Bình cửu

Chương 49

Buổi tối, Bình Cửu theo bốn đệ tử phái Thanh Nhạc ra khỏi quán trọ, vừa đi vừa ghé các cửa hàng dạo. Vì sự náo nhiệt gần đây của Nhạn Thành mà các cửa hàng nhỏ ven đường đóng cửa rất muộn. Trời tối nhưng các quán rượu và thức ăn vẫn tấp nập, toả hương thơm phức, đi qua hai con đường, nhìn thấy một quán nhỏ rất đông khách, mấy người bèn theo vào. Đa phần những người xung quanh là người trong giang hồ, tiếng nói các vùng miền đan xen vào nhau, nghe rất thú vị. Mấy người đám Bình Cửu ngồi xuống xong, cả đám người phái Thanh Nhạc đã được người xung quanh nhận ra ngay, chào hỏi có, mời rượu có, âm thanh xì xào bàn tán về họ cũng có. Bình Cửu cải trang không ai nhận ra, cũng không ai chào hỏi hắn, hắn chỉ có thể vừa uống rượu vừa dùng bữa, trải qua thời gian thanh nhàn. Lăng Việt Phong đang ngồi bên cạnh hắn. Người này cũng khá tỉ mỉ, thấy Bình Cửu không nói chuyện với ai, sợ Bình Cửu cảm thấy bị người khác không quan tâm nên chủ động bắt chuyện: “Lục tiên sinh có bạn bè gì tới chung không? Nếu huynh khó tìm người đó, tiểu đệ có thể hỏi thăm giúp huynh một chút, mọi người gặp gỡ nhau một lần thì tốt quá.” Bình Cửu cười lắc đầu, nói: “Lăng huynh đừng cười, bình thường tại hạ chỉ toàn ở nơi giếng dã chợ trời, nên không có bạn bè giang hồ gì hết.” Lăng Việt Phong vỗ vai Bình Cửu: “Ta biết, Lục tiên sinh làm thầy thuốc, không thích không khí đánh giết chốn giang hồ. Mà vậy cũng không sao, sau này ngươi sẽ là bạn bè phái Thanh Nhạc chúng ta, có gì ngươi cứ tìm ta. À đúng rồi, tìm Phương sư huynh cũng được, Phương sư huynh giỏi lắm đó.” Phương Vũ Hồng nghe tên mình nên xoay đầu lại. Qua ba vòng rượu, Phương Vũ Hồng uống hơi nhiều, hỏi lớn: “Ai? Ai kêu ta? Lục tiên sinh ngươi uống rượu đi. Nào, sư đệ, đổ đầy rượu cho tiên sinh!” Tửu lượng của Bình Cửu luôn không tệ, uống cạn một bát mà mặt không đỏ tim không đập. Phương Vũ Hồng vỗ tay khen hay: “Tiên sinh uống giỏi quá, quá giỏi, hóa ra là cao thủ”. Tiếng nói quá lớn khiến vài tên uống đến ngã đông ngã tây cũng chú ý nhìn sang: “Ai? Ai là cao thủ? Ợ, ta tên Lý Tư Viễn, người của Cửu môn Tam đao hôm nay phải so tài mới được… “ Một người bên cạnh nghiêng tay kéo gã: “Ngươi, dẹp ngươi đi… Ngươi nhìn lại ngươi uống rượu kiểu gì? Còn khoa tay đòi thi với người ta cái rắm!” Lý Tư Viễn Cửu môn Tam đao quay lại, cãi, miệng đầy mùi rượu: “Hừ, Lưu Gia thối nhà ngươi, năm đó ông đây thắng… thắng đệ tử nội môn Thiếu Lâm luôn đó… Ngươi dám xem thường ta à! Đem đao của ta ra đây, dám trêu ông, ông cho các ngươi biết tay! Đao ta đâu? Ợ… Đao ta đâu?” Người bị gọi là Lưu Gia thối nghe vậy, nâng cốc, cười run: “Ha ha