Biểu Tiểu Thư Trọng Sinh
Chương 105 : - Một đời một kiếp
Chung Minh tưởng rằng đêm nay Tô Tử Mặc sẽ ở lại Hầu phủ, không nghĩ là Tô Tử Mặc về nhà chờ mình đã lâu, đêm hôm khuya khoắc, nàng bên ngoài một mình nếu không đưa ra được lời giải thích hợp lý thật đúng là không dễ qua chuyện này, làm bộ cười đùa hỏi Tô Tử Mặc:"Không phải nói đêm nay không trở lại sao, như thế nào đột nhiên trở về?"
Tô Tử Mặc cũng không vội hỏi nàng, chỉ nói:"Đại ca nạp thiếp, đại tẩu không thoải mái trong lòng, ta ở lại làm gì ất mặt".
Chung Minh lại lấy lòng nói:"Cả ngày mệt rồi, sớm nghỉ ngơi đi".
Tô Tử Mặc nói:"Nếu không phải chờ muội thì ta đã sớm ngủ, ngược lại muội một thân toàn mùi rượu, ta đã kêu Thanh Nhi chuẩn bị nước ấm cùng canh giải rượu, muội nhanh tắm rửa thay y phục đi".
Tô Tử Mặc chu đáo như thế lại một chữ cũng không hỏi nàng đêm nay đi đâu, làm cho Chung Minh càng thấy chột dạ, ngâm mình giữa mấy cánh hoa trong nước, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định thẳng thắn cùng Tô Tử Mặc, nàng từng đáp ứng thành thật đối đãi với Tô Tử Mặc.
Khi Chung Minh vào buồng trong, chỉ thấy Tô Tử Mặc nghiêng người hướng mặt vào tường, nghĩ nàng đang ngủ, rón ra rón rén đi qua, nằm xuống bên cạnh, cánh tay xuyên qua nách ôm lấy người nàng.
Tô Tử Mặc không nhúc nhích, lại mở miệng hỏi:"Hiện tại có thể nói chưa?"
Chung Minh chưa có chuẩn bị, Tô Tử Mặc đột nhiên lên tiếng, đúng là bị dọa giật mình.
Tô Tử Mặc trở người qua, thấy bộ dáng nàng có tật giật mình, biết nhất định làm chuyện gì đuối lý rồi, đôi mi thanh tú nhíu lại nhìn nàng.
Chung Minh thầm biết cho dù có muốn giấu e là cũng giấu không được, liền nói:"Mặc tỷ tỷ, ta nói nhưng ngươi đừng giận nha".
Hôm nay Tô Tử Mặc từ Hầu phủ trở về không thấy Chung Minh, hỏi hạ nhân, mười người hết chín người không biết, nhất định là Chung Minh đã dặn dò, không muốn để cho nàng biết, vậy thì còn có thể là chuyện gì tốt chứ, cái khác cũng còn may chỉ sợ lại gây ra tai nạn chết người, "Muội cứ nói trước đi, sau đó ta mới quyết định có giận hay không".
Lúc này Chung Minh mới thuật lại hết toàn bộ chuyện hôm nay.
Tô Tử Mặc nghe Chung Minh nói chỉ vì muốn lật đổ chức quan của Tống Tuấn Kiệt mà đi câu dẫn nam nhân, nghĩ tới liền bực mình, điều nàng lo lắng nhất chính là Chung Minh có bị chiếm tiện nghi gì hay không.
Chung Minh thấy nàng nôn nóng, lời nói tràn đầy sự quan tâm, trong lòng ấm áp, nói:"Ta đã chuẩn bị đi đâu thì đều cẩn thận bảo hộ chính mình, chỉ bị sờ tay thôi, vừa nãy rửa kỹ mấy lần rồi a". Nói xong còn đưa đôi bàn tay đến trước mặt Tô Tử Mặc, "Ngươi xem, không tổn hao sợi lông nào".
Ngoại trừ phát giận thì Tô Tử Mặc còn có thể nói được cái gì, kéo đôi tay trắng nõn của nàng qua, giống như không chút để ý nói:"Xác thực là không có thương tổn gì bên ngoài, lúc trước ta còn do dự, nhưng giờ muội đã chỉ giáo cho ta biết, nếu có nam nhân nào có ý đồ với ta, chỉ cần không quá phận thì cũng không ảnh hưởng gì cho lắm".
Chung Minh lập tức nói:"Không được!"
