Bình cửu

Chương 60

Đã nhiều năm trôi qua vậy rồi, Tiết Sự An không ngờ Bình Cửu còn chịu nhắc lại chuyện xưa. Lão còn tưởng Bình Cửu cứ định như vậy suốt đời. Để Lục Thu Hồng chính miệng thừa nhận hắn không phải người Phục, không ai hiểu rõ sức nặng của câu nói này hơn Tiết Sự An. Vì vậy giờ Bình Cửu có thể nói ra câu nói này, Tiết Sự An nghĩ, vậy thì hắn thích làm gì thì làm đi. Bất kể là chuyện Lục Nhất Phẩm từng làm, hay chuyện Thụy Vương Thần Dục từng làm, Bình Cửu có thể nói ra câu này, chí ít đại diện cho hắn đã bắt đầu nghĩ cách để thoát khỏi sự ngục giam vô hình đó. Đây chính là chuyện tốt. Dù sao còn đỡ hơn còn trẻ mà suốt ngày mai danh ẩn tích như ông già, sống chẳng có phương pháp sống vui sống khỏe gì hết. Tiết Sự An cảm thấy hai năm nay mình quá nhọc lòng lo cho thằng nhóc này rồi. Mà Bình Cửu cũng tự biết rõ trong lòng. Hai năm sau khi Lục Nhất Phẩm mất, vì Bình Cửu xuống núi tìm Lục Minh Tiêu mất tích, mà trong lúc vô tình hỏi thăm được bí ẩn giang hồ mấy chục năm trước và một thảm họa bất hạnh cũng từ đó bắt đầu. Dư âm ấy kéo dài bảy năm rồi, cũng đã đến lúc nên ngừng. Năm đó, Thần Thuỷ tổ làm hoàng đế, trước khi Thần Cơ môn bị triều đình xóa sổ, từng có một danh sách tên tất cả người Phục còn sót lại năm đó, tông, chi, thành viên gia đình, ngay cả những đứa con trong trong bào thai cũng có trong danh sách đó luôn. Lúc người Phục nắm giữ quyền cai quản đất nước, họ luôn coi trong ngành y. Phái nữ của người Phục đã phân biết được các loại thuốc ngay từ bé. Sau đó họ bị Thần Thuỷ tổ bao vây ở Thần Cơ môn, bị lấy máu làm thuốc cho người Thần gia, vẫn còn một số người Phục làm các công việc liên quan đến thuốc trong Thần Cơ môn, làm nô tài quét dọn thấp hèn để nuôi thù. Lục Nhất Phẩm đã từng là người làm trong Thần Cơ, chẳng ai biết họ tên ban đầu của ông là gì nữa. Khi người Phục mất nước, Lục Nhất Phẩm còn nhỏ nên không nhớ những chuyện lúc mình còn nhỏ. Sau khi ông ta lớn lên ở Thần Cơ môn, yêu nhau với vợ ông ta, bà cũng là người Phục. Lúc vợ ông mang thai một đứa con trai, lúc đứa bé sắp chào đời thì họ nhận tin Thần Thuỷ tổ băng hà. Đây là một tin dữ đối với tất cả người Phục còn sống, bởi vì khi Thần Thuỷ tổ còn sống có hạ một đạo thánh chỉ cuối cùng, chính là muốn giết hết tất cả người Phục trong danh sách. Trận tàn sát gió tanh biển máu năm ấy không để lọt tin gì ra ngoài. Có điều Lục Nhất Phẩm và vợ ông có quý nhân giúp đỡ, nên may mắn chạy trốn, nhưng vì sức khỏe vợ ông còn yếu, đường xa xóc nảy nên giữa đường qua đời vì khó sinh, cuối cùng để lại đứa con gái vừa chào đời và Lục Nhất Phẩm. Sau đó nhờ sự giúp đỡ của người bạn ấy mà Lục Nhất Phẩm khó khắn lắm mới thoái khỏi quân lính đuổi theo phía sau, nhưng trong lòng ông vẫn luôn nhớ danh sách người Phục kia như con mắt, nó sẽ ám họ cả đời. Vì ông biết tính cách độc ác sống phải thấy người chết phải thấy xác của Thần Thủy tổ. Nếu chưa thấy xác chết thì tên trong danh sách sẽ không bị xóa. Chỉ cần còn tên tuổi trong danh sách ấy, thì quyển sách bằng da người