ha, ha ha ha! Ngươi như vậy… Ngươi như vậy cũng tính là thắng? Nếu không phải đệ tử Thiếu Lâm người ta xui xẻo! Chỉ một ngày mà bị hai kẻ thù ám toán, ngươi? Ngươi đánh thắng được người ta à? Ta khuyên ngươi đừng đem chuyện này ra nói nữa. Ta cho ngươi biết, giờ Thiếu Lâm không thích nghe chữ “Thua” đâu, ngươi ồn ào nữa, coi chừng không còn cái răng ăn cháo à.” Lưu Gia thối uống một bát rượu, đạp một chân lên bàn, nói tiếp: “Ta nói cho các ngươi nghe nè. Năm nay, Thiếu Lâm cũng giống lần đại hội trước, à không… Có thêm hai trưởng lão nội môn tham gia. Mấy năm nay… Nói sao ta? Từ trên xuống dưới Thiếu Lâm đều chuyên cần, học, khổ, luyện… Họ sợ đi lên vết xe đổ của trụ trì Tuệ Tịnh năm đó…. Nhớ năm đó, trụ trì Tuệ Tịnh đức cao vọng trọng cỡ nào, ấy vậy mà bị một tiểu bối mười bảy mười tám tuổi gửi thư khiêu chiến, đánh hòa không nói, vậy mà lại thua! Cuối cùng còn bị người đó chỉ vào mũi quở trách, nói cái gì…’Võ công Thiếu Lâm các ngươi còn kém chút’, oa… Suýt chút nữa khiến từ trên xuống dưới người Thiếu Lâm tức ói máu, mất mặt quá, mất mặt quá hà!” Mọi người phấn khích nghe chuyện, Lý Tư Viễn không vui: “Ngươi hay lắm, Lưu Gia thối ngươi… Ngươi so ta với hắn? Sao ngươi không so ngươi với hắn… Người ta mười lăm tuổi… đã nổi tiếng… Hai mươi tuổi… Đánh khắp thiên hạ không địch thủ… Ngươi thì sao? Ngươi thì sao? Ta cho ngươi biết, nếu không… Nếu không phải bây giờ hắn không ở đây nghe thấy, ta sẽ, ta sẽ nói thẳng trước mặt hắn! Lục Thu Hồng… giỏi đó, nhưng nếu cây đao này của ta mà giống kiếm Cửu Sương… Hừ hừ… Vậy ông đây, ông đây cũng đã sớm nổi tiếng khắp thiên hạ!” Lưu Gia cười ngã ngồi trên ghế, nói lớn: “Sao ngươi biết người đó không nghe thấy? Sao ngươi biết người đó không nghe thấy!” Tất cả mọi người uống say rồi, cười giỡn trêu chọc nhau, với cả bầu không khí buổi tối ở quán rượu, những tràn cười nối nhau vui vẻ. Lăng Việt Phong uống ít rượu, nghe mọi người nói giỡn, vừa quay đầu lại thấy Bình Cửu bị sặc ho khan, vội rót cho hắn một chén trà: “Lục tiên sinh, uống từ từ.” Bình Cửu lau khóe môi một cái, vẻ mặt có phần thay đổi: “… Không sao. “ Lăng Việt Phong cười nói: “Tiên sinh chớ để ý, đám người này uống nhiều rồi cứ như vậy đó.” Bên kia còn đang ồn ào, Phương Vũ Hồng cầm một vò rượu đi đến đây: “Nói chuyện với các người này! Các ngươi đoán xem, đại hội võ lâm lần này còn có nhân vật nào đến? “ Lăng Việt Phong đầy phấn khởi, hỏi: “Ai tới?” Phương Vũ Hồng miệng đầy mùi rượu cười thần bí: “Khà khà, Lục tiên sinh, Ảnh Lâu, nghe chưa?” Bình Cửu nghĩ một hồi: “Có nghe sơ sơ.” Ảnh Lâu có thể nói là một tổ chức bất ngờ xuất hiện mới gần mười mấy năm trên