Hôm nay bác cả Triệu Quốc Lương và bác dâu Trâu Tĩnh đều có ở nhà, mọi người đều nhiệt tình hoan nghênh Điền Mật Nhi tới ở. Đứa nhỏ Điền Mật Nhi này vừa xinh đẹp lại thông minh, có lễ phép lại còn rất tôn kính người già, làm cho người ta vô cùng yêu mến. Đứa cháu Triệu Hạo Tranh của hai ông bà năm nay bắt đầu vào sơ trung, có người thím tài cao này ở đây, học tập nhất định có chút tiến bộ rồi. Trước khi đến đây bà Phương Di đã kể sơ qua cho bọn họ rằng Điền Mật Nhi rất thích yên tĩnh cho nên Trâu Tĩnh sắp xếp cho cô một căn phòng ở trên lầu hai. Mặc dù không phải là gian phòng lớn nhất, nhưng có hướng tốt lại còn có cả nhà vệ sinh khép kín, cửa sổ hướng về phía cây cổ thụ, phía dưới chính là vườn rau xanh. Trong phòng ga giường, chăn màn đều là mới tinh, đồ dùng vệ sinh cũng được đổi mới hoàn toàn, bà Trâu Tĩnh lại còn mua cho cô mấy bộ quần áo mới dành cho giới trẻ hiện nay đang thịnh hành tại thủ đô nữa. Điền Mật Nhi thật lòng thấy rất biết ơn, cảm giác được chính mình vô cùng may mắn, có thể làm lại một lần nữa, để có thể thể nghiệm được hạnh phúc hoàn toàn bất đồng so với kiếp trước. Bữa ăn tối cô cũng xông vào giúp một tay, làm hai món ăn, cũng là ông cụ muốn cô thể hiện tay nghề. Ông cụ Triệu cũng diện từ trên xuống dưới toàn đồ mới, trên người là quần áo truyền thống bằng lụa, đi dưới chân chính là giày vải tất cả đều là Điền Mật Nhi tự tay làm cho ông. Ông cụ ngồi ở trên ghế thanh âm vang dội: "Thật là mát! Đây mới gọi là quần áo chứ, những thứ này mà mua ở bên ngoài cứ dán ở trên người vậy, giữa ngày hè oi bức thì nóng đến chết, cả người đều thấy không được thoải mái." Triệu Hạo Tranh tuổi còn nhỏ nên nói chuyện vẫn rất thẳng thắn: "Mùa hè thì phải mặc áo ngắn tay quần đùi nhưng ông nhất định phải mặc quần áo như đang là mùa đông vậy, dĩ nhiên là phải nóng rồi!" Mới vừa nói xong, Triệu Hạo Tranh liền bị cốc một cái lên đầu, ông cụ liền mắng lại: "Cháu thì biết cái rắm gì! Nếu mà ta mặc phanh ngực hở chân như vậy thì đã trở thành lão yêu tinh rồi! Đúng là đứa trẻ có nhiều cái còn không hiểu hết được, nếu mặc quần áo kia không có chút tâm ý nào thì làm sao có thể thoải mái mát mẻ được." Triệu Quốc Lương lúc nhỏ cũng đã từng mặc qua, gật đầu nói: "Áo lót này mặc vào so với quần áo bây giờ thoải mái hơn nhiều, không ngờ Mật Nhi còn có cái thủ nghệ này! Thật không tệ, đúng là vợ hiền gương mẫu! Phương Nghị thật là có phúc!" Buổi tối gọi điện cho Điền Dã nói ngày mai muốn đi thăm anh một chút, thuận tiện đi dạo xung quanh trường học cho sớm quen thuộc. Triệu gia biết được Điền Mật Nhi còn có một người anh trai cũng ở ***** đây, so với Điền Mật Nhi còn sớm một năm, mặc dù không có thành tích tốt như của cô nhưng có thể vào được ***** thì cũng là đứa trẻ xuất sắc rồi. Ông cụ bảo cô buổi tối dẫn Điền Dã trở lại ăn một bữa cơm, mọi người đều là họ hàng gần, mà Điền Dã còn một thân một mình ở thủ đô, phải quan tâm chăm sóc nhiều hơn mới đúng. Điền Mật Nhi dĩ nhiên cảm thấy rất tốt, lần trước tới