Biểu Ca Đừng Chạy
Chương 107 : Bế Tắc
“Thần thiếp thỉnh an Hoàng thượng.” Chỉ Lan ngẩn người, lập tức theo bản năng cúi người hành lễ, mắt nàng đỏ hoe, hô hấp dồn dập, nhìn thấy Huyền Diệp đứng trước mắt liền hoảng sợ, nàng không biết hắn đứng ở đấy từ lúc nào, đã nghe thấy bao nhiêu.
“Lan nhi.” Huyền Diệp vội tiến tới, nâng Chỉ Lan, tay hắn cứng cáp mạnh mẽ, không màng những người xung quanh ôm chặt lấy nàng.
Chỉ Lan cảm nhận được hô hấp của Huyền Diệp cũng phập phồng không ngừng, có chút sợ hãi, người trước mắt bỗng có chút xa lạ, trong mắt hắn có gì đó mà nàng không nhìn thấu, nóng bỏng như muốn thiêu đốt nàng. Chỉ Lan dùng sức đẩy Huyền Diệp, nàng không quen thân mật với hắn giữa bàn dân thiên hạ.
“Lan nhi, Lan nhi.” Tay Huyền Diệp nóng bỏng như gọng kềm lửa áp chặt lấy Chỉ lan, căn bản không cho phép nàng ra khỏi vòng ôm của hắn.
“Hoàng ama!” Dận Nhưng là người lên tiếng đầu tiên, xung quanh có không ít thị vệ, Hoàng ama làm vậy, không may truyền ra ngoài sẽ tổn hại thanh danh của Hoàng ngạch nương, Dận Nhưng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện không ai dám ngẩng đầu, thấy thế mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn thầm quyết định phải bịt miệng những người chứng kiến.
Huyền Diệp như bị tiếng gọi đấy làm sực tỉnh, hắn buông Chỉ Lan, cầm tay nàng đi đến bên giường Vệ thị.
“Vệ quý nhân trúng gió rồi, mấy ngày nữa qua đời vì bạo bệnh.” Huyền Diệp đánh giá tỉ mỉ nữ nhân đang điên cuồng mà vẫn không mất vẻ yêu kiều, lửa giận thiêu đốt khó mà kiềm chế, chính là nữ nhân này, dám hạ độc Tam Bảo, còn nói những lời lảm nhảm kích thích Chỉ Lan, thật là chán sống!
“Hoàng thượng, ngài mở to mắt nhìn rõ một lần đi, nữ nhân bên người ngài là một cô hồn dã quỷ, cô ta chỉ hại ngài thôi!”
Vệ thị cũng biết lời bản thân không có căn cứ gì, chỉ là cô ta sống lại phát hiện các sự kiện không còn giống kiếp trước, cô ta cũng không rõ nguyên do gì, nhưng đã đến nước này, cô ta chỉ có thể mạnh mồm nói tiếp, cô ta không cho phép người đành bại mình có thể tiếp tục sống tiêu dao trên cõi đời này. Có lẽ lúc này những lời cô ta nói vẫn chưa có tác dụng, nhưng chỉ cần Hoàng thượng lạnh nhạt với Hoàng hậu, đến lúc đấy những lời này sẽ thành câu nguyền rủa dành cho hoàng hậu.
“Đủ rồi!” Huyền Diệp quát lớn, “Trẫm là chân long thiên tử, hoàng hậu là thê tử duy nhất của trẫm, trẫm không muốn nghe kẻ nào nói xấu hoàng hậu.”
Câu cuối cùng là Huyền Diệp nói với tất cả những người xung quanh, thật ra hắn không ngại để tất cả những kẻ đang chứng kiến biến mất trước bình minh.
Giây phút nhóm cung nữ nghe thấy Vệ thị nói câu đại nghịch bất đạo kia cũng đã tự dự đoán được vận mệnh bản thân, bọn họ run rẩy trừng mắt với Vệ thị đang nằm trên giường.
“Được rồi, các ngươi tiễn Vệ Quý nhân ra đi.” Huyền Diệp phẩy tay, cầm tay Chỉ Lan đi ra ngoài, hắn đã trúng độc mà chỉ nàng mới giải được.
