo chốn giang hồ đều phải nể mặt. Nhưng ba năm trước, ông bị người hạ độc thủ, nhận cái kết thảm đạm, không khỏi làm người ta nghe mà tiếc thay.
Mà chuyện Thanh Tịnh sơn trang này là vì Bình Cửu đã từng theo sư phụ xuống núi chơi, tiện tay cứu hai phụ tử họ. Chuyện này đi mờ dần theo thời gian, nếu không phải Thanh Tịnh sơn trang có địa vị cao trọng trong chính phái giang hồ, e rằng Bình Cửu cả chút ấn tượng ấy cũng không có.
Bình Cửu lắc đầu nói: “Lục mỗ còn có chuyện quan trọng, chuyến này vẫn… ”
Giang Dịch Dương nhạy bén nhận ra ấm thuốc trên tay Bình Cửu, tiếp lời: “Lục đại hiệp có bằng hữu bị thương? Không biết tại hạ có thể giúp được gì chăng? ”
Thấy vẻ thành khẩn trên mặt Giang Dịch Dương, lại thêm người trong giang hồ rất nể Thanh Tịnh sơn trang, Bình Cửu trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Thiếu mấy vị thuốc, nếu có thể… ”
“Lục đại hiệp đừng khách khí, Thanh Tịnh sơn trang nhất định dùng hết khả năng! ” Hai mắt Giang Dịch Dương sáng lấp lánh, cái kiểu mừng rỡ chỉ kém muốn nhào lên.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
10 chương
158 chương
22 chương
122 chương
50 chương
7 chương