ông cụ cũng đã nói vậy nhưng cô biết rõ tính tình của anh trai mình, có phần hơi tri thức thanh cao. Tuy vậy nhưng nhận thức của anh về mọi người ở đây cũng không xấu, hiện tại cả cô cũng tới đây rồi, đoán chừng anh cũng không còn bài xích lớn như vậy nữa. Hình dáng của Điền Dã vẫn đen gầy như trước đây, chỉ là không còn là trầm mặc ít nói, nói đến nghiệp vụ thì rất hào hứng cứng cỏi mang nhiều phần tự tin và bình tĩnh. Buổi tối Triệu Quốc Lương và Trâu Tĩnh ở trong phòng nói chuyện với nhau: "Hai đứa bé này của Điền Gia cũng không tệ, rất xuất sắc, về sau nên để Hạo Tranh tiếp xúc với Mật Nhi nhiều hơn một chút. Anh hùng không hỏi xuất xứ, với nhà tư bản ***** thì dáng vẻ thanh cao hiện tại không dùng được rồi!" Trâu Tĩnh trừng mắt nhìn ông, đưa khăn bông ấm cho ông lau mặt, buồn cười nói: " Hai đứa bé này tôi cũng thích, tôi cổ hủ nên ông không ưa rồi hả?! Gốc rạ cũng đỏ ** anh hùng!(Ám chỉ con cháu trong gia đình xuất thân cách mạng)" "Bà chú trọng như thế khiến cho người ta phải mở to mắt ra mà nhìn! Chúng nó lớn lên ở nông thôn, mà bà thì từ trước khi ăn cơm đến sau khi ăn xong đều mang những chi tiết nhỏ ra chỉ dạy, không phải là làm cho người ta lúng túng hay sao." "Tôi đấy là theo thói quen mà thôi, mấy chục năm cũng đã như vậy rồi, thật sự không phải cố ý, về sau sẽ chú ý hơn còn không được sao!" Nhớ lúc mới vừa gả vào đây quả thật cùng với người trong nhà có chút xung đột, bà từ nhỏ đã được tiếp nhận kiểu giáo dục của người Anh, cũng không phải muốn thể hiển cái gì, chỉ là thói quen mà thôi. Sau này hai người em chồng lấy vợ rồi chuyển ra ngoài, ông cụ cũng không phải là người soi mói vì vậy trong nhà cũng liền theo thói quen của bà khi tới đây. Hiện tại Điền Mật Nhi đã đến ở đây, thực sự cũng nên chú ý một chút, chớ lơ đãng không khéo lại làm cho người ta bị uất ức, lúc đó thật chính như Trư Bát Giới soi gương trong ngoài đều không được lòng người rồi. Chỉ là điền Mật Nhi đứa nhỏ này thật biết lễ nghĩa, ngày mai phải cùng cô bé hàn huyên một chút nhất định có thể hiểu được cho bà. Điền Mật Nhi nghe xong cũng thấy vui vẻ, còn hi vọng Trâu Tĩnh có thể ở phương diện này chỉ dạy mình nhiều hơn nữa. Trâu Tĩnh xuất thân là con cháu nhà tư bản, từ nhỏ đã tiếp nhận lễ nghi huấn luyện nghiêm khắc nhất, nếu có thể học được một chút thì cô có thể kiếm được ích lợi không nhỏ rồi. Mặc dù cô may mắn làm lại từ đầu, lại có trí nhớ mấy chục năm vượt mức quy định, nhưng cái này cũng có mặt xấu của nó, kiếp trước lỗ mãng thành tính nên khi lơ đãng sẽ thể hiện ra bên ngoài. Vì vậy cô chỉ có thể không ngừng học hỏi để bồi dưỡng chính mình, cố gắng đọc sách và học các từ văn nhã từ đó dần dần thay cho thái độ ngạo mạn kia. Nếu là còn có thể học thêm chút lễ nghi, quy phạm của người trước thì càng có thể đè xuống tính tình lơ đãng tùy ý ở bên trong rồi. Trâu Tĩnh cũng không ngờ Điền Mật Nhi lại thông tình đạt lý như vậy, nếu không phải đã biết rõ chuyện của cô thì còn tưởng cô là con của nhà đại gia khuê tú rất có tri thức lại hiểu lễ nghĩa đấy. Trâu Tĩnh đời này lại không có con gái, mà con dâu thì cũng là gốc rạ đỏ là đời sau của quân nhân, tư tưởng cố chấp cứng nhắc, cùng với những người đàn ông xấu trong nhà kia là cũng đều một giuộc cả, với những tư tưởng sinh hoạt có tình điệu, có lãng mạn nên thơ kia của bà trên căn bản không có người nào hiểu, cũng không có người nào thưởng thức. Trâu Tĩnh vốn lãng mạn, trong sinh hoạt rất chú trọng, hưởng thụ cả vật chất lẫn tinh thần. Điền Mật Nhi là một người rất hoạt bát, đối với thẩm mỹ và thưởng thức đều có giải thích đặc biệt, hai người càng nói càng hợp ý, không hề giống với hai người có vai vế khác nhau mà lại rất giống với hai người bạn tốt. Triệu Phương Nghị ở nơi này ở hai ngày, liền vội vàng đến đơn vị báo cáo, chỗ anh đến chính là đơn vị mới còn không biết phương thức liên lạc như thế nào hôm nay đi cũng không biết phải bao lâu nữa mới có thể gặp lại. Triệu Phương Nghị nhìn cô và người trong nhà như vậy càng yên tâm hơn, khi đến đơn vị mới tính toán khai triển một phen quyền cước mới được. "Điền Mật cháu nhìn ta phối màu đĩa salad này như thế nào?!" Trâu Tĩnh cũng rất chú trọng đến ăn mặc, nhưng vì cùng với mấy người đàn ông sinh sống mấy chục năm nên cũng có chút xao lãng rồi, khó gặp được người cùng chung chí hướng vì vậy tình cảm tiểu tư sản ở trong lòng lại bắt đầu xông lên. Ngày hôm qua cùng Điền Mật Nhi đi dạo phố, ở trong nhà hàng Tây ăn một bữa đơn giản, khi trở lại hai người nhìn thấy một quyển tạp chí nước ngoài nên tính toán buổi tối làm một bữa ăn tây. Bà liền đem những bát đĩa trân quý trong mấy chục năm ra dùng, dao nĩa bằng bạc và nến cũng lấy ra, lẳng lặng lau chùi cho đến khi soi rõ được bóng người. Màu sắc của Salad phối hợp vô cùng bắt mắt, có khoai tây, hạt bắp, rau cải bắp, dưa chuột, quả hồng, cà rốt tinh tế xen kẽ trong đó. Điền Mật Nhi ngửi một cái, một mùi thơm ngát liền xông vào mũi: "Có cả chút vị chanh và bạc hà trong đó nữa!" Trâu Tĩnh liền bẹo vào má cô một cái sau đó dùng cái thìa đút cho cô một miếng rồi nói: "Cũng chỉ có con phân biệt được, nếu là cho bác cả con ăn, lại giống như bò nhai mẫu đơn vậy lại nói mùi vị của món ăn này sao mà kỳ lạ thế!" Ha ha, hai người cùng bật cười, ở trong phòng bếp hi hi ha ha. Bên ngoài phòng khách hai người đàn ông lại cảm thấy rất lạnh, ông cụ Triệu chọc vào con trai, nói: "Vợ của con tại sao lại phát bệnh rồi, lại muốn làm cho chúng ta ăn những thứ xa lạ kia? Cũng đã ngừng bao nhiêu năm, tại sao lại đột nhiên nhớ tới như vậy! "Trên mặt của Triệu Quốc Lương cũng rất đau khổ, liền khổ sở nói ra lý do. Chỉ là bữa này bọn họ ăn cũng rất vui vẻ, bọn họ đã chuẩn bị cho hai người đàn ông gà nướng và mỳ Ý. Không để ý tới bọn họ không hài lòng, hai người Điền Mật Nhi và Trâu Tĩnh thả mình trong âm nhạc thanh lịch tuyệt vời, đốt cả nến lên, còn uống cả rượu khai vị nữa, chai này chính là của hồi môn năm đó của Trâu Tĩnh. Ăn món chính, sau đó lại dùng đến món điểm tâm ngọt, trừ tiếng động chói tai khi gặm xương, nhai sườn hoặc là hút mì thì có thể nói đây là một ăn hoàn mỹ. Sau này, cây đàn Piano vốn bị chất trong kho lại được chuyển ra lần nữa để dùng, sau giữa trưa cũng chỉ có hai người bọn họ lẳng lặng ngồi ở cửa sổ sát đất uống trà, cuộc sống không màng danh lợi vô cùng yên tĩnh thật tốt! "Vốn còn muốn tập cho nó quen dần với thói quen của chị dâu con nhưng giờ thì tốt rồi, càng làm cho chị dâu con phát huy thêm rồi! Hiện tại hai người so mẹ con ruột còn thân hơn, mới vừa rồi có nói là muốn đi mua bánh mì Pháp gì gì đó!" Phương Di gọi điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây của Điền Mật Nhi, không ngờ trong nhà chỉ có ông cụ cùng cảnh vệ viên. "Ha ha, điều này chứng minh con dâu của con rất ưu tú, con mắt chị dâu lại cao như vậy, mọi người ai cũng vài phần kính trọng, bình thường cha xem chị ấy có cùng ai thân thiết như vậy đâu, cho tới bây giờ cũng chỉ có xã giao và xa lánh." "Tất nhiên, đứa nhỏ này rất tốt! Con cũng không cần phải khoe công nữa, cha đã sớm nhớ kỹ rồi!" Khi khai giảng đã có Điền Dã dẫn dắt, Điền Mật Nhi mừng rỡ vì đã có thể được tự do rồi trước tiên liền muốn ra ngoài ở, bao giờ được nghỉ tết mới trở về Triệu gia. Trâu Tĩnh thật không dễ dàng mới có một người nói chuyện hợp ý như vậy dĩ nhiên là không đồng ý để cô ở bên ngoài thuê phòng trọ rồi, huống chi còn được chú ba dặn dò như vậy. Nhưng Điền Dã và Điền Mật Nhi cũng có ý nghĩ của riêng mình, dù sao cũng chỉ là thân thích, có một câu nói rất hay đó là xa thơm gần thối. Liền mượn cớ thuê phòng để dễ dàng nghỉ ngơi, coi như buổi tối không ở nhưng buổi trưa cũng có thể nghỉ một lát, cũng đã nộp tiền phòng rồi. Ký túc xá nữ của khoa ngoại ngữ cũng đã xây dựng lâu đời, căn phòng cũng không lớn, nhưng người ở cũng ít, một phòng có hai giường tầng dành cho bốn người, so với lầu mới tuy rằng không rộng rãi bằng nhưng so với tám người ở một phòng thì yên tĩnh hơn nhiều. Phòng này có bốn cô gái trẻ cùng một dạng với Điền Mật Nhi, không ở lại qua đêm. Cô gái tên Chu Tuyết, người cao gầy xinh đẹp, giống như có thật nhiều chuyện để nói liền chọn cái giường ở bên dưới. Tống Kha, người mảnh khảnh đeo kính nhưng lại không nói nhiều, luôn thể hiện dáng vẻ tôi là học sinh giỏi đừng có quấy rầy tôi học tập, nhưng Điền Mật Nhi luôn có thể cảm thấy áp lực đến từ con người của cô ấy, nếu dùng câu nói của đời sau để mô tả thì có thể nói cô ấy rất có thể nắm giữ khí thế của toàn trường. Tống Hiểu Hoan thì điềm đạm đáng yêu, người và tên hoàn toàn khác biệt, luôn mở mắt to trông tựa như em bé vậy rất đáng yêu, nhưng sau khi ở chung mới phát hiện cô ấy rất có tâm kế. Tổng thể mà nói, trong phòng trừ Tống Kha có tướng mạo bình thường, thì ba cô gái còn lại đều có hương có sắc cả. Chu Tuyết bắt mắt xinh đẹp động lòng người, Tống Hiểu Hoan như hoa như ngọc an tĩnh đáng yêu, còn Điền Mật Nhi điềm tĩnh dịu dàng hút hồn con mắt người khác. So với nhiều người vì đã từng trải nên Điền Mật Nhi càng trầm tĩnh hơn, không tranh không đoạt, không kiêu ngạo không tự ti, cảm giác có chút cô độc. Hơn nữa trời sinh đã mỹ lệ, dù không chút phấn son nhưng so với Chu Tuyết ăn mặc hợp thời lại được lòng người hơn. Đừng nghĩ hiện tại việc truyền tin thấp kém truyền bá rất chậm, nhưng vàng đến chỗ nào cũng đều sáng lên cả, huống chi lại là sinh viên tài cao đứng đầu trong các đại mỹ nữ, thông minh và xinh đẹp tuyệt đối tồn tại song song. Ngay cả ngoại hiệu Điền giai nhân không biết như thế nào cũng đã lan truyền đến đây, mới vừa tựu trường không được bao lâu, mà đông đảo bạn học sau nhiều phen so sánh đã tôn Điền Mật Nhi là hoa khôi của khoa ngoại ngữ rồi. Mấy người trong phòng bọn họ cũng không đi theo trào lưu kia, cũng giống như các phòng khác xếp từ lớn đến nhỏ, đều nói mỹ nữ trời sinh không hợp nhau, huống chi một phòng bốn người có đến ba người là mỹ nữ. Còn dư lại một người cũng rất có duyên nên tất cả mọi người đều muốn lôi kéo. "Tống Kha cậu giúp mình đổ nước vào trong chậu được chứ!!Mình sợ!" Tống Hiểu Hoan mắt to liền rưng rưng như đang vô cùng đang kinh sợ. Tống Kha âm thầm trừng mắt, MD, cũng không biết đám sói kia hâm mộ cô ta cái gì, nếu có thể thì cô mong sao có thể làm cho bọn họ thay đổi. "Sợ thì thôi đi!" nước chỉ hơi nóng thôi mà, tiểu khả ái sợ hãi về tình thì còn có thể tha thứ được, đằng này. "Tống Kha sao cậu lại như vậy! Hơi nước trong phòng tắm bốc lên hừng hực vô cùng dọa người, rất dễ bị bỏng tay. Chúng ta cũng cùng họ Tống, nên cậu hãy chiếu cố mình chút đi?" Nước mắt cũng tràn ra khóe mi rồi, mặt đầy hi vọng nhìn Tống Kha, nếu mà cô dám nói một chữ không thì lập tức sẽ khóc cho cô xem. Tống Kha muốn khóc, cô thế nào lại xui xẻo như vậy liền cũng họ Tống đây, họ Tống tôi đắc tội với người nào!? Tôi họ Tống chứ không phải là mẹ cô đâu. Bên kia lại nói: "Tống Kha, tối hôm nay đến Đông Lai Thuận, chị em mời cậu ăn thịt dê nhúng. Ăn mặc đẹp một chút, bạn của mình đi ra ngoài cũng phải nhìn vào mắt, đừng để cho mình phải mất mặt!" Sau tiết học cuối cùng, Chu Tuyết liền thả mái tóc dài xuống, tay phải cầm lên túi xách nhỏ đeo lên vai, động tác vô cùng tự nhiên. Tống Kha rốt cuộc cũng bộc phát: "Buổi tối Điền Mật Nhi đã nói mời mình đi ăn vịt nướng, mình đã đồng ý rồi!" Chu Tuyết quét qua hai người một cái, ném một câu ‘ không tán thưởng ’ quay ngoắt giày cao gót liền đi mất. Tại sao lại mang cô ra vậy!! Bị trừng cũng không giải thích được, Tống Kha liền vái cô vài cái. Cô cũng cười nói: "Hi hi, cho cậu mượn để thoát thân đấy!" Điền Mật Nhi vốn cũng không để ý, huống chi ấn tượng đối với Tống Kha cũng tốt, người này tuyệt đối là người mặt lạnh bên ngoài bên trong cười châm biếm. "Không có việc gì, bất quá không có vịt nướng, dù sao cũng phải bồi thường đến căn tin đi chứ!?" Điền Mật Nhi không điệu bộ mà lại còn hiền hoà, thật hợp với khẩu vị của Tống Kha, nên rất tự nhiên khoác lên vai cô, nói: "Khó có khi được đón tiếp mỹ nhân như vậy, các món cao lương mỹ vị trên đường nam bắc tùy cậu chọn."