Tô Tử Mặc nhướng mày, hơi khiêu khích nhìn Chung Minh,"Muội đi được, vì sao ta không được? Muội yên tâm, ta cũng sẽ đi sau lưng muội thôi, muội không nhìn thấy thì có thể coi như cái gì cũng không biết".
Nghĩ tới cảnh Tô Tử Mặc cùng nam nhân thân mật là nàng muốn điên rồi, nếu Tô Tử Mặc nói được làm được, chẳng phải muốn lấy mạng nàng sao, vội vàng quấn quít lấy Tô Tử Mặc nói:"Mặc tỷ tỷ, ta không dám nữa, ngươi trăm ngàn không cần vì giận ta mà để ấy tên nam nhân xấu xí kia chiếm tiện nghi của ngươi".
Tô Tử Mặc không khỏi nâng cao thanh âm,"Ý là muội sẽ giận ta?".
Trong lòng Chung Minh kỳ thật cũng có ủy khuất, nhỏ giọng nói:"Trừ bỏ biện pháp này, ta không nghĩ ra được cách nào khác".
Tô Tử Mặc làm sao không biết Chung Minh đang nói sự thật, Chung Minh rốt cuộc là người cao ngạo, không chịu cầu người, Tống Tuấn Kiệt là do phụ thân nàng một tay đề bạt, nếu để nàng đi cầu phụ thân, nhất định hữu hiệu hơn biện pháp của Chung Minh, có lẽ Chung Minh nghĩ muốn tự tay báo thù đi. Tô Tử Mặc không đành lòng trách nàng thêm nữa,"Ta chỉ không muốn muội vì báo thù mà thân thể bị rơi vào tình thế nguy hiểm".
Chung Minh nói:"Mặc tỷ tỷ, ta biết là ngươi thương ta, kiếp trước ta vì mất trong sạch mà chết, sao có thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa? Nếu không nắm chắc mười phần, ta sẽ không đi làm, Tôn đại nhân kia là lựa chọn tốt nhất, nếu hắn không giúp ta, cùng lắm tổn thất chút bạc mà thôi".
"Muội không có gạt ta, ta đã muốn thật vui mừng". Nhưng Tô Tử Mặc không phải không có mâu thuẫn trong lòng, thở dài nói,"Chẳng qua chân tướng như vậy, ta thà tình nguyện không biết, biết rồi lại thấy trong lòng khó chịu".
Bộ dáng Tô Tử Mặc rõ ràng chính là đang ghen, Chung Minh vô cùng vui vẻ, lại nhìn tẩm y* màu xanh nhạt trên người Tô Tử Mặc, có một cúc áo mở ra, lộ ra cần cổ tuyết trắng cùng xương quai xanh tinh xảo, tim chợt nóng lên, vả lại cũng lâu rồi các nàng chưa thân mật. Tô Tử Mặc luôn có thể tìm được cớ cự tuyệt nàng, như là thân mình không khoẻ, tâm tình không tốt chờ đợi đi, nghe có vẻ như nàng rất háo sắc, kỳ thật nàng biết, Tô Tử Mặc vẫn luôn cố kỵ thân phận chưa được tự do của mình, danh bất chính ngôn bất thuận, giống như đang yêu đương vụng trộm, có điều khi động tình thì làm sao còn quản được mấy thứ này, Chung Minh đem nàng đặt ở dưới thân, không lên tiếng, trăm ngàn lời muốn nói đều ẩn chứa nơi đáy mắt, Tô Tử Mặc bị hòa tan dưới ánh nhìn của nàng, ỡm ờ** không có quá mức cự tuyệt.
Trong ánh nến lờ mờ, tiếng rên nhẹ đầy tuyệt diệu phủ khắp gian phòng.
Chung Minh ôm Tô Tử Mặc vẫn đang thở dốc, cảm thấy mỹ mãn, thì thầm:"Mặc tỷ tỷ, nếu như có thể cả đời đều như vậy thì thật tốt".
Tô Tử Mặc lại từ từ thở dài.
"Còn vì chuyện biểu ca mà phiền não sao?" Chung Minh hỏi,"Vài ngày nữa thôi chúng ta liền có thể khôi phục tự do rồi".
Tô Tử Mặc lắc đầu, nhìn Chung Minh hỏi:"Minh nhi, một ngày nào đó, muội có thay lòng đổi dạ hay không?"
Chung Minh không chút suy nghĩ nói:"Đương nhiên sẽ không." Lại nói,"Vì sao đột nhiên hỏi như vậy?"