giang hồ, tương tự Thần Cơ nhưng rất nhiều điểm khác biệt, không chính không tà, tham gia cả hai đạo hắc bạch, chủ yếu mua bán tình báo với giá rất cao. Có rất nhiều tin đồn khác nhau về người sáng lập trong giang hồ, nhưng chưa được chứng thực, chỉ biết Ảnh Lâu rất thần bí, ít ra mặt ở giang hồ, không giống vẻ sẽ tham dự đại hội võ lâm. Liền nghe Phương Vũ Hồng phất tay mấy cái, nói: “Lâu chủ Ảnh Lâu, ai thấy chưa? Mặt mũi ra sao, là người hay quỷ? Vốn là chưa ai thấy! Nhưng ta nói cho các ngươi, đại hội võ lâm năm nay, Ảnh Lâu lại phá lệ đưa ra thông báo, lâu chủ Ảnh Lâu sắp tới, nghe nói… Nghe nói đã đến Nhạn Thành, ợ.” Lăng Việt Phong thấy tuy Bình Cửu gật đầu, nhưng có vẻ không có hứng với chuyện này, bèn nói với Phương Vũ Hồng: “Phương sư huynh, ngươi nên uống ít chút đi.” Phương Vũ Hồng cầm vò rượu đi mất, miệng đáp lời: “Không sao, không sao! “ —————- đường phân cách ——– Hai ngày sau. Bình Cửu theo phái Thanh Nhạc đến, ngồi trên quảng trường lớn với họ. Người phụ trách thông báo lại thông báo tiếp: “Phái Lạc Uyên đến!” Hôm nay vốn là dịp để mọi người gặp gỡ, nhưng lại là ngày sôi nổi trong đại hội võ lâm, ai đến, trong lòng mỗi người lại có tính toán riêng, cân đo nặng nhẹ từng người đến. Vị trí ngồi của Bình Cửu có thể nói là hàng sau, hắn nhìn một vòng trong đám đông, không ngoài ý muốn mà nhìn thấy mấy người quen, vẫn là những người của năm ấy, chỉ khác là thêm rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi mới, chủ yếu là muốn dựa vào lần này để nổi tiếng. Tiếng bàn luận liên tiếp văng vẳng bên tai, đa số là ít nhiều chuyện bí ẩn đơn giản, không có ý gì. Vẻ mặt Bình Cửu nhàn tản, thưởng thức cốc uống trà trên tay. Đêm hôm đó, uống say xong, những người khác vẫn tạm xem là có thể đi về nổi, chỉ Phương Vũ Hồng phải nhờ Bình Cửu và Lăng Việt Phong đỡ về. Sáng hôm sau, Phương Vũ Hồng đã bị sư phụ hắn chửi thẳng mặt một trận. Hôm nay Phương Vũ Hồng còn đang bị phạt ở phòng nhà trọ đóng cửa, suy nghĩ lỗi lầm, vị trí của hắn tự nhiên bị bỏ trống. Có điều vị trí trong đại hội cũng không khắc khe lắm, cơ bản đều mỗi môn phái tụ lại, ngồi chung với nhau. Bình Cửu ngồi bừa ở một góc phía ngoài chỗ ngồi phái Thanh Nhạc. Chỗ ngồi bên cạnh hắn chỉ trống một chỗ. Lăng Việt Phong ngồi kế bên, hễ có một môn phái bước vào, Lăng Việt Phong lại nói thầm hai câu vào tai Bình Cửu, xem như giới thiệu. Mãi đến khi nghe thông báo: “Ảnh Lâu đến!” Tiếng bàn luận xung quanh lúc này mới lớn hơn gấp đôi lúc nãy. Lúc này, Bình Cửu đang hơi không tập trung, Lăng Việt Phong ngồi cạnh hưng phấn kéo ống tay áo Bình Cửu: “Mau, mau nhìn! Đây chính là lâu chủ của Ảnh Lâu ư?” Bấy giờ Bình Cửu mới tỉnh táo lại, bất đắc dĩ nói: “Tiểu cô nương ngồi đây đều kích động như vậy, ngươi kéo ta làm gì? “ Nhưng vừa dứt lời, động tác trên tay Bình Cửu chợt ngưng lại. Thị lực hắn rất tốt, tự nhiên vừa nhìn đã thấy rõ khuôn mặt đi giữa đường chính kia, nụ cười trên khóe môi cũng đông lại. Như ánh mắt lần đầu gặp lại ở cuối mùa thu trong Tây Uyển phủ Thụy Vương. Vẻ mặt người ấy lạnh lùng ngầm ngâm nhìn hắn, tựa như lá rụng, làm rung động, cắt ra vài lỗ nhỏ vào bầu không khí lạnh lẽo. Mới gặp gỡ, đáy lòng đã rung động như thế. Thời gian kéo dài, nó trở thành một vực sâu không đáy. Đã qua bao năm, Bình Cửu hiểu rõ, kể từ lúc đó, họ đã không tồn tại cái gọi là tình cờ gặp gỡ. Thần Dục gặp hắn, chưa bao giờ là gặp mặt tình cờ như bề ngoài. Ngài từng bước từng bước tiếp cận hắn. Đây là một cái bẫy dàn rộng, trước sau không đường thoát, Bình Cửu cũng không thể nói là không bất ngờ. Thần Dục đứng đó nhìn mấy giây, rồi bước đi trong ánh nhìn của mọi người. Khác với Bình Cửu, dù Thần Dục mặc đồ bình thường, nhưng không thể che giấu được khí thế uy nghiêm trên người ngài. Cuối cùng, ngài đi tới trước mặt Bình Cửu, thong dong ngồi xuống vị trí trống bên cạnh, tiếng nói đầy phong độ, nói: “Tam tiên sinh, có khoẻ không.” “Xoạt xoạt xoạt ” lập tức có vô số cái nhìn chỉa thẳng vào Bình Cửu. Mọi người phái Thanh Nhạc giật mình suýt nữa té ngửa khi thấy vị này ngồi đây, đôi mắt Lăng Việt Phong ngồi cạnh trừng muốn lồi ra. Bình Cửu lặng im chốc lát, quay đầu lại, lễ phép mỉm cười đáp lại: “Được lâu chủ quan tâm, tại hạ không chịu nổi kinh hoảng.” Ánh mắt Thần Dục khó lường: “Tiên sinh cần gì phải khách khí như vậy.” Bình Cửu đặt chén trà xuống, nói: “Các hạ trăm công nghìn việc, chuyện công bận rộn, còn có thời gian rảnh đến chỗ xa xôi này dạo chơi. Lục mỗ quả thật không ngờ tới.” Thần Dục chợt im lặng một chốc, rồi nói: “Chuyện thiên hạ đều là chuyện công. Chuyến này ta đến vì một chuyện riêng.” Lăng Việt Phong bên cạnh thật vất vả phục hồi tinh thần lại, lắp bắp nói: “Hóa ra, hóa ra Lục tiên sinh và lâu chủ là người quen cũ. Vậy mà Lục tiên sinh còn nói, không có bạn bè ở ngoài… Ha ha, ha ha ha… “ Ánh mắt Thần Dục nhìn sang, Lăng Việt Phong bị cái nhìn này làm cho không cười nổi nữa, tự nhiên cảm thấy trong lòng có phần hoang mang, rồi chợt nghe vị lâu chủ này chầm chậm nói: “Vị này là?” Sau đó Lục tiên sinh bên cạnh trả lời: “Là một vị tiểu huynh đệ phái Thanh Nhạc. Ở đây không tiện nói, chờ kết thúc đại hội, chúng ta ra ngoài nói chuyện sau.” Tầm mắt lâu chủ dời lại phía trước, hai tay nắm chặt, nói với giọng bình tĩnh: “Nghe lời ngươi.” Lăng Việt Phong: “…”