Bình An Trọng Sinh
Chương 116
Cất cặp da vào thư phòng cho Phương Hữu Lợi, rồi mở nước tắm, nhỏ vào nước vài giọt tinh dầu nhân sâm có thể giúp giảm bớt mệt nhọc, tăng cường thể lực, thử xem nước đủ ấm chưa rồi Bình An mới hài lòng đi xuống lầu. Phương Hữu Lợi vẫn còn dặn dò gì đó với Hồng Dịch Vũ.
Bình An đi tới, nói, “Về nhà rồi thôi ba đừng bàn chuyện công việc gì nữa.”
Phương Hữu Lợi và Hồng Dịch Vũ dừng nói, nhìn cô mỉm cười, “Được rồi, không nói nữa. Ba đi lên trước, hai người nói chuyện với nhau đi.”
“Đại ca Hồng ở lại ăn cơm với nhà em chứ?” Phương Hữu Lợi lên lầu rồi,
Bình An mới ngồi xuống ghế sa lon, nhìn Hồng Dịch Vũ đang ngồi ghế đối diện uống trà, mời.
Hồng Dịch Vũ cười, “Không, tối nay có hẹn ăn cơm cùng Mẫn Nhi.”
“A, Mẫn Nhi dạo này thế nào?” Bình An hỏi.
“Mới bước chân ra ngoài xã hội nên chắc còn chưa quen. Giờ đang thực tập làm cô giáo ở trường, sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức được phân công công việc.” Nhắc tới cô em gái mình thương yêu nhất, cả khuôn mặt Hồng
Dịch Vũ như sáng hẳn lên.
Tâm Hồng Mẫn Nhi không đặt ở việc dạy học thì làm sao có thể quen được đây? Bình An có thể hiểu được tấm lòng yêu thương em gái của Hồng Dịch
Vũ nhưng vẫn thử dò xét, “Mẫn Nhi rất xinh đẹp, lại đa tài đa nghệ, thừa sức làm ngôi sao nha.”
“Giới giải trí quá phức tạp, nửa bước cũng không thể bước vào.” Hồng
Dịch Vũ trả lời ngay tắp lự, anh làm việc ở Phương Thị đã tiếp xúc với bao nhiêu ngôi sao Giới giải trí rồi nên vô cùng phản cảm với cái vòng luẩn quẩn vinh quang và bóng tối sau lưng đó.
“Chỉ cần giữ mình trong sạch thì sẽ không có vấn đề gì.” Phải nói câu này của Bình An chưa đủ sức thuyết phục, ngay chính cô cũng biết hoàn cảnh Giới giải trí là dạng gì.
Hồng Dịch Vũ chỉ cười cười, cũng không phản bác cô.
Không bao lâu sau, Hồng Dịch Vũ nhận được điện thoại của Hồng Mẫn Nhi liền nói đôi câu từ biệt Bình An rồi rời đi.
Bình An vào bếp làm thêm mấy món ăn. Lúc này đã năm rưỡi chiều, vừa đến thời gian cơm tối, mùi thơm thanh khiết của canh cá đã nhẹ nhàng tỏa ra. Dì Liên cười nói, “Tương lai ai cưới được con nhất định là có phúc lắm đó.”
“Đúng vậy đúng vậy, ai không lấy được con thật là vô phúc.” Bình An vừa cười vừa tuyên bố dõng dạc.
Dì Liên cười, mắt nhìn Bình An đầy yêu thương, trong lòng cũng đang cảm khái: phu nhân dưới cửu tuyền mà biết được con gái trưởng thành thông minh hiền tuệ lại trong sáng như một quả cầu thủy tinh như vậy thì nhất định sẽ hết sức vui mừng.
Nửa giờ sau, Bình An đã chuẩn bị cơm tối xong. Phương Hữu Lợi mặc quần
áo trong nhà từ trên lầu xuống, ngửi được mùi thơm của cơm chín và thức
ăn thì không nhịn được vui vẻ cười to, “Coi bộ con thật sự nói được làm được ha, tối nay ba được ăn thức ăn do chính tay con gái mình làm rồi.”
“Bình An sáng sớm đã xắn tay áo chuẩn bị rồi, ngay cả xắt nguyên liệu cũng muốn tự mình kiểm tra, hôm nay ông chủ phải ăn no kềnh bụng một bữa rồi đó.” Dì Liên vừa bưng thức ăn ra ngoài vừa cười nói với Phương Hữu
Lợi.
Bình An vẫn còn đang xem canh cá, quay đầu lại nói, “Ba, ba chờ chút, canh xong ngay đấy.”
Phương Hữu Lợi ngồi xuống bàn cơm, “Được, hôm nay phải nếm thử tay nghề nấu ăn của Bình An xem thế nào.”
Dì Liên dọn xong chén đũa liền ra khu người giúp việc phía sau ăn cơm.
Tài xế, người làm vườn và người giúp việc Phương gia cùng ở tại nhà lầu sau biệt thự.
Mùi thơm đậm đà của canh cá nhẹ nhàng bay ra, Bình An tắt bếp, múc hai chén canh, “Ba, ăn canh trước đi.”
Phương Hữu Lợi nhìn nước canh màu trắng sữa được đựng trong chén kiểu trắng như ngọc, hương vị trong lành ngọt ngào quanh quẩn trong hơi thở thì mắt sáng lên, nếm thử một miếng, tán thưởng nói, “Vị rất ngon.”
Ông chưa bao giờ yêu cầu quá nhiều với con gái. Con gái người khác từ nhỏ đã bị đưa đi học đủ các loại tài nghệ, tài nấu nướng, tài pha trà, tài đàn ca gì cũng phải học, còn ông lại cho rằng tất cả phải do Bình An lựa chọn theo sở thích của mình, chỉ cần học các kiến thức cơ bản để có thể sinh tồn và thích ứng với xã hội thôi, sống mà trái tim đầu óc vui vẻ là tốt rồi.
Những phương diện tài nghệ khác của Bình An cũng chỉ để làm đẹp.
“Vậy ba phải ăn nhiều chút nghe.” Được Phương Hữu Lợi khen ngợi, Bình An càng thêm vui sướng.
“Con học nấu nướng từ khi nào vậy, trước đây vẫn nói chỉ biết nấu nồi cháo thôi mà, giờ có khi nấu nguyên một tiệc ‘Mãn Hán toàn tịch’* cũng có thể làm được không chừng.” Phương Hữu Lợi trêu ghẹo hỏi.
(*) Mãn Hán toàn tịch: Bữa đại tiệc bao gồm 6 buổi tiệc trong 3 ngày với hơn 300 món, trong đó có 196 món chính và 124 món ăn nhẹ, tổng cộng có 320 món. Tùy theo cách đếm số món, ít nhất tuyệt đối cũng có 108 món.
Bình An cười, “Tại con thấy cũng hay, con lên mạng xem người ta làm thế nào rồi học thêm ở lớp nấu ăn. Ba, con cũng có tiềm chất làm hiền thê lương mẫu đó nha.”
Phương Hữu Lợi cười ha ha, “Ừ, không tệ, rất hiền lành, gả ra ngoài được rồi.”
“Ba, chẳng lẽ con không học nấu ăn thì không ai thèm lấy hả?” Bình An hờn dỗi.
“Vậy cũng khó nói, nhưng mà không sao, ba có thể nuôi con cả đời được mà.” Phương Hữu Lợi tiếp tục nói đùa cùng con gái.
Bình An cau mũi, “Con thèm ba nuôi cả đời chắc, về sau con chăm sóc ba.”
Phương Hữu Lợi mỉm cười nhìn cô, trong mắt đầy vẻ cưng chiều, “Còn muốn chăm sóc ba cơ đấy.”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Bình An gắp cho Phương Hữu Lợi một miếng gà chặt, thuận miệng hỏi, “Ba, mấy ngày nay ba bận gì vậy? Chẳng phải bên
Phượng Hoàng Thành đã đi vào quỹ đạo rồi sao?”
“Phượng Hoàng Thành thì không có vấn đề gì, thôn dân phụ cận vốn có chút ý kiến nhưng đã khai thông với Chủ Tịch thôn rồi nên chắc cũng không còn vấn đề gì lớn. Cái chính là gần đây công ty đang muốn nhanh chóng trả giá để mua một khu khác nên mới bận rộn một chút.” Phương Hữu Lợi luôn luôn kiên nhẫn giải thích chuyện công ty với Bình An.
Bình An nghĩ đến chuyện mà gần đây cô đã suy đi tính lại, do dự một lát mới mở miệng hỏi, “Ba, kế bên Phượng Hoàng Thành hình như vẫn còn một khu đất trồng trọt đúng không? Mảnh đất kia Chính phủ có cho khai thác không?”
“Mảnh đất kia là sở hữu riêng của tập thể thôn Đông An, nếu muốn mua lại sẽ phải thảo luận với Chủ Tịch thôn của họ. Sao vậy? Con thấy mảnh đó có thể mua được à?”
“Con cũng chỉ muốn đánh cuộc một keo mà thôi. Hiện tại đất trong trung tâm thành phố đã bị nâng giá tận trời rồi, trong khi ngoài ngoại ô lại không ai để ý. Mặc dù từ giờ đến lúc Phượng Hoàng Thành hoàn tất còn khá lâu nhưng con thấy nơi đó rất có tiềm năng, nếu mua lại được thì tương lai chắc chắn sẽ không bị thiệt đâu.” Dĩ nhiên Bình An sẽ không nói với
Phương Hữu Lợi rằng tương lai vì sự có mặt của Phượng Hoàng Thành mà các khu đất xung quanh đó sẽ nước lên thuyền lên, nên thay một lý do khác để thuyết phục ba ủng hộ ý tưởng của cô.
“Mảnh đất kia cũng khá đấy, nhưng vì công ty đã có tới mấy công trình đang tiến hành đồng thời nên tạm thời chẳng dư dả để đi thương lượng.”
Phương Hữu Lợi tán thưởng nhìn Bình An, để làm một người lãnh đạo và ra quyết sách cho công ty thì Bình An tạm thời còn chưa có được sự quyết đoán cần có, nhưng sự nhạy cảm và năng lực phán đoán thị trường đã không thua gì những nhân tài trong công ty.
Bình An cắn đũa cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói bằng giọng rất nghiêm túc, “Ba, con có chuyện này muốn thương lượng với ba được không?”
“Chuyện gì?” Phương Hữu Lợi hỏi.
“Con muốn dùng trước khối tài sản mẹ để lại cho con.” Bình An nhỏ giọng nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào Phương Hữu Lợi.
Phương Hữu Lợi ngẩn ra, nhìn sâu vào mắt Bình An rồi mới hỏi, “Muốn mua luôn mảnh đất kia?”
“Con tin tưởng vào phán đoán của mình, tương lai mảnh đất kia nhất định sẽ rất thịnh vượng.”
Cái tốt của trọng sinh là có thể biết trước hướng đi của tương lai hơn người khác, có một số việc cô không có khả năng thay đổi, nhưng chỉ cần có thể xoay chuyển được quỹ đạo vận mệnh của cô, dù chỉ là một tia hy vọng, cô cũng sẽ không bỏ qua.
“Bình An, giờ con đã xác định tương lai con sẽ đi con đường nào chưa?
Thương trường là chiến trường, cá lớn nuốt cá bé, không phải dễ đâu.”
Phương Hữu Lợi cũng không phản đối, ông để chén đũa trong tay xuống chăm chú nhìn Bình An, hỏi bằng giọng nghiêm túc.
“Con rất xác định. Ba, không ai có thể thay đổi quyết tâm bước vào
Phương Thị của con. Con không muốn làm một bình hoa, cũng không muốn làm một kẻ không có lý tưởng. Cuộc đời của con, con phải tự đi.” Trong cái tích tắc cô mở mắt ra sau khi được trọng sinh, cô đã lập tức không hoài nghi gì về con đường mà cô nên đi.
