Biểu Ca Đừng Chạy

Chương 122 : Nói Chuyện

Ngày hôm sau, Chỉ Lan vừa mới từ cung Từ Ninh trở về, Mã thị đã đến. “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương cát tường.” Mã thị có vẻ gầy, hai má không còn đẫy đà, tuy rằng bảo dưỡng không sai, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ tiều tụy và quầng thâm dưới mắt. Cô ấy không tự giác giằng khăn tay, dù cúi đầu, nhưng Chỉ Lan vẫn có thể tưởng tượng vẻ mặt cô ấy lúc này. “Ngũ đệ muội mau đứng lên.” Chỉ Lan thầm nghĩ đến tin tức mới thăm dò được sáng nay, càng thêm tò mò với ý đồ của Mã thị. “Tạ Hoàng hậu nương nương.” Mã thị có chút nhăn nhó ngồi xuống ghế, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn Chỉ Lan, rồi lại cúi đầu, có vẻ rất khó xử. Chỉ Lan nhìn thế thầm thấy buồn cười, nhưng không có ý định làm khó Mã thị, vì thế nàng tỏ vẻ thân thiện hỏi thăm Mã thị, “Ngũ đệ muội có chuyện gì sao? Thoạt nhìn tinh thần không tốt.” “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm, thần thiếp… thần thiếp…” Giọng Mã thị bắt đầu nghẹn ngào, dùng khăn lụa lau lau giọt nước mắt không tồn tại. “Sao Ngũ đệ muội lại khóc? Chẳng lẽ bị ai ức hiếp.” Từ khi Chỉ Lan biết sự thật thì lòng hơi bất mãn với Mã thị, nếu không phải nể mặt thì đã chẳng khách khí như thế. “Không có ai ức hiếp thần thiếp, chỉ là… thần thiếp không biết làm sao, vì thế chỉ có thể vào cung cầu kiến nương nương.” Mã thị còn trẻ nhưng rất gầy, tạo cảm giác khắc khổ cho người đối diện, giờ cố tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, thật khiến người khác khó mà đồng cảm. “Ồ? Bản cung không biết có kẻ nào dám làm khó con dâu hoàng tộc, Ngũ đệ muội không cần sợ hãi, Vương phủ xảy ra chuyện gì sao?” “Là Vương gia.” Mã thị do dự một hồi, lâu sau mới khẽ thốt ra câu trả lời, nói xong lại vụng trộm nhìn Chỉ Lan, dường như muốn quan sát thái độ của nàng. “Cung Thân vương có vấn đề gì?” Chỉ Lan tỏ vẻ tò mò, cùng chút lo lắng, “Chẳng phải Cung Thân vương đang ở Phúc Kiến huấn luyện thuỷ quân sao? Đã xảy ra chuyện gì? Bản cung không thấy Hoàng thượng nói gì.” “Có chuyện này nương nương không biết.” Mã thị như thể nghĩ đến chuyện gì đó rất đau lòng, rơi lệ, “Mấy tháng nay Vương gia cùng một nữ tử dân gian ở Phúc Kiến dây dưa không rõ, thần thiếp cũng là thăm dò được từ chỗ nô tài của Vương gia.” “Thần thiếp không phải thứ phụ nữ ghen tuông, nếu Vương gia muốn nạp nữ tử kia, đương nhiên thần thiếp không phản đối, chẳng qua cũng chỉ là thêm một đôi đũa, hơn nữa Vương gia được vui vẻ hạnh phúc, thần thiếp cao hứng thay Vương gia, sao có thể không phân rõ nặng nhẹ.” Đoạn tâm sự của Mã thị thật sự khiến Chỉ Lan phải thay đổi cái nhìn, nhớ lúc Mã thị mới gả cho Thường Ninh đã ra oai với một người không có đầu óc, lời nói thì thẳng thắn đến mất lòng, luôn đắc tội với người khác, lời hay nghe không hiểu, làm cho Chỉ Lan thầm thấy đau đầu. Tuy nàng không chán ghét Mã thị, nhưng có thế nào cũng không thể khen ngợi cô ấy, con dâu hoàng tộc phải có những năng lực nhất định, có Nạp Lạt thị như châu ngọc đi trước, Mã thị có thể nào cũng khó mà sánh được. “Ồ? Cung Thân vương vẫn luôn giữ mình trong sạch, sao có thể làm ra chuyện như thế? Phải chăng là tin đồn thất