Phục của Thần Thuỷ tổ sẽ mãi mãi như một con dao sắc bén treo trên đầu Lục Nhất Phẩm và con gái ông. May là lúc chạy trốn năm đó Lục Minh Tiêu chưa ra đời, trong danh sách không biết đứa con trong bụng cuối cùng là nam hay nữ, chỉ ghi một đối tượng như vậy. Vì vậy Lục Nhất Phẩm và bạn ông bàn với nhau, quyết định để đề phòng, họ dùng phương pháp thay máu thất truyền đã lâu trong sách cổ của người Phục, tìm người thay thế đối tượng trong danh sách. Sau đó dàn xếp xong, lúc Lục Nhất Phẩm du lịch trên giang hồ, vô tình cứu được một bé trai suýt chết đói trong đám người chạy nạn mất mùa, thế là đặt tên cho đứa bé là Lục Thu Hồng. Lục Thu Hồng cứ như vậy được Lục Nhất Phẩm dẫn về núi Bình Viễn. Các loại thuốc để thay máu đã được tìm kĩ từ sớm. Lúc xưa, ông dẫn Lục Thu Hồng lên núi mấy năm mới bắt đầu thay máu là vì lo đứa nhỏ còn yếu, không đủ sức thay máu. Thế là ông đợi thân thể Lục Thu Hồng khỏe hơn, lén trộn thuốc độc vào thức ăn của Lục Thu Hồng, rồi lấy lí do chữa bệnh để thay máu. Thuốc để thay máu được lấy nguyên liệu từ trăm loại độc, bổ sung thêm mấy chục loại thuốc bổ, ninh bằng lửa nhỏ, rồi lấy máu Lục Nhất Phẩm làm thuốc dẫn. Đây là phương pháp chín đường chết chỉ có một đường sống, chỉ cần có thể sống, vậy thì việc thay máu đã thành công. Có lẽ do Lục Thu Hồng mạng lớn, như vậy mà cũng cố gắng sống được. Từ đó về sau, Lục Nhất Phẩm nuôi hắn như con ruột mình, dạy hắn học nghề thuốc, ép hắn luyện võ, sau thân thể Lục Thu Hồng trải qua việc cải tạo thay máu càng kích thích tiềm lực luyện võ của hắn hơn, với cả đống thuốc bổ hiếm có như của miễn phí mà được Lục Nhất Phẩm đẩy vào thân thể hắn, thế nên quá trình luyện võ của Lục Thu Hồng diễn ra rất nhanh. Sau đó Lục Thu Hồng nổi tiếng trên giang hồ, vô số thiệp mời được đưa tới trước mặt hắn. Có điều hắn luôn ghi nhớ lời dặn của sư phụ, nếu ra ngoài có bị thương chảy máu không được đứng gần người khác. Lúc Lục Thu Hồng ra vào giang hồ cũng loáng thoáng nghe truyền thuyết về người Phục. Tuy hắn bị Lục Nhất Phẩm thay máu, nhưng bản thân hắn cũng không phải người Phục, chỉ miễn cưỡng có đặc điểm giống như máu người Phục mà thôi. Máu người Phục có mùi khác máu của nhũng người bình thường, nhưng máu Lục Thu Hồng có mùi nhạt hơn, đồng thời xen lẫn mùi thuốc đông y. Máu người Phục có thể giải trăm thứ độc, nhưng máu Lục Thu Hồng chỉ có thể áp chế độc tính trong thời gian ngắn. Tuy nhiên, những điểm khác biệt này rất nhỏ, vì vậy cho dù khác nhau, nhưng chỉ cần để lộ ra thì không ai nghi huyết thống người Phục của Lục Thu Hồng. Lục Thu Hồng biết rõ lợi ích và tác hại của điều này, nhưng nghĩ kỹ vẫn cảm thấy không có gì đáng kể. Lục Thu Hồng đã sớm biết chuyện Lục Nhất Phẩm là người Phục. Từ nhỏ hắn chỉ tưởng vì chữa bệnh cho mình lúc nhỏ nên sư phụ lấy máu làm thuốc dẫn, mới khiến máu của hắn trở nên khác người thường. Sau đó, võ công hắncàng ngày càng tiến bộ, bản thân cũng có cái nhìn thoáng hơn. Hắn chắc chắn không bị lộ thân phận, cũng chắc chắn dù có bị lộ thân phận cũng chạy thoát