Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 15 : - Cắn người miệng mềm

Bị Tô Tử Mặc tính kế, Chung Minh đều không thoải mái hai ngày nay, thật vất vả tâm tình mới tốt lên chút ít thì Tống Văn Thục đột nhiên đến nói với Chung Minh, kêu nàng mau thu dọn đồ về nhà. Thù lớn chưa trả làm sao có thể nói đi là đi, Chung Minh nói:"Nương a, không phải nói về sau sẽ ở lại kinh thành sao?" Tống Văn Thục nói:"Gia nghiệp cha con lớn như vậy, sao có thể nói dời liền dời, ít nhất phải cần khoảng ba năm rưỡi." "Vậy không còn kịp rồi!" Chung Minh gấp đến độ thốt lên. Tống Văn Thục khó hiểu hỏi:"Cái gì không kịp?" Chung Minh tự biết lỡ lời, giải thích nói:"Ý của Minh nhi là nếu chờ hơn ba năm, biểu ca ngay cả con cũng có a." Tống Văn Thục cười lắc đầu,"Một cô nương nhà lành nói như vậy mà không biết ngượng ngùng sao." Nàng biết còn nhiều hơn chuyện này a..... Chung Minh le lưỡi, lại nói:"Minh nhi nghe nói sau khi biểu tẩu vào nhà, cũng không để cho biểu ca vào phòng, đây chính là cơ hội tốt." "Con muốn thừa cơ mà vào?" Tống Văn Thục nhíu mày,"Chủ ý không sai, chính là không quá quang minh." ( quang minh chính đại ~ ngay thẳng rõ ràng, ko mờ ám) Chung Minh nói:"Tùy nương nói như thế nào cũng được, chỉ cần không đi là được." Tống Văn Thục trầm ngâm, một lát sau mới nói:"Vẫn không ổn, trừ khi con quyết tâm phải gả cho biểu ca, nếu không sẽ để cho người khác nói ra nói vào." Đừng nói biểu ca, đời này nàng cũng không muốn gả cho ai hết, Chung Minh hàm hồ đáp ứng cho xong với mẫu thân. Tống Văn Thục thở dài nói:"Thôi, nữ nhi lớn rồi cũng không thể giữ được, ta nói với một tiếng với ngoại tổ mẫu của con, để con ở lại, ta với cha con đi về trước." "Không được!" Chung Minh nhớ tới kiếp trước cha mẹ chết thảm trên đường về nhà, nếu chuyện Tô Tử Mặc gả cho Tống Tuấn Kiệt không thể nghịch ý trời, thì nếu cha mẹ cố ý trở về, xem ra cũng là dữ nhiều lành ít, ít nhất qua một năm rưỡi trở về thì mới tránh thoát kiếp nạn này, liền nói: "Minh nhi lớn như vậy còn chưa từng rời xa cha cùng nương, Minh nhi không muốn ở đây một mình." Kỳ thật Tống Văn Thục cũng không yên tâm để nàng lưu lại đây một mình, có chút do dự. Chung Minh xuất ra hết công phu dây dưa một hồi, làm cho Tống Văn Thục không thể không đáp ứng. Tống Văn Thục nói:"Cả nhà chúng ta ở đây chỉ sợ làm ợ con không cao hứng." Chung Minh hoàn toàn hết hy vọng:"Cho bà ta nhiều bạc một chút là được." Tống Văn Thục không lay chuyển được nữ nhi, đành phải nói:"Vậy tiếp tục ở thêm ít ngày, nếu biểu ca con vẫn không chịu nạp con làm thiếp, con phải dập tắt tâm ý này, trở về nhà cùng nương." Chung Minh vội đáp ứng:"Một lời đã định." Chung Minh tiễn Tống Văn Thục ra khỏi viện, theo khoé mắt nhìn thấy thân ảnh Thanh Nhi, trầm giọng nói: "Ra đi." Thanh Nhi từ phía sau bờ tường đi ra, cười hì hì với Chung Minh: "Biểu tiểu thư". Chung Minh nhíu mày nói:"Ngươi lén lút trốn ở nơi đó làm gì?" Thanh Nhi nói:"Nô tỳ nào có trốn, nô tỳ chính là nhìn thấy phu nhân cùng biểu tiểu thư nói chuyện, không dám quấy rầy mà thôi." Chung Minh cũng không để ý tới nàng nói thật hay giả, chỉ nói:"Tiểu thư nhà ngươi tìm ta?" Thanh Nhi vội nói:"Biểu tiểu thư thật thông minh, tiểu thư nhà ta mời biểu tiểu thư đi qua, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng." Chung Minh hỏi:"Ngươi biết chuyện gì không?" Thanh Nhi nói:"Biểu tiểu thư đi sẽ biết." Tránh theo vết xe đổ lần trước, Chung Minh cẩn thận hơn, nên từ tốn nói: "Không nói rõ ràng, ta sẽ không đi, miễn cho tiểu thư nhà các ngươi lại tính kế ta." Thanh Nhi lộ ra vẻ khó xử, nói:"Biểu tiểu thư thật sự là làm khó nô tỳ, chuyện của chủ tử, ta nào dám lắm miệng hỏi." Chung Minh hừ một tiếng:"Phải không? Chẳng lẽ chuyện buổi tối ngày đó không phải do ngươi lắm miệng?" Thanh Nhi vội la lên:"Nô tỳ cũng vô tình nhìn thấy rồi đi nói sự thật cho tiểu thư biết mà thôi, tuyệt đối không có thêm mắm thêm muối." Nói xong còn giơ tay lên thề. Chung Minh nói:"Quên đi, chuyện đã qua ta sẽ không truy cứu, ngươi trở về nói cho tiểu thư nhà ngươi, nếu là có việc muốn nhờ ta thì phải tỏ ra thành ý, kêu nàng tự mình tới đây gặp ta mà nói." Thanh Nhi bất đắc dĩ đành phải đem lời Chung Minh nói chuyển về. Chung Minh cũng chỉ là nói vậy thôi, nàng biết xét theo tính tình cao ngạo của Tô Tử Mặc, nàng ấy khẳng định sẽ không đến. Sau một nén nhang, Chung Minh liền chuẩn bị đi tìm Tô Tử Mặc, còn chưa ra tới cửa viện, Tô Tử Mặc đúng là đã đến đây, trong tay còn bưng cái khay, trên khay có một bình trà và một dĩa điểm tâm. Tô Tử Mặc hỏi nàng muốn đi đâu. Chung Minh tất nhiên sẽ không nói là đi tìm nàng, chỉ nói:"Không thấy ngươi đến, ta đang chuẩn bị ra ngoài đi dạo." Hai người ngồi ở trong sân, Tô Tử Mặc châm cho nàng một chén trà, sau đó nói:"Ta nghe Thanh Nhi nói, muội còn giận vì chuyện ngày đó, chén trà này coi như là ta xin lỗi muội." Chung Minh không nghĩ tới Tô Tử Mặc vậy mà lại cúi mình, hiển nhiên nàng cũng không tiếp tục sĩ diện, đưa trà lên miệng nhấp một ngụm, coi như là chấp nhận lời xin lỗi, rồi nói: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Ngược lại Tô Tử Mặc không hề vội, gắp một khối điểm tâm đưa cho Chung Minh, nói: "Nếm thử xem, đây là tự tay ta làm." Đối với ánh mắt tha thiết của Tô Tử Mặc, Chung Minh trong lòng không quá tin tưởng, nàng không biết là Tô Tử Mặc lại có lòng tốt như vậy, đừng nói là có hạ dược (bỏ thuốc) vào điểm tâm đi, nên cảnh giác nói: "Vô sự hiến ân cần phi gian tức đạo, ngươi vẫn là nói ngươi tìm ta có chuyện gì trước đã." Tô Tử Mặc cười:"Không nghĩ tới lá gan Minh nhi lại nhỏ như vậy, như thế nào, sợ ta hại muội sao?" Chung Minh chịu không được lời nói khích, liền cầm điểm tâm bỏ vào miệng, nhấm nháp một chút, đúng là thập phần mỹ vị (rấtngon), dùng ánh mắt không thể tin nhìn Tô Tử Mặc, hỏi: "Thật là ngươi làm a?" Tô Tử Mặc gật đầu,"Hương vị như thế nào?" Chung Minh làm sao như ý Tô Tử Mặc muốn mà đi khen nàng, chỉ nói: "Miễn cưỡng thì cũng được". Không nghĩ tới một thiên kim tiểu thư như Tô Tử Mặc lại có thể xuống bếp làm điểm tâm, thật không thể coi thường, kiếp trước Tô Tử Mặc rõ ràng là mười ngón tay không dính xuân thuỷ.* Tô Tử Mặc lấy khăn tay lau tay một chút, rồi mới nói:"Ta xác thực có việc muốn nhờ." Người ta nói cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn*, Chung Minh lại ăn một khối điểm tâm, nói:"Ngươi cứ nói đi." Tô Tử Mặc nói:"Ngày mai là ngày lại mặt*, muội cũng biết hiện tại quan hệ của ta và biểu ca muội rất căng thẳng, ta không muốn để hắn trở về cùng ta ngày mai." Chung Minh đang nghe, lại thấy Tô Tử Mặc nhìn mình chằm chằm, nên cũng hiểu ý, Chung Minh chỉ vào chính mình hỏi: "Ý của ngươi là kêu ta cùng ngươi trở về?" Tô Tử Mặc gật đầu,"Nếu ta một mình trở về, nhất