“Chuyện Hoàng thượng sai bảo các ngươi đã nhớ rõ chưa?” Gừng càng già càng cay, chỉ một câu nói đã đẩy Vệ thị xuống mười tám tầng địa ngục, trong hậu cung có vô số cách thức tra tấn giày vò, những cung nữ thái giám đều rất tường tận. Dận Nhưng cười mỉa mai, Vệ thị chưa đáng để hắn phải làm bẩn tay mình.
“Hoàng thượng!” Vệ thị giãy dụa muốn đứng dậy, cô ta tình nguyện chết ngay lập tức chứ không muốn thứ hạ nhân kia làm nhục. Cô ta cũng từng là cung nữ, tất nhiên biết thủ đoạn của đám thái giám cung nữ.
“Bẻ cằm cô ta!” Dận Nhưng cầm túi tiền lên ngắm nhìn, thần sắc lạnh lùng có chút mỉa mai, khiến tiểu cung nữ đứng cạnh vốn đã lạnh ngắt tâm tư cũng phải mặt đỏ tim đập.
“Ưm ưm.” Vệ thị lắc đầu như điên, trừng mắt nhìn Dận Nhưng, như thể muốn lăng trì bằng ánh mắt.
“Vệ Quý nhân từ từ hưởng thụ, hãy nếm thử cảm giác sống không bằng chết này.” Dận Nhưng đứng lên, hắn không muốn Vệ thị cắn lưỡi tự sát, vậy thì quá lợi cho cô ta.
“Hoàng thượng! Rốt cuộc ngài muốn làm gì?!” Huyền Diệp bước đi như bay, Chỉ Lan chỉ có rảo bước mới theo kịp hắn.
“Gọi tôi Huyền Diệp.” Huyền Diệp ngừng lại, xoay người, Chỉ Lan nhất thời ngừng dừng không kịp lao vào lòng hắn.
“Hoàng thượng! Vẫn đang ở ngoài!” Chỉ Lan mũi, mở to hai mắt lên án người đàn ông bá đạo.
“Vậy theo tôi về cung Càn Thanh.” Bị Chỉ Lan trừng mắt, Huyền Diệp thấy rất động lòng, giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng nuốt trọn người này.
Chỉ Lan không thể rút tay ra, Huyền Diệp nhận ra Chỉ Lan không tình nguyện, chủ động buông tay, trước sự kinh ngạc của Chỉ Lan ôm eo nàng, nửa ôm nửa bế vào cung Càn Thanh.
“Hoàng thượng! Sao ngài lại làm thế này với thiếp! Ngài coi thiếp là gì!” Tuy kiếp trước Chỉ Lan là thiếu nữ hiện đại, nhưng xuyên không đến triều Thanh nhận giáo dục khuê tú hơn mười năm, sự đoan trang không cho phép nàng liếc mắt đưa tình với đàn ông ở chốn đông người, trong tư tưởng của nàng, làm thế là không tôn trọng nàng, kể cả trong trường hợp hắn là trượng phu của nàng.
“Tôi coi em là thê tử của tôi, trái tim của tôi, sinh mạng của tôi!” Huyền Diệp vào phòng liền bế bổng nàng lên, mặc nàng giãy dụa đặt lên giường.
“Lan nhi, tôi đã từng nói tôi yêu em chưa.” Giọng nói của Huyền Diệp ấm áp trầm thấp, như rượu ngon ủ lâu năm, chậm rãi rót vào lòng Chỉ Lan.
“Anh!” Chỉ Lan thấy cơ mặt cứng đờ, con người này sao có thể nói chuyện sến sẩm thế chứ! Nói thế có người phụ nữ nào không mềm lòng, lại còn dùng thái độ trìu mến thân mật nữa.
“Lan nhi, tôi yêu em.” Huyền Diệp tỉ mỉ hôn lên trán, mắt Chỉ Lan, dùng nụ hôn vỗ về má nàng, dịu dàng vuốt ve lưng nàng như dỗ trẻ con.
Chỉ Lan không nói gì, nàng cũng không muốn sát phong cảnh, dù lòng vẫn giận Huyền Diệp, nhưng nàng cũng không phải người cố tình gây sự, lúc này hắn đang thổ lộ với nàng, phơi bày tình cảm với nàng, không che giấu cả những góc khuất yếu mềm nhất của bản thân, nàng không có cách nào cự tuyệt hắn.
“Xin lỗi, Lan nhi, em có thể tha thứ cho tôi không?” Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan đầy vẻ chờ mong, tay hắn đặt sau lưng Chỉ Lan khẽ run rẩy, cánh tay gồng cứng, thân thể cũng cứng đơ.
Chỉ Lan không nói gì, nàng cúi mặt, vươn tay ôm Huyền Diệp, thân hình hắn là dáng tam giác ngược, nàng dễ dàng ôm hắn. Nàng dựa đầu vào ngực Huyền Diệp, nghe tiếng tim hắn đập, mím môi nhắm mắt.
Chỉ Lan không muốn lừa dối Huyền Diệp, nhưng cũng không thể lừa dối bản thân, nàng giận Huyền Diệp vì Dận Tự bị hạ độc, đây là sự thật. Chuyện hắn lạnh nhạt nàng suốt hai tháng không liên quan nhiều, từ lúc Huyền Diệp sinh bệnh nàng đã không còn giận chuyện đấy. Nhưng chuyện Dận Tự bị hạ độc cả hai người đều có lỗi, bọn họ không đủ tư cách làm cha mẹ, Chỉ Lan không thể tha thứ cho bản thân, cũng không thể tha thứ cho Huyền Diệp.
Tay Huyền Diệp rũ xuống rồi lại kiên định giơ lên, hắn ôm chặt Chỉ Lan, giữa hai người không có chút khe hở nào, như thể sắp nhập lại làm một, cũng chỉ có phút giây này, hắn mới cảm nhận được một cách thật sự, cảm nhận được Chỉ Lan một cách hoàn toàn, rằng nàng là của hắn, mà không phải người hắn không thể nắm bắt, có thể rời đi hắn bất cứ lúc nào.
Hai người lẳng lặng ôm nhau như thế, không nói tiếng nào.
Màn đêm buông xuống, toàn bộ Tử Cấm Thành chìm trong đêm tối, nhìn từ xa chỉ thấy các đốm sáng di chuyển. Có một tiểu cung nữ lo lắng đốt đèn lồng, vẻ mặt bất an, đi đến gần cung Diên Hi thì dừng lại, do dự không đi, cuối cùng dứt khoát không vào.
Thiên điện cung Diên Hi, thi thoảng lại truyền ra tiếng rên la thảm thiết, cẩn thận lắng nghe lại chỉ còn tiếng gió xì xào, thị vệ tuần tra xoa tay, thở ra một hơi, rõ ràng là mùa hè nóng bức, vậy mà đến gần cung Diên Hi lại thấy lạnh lẽo vô cùng.
“Đi nhanh đi, ta thấy chỗ này cứ âm u ma quái thế nào.”
“Uh, đi mau đi mau. Ta nghe nói Vệ Quý nhân hình như phạm lỗi, chắc tiếng kêu la đấy là của cô ấy.”
“Không phải cô ấy rất được sủng ái sao? Sao đột nhiên lại phạm lỗi?”
“Không biết gì sao, bởi vì cô ấy đắc tội hoàng hậu! Ngươi biết Hoàng hậu không? Hôm qua và hôm nay đều ngủ ở cung Càn Thanh, là Hoàng thượng bế đi, ngươi nói xem hậu cung này có ai được sủng ái hơn Hoàng hậu!”
“Vậy tuyệt đối không thể đắc tội Hoàng hậu.”
“Thôi đi, ngươi có thể nhìn thấy hoàng hậu phải về đốt nhang trầm cảm tạ luôn đấy, Hoàng thượng giữ Hoàng hậu rất kĩ, ta cũng chưa được nhìn thấy.”
“Ô, tại sao vậy?”
“Đúng là đồ ngốc, ngươi có vợ rồi sẽ biết, ôi, giờ được ở nhà ôm vợ thì sướng biết bao.”
Cuộc đối thoại ngắn ngủi bị gió thổi tan, thiên điện cung Diên Hi trong bóng tối tựa như một con quái thú nhe răng, có lẽ ngày mai, hay ngày kia, nó sẽ tiễn bước chủ nhân, tựa như bốn trăm năm qua, đã nuốt sống vô số tính mạng thiếu nữ thanh xuân, chỉ có nó vẫn đứng sừng sững qua năm tháng.
Ngày hôm sau, Chỉ Lan chờ Huyền Diệp đi liền đến cung Từ Ninh thỉnh an Thái hậu, nhân tiện đón ba đứa con út, ba em bé đã được ba tháng tuổi, mặt mũi nảy nở hơn, thỉnh thoảng sẽ mở to đôi mắt tròn đen láy, miệng phì phì nước miếng, tựa như ba thiên thần nhỏ.
“Ngạch nương, lúc bé con cũng giống đệ đệ sao?” Dận Tự tuy vẫn hơi xanh, nhưng đã có thể xuống giường, cậu bé rất nóng lòng muốn được gặp ba em bé, sáng sớm đã đến chỗ Chỉ Lan thỉnh an.
“Uh, lúc bé con ngoan hơn đệ đệ.” Chỉ Lan đã sai thợ mộc làm ba nôi nhỏ, trải chăn mềm rồi đặt ba em bé vào trong.
“Vậy tại sao Vệ Quý nhân lại hạ độc con?” Dận Tự nghiêng đầu, tuy rằng cậu bé rất thông minh, ngày thường luôn có vẻ ông cụ non, nhưng thật sự không nghĩ ra tại sao phi tần của Hoàng ama lại hạ độc mình. Hơn nữa tại sao lại chọn cậu bé, chẳng lẽ cậu bé đáng ghét nhất sao? Dận Tự cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ là lần đầu tiên hoài nghi bản thân, trẻ con bảy tuổi cần được người khác khen ngợi chứ không phải ghét bỏ.
“Bởi vì… bởi vì tại ngạch nương cô ta mới hạ độc Tam Bảo, Tam Bảo không có vấn đề gì.” Chỉ Lan dừng một chút, lòng của nàng nhức nhối, biết giải thích với Dận Tự thế nào để cậu bé hiểu đó chỉ là thủ đoạn của nữ nhân để tranh giành sủng ái, cậu bé chỉ là vật hi sinh.
“Sau này Tam Bảo sẽ gặp người con gái mà con thương yêu, sau đó cùng cô ấy sinh con đẻ cái, con phải bảo vệ vợ con mình thật tốt, không để người khác làm tổn thương, biết không?” Chỉ Lan xoa đầu Dận Tự, thở dài một hơi, nói thế là do nàng trách Huyền Diệp chưa làm tròn trách nhiệm người cha.
“Ngạch nương đang trách ama ạ?” Dận Tự rất nhạy cảm lập tức nhận ra ý tứ của Chỉ Lan, cậu bé kéo áo Chỉ Lan, “Tam Bảo đã khỏe rồi, ngạch nương đừng trách ama, ama bận rộn như vậy, người không cố ý.”
“Tam Bảo thật hiếu thuận, sau này ngạch nương sẽ bảo vệ con thật tốt.” Chỉ Lan ôm Dận Tự ngồi lên đùi mình, hôn lên trán cậu bé.
“Lần trước ngạch nương đã nói con là nam tử hán, con phải bảo vệ ngạch nương mới đúng!” Dận Tự ưỡn ngực, “Ama bận rộn như vậy, để Tam Bảo chăm sóc ngạch nương!”
“Uh, chờ Tam Bảo trưởng thành ngạch nương phải dựa vào Tam Bảo chăm sóc.” Chỉ Lan khẽ cười nói, may là các con của nàng đều rất hiếu thuận, làm mẹ chẳng còn chuyện gì đáng vui hơn.
Truyện khác cùng thể loại
92 chương
111 chương
53 chương
30 chương
61 chương