được, từ đó cũng không để chuyện này trong lòng. Hắn nghĩ, là người giang hồ thì sống chết là chuyện thường, là người Phục cũng được, bị đuổi giết cũng được. Tất cả đã là sự sắp xếp của số mệnh. Hắn chỉ lo nếu lỡ có một ngày thân phận mình bị bại lộ thì sư phụ và sư muội sẽ bị hắn làm liên lụy. Sư phụ vừa là ân cứu mạng của hắn, vừa có công ơn nuôi dưỡng, nên càng vì vậy mà Lục Thu Hồng luôn cẩn thận khi làm bất cứ việc gì. Hắn nhớ lại, từng có lúc, Lục Thu Hồng bị gãy xương sườn vẫn bò dậy luyện kiếm tiếp, cũng chỉ để nhìn thấy đôi mắt khen thưởng giữa trời tuyết rơi của Lục Nhất Phẩm. Vì vậy mà năm xưa, Lục Nhất Phẩm chết không khác gì một đả kích khủng khiếp đối với Bình Cửu. Lục Nhất Phẩm chết rồi, sự thù hận trong lòng Lục Thu Hồng không thể nguôi. Trên đường báo thù thì hắn vô tình biết được danh sách người Phục kia. Sau đó hắn đón Lục Minh Tiêu bị trúng hàn cổ về núi Bình Viễn, rồi tìm được phương thuốc cổ kẹp trong sách ở phòng Lục Nhất Phẩm. Khi đó Lục Thu Hồng mới chợt hiểu ra, hóa ra năm xưa hắn không phải bị bệnh. Lục Nhất Phẩm cũng không phải làm vậy để chữa bệnh cho hắn. Lục Nhất Phẩm dẫn hắn về, nuôi hắn lớn. Tất cả chỉ vì làm bia đỡ đạn cho Lục Minh Tiêu. Hắn hy vọng có một ngày nào đó, khi Lục Thu Hồng chết ở phương xa, đối tượng trong danh sách người Phục kia sẽ xóa vị trí của Lục Minh Tiêu. Rồi sau nữa, Lục Thu Hồng cắt cổ tay Lục Minh Tiêu, lấy máu tươi dẫn một phần hàn cổ lên người mình, cảm giác đau đớn khiến mắt hắn tối sầm lại. Hắn nhớ năm xưa bị chém nhiều vết đao như vậy sao không thấy đau, hóa ra vết thương cũng có thể đau như thế ư. Một ngày là thầy, cả đời là cha, tất cả nhiệt huyết hứng thú xông pha giang hồ của Lục Thu Hồng hồi trước cũng chỉ vì để sư phụ cảm thấy hãnh diện. Có lẽ, người nọ cũng sẽ mãi mãi không hãnh diện vì hắn. Từ lúc bé, lúc hắn sắp chết, có một người đưa tay ra trước mặt hắn, đó cũng là ngày Lục Nhất Phẩm bắt đầu chờ đợi cái chết của hắn. —————- đường phân cách —————- Bây giờ là tháng chạp, sắp tới Tết Nguyên Đán, hễ chỗ nào có người ở, thì bầu không khí càng đặc hơn. Đây là năm thứ năm từ lúc hoàng đế mới lên ngôi, theo truyền thống hằng năm, bắt đầu từ hai mươi sáu tháng chạp thì không cần vào chầu triều sớm nữa, từ phủ Vương gia đến dân thường, các nhà các hộ đều đều bận chuẩn bị đón Tết. Thời buổi thái bình thịnh thế, so với phố xá đông đúc tấp nập thì nội viện hoàng cung vẻ hơi quạnh quẽ hơn. Trong hoàng cung này chỉ có một vị chủ nhân, hễ vị chủ nhân này không vui, các nô tài trong cung đều lo sợ, cẩn thận, không dám thở mạnh dù chỉ một cái. Hôm nay Dự Vương, người từng là Thập Tam hoàng tử vào cung thăm Hoàng thái hậu. Dự Vương mới hai mươi tuổi, khá thân thiết với đương kim hoàng thượng từ nhỏ, lại là con ruột của Hoàng thái hậu hiện nay, nên dù đi lung tung trong cung cũng không ai dám cản. Thần Cảnh đi thăm Hoàng thái hậu xong, bèn đi hướng ngự thư phòng của hoàng đế, còn chưa đến gần đã thấy một đám nô tài trong cửa ngoài cửa run lẩy bẩy quỳ xuống, ngay cả Quế công công