Từ sau lần Tô Tử Mặc dùng gia quy giáo huấn Phùng di nương một chút, trên dưới Tống phủ an phận không ít, ngay cả Tống Tuấn Kiệt cũng rất ít đêm không về ngủ, vẫn không thể cùng Tô Tử Mặc viên phòng như trước nên Tống Tuấn Kiệt rất oán hận, đương nhiên cũng chỉ dám giận hờn vài câu trước mặt Phùng di nương và Trịnh di nương. Phùng di nương sau khi nhận rõ cục diện Tống phủ, kiên quyết đứng cùng một phe với Tô Tử Mặc, bày tỏ lòng trung thành, ngẫu nhiên còn mách lại vài câu Tống Tuấn Kiệt chửi rủa, khiến cho Tô Tử Mặc càng thêm chán ghét Tống Tuấn Kiệt, còn Trịnh di nương thì mọi việc đều thuận lợi, khi có Tô Tử Mặc thì vâng lời, sau lưng lại dỗ cho Tống Tuấn Kiệt hài lòng, làm cho Tống Tuấn Kiệt cưng chiều nàng hơn. Bụng Phùng di nương dần dần lớn, thân thể lão phu nhân cứ bệnh tới bệnh lui vẫn không khoẻ lên, Tống Văn Thục yên ổn ở Tống phủ, gửi cho Chung Xa Đạt một phong thư, đơn giản nói qua tình hình nơi này, chuyện Chung Minh cùng Tô Tử Mặc thì đôi câu vài lời làm sao nói rõ, nên nàng dứt khoát không đề cập tới, cuối cùng dặn dò Chung Xa Đạt an phận thủ thường, đừng thừa cơ lúc nàng vắng mặt mà tìm hồ ly tinh, nếu không thì nàng cho hắn đẹp mặt. Thiệu Thi Dung cùng Chung Minh đánh cược, một tháng qua đi, ai cũng không chủ động nói tới, từ sau khi Hàn Thu San đến đây, Thiệu Thi Dung rất ít xuất hiện trước mặt Chung Minh, ngược lại nàng đi cùng Hàn Thu San khá nhiều, có một số việc mọi người trong lòng biết rõ ràng là tốt rồi, coi như không thắng không thua đi! Chung Minh từng lo lắng Tống Tuấn Kiệt không có ý tốt với Hàn Thu San, nhưng có một lần hai người đụng mặt nhau, Tống Tuấn Kiệt chỉ sáng rực mắt rồi thôi không có bày trò gì, xem ra Hàn Thu San hẳn là sẽ không thay đổi thành Hàn di nương, điều này làm Chung Minh rất là vui mừng, Tống Tuấn Kiệt bớt phá hư một cô nương tốt. Gió êm sóng lặng trôi qua từng ngày, chỉ có một người gấp đến độ muốn treo cổ tự sát . Mã Nguyệt Nga bị người ta lừa gạt, lấy gia sản trong nhà cho vay nặng lãi, không nghĩ tới bạc bị người cuỗm chạy mất, vốn không thu về được, nếu chỉ là tiền riêng của ả thì không nói, đàng này ả thừa lúc lão phu nhân bệnh nặng trên giường, lục lọi cái rương bằng gỗ đàn trong phòng lão phu nhân, bỏ một ít giấy Tuyên Thành* và tảng đá vào đó, trộm long tráo phượng đổi lấy ngân phiếu trang sức bên trong rương, ả vốn là muốn kiếm một ít lời, nhưng giờ cái gì cũng không có. Hai ngày nay lão phu nhân động tâm tư, muốn đặt cho chính mình một quan tài gỗ lim vàng tốt nhất, còn muốn làm thêm vài món thọ phục**, chỉ vì bệnh tình càng nặng, không thể xuống giường, người bên ngoài không ai dám động vào rương đồ của bà, việc này mới tạm thời mắc cạn, chẳng qua tránh được một lần không thể