Bình An Trọng Sinh
Chương 271
Đúng là tiểu biệt thắng tân hôn, mấy ngày nay Bình An và Nghiêm Túc còn muốn ngọt ngào ân ái hơn so với thời điểm mới bắt đầu qua lại với nhau. Không biết có phải vì yếu tố tâm lý không mà vào ban ngày Bình An thường kìm không được mà không ngừng đặt tay lên bụng, tưởng tượng bên trong biết đâu đã có một bé bi đang lặng lẽ lớn lên. Động tác này làm cho Bình An cảm thấy đặc biệt buồn cười, và cũng có một cảm giác chờ mong đầy hạnh phúc.
Thông báo về việc Hồng Dịch Vũ sắp nhậm chức Tổng Giám Đốc Tập đoàn Phương Thị đã được đưa ra, thủ tục bàn giao nghỉ việc của Bình An đã làm gần xong.
Lần này, việc thay đổi cấp cao tại Tập đoàn Phương Thị cũng không tạo nên bao nhiêu xáo trộn, đa số mọi người đều cho rằng Phương Bình An là một phụ nữ, vì gia đình mà buông tha cho sự nghiệp là chuyện đương nhiên. Huống chi chồng cô là Nghiêm Túc, lại là người phụ trách cao nhất của Tập đoàn Nghiêm Thị, vợ chồng có lý nào lại trở thành đối thủ cạnh tranh?
Việc Phương Bình An từ chức Tổng Giám Đốc ngay từ đầu đã nằm trong dự liệu của mọi người. Bất quá Bình An cũng không lập tức về Duy An làm, mà tự cấp cho mình một kỳ nghỉ dài hạn, mỗi ngày ngủ thẳng giấc đến tỉnh thì thôi, nấu món mình thích ăn, đọc sách xem phim, đem tất cả những năm tháng từng khuyết thiếu nhàn nhã bù lại bằng hết. Cô còn muốn tham dự khóa học mang thai nuôi con để chuẩn bị thật tốt cho đứa bé được sinh ra sau này.
Nghiêm Túc không có bất kỳ ý kiến gì đối với cuộc sống nhàn nhã không lo lắng của Bình An hiện tại. Chiều nào tan sở về anh có vợ yêu nấu cơm chờ mình, ăn xong hai người dắt tay nhau ra vườn hoa tản bộ. Cuộc sống như thế anh chưa từng nghĩ tới. Trước khi gặp cô, anh cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không thể nào có được một cuộc sống dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Chắc hẳn vì bị cuộc hôn nhân của cha mẹ ảnh hưởng, anh không có bao nhiêu chờ mong đối với hôn nhân, nhưng bây giờ lại cảm thấy một cuộc sống như thế mới là tốt nhất.
Chớp mắt mà đã qua nửa tháng, cảm xúc của Bình An càng ngày càng khẩn trương. Cô mong đợi không biết liệu đã có một sinh mệnh bé bỏng đang sinh trưởng trong cơ thể cô hay chưa. Hôm nay lúc đi siêu thị mua đồ, cô tiện tay mua một hộp que thử thai, nhưng cuối cùng luẩn quẩn trong phòng tắm cả tiếng vẫn chưa làm được xét nghiệm.
Nhất định là quá hồi hộp! Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại đừng quá hồi hộp lo lắng. Cho dù lần này không có, còn lần sau nữa mà.
Tháng trước hai người cũng không có tránh thai nhưng lại là dã tràng xe cát. Tháng này bọn họ cố gắng như vậy, nếu như không có nữa... Cô thật sẽ thất vọng đó nha.
Lại chần chừ nửa ngày, cuối cùng Bình An mặc kệ, ném que thử thai xuống, ra ngoài chuẩn bị bữa tối.
Lúc Nghiêm Túc về tới, nhìn thấy bao bì đã mở cùng que thử thai vẫn chưa được sử dụng trong phòng tắm thì khóe môi nhếch cao. Sau khi cơm nước xong, anh liền kéo Bình An đến phòng tắm, muốn cùng nhau chứng kiến thời khắc mấu chốt này.
Bình An ngồi trên bồn cầu, trừng mắt nhìn Nghiêm Túc đứng ở đối diện.
“Nhìn anh làm gì?” Nghiêm Túc cười.
“Anh ở trong này... sao em thử được?” Bình An tức giận nói.
Nghiêm Túc nhíu mày, “Toàn thân cao thấp của em anh thấy hết rồi, sợ cái gì?”
Bình An đỏ mặt, “Anh cút ra ngoài cho em!”
Nghiêm Túc bật cười lớn, “Đừng thẹn, nếu thật sự không được, anh giúp em... xi xi?”
“Cút!” Bình An tức giận la lên, đứng lên khỏi bồn cầu, đuổi Nghiêm Túc khỏi phòng tắm, “Đi ra ngoài, không được ở đây.”
“Được được được, vậy anh chờ ở ngoài, xong thì gọi anh một tiếng nhé.” Nghiêm Túc đứng ngoài cửa, giọng còn mang đầy tiếng cười.
