Lúc gần đi lại cùng Điền Dã gặp mặt một lần, đến thăm trường học của bọn họ, có cảm giác thật hâm mộ. Mặc dù có chút tiếc nuối nhưng cô lại càng muốn đuổi theo bước chân của chồng mình hơn, khi anh quay đầu là có thể nhìn thấy cô ở đó rồi. Ngày ngày trôi qua vô cùng thư thái, con người của Điền Mật Nhi cũng càng ngày càng trở nên ôn hòa, vốn đã có diện mạo xuất chúng hiện tại lại càng thêm dịu dàng động lòng người. Cộng thêm học hành giỏi giang, tâm tính hiền hòa, quan hệ giao tế ở trường học và Triệu gia danh tiếng đạt được cũng rất tốt. Trong suy nghĩ của học sinh ở trường tương đối sục sôi gọi cô bằng các danh hiệu rất kêu nào là: ‘ Điền mỹ nhân ’, " Mỹ nhân Tam Trung", dung nhan tuyệt thế cõi trần đứng riêng.... Điền Mật Nhi sau khi biết được liền cảm thấy rất buồn nôn. Thời gian thi tốt nghiệp trung học cũng bắt đầu được đếm ngược rồi, đời trước Điền Mật Nhi chưa từng tham gia, vẫn nghe nói là nó như thế nào ra làm sao, hiện tại đang ở trong tình thế như vậy mới cảm nhận được rõ ràng. Mặc kệ đầu óc có thông minh như thế nào, chỉ cần dính vào chuyện thi tốt nghiệp trung học thì dù cho có thêm mười cái đầu nữa cũng không đủ dùng. Mỗi ngày đều là mài lưng học thuộc công thức, miệt mài làm bài tập nhưng vẫn làm không hết, trong óc toàn là kiến thức, còn sót lại chỉ là bản năng mà thôi. Lý Kiều Dương kêu la là mình bị lừa, sớm biết vậy đã không làm trò ngoan thì bây giờ đã có thể liều mạng phủi tay chạy đi chơi rồi. Điền Mật Nhi cũng không biết nói thế nào liền ngu ngơ cười cười, im lặng nghĩ trong lòng! ~ đi chơi?? Rốt cuộc là đã nhặt được cái đồ gì tốt đây???! Đêm trước khi thi, trường học cho nghỉ một ngày để học sinh có thể nghỉ ngơi thật tốt, dùng trạng thái tinh thần tốt nhất để khi thi đạt thành tích tốt nhất. Bất ngờ được nghỉ học, rất nhiều học sinh đều cảm thấy nhất thời không quen, khi đi ra khỏi cổng trường cảm giác vẫn còn rất mê man. Ông nội của Lý Kiều Dương qua đời, nên ngày hôm trước đã xin nghỉ rồi, Điền Mật Nhi vừa đi vừa luyện từ đơn, bây giờ mặc dù trí nhớ so với trước kia tốt hơn rất nhiều, nhưng cô tin chắc rằng thiên tài nếu không ngừng cố gắng cũng sẽ biến thành tầm thường mà thôi. Kinh nghiệm trải qua hai đời làm cho cô rất biết tiếc phúc, mặc dù trong lòng có lúc cũng sẽ mệt mỏi, nhưng sau khi thu xếp lại tâm tình thì lại tự nói với mình rằng phải tiếp tục cố gắng hơn nữa!!! ~~ Miệng của Điền Mật Nhi không ngừng đọc thầm, con đường này cũng đi suốt một năm rồi nên không cần nhìn đường, chuyên tâm lắng nghe phát âm trong tai nghe. Rất nhanh liền đến cửa chung cư, Điền Mật Nhi như có dự cảm trong lòng, ngẩng cái đầu nhỏ của mình lên nhìn ra xung quanh xem một chút, ánh mắt liền cố định tại một bóng dáng đứng ở cách đó không xa. Là anh!! Anh đã trở lại!!! Vốn là đang cảm thấy cặp sách trên tay nặng như núi Thái Sơn mà vào lúc này cũng không thấy nặng nữa rồi, Điền Mật Nhi liền chạy như bay tới trước mặt anh. "Anh đã về rồi!" Anh thật gầy, dáng người vẫn cao lớn như vậy, đúng là mình đồng da sắt. "Ừ!" "Sao lại không vào nhà?" Im lặng.... "Ở đây đón em sao?" Điền Mật Nhi cười lên sáng rỡ, so với ánh mặt trời sau giờ ngọ còn rực rỡ hơn. Triệu Phương Nghị yên lặng nhận lấy cặp sách nặng như đá tảng của