tránh được lần sau, tóm lại cũng đến lúc mở rương, khi đó mọi chuyện sẽ bại lộ, Mã Nguyệt Nga là người không có đầu óc, nếu ả có chút đầu óc thì đã không mắc lừa, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể tìm nhi tử là Tống Tuấn Kiệt để thương lượng, hy vọng lão phu nhân niệm tình Tống Tuấn Kiệt mà tha cho ả một lần. Hôm nay Tống Tuấn Kiệt mới từ bên ngoài trở về, Mã Nguyệt Nga đã ở cửa chờ hắn, kéo hắn đến góc hẻo lánh nói chuyện. "Tuấn Kiệt, cha ngươi mất sớm, vẫn đều là mẹ con chúng ta sống nương tựa lẫn nhau, nương dưỡng ngươi lớn như vậy thật không dễ dàng a". Tống Tuấn Kiệt chỉ cảm thấy kỳ quái, nhíu mày hỏi:"Nương, đang yên lành nói chuyện này để làm gì?" Mã Nguyệt Nga bắt đầu chảy nước mắt nước mũi, lôi kéo Tống Tuấn Kiệt nói:"Nhi tử a, nương lúc này chỉ có thể dựa vào ngươi". Tống Tuấn Kiệt càng nghe càng hồ đồ, hỏi Mã Nguyệt Nga rốt cuộc làm ra chuyện gì. Mã Nguyệt Nga mới đem ngọn nguồn sự tình nói cho hắn. Tống Tuấn Kiệt nghe xong ngẩn ra như con gà gỗ, nghĩ mình nghe lầm, hỏi:"Nương, nương lặp lại lần nữa, tổng cộng bao nhiêu lượng bạc?" Mã Nguyệt Nga nói:"Vốn của ta là hơn hai ngàn lượng, ngân phiếu trang sức của lão phu nhân thì ước chừng bảy tám ngàn lượng". "Ý của nương là một vạn lượng bạc đã bị nương đổ sông đổ biển!" Sắc mặt Tống Tuấn Kiệt xanh mét, khó có thể tin nhìn mẫu thân của mình, bình thường hắn xin nương khoảng mười, hai mươi lượng bạc để ra ngoài chơi đùa, nương đều khóc than, không nghĩ tới chỉ một lần mà nương đã làm bay mất một vạn lượng! Khố phòng* Tống gia e là cũng không có nhiều bạc đến như vậy! Mã Nguyệt Nga vội che miệng hắn lại,"Ngươi nhỏ giọng một chút". Sau đó khóc nói,"Còn không phải bởi vì ngươi sao, đồ bất hiếu, trước khi tức phụ ngươi chưa vào nhà, thì ngươi đều nghe lão phu nhân, sau khi tức phụ ngươi vào cửa, lại nghe theo tức phụ. Tống phủ cho tới bây giờ cũng không đến lượt mẹ con chúng ta nói chuyện nên ta mới nghĩ tích luỹ kiếm chút bạc, về sau không cần nhìn sắc mặt các nàng mà sống". Tống Tuấn Kiệt mới không tin những lời nương hắn nói, nếu không sao trước đó không cùng hắn thương lượng, hiện tại xảy ra chuyện mới tìm hắn, khoanh hai tay nói:"Tiền ngân của ta bất quá mới mấy chục lượng, tiền nhận trong phủ cũng chỉ hơn mười lượng, ta cần xã giao tiệc rượu ở bên ngoài, còn phải mua son phấn cho các nữ nhân trong viện, bình thường cũng không đủ dùng, nào có tiền dư ra, huống chi là tới một vạn lượng". Mã Nguyệt Nga nói:"Ta không có kêu ngươi lấp tiền vào lại, ta chính là muốn ngươi nói với lão phu nhân, bạc của lão phu nhân là do ngươi lấy, ngươi là nói dõi duy nhất Tống gia, lão phu nhân khẳng định sẽ không làm khó dễ ngươi, nếu biết là ta, chỉ sợ sẽ bị đánh gãy chân đuổi khỏi gia môn". Tống Tuấn Kiệt chỉ vào cái mũi của mình nói:"Nương kêu ta chịu tiếng xấu thay cho nương sao?" Tống Tuấn Kiệt càng nghĩ càng giận, một vạn lượng bạc, hắn không hề nghĩ tới lại bại hết trong tay nương hắn, Tống Tuấn Kiệt thật muốn giết người mà, lão phu nhân mà chết, này đó bạc đều thuộc về hắn, nói cách khác nương hắn đã xài hết bạc của hắn rồi, bây giờ còn kêu hắn đi gánh tội thay, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy chứ!! Mã Nguyệt Nga không thấy sự phẫn nộ trong lòng hắn, tiếp tục ra chủ ý xấu, "Không nói ngươi lấy cũng được, đổ hết lên đầu tức phụ của ngươi, thừa cơ kêu nàng giao sổ sách Tống gia ra đây". Tống Tuấn Kiệt tức giận nói:"Nếu nàng đã quản gia thì tiền ngân Tống gia, tất cả đều trên tay nàng, cần gì phải có ý đồ với tiền mua quan tài của lão phu nhân a". Mã Nguyệt Nga đảo mắt nói:"vậy cũng đâu thể chắc chắn, ai mà không sợ thiếu bạc". Tuy Tống Tuấn Kiệt rất hận, nhưng dù sao Mã Nguyệt Nga cũng là thân nương*, xoa xoa tay, đi qua đi lại, hỏi:"lúc nương trộm bạc có người nào nhìn thấy không?" Mã Nguyệt Nga nghe mất hứng,"Cái gì trộm chứ, nói thật khó nghe, ta chẳng qua chỉ mượn thôi, ai biết được lại bị lừa, ta vậy là ít rồi, Lí phu nhân còn thảm hơn, bị lừa gấp đôi ta kìa". Nghe khẩu khí ả nói, như là có chút vui sướng khi người gặp hoạ. Tống Tuấn Kiệt không kiên nhẫn nói:"Ta hỏi nương, có ai thấy hay không, còn ai biết chuyện này không". Mã Nguyệt Nga nghĩ nghĩ,"Hẳn là không có, loại sự tình này sao ta dám cho người nào biết". Tống Tuấn Kiệt nói:"Vậy được rồi, nếu lão phu nhân hỏi đến, nương coi như cái gì cũng không biết, bắt trộm phải có tang chứng, nếu không có thì không tra xét được nương đâu". "Có được không a? Nhiều tiền ngân bị mất như thế, nhất định sẽ muốn điều tra rõ, vạn nhất để lại dấu vết gì, bị người hoài nghi thì làm sao?" Mã Nguyệt Nga không phải không có lo lắng. Tống Tuấn Kiệt nhảy dựng lên,"Vậy nương nói làm sao bây giờ, hiện tại đi tự thú, để lão phu nhân đuổi nương khỏi gia môn hay sao?" Mã Nguyệt Nga không dám lên tiếng. Tống Tuấn Kiệt nói:"Bị người lừa không chỉ có mình nương, hơn nữa mức độ lớn như này, quan phủ không có khả năng mặc kệ, chỉ có thể kéo dài ngày nào hay ngày đó, nói không chừng có thể truy bắt chúng lấy lại bạc". Mã Nguyệt Nga đã là ruồi bọ không đầu, chỉ có thể nghe theo Tống Tuấn Kiệt, nhưng không hy vọng nổi cái chuyện lấy được bạc về, ả thà tin lão phu nhân bệnh nặng không dậy nổi, không điều tra đến chỗ bạc này còn hơn. Tống Tuấn Kiệt đến sân viện Trịnh di nương, phát ra lửa giận, Trịnh di nương không biết đã xảy ra chuyện gì, không dám xen mồm, nơm nớp lo sợ hầu hạ ở bên cạnh. Tống Tuấn Kiệt nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định đến chỗ lão phu nhân xem động tĩnh thế nào. Mới tiến vào sân, chợt nghe một trận tiếng cười, nguyên lai Tô Tử Mặc và Chung Minh đang ở cùng lão phu nhân, chọc cho lão phu nhân cười, Tống Tuấn Kiệt muốn quay đầu trở về, vừa lúc Xuân Lan ở trong phòng đi ra, nhìn thấy hắn, hô một tiếng, Tống Tuấn Kiệt đành phải kiên trì vào nhà. Lão phu nhân nhìn thấy Tống Tuấn Kiệt, trước không nể mặt,"Ta còn nghĩ đến chờ ta chết rồi, ngươi mới bước vào cửa phòng này". Tống Tuấn Kiệt cười ngượng nói:"Trong nha môn bận rộn, mỗi khi trở về sắc trời đã tối muộn, sợ làm phiền lão phu nhân nghỉ ngơi, cho nên chậm chạp không có tới thăm lão phu nhân". Lão phu nhân nói:"Ngươi là cái đồ vô sự không đăng tam bảo điện*, nói đi, lại làm ra chuyện gì rồi?" Tống Tuấn Kiệt vội nói:"Làm gì có, chỉ là nhàn rỗi lại đây thăm hỏi lão phu nhân, thân thể người gần đây thế nào?" Lão phu nhân hừ một tiếng,"Nhờ phúc của ngươi, còn chưa có chết". Tống Tuấn Kiệt không nói tiếp nữa, ngồi ở một bên, nghe các nàng nói chuyện. Lão phu nhân vốn không nhớ tới chuyện quan tài, Tống Tuấn Kiệt đến đây, ngược lại nhắc nhở bà, liền đem ý tưởng nói cùng Tô Tử Mặc, ý muốn dùng tiền riêng của chính mình, không động đến bạc trong phủ, bất quá sự tình vẫn là Tô Tử Mặc đi làm. Tô Tử Mặc vội nói:"Lão phu nhân nhất định có thể khỏi hẳn bệnh, nói chuyện này hình như còn sớm quá". Lão phu nhân cười nói:"Không còn sớm, ta sống thọ như vậy đã thấy đủ rồi, cho dù hiện tại không dùng được, chờ thêm vài năm cũng phải dùng, miễn cho đến ngày nào đó duỗi thẳng chân đi*, cả nhà lớn nhỏ lại luống cuống tay chân". Chung Minh biết lão phu nhân sống không được bao lâu nữa, quay lưng len lén gạt lệ. Tống Văn Thục nghe thấy trong lòng cũng không dễ chịu, bất quá biết lão phu nhân không phải nói không có lý, liền nói đùa:"Lão phu nhân là muốn khoe cho chúng ta biết người có một rương đầy ắp bảo bối, chúng ta cứ việc mở to hai mắt nhìn là được". Dừng một chút, giả bộ thầm oán giận, nói,"Nương, năm đó nữ nhi xuất giá, một kiện đồ cưới nương cũng không cho, hôm nay có phải nên bồi thường cho nữ nhi hay không a?" Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng,"Bồi, nên bồi chứ". Vừa cười vừa nói với mọi người,"Ai nhìn thấy cũng đều có phần". Tô Tử Mặc cùng Chung Minh tất nhiên không đem mấy thứ này xem ở trong mắt, bất quá muốn làm cho lão phu nhân vui vẻ, Phùng di nương nghe được cũng mừng khấp khởi trong lòng, nghĩ rằng lát nữa nhất định chọn thứ đáng giá nhất. Tống Tuấn Kiệt choáng váng rồi, sao lại tới không đúng dịp thế cơ chứ! Nếu lúc này rời đi, ngược lại làm cho người ta khả nghi, chỉ có thể kiên trì ngồi im. Lão phu nhân phân phó Xuân Lan, Hạ Hà đem của hồi môn năm đó của bà - chính là rương gỗ đàn nâng đi ra.