Bình An khóa trái cửa phòng tắm, tay nắm chặt que thử thai, thả lỏng cảm xúc, rốt cuộc đi tiểu ra được.
Nghiêm Túc ở bên ngoài hồi hộp hỏi, “Sao rồi?”
“Sắp được rồi!” Bình An thở phào một hơi, nhắm mắt lại không dám nhìn que thử thai.
“Bà xã ơi, hay mình cùng xem đi?” Nghiêm Túc đứng bên ngoài gõ cửa, khẩn cấp muốn tiến vào.
Bình An mở cửa phòng tắm ra, bĩu môi nói, “Đã thử rồi nhưng mà chưa xem kết quả, chờ anh cùng xem.”
Mắt Nghiêm Túc rạng lên, “Đưa anh xem xem!”
“Anh xem đi!” Bình An đưa que thử cho Nghiêm Túc.
“Oa oa!” Nghiêm Túc lấy qua, nhìn thấy mặt trên có hai vạch hồng thì cười toe toét, “Bà xã, em tự xem đi.”
Bình An cắn cắn môi, cúi đầu nhìn que thử thai, mắt sáng rực lên, “Em có thai thật rồi?”
Nghiêm Túc hôn má cô một cái, “Bảo bối à, anh sắp làm ba rồi.”
“Em thật sự sắp làm mẹ rồi sao?” Bình An kích động ôm lấy Nghiêm Túc, cảm giác như mình đang ở trong mơ, cô thật sự mang thai rồi sao?
“Còn que thử không, mình thử lại lần nữa.” Nghiêm Túc muốn cho chắc ăn.
Bình An lấy nguyên hộp thử thai ra, hai người trong phòng tắm lấy toàn bộ que ra thử hết. Kết quả đều giống nhau, chứng minh Bình An mang thai.
“Mai mình đến bệnh viện kiểm tra, xem đứa bé phát triển thế nào!” Nghiêm Túc cố nén kích động, vui mừng nói, “Anh sắp làm ba, anh sắp làm ba!”
Bình An ôm cổ anh, “Chúc mừng anh.”
“Cũng chúc mừng em!” Nghiêm Túc ôm lấy cô, cúi đầu hôn cô, “Bà xã, cám ơn em.”
Tối hôm đó, hai người nằm trên giường hàn huyên tới hơn nửa đêm, đề tài đều xoay quanh đứa nhỏ. Thậm chí Nghiêm Túc đã nghĩ ra vài cái tên, đến khi bị Bình An giễu cợt mới thôi.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc không đi làm mà cùng đi với Bình An đến bệnh viện kiểm tra. Xác nhận đúng là có thai, đã gần hai tuần.
Bình An gọi điện thoại cho Phương Hữu Lợi đầu tiên, báo cho ông biết tin mình mang thai.
Phương Hữu Lợi cao hứng cười ha hả, gần như ước gì ngày mai Bình An sinh ngay cháu ngoại cho ông ôm.
Nghiêm Túc đưa Bình An tới gặp ông bà nội, tự mình báo tin cho ông bà biết để ông bà cùng vui.
Hai ông bà cụ nghĩ đến việc mười tháng nữa sẽ có cháu cố để bế bồng thì vui vẻ cười tít cả mắt, Nghiêm lão phu nhân còn lôi kéo Bình An dặn dò, “Thai ba tháng đầu rất dễ hư, con phải cẩn thận mọi thứ đó. Khoan báo với bạn bè, chờ ba tháng ổn định rồi hãy báo cho mọi người cùng chia vui. Lúc này người nhà chúng ta biết thôi là được rồi.”
Bình An nhất nhất gật đầu đồng ý.
Về phương diện này cô chẳng có chút kinh nghiệm nào, nên bà nội nói gì cô đều ghi nhớ trong lòng thật kỹ.
Nghiêm lão phu nhân còn tự mình gọi điện thoại báo cho Vu Tố Hà bên Mỹ để cô mừng.
Vu Tố Hà biết được tin này lập tức quyết định về nước, muốn đích thân chăm sóc Bình An, may mà Bình An vội vàng tiếp điện thoại can ngăn. Cô chỉ mới mang thai, đã cần đến trọng điểm bảo vệ đâu.
Nghiêm Túc cũng thấy không cần làm lớn chuyện mà cứ thuận theo tự nhiên, chỉ cần cẩn thận chút là được.
Vu Tố Hà nghe thế mới không lập tức quay về từ Mỹ.
Bất quá Nghiêm lão phu nhân kiên trì muốn vợ chồng Bình An ở đây ăn tối, muốn đích thân nấu canh bổ dưỡng cho Bình An.
Nghiêm Túc tự mình đến đón Phương Hữu Lợi lại đây cùng ăn cơm. Thái độ của hai ông bà cụ đối với Phương Hữu Lợi vẫn giống như trước đây. Thật ra, vì hai ông bà cụ sau khi về hưu đã cùng nhau chu du khắp thế giới, đã thấy rất nhiều sự vật sự kiện chưa từng thấy trước kia, nên tầm nhìn và tấm lòng đều rộng mở đến thăng hoa. Con người ta sống trên đời nếu việc gì cũng so đo quá rõ ràng thì sống còn có ý nghĩa gì nữa.
