"Muội khoan đã." Tô Tử Mặc lấy tay chặn lại trước môi mình, nói,"Ta có chuyện nói với muội". Chung Minh bất mãn, có cái gì quan trọng cần phải nói ngay lúc này chứ, bất quá vẫn ngồi thẳng lưng, làm ra vẻ như đang lắng nghe. "Buổi tối phòng thu chi có báo cáo, nói hôm nay biểu ca muội lại lấy ra năm trăm lượng bạc, đây là lần thứ ba trong hai tháng nay". "Nhiều bạc như vậy dùng làm gì?" Chung Minh hỏi. Tô Tử Mặc lắc đầu,"Phòng thu chi hỏi, hắn không có nói, mà mỗi lần hắn dùng bạc đều lén lấy sau lưng ta, có lẽ cho rằng ta sẽ không đi tìm hắn". Chung Minh nói:"Hắn cũng thật thông minh, ngươi hẳn nên nói với phòng thu chi, không được đưa bạc cho hắn nữa". Tô Tử Mặc tỏ ra không để tâm chuyện đó, chỉ nói,"Ban đầu ta cũng nghĩ nếu lão phu nhân đã để ta quản cái nhà này, theo lý nên giúp lão phu nhân bảo vệ gia nghiệp, nhưng nhìn đến lão phu nhân bây giờ, ta cũng lười có tâm tư đó, biểu ca muội muốn thì cứ để hắn xài đi, ta chỉ cần lưu trữ bạc dùng cho hậu sự của lão phu nhân là được". Chung Minh không cho là đúng,"Theo ta thấy, thay vì để biểu ca tiêu xài, còn không bằng chúng ta xài hết". Tô Tử Mặc biết Chung Minh không phải người ham lợi, chút gia sản nhỏ nhoi của Tống gia căn bản không là bao nhiêu trong mắt Chung Minh, chỉ thuần tuý là vì không ưa Tống Tuấn Kiệt mà thôi, nàng lắc đầu nói,"Cần gì phải so đo với hắn". Chung Minh không tranh cãi nữa, nhưng nhớ tới một chuyện:"Nói như vậy, biểu ca không giống kẻ lấy trộm bạc của lão phu nhân". Tô Tử Mặc tán thưởng nhìn nàng,"Không sai, nhiều bạc không cánh mà bay, hẳn là có chỗ dùng đến, nếu cất giấu để chậm rãi tiêu xài thì hắn cũng không cớ gì thản nhiên bỏ ngoài tai lời ta nói lấy bạc ra dùng, nhưng mà nhìn bộ dáng hắn lén lút ngày đó, cho dù không phải hắn lấy thì thế nào cũng có liên quan đến hắn". Chung Minh nhớ tới một người,"Ý ngươi là ......". Tô Tử Mặc gật đầu,"Muội nhớ ta từng nói qua với muội không, có khả năng bà bà ở bên ngoài cho vay nặng lãi, muốn biết bà bà có lấy hay không, chỉ cần đến thăm hỏi những người ngày thường bà bà hay lui tới là biết". Chung Minh tức giận:"Thật sự là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột mẹ chuột con đào thành cái động, biểu ca một bụng ý xấu, mười phần là do mợ dạy nên! Trộm tiền lo quan tài của lão phu nhân, không sợ bị sét đánh a". Tô Tử Mặc thở dài:"Không biết có thể lấy lại được không, nếu không thu trở về được, cũng không biết làm sao giải thích với lão phu nhân". Chung Minh nói:"Đương nhiên cứ nói thật cho lão phu nhân biết". "Muội muốn làm lão phu nhân tức chết sao?" "Còn đỡ hơn chết mà không nhắm mắt". Tô Tử Mặc thấy lời nàng nói không phải không đúng, chỉ đành thở dài. Chung Minh nói:"Mặc tỷ tỷ, chúng ta sớm muộn