Điền Mật Nhi, sải bước đi ở phía trước, âm thầm cau mày, không biết là đi học hay là đi dọn nhà đây làm sao mà lại mang theo cái cặp nặng đến đè chết người như vậy. Vốn là có chút hơi hồ đồ, hiện tại xem ra càng thêm ngây ngốc rồi. Vợ chồng son một trước một sau đi về nhà, với danh tiếng của Điền Mật Nhi hơn nữa còn đúng vào giờ mọi người tan tầm đi chợ mua thức ăn vì thế trong chung cư không ít người gật đầu lên tiếng chào hỏi với cô! "Tiểu Mật Nhi sớm như vậy đã về rồi!" Bác gái Giáp lên tiếng trước. "Ai ui, đây không phải là con trai Triệu gia sao, đi bộ đội được nghỉ phép à?" Bác gái Ất liền nói tiếp. "Nhìn xem, hai đứa nhỏ này trông cũng thật xứng đôi đấy chứ!" Tiếp đến là giọng của bác gái N. Nói thế nhưng trong lòng lại nghĩ: Triệu gia thật là mèo mù vớ cá rán rồi, trong hốc núi cũng có thể móc ra phượng hoàng, có cô con dâu xinh đẹp nhiệt tình như vậy đúng thật là thật hiếm có. Thế nhưng lại lấy phải một người có bộ mặt hắc ám như vậy, thật là người đàn ông tốt thì không thể tìm thấy một người vợ tốt, một tên ăn mày nhỏ còn có thể kết hôn với một người vợ xinh đẹp... Phương Di và Triệu Quốc Đống tan việc từ sớm, biết con trai trở về nên hào hứng bừng bừng đi đến chợ muốn mua thức ăn ngon để bồi bổ cho con trai mình. Triệu Phương Nghị và Điền Mật Nhi người trước người sau đi vào phòng ngủ, mới vừa vào phòng liền bị một đôi tay cứng như sắt nguội ôm vào trong ngực khiến cô thở không nổi. Cảm thấy rất nhớ anh, tựa như lại trải qua một đời vậy! Thật ra thì lúc mới vừa nhìn thấy anh cô đã muốn nhào vào trong ngực của anh rồi nhưng lại nghĩ đến bình thường anh vẫn là người rất có ý tứ nên mới ngưng bước chân lại. Kỳ thật cũng lấy làm xấu hổ! Không ngờ cũng có lúc anh bộc lộ tình cảm dịu dàng ra bên ngoài, đột nhiên cô cảm thấy tất cả chờ đợi, tất cả cố gắng đều rất đáng giá, khi được anh ôm vào trong ngực thật sự thấy rất hạnh phúc!! Một năm qua cô đã rất cố gắng, cũng trải qua một năm dài nhớ nhung, một năm dài tịch mịch, toàn bộ đều bộc lộ hết ra bên ngoài. Nhưng sau đó lại bị ngọt ngào vô tận thay thế, Điền Mật Nhi cọ cọ vào lồng ngực của anh, sau đó lại tiếp tục cọ... Lồng ngực của anh vừa cứng lại vừa co dãn, trong đầu có thể tưởng tượng ra được tường đồng da sắt ở bên dưới lớp áo sơ mi của anh. Hít sâu một hơi, Triệu Phương Nghị đang lúc tinh lực dư thừa, làm sao chịu được sự đụng chạm của cô như thế liền nắm chặt vào hai bên eo của cô sau đó thoải mái đem Điền Mật Nhi đưa ra trước mặt nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Đừng có gấp, để buổi tối đã. Một lát nữa ba mẹ trở về rồi, thời gian không đủ!" Triệu Phương Nghị nói hết sức nghiêm trang. Toát mồ hôi, đây là có ý gì! Người ta đây là đang làm nũng với anh đấy..., mặc dù cũng là muốn thương yêu nhưng cũng không phải là muốn đến... như vậy! Trong đầu người này rốt cuộc là đang nghĩ cái gì đây! Thật muốn bổ ra xem óc của anh có phải là chứa toàn tư tưởng không thuần khiết hay không, nội dung như vậy mà còn có thể nói ra một cách nghiêm túc như thế. Hoàn toàn bị anh đánh rụng rồi, cảm động nhu tình mật ý trong nháy mắt liền hóa thành hư không. Nhìn bộ dáng long đong mệt mỏi kia của anh thì liền vội vàng tìm quần áo thoải mái cho anh đi tắm rửa. Hai