Đặc biệt là sau khi Viên lão phu nhân qua đời, Nghiêm lão phu nhân càng cảm thấy sinh mạng vô cùng ngắn ngủi, chỉ cần trong nháy mắt là cuộc sống đã có thể thiên biến vạn hóa, chỉ khi tấm lòng thật sự rộng rãi mới có thể sống thoải mái tự tại.
Lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, Nghiêm Lôi Hải tới.
Ông ta đến là để bàn với Nghiêm lão gia về tiết Thanh minh, cần chọn ngày tốt để tu bổ phần mộ tổ tiên Nghiêm gia, thấy Phương Hữu Lợi cũng ở đây thì sắc mặt lập tức sầm xuống.
Thấy Nghiêm Lôi Hải chẳng nể nang gì như vậy, Phương Hữu Lợi chỉ cười cười thản nhiên, không hề để trong lòng.
Ngược lại, Nghiêm lão gia thấy con trai không hiểu lễ tiết như vậy thì cảm thấy khá mất mặt, hừ một tiếng ngoắc ông ta vào thư phòng.
Nghiêm lão phu nhân nói với Phương Hữu Lợi, “Đừng để ý đến nó, chúng ta ăn cơm đi.”
Phương Hữu Lợi gật đầu, khách sáo, “Mời lão phu nhân ăn cơm.” Sau đó dặn dò Bình An, “Con giờ là ăn cho hai người đó, phải ăn nhiều chút mới được, đừng có bữa nào cũng ăn như mèo ăn đó nghe.”
Bình An đang gắp thịt trong chén sang cho Nghiêm Túc, nghe Phương Hữu Lợi nói vậy ngượng không gắp nữa, chỉ cười cười chống chế, “Béo ăn ngấy lắm, con ăn không vô.”
“Ăn nhiều cá đi con, về sau đứa bé sẽ thông minh.” Nghiêm lão phu nhân gắp một khối cá để vào chén Bình An.
Nghiêm Túc cong môi cười, nói khẽ với Bình An, “Còn phải ăn nhiều canh nữa.”
Bình An nguýt anh một cái dài sọc. Cứ ăn kiểu này sớm muộn gì cô cũng sẽ biến thành heo mất.
Không biết Nghiêm Lôi Hải thương lượng điều gì với Nghiêm lão gia mà đến khi cả nhà cơm nước xong xuôi cũng chưa ra tới. Phương Hữu Lợi không tiện ở lại đây quá lâu, chỉ ngồi chơi thêm một chút rồi chào đi về.
Vợ chồng Bình An cũng không ở lại bao lâu, chờ Nghiêm Lôi Hải từ thư phòng ra để chào một tiếng rồi quay về Phượng Hoàng Thành.
Một đêm không mộng mị, Bình An nằm trong lòng Nghiêm Túc ngủ hết sức ngọt ngào.
Vì có thai nên Bình An tạm thời không nghĩ đến Duy An công tác nữa, định là thai kỳ ổn rồi mới tính chuyện đi làm.
“Đi đường cẩn thận!” Bình An đưa Nghiêm Túc đến cạnh cửa, cười nói hẹn gặp lại với anh.
Nghiêm Túc cúi đầu hôn môi cô một cái, rồi nói với bụng của cô, “Cục cưng, ba đi làm nhe.”
Bình An buồn cười, “Đồ ngốc, cục cưng có nghe được đâu.”
Nghiêm Túc dặn dò, “Anh đi làm đây, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt chờ anh về.”
Bình An cười gật đầu, buồn cười nghĩ, thì ra đàn ông dù thông minh cỡ nào cũng sẽ làm ra những hành động ngây thơ ngớ ngẩn, không phù hợp với chỉ số thông minh của mình như vậy.
Nghiêm Túc đi làm, Bình An liền lái xe đến nhà sách, định mua vài bộ sách dạy dưỡng thai nuôi con nhỏ về nhà học tập. Ở trong nhà sách được một lúc, cô nhận được điện thoại của Kỷ Túy Ý.
Bình An đã lâu chưa gặp Kỷ Túy Ý, nghĩ dù sao cô cũng đã vào nội thành rồi nên bèn mời cô ấy cùng ăn trưa.
“Cậu có rồi hả?” Lúc ăn cơm, Kỷ Túy Ý hỏi Bình An định thế nào về công việc sau này, Bình An liền nói chuyện mình mang thai cho cô ấy biết, cũng nói tạm thời không tính đi làm. Kỷ Túy Ý vừa nghe vậy liền ré lên.
“Cậu nhỏ giọng chút coi!” Bình An tức giận trừng mắt nhìn bạn, “Đừng làm như bị sét đánh thế, tớ có thai là bình thường mà.”
Kỷ Túy Ý cười hắc hắc, “Người ta vui giùm cậu chứ sao.”
“Cậu tìm mình có việc hả?” Bình An hỏi. Vừa rồi cô cũng cảm giác được Kỷ Túy Ý có gì đó muốn nói lại thôi, chắc chắn còn có chuyện khác.
“Ừ, hôm qua Úy Úy tìm tớ.”
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương