Trời mới tờ mờ sáng, Thủ Căn trước nay vẫn luôn dậy sớm, hiện tại đang rảo trên đường cái. Người trên đường không nhiều lắm, tụm năm tụm ba, tất cả đều thu người vào y phục mà bước đi, thỉnh thoảng gặp người quen thì chào hỏi vài câu.  Khép chặt vạt áo, Thủ Căn chà chà tay, thổi thổi cho chút hơi vào cho đỡ lạnh. Năm nay là một năm lạnh kinh người, mới tháng chín đã khiến mọi người rét run. Mùa đông tại Phiến Mã vốn dài, năm nay lại càng khủng khiếp, không ít người đã chết vì cóng mà lão thiên gia vẫn chưa chịu buông tha. Thế nhưng dù mùa đông năm nay có lạnh đến đâu vẫn không gian nan bằng hai mùa đông trước, cả thời gian ấy họ cũng vượt qua, chút giá rét này thì thấm vào đâu? Thoáng thấy bóng dáng cao to của người nam tử ở con phố đối diện, ánh mắt Thủ Căn hơi hoảng hốt. Đã nửa năm. Tên nọ vừa đi là đi mất nửa năm. Lúc đi còn bảo hắn đi giúp vị tổ mẫu lợi hại của Thạch Bàn Tử (Thạch Mập), phụ bà giải quyết lão tình địch, bất quá đến thì đến, còn việc có giúp hay không còn tùy xem hắn có thuận mắt hay không. Nói chẳng rõ ràng, Thủ Căn nghe xong cứ mơ mơ hồ hồ. Hắn hỏi y phải giúp người nào, y chỉ trả lời: Giúp kẻ yếu, kẻ có lý lẽ. Câu này của Thủ Căn đã dạy Tam Đao biết phải làm thế nào, hắn gật đầu, tiêu sái ra đi. Tiêu sái như vậy đã tiêu sái cả nửa năm, mãi đến khi bóng dáng Tam Đao biến mất khỏi tầm mắt, Thủ Căn mới nhớ đến anh chàng họ Thạch trong phong thư thứ nhất hắn gửi y.  rốt cuộc là chuyện gì? Có thuận lợi giải quyết được không? Họ Thạch nọ sống ở đâu? Nơi đó có lạnh như Phiến Mã không? Tên nọ có phải lại một thân y phục đơn bạc, phanh ngực trần, không sợ lạnh mà ra ngoài lúc trời rét căm căm không? Còn nữa, y làm sao để ràng buộc hắn đây? Thủ Căn dừng chân, chờ cảm giác đau nhức chỗ gãy xương ở đùi qua đi. Nam nhân cùng nam nhân… Nếu thật sự sống cùng nhau, ngày tháng sau này phải làm sao đây? Hai người có chịu đựng nổi cái nhìn của thế nhân không? Còn chỉ trích của người nhà thì sao? Tuyệt tử tuyệt tôn bốn chữ này phải chăng rất có lỗi với cha mẹ y, cha mẹ Tam Đao? Hồi Tam Đao còn bé, y tưởng hắn náo loạn đùa giỡn. Lúc thằng nhóc trở thành thiếu niên, y tưởng tất cả chỉ là nhận thức mông lung sai lầm, chờ đến khi Tam Đao thích nữ tử thì tự nhiên sẽ không còn quấn lấy y. Nhưng đến khi thiếu niên biến thành nam nhân, hắn vẫn quyến luyến y không rời, thậm chí còn có dục vọng. Quyến luyến không rời, y có thể hiểu, cũng bằng lòng tiếp nhận. Nhưng còn dục vọng? Nói thật, nếu chẳng phải đêm ấy tên nọ đè mình xuống, y vẫn không biết tên lưu manh có tâm sắc dục với y. Khi đó y hai mươi sáu, hiện tại đã hơn hai mươi bảy. Đừng nói đàn ông, đàn bà còn ngại y lớn tuổi. Tên kia không phải thật sự thích nam nhân chứ? Vậy hắn bên ngoài có khi nào đã tìm nam nhân… ngủ chung? “Chào, Căn Tử, sáng sớm đã bận rộn nhỉ.” Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng đại bá chủ tiệm bánh gọi y. Thủ Căn giật nảy, mặt mũi ửng hồng, mau chóng thu lại suy nghĩ, gật đầu cười đáp: “Chào, Chương bá. Bá chẳng phải còn sớm hơn tôi à?” Nói rồi, y bước qua mua bốn cái bánh nướng. “Mang về ăn sao? Có cần thêm đậu nành không?” “Không cần, nhị nương tôi có nấu cháo.” “Nhị nương ngươi thật cần mẫn, cha ngươi tốt số lấy được hai bà vợ, một xinh đẹp, một siêng năng. Đúng rồi,” Chương bá vừa dùng giấy gói bánh vừa nói, “tối hôm qua ngươi có ra khỏi thành không?” “Không, chuyện gì vậy?” Thủ Căn thuận miệng hỏi. “Nửa đêm hôm qua có người gây sự ở thành đông, sáng sớm người trong lâm trường vào thành nói, trên tường thành đông treo một thi thể, hình như mới chết.” “Ồ, lạ thật. Ngoài thành tường đông hình như đã lâu không treo xác người nhỉ?” Thủ Căn cười, không quan tâm nhét bánh vào lòng. “Ừ, đã lâu lắm. Chuyện gần nhất hình như xảy ra một năm trước?” “Phải, một năm trôi qua nhanh thật.” Hai người đang mãi nói chuyện phiếm thì có khách đến mua, Thủ Căn bèn xoay người rời khỏi tiệm bánh. Lúc ăn sáng, gia chủ Hà gia Hà Mộng Đào nâng chiếc bát sứ tao nhã húp nốt ngụm cháo cuối cùng, buông bát xuống, dùng đũa chỉ vào lòng bát. Nhị nương hiểu ý bẻ nửa chiếc bánh nướng thả vào bát của ông. “Nhị ca, ông lão giữ miếu thành hoàng nhờ đệ nhắn ca qua đó viết hộ lão một bức thư.” Hà Diệu Tổ vừa nhai bánh nhồm nhoàm vừa ậm ừ nói. Lão nhị Hà gia Hà Trung Nguyên gật đầu, tỏ ý đã hiểu. “Tiền thư thì sao, đệ có thu không?” Thủ Căn đột nhiên mở miệng. Diệu Tổ ngừng ăn, tay cầm bát, miệng hàm hồ đáp: “Mười xu, đệ thu trước rồi.” “Đệ lại thu nữa!” Hà Trung Nguyên giận dữ buông đũa. “Ồn ào cái gì. Ăn không nói chuyện, ngủ không ồn ào, có gì thì ăn xong hẵn nói.” Gia chủ lên tiếng, mấy người con đều im lặng. Bữa sáng nhanh chóng ăn xong, Diệu Tổ vừa định đứng dậy thì đã nghe lão nhị Trung Nguyên chậm rãi mở miệng: “Cha, mẹ, nhị nương, đại ca, bây giờ đã là cuối tháng chín.” Toàn bộ Hà gia đột nhiên rơi vào trầm mặc, biểu tình khác nhau, biểu tình gia chủ Hà gia phức tạp nhất. Im lặng cả nửa ngày, Hà cha mới ho khan một tiếng: “Cuối tháng chín, ừm, cũng nên chuẩn bị là vừa.” Nói xong, đôi mày ông nhíu càng chặt. “Cần bao nhiêu?” Thủ Căn tựa hồ đã sớm hiểu ý đệ đệ bèn thẳng thắn hỏi. Hà Trung Nguyên tính toán một chút rồi nói: “Đệ là học trò chưa thi tú tài, cho nên cần tham gia thi huyện vào tháng hai năm sau, tháng tư thi phủ và thi viện, thông qua tất cả mới đạt được tư cách tú tài. Nhưng trước đó phải tìm một lẫm sinh (học trò đạt hạng tốt, được triều đình chu cấp) làm người bảo đảm, chuyện này cần hai lượng bạc. Thông qua thi phủ mới được tham gia thi viện cử hành tại phủ thành (kinh thành), nói cách khác đệ không cần chạy đi hai nơi. Nếu đệ thuận lợi vượt qua tất cả, đạt được tư cách tú tài, vào học trường công trong phủ, cả học phí lẫn sinh hoạt phí tổng cộng khoảng mười lượng.” “Mười lượng!” Diệu Tổ thất thanh. “Mười lượng? Đủ không?” Thủ Căn hỏi. Trung Nguyên khinh thường nhìn lão tam, sao đó quay sang cung kính trả lời đại ca: “Chắc cũng đủ, nếu có thể nhập học trường công trong phủ, đệ nhất định sẽ nỗ lực đọc sách, giành lấy tư cách lẫm sinh, như vậy mỗi năm sẽ được phát tám lượng ba chỉ phụ giúp tiền sinh hoạt. Nhỡ không đạt được tư cách lẫm sinh, đệ giúp người ta viết thư chép kinh cũng có thểm cầm cự đến kỳ thi hương. Đến khi đệ lấy được tư cách thi hương thì vẫn cần làm phiền đại ca đỡ đần chút ít.” Thủ Căn cúi đầu, thầm tính toán xem ngân lượng mình dành dụm cất dưới giường còn bao nhiêu. Hà cha nhìn về phía con trưởng. Hai vị phu nhân Hà gia cũng nhìn về phía con trưởng. Người con trai lớn của Hà gia Hà Thủ Căn là trụ cột cho cả gia đình. Mỗi thành viên Hà gia đều hiểu, tuy gia chủ là Hà cha, nhưng chống đỡ cả nhà lại là trưởng tử Thủ Căn. Mấy vị đệ muội khác cũng nhìn về phía đại ca. Bất quá ánh mắt Trung Nguyên là mong đợi, Thanh Vận là tôn kính, còn Diệu Tổ lại pha chút oán giận. Hà cha ho khan một tiếng, ôn tồn nói: “Thủ Căn, con có thể gom được bao nhiêu?” Thủ Căn ngẩng đầu, “Cha không cần lo lắng, sau khi trả hết nợ, hai năm nay con vẫn luôn dành dụm tiền cho Trung Nguyên đi thi.” Ngoại trừ nợ của tiểu tử Tam Đao thì một xu vẫn chưa trả. Hà cha gật đầu, trên mặt lộ vẻ vui vẻ: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt. Năm nay Trung Nguyên không kịp dự thi, cha còn sợ năm sau nó cũng không đi được. Kỳ thi đầu tiên cử hành vào mùa xuân năm sau, nếu đã gom đủ tiền thì cũng nên xuất phát là vừa.” “Dạ, con chuẩn bị đầu tháng sau xuất phát.” “Hảo hài tử, Hà gia có được quang tông diệu tổ hay không đều trông cậy vào con. Nếu như con thi đậu tú tài, mẹ chết cũng vui lòng.” Bà lớn Hà Diêu Thị vỗ lưng con thứ: “Con đi gấp rút thì phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Mẹ và nhị nương hai hôm nay sẽ may một chiếc áo choàng cho con, phủ thành không như ở nhà, người tại đó rất coi trọng áo mũ, thi phủ xong con đã trở thành học sinh của phủ, đừng để người khác coi thường. Con xem bên ngoài có đôi hài nào vừa thì mua sẵn hai đôi, mẹ bảo nhị nương làm thêm hai đôi.” “Đúng, đúng.” Hà phụ cùng nhị nương liên thanh gật gù. Hà Diêu Thị vừa dứt lời đã quay sang ấu nữ trong lòng bà nhỏ Thị Trang: “Thanh Vận à, nếu nhị ca con đậu tú tài, con không phải lo không được gả vào gia đình khá giả, ngày tháng mai sau cũng không cần sống khổ sở. Bất quá muốn tìm được người tốt thì con phải học làm một khuê tú, từ hôm nay trở đi, con không được ra ngoài nữa, nghe chưa?” “Đại nương…” Thanh Vận dùng dằng. Hà Diêu Thị trừng mắt, Thanh Vận tức khắc không dám lên tiếng, trong lòng tự biết mẹ sẽ không giúp mình, vì thế nàng đành cúi đầu, len lén đưa mắt cầu cứu đại ca. Thủ Căn cười với tiểu muội, thầm nghĩ trong thành dạo gần đây hơi lộn xộn, không cho nàng ra ngoài cũng tốt, còn đỡ phải phản bác mẫu thân. Thấy đại ca không ra mặt giùm mình, tiểu Thanh Vận dẩu mỏ, ngầm trù nhị ca thi rớt tú tài. Diệu Tổ vốn định ra ngoài, lúc này đột nhiên hừ lớn một tiếng, đá văng ghế rồi bước nhanh ra cửa. “Diệu Tổ! Con làm gì thế hả? Cho ai xem?” Hà cha lớn tiếng quát lên khiển trách. Nhị nương ánh mắt phức tạp nhìn đứa con do mình sinh ra, vừa bất đắc dĩ vừa giận. Diệu Tổ tay bấu chặt cửa, ngoảnh đầu lại, vành mắt hồng lên, nhìn chằm chằm vào ngón chân mà thấp giọng nói: “Không gì, con đi tìm Tiểu Xảo.” Nói rồi xoay đi, nhưng lại nhịn không được nói càng nhỏ: “Đồ bất công.” Hà cha giận dữ, sắp nổi cơn thịnh nộ thì bị trưởng tử kéo lại. Diệu Tổ thừa cơ chuồn mất. “Thằng bé này, thật là, lúc nào cũng xung động bộp chộp. Lần trước nó nói muốn làm ăn gì đó, con chẳng phải đã cho năm lượng bạc sao? Kết quả? Ra ngoài một chuyến chẳng những không thu về được đồng nào mà còn phí sạch cả vốn! Nếu không phải vì nó thua lỗ hết tiền vốn, Trung Nguyên có phải đợi đến năm sau mới được đi thi không?” “Làm ăn? Con thấy nó đi đánh bạc thì có.” Lão nhị Trung Nguyên lạnh giọng. “Trung Nguyên!” Thủ Căn trừng mắt, lập tức quay sang an ủi phụ thân: “Cha, đừng nhắc nữa, Diệu Tổ có chí tiến thủ chung quy là việc tốt. Làm ăn mà, có lời có lỗ. Năm lượng kia xem như mua về kinh nghiệm cho tam đệ, để lần sau nó biết phân biệt đường nào không thể đi, người nào không thể tin.” “Hừ! Tiến thủ cái gì! Nó không đánh bạc đã tốt lắm rồi. Hơn nữa nó mà có khiếu kinh doanh sao? Lần sau? Lần sau bảo nó tự bỏ vốn ra đi. Trong nhà có bao nhiêu tiền cho nó chứ? Bảo nó đến lâm trường làm việc, nó ngại khổ ngại mệt ngại ít tiền. Đứa con này!” Hà cha tức giận cãi, lắc đầu than vãn. Bà nhỏ không tiện mở miệng, lén lút kéo áo bà lớn. Bà lớn hiểu ý, mở lời giảng hòa: “Tướng công, bỏ đi. Diệu Tổ còn nhỏ, chờ nó lấy vợ sẽ an phận.” “Nhỏ? Mười tám mà còn nhỏ? Đại ca nó mười ba tuổi đã mang lương về nuôi cả nhà, mười sáu vào lâm trường. Hai năm nay, tiền nó mang về còn không bằng tiền nhị ca nó chép kinh viết thư, nó lại không giống lão nhị có khiếu học hành, nếu không phải hai người các bà nuông chiều nó, bây giờ nó…” “Cha, Diệu Tổ là út, khó tránh ỷ lại. Trong nhà cũng không thiếu chút tiền nó mang về, chỉ cần nó không đi vào con đường sai trái là được. Huống chi mẹ nói đúng, đợi nó thành gia lập thất xong xuôi tự nhiên hiểu ra tầm quan trọng của việc nuôi sống gia đình.” Bà hai gật đầu. Hà cha thấy bà lớn lẫn trưởng tử đều đã lên tiếng cũng không nói tiếp. “Mẹ, nhị nương, các người ở nhà chuẩn bị hành lý cho Trung Nguyên, có gì cứ đến chỗ ông chủ tìm con, con đi trước.” Xoa dịu ba vị cha mẹ xong xuôi, Thủ Căn vuốt đầu tiểu muội rồi ra ngoài. Trung Nguyên theo lời tam đệ đến miếu thành hoàng. Chuyện trong nhà trước giờ chưa cần gã quan tâm. “Đại ca! Đại ca!” Thủ Căn quay lại, nhìn thấy tiểu muội đang vén váy chạy theo. “Mẹ chẳng phải không cho muội xuất môn sao? Thế nào lại chạy ra đây?” Thủ Căn túm lấy cô em đã bị y chiều hư đến không còn thuốc chữa. “Đại ca,” Thanh Vận kéo góc áo y, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên: “dạo này ca có gặp Tam Đao ca không?” Thủ Căn hơi nhíu mày, “Cha không phải đã ba lần bảy lượt dặn dò chúng ta không được nhắc tới chuyện nhà mình quen biết Tam Đao hay sao?” “Muội đâu có nhắc trước mặt người khác. Hơn nữa ca dặn muội không được đi tìm Tam Đao ca thì muội đâu có đi.” Thanh Vận ủy khuất, cái miệng nho nhỏ cong lên, “Cha cũng thật là, Tam Đao ca đi đánh thuê thì đã sao, còn nói cái gì ca ấy thân phận thấp hèn, bảo chúng ta không được qua lại với ca ấy, nhà chúng ta rõ ràng đã thiếu người ta một ân tình lớn.” Thủ Căn vươn tay nhéo mũi cô bé, bất đắc dĩ cười đáp: “Muội đó, kiềm chế chút đi. Tam Đao không phải là người muội có thể dính lấy, biết chưa? Hơn nữa trong những phu tế mẹ cùng nhị nương chọn cho muội ca thấy cũng có vài người không tệ, nếu như muội muốn xem thử, ca có thể dẫn muội lén đi xem.” “Đại ca! Muội không cần mấy người đó đâu.” Thanh Vận dùng dằng, nũng nịu nói: “Đại ca, ca cảm thấy mấy tên kia sánh được với Tam Đao ca sao? Có bản lĩnh như Tam Đao ca sao? Hơn nữa bọn họ có… khí khái đàn ông như Tam Đao ca không?” Mặt Thanh Vận càng lúc càng hồng. Ôi! Thủ Căn thầm than trong lòng. Lưu manh chết giẫm. Y phục không chịu mặc đàng hoàng, cứ thích hở hang khoe ngực đi nhông nhông ngoài đường. Thân hình như vậy, diện mạo như vậy, nam nhân có được mấy người? Ngươi nói xem, nhìn thấy một nam nhân như hắn, còn chưa kết hôn, lại đang tỏa sáng trong thành, tim đại cô nương tiểu tức phụ có ai yên ổn nổi chứ? Bây giờ hay rồi, cả tiểu muội của y cũng đã rơi xuống hố. Không được, lần sau gặp mặt xem ra y phải nói chuyện đàng hoàng với hắn, bảo hắn tránh xa Thanh Vận một chút, tốt nhất từ nay về sau đừng xuất hiện trong vòng năm dặm quanh Hà gia. “Đại ca, muội biết quan hệ của ca và Tam Đao ca rất tốt, ca có thể, có thể…” Thanh Vận xấu hổ vặn vẹo ngón tay. “Không.” Thủ Căn dứt khoát như đinh đóng cột, không cho tiểu muội chút hy vọng nào. “Đại ca!” Thanh Vận giậm chân, “Ca, ca… Ca đáng ghét nhất!” Nói xong liền chạy ù vào nhà, đóng cửa cái rầm. “Nha đầu này…” Thủ Can lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ nếu Thanh Vận biết Tam Đao thật ra thích nam nhân thì… Ha ha! Thủ Căn quyết định lần sau nếu nha đầu còn hỏi về Tam Đao, y sẽ nói với cô bé tên lưu manh nọ có quan hệ mờ ám với La quả phụ chủ tiệm điểm tâm, hơn nữa còn thường xuyên qua đêm tại chốn trăng hoa, như vậy mới có thể chặt đứt tơ tưởng trong đầu nó, hơn nữa y cũng không nói dối. “Ông chủ Lưu.” Thủ Căn đứng bên ngoài cửa hàng đồ dùng trong nhà Bảo Sinh gọi vào. “Ồ, Căn Tử, ngươi tới rồi, ngồi ngồi.” Tiệm Bảo Sinh rất nhỏ, con trưởng ông chủ Lưu Bảo Sinh tuổi hơn ba mươi, sớm đã trở thành người đứng đầu cửa tiệm, quen biết Thủ Căn từ bé đến lớn, sau khi ngẩng đầu chào y thì tiếp tục công việc như thường. “Cha ngươi đâu?” Thủ Căn cũng không khách sáo tiến vào, tự tìm một chiếc ghế để ngồi. “Ông ấy đến cửa hàng Thư gia, xem thử có thể xin đại chưởng quỹ của bọn họ giúp đỡ cho hàng hóa của chúng ta đi nhờ thuyền không.” Lưu Bảo Sinh vừa bào mặt gỗ vừa nói. “Đại chưởng quỹ của họ chẳng phải rất khó nói chuyện sao?” Từng làm công cho Thư gia, Thủ Căn đã nếm không ít gai của vị đại chưởng quỹ kia, y cười khổ hỏi. Bảo Sinh ngẩng đầu, cười cười: “Cha ta mang theo hai lạng trà xuân.” “Hai lạng trà xuân? Không ít tiền đó?” “Chịu thôi. Tiệm bọn ta nhỏ, tiệm mộc ở đây lại nhiều, sản phẩm làm xong tám phần đều bán lại cho cửa hàng Thư gia, kiếm chẳng được bao tiền, không vận chuyển hàng ra ngoài thành không được. Nhưng bọn ta lại không kham nổi toàn bộ phí vận chuyển, chỉ đành đi cần xin đại chưởng quỹ Thư gia.” Cúi đầu thổi đi mạt gỗ, Bảo Sinh chợt nhớ ra chuyện gì. “À phải, ngươi đến chạm trổ lưng ghế đúng không? Ừ, đều đặt bên kia, hai cái, bản vẽ trong tủ, ngươi tự lấy nhé. Xem thử khắc nổi không?” Thủ Căn theo lời Bảo Sinh lấy xem thử, đối chiếu lưng ghế một chút, đáp: “Được. Điêu khắc, đánh bóng, sơn màu, tất thảy cần nửa tháng, được không?” Bảo Sinh lắc đầu, “Mười ngày, không thể lâu hơn. Hai lưng ghế này là hoa khôi Uyển Nương của Uyển lâu cần, nói muốn trong mười ngày đầu tháng. Hình như có mấy vị khách rất quan trọng, những đồ dùng cũ mòn trong nhà đều phải đổi hết.” “Vậy sao.” Thủ Căn hơi đau đầu, trước giờ y làm việc chậm rãi kỹ lưỡng, muốn nhanh thật sự hơi khó. “Ừ, còn không được khắc ẩu. Ma ma Uyển lâu đã nói phải xem hàng trước, Uyển Nương ưng ý mới trả tiền.” “Ta sẽ cố.” Thủ Căn gật đầu. Từ khi y trở về từ lâm trường, cha con Bảo Sinh đã giúp y rất nhiều, có thể nói bảy phần đơn hàng đặt y điêu khắc đều từ đây mà ra. Tiệm Bảo Sinh trở nên im lặng, Bảo Sinh chuyên tâm mài nhẵn mặt gỗ, Thủ Căn chăm chú nghiên cứu hình vẽ trong tay. Không biết qua bao lâu, Thủ Căn đột nhiên nghe “Cạch!” một tiếng. “Cha? Cha sao thế?” Âm thanh lo lắng của Bảo Sinh vang lên. “Ông chủ Lưu.” Thủ Căn đứng dậy. Lưu Vĩ Bồ xoa xoa cánh tay, sắc mặt khó coi, đáp: “Thủ Căn, ngươi đến rồi.” “Cha? Xảy ra chuyện gì?” Bảo Sinh lo lắng dìu ông ngồi xuống. “Ôi chao, đừng nhắc nữa!” Thủ Căn rót cho ông một chén trà. Uống xong hai ly trà, Lưu Vĩ Bồ lúc này mới buồn rầu mở miệng: “Các ngươi biết trên tường ngoài thành đông có treo một xác người không?” Thủ Căn, Bảo Sinh nhìn nhau, cùng gật đầu. “Đó là nhị chưởng quỹ cửa hàng Thư gia!” “Cái gì?!” Cả hai đồng thời kêu lên sợ hãi. “Suỵt… Nhỏ thôi! Chuyện này bên ngoài còn chưa biết. Cửa tiệm Thư gia đang làm ầm ĩ, tuyên bố nội trong ba ngày nhất định tìm ra hung thủ, nghiêm trị không tha. Khi ta trở về, đại chưởng quỹ đang cho người đi mời Đao ca.” “Hả? Mời Đao ca? Chuyện này có liên quan đến Đao ca?” Bảo Sinh nhỏ giọng thốt. Sắc mặt Thủ Căn kinh sợ. Nhị chưởng quỹ? Nhị chưởng quỹ nào? Lẽ nào… Còn nữa, Tam Đao đã về? Về hồi nào? “Không biết có liên quan hay không, có lẽ chẳng qua chỉ muốn trao đổi tin tức. Nghe nói mấy vị có máu mặt trong thành đều bị mời đến.” Đặt tách trà xuống, Lưu Vĩ Bồ than thở: “Nói chung trong thời gian này mọi người hãy yên phận một chút. Thủ Căn, ngươi bảo tam đệ ngươi ít tới đổ trường đi, đừng đâm đầu vào lưỡi đao.” “Đổ trường? Diệu Tổ?” Sắc mặt Thủ Căn thay đổi. Sao y không biết chuyện đệ mình đi bài bạc. “Sao? Ngươi vẫn chưa biết?” Lưu Vĩ Bồ sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ hối hận, ông lắc đầu: “Ây da, không gì. Thằng bé Diