Bình an 2
Chương 9
Vết thương của Thần Chết khá hung nhưng may là cấp cứu kịp thời nên không ảnh hưởng nhiều tới sức khỏe. Sau khi biết anh ta bị thương là vì đỡ cho tôi một nhát dao, chẳng hiểu sao trong lòng tôi sinh ra một cảm giác hơi lạ... Tôi nghĩ chắc đó là cảm kích.
Hôm trước tôi có nhờ Thần Chết cho tôi xin một vé vào gặp lão Thành, thực ra tôi cũng không muốn gặp mặt lão ta đâu. Nhưng nhìn bác Khang cứ rầu rĩ mãi tôi lại thấy không chịu được. Lão Thành có tội nhưng tình bạn của lão với bác Khang thì lại không có tội.
10 giờ sáng, lúc tôi tới trước trại tạm giam đã nhìn thấy bác Khang đứng đó đợi sẵn. Tối qua tôi có nói với bác để tôi qua đón nhưng bác không chịu, bác sợ tôi tốn tiền taxi. Khổ thân ông bác, tôi là đi ké xe của Thần Chết kia mà.
Tôi xuống xe cùng Thần Chết, tên Tú thì ở lại công ty không đi theo. Ban đầu dự định chỉ có tôi với bác Khang vào thôi nhưng bên phía cán bộ muốn Đông Quân vào luôn cho dễ báo cáo lên trên. Công nhận, người có quyền thì cái gì cũng dễ giải quyết.
Lần này đi vào gặp mặt cũng không nói được quá lâu, chỉ gặp được 15, 20 phút là cùng. Bác Khang thì mừng chứ tôi lại thấy bình thường, hay phải nói là có chút bực bội. Thực ra tôi cũng muốn vào hỏi xem tại sao lão ta lại mang cái mác nhà tu mà lại đi làm những chuyện độc ác tới như vậy.
Tôi với bác Khang đi theo Đông Quân vào trong, vì vẫn còn trong thời gian biệt giam lấy lời khai nên lão Thành không được ra ngoài. Lúc bọn tôi tới, lão ta đang ngồi nhìn ra trước, ánh mắt vô cùng xa xăm. Thấy tôi và Thần Chết đi vào, lão ta có chút giật mình, trên gương mặt cũng hiện tia sợ hãi.
- An...
Tôi nhìn lão, vừa đỡ bác Khang ngồi xuống tôi vừa liếc mắt, tôi nói:
- Ông kêu tôi làm gì, không giết được tôi ông tức à?
Lão Thành nghe tôi nói như thế, mặt lão sụp xuống, sự áy náy hiện lên rõ mồn một. Bác Khang sợ tôi sẽ nói nữa, bác kéo tay tôi, khẽ nói:
- An, được rồi con.
Tôi ngồi xuống, kế bên cạnh tôi là Đông Quân, suốt buổi tôi với anh ta đều ngồi nhìn bác Khang với lão Thành nói chuyện. Đến bây giờ tôi mới hiểu lý do vì sao hai người họ lại là bạn thân, chẳng cần gì cao sang, chỉ cần cách nhau một tấm chắn cũng có thể nói chuyện rôm rả...
Tới gần cuối buổi, khi cán bộ nhắc sắp hết giờ thăm nuôi, tôi mới không nhịn được mà lên tiếng hỏi lão Thành:
- Ông Thành, tôi hỏi ông một câu này... vì sao ông lại giết người? Những cô gái đó có tội với ông à? Bé Hoa có tội với ông à?
Lão Thành nhìn tôi, gương mặt lão héo hon, môi lão có chút run run:
- Không... là vì chú...
Tôi nhìn ông ta, có chút giận dữ:
- Tôi biết là vì ông... nhưng tại sao? Hay là ông giết người vì sở thích?
Bác Khang kéo tay tôi, bác lắc đầu, biểu cảm khó xử. Thật, tôi cũng không muốn hỏi lão Thành đâu nhưng mỗi khi nghĩ tới những cô gái thanh xuân kia phải chết tức tưởi oan uổng thì tôi lại nhịn không được. Nhưng mà tôi bức xúc thì hỏi vậy thôi chứ tôi cũng chẳng cần lão Thành trả lời. Vì kiểu gì thì khi lão ra tòa lão chẳng phải khai, bây giờ lão có muốn trả lời hay là không trả lời gì thì cũng được.
Phía bên ngoài, tiếng một cán bộ trẻ tuổi vang lên:
- Cậu Quân... hết giờ rồi.
Tôi nghe tiếng gọi, biết là hết giờ nhưng vẫn cố hỏi thử lão ta thêm một câu nữa:
- Sao? Không trả lời tôi được à?
Lão Thành gương mặt biến sắc, hốc mắt lão ửng hồng, hai tay của lão run run vì sợ. Tôi nghĩ chắc lão sẽ không trả lời tôi đâu nên tôi cũng không muốn đợi lão. Bên này bác Khang kéo tay tôi mấy cái, ý kêu tôi đừng hỏi nữa mà mau ra ngoài.
Ngay lúc quay người chuẩn bị bước đi thì tôi lại nghe được tiếng lão Thành run rẩy cất lên:
- Là... là vì.. huyết... thần...
Huyết thần? Huyết thần là cái gì?
Cả tôi, cả bác Khang và Đông Quân đều quay đầu lại nhìn lão, tôi cười nhìn lão, hỏi lại một câu:
- Ông nói dối à? Huyết thần... huyết thần là cái giống gì? Ông định nói lung tung để che dấu cho sự biến thái của ông à?
Lão Thành run lập cập, giọng lão đứt quãng:
- Không... chú nói thiệt... huyết thần... huyết thần có thể cải lão hoàn dương... là vì nó... vì nó chú mới... mới...
Tôi nghe ra được sự chân thật trong lời nói của lão, biểu cảm lúng túng đó chắc chắn là vì xấu hổ mà có. Tôi quay sang Đông Quân, tôi nói nhỏ:
- Sếp, sếp xin cho tôi 5 phút nữa đi.
Thần Chết nhìn tôi, gương mặt anh vẫn nghiêm nghị như bình thường. Anh gật đầu, trả lời:
- Nhanh đi.
Nói rồi Đông Quân ra hiệu cho cán bộ xin thêm ít thời gian nữa, tôi cũng không lãng phí thời gian ít ỏi, tôi liền đi tới hỏi lão Thành.
- Ông Thành, tội của ông rất nặng, ông giết nhiều người trong đó có cả bé Hoa... tôi biết ông còn con cháu đang sống bên Mỹ. Ông muốn giấu bọn họ đúng không?
Lão Thành nghe tôi nhắc tới con cháu của lão, lão liền van nài tôi:
- An... con giúp chú... đừng nói... đừng nói cho con bé biết... đừng nói gì hết...
- Tôi sẽ giúp ông nếu ông nói ra sự thật, có phải có người sai khiến ông không?
Lão Thành vội lắc đầu:
- Không có ai sai khiến chú hết... là vì chú... chú muốn được trẻ mãi không già... chú muốn...
Tôi cau mày, hỏi thật nhanh không để cho lão Thành bị cảm xúc chi phối:
- Tại sao ông biết huyết gì đó có thể giúp ông trẻ mãi không già?
- Là... có... có một người đã nói cho chú biết...
- Ông ta nói gì? Ông ta là ai?
Lão Thành bị tôi hỏi tới ngớ người, ông ta liên tục trả lời những câu hỏi của tôi:
- Chú không biết ông ta, chú gặp ông ta 2 lần lúc còn ở Mỹ và gặp ông ta thêm 1 lần nữa cách đây nửa năm ở chùa. Ông ta vẫn như trước kia... không hề già... ông ta nói ông ta từng uống huyết thần của người tộc Huyết...
- Vì thế nên chú tin ông ta?
- Ừ... ừ... chú tin... chú tin...
Bên ngoài, cán bộ lên tiếng nhắc nhở:
- Hết giờ rồi, cậu Quân sắp xếp...
Tôi nhìn lão Thành, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn câu hỏi muốn hỏi tiếp nhưng mà cán bộ đã nhắc nhở, tôi không nên vì tính tò mò của mình mà làm cho Thần Chết phải khó xử.
Tôi nhìn lão Thành, không mặn không nhạt nói với lão một câu:
- Ông Thành... tôi không nghĩ ông lớn rồi mà lại ngu muội tới như vậy.
Nói rồi tôi kéo tay bác Khang đi ra bên ngoài, phía trong phòng thăm nuôi tôi loáng thoáng nghe được tiếng lão Thành khóc nức nở. Nắm đôi tay đang run rẩy của bác Khang, tôi chỉ biết thở dài... chắc là bác Khang lo lắng quá.
Bác Khang thần sắc không được tốt cho lắm, tay bác run rẩy, bước đi cũng nặng nề. Thấy bác như vậy, tôi mới quay sang hỏi:
- Bác... bác có sao không?
Bác Khang nghe tiếng tôi, bác có chút giật mình, mặt bác tái đi, giọng cũng nhạt đi hơn nửa:
- Không, không có gì đâu con.
Tôi vỗ vai bác an ủi, chắc là bác đang buồn rầu lo lắng cho lão Thành. Mà thật sự tôi cũng cảm thấy lo cho lão Thành, làm như thần kinh của lão không được bình thường thì phải... Huyết thần...tộc huyết... lão làm như ai cũng ngu mà đi tin lời lão. Điên khùng.
Tôi đi theo Đông Quân ra xe, mà hình như cả Đông Quân cũng có gì đó không được bình thường. Lúc nãy đi vẫn còn ổn lắm, sao bây giờ về mặt mày ai cũng tái tái xanh xanh vậy cà?
Tôi nghĩ nghĩ, lại sợ là tên Thần Chết bị động vết thương nên đau, tôi liền chạy lên kéo tay anh ta quan tâm lo lắng hỏi:
- Sếp, anh không sao chứ? Tôi nhìn mặt anh thấy không được tươi lắm?
Đông Quân lắc đầu, giọng anh ta vẫn nghiêm túc như bình thường:
- Không có gì, tôi chỉ hơi mệt thôi. Về được chưa?
Tôi gật đầu lia lịa:
- Được, bây giờ về, bây giờ về đây.
Tên Thần Chết không thèm nhìn tôi, anh đi nhanh ra xe rồi trực tiếp ngồi lên ghế trên để nhường chỗ cho tôi với bác Khang.
Suốt dọc đường về, bác Khang cũng không nói với tôi câu nào, Thần Chết thì khỏi cần bàn rồi, anh ta là vô địch kiệm lời. Tôi cứ quay sang nhìn bác Khang, thấy bác lo lo thế nào ấy nhưng tôi hỏi thì bác lại nói không sao. Chắc là bác lo cho lão Thành, tôi thấy lão ta mới mấy ngày mà xuống sắc dữ quá.
__________
Sau khi đưa bác Khang về tới bệnh viện, tôi cũng về lại Trần Đô. Thần Chết bảo hôm nay tôi không cần phải tới công ty làm việc.
Lúc đi ngang qua chỗ mấy người giúp việc, tôi vô tình nghe được mấy chị đang bàn về cậu Lập. Có chút tò mò nên tôi dừng lại nghe lén.
- Không lẽ cậu Lập cưới tiểu thư Kiều Vân thiệt hả?
- Nghe nói là vậy chứ chưa biết, đợi khi nào đám cưới mới biết.
Kiều Vân? Tên này nghe quen quen nhỉ? Kiều Vân này là con gái nhà ai đây?
Chẳng lẽ lần này bác Liên muốn lấy vợ cho cậu Lập thiệt sự? Nếu vậy... còn Thanh Nga thì sao?
Tôi không đứng nghe tiếp nữa, liền vòng qua một vòng rồi đi vào trong phòng. Thú thực thì truớc hay sau gì cậu Lập cũng phải lấy vợ, nhưng vợ cậu ấy là ai thì còn phải xem bác Liên chọn dâu như thế nào nữa. Tôi thì chẳng có vé về Trần gia này làm dâu mà có thì tôi cũng không muốn. Thứ nhất là vì bác Liên không thích tôi, thứ hai lại là vì tôi không thích cậu Lập... thật sự không thích.
Tôi đi vào trong phòng, ngã lưng nằm ỳ ra giữa giường, kể từ hôm bị lão Thành đánh tới giờ, tôi cảm thấy sức khỏe tôi hơi bị giảm sút. Hình như mất nhiều máu quá nên cơ thể không còn khỏe như trước kia, tôi cần ăn nhiều thịt bò, nên như thế.
Xoay qua xoay lại tự dưng tôi lại nghĩ tới lời lão Thành nói khi nãy, gì mà huyết thần, gì mà tộc Huyết, nghe hơi kỳ dị. Nghĩ nghĩ tôi liền lấy điện thoại lên tìm kiếm với từ khóa "Tộc Huyết" để xem xem có ra được thông tin nào hay không. Đúng như tôi dự đoán, chẳng có thông tin nào giống như lời lão Thành nói ngoài mấy link để xem truyện tranh. Rõ ràng, lão Thành bị bệnh thần kinh, trên đời này làm gì có máu nào giúp cho cải lão hoàn dương đâu chứ. Biến thái thật.
Thả điện thoại xuống nệm, hai mắt có chút khó chịu, hôm nay cũng không có gì làm, thời gian tốt đẹp như này chi bằng lăn ra ngủ. Nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, tôi liền nhắm hai mắt lại, cứ thế 5 phút sau tôi ngủ say khi nào không hay.
Lúc tỉnh dậy đã là 4 giờ chiều, tôi vội vàng lấy điện thoại nhắn tin cho Thần Chết hỏi xem anh ta có ở công ty không để tôi tới thay băng vệ sinh vết thương cho anh ấy. Kể từ lúc biết anh ta cứu tôi, tôi hứa với lòng sẽ chăm sóc vết thương cho anh ta tới khi nào anh ta khỏi hẳn thì thôi. Người vì tôi bị thương, tôi không thể không biết liêm sỉ mà bỏ mặc người ta được.
Nhắn được một lúc lâu sau thì tên Thần Chết mới hồi âm lại, anh ta bảo anh ta về nhà rồi, anh ta tự thay băng được không cần tôi lo lắng. Không có chuyện gì làm, tôi tự dưng thấy có chút buồn buồn nên quyết định chạy tới phòng khám của anh Việt tìm cái Yến. Nó bảo với tôi hôm qua nó vừa về, hai bọn tôi có thể mua lẩu về ăn.
Thay tùy tiện một bộ quần áo thoải mái, tôi liền xách túi xách đi ra ngoài. Đi chưa ra hết cổng, tôi liền bị Thanh Nga chặn lại. Nhìn bộ dạng của chị ta chắc là muốn tìm tôi kiếm chuyện đây mà.
- Bình An, tôi hỏi cô, cô đã nói gì với bà nội mà mấy hôm nay tôi thấy bà không được vui vẻ với tôi?
Tôi bĩu môi, trả lời:
- Ơ hay, tôi cần phải làm trò tiểu nhân đó à? Bà nội không vui vẻ với chị thì liên quan gì tới tôi.
Thanh Nga vẫn bộ dáng kênh kiệu ra vẻ tiểu thư, chị ta cười khinh nhìn về phía tôi:
- Là cô đang ghen tị với tôi nên muốn chia cắt tôi với bà nội, cô đừng tưởng tôi không biết.
Tôi nghe chị ta nói mà cảm thấy buồn cười vô cùng, tôi ôm bụng cười ha hả mấy tiếng. Chỉ vào mặt Thanh Nga, tôi nói:
- Dạo này tôi thấy chị có triệu chứng của bệnh hoang tưởng rồi đó, chị đi khám thử xem, biết đâu có bệnh thật thì sao.
Thanh Nga mặt mũi tím tái nhìn tôi, chị ta kéo tay tôi, hung dữ quát:
- Cô câm miệng lại cho tôi, thứ rẻ rách.
Tôi ghét nhất là người ta nắm tay nắm chân, tôi vùng tay ra khỏi bàn tay mềm mại của Thanh Nga, cười nhạt hỏi:
- Chị có muốn xuống hồ bơi chút không? Nếu chị có thời gian rảnh thì lo mà đi lấy lòng Huy Lập kìa. Tôi nghe nói cậu Lập sắp kết hôn, mà tiếc ghê cô dâu không phải là chị...
Thanh Nga mặt mũi đen xì, chị ta phát cáu:
- Cô đừng hòng bày trò, bác Liên đã nói sẽ không có chuyện cho Kiều Vân về đây. Cô già mồm thật đấy?
À hóa ra chuyện Kiều Vân trong lời mấy chị người làm nói là có thật à?
Tôi cười mỉa mai, kéo lại túi xách, không mặn không nhạt trả lời Thanh Nga:
- Bác Liên nói thế là chị tin à? Sao chị dễ tin người vậy?
Nói rồi tôi quay lưng bước đi ra cổng mặc cho Thanh Nga kêu réo cỡ nào tôi cũng không quay đầu lại. Tôi biết bác Liên là phụ nữ biết tính toán nhưng tôi lại không nghĩ bác ấy cũng hơi "thâm" tới như vậy. Rõ ràng Thanh Nga không có 1% cơ hội nào để làm vợ cậu Lập mà bác Liên lại không chịu nói cho chị ta rõ. Cứ luôn mập mờ rồi dùng Thanh Nga làm bình phong để những gia đình danh môn khác không ngó tới Huy Lập. Bác ấy bảo vệ con thì tôi không nói nhưng chuyện bác ấy dùng con của người khác để bảo vệ con mình thì... có phải là hơi thiếu đạo đức quá không?
Bác Liên... người phụ nữ này chưa từng đơn giản!
__________
Sáng ngày hôm sau, trong lúc đang làm việc thì tôi nhận được điện thoại của bác Khang. Bác bảo khi nào tôi tan ca thì tới bệnh viện gặp bác một chút. Nghe qua giọng nói kia của bác có chút không được tự nhiên.
Đến chiều, trong lúc tôi vừa thay băng cho vết thương của Thần Chết, tôi vừa nói với anh ta.
- Sếp, anh đã khỏe hơn chưa, hôm qua tôi thấy anh không được khỏe lắm?
Tên Thần Chết vừa ngã người ra thư giãn, anh ta vừa nhàn nhạt trả lời:
- Ổn rồi, cảm ơn cô.
Sau khi thay băng xong, tôi đứng dậy chào hỏi xin phép Thần Chết một câu:
- À... công ty hôm nay cũng không có chuyện gì cần làm... tôi có thể về sớm một chút không?
Thấy Thần Chết cau mày nhìn tôi chằm chằm, tôi liền cười giả lả:
- Thực ra là bác Khang...
- Bác Khang?
Thấy anh ta biết bác Khang, tôi liền gật gật đầu nói tiếp:
- Đúng đúng, bác Khang hôm trước đi cùng sếp ấy... bác ấy bảo tôi tới gặp bác ấy gấp... không biết là có chuyện gì...
- Không cần nói nữa, tôi đưa cô đi.
Nói dứt lời, Thần Chết liền đứng bật dậy, anh ta vừa đóng cút áo vừa nhìn tôi chăm chăm. Trong lúc tôi còn ngơ ngác không biết chuyện gì thì lại nghe anh ta lên tiếng:
- Cô đứng đó làm gì, muốn nhìn tôi thay đồ?
- Ơ không không... tôi ra ngoài ngay, ra ngay... nhưng mà... anh đưa tôi đi thật à?
Thần Chết nhìn tôi, môi anh ta khẽ cười:
- Có cần tôi đem xe vào tận trong đây thì cô mới tin không?
- Tôi tin rồi, tin rồi. Tôi ra ngay, tôi ra chuẩn bị ngay đây.
Vừa nói tôi vừa nhanh chân mở cửa đi ra ngoài, mẹ kiếp... anh muốn ỷ làm sếp thì muốn kêu gì là kêu à? Tôi mà cần...
- Xong chưa?
- Ơ dạ xong rồi, xong rồi... tôi xong rồi sếp.
Tên Thần Chết phong thái đĩnh đạc đi phía trước, tôi chân chó khúm núm đi theo sau. Vừa đi anh ta vừa càm ràm:
- Thao tác nhanh lên, cô tên "Rùa" à?
Cái tên này... còn trẻ mà khó tính như ông già...tôi lầm bầm...
___________
Trên suốt đường đi tới bệnh viện, Đông Quân trước sau như một, anh ta trưng cái bộ mặt nam thần lạnh lùng boy của mình ra dọa tôi. Thiệt, may là không có tên Tú ở đây, nếu mà có chắc anh ta sẽ cười bò càng bảo là bọn tôi đi đòi nợ thuê đấy. Khiếp, ai giựt hụi của anh à Thần Chết?
Chở tôi tới trước cổng bệnh viện, tôi liền mở cửa xuống xe rồi quay lại cười vui vẻ cảm ơn Đông Quân:
- Cảm ơn sếp, anh về đi. Lát nữa tôi bắt xe về được.
Đông Quân nhìn tôi, anh ta nhàn nhạt trả lời:
- Tôi chờ cô.
Nghe anh ta nói, tôi có chút giật mình ngạc nhiên, như nghe không rõ tôi hỏi lại:
- Chờ... chờ tôi?
Thần Chết gật đầu:
- Ừ, chờ cô. Tối ở đây khó bắt được xe lắm, tôi chờ cô, cô vào trong đi... đi đi.
Anh ta vừa nói vừa phẩy phẩy tay ý bảo tôi đi vào trong đi. Tôi thì khỏi nói cũng biết là ngạc nhiên tới ngu người... úi chà... Thần Chết tốt đột xuất vậy?
Tôi đi vào trong với tâm trạng bần thần, vừa qua tới cửa đã nhìn thấy Bác Khang ngồi đợi sẵn từ lâu. Thấy tôi, bác liền gọi:
- An, bác đây.
Thấy bác Khang, tôi liền đi nhanh lại, nhìn bác, tôi liền cười hỏi:
- Dạ con tới rồi, bác tìm con có chuyện gì hả? Sao bác không nói qua điện thoại luôn?
Bác Khang có chút ấp úng:
- Ờ An... con có nhớ chuyện hôm qua mà lão Thành nói không? Chuyện tộc Huyết gì đó đó con?
Tôi ngờ vực nhìn bác:
- Nhớ, con nhớ... có chuyện gì hả bác?
Bác Khang không trả lời ngay mà bác nhìn tôi, nhìn rất lâu sau mới trả lời. Trên gương mặt già nua của bác, sự lo lắng không giấu đi đâu được. Trong lòng tôi vô thức lại cảm thấy run run, không biết là vì sao nhưng cảm thấy khó chịu lắm.
- An... mẹ con... mẹ ruột của con đó... bà ấy trước lúc chết có nói với bác hai từ...
Tôi trố mắt kinh ngạc nhìn bác Khang, mẹ tôi... mẹ tôi chẳng phải chết trước khi tới bệnh viện rồi sao?
- Bác... bác bị sao vậy? Mẹ con chẳng phải chết trước khi tới bệnh viện hả?
Bác Khang gật đầu, ông vỗ tay tôi, nói tiếp:
- Phải phải, con nghe bác nói hết đã...
Tôi luống cuống:
- Dạ con nghe... bác nói đi con nghe mà.
Bác Khang cơ thể run run, bác nói trong ngập ngừng:
- Phải, mẹ con trước khi tới bệnh viện thì đã chết nhưng... nhưng người mà ôm mẹ con rồi bồng bà ấy chạy đi tìm người cứu là... là... bác...
Ngừng một lát, bác Khang nói tiếp:
- Mẹ con không phải bị tai nạn, bà bị người ta cố tình tông xe... bác... bác là người chứng kiến toàn bộ. Bác nhớ lúc đó... mẹ con ôm bụng bầu rất to chạy chân đất ngoài đường luôn miệng kêu "cứu cứu". Lúc bác còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra thì "ầm", một chiếc xe hơi 4 bánh chạy rất nhanh tông thẳng vào lưng mẹ con... Bác lúc đó đang đứng sau nhà chờ xe buýt nên không ai nhìn thấy... Sau khi gây tai nạn chiếc xe kia bỏ chạy, để một mình mẹ con nằm sóng soài trên đường...
- Ban đầu bác cũng nghĩ chỉ là tai nạn nhưng mà... nhưng mà khi bác chạy tới ôm mẹ con lên thì bà ấy lại nói với bác là bà ấy bị người ta hại... bà ấy kêu bác phải cứu con... phải cứu được con... trước lúc trút hơi thở cuối cùng... bà ấy chỉ nói thêm được hai chữ "Tộc Huyết".... Chuyện này bác giấu tất cả mọi người, giấu luôn cả con... chỉ có mẹ Nhung con là biết được...
Tôi nghe mà cảm thấy hai bên tai lùng bùng, trước mắt tôi nước mắt nhòe đi cả. Mẹ tôi... bà bị người ta giết... bà như vậy mà bị người ta giết.. Khốn nạn, bọn khốn nạn nào muốn giết chết luôn cả bà bầu???
Chào tạm biệt bác Khang, tôi bước ra ngoài trong tâm trạng kinh hoảng. Bước vào trong xe, tôi không dám nhìn Đông Quân, chỉ khẽ nói:
- Sếp... cho xe chạy đi sếp.
Đông Quân nhìn tôi, anh ta liền hỏi:
- Cô... sao vậy?
Vừa nói anh ta vừa kéo tay tôi khiến tôi phải nhìn thẳng vào mặt anh ta. Phút chốc, gương mặt đẫm lệ của tôi hiện rõ ra mồn một trước mặt Thần Chết... Tôi đã cố ngăn cho không khóc... nhưng mà... tôi không làm được.
Trong lòng tôi cảm thấy phẫn hận lắm, cảm thấy u uất lắm... tôi hận bọn khốn kiếp đã giết chết mẹ tôi... tôi hoảng sợ, tôi tức giận, tôi tủi thân, tôi đau lòng... tôi... tôi... sợ quá...
Tôi từ trước giờ luôn nghĩ mẹ tôi chỉ là bị tai nạn, tôi nghĩ là do số bà ấy đã tận nên... tôi tôi chưa từng nghĩ bà ấy bị giết... tôi chưa từng đâu... chắc mẹ tôi phải sợ lắm, phải đau đớn nhiều lắm...
Tôi khóc... tôi nghe tiếng Thần Chết hỏi chẳng hiểu sao tôi lại oà lên khóc... có lẽ ngay giờ phút này, nếu không phải là anh ấy hỏi mà là người khác hỏi thì tôi cũng sẽ khóc...
Thần Chết kéo tay tôi, anh trầm giọng:
- Tại sao cô khóc? Tại sao?
Tôi nhìn anh ta, ngước mắt nhìn gương mặt tuấn mỹ đang cau mày vì lo lắng... trong lòng tôi lại vô thức sinh ra cảm giác tin tưởng... Nước mắt của tôi không hẹn mà cùng nhau rơi xuống, trong tiếng nấc đứt quãng, tôi khẽ hô:
- Mẹ tôi... mẹ tôi bị người ta giết chết... sếp ơi... mẹ tôi bị người ta giết đó sếp...
Tôi không biết cũng không nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt Đông Quân.... Nhưng cái mà tôi cảm nhận được lại là cái ôm ấm áp đầy sự chở che của anh ấy, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm nhưng vô cùng uy nghiêm:
- Tiểu An, nín đi... tôi sẽ trả thù cho mẹ em... đừng khóc nữa... đừng khóc!
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
11 chương
6 chương
10 chương
9 chương