Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 79
Chung Minh không quên đã từng cho Phùng di nương hai trăm lượng bạc thay thế nàng lên kiệu hoa, đáng tiếc về sau lại vô dụng, bạc cũng trôi mất, mà không biết Phùng di nương có cùng Tống Tuấn Kiệt nói qua chuyện này chưa, Chung Minh không sợ ả xuyên tạc, chẳng qua nếu Tống Tuấn Kiệt hỏi, cũng cần có lời giải thích mới được.
Chung Minh hùng hổ đi tìm Phùng di nương tính sổ, tin này lập tức truyền khắp trên dưới Tống phủ, bọn hạ nhân Tống phủ sớm ngóng trông có một ngày như vậy, mới qua có một năm, Tống Tuấn Kiệt đã cưới bốn nữ nhân vào cửa hưởng hết diễm phúc, các nam nhân đều bị đỏ mắt, phụ nhân thì thích nhất mấy chuyện ghen tuông tranh giành nhau, tóm lại đều có chung loại tâm tư, đều muốn đến xem náo nhiệt.
Là ngày nghỉ nên Tống Tuấn Kiệt không đi nha môn, đang nằm trên giường Phùng di nương ngủ say mê, Phùng di nương thì ở trong sân viện dạy dỗ nha đầu. Phùng di nương có mang nên thân thể dễ đau nhức, tiểu nha đầu hầu hạ ả lúc trước luôn làm việc ở phòng tẩy y*, lần đầu hầu hạ người khác, mà Phùng di nương cũng là lần đầu làm chủ tử bày đặt làm khó nàng, tiểu nha đầu căng thẳng nên làm đổ nhiều giấm chua vào canh, Phùng di nương ê xót đến tận răng, giận dữ tát tiểu nha đầu một cái thật mạnh, còn phạt nàng quỳ gối trong viện.
Khi Chung Minh vừa tiến đến, chợt nghe Phùng di nương nói với tiểu nha đầu:"Ta biết trong lòng ngươi không phục, cũng không sợ nói thật cho ngươi biết, trước kia ta với ngươi giống nhau đều ăn nói khép nép hầu hạ người khác, khổ nỗi số mệnh ta tốt, hiện tại có người hầu hạ ta, ngươi nghe cho rõ đây, ta là chủ, ngươi là người hầu, về sau nhìn thấy ta phải cung kính, đừng có ngoài mặt thế này trong lòng thế kia, nếu để cho ta biết, coi ngươi có kết cục gì!"
Tiểu nha đầu khúm núm đáp ứng.
"Ôi chao, uy phong chủ tử thật là khá".
Phùng di nương nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Minh, tuy Chung Minh là biểu tiểu thư Tống phủ, bất quá hiện tại cũng giống như ả chỉ là di nương, mọi người cùng ngồi cùng ăn chẳng phân biệt được lớn nhỏ, huống chi trong bụng ả còn có hài tử, ngay cả lão phu nhân đều phải kiêng kị ba phần, nên ả không thèm đặt Chung Minh vào trong mắt, cười nói:"Nguyên lai là Chung di nương, nha đầu không hiểu chuyện, ta chỉ dạy nàng ít quy củ thôi".
Chung Minh lập tức lạnh mặt, nói:"Ngươi vừa mới tiến môn không hiểu quy củ, ta có thể tha thứ ngươi, nếu lại có lần sau, trực tiếp đuổi ra ngoài".
Phùng di nương ngây ngẩn cả người, không rõ vì sao Chung Minh đột nhiên gây bão, chẳng lẽ bởi vì mình giáo huấn hạ nhân? Cười mỉa,"Gia cùng lão phu nhân đều vì hài tử trong bụng ta mà khẩn trương, luôn dặn dò cẩn thận kêu ta dưỡng thân thể cho tốt, nha đầu kia tay chân vụng về ta mới nói nàng vài câu, không lẽ chuyện này cũng sai?"
Nói hai ba câu đều không rời hài tử, thật đúng là đem hài tử làm bùa hộ mệnh, Chung Minh cười lạnh,"Lão phu nhân nếu thật thương ngươi thì đã cho xuân hạ thu đông hầu hạ ngươi, sao lại phái một nô tì không hiểu chuyện?"
Phùng di nương đỏ bừng mặt, cãi chày cãi cối nói:"Chung di nương không phải cũng dùng nha đầu chính mình mang đến hay sao".
"Tri Họa." Chung Minh quát lạnh một tiếng.
Tri Họa định tiến lên, Tri Thư vội vàng ngăn cản, nói lời dễ nghe với Phùng di nương:"Phùng di nương đừng tiếp tục xưng hô tiểu thư nhà ta như vậy, tiểu thư nhà ta nghe không lọt tai".
Phùng di nương sửng sốt, hơn nửa ngày mới cân nhắc, hoá ra Chung Minh không thích nghe người khác kêu nàng là di nương?! Không cho kêu di nương, không lẽ kêu nàng là phu nhân? Đang lúc hồ nghi thì thấy Tô Tử Mặc cũng tiến vào viện, phía ngoài sân viện tựa hồ có không ít người đang lấp ló đầu nhìn, dường như đến xem náo nhiệt, Phùng di nương mới đến, nên nhận thức mọi việc trong Tống phủ đều qua miệng Tống Tuấn Kiệt. Mà hắn thì trọng sĩ diện, tất nhiên khoác lác về năng lực của mình, nào là chẳng những hắn đứng đầu cả nhà, còn làm cho đám thê thiếp phục tùng nghe theo, thê thiếp trước mặt hắn đều không dám lớn tiếng nói chuyện, đây cũng là nguyên do Phùng di nương dám vênh mặt tấn công Trịnh di nương, phía sau lưng thì nói xấu Tô Tử Mặc, đương nhiên chờ ả nhận thức rõ cục diện thật sự trong Tống gia này, thì hối hận đến xanh cả ruột.
Vì không biết nên không sợ, Phùng di nương ỷ có Tống Tuấn Kiệt làm chỗ dựa cùng hài tử trong bụng, đừng nói Chung Minh, ngay cả Tô Tử Mặc thì ả cũng không để vào mắt, Chung Minh đưa lưng về phía cửa viện, Phùng di nương nghĩ nàng không biết Tô Tử Mặc đã tới, liền muốn thừa dịp châm ngòi ly gián một phen, nhưng không biết Chung Minh căn bản là vì Tô Tử Mặc mà đến.
Phùng di nương cố ý giả bộ ngây thơ nói:"Chủ tử trong phủ này ngoại trừ phu nhân thì là di nương, chẳng lẽ Chung di nương không cam lòng thấp kém hơn người khác?"
Vô luận kiếp trước hay kiếp này, Chung Minh đều cực kỳ chán ghét ai gọi mình là di nương, mà Phùng di nương lại cứ khiêu khích nàng, Chung Minh lạnh lùng nhìn thoáng qua Tri Thư, Tri Thư vội vàng thả tay Tri Hoạ ra, Tri Họa không nói hai lời đi lên liền tát Phùng di nương hai cái, nhưng thật ra xuống tay không nặng, Phùng di nương choáng váng rồi, bị đánh trước mặt hạ nhân toàn phủ, căn bản chính là làm nhục nàng.
Khi Phùng di nương làm nha hoàn ở Tần phủ, cũng không ít khi bị chủ tử đánh, một lòng nghĩ rằng chỉ có làm chủ tử mới không bị đánh, mới có tư cách đánh người, cho dù làm di nương cũng tốt, cho nên trước khi chưa nhận thức Tống Tuấn Kiệt, cũng đã gian díu với Tần nhị gia, chẳng qua chính thất cùng mấy di nương của Tần nhị gia quá mức lợi hại, ả lại không có chỗ nào để đi ra, cho nên Tần nhị gia mới chậm chạp chưa cho ả danh phận. Về sau ả phạm sai lầm nhỏ, trực tiếp bị đuổi khỏi chủ viện, tưởng rằng không còn cơ hội thì bị Tần nhị gia làm lễ vật đưa cho Tống Tuấn Kiệt, Tống phủ cùng Tần phủ không sai biệt lắm, không làm được Tần phủ di nương thì làm Tống phủ di nương cũng như nhau. Ả tìm mọi cách lấy lòng Tống Tuấn Kiệt, Tống Tuấn Kiệt vốn đã đáp ứng đem ả về nhà, lại kéo dài hết lần này lần khác, làm ả chờ đến nóng lòng, nhưng vừa khéo ả có mang, Tống Tuấn Kiệt mới không còn cớ từ chối, quả nhiên hắn chịu dẫn ả về Tống phủ, có điều ả không chắc, không biết hài tử trong bụng là của Tống Tuấn Kiệt hay Tần nhị gia. Tần nhị gia vốn không cần ả còn tặng ả cho người khác, tưởng là bằng hữu thê* thì không sao, không nghĩ tới lão sắc lang Tần nhị gia lại quay đầu tìm ả, là một nữ nhân không có chỗ dựa vào, chỉ có thể lượn vòng giữa hai nam nhân, tuy ả cảm thấy hài tử có nhiều khả năng là của Tần nhị gia, nhưng vẫn đặt trách nhiệm lên người Tống Tuấn Kiệt, thứ nhất Tống Tuấn Kiệt tuổi trẻ anh tuấn hơn lão già Tần nhị gia, thứ hai Tống Tuấn Kiệt đến nay còn không có người nối dõi, hài tử ả sinh ra chính là trưởng tử*, trong khi Tần nhị gia thì có ba nam nhi một nữ nhi từ chính thất, chưa tính đến nữ nhi của di nương khác, cho dù Tần nhị gia thu nhận hài tử trong bụng thì ả cũng không được sủng ái.
Phùng di nương còn tưởng ngày lành đã đến, không nghĩ rằng mới tới đây ngày đầu đã chịu nhục lớn như vậy, làm sao nuốt trôi cơn tức, liền khóc ầm lên, ả nghĩ Tống Tuấn Kiệt đang ngủ ở buồng trong, động tĩnh lớn, tự nhiên đánh thức được hắn, dựa vào ả vừa mới tiến môn, trong bụng lại có hài tử, Tống Tuấn Kiệt không có khả năng không ra mặt thay ả.
Chung Minh sớm biết ả sẽ bày ra bộ dạng này, ả không giống Trịnh di nương, Trịnh di nương là cái miệng hồ lô im lìm, ngoài mặt không làm ầm ĩ, chỉ biết ngầm làm mấy chuyện xấu, tựa như lần trước vụng trộm theo dõi nàng. Hiện tại Trịnh di nương không thích nhìn Phùng di nương, không tranh giành với Phùng di nương, mà là lấy lui làm tiến đợi Tô Tử Mặc ra mặt. Phùng di nương thì lại là dạng ỷ thế hiếp người, ai có quyền thế thì đi theo người đó, kiếp trước Phùng di nương vốn là nanh vuốt đắc lực của nàng, đuổi đi Tô Tử Mặc, không thể không có công của Phùng di nương, nhìn bộ dáng Phùng di nương khóc lóc om sòm, Chung Minh mới phát hiện cuộc sống kiếp trước của mình quá tối tăm, cấu kết Phùng di nương làm chuyện xấu, cuối cùng chết không tử tế, cũng có thể là bị trời phạt đi.
Phùng di nương vừa khóc vừa làm ầm lên, động tĩnh lớn đến vậy, Tống Tuấn Kiệt cho dù ngủ say như chết cũng phải thở rồi.
"Mới sáng sớm bên ngoài ồn ào cái gì chứ?" Tống Tuấn Kiệt còn buồn ngủ thong thả đi ra, nhìn thấy Chung Minh cùng Tô Tử Mặc liền ngây cả người, hỏi,"Các ngươi như thế nào ở trong này?"
Chung Minh còn chưa nói gì, Phùng di nương đã bổ nhào vào lòng Tống Tuấn Kiệt, nước mắt nước mũi nói:"Gia nhất định phải làm chủ cho thiếp".
"Xảy ra chuyện gì?" Tống Tuấn Kiệt hỏi.
Phùng di nương chỉ vào Chung Minh nói:"Chung di...... Nàng đánh ta." Phùng di nương rốt cuộc vẫn biết sợ, không dám lỡ miệng nói chữ di nương.
Tống Tuấn Kiệt nhíu mày, chất vấn Chung Minh,"Đang yên lành sao ngươi đánh nàng?"
Chung Minh hừ nói:"Ta đánh nàng là để cho nàng nhớ, nếu nàng không nhớ được, ta còn đánh tiếp".
Phùng di nương rụt lui về phía sau Tống Tuấn Kiệt.
Tống Tuấn Kiệt vốn tức giận Tô Tử Mặc, một lòng muốn mượn sức Chung Minh, đáng tiếc Chung Minh không chịu nhận ra, lại trộn lẫn một khối cùng Tô Tử Mặc, vậy không thể trách được hắn, nói chuyện trước mặt Chung Minh thì hắn không có gì phải sợ, đứng thẳng lưng, nói:"Nàng là nữ nhân của ta, cho dù làm sai chuyện gì, muốn đánh cũng là ta đánh, còn không tới phiên ngươi dạy."
"Phải không?" Chung Minh cười lạnh hai tiếng,"Vậy ngươi thử đánh nàng một cái cho ta xem".
Tống Tuấn Kiệt nói:"Ít nhất cũng cho ta biết Cần nhi làm sai cái gì".
Phùng di nương lập tức khóc lóc:"Thiếp thật sự không biết mình làm sai chỗ nào, chẳng lẽ thiếp không nên mang hài tử của gia? Dù sao phu nhân nàng còn không có......" Thanh âm càng nói càng nhỏ, nhưng vẫn cố tình ọi người trong ngoài viện đều nghe được.
Phùng di nương tỏ ra bị ủy khuất, cũng không quên đạp Tô Tử Mặc một cái, cười nhạo Tô Tử Mặc không thể sinh dưỡng, chẳng qua hạ nhân Tống phủ ai chẳng biết thiếu gia, thiếu nãi nãi đến nay chưa viên phòng. Bọn họ không biết đã âm thầm cười nhạo thiếu gia bao nhiêu lần rồi, thiếu gia trước mặt thiếu nãi nãi không dám làm gì, Phùng di nương nói sau lưng cũng đành thôi, đàng này còn nói trước mặt Tô Tử Mặc và mọi người, ném mặt mũi Tống Tuấn Kiệt đi đâu.
Tống Tuấn Kiệt đứng ở đó, sắc mặt xanh mét.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
20 chương
26 chương
11 chương
17 chương
87 chương