thiệt, hay có người muốn bôi nhọ danh dự của Cung Thân vương?” Chỉ Lan thẳng lưng nghiêm mặt, như thể giờ mới được nghe nói đến chuyện này. Thật ra nhiều năm qua Thường Ninh cũng chỉ hồ đồ khi gặp Trần cô nương, sau đó với Nạp Lạt thị cũng coi như cầm sắt hòa minh, chỉ có điều Nạp Lạt thị sức khỏe không tốt, sớm qua đời, Thường Ninh đau khổ một thời gian rồi cũng vượt qua được. Thê thiếp trong nhà hắn không tính nhiều nhưng cũng không phải thiếu, rất ít khi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, so với nhiều con em Bát Kỳ ngày ngày đắm chìm ở ngõ Bát Đại (nơi tập trung kỹ viện ở Bắc Kinh thời Thanh) thì tốt hơn nhiều, miễn cưỡng có thể nói mấy chữ giữ mình trong sạch, có điều khi Chỉ Lan nói mấy từ đấy vẫn thấy rùng mình, khen người thật khó, Thường Ninh đã là giữ mình trong sạch, vậy biểu ca nhà nàng thành thần tiên sống rồi. “Thần thiếp cũng đã nghĩ như thế, vì thế phái người gửi cho Vương gia lá thư nhà, để Vương gia điều tra gia cảnh rồi nhắn lại.” Mã thị hoàn toàn xem nhẹ mấy chữ “giữ mình trong sạch” Chỉ Lan vừa nói, cũng không hiểu Thường Ninh, không đến mức phá gia chi tử, nhưng là một chủ nhân thích người đẹp, quan trọng nhất là trong lòng hắn chưa bao giờ có Mã thị. “Nhưng Vương gia không hồi âm lại, trong lúc sốt ruột, thần thiếp chỉ biết phái người đi Phúc Kiến kiểm chứng, kết quả phát hiện Vương gia ngày ngày cùng một cô nương ra vào có đôi, hơn nữa chuyện của bọn họ có không ít người hay biết, đến lúc đấy thần thiếp mới dám khẳng định, bất đắc dĩ chỉ biết đi xin hoàng hậu nương nương giúp đỡ.” “Nếu Cung Thân vương thích nữ tử kia, vậy nạp vào nhà chẳng phải là xong sao, không lẽ vẫn còn uẩn khúc gì?” Chỉ Lan làm ra bộ lắng nghe. “Chuyện này vốn là chuyện trong nhà, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nhưng hoàng hậu nương nương cũng là chị dâu thần thiếp, thần thiếp bất đắc dĩ chỉ có thể đến cầu kiến hoàng hậu nương nương, mong nương nương có thể làm chủ cho thần thiếp.” Mã thị dứt lời liền quỳ xuống, dập đầu thật mạnh mấy cái, thoạt nhìn rất đáng thương. “Đệ muội đừng làm thế, cũng đã nói chúng ta là người một nhà, đương nhiên bản cung sẽ làm chủ cho đệ muội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngươi thuật lại tỉ mỉ cho bản cung được rõ.” Trong mắt Chỉ Lan hiện rõ sự hứng thú, chuyện này nàng mới chỉ được biết đại khái, điều tra vội vàng sợ không chính xác, dù có chính xác thì quá trình phát sinh cụ thể thế nào nàng cũng không được biết. Đối với kiểu chuyện chỉ có trong tiểu thuyết tình cảm thế này nàng thật sự rất hiếu kỳ. “Có lẽ Hoàng hậu từng biết vị cô nương này, chính là Trần cô nương từng có khúc mắc với Vương gia năm xưa.” Mã thị đứng lên lau nước mắt, lòng rất hận Trần cô nương, nhưng mặt không tỏ chút thái độ gì, vẫn ra vẻ rất đau khổ. “Đệ muội nói Trần cô nương? Bản cung đại khái cũng nhớ chuyện đấy, nhưng chẳng phải đã là chuyện hơn mười năm trước sao? Sao Cung Thân vương còn có thể lăng nhăng với cô ta, bản cung nghe nói cô ta đã lấy chồng rồi mà.” Chỉ Lan mở to mắt, có vẻ không hiểu nổi, thật sự thì không phải nàng giả vờ hoàn toàn, nàng thật sự không hiểu, năm đó nàng có thiện cảm với đồng bào hư hư thực thực này, không chỉ vì quan hệ đồng hương (xuyên không), quan trọng là nàng bội phục dũng khí của Trần cô nương, dù dũng khí đó đúng hay sai, nhưng dám kiên trì giữ cá tính bản thân ở cổ đại này thật sự là hơn người. “Vấn đề là ở chỗ đó, Vương gia muốn có nữ nhân thế nào chẳng được, cớ gì lại để mắt một phụ nữ đã có chồng, còn cướp vợ người, chồng nữ tử kia lúc đầu rất tức giận, sau đó không biết thế nào lại đột nhiên không có động tĩnh nữa.” Mã thị câu không nói hết, nhưng là ai cũng dễ dàng đoán được kết cục của người đàn ông kia, thử hỏi đắc tội hoàng tộc có thể có kết cục gì hay ho chứ. “Cung Thân Vương thật là hồ đồ!” Chỉ Lan cũng có chút tức giận, Thường Ninh cũng sắp đến tuổi ba mươi, sao có thể làm chuyện hồ đồ thế chứ, nhưng Mã thị vẫn có chỗ sai, vẫn cần bị đe nẹt. “Bản cung thấy Cung Thân vương không phải người không biết cân nhắc, cho dù hắn thật sự làm ra chuyện như thế, cũng không thể làm rùm beng cho ai nấy đều biết, nhưng tại sao bản cung lại nghe nói cả kinh thành đã hay biết mọi chuyện?” Chỉ Lan nheo mắt, vuốt ve bảo vệ móng tay, nhìn Mã thị chăm chú. Mã thị bị ánh mắt Chỉ Lan làm cho căng thẳng, cô ta tự biết hành động của bản thân không thoát được sự điều tra của Hoàng hậu, vì thế thẳng thắn thừa nhận, “Thần thiếp biết thần thiếp làm thế là không ổn, không kịp thời khống chế lời đồn, là thần thiếp ích kỷ làm sai, mong nương nương thứ tội.” Chỉ Lan thật không ngờ Mã thị thừa nhận thẳng thắn như thế, ấn tượng nàng dành cho Mã thị tạm thời tốt lên, nhưng nàng là Hoàng hậu, với ý kiến cá nhân của nàng, Mã thị làm thế tuy ngu dốt nhưng cũng coi là cách, so với tính cách thẳng như ruột ngựa của cô ấy thì rất hợp lý. Nhưng nàng là Hoàng hậu, đương nhiên phải suy nghĩ cho thể diện nhà Ái Tân Giác La, vừa nghĩ đến đấy nàng lại không thể chấp nhận được hành động của Mã thị. Mục đích của Mã thị không phức tạp, nhưng cũng chưa chắc lời đồn là do cô ta tung ra, hẳn là cô ta đã nghe ngóng được về Trần cô nương bằng một cách nào đấy và cảm thấy uy hiếp sâu sắc, cũng có lẽ là cô ta không muốn Thương Ninh bị hủy danh dự bởi một nữ nhân, vì thế đánh cược một lần, ý đồ dùng những lời đồn đại áp chế Thường Ninh, hy vọng tạo được áp lực với Thường Ninh. Chuyện đồn đại, nếu thật sự muốn thì ra tay khống chế không phải bất khả thi, bất luận thế nào hoàng tộc vẫn rất có quyền lực, thời đại này dân chúng cũng không dám chống đối dưới chân thiên tử, vì thế Mã thị mới nghĩ ra biện pháp đấy. Thứ nhất có thể cảnh tỉnh Thường Ninh, thứ hai cũng có thể nhân lý do này xin Chỉ Lan giúp đỡ, thậm chí là tìm sự giúp đỡ của Hoàng thượng, chuyện đồn đại nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu Thường Ninh tỉnh ngộ đúng lúc, có lẽ Mã thị có thể nghĩ cách trấn áp lời đồn, nếu Thường Ninh vẫn kiên trì tiến tới cùng Trần cô nương, Mã thị cũng chỉ có thể nương lời đồn tạo áp lực với Thường Ninh, dù sao cá nhân cô ta chẳng có ý nghĩa gì với Thường Ninh, nói nhiều cũng chẳng có sức nặng gì. “Bản cung có phần không hiểu, nếu ngươi biết đấy là tội sao vẫn làm?” Đồn đại tuy là một biện pháp, nhưng theo Chỉ Lan thấy là một biện pháp liều lĩnh và thấp kém, vì thế nàng muốn hỏi rõ rốt cuộc Mã thị nghĩ gì. “Chắc nương nương đã biết ít nhiều chuyện trong nhà thần thiếp.” Mã thị có chút tự giễu, “Thần thiếp không có được sự sủng ái của Vương gia, ở trong phủ cũng chỉ làm bình phong, nhưng nói thế nào thần thiếp cũng là phúc tấn của Cung Thân vương phủ, làm sao có thể để Vương gia mang nữ nhân kia về, đến lúc đó sẽ không đơn giản chỉ là lời đồn đại, đường đương một Hòa Thạc Thân vương, thế mà lại cưỡng ép dân nữ, còn là phụ nữ đã có chồng, nếu đến tình thế đấy thật thử hỏi Vương phủ còn thể diện gì.” Chỉ Lan gật đầu, tỏ vẻ thấu hiểu, hiện tại dù có đồn đại nhưng ảnh hưởng không lớn, ở chốn kinh thành này, chỉ cần là có chút tiếng tăm, ai không bị đồn đại, muốn che giấu cũng là chuyện rất dễ dàng, nhưng nếu Thường Ninh thật sự đưa nữ nhân kia về nhà, nơi nào chẳng có tai vách mạch rừng, đến lúc đó không chỉ có dân chúng, có lẽ ngay cả Huyền Diệp cũng sẽ có ý kiến. “Thần thiếp đã viết thư khuyên Vương gia, nhưng Vương gia như ăn phải bùa mê thuốc lú, không nghe thần thiếp khuyên bảo, ngược lại còn bắt thần thiếp câm miệng, bắt thần thiếp ở yên trong nhà chờ, nói hắn nhất định phải cho nữ nhân kia một danh phận.” Lòng Mã thị rất đau khổ, cô ta thật sự không có cách nào, bằng không đã không làm ra hạ sách như thế, cô ấy với Thường Ninh không phải tình cảm sâu đậm gì, nhưng nếu không ngăn cản thì tiếng xấu cô ấy cũng phải chịu một nửa. Dù sao cũng là nữ chủ nhân của Vương phủ, Thường Ninh cùng Trần cô nương nương kia sát cánh bên nhau, hoàng gia đương nhiên sẽ thiên vị Thường Ninh, vì thế cô ấy có thể khẳng định đến lúc đó cơn giận của Hoàng đế sẽ có một nửa trút lên cô ấy, các aka cách cách trong vương phủ phải làm sao, sau này làm sao ngẩng đầu làm người! “Bản cung hiểu.” Chỉ Lan thở dài, nếu lúc đầu nàng có chút bất mãn với Mã thị, thì đến giờ đã đồng tình, tuy rằng Mã thị không khéo léo, nhưng rốt cuộc là một người phụ nữ số khổ, nên được giúp đỡ, huống hồ Chỉ Lan cũng có trách nhiệm, Thường Ninh tuyệt đối không thể cưới một phụ nữ đã có chồng vào phủ, không chỉ là vấn đề thể diện Hoàng gia, mà là Huyền Diệp tuyệt đối sẽ không đồng ý, làm hoàng hậu của Huyền Diệp, nàng có nghĩa vụ giải quyết chuyện này. “Thần thiếp đa tạ nương nương hiểu cho.” Mã thị có vẻ đau khổ, “Thần thiếp đã chuẩn bị tinh thần chịu phạt, nhưng dù có thế nào cũng không thể để Vương gia đưa nữ nhân kia về!” Mã thị cũng có chút thủ đoạn, thật ra làm hay không làm đều bị phạt, vì thế cô ta quyết đoán chọn cách trước, có lẽ còn tìm được một con đường sống, nếu không thì không còn lối thoát. Không làm có lẽ thoát được sự trách phạt của Vương gia, nhưng lại không thoát được Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng mềm lòng với em trai ruột thịt, vậy chỉ có thể trút giận lên Mã thị và Trần cô nương kia, Trần cô nương là tội dụ dỗ, Mã thị là tội dung túng, không biết khuyên giải. Thường Ninh có tức giận đến mức nào cùng lắm cũng chỉ có thể lạnh nhạt với Mã thị, Mã thị đã quen từ lâu, dù sao cũng là đích phúc tấn, có thế nào cũng không mất thể diện, hơn nữa chuyện này cô ta có lý, vì thế không sợ. Nhưng cơn thịnh nộ của Hoàng thượng không phải thứ cô ta có thể gánh chịu, quan trọng nhất là, cô ta không muốn chịu tiếng oan thay hai người kia!