đều rời đi, cần gì phải tốn nhiều tâm tư cho nơi này, ta cũng không gạt ngươi, ta là vì lão phu nhân, mới không tìm biểu ca tính sổ, đợi cho lão phu nhân rời khỏi thế gian, ta nhất định tìm biểu ca, có thù báo thù, có oán báo oán". Tô Tử Mặc nhịn không được tò mò hỏi:"Ta thường nghe muội nhắc tới chuyện báo thù, rốt cuộc muội và hắn đã phát sinh chuyện gì?" Đến ngày hôm nay, theo lý không nên giấu nàng, chẳng qua Chung Minh thật không muốn để Tô Tử Mặc biết chuyện nhục nhã của mình kiếp trước, Chung Minh nói:"Mặc tỷ tỷ, bây giờ còn không tiện nói cho ngươi, đợi ngày khác ta cảm thấy có thể, lúc đó sẽ nói sau, có được không?" Tô Tử Mặc mỉm cười,"Đương nhiên có thể". Chung Minh lại nói:"Nhưng thù này ta nhất định phải báo, ta hận không thể thiên đao vạn quả* hắn." Tô Tử Mặc nhìn bộ dáng nàng không giống đang nói qua loa khi tức giận, lo lắng nói:"Giết người thì phải đền mạng a". Chung Minh nghiến răng nghiến lợi,"Ta phải làm cho hắn sống không bằng chết!" Tô Tử Mặc bình tĩnh hỏi:"Trong lòng muội đã có kế hoạch rồi?" Chung Minh nghiêm túc nói:"Ta vốn nghĩ trước tiên làm cho hắn táng gia bại sản". Tô Tử Mặc thản nhiên:"Vậy thì dễ thôi, sổ sách thu chi của Tống gia tất cả đều trong tay ta, muội muốn cứ cầm đi". Chung Minh:"......" Đơn giản vậy thôi sao?! Mệt nàng còn mất công nghĩ nhiều biện pháp, ví như trộm lấy ra, hoặc là thuê cường giả bắt cóc biểu ca, đòi sổ sách gia sản để chuộc người,"Ta muốn làm cho biểu ca thân bại danh liệt". "Chuyện này cũng đơn giản, đợi ta cùng hắn hoà ly thì con đường làm quan của hắn cũng chấm dứt, đến lúc đó chỉ cần cha ta nói nói mấy câu, e là hắn liền không thể sống yên ổn ở kinh thành". Chung Minh:"......" Vậy mà nàng còn nghĩ cần phải tìm dân lưu manh vô lại tung tin đồn ở ngoài, nói những lời xằng bậy về biểu ca, làm cho hắn không mặt mũi nhìn ai được nữa. Tiếp theo rụt rè hỏi,"Vậy có thể đem biểu ca bán vào thanh lâu làm quy công* được không?" Tô Tử Mặc:"......" Không hiểu Tống Tuấn Kiệt rốt cuộc đã làm cái gì với Chung Minh nữa a?! Chung Minh ôm cổ nàng làm nũng,"Mặc tỷ tỷ, ngươi thật tốt với ta, ta hận không thể lấy thân báo đáp". Tô Tử Mặc bất giác xấu hổ, nhưng vẫn nhẹ nhàng nói:"Muội đã sớm là người của ta rồi". Ánh mắt Chung Minh sáng lên, nàng thật sự đã là người của Tô Tử Mặc, tuy rằng từ sau khi phá thân*, Tô Tử Mặc không có tiếp tục chủ động, đương nhiên cũng là do nàng mỗi lần ân ái đều ép buộc Tô Tử Mặc đến kiệt sức mới chịu dừng, Tô Tử Mặc sao còn khí lực làm gì nàng, so ra thì nàng thích chiếm thân thể Tô Tử Mặc hơn. Giờ phút này ôm Tô Tử Mặc trong ngực như là ôm ngọc quý, hương thơm quấn quanh mũi, Chung Minh nhất thời có chút say, bánh bèo hô một tiếng,"Mặc tỷ tỷ." Sợ lại rườm rà, trực tiếp hôn lên đôi môi đỏ mọng, làm cho Tô Tử Mặc khỏi nói thêm lời nào chống lại. "Đừng nha" Tô Tử Mặc theo bản năng lùi bước, nhưng cũng đầu hàng trước sự nhiệt tình của Chung Minh, đành thôi, nhắm mắt lại, tùy ý để cái lưỡi trơn mềm của Chung Minh xâm nhập, dây dưa cùng một chỗ. Hạ xuống màn che, cởi bỏ y sam, trần trụi dán chặt nhau. Chung Minh mặc dù đã rất quen thuộc với cơ thể Tử Mặc, nhưng mỗi lần nhìn đến, là thêm một lần yêu thích, chỗ da thịt trắng như tuyết lọt vào tầm mắt, mịn màng mềm mại như tơ như lụa, đỉnh núi tuyết ngạo nghễ đứng thẳng..Chung Minh đưa tay nắm lấy mà chỉ có thể nắm được một nửa, vuốt ve vài cái, căng cứng nhưng vẫn có tính đàn hồi, xúc cảm vô cùng tốt a....Chung Minh yêu thích không nỡ buông tay, bắt đầu đùa giỡn. Tô Tử Mặc hoàn toàn đỏ mặt rồi, cảm giác tê dại từ ngực từng trận đánh úp lại, muốn ngăn cản Chung Minh, nhưng lại cảm thấy không đủ, trong lòng mâu thuẫn không thôi, đôi môi mím chặt, không nhịn được phát ra tiếng rên nhẹ. Chung Minh vừa nhấc đầu liền nhìn thấy biểu tình của Tô Tử Mặc dường như thống khổ lại dường như khoái hoạt, cảm thấy cực kỳ mê người. Ngày thường, Tô Tử Mặc luôn đứng đắn, hoặc là yên lặng lạnh nhạt hoặc là đoan trang, cũng có khi uy nghiêm. Nhiều khi nàng cũng không dám có ý tưởng gì với Tô Tử Mặc, thân mật nhiều một chút lại cảm thấy như đang khinh nhờn nàng ấy. Giờ phút này, dáng vẻ Tô Tử Mặc nhiễm tình thật quá mê người, trên đời này cũng chỉ có nàng mới có thể nhìn thấy bộ dạng này của Tô Tử Mặc. Từng có một tên bằng hữu xấu khoác lác với nàng rằng, nữ nhân càng đứng đắn thì ở trên giường càng phóng đãng. Hiện tại nàng đã biết, nhưng không phải là người ta phóng đãng, mà là thị giác của chính mình bị chấn động quá lớn mà thôi, như Tô Tử Mặc lúc này, thân thể cong lại, hai chân kẹp chặt người nàng, tư thế câu hồn người như vậy, Chung Minh nhìn thấy mà huyết mạch muốn phun trào. Nàng vùi mặt vào giữa ngực Tô Tử Mặc, thoả mãn thở dài. Chung Minh lúc mạnh lúc nhẹ hôn người dưới thân, giống như sợ người khác không biết mình làm chuyện xấu, còn cố ý cắn hai cái lên cổ Tô Tử Mặc, làm hai đoá hồng mai hiện ra, vô cùng xinh đẹp. Tô Tử Mặc lấy tay che,"Minh nhi, muội...." Cũng không biết nàng nên nói cái gì nữa, như vầy thì ngày mai làm sao nàng có thể ra ngoài gặp người khác đây. Chung Minh bĩu môi nói:"Ta muốn cho tất cả mọi người biết ngươi là nữ nhân của ta chứ không phải là chính thất của biểu ca." Nàng đã ghen tị đến mức ngay cả danh phận cũng đều để ý. Tô Tử Mặc vừa giận vừa buồn cười,"Muội cũng là thiếp của hắn cơ mà". "Ta thì đâu quan trọng, có ngươi là đủ rồi." Nàng thì không sao nhưng danh phận đối với Tô Tử Mặc mà nói lại như là gông xiềng. "Sao muội không thể đem ta và muội nghĩ giống như nhau chứ". Tô Tử Mặc không thích Chung Minh tự xem nhẹ chính mình. Chung Minh thì thầm:"Ta có thể nào so với được với ngươi." Bất quá loại thời điểm này mà đi tranh cãi thì còn hưởng thụ gì nữa, mỹ nhân trước mặt, nàng nên chuyên tâm nhấm nháp mới phải, nàng dùng hết tài nghệ, vài động tác đã khiến cho Tô Tử Mặc hô hấp khó nhọc, nói không ra lời. Chung Minh trở người Tô Tử Mặc, hôn tấm lưng xinh đẹp kia, mỗi tấc da thịt trên người Tô Tử Mặc đều làm cho nàng lưu luyến không thôi. Tô Tử Mặc lại chịu không nổi những cái hôn này, lưng nàng thật rất mẫn cảm, có thể cảm giác rõ ràng cái lưỡi linh động đang làm loạn của Chung Minh, vừa tê dại vừa nhột nhạt, thấm qua da thịt xuyên thẳng vào lòng nàng, khiến nàng nhịn không được bắt đầu run rẩy. Tô Tử Mặc muốn né tránh, nhưng bị Chung Minh ép tới không thể nhúc nhích, quả thực là một loại tra tấn, bất lực lên tiếng,"Minh nhi, đừng hôn nơi đó". Thanh âm nàng yếu ớt, giống như nói cho Chung Minh biết nàng đang muốn nhiều hơn, tất nhiên Chung Minh sẽ không làm cho nàng thất vọng, càng thêm nhiệt tình, tuy đã rời khỏi lưng nàng, nhưng lại lật người Tô Tử Mặc lần nữa, hôn lên vùng bụng bằng phẳng, chân còn như vô tình vuốt ve đùi nàng. Tô Tử Mặc thoải mái thở ra một hơi đồng thời cũng như dây cung đang căng thẳng. Chung Minh ở trên giường chẳng khác gì yêu tinh, còn là loại yêu tinh phi thường giày vò người khác, nghĩ hết biện pháp làm nàng lăn qua lộn lại. Nhưng khổ nỗi thân thể nàng dưới sự giày vò đó lại sớm trở nên không phải của nàng nữa, không thể khống chế được, khi Chung Minh tiến sâu vào trong người nàng, đầu tiên là cả người nàng cương cứng, tiếp đó liền theo bản năng ôm chặt cơ thể Chung Minh, rồi chủ động nghênh đón...hoàn toàn lâm vào dục vọng không kiềm chế được. Ngón tay Chung Minh thon dài đi sâu vào trong thân thể nàng, giống như có một lực lượng thật lớn dẫn dắt, mỗi chút động chạm, hạ thân Tô Tử Mặc liền run lên, còn kèm theo tiếng rên nho nhỏ, tiếng đàn đẹp nhất trên đời này chắc cũng không động lòng người như thanh âm của Tô Tử Mặc giờ phút này. Chung Minh càng trở nên hưng phấn, không chút thương hương tiếc ngọc mà công thành đoạt đất, ngay khi một luồng nhiệt nóng ấm chảy ra, Chung Minh biết Tô Tử Mặc đã tới, từ từ rút tay, ôm chặt thân thể mềm mại đầy mồ hôi đang run rẩy kia vào trong lòng ngực. Thời khắc này Tô Tử Mặc cũng không dám nhìn Chung Minh, không phải sợ Chung Minh trêu chọc, mà là sợ nàng nhìn thấy bộ dáng càn rỡ của mình trong đôi mắt trong trẻo của Chung Minh, cảm thấy vô cùng xấu hổ, đợi cho bình phục rồi, mới chậm rãi mở mắt. Chỉ thấy Chung Minh mang vẻ mặt thẹn thùng nói:"Mặc tỷ tỷ, ta cũng muốn a". Tô Tử Mặc:"......"