luôn xử sự khôn khéo chưa bao giờ bị mắng giờ cũng đang quỳ bò trên đất, Dự Vương Thần Cảnh nghĩ một lát, thì biết ngày tình cảnh bên trong tám phần mười là không lý tưởng. Tính tình Dự Vương Thần Cảnh luôn vui cười toe toét, từ nhỏ Dự Vương đã không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Thất hoàng huynh này của mình. Nhìn tình hình này, người có mắt đều biết chắc chắn hoàng đế đang giận ở trong đó, mình vào đó có khi gặp xui, nhưng chuyến này Thần Cảnh không phải tới một mình, hắn còn dẫn theo cung nữ của hoàng hậu. Hoàng hậu dặn nô tài mang một ít món tráng miệng tới. Thần Cảnh không chào mà đi như vậy cũng không được, suy đi nghĩ lại chỉ đành bảo người vào thông báo một tiếng, nhắm mắt bước vào. Thần Cảnh đi vào, thấy Thần Dục mặc long bào màu vàng đứng một bên, vẻ mặt bực bội không vui, đang nhìn ngoài cửa sổ. Thần Cảnh cũng không dám đứng lâu, làm vẻ định quỳ xuốn: “Thần đệ… “ Thần Dục ngăn Thần Cảnh: “Miễn, sao ngươi lại tới đây?” Thần Cảnh nói: “Cũng hơn cả năm rồi chưa tới, đệ đến vấn an mẫu hậu, mẫu hậu nói… ” vừa nói vừa nhìn, thấy Thần Dục nghe nhưng không tập trung, vẻ mặt vẫn cứ không vui, Thần Cảnh đành chuyển đề tài, có phần nịnh nọt nói: “Hoàng huynh, đứa nô tài nào không có mắt dám chọc giận huynh vậy?” Thần Cảnh hỏi xong, Thần Dục vẫn mặt lạnh, mí mắt cũng không thèm nâng. Thần Cảnh cũng không hi vọng nghe được đáp án từ Thần Dục, bèn trút qua thái giám đang quỳ một bên: “Nào, ngươi nói đi, đứa nào ăn gan hùm mật gấu trêu hoàng thượng không vui? Cuối cùng có chuyện gì, nói mau!” Thái giám bên cạnh nghe Dự Vương rống giận như vậy, sợ run cầm cập càng quỳ thấp hơn, hô: “Hoàng thượng tha mạng, vương gia tha mạng ạ, tiểu nhân, hôm nay tiểu nhân thừa lúc thuốc ở Thái y viện còn nóng nên bưng lên đây, hoàng thượng… Hoàng thượng…” Gã càng nói càng nhỏ. Thần Cảnh nhìn xuống thảm thì thấy một bát sứ bị gạt vỡ và thuốc màu nâu đổ đầy trên nền, trong lòng đoán được tám chín phần mười câu chuyện. Đây cũng là vấn đề khó khăn với toàn bộ Thái y viện khi hoàng đế không thích uống thuốc. Chuyện này cũng không phải bí mật nhỏ gì. Có điều giờ nghe thái giám lắp ba lắp bắp một hồi lâu, thấy Thần Dục cau chặt mày, có lẽ ngài bực lắm rồi. Thần Cảnh cũng sợ hôm nay hoàng đế khó chịu trong lòng chém bay mấy cái mạng người, vội cho đám nô tài lui xuống hết. Chờ đám nô tài lui hết, Thần Dục thở mạnh một hơi, xoay người hỏi Thần Cảnh: “Hôm nay ngày mấy?” Thần Cảnh nghe câu hỏi không đầu không đuôi này làm khó hiểu, xòe tay tính một lúc, mới nói: “À, chắc là, hai mươi tám tháng chạp?” Thần Dục quẳng một quyển sách xuống nền, rồi lạnh lùng nhìn ra bên ngoà: “Hai ngày nữa ư.” Thần Cảnh thấy ánh mắt đó của Thần Dục, cũng hơi sợ trong lòng, hai người làm huynh đệ lâu như vậy, Thần Cảnh hiểu khá rõ Thất hoàng huynh của mình, biết mỗi khi Thần Dục biểu hiện như vậy thì sắp tới sẽ không có chuyện gì tốt. Thần Cảnh cũng không dám hỏi Thần Dục định làm gì, hai ngày nữa là sao? Mà dù sao cũng không liên quan tới hắn, vội tìm cớ cáo từ.