người cũng không cần phải nói thêm lời gì, nhưng lại vô cùng ăn ý như đôi vợ chồng già đã sống chung nhiều năm vậy. Không cần mở miệng cũng biết đối phương muốn làm cái gì. Xả nước ra, đợi nóng lên một chút, nghĩ đến anh huấn luyện gian khổ nên chắc sẽ không có đãi ngộ gì quá mức dễ chịu gì, vì vậy tắm nước nóng sẽ làm giảm bớt mệt mỏi. Triệu Phương Nghị vừa ngâm mình vào trong nước liền thấy vô cùng thoải mái ngâm lên một tiếng, cảm giác như được sống lại vậy. Điền Mật Nhi muốn cho anh thoải mái một chút, cũng không ngượng ngùng nữa. Trực tiếp theo vào bồn tắm, xoa xoa bắp thịt cứng ngắc của anh, sau đó lại chà lưng cho anh. Nhìn nước da vốn đã đen hiện tại còn đen hơn than vì phải phơi nắng nhiều, đôi vai một tầng chai sạn, vết thương lớn nhỏ cũng nhiều chứ không ít. Làm cho Điền Mật Nhi đau lòng đến rơi nước mắt, thế nhưng anh lại ở trong bồn tắm ngủ thiếp đi, xoa bóp ầm ầm như vậy mà cũng không tỉnh. Điền Mật Nhi sợ anh cảm lạnh, đắp khăn tắm lên bả vai cho anh lại luôn luôn chú ý thay đổi nước nóng giữ cho nước luôn được ấm. Một lát sau Triệu Quốc Đống trở về, sẽ để cho ông tiếp nhận thay cô công việc này. Nhưng ông lại ngại phiền toái, trực tiếp chụp Triệu Phương Nghị đang trần trụi về trên giường ngủ tiếp. Cảnh này khiến cho Điền Mật Nhi thật đau lòng, khó khăn mới ngủ được yên bình như vậy, người cha chồng này không biết đau lòng hay sao!! Phương Di cũng thay cô xả giận, ngắt ông bạn già một cái. Thấy anh lại ngủ say, Điền Mật Nhi mới đi vào bếp, nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn đều là thịt cá liền nói: "Mẹ, con thấy Triệu Phương Nghị gầy đi không ít, đoán chừng là ở nước ngoài ăn không hợp khẩu vị. Lại còn đặc huấn nữa, sợ là bữa đói bữa no, bây giờ đột ngột cho anh ấy ăn những thứ đầy dầu mỡ này, chỉ sợ là khẩu vị không chịu nổi." Phương Di từ nhỏ sống an nhàn sung sướng, trong cuộc sống vẫn có người làm chăm sóc, kinh nghiệm trên phương diện này cũng ít: "Vậy thì làm đồ ăn dễ tiêu hoá một chút, nhìn nó gầy đến da bọc xương nên liền muốn bồi bổ cho nó thật tốt, thật đúng là không nghĩ được nhiều như vậy!" "Những thứ này cũng có thể dùng tới, chỉ là chế biến khác đi mà thôi, chờ mấy ngày nữa cho dạ dày của anh ấy có thói quen ăn cơm đúng giờ, sẽ từ từ đổi lại khẩu vị anh ấy thích là được." Không đành lòng nhìn bà thất vọng, Điền Mật Nhi tận lực điều chỉnh cách nấu với những nguyên liệu mà bà đã đưa về. Triệu Phương Nghị mới vừa trở về nước, cũng muốn ăn những thức ăn ngon hơn, chỉ là không thể ăn những món quá mặn hoặc cay. Người Triệu gia cũng chú trọng đến ăn uống, từ ông cụ Triệu đến các cháu chắt đều thích những món ăn vừa cay vừa tươi ngon. Vì vậy quyết định nấu cho Triệu Phương Nghị một nồi cháo cá, trước tiên đem gạo hầm nhừ đến khi sền sệt, cá làm sạch cắt miếng nhỏ vừa ăn cho vào, đến lúc ăn cơm sẽ đun lại lần nữa. Những người còn lại trong nhà cũng vẫn sẽ ăn cơm, cô làm thêm món bún thịt, chân giò dồn thịt, vì muốn không cho nhiều dầu mỡ nên khi hấp cách thủy liền rải chút rau cải chua đã xào qua lên trên, ăn như vậy sẽ không ngán cũng không có nhiều dầu! Cũng không dám làm nhiều món thịt, cô làm thêm hai món xào làm đồ nhắm, còn làm cả thịt băm hầm trứng và khoai lang tẩm đường. Nhìn