Cái gì mà nam nhi không rơi lệ, chẳng qua chỉ là chưa tới đúng mức thương tâm mà thôi. Anh ta từ nhỏ sống trong gia cảnh túng quẫn, cha mẹ đều là nông dân trong núi, mẹ anh ta qua đời khi anh ta học cấp 2, nhờ ba anh ta nuôi hơn mười con heo, cày cấy vài mẫu đất mới kiếm đủ tiền cho anh ta đi học, học lên đến đại học. Thi đậu đại học tại thành phố lớn, cha là người hưng phấn nhất, anh ta cũng tràn đầy lòng tin, thề nhất định phải phấn đấu thật tốt để tương lai có thể báo đáp công ơn sinh thành dưỡng dục của cha, muốn cha có được những ngày tháng sống thật an vui. Thế nhưng bắt đầu từ lúc nào, anh ta đã lạc bước mà quên mất ước nguyện ban đầu, chỉ muốn tài trí hơn người, không muốn bị người khác khinh thường, không muốn bị người khác biết anh ta xuất thân từ một gia đình bần cùng như vậy, không muốn bị phủ nhận… Anh ta cũng muốn hưởng thụ cảm giác hư vinh ăn trên ngồi trước kia. Học đại học mấy năm, anh ta rốt cuộc đã làm cái gì? Nếu để cho cha biết thì ông sẽ đau lòng thế nào? Đàm Tuyền vừa nghĩ tới việc mình bị đuổi học, tim quặn đau một lúc, anh ta sẽ phải ăn nói thế nào với cha đây? Anh ta loạng choạng đứng lên, mắt hơi sưng đỏ, đưa tay lau nước mắt trên mặt, thẫn thờ đi trong trường giống như một du hồn mất đi sinh mệnh. Trên đường đi gặp không ít bạn học toàn nhìn anh ta bằng cặp mắt xem thường. Anh ta làm như không thấy, bởi chẳng còn tâm tình đâu mà đi so đo những điều này. Nếu như có hối hận, anh ta ước gì đã không nảy sinh lòng tham mà nhận số tiền kia của Trưởng phòng Lưu…. Thì anh ta cũng sẽ không có kết cục thế này. Cùng lúc đó, trong ký túc xá, Bình An đang cau mày nghe đoạn ghi âm đối thoại giữa Đàm Tuyền và Trưởng phòng Lưu, mắt lộ vẻ nghi ngờ. Trong ký túc xá lúc này chỉ có Tống Tiếu Tiếu đang ngồi gõ chữ, đoạn ghi âm cứ lặp đi lặp lại, giọng của Đàm Tuyền như một loại thanh âm ma quái dần dần làm trong đầu cô nảy sinh ý nghĩ giết người, cuối cùng cô nhịn không được nữa bèn quay đầu lại trừng mắt nhìn Bình An, “Phương Bình An, đừng nói với tớ đột nhiên hôm nay cậu mới phát hiện mình yêu Đàm Tuyền, nên mới lưu luyến mãi không thôi với giọng của anh ta đến thế nhé.” Bình An ấn nút PAUSE, đuôi lông mày hếch lên, buồn bực nói, “Tớ chỉ đang cảm thấy hơi kỳ quái.” “Kỳ quái cái gì?” Tống Tiếu Tiếu hỏi. “Trừ tớ ra, có phải còn có ai đó muốn chỉnh chết Đàm Tuyền không?” Bình An hỏi. Tống Tiếu Tiếu tức giận hỏi, “Cậu hỏi vớ vẩn đấy à. Bây giờ toàn trường ai mà không muốn bóp chết anh ta đâu.” Bình An lắc lắc đầu, “Tớ đang nói đoạn ghi âm này nè.” “Ý của cậu là đoạn ghi âm này không phải do cậu tung ra?” Tống Tiếu Tiếu giờ mới hiểu Bình An đang thấy cái gì kỳ quái, ngay cả cô giờ cũng cảm thấy kinh ngạc rồi. Cô vẫn tưởng đoạn ghi âm và video đều là do Bình An cho người tung lên BBS, không, phải nói là toàn trường cũng đều nghĩ như thế. Chẳng lẽ không đúng? Bình An xoa trán, cô cũng biết rằng ai trong trường cũng cho là cô là kẻ chủ mưu đứng sau việc tung lên đoạn ghi âm và video. Thật ra thì cô cũng có phái người theo dõi Đàm Tuyền mới ghi được đoạn video kia, lợi dụng quan hệ để gặp được Cục trưởng Cục Điện lực nhằm tra cứu số lượng điện thật sự, còn về phần xuất hiện của đoạn ghi âm kia là hoàn toàn nằm ngoài định liệu của cô, “Trước đây tớ cũng không biết có đoạn ghi âm này.” “Vậy là ai nhỉ?” Tống Tiếu Tiếu sửng sốt, nếu thật sự không phải là Bình An, vậy thì còn có ai? “Có phải Khâu Thiếu Triết không?” “Tớ cũng đã hỏi anh ấy, không phải.” Bình An nói. “Tin tốt đây.” Ngoài cửa truyền đến giọng của Kỷ Túy Ý và Vi Úy Úy, hai người này đi siêu thị mua đồ ăn vặt vừa về tới. “Tin gì tốt?” Trao đổi bị cắt ngang, hai người đồng loạt nhìn về hai cô bạn cùng phòng đang đi từ cửa vào, nụ cười trên mặt Kỷ Túy Ý đặc biệt khoái trá. “Đàm Tuyền bị đuổi rồi.” Kỷ Túy Ý cười ha hả nói. Bình An cười nói, “Thì chẳng phải anh ta đã bị đuổi ra khỏi Hội Sinh Viên hôm kia rồi sao?” Ngay ngày kế tiếp sau hôm đoạn ghi âm và video được tung ra ngoài, Thầy Tiếu liền tuyên bố khai trừ Đàm Tuyền khỏi Hội Sinh Viên. Tin này thì có gì mới đâu. “Đuổi khỏi Hội Sinh Viên thì nói làm gì, bây giờ nhà trường muốn đuổi học anh ta luôn kìa.” Hội Sinh Viên cũng chỉ là một đoàn thể, có ở đó hay không cũng không quan trọng, đối với Đàm Tuyền mà nói thì chỉ coi như mất đi một phần vinh quang mà thôi, sao gọi là trừng phạt được. Thường thì Phòng Giáo vụ Đại Học ít khi nào đuổi học sinh viên, mặc dù lần này Đàm Tuyền có lỗi, nhưng phần nhiều là vì cấu kết với Trưởng phòng Lưu làm bậy làm cho lãnh đạo nhà trường bị mang tiếng xấu mà thôi. Một khi bị đuổi học, tương lai của Đàm Tuyền nhất định sẽ bị hủy tất cả. “Thông báo còn chưa đưa ra, tớ nghe Bí thư Chi đoàn nói.” Vi Úy Úy nói. Bình An khẽ chau mày lại, đáy mắt chợt lóe lên chút ánh sáng khác thường, cô đứng lên, “Tớ ra ngoài một chút.” Nói xong liền vội vàng rời khỏi phòng. Kỷ Túy Ý hỏi Tống Tiếu Tiếu, “Bình An làm gì mà gấp vậy?” “Đoạn ghi âm kia của Đàm Tuyền không phải do cậu ấy phát tán, cậu ấy rất buồn bực, không biết là ai âm thầm giúp cậu ấy.” Tống Tiếu Tiếu nói. “Không phải Bình An sao?” Vi Úy Úy cũng kinh ngạc, “Tớ còn tưởng rằng tất cả đều do cậu ấy làm đấy.” Kỷ Túy Ý nói, “Mặc kệ là ai, kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu.” Bình An ra khỏi ký túc xá liền lập tức gọi điện thoại cho Hồng Dịch Vũ, hẹn gặp anh ở quán café dưới lầu Tập đoàn Phương Thị, cô có điều muốn hỏi anh. Lúc này cũng vừa vặn gần giữa trưa, là thời gian nghỉ ngơi. Trên đường đi lấy xe, đột nhiên nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ đi không mục đích, Bình An nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì liền chuyển hướng đi về phía bóng người kia. “Đàm Tuyền.” Khi còn cách 10 bước, Bình An khẽ mở miệng gọi. Người nọ quay đầu lại, đó đúng là Đàm Tuyền đang chìm trong nỗi tuyệt vọng. Vừa thấy Bình An, miệng anh ta chỉ giật giật mà không còn sự tức giận vốn có, anh ta bây giờ đã mất đi khí lực để đấu tiếp với Bình An rồi. “Cô muốn gì đây? Đến để chê cười tôi sao?” Anh ta cười lạnh nhìn Bình An, anh ta đã đến nước vậy rồi, cô còn chưa xả hận đủ ư? Bình An nhìn đến bộ dạng sa sút tinh thần này của anh ta, nhẹ nhàng nhếch môi cười, “Không hận tôi tung video lên BBS sao?” Ánh mắt Đàm Tuyền khẽ động, nhưng chỉ thoáng lửa rồi biến mất, cười tự giễu, “Hận thì làm gì được? Tôi bây giờ sao còn đấu với cô được? Phương Bình An, cô thật ác độc.” “Chuyện lừa gạt bạn học mà anh cũng dám làm, còn càm ràm là người khác ác độc à? Cho dù không phải tôi thì sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ bị đẩy ra làm bung xung chịu tiếng xấu thay người khác.” Ngày nào vấn đề tiền điện còn chưa được điều tra rõ thì sinh viên cũng sẽ không từ bỏ ý định, sớm muộn gì cũng sẽ quậy tưng lên, đến lúc đó nhà trường muốn tránh ảnh hưởng thể nào cũng sẽ đẩy một kẻ chết thay ra ngoài. Cô chỉ đi trước một bước, trước khi nhà trường làm vậy mà thôi. Đàm Tuyền cũng tự biết là mình bị lợi dụng, nhưng anh ta có thể làm gì được đây? Chỉ có thể đổ thừa tại anh ta sinh ra ở nông thôn, không hiểu biết được hết về xã hội quyền thế, chuyện này đối với anh ta là một bài học đắt giá. Nếu như ngay từ đầu anh ta giống như Ông Hiền Bân hay những người khác, có thái độ bình thường đối với Phương Bình An chứ không ôm tâm lý ghen tỵ về gia thế của cô, thì có lẽ mọi việc không đến nỗi không cứu vãn được như bây giờ. Hiện tại anh ta thật sự chẳng còn cảm thấy bất công hay oán hận gì, anh ta không còn hơi sức đâu mà đi suy nghĩ về những thứ này. Trong anh ta giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng, tất cả những cảm tính vốn có như nhìn Bình An thấy gai mắt hay không cam lòng gì gì cũng đã trở nên không quan trọng. “Phương Bình An, cô rốt cuộc còn muốn thế nào nữa? Vẫn không chịu buông tha cho tôi sao? Có phải muốn tôi chết trước mặt cô, cô mới cảm thấy thoải mái trong lòng?” Nếu như không phải sợ cha già rồi không có ai chăm sóc, anh ta thật sự muốn chết ngay. Bình An mỉa mai nhìn anh ta, “Anh chỉ có thể nghĩ đến cái chết thôi sao?” Đàm Tuyền không kiên nhẫn xoay người muốn đi tránh ra chỗ khác, cái anh ta không muốn thấy bây giờ nhất chính là sự chế nhạo. “Nếu như anh còn muốn ở lại trường đi học, tôi có thể giúp anh.” Khi anh ta xoay người đi được mấy bước, Bình An đột nhiên mở miệng nói. “Cô nói cái gì?” Đàm Tuyền quay phắt đầu lại, mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Bình An, anh ta nghe lầm hay cô nói sai? Bình An cúi đầu nhìn móng tay mình, giọng có vẻ chẳng quan tâm, “Tôi có thể giúp anh năn nỉ trường học, anh cũng đừng băn khoăn liệu tôi có thể làm được hay không, nếu tôi đã nói ra những lời này dĩ nhiên đã chắc chắn.” “Tại sao?” Đàm Tuyền há miệng thở dốc, thử vài lần mới hỏi ra lời, giọng khàn đặc. “Dĩ nhiên không cái gì mà không có nguyên nhân của nó.” Bình An cười nhạt, nhưng ý cười không có trong mắt, “Hot topic đó là do anh tung lên, đúng không?” Đàm Tuyền cắn chặt răng lại. Đúng vậy, hôm đó anh ta hẹn gặp Trịnh Yến Phân ở quán café, vừa hay nhìn thấy Bình An và vị Lý tiểu thư kia đang nói chuyện, anh ta ngồi ngay sát vách, thân mình được cây cối trang trí cao nửa người trong quán che chắn nên bọn họ không phát hiện ra anh ta. Chuyện anh ta chính là người đăng bài, anh ta tin Phương Bình An cũng đã biết, chẳng qua chỉ hỏi cho có vậy thôi. Anh ta cũng không phải đầu đất, lập tức hỏi lại, “Cô cũng đã biết rồi còn hỏi làm chi?” Nụ cười Bình An hơi lạnh, “Tôi chỉ muốn biết, thời gian vừa qua anh làm đủ mọi cách để hủy hoại hình ảnh của tôi, là ai sai anh làm?” Những thủ đoạn này làm cho cô có cảm giác quen thuộc bởi chúng cực kỳ giống thủ đoạn của Đỗ Hiểu Mị, sẽ không ra tay trực tiếp ngay mặt mà chỉ đứng sau lưng giật giây người khác hủy hoại cô, không phải là thói quen và kỹ xảo của Đỗ Hiểu Mị sao? Đàm Tuyền nghe vậy, thần sắc trên mặt hơi đổi, ánh mắt hơi lóe lên, “Tôi không biết cô đang nói gì.” Bình An nhìn thấy phản ứng này của anh ta thì càng khẳng định ngờ vực trong lòng mình là đúng. Cô đã nói rồi đấy thôi, Đỗ Hiệu Mị chỉ ước vọng cao sang không nhìn thấp hèn, chỉ thích khoe khoang sắc đẹp bản thân đối với những kẻ có quyền có thế, làm sao có thể thân thiết với một oắt con nghèo như Đàm Tuyền được, nhất định là vì muốn lợi dụng anh ta làm việc cho ả nên mới có thể thân cận với anh ta như thế. (Py: Thật tội nghiệp anh – vừa bị gái lợi dụng – lại còn suýt mất tiền đồ ây ây) “Có thật là không hiểu tôi đang nói gì không, hay là cảm thấy nếu anh cứ tiếp tục giấu diếm dùm cô ta, cô ta sẽ nhìn thằng ngốc như anh với một cặp mắt khác xưa. Cứ đặt tay lên ngực tự hỏi đi, anh có gì để được cô ta chú ý? Chỉ vì một chút si tâm vọng tưởng mà phá hủy tiền đồ của mình, có đáng giá không?” Bình An cười lạnh, khinh miệt nhìn Đàm Tuyền, đối với loại người không biết tự lượng sức mình như anh ta chỉ cảm thấy vô cùng thương hại. Sắc mặt Đàm Tuyền tái dại hẳn đi, nếu so sánh tiền đồ cùng tình cảm trong lòng, bên nào nặng bên nào nhẹ lập tức có kết quả ngay. “Cô muốn tôi phải làm sao?” Anh ta khàn giọng hỏi. “Đỗ Hiểu Mị hứa hẹn với anh điều gì?” Khóe miệng Bình An cong lên, tuy rằng Đàm Tuyền thiếu giáo dục, nhưng nếu có thể lợi dụng anh ta để phản đòn Đỗ Hiểu Mị, cô đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Đỗ Hiểu Mị đúng thật là còn chưa từ bỏ ý định nhỉ, đã đến Thành phố S rồi mà vẫn không quên phải phá hủy hình tượng của cô. “Cô ấy... hứa sau này sẽ cho tôi cùng làm việc với cô ấy.” Đàm Tuyền cúi đầu, mình rốt cuộc bị ma làm hay sao vậy, sao hoàn toàn không nghĩ tới việc Đỗ Hiểu Mị cũng đang làm việc ở Phương Thị, anh ta giúp cô ta đối phó Phương Bình An thì làm sao có cơ hội bước chân vào Phương Thị? Bình An cười cười, “Chuyện anh bị đuổi học cô ta biết chưa?” Đàm Tuyền lắc nhẹ đầu, “Chuyện xảy ra gần đây nhất cô ấy còn chưa biết.” “Rất tốt, vậy cũng không cần nói với cô ta cái gì.” Bình An nở nụ cười, mặc dù bây giờ cô chưa nghĩ ra phải đối phó với Đỗ Hiểu Mị thế nào, bất quá người như Đàm Tuyền cũng không phải không có chỗ nào để lợi dụng. Cô có điều tra sơ qua anh ta, biết gia cảnh nhà anh ta, biết sự hiếu thắng và trái tim thích hư vinh của anh ta đã làm cho anh ta có tâm niệm “không thể không thành công” rất cao, chỉ cần cho anh ta lợi lộc gì đó là anh ta có thể tùy ý để người ta sử dụng. Có thể lợi dụng, nhưng không thể quá tin.