định khiến cho người ta suy đoán lung tung, Tống gia lại không có người nào thích hợp, ta chỉ có thể nghĩ đến muội." Chung Minh từ chối: "Nhưng ta không phải người Tống gia." Tô Tử Mặc cười:"Muội là biểu tiểu thư Tống gia". Chung Minh lại nói:"Nhưng là...... Ta không biết đến đó phải nói cái gì." Tô Tử Mặc nói:"Minh nhi, muội thông minh như vậy, khẳng định biết cái gì nên nói cái gì không nên nói." Thanh âm Tô Tử Mặc rõ ràng thật ôn nhu, nhưng Chung Minh lại nghe thật chói tai, như là đang uy hiếp mình, Tô Tử Mặc sở dĩ cùng Tống Tuấn Kiệt trở nên như nước với lửa, hoàn toàn là vì nàng, nếu nàng không giúp Tô Tử Mặc chuyện này thì rõ là có chút không đúng, chỉ là nàng nhớ đến khuôn mặt nghiêm túc của Tô Hầu gia liền trở nên nhút nhát, huống chi Tô Tử Mặc còn có một đại tẩu rất chanh chua, nên trong lòng nàng có chút do dự. Tô Tử Mặc thấy nàng do dự, thức thời nói:"Nếu Minh nhi thật sự cảm thấy khó xử, thôi thì quên đi." Chung Minh theo bản năng ngẩng đầu,"Vậy ngươi làm sao bây giờ?" Tô Tử Mặc thản nhiên nói:"Cùng lắm thì kêu tướng công đi theo giúp ta, ta tin hắn không dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt cha ta." Như vậy chẳng phải là làm cho Tống Tuấn Kiệt như ý nguyện? Đương nhiên không được! Chung Minh vội vàng nói:"Vẫn là để ta cùng ngươi về nhà mẹ đẻ đi." Tô Tử Mặc cười cười nói:"Tốt, quyết định như vậy." Thẳng đến khi Tô Tử Mặc đi rồi, Chung Minh mới nhận ra, nàng vì cái gì phải đáp ứng Tô Tử Mặc, rõ ràng chuyện không liên quan đến nàng, hơn nữa Tô Tử Mặc vì sao phải tìm nàng, nàng thích hợp đi cùng sao? Con rể về nhà vợ ngày lại mặt mới đúng, nàng đi thì coi sao được... Đồng dạng không hiểu còn có Thanh Nhi. "Tiểu thư, chúng ta tự trở về không phải không được, làm gì phải hạ mình cầu người a." Tô Tử Mặc nói:"Nếu lão gia hỏi cô gia vì sao không cùng trở về, ngươi đáp như thế nào?" Thanh Nhi không trả lời được. Tô Tử Mặc cũng không để ý đến nàng. Thanh Nhi than thở:"Ta thật muốn nhìn xem ngày mai biểu tiểu thư sẽ ứng phó thế nào." ============= *Ngày lại mặt -Lễ lại mặt, hay còn gọi là lễ nhị hỷ, là một trong những phong tục cưới hỏi không thể thiếu trong văn hoá người Việt cũng như Tàu. Thông thường, các cô dâu mới về nhà chồng sẽ cảm thấy buồn vì phải xa nhà, xa cha mẹ nên trong phong tục cưới truyền thống có thêm ngày lại mặt, chính là dịp để cô dâu gặp lại gia đình, để bớt đi nỗi nhớ nhung. Nếu cô dâu vẫn còn bỡ ngỡ, buồn bã trong gia đình mới, khi trở về nhà, cha mẹ đẻ cũng sẽ có vai trò là người thuyết phục và vỗ về, giúp tân nương thoải mái và ý thức được trách nhiệm mới của mình. -Ngoài ra, lễ lại mặt còn là dịp để chú rể gần gũi, thân thiết hơn với gia đình, vì đây là thời điểm chính thức đầu tiên sau đám cưới, tân lang về chào bố mẹ vợ với cương vị là con rể sau khi hôn lễ kết thúc. Với ý nghĩa gắn bó quan hệ trong gia đình như vậy, hầu hết các đám cưới đều phải có lễ lại mặt. - Trong hầu hết các trường hợp, bắt buộc cả cô dâu và chú rể đều phải có mặt trong lễ lại mặt để coi như là sự tôn trọng với gia đình và làm trọn đạo hiếu. - Đa số các gia đình cho rằng cô dâu chú rể phải về từ sáng sớm, không được lại mặt lúc tối muộn, trừ những trường hợp giờ hoàng đạo quá khắt khe, phải tuân theo. - Các vật phẩm trong lễ lại mặt ít hay nhiều, cầu kỳ hay đơn giản đều tùy thuộc vào phong cách, nếp sống của từng gia đình.