Triệu Phương Nghị là nam tử hán một thước tám thế nhưng lại có sở thích ăn đồ ngọt, đời này lẽ ra là cô không biết, nhưng vì đời trước đã chung đụng thời gian dài, trong lúc vô tình đã phát hiện ra điều này. Điền Mật Nhi cố ý làm cơm chậm một chút, để Triệu Phương Nghị có thể ngủ thêm được chút nữa, giải tỏa mệt mỏi, cũng càng thêm có khẩu vị rồi. Ở nước ngoài điều mong muốn nhất chính là bữa cơm của quê nhà, cả ngày ăn bánh mỳ, khoai tây hầm, cải bắp trộn salad và thịt. Món duy nhất quen thuộc chính là thịt bò hầm khoai tây cải bắp, cũng chỉ là món hầm nhưng mùi vị rất kỳ lạ. Lẽ ra làm lính đối với thức ăn cũng không có yêu cầu gì quá lớn, nhưng thức ăn đã ăn hơn hai mươi năm thình lình thay đổi nên thấy không quen, huống chi là càng đổi càng thấy không tốt. Bởi vì Z E liên hiệp đặc huấn, cấp trên cũng còn có chút nhân tính mời đầu bếp nước Z vội tới cải thiện thức ăn cho đội viên nước mình nhưng mùi vị thật không ngon, Triệu Phương Nghị cảm thấy không có còn CMN tốt hơn... Triệu Phương Nghị vừa ngồi vào bàn, nhìn trên bàn toàn món ăn ngon nhưng cũng không phải khẩu vị của mình. Biết rõ nguyên nhân, anh nói vậy thì cứ ăn đĩa dưa muối là được! Nhìn con mình như vậy ngay cả dưa muối cũng muốn rồi, thật là làm cho người ta đau lòng nên không đành lòng cự tuyệt. Điền Mật Nhi múc cho anh một ít cái dưa lên đĩa lại dùng trộn một ít dầu vừng cùng hạt tiêu trộn vào, cay mặn vừa phải khiến Triệu Phương Nghị ăn vô cùng ngon miệng. Cơm nước xong Triệu Phương Nghị cùng ông Triệu Quốc Đống đi vào phòng khách nói chuyện, bà Phương Di cũng muốn biết con trai mình một năm này rốt cuộc như thế nào cũng đi theo vào. Điền Mật Nhi mặc dù cũng sốt ruột nhưng cô là con dâu, mọi người có thể nghỉ ngơi nhưng cô thì không thể nghỉ, vẫn là dì giúp việc thấy cô gấp gáp liền đuổi cô ra khỏi phòng bếp. Vì thế Điền Mật Nhi pha trà xanh sau đó cắt trái cây mang vào. Triệu Phương Nghị cũng chỉ kể sơ qua tình hình có rất nhiều điều là cơ mật quân sự nên không thể tiết lộ. Nhưng mà sau khi về nước anh đã trực tiếp về thẳng quân doanh, lệnh điều động cũng đã có, ngoài sáng mặc dù nói là điều đến trụ sở mới của quân khu A nhưng thật ra là đi đến thủ đô. Chuyện này vốn dĩ cũng là cơ mật, nhưng người nhà cũng không giấu được, mà Điền Mật Nhi cũng sẽ phải thi tốt nghiệp trung học, trong lòng anh cũng đã có tính toán của riêng mình! "Ai!! Còn tưởng rằng sẽ được về gần nhà nhưng làm sao càng điều lại càng xa vậy!" Lớn tuổi rồi, cũng muốn có các con ở bên người tận hiếu, hai cô con gái cúng lấy chồng ở xa, chỉ còn trông cậy vào đứa con trai này thôi. Triệu Quốc Đống là đàn ông nên có thể hiểu được: "Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là thiên chức của mình, đương nhiên là quân đội cần đến đâu thì nó sẽ phải đến chỗ đó!" Vậy thì biết làm sao bây giờ... Phương Di trầm mặc, xem ra bà cũng đã hiểu tâm tư của con trai rồi! Ai, xem ra sau này chỉ còn hai thân già sống qua ngày rồi, đang chung sống với con dâu tốt như vậy, trong nhà cũng đã quen có con bé rồi, thật là không nỡ để nó đi. "Thành tích của Điền Mật rất tốt, sau này cũng để cho con bé thi vào đại học ở thủ đô đi! Con ở trong quân đội, thì nên để cho con bé ở cùng với ông nội của con vậy."