Nếu con gái đã hạ quyết tâm lớn như vậy, ông còn gì mà do dự nữa? Dù có yêu thương con đến đâu thì cũng không thể chăm sóc cô cả đời. Để Bình An có được năng lực có thể tự bảo hộ mình thì mặc kệ chịu khổ kiểu gì đều đáng giá hết. Tuy ông cũng thấy mảnh đất kia rất có triển vọng, nhưng ai có thể bảo đảm được tương lai? Ông có thể ngăn cản Bình An nhưng ông không muốn làm vậy, nếu Bình An có thể đầu tư thành công lần này, đây có thể nói là một khích lệ rất tốt đối với con, còn nếu như thất bại thì cứ coi như là đóng học phí vào đời đi.
Nhưng muốn mua được mảnh đất này sợ là cũng không phải chuyện dễ đâu.
“Tư tưởng của dân thôn Đông An có vẻ còn rất truyền thống, không dễ đồng ý bán đất trồng trọt cho con đâu. Tốt nhất con nên đàm phán mua đất với tập thể dân nơi đó, nếu chỉ một hai hộ không chịu bán thì chắc chắn sẽ rất phiền toái.” Phương Hữu Lợi nhắc nhở Bình An.
“Ba yên tâm, con nhất định sẽ thuyết phục những thôn dân nơi đó. Con cũng không mong là việc này có thể đàm phán xong trong ngày một ngày hai, trước tiên con sẽ tìm hiểu rõ ràng đã rồi mới ra tay.” Cô cũng không biểu hiện vẻ tự tin tràn đầy mà chỉ có quyết tâm trong lòng.
“Vậy con tìm thời gian nói chuyện này với bà ngoại đi, chỉ cần bà đồng
ý, con có thể dùng khoản tiền kia.” Phương Hữu Lợi gật đầu đáp ứng.
Mắt Bình An sáng rực, vui vẻ kêu lên, “Nói vậy là ba đồng ý?”
“Ba đồng ý, nhưng chuyện con mua đất ba sẽ không nhúng tay, thành công hay không phải dựa vào chính con. Nếu có gì không hiểu thì có thể hỏi
Hồng Dịch Vũ hoặc các quản lý khác của công ty, không nên tự mình ẩu tả mà làm xằng làm bậy đó.” Phương Hữu Lợi nói.
“Dạ, có cái gì không hiểu con nhất định sẽ khiêm tốn học hỏi. Nói tóm lại, con sẽ không để cho ba thất vọng.” Bình An mặt mày hớn hở, nghĩ bụng sẽ đi tìm bà ngoại nói chuyện này ngay ngày mai.
Phương Hữu Lợi cười nhìn cô, “Đúng rồi, hai ngày nữa Bác Hai và cô cô của con sẽ tới Thành phố G, đến lúc đó đi ăn bữa cơm với họ.”
Nghe hai nhà Phương Hữu Kiệt và Phương Khiết Hoa sẽ tới đây, vui vẻ trong lòng Bình An lập tức xìu hết một nửa, “A, bác trai và cô cô tới dự họp ạ?”
“Ừ.” Rõ ràng Phương Hữu Lợi cũng không thích nhắc tới ông anh trai và cô em gái này, “Đến lúc đó họ sẽ ở tại khách sạn do công ty sắp xếp.”
Bình An cũng không muốn nhắc nhiều tới những “cực phẩm” thân thích này nên chuyển sang nói các chuyện lý thú khác với Phương Hữu Lợi.
Ngày hôm sau, Phương Hữu Lợi có được một ngày thanh nhàn hiếm có nên cùng Bình An đến nhà Viên lão phu nhân. Viên lão phu nhân vốn đang càu nhàu con rể và cháu gái đã rất lâu không có đến thăm bà rồi, ai ngờ miệng còn chưa “niệm” xong thì họ đã tới cửa, bà liền cười toe như một đóa hoa.
“Tôi còn định gọi điện thoại đấy chứ, ai dè các người đã tới rồi.”
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
10 chương
59 chương
11 chương
131 chương
173 chương