Edit: Miinu — Beta: Chicho
*****
Tra Thanh Nhạc càng hôn càng sâu, bá đạo và mạnh mẽ xâm nhập khoang miệng của Giang Vân Thiều. Theo động tác dây dưa đầu lưỡi, nước bọt cũng tràn ra khỏi khóe môi. Kế đó, nụ hôn dần được di dời trận địa, từ cằm, xuống hầu kết, rồi tới xương quai xanh và đầu ngực của đối phương.
“A… Tam thiếu gia…” Giang Vân Thiều bật ra những tiếng rên rỉ khó nhịn, bị Tra Thanh Nhạc nâng mông đặt ngồi lên bồn rửa mặt.
Lúc này, Tra Thanh Nhạc đột nhiên phát hiện, trên làn da của người kia có một vết máu bầm thật lớn. Hắn dùng ngón tay chọc chọc vào. Đối phương lập tức co rúm người lại.
“Sao lại bị thế này?”
Giang Vân Thiều vội vàng cởi nút áo trên người Tra Thanh Nhạc, cười cười như chẳng hề gì: “Lúc nhảy lầu không giữ cẩn thận, bị đập một chút, không sao đâu.”
“Vì sao lại phải nhảy lầu?” Hỏi xong Tra Thanh Nhạc mới nhận ra câu này vô nghĩa biết bao, có ai không dưng lại đi nhảy lầu chứ, nhất định là đóng phim rồi!
Vì thế hắn sửa miệng hỏi: “Không có diễn viên đóng thế à?”
Sau đó, hắn lại buồn bực phát hiện, đây vẫn là một câu hỏi cực kỳ vô nghĩa. Loại diễn viên tôm tép như Giang Vân Thiều, có khi cát xê còn thấp hơn cả diễn viên đóng thế thì lấy đâu ra người đóng thế riêng?! Thoáng chốc, trong đầu hắn bỗng hiện ra hình ảnh Giang Vân Thiều bị Kỷ Lam đá rớt từ trên bậc thang xuống trong lúc quay “Cung”. Khi ấy hắn cảm thấy mất mặt, nhưng giờ nghĩ lại lại thấy đau lòng.
Trong lúc Tra Thanh Nhạc còn đang cảm thán, Giang Vân Thiều đã cởi hết nút áo của hắn rồi. Người nọ vươn tay sờ sờ lồng ngực hắn, lại hôn lên vành tai. Thấy đối phương không có phản ứng, Giang Vân Thiều mới nghi hoặc hỏi: “Tam thiếu gia? Không làm sao?”
“Thân thể anh không thoải mái, hôm nay tha cho anh đấy.”
Giang Vân Thiều cười rộ lên, tách hai đùi vòng qua thắt lưng Tra Thanh Nhạc, đong đưa cơ thể, không ngừng cọ xát bộ phận đã hừng hực khí thế của đối phương: “Không sao đâu, cũng sắp khỏi rồi, vào đi mà!”
“Tôi nói không làm là không làm. Tôi là đại gia hay anh là đại gia?!” Tra Thanh Nhạc quát lớn, hai tay kéo hai chân của Giang Vân Thiều ra, gạt phắt xuống. Mẹ nó, nếu không phải là chưa cởi quần, chắc chắn vừa rồi hắn sẽ không nhịn nổi mà thúc mạnh vào.
“Được, không làm… Tam thiếu gia, vậy tay anh…” Giang Vân Thiều giật giật mông, cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay đang men theo đùi, thẳng một lèo mò tới cửa sau của mình.
“Tôi nói không làm, chẳng lẽ không thể chọc chọc vài cái à!” Tra Thanh Nhạc trừng mắt nhìn người kia, rút ngón tay ra khỏi hang động ướt át nọ.
Giang Vân Thiều cười đến là trong sáng, thân thể trơn trượt như rắn nước, quỳ xuống trước mặt Tra Thanh Nhạc. Hắn nhanh chóng cởi quần đối phương ra, hai tay cầm lấy bộ phận tràn trề sức sống, đầu tiên là nhẹ nhàng hôn lên hai quả bóng tròn bên dưới, sau lại dùng đầu lưỡi liếm từ gốc đến ngọn rồi mới ngậm vào, dốc sức phun phun nuốt nuốt.
“Ưmmm… Mút mạnh lên…” Tra Thanh Nhạc ấn vai Giang Vân Thiều xuống, nhẹ nhàng đong đưa eo, hưởng thụ khoái cảm người kia mang đến.
Được môi lưỡi mơn trớn hồi lâu, lại thêm mấy lần đâm sâu tới tận yết hầu người nọ, Tra Thanh Nhạc mới tước vũ khí đầu hàng. Toàn bộ tinh hoa của hắn đều phun vào trong miệng Giang Vân Thiều.
Giang Vân Thiều ngoan ngoãn nuốt xuống, lại liếm sạch sẽ gậy th*t ướt sũng của Tra Thanh Nhạc rồi mới buông tay.
Mà trong khi quá trình “lau dọn chiến trường” ấy diễn ra, Tra Thanh Nhạc phát hiện dục vọng của mình lại có xu thế ngẩng đầu.
Hít sâu một hơi, nhẹ nhàng đẩy Giang Vân Thiều ra, Tra Thanh Nhạc cởi quần áo bước vào bồn tắm, “Tôi tắm một chút, anh ra ngoài đi!”
“Tôi tắm cùng anh…”
“Không cần, mau đi ra!”
Tên này còn ở đây thêm lát nữa, chắc chắn hắn sẽ không nhịn được mà bổ nhào lên, bắt đối phương làm đủ loại tư thế, đến khi mông nở hoa mới chịu dừng.
Vừa qua tiết Lập Đông, thành phố B đã có một ngày mưa. Nhiệt độ hạ thấp, gió lạnh mưa buốt đến thấu xương. Tra Thanh Nhạc một đường bôn ba, hiện giờ đang ngâm mình trong nước nóng, thân thể cũng dần trở nên ấm áp, song lục phủ ngũ tạng vẫn có một luồng khí lạnh không ngừng len lỏi. Tắm rửa xong xuôi, lại buộc khăn tắm quanh hông, hắn mới bước ra khỏi phòng tắm. Thấy vậy Giang Vân Thiều liền đi tới, đưa cho hắn một ly hồng trà ấm nóng, tựa như vẫn luôn đứng chờ ở cửa vậy. Tra Thanh Nhạc nhận lấy ly trà, uống một ngụm, rét lạnh mùa đông lập tức bị xua tan.
Đi vào phòng ngủ, Tra Thanh Nhạc ngồi ở bên giường, Giang Vân Thiều tách hai chân ngồi sau lưng hắn, dùng khăn lông lau tóc hắn, còn giúp hắn bóp đầu thư giãn. Đây là đãi ngộ dành cho đại gia bao dưỡng sao?
Tra Thanh Nhạc mơ mơ màng màng tựa vào người Giang Vân Thiều, trên môi lộ ra một nụ cười mỹ mãn.
Ừm… Hình như cũng không tồi!
Một đêm ngon giấc, Tra Thanh Nhạc lười biếng duỗi lưng, ngồi dậy vén một góc rèm cửa sổ lên. Bên ngoài mặt trời sáng rực, đúng là một ngày đẹp trời hiếm thấy giữa mùa đông.
Đầu giường đặt một cái quần lót và một bộ đồ mặc ở nhà sạch sẽ, đúng size của hắn, ngửi thử còn có mùi thơm nhàn nhạt tự nhiên, hẳn là quần áo mới giặt.
Tên này, đúng là hiểu lòng người khác!
Đánh răng rửa mặt xong, Tra Thanh Nhạc mới mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ. Hắn theo mùi thơm thoang thoảng mà đi vào phòng bếp. Trong đầu đã có dự định sẽ ôm chầm lấy người đang nấu bữa sáng tình yêu cho mình từ phía sau, rồi tặng đối phương một nụ hôn chào ngày mới, kết quả là — “Này, cẩn thận!”
Tra Thanh Nhạc nhanh chân xông tới phía trước, kéo Giang Vân Thiều đang luống cuống tay chân ra, lấy cái vung đậy lên chảo đang bắn tung bắn tóe, rồi chỉnh lửa về mức nhỏ nhất. Chờ khi dầu bớt sôi, hắn mới mở vung ra, lật con tôm chiên to bự ở bên trong.
“Anh thật là – có bị bỏng không, nhanh đi rửa nước đi!”
Tuy phòng bếp rối tinh rối mù, nhưng bữa sáng được bưng lên bàn vẫn cứ là đủ màu đủ sắc.
Cháo trứng thịt nạc đủ độ đặc, món phụ tươi mới thơm ngon, trứng luộc nước trà cũng vô cùng vừa mắt. Tuy nhiên, việc Tra Thanh Nhạc chăm chú làm nhất vẫn là bóc tôm… Dù hơi cháy một chút, nhưng tôm chiên dầu chính là món ăn mà hắn yêu thích nhất. Giang Vân Thiều múc một chén cháo, đặt xuống trước mặt hắn, nói: “Tam thiếu gia, nếm thử chút đi!”
“Nhìn vào biểu hiện của anh vừa rồi, tôi thật không dám ăn…” Dù nói vậy, Tra Thanh Nhạc vẫn bưng bát lên ăn một miếng to. Hương vị ngon hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều. Nếu thưởng thức một cách tinh tế, còn có thể cảm nhận được một mùi vị vô cùng quen thuộc.
Giang Vân Thiều hơi lo lắng: “Sao thế? Không nuốt nổi à?”
“Ực…” Tra Thanh Nhạc lại ăn thêm vài miếng, khi hết nửa bát mới hỏi: “Anh là người ở đâu?”
“Quê tôi ở thành phố L.”
“À…” Tra Thanh Nhạc như tỉnh ngộ mà gật gật đầu: “Bảo mẫu ở Mĩ của tôi cũng là người thành phố L, chẳng trách món cháo này lại có mùi vị quen thuộc đến như vậy.”
Giang Vân Thiều mỉm cười, cầm một con tôm lột vỏ, bỏ vào bát của Tra Thanh Nhạc.
Nhìn mấy nốt đỏ do bị dầu bắn trên mu bàn tay của Giang Vân Thiều, Tra Thanh Nhạc không khỏi hung dữ hẳn lên: “Nếu không biết nấu thì đừng nấu, tay chân người ngợm cũng chẳng che chắn gì, bị bỏng thì phải làm sao?!”
Giang Vân Thiều hơi dừng động tác, ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Tra Thanh Nhạc, một lúc lâu sau mới nói: “Mẹ tôi cũng thường nói vậy.”
“Anh chê tôi lắm lời?!” Tra Thanh Nhạc trừng mắt nhìn đối phương một cái, nhưng cũng hiểu cho tâm tình tưởng nhớ người thân của hắn, nên liền mở miệng hứa hẹn: “Cha mẹ anh đang ở quê à? Nếu anh muốn đón bọn họ tới đây thì cứ đón, tôi có thể giúp anh thu xếp vấn đề chỗ ở.”
“Bọn họ qua đời rồi, nhà ở quê cũng đã bán, tôi không còn ai là người thân.”
“À.” Tra Thanh Nhạc đưa cái bát không cho Giang Vân Thiều, cứng đơ mà nói sang chuyện khác: “Con tôi đâu?!”
Sau một đêm, hắn đã tiếp nhận chuyện mình là cha của chó mà không hề gặp phải bất cứ chướng ngại tâm lý nào.
Kết quả, Giang Vân Thiều vừa múc cháo vừa khẽ bật cười: “Tam thiếu gia, Thiếu Gia là chó.”
Tra Thanh Nhạc: “…”
Nếu hôm nay không có hai cuộc họp quan trọng nhất định phải có mặt, thì hắn thật muốn đè cái con người bề ngoài tỏ ra kính cẩn vâng lời, nhưng trên thực tế lại luôn vênh mặt này xuống bàn ăn, quần cho tơi tả, để ngoài cầu xin tha thứ ra, đối phương không thể nói được một câu trái tai nào nữa! Nhưng nghĩ lại… muốn làm Giang Vân Thiều đến mềm nhũn toàn thân mà kêu cha gọi mẹ, có khi hắn sẽ tinh tẫn thân vong trước… Cảm giác thật là thất bại nha!
Cuộc họp buổi sáng chủ yếu là để thảo luận về dự án Khu Văn hóa Điện ảnh với người phụ trách của nhà đầu tư, căn bản không có vấn đề gì lớn. Văn kiện đấu thầu chính thức sẽ được thống nhất trong mấy ngày kế tiếp. Buổi chiều, Tra Thanh Nhạc bàn bạc với bên phát hành về việc tuyên truyền cho ba bộ phim sắp sửa công chiếu. Bận rộn hết một ngày, đến lúc tan tầm, Tra Thanh Nhạc mới ngồi xe của Trịnh Tử Du để cùng về nhà họ Tra dùng cơm.
Trên đường, nhìn ngắm những tấm áp phích rực rỡ trước cổng các rạp chiếu phim xa hoa, Tra Thanh Nhạc đột nhiên cảm thán: “Vì sao Tra thị không đầu tư một cái rạp chiếu phim? Nếu chúng ta có rạp riêng của mình, vậy cũng không cần thỏa thuận chia lợi nhuận cho các rạp chiếu khác, mà thực lực cũng tăng lên rất nhiều!”
“Cậu thật là… Đừng quá nóng vội, dự án Khu Văn hóa mới được thông qua, tốt xấu gì cũng phải chờ công trình đấu thầu kết thúc đã chứ.”
“Anh cảm thấy tôi nóng vội?”
Quan hệ giữa Trịnh Tử Du và Tra Thanh Nhạc rất thân, cho nên những lời tương đối nhạy cảm, hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng: “Cậu mới tiếp nhận Điện ảnh Tra thị không đến nửa năm, đừng vội khẳng định bản thân như vậy, nhà họ Tra hiện giờ vẫn do ông cậu định đoạt, có ông làm chỗ dựa cho cậu, cậu sợ cái gì?”
Chính vì ông nội kỳ vọng, nên tôi mới muốn làm thật tốt, không để cho ông phải thất vọng vì tôi!
Tra Thanh Nhạc day day ấn đường, nhanh chóng chuyển đề tài: “Anh đánh tiếng với bên sản xuất giúp tôi, xem có nhân vật nào không nhiều đất diễn, cát xê cao chút, không có cảnh quay mạo hiểm, bố trí cho Giang Vân Thiều một vai.”
“Ể… Chẳng phải trước kia cậu nói, chỉ trả tiền, không nâng đỡ người ta sao?”
Ánh mắt chợt lóe, Tra Thanh Nhạc đáp: “Ừ… Nên tôi mới không tìm vai chính cho anh ta!”
“Nhưng mà, nếu cậu thật sự muốn nâng đỡ Giang Vân Thiều thì cũng không phải là không thể. Loại hình như hắn, thật ra khá dễ nâng đỡ, cũng rất thích hợp để ký hợp đồng với công ty chúng ta.”
Nghe vậy, Tra Thanh Nhạc lại nhíu mày: “Công ty chúng ta… Không phải đều là phái thực lực à? Diễn xuất của anh ta lợi hại lắm sao?”
Từ lúc Điện ảnh Tra thị được sáng lập cho đến khi phát triển lớn mạnh như ngày hôm nay, Trịnh Tử Du đều góp công góp sức. Trước kia hắn còn phụ trách việc ký hợp đồng với nghệ sĩ, cho nên đối với tiềm năng của một diễn viên, con mắt hắn vẫn có giá trị tham khảo rất cao. Trịnh Tử Du ra vẻ không muốn bình phẩm trực tiếp: “Cái gọi là diễn xuất ấy mà… không thể phủ nhận là có thiên tài, trong lòng trong mắt chỉ có diễn và diễn. Người như thế diễn nhân vật lớn có thể khiến cậu xem đến nổi da gà, mà diễn tiểu tốt vô danh cũng làm cậu cảm thấy hắn là một kẻ nào đó ở ngay bên cạnh cậu. Nhưng người như thế, cả giới nghệ sĩ này cũng không tìm được quá con số mười. Đa số diễn viên, chỉ cần đừng vừa đứng trước ống kính liền tay chân luống cuống, mặt mũi vặn vẹo thì đều có thể coi là tạm ổn rồi, còn lại chờ đạo diễn dạy dỗ thôi.”
Tra Thanh Nhạc nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Anh nói anh ta thích hợp với công ty của chúng ta, là chỉ phương diện nào?”
“Đương nhiên là chỉ ngoại hình và khí chất.”
“Ngoại hình của Giang Vân Thiều…” Tra Thanh Nhạc do dự một chút. Đương nhiên Giang Vân Thiều được xếp vào hàng ngũ đẹp trai, thế nhưng trong giới nghệ thuật, những anh đẹp trai như hắn vơ đâu cũng được cả đống. Người này, ngoài khả năng làm người ta điên đảo ở trên giường ra thì khi xuống giường, thật sự không có chỗ nào nổi bật. Song nếu nói về khí chất, thứ này hẳn là Giang Vân Thiều có. Khác với đám bình hoa di động tầm thường, trên người hắn luôn toát ra một loại khí chất sáng sủa mà điềm đạm. Bất kể trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, nhưng thông điệp truyền ra từ ánh mắt hắn luôn đặc biệt chân thành. Hắn là loại hình dễ lấy được lòng tin và sự bao dung của người khác.
Bản thân Tra Thanh Nhạc là một minh chứng rõ ràng nhất. Bất kể hắn bị Giang Vân Thiều tính kế chọc giận đến mức nào, chỉ cần đối phương xin tha thứ một chút, hắn lại lập tức mềm lòng. Hệt như tối hôm qua vậy, rõ ràng hắn rất khát khao, nhưng khi nhìn thấy những vết bầm trên người đối phương, hắn lại đau lòng đến mức không thể ra tay được…
“Bộp!”
Đùi bị vỗ mạnh một cái. Trịnh Tử Du lộ ra vẻ mặt buồn nôn: “Này, sao cứ nhắc đến Giang Quý phi là trông cậu lại dâm như vậy hả?”
“Tôi có dâm đâu? Không cần biết vẻ mặt tôi như thế nào, chỉ cần biết tôi vô cùng trong sáng có được không?” Tra Thanh Nhạc rất tự tin đối với diện mạo của mình, song vẫn quay đầu đi, giơ tay lau vệt nước miếng bên khóe miệng đi… Sau đó, hắn mới quay đầu lại, đứng đắn bảo: “Tiếp tục nói về chuyện của Giang Vân Thiều đi.”
“Ngoại hình của Giang Vân Thiều rất thích hợp để làm diễn viên. Hắn ngũ quan đoan chính, bộ dạng cũng coi như có nét riêng, diễn xuất lại vô cùng linh hoạt. Cho hắn diễn Hoàng đế cũng được, diễn thái giám cũng được, diễn doanh nhân ưu tú cũng ok, mà diễn một tên du côn cũng không có vấn đề gì. Một diễn viên như vậy, tuy khả năng một phát hot ngay là không lớn, nhưng tính đường dài, tranh thủ khi còn trẻ đóng nhiều phim, tích lũy kinh nghiệm, chờ lúc hơn ba mươi tuổi, nhận được một kịch bản hay, chắc chắn là sáng chói! Cái gọi là “diễn tinh phái thực lực”, chẳng phải cũng như thế mà thành đó sao?”
Tra Thanh Nhạc cười cười: “Nói vậy, tôi bao nuôi anh ta, cũng coi như đầu tư dài hạn?”
“Điều kiện tiên quyết là hắn phải có công ty ủng hộ.” Nói đến đây, Trịnh Tử Du lại lộ ra vẻ mặt tiếc hận: “Điện ảnh Thiên hà là một công ty nhỏ, tài nguyên có hạn, so với với việc đầu từ dài hạn vào Giang Vân Thiều, đương nhiên bọn họ muốn nâng đỡ kẻ có thể hot ngay như Kỷ Lam hơn! Nhưng nam diễn viên khác với nữ diễn viên, ngoại hình quá đẹp chưa chắc đã là chuyện tốt. Bề ngoài của Kỷ Lam quá nổi bật, dù có khả năng diễn xuất, cũng bị vẻ ngoài che lấp. Cứ phát triển theo chiều hướng đó, chắc gì đã trụ được đến một, hai năm?”
“Hơn nữa cái tính cách của Kỷ Lam… Hiện giờ hắn đang hot, có bị hắn chọc cũng không ai dám làm gì, nhưng chờ khi hắn xuống dốc, chỉ e khó tránh bị người khác thừa cơ giẫm đạp. So ra, Giang Vân Thiều lại thông minh hơn, biết tranh thủ lúc còn vài phần nhan sắc, bám đùi được một đại gia như cậu. Dù mai kia bị cậu bỏ, chỉ cần trưng cái biển vàng “người Tra thiếu gia đã từng bao nuôi” ra, hắn liền không lo không có nơi nương tựa.”
Ban đầu Tra Thanh Nhạc còn chăm chú lắm nghe, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy không đúng lắm: “Sao tôi cứ cảm thấy lời nói của anh như đang ám chỉ, ngoại hình của Giang Vân Thiều không đủ lồng lộn, tính cách lại gian trá thấp hèn vậy?”
Trịnh Tử Du khoa trương mà kêu lên: “Trời đất chứng giám! Rõ ràng là tôi đang bắc thang cho cậu bước xuống. Nếu cậu thật sự muốn nâng đỡ Giang Vân Thiều thì không cần phải ngại!”
“Được rồi, ý của anh tôi đã hiểu!”
Trịnh Tử Du mở miệng đề nghị hắn ký hợp đồng nghệ sĩ với Giang Vân Thiều, thực ra là đang âm thầm nhắc nhở. Sự thật là, không cần Trịnh Tử Du nhắc, bản thân Tra Thanh Nhạc cũng không có ý định đưa Giang Vân Thiều vào Tra thị. Không cần biết có phù hợp hay không, chỉ nói quan hệ giữa hắn và Giang Vân Thiều thôi đã không thể ký được rồi. Một khi hắn biến thành ông chủ của Giang Vân Thiều, ngày sau nếu như quan hệ bao nuôi chấm dứt, liền không thể một đao chặt đứt được.
“Tôi sẽ không lầm lẫn công – tư. Tôi chỉ cho anh ta cơ hội tìm một nhân vật dễ diễn, kiếm thêm một ít tiền, như vậy anh ta mới có thêm sức lực để hầu hạ tôi!”
Truyện khác cùng thể loại
129 chương
133 chương
60 chương
76 chương
95 chương