Tô Tử Mặc không khỏi thương cảm nói:"Hôm nay nhìn đến đại ca của ta nạp thiếp, liền cảm thấy những lời thề non hẹn biển đều là gạt người, đã nói bạch đầu giai lão, mới bất quá vài năm liền cười vui cùng người mới mà không nghe thấy tiếng khóc người xưa, quả thật làm cho lòng người nguội lạnh". Người như Tống Tuấn Kiệt không nói, ngay cả đại ca nàng luôn kính trọng cũng như thế, làm sao không thất vọng cho được.
Chung Minh ngược lại đã nghĩ thông suốt,"Cuộc đời dài như vậy, mãi một người chung quy cũng sẽ thấy chán, có ai không có ý nghĩ không an phận đâu, ta từng hỏi cha ta, người vừa hung dữ hay ghen tuông như nương còn không sinh được nhi tử vì Chung gia kéo dài hương khói thì sao cha không nạp thiếp? Ngươi biết cha ta nói thế nào không?"
Tô Tử Mặc lắc đầu.
"Cha ta nói,Nương con hung dữ là bởi vì ta chọc giận nàng, nương con ghen tị cũng là bởi vì trong lòng nàng để ý ta, một nữ nhân có thể vì ta mà hỉ nộ ái ố, ta còn có cái gì chưa đủ? Nương con lúc trước không chê ta, vì ta không tiếc vứt bỏ gia đình, chỉ cầu chúng ta sống được một đời một kiếp bên nhau, nương con đời này không có khả năng tái giá người khác, đương nhiên ta cũng sẽ không thu thêm người nào khác, kỳ thật thời gian trôi qua lâu dài cũng từng động đến ý niệm này, chẳng qua nghĩ đến chỉ vì nhất thời ham thú điều mới mẻ làm cho nương con thất vọng đau khổ không nói, phu thê nửa đời chân thành với nhau, đến cùng lại rơi vào một người không thiệt tình chẳng phải là quá thê lương hay sao?! Tóm lại, cuộc đời này có nương con, là đủ".
Tô Tử Mặc thì thào:"Một đời một kiếp một đôi ta, nửa say nửa tỉnh nửa đời người". Nàng nhìn thẳng vào mắt Chung Minh, ôn nhu nói,"Trước kia ta cảm thấy loại tình cảm một đời một kiếp là cực kỳ tốt đẹp, nguyên lai làm được như thế thật không dễ, Minh nhi, ta hy vọng chúng ta cũng có thể giống cha và nương muội kiên định cùng nhau".
Chung Minh khẳng định nói:"Cha nương ta làm được, ta là nữ nhi bọn họ, cũng nhất định làm được".
Tô Tử Mặc xúc động,"Ta tin muội".
Kéo chăn bông đắp người, mười ngón tay giao khấu nắm chặt nhau.
*********
Chung Minh còn đang ngủ say, Tô Tử Mặc đã thức dậy, Thanh Nhi tiến vào hầu hạ nàng rửa mặt, khi giúp nàng chải đầu liền nhìn đến hồng ấn trên cổ nàng, nhịn không được che miệng cười trộm.
Vì vậy Tô Tử Mặc cũng thấy được, mặt bỗng dưng đỏ lên, trong lòng thầm trách Chung Minh, cứ thích làm cho nàng dọa người, lại nghĩ đến hôm nay có hẹn Mạnh Trầm Xuân, để người ta nhìn thấy chẳng phải xấu hổ đến chết sao, nàng đơn giản không búi tóc, chỉ dùng một sợi dây tơ tằm tuỳ ý buộc lại ngàn vạn tóc đen*, tóc dài qua vai vừa vặn che khuất hồng ấn.
Đợi khi Chung Minh tỉnh lại, Tô Tử Mặc đã xuất môn, nàng cũng không giống như Chung Minh không biết dặn dò lại. Tri Họa chuyển lời cho Chung Minh biết Tô Tử Mặc hẹn Mạnh Trầm Xuân chèo thuyền du ngoạn, kêu Chung Minh về Tống phủ "mật báo", thông báo Tống Tuấn Kiệt đến "bắt gian".
Lúc này Chung Minh mới nhớ tới suy tính lúc trước, trong lòng tuy rằng không thoải mái, bất quá vẫn hành sự theo kế hoạch.
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
151 chương
93 chương
90 chương
138 chương
9 chương