Dư Thiểu Quần dù có xuất hết mọi thủ đoạn của mình thì Điền Mật Nhi cũng không thèm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, đồ ngựa đực phong lưu, chị đây đời trước cũng đã đi trên con đường đó rồi, kinh nghiệm nào mà chẳng có. Chỉ là cũng không biết Chu Tuyết tại sao lại du nhập cùng với bọn họ bọn, mặc dù ở trong trường bị Điền Mật Nhi cao hơn một cái đầu cả trên phương diện học tập và diện mạo nhưng cũng không thể phủ nhận cô ta là một mỹ nữ xinh đẹp động lòng người hấp dẫn quyến rũ. Có một hôm trở về mượn phòng của bọn họ để tụ tập, sau đó đem Điền Mật Nhi hẹn đi ra ngoài, kì thực là Dư Thiểu Quần hẹn, vì vậy cô mới trở mặt với Chu Tuyết, ai biết được Tống Hiểu Hoan thấy vậy rất ghen tỵ, rồi sau đó hai người bọn họ rêu rao nói xấu cô đủ chuyện. Vợ mình bị người khác theo đuổi, đã là đàn ông ai cũng không nhịn được, người họ Dư làm quan không nhiều lắm, lại có một người con trai lớn như vậy. Triệu Phương Nghị trong lòng đã nắm chắc nghiệt tử của nhà bọn họ là ai. Mặc dù Triệu gia không có bối cảnh như vậy, nhưng cũng không thể để mặc cho người ta khi dễ được. Chuyện này không thể coi như xong, cần phải dạy dỗ cho những tên khốn kiếp không quản được lại không biết trời cao đất rộng là gì kia một bài học. Nghĩ tới đây, đôi mày của Triệu Phương Nghị chợt nhíu chặt, hai con mắt nhuệ khí bắn ra bốn phía, toàn thân đều là sát khí. Triệu Phương Nghị trên chiến trường giết địch vô số, sự hung dữ tàn nhẫn luôn tồn tại sẵn trong người rồi. "Không thì em trở về nhà bác cả ở đi, mặc dù không được thuận tiện cho lắm, nhưng có trưởng bối ở bên cạnh thì cũng cảm thấy yên tâm hơn." Triệu Phương Nghị liền nói. "Không cần phải lo cho em, em cũng đâu có đáp lại cậu ta, thời gian dài thì sẽ cảm thấy nhàm chán mà thôi. Ở nhà đại bá rốt cuộc cũng không thể bằng ở nhà mình được, huống chi hiện tại Điền Dã ngày ngày vẫn ở cùng với em, anh không cần phải lo đâu." Tuy ngoài mặt nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn luôn muốn có anh ở bên cạnh. Triệu Phương Nghị lái xe trở về nhà, giúp Điền Mật Nhi đem đồ đạc vào bên trong sau đó liền rời đi, hai người ai cũng không nói tiếng nào, không khí rất trầm trầm buồn bực. Triệu Phương Nghị vốn cũng ích kỷ, liền bật thốt lên không muốn để cô nhanh chóng theo quân tránh đem dài lắm mộng. Anh đối với cô càng ngày càng yêu, hiện tại còn hận không thể biến cô thành trẻ con, bọc trong lồng ngực của mình, ai cũng đừng nghĩ mơ đến, lúc nào muốn là có thể nhìn thấy. Chuyện của Dư Thiếu Quần vẫn thế, cứ như vậy cũng không giải quyết được gì, rất nhiều người vẫn còn muốn xem náo, than vãn rằng sức quyến rũ của hoa khôi chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi. Sự thật trong đó cũng chỉ có mấy người biết rõ ràng, cũng không biết vì sao Dư Thiếu Quần lại bị ông của mình thiếu chút nữa đem chân cắt đứt, thời gian này vẫn phải ở nhà dưỡng thương. Dĩ nhiên chuyện này không có quan hệ gì với Điền Mật Nhi, cô đang bận suy nghĩ có cái hạng mục nào hay tuy không thể gây dựng sự nghiệp nhưng cũng có thể kiếm chút tiền. Cùng bàn bạc với Điền Dã, để cho anh đừng bởi muốn kiếm tiền mà cay nghiệt chính mình, cha mẹ cũng có thể theo đó mà thoải mái một chút, mệt nhọc cả đời rồi, cũng nên hưởng một chút phúc của con cái. Nhưng mặc dù cô đã sống qua hai đời, nhưng trang bị trong tay cũng có thể nói không giống nhau, cô không hiểu cổ phiếu tài chính, không có đầu óc buôn bán, cho dù biết rõ cái gì có thể kiếm tiền, nhưng căn bản không biết nên làm như thế nào để tiến hành. Tựa như cô biết rõ mười mấy năm sau ngành bất động sản sẽ vô cùng hỗn loạn, nhưng cô căn bản cũng không có tư cách đi chia một chén súp này, lý tưởng tốt đẹp nhưng thực tế lại tàn khốc. Trước kia lúc nhàm chán cũng xem qua những tiểu thuyết về trọng sinh, nhân vật ở trong đó giống như làm việc gì cũng rất thuận lợi, gặp khó khăn thì lại có quý nhân giúp đỡ, nói mấy câu nói liền cho mượn rất nhiều rất nhiều tiền. Giống như đã sớm biết mình sẽ được trọng sinh vậy, cổ phiếu ***** đọc làu làu, vật liệu thép hoàng kim qua mấy ngày nâng cao cũng nắm giữ trong tay không kém chút nào, nhưng bản thân cô thì ngay cả việc thị trường chứng khoán tăng hay giảm cũng không hiểu rõ. Nói đến phế vật của trọng sinh chắc là nói đến cô rồi... Liền nói ý tưởng của mình cho Điền Dã nghe, anh trai cô ra ngoài nhiều năm như vậy, tầm mắt cũng mở rộng không ít, lại vốn là người thông minh, ý tưởng chắc hẳn sớm đã có, nhưng cũng giống với Điền Mật Nhi lực bất tòng tâm. Một, không có tiền, hai, không có hạng mục. Điền Mật Nhi vẫn rất coi trọng nghành thực phẩm ăn liền, nhưng suy tính đến lúc nó xuất hiện là những năm chín mươi, hiện tại đi trước gần mười năm, không biết mọi người có thể tiếp thụ được hay không. Hiện tại ở nước ngoài cũng đã có một loại sản phẩm mì ăn liền xuất hiện, nếu là muốn mở rộng vào trong nước cũng chỉ có thể tham khảo kỹ thuật của người khác. Máy móc kỹ thuật cũng đã có sẵn nhưng chi phí lại cao, chỉ sợ là thời gian đầu sẽ không kiếm được lợi nhuận gì. Nhưng cô đã bề dày kinh nghiệm, sản phẩm của đời sau cũng có thể làm được, ví dụ như cải bẹ, túi đựng gia vị, móng gà kho chân heo đợi chút, x sư phụ ở thôn cô cũng hay dùng tám mùi vị để nấu với nhau. Trước kia cô đặc biệt thích ăn hương vị này, cố ý tìm lão sư phụ học qua thủ nghệ, có thể làm ra mùi vị đó giống đến tám chín phần, có thể còn thuần hơn một chút. Mì ăn liền làm thành phần chủ yếu, còn kéo đó các thực phẩm phụ nữa tạo thành một dây chuyền. Chỉ cần có thể khai hỏa quả pháo thứ nhất, ngày sau có phát triển thì sư phụ X cũng không có chuyện gì. Chỉ là kỹ thuật sản xuất cùng với bao bì hiện tại chỉ có nước R mới có (Nước R chính là nước Nhật Bản), hiện tại môi trên đụng phải môi dưới nói đạo lý rõ ràng, ngay cả tên công ty và tiền vốn cũng đều không có, vì vậy người ta cũng không thể cùng hợp tác hoặc là chuyển nhượng quyền kỹ thuật cho bọn họ được. Nhưng nếu không thừa dịp hiện tại trên thị trường chưa xuất hiện, chờ sau này có tiền rồi mới hành động thì miếng bánh ngọt này cũng bị người phân chia nhau hết rồi. Nghe cô phân tích, Điền Dã sau khi nghiên cứu liền cảm thấy có khả thi, nhưng cũng không vượt qua được cửa ải tiền bạc vô cùng khó khăn này. Đừng nhìn Lý Kiều Dương học tập không giỏi mà nhầm, đầu óc của cô cũng rất linh hoạt, đứa bé này trời sinh đã khôn khéo rồi. "Mì ăn liền? Có phải cậu nói đến thức ăn nhanh hay không! Dì của mình từ nước ngoài về có cho mình mấy thứ, quả thật rất tiện lợi, hơn nữa cũng không khó ăn. Nếu là ở trong nước đầu tư vào nghành này, nhất định sẽ rất có triển vọng, hiện tại mọi người đối chất lượng cuộc sống cũng dần dần đề cao rồi, đối với những sản phẩm mới khả năng tiếp nhận cũng cao, chỉ là chúng ta phải đi trước người khác một bước mới được. Dẫn đầu hình thành quy mô, mới có thể tạo được thế đứng vững chắc được." Tuy nói là nói như vậy, nhưng tiền thì.... "Chúng ta có thể lôi kéo nhà tài trợ! Mình kéo ba mình, Điền Mật Nhi cậu cũng có thể động viên Triệu Phương Nghị cùng anh ấy nói một chút với người nhà, chớ nhìn nhà bọn họ vẫn thật khiêm tốn nhưng bên trong cũng không tầm thường đâu. Anh Điền Dã phụ trách chiến đấu anh dũng, về sau quản lý kinh doanh thế nào còn phải dựa vào anh, còn phải kéo được cả kỹ thuật của nước ngoài nữa. Gia đình của mình và Điền Mật Nhi đều không thích hợp, phải kiêng dè mới được." Trình bày rất tốt, phân công hợp tác như vậy, nhưng lời đến khóe miệng rồi vẫn không biết làm sao mở miệng được. Đây không phải là một số lượng nhỏ, cũng không biết anh có khả năng ủng hộ hay không. Điền Mật Nhi do dự mấy ngày, cũng vẫn không biết có nên mở lời hay không. Nhưng nghĩ đến lúc trước anh đã nói ‘ Người đầu tiên cùng em gánh vác tất cả chính là anh ’, Điền Mật Nhi hạ quyết tâm gọi điện thoại cho anh. Mặc kệ có được hay không, cũng phải xem anh có thái độ gì. Mặc dù cả hai đời đều kết hôn cùng với Triệu Phương Nghị nhưng cuộc sống của hai người vẫn luôn bình thản như nước, không biết đối mặt sóng to gió lớn, anh còn có thể kiên định ủng hộ cô hay không. Bình tĩnh nói tất cả mọi chuyện với anh, mở miệng rồi thì lại thấy không khó khăn như trong tưởng tượng, vô cùng tự nhiên giống như mọi chuyện vẫn thương lượng cùng anh vậy. Triệu Phương Nghị trầm mặc một hồi rồi nói: "Nghe thì thấy rất có tiền đồ phát triển, nhưng mà bọn em xác định đây không phải là đầu óc đột nhiên kích động đấy chứ?" "Dĩ nhiên!! Trải qua nghĩ sâu tính kỹ, hơn nữa bọn em cũng nghiêm túc nghiên cứu thị trường rồi, nếu như anh thuận tiện thì trở lại xem em phân tích tài liệu!" Điền Mật Nhi nói rất khẳng định. Triệu Phương Nghị quả quyết nói: "Được, chủ nhật anh trở về, bọn em chuẩn bị tài liệu đi!" Sau khi Triệu Phương Nghị cẩn thận nghiên cứu những tư liệu bọn họ phân tích thị trường, cùng với kế hoạch tiến hành, tư liệu này phải là mấy người trong mấy tháng điều tra nghiên cứu mới làm xong. Rất rõ ràng, cũng rất tinh tế, hơn thua cũng chỉ ra rõ ràng, quả thật rất đáng giá để đầu tư. Nhưng mà nghĩ đến Lý Kiều Dương cũng dính đến việc này thì Triệu Phương Nghị liền nhíu mày. Từ sau khi ông cụ Triệu thối lui tới nay vẫn rất yên lặng, ba người con trai vẫn ở vị trí nửa vời không cao không thấp, một phần nguyên nhân cũng do tài lực chống lưng không dày. Người mà anh em ông Triệu Quốc Đống cưới cũng đều là con gái của chiến hữu của ông cụ Triệu, nếu không phải là con mồ côi thì cũng chính là năm đó bị phê xuống thành phần không tốt. Ông cụ là người niệm cựu, nghĩ tới muốn giúp đỡ người nhà của các chiến hữu, không ngờ lại đem nhà mình càng kéo thì lại càng đi xuống. Bên nhà thông gia đều không có tiềm lực, tuy năng lực cá nhân của ba anh em họ không thiếu nhưng trên quan trường mọi mặt đều phải có thực lực, nếu hơi có chỗ thua kém liền bị ném ra xa tám trượng rồi. Cho nên đối với đời cháu của mình, ông cụ cực kỳ chọn lựa, hai cháu dâu khác gia thế cũng không tệ, hai người anh họ của Triệu Phương Nghị cũng rất phát triển. Duy chỉ có một mình anh, là người khinh thường việc dựa vào bên nhà mẹ của cô dâu, đàn ông thì phải có thực lực tự đi trên hai chân của mình. Nhưng anh không thích vợ mình luôn là bị bọn họ đánh giá thấp hơn một cái đầu, ở ngoài mặt đều rất khách khí nhưng thật ra thì đều xa lánh, chỉ sợ bị dính vào lại bị chiếm đi tiện nghi gì của họ. Hiện tại anh vợ cũng đã ra mặt, nếu thật sự có thể làm thành đại nghiệp thì về sau Điền Mật Nhi cũng có thể ngẩng cao đầu rồi. Bởi vì lý do này nên anh hết sức ủng hộ, nhưng lại dính theo cả Lý Kiều Dương vào nữa, đây không phải là đại biểu cho Lý gia hay sao! Nếu không thành thì còn tạm được, nhưng chỉ sợ thành công rồi, về sau sẽ dính dấp không rõ. Điền Mật Nhi tự nhiên cũng biết lợi hại trong đó, đối với hạng mục này cũng đã tính trước, tất nhiên hơn thiệt cũng đã suy tính cặn kẽ. Đã sớm nghĩ ra hợp đồng tốt lắm, quy định được đề ra rõ ràng, nên phần của người nào một chút cũng không thiếu được, không ai chiếm của ai. Triệu Phương Nghị lúc này cũng phải lau mắt mà nhìn vợ của mình, không ngờ cô lại nhìn xa như vậy, bình thường đúng thật là đã xem nhẹ cô rồi. Cô không phải là người suốt ngày ở trong bếp xoay quanh chồng con, mà còn có thể là con chim ưng nhỏ tự do bay lượn trên bầu trời! Làm tổn thương đến lòng tự ái của một người đàn ông là anh đây, cứ cho rằng cô cần mình bảo vệ thật ra thì có thể tự mình trải qua mưa to gió lớn. Điền Mật Nhi qua hai đời điều tinh tế nhất chính là cái gì, đó chính là đàn ông! Vẻ không hài lòng kia của anh cô nhìn ra rất rõ ràng, chỉ là cô cũng không phải là loại đàn bà có dã tâm, muốn làm chút gì nhưng cũng không phải muốn làm nữ cường nhân, cũng chỉ muốn cuộc sống của mình có chất lượng hơn một chút. Điền Mật Nhi liền tựa vào khuỷu tay của anh, nói: "Ha ha, dù sao chủ ý em cũng đã xong rồi, về sau sẽ chờ phân cổ phần mà thôi, những thứ khác thì phải trông chờ vào Điền Dã rồi! Chỉ là mặc kệ kiếm được ra sao, tiền lương của anh vẫn phải nộp lên cho em, em chính là trách nhiệm của anh đấy!" Tiểu nha đầu này, vẫn luôn có thể làm cho anh thấy uất ức như vậy, làm cho người ta thấy yêu vô cùng, thật là một trách nhiệm ngọt ngào! Chỉ là vẫn phải đưa ra lời cảnh báo, trước là quân tử sau là tiểu nhân, phải nói rõ ràng với Lý Kiều Dương đừng để đến lúc đó dẫn đến việc hai nhà Triệu Lý trở mặt với nhau. Tình bạn của Lý Kiều Dương đối với Điền Mật Nhi phát ra từ tấm lòng, rồi cả việc đối với Điền Dã vừa gặp đã yêu, có câu nói nữ sinh thường hướng ngoại một điểm cũng không sai. Thấy Triệu Phương Nghị bận tâm như vậy mặc dù không vui lòng, nhưng vẫn nói rõ lập trường của mình: "Tiền này của tôi không phải là tiền đầu tư, mà là cho Điền Dã mượn, còn bên kia người bỏ tiền là Điền Mật Nhi. Công ty này chính là của hai anh em bọn họ cùng người khác không có liên quan!" Vô duyên vô cớ làm sao Điền Dã có thể chiếm tiện nghi lớn như vậy, dĩ nhiên là không đồng ý rồi. Anh đối với chuyện tình cảm vẫn vô cùng ngu ngơ, một chữ cũng không biết đến. Điền Mật Nhi mặc dù cũng không muốn chiếm tiện nghi này nhưng Lý Kiều Dương nói đây là chuyện của cô và Điền Dã, nên thật không có biện pháp nhúng tay. Đoán chừng hiện tại cũng chưa có thể kiếm được bao nhiêu, cùng lắm thì về sau phát triển lên rồi sẽ chia phần này cho cô ấy. Cũng không biết Lý Kiều Dương nói với Điền Dã ra sao mà Điền Dã lại chấp nhận đề nghị của cô ấy nhưng giữa hai người hình như cũng không có mập mờ gì. Đó là tại Lý Kiều Dương cũng không có làm rõ??? Lý Kiều Dương liếc cô một cái rồi nói: "Đừng xem anh ngươi bình thường không lên tiếng thật ra thì tự ái rất mạnh, mình mà cứ nói thẳng ra chắc chắn anh ấy sẽ không tiếp nhận. Vì vậy mình liền nói là nể mặt cậu, một nguyên nhân nữa là sợ nhà mình cũng dính vào, cũng nói với anh ấy tình cảnh của cậu ở Triệu gia nên anh ấy mới miễn cưỡng tiếp nhận. Nhưng mà anh ấy có nói về sau nếu là thật sự làm ra tiền thì tất cả tiền lãi đều cho mình, anh ấy chỉ lĩnh tiền lương thôi, mình cũng đã đồng ý! Cậu sẽ không để ý chứ!" Có người bạn như thế, thật lòng vì anh em bọn họ như vậy cô dĩ nhiên không có dị nghị gì. "Đàn ông khi có tiền liền thay đổi phát sinh thêm thói hư tật xấu, nên mình không có ý kiến, cho chút tiền tiêu vặt là được! Chỉ là cậu đối với anh mình tận tâm như vậy, cậu cũng nên hiểu rõ, cũng có khi anh ấy vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu được tình cảm của cậu!" "Mình đối với anh ấy rất có cảm tình, nhưng không phải là nhất định phải có kết quả, chỉ là mình không muốn bỏ qua thôi!" Thì ra người sống chân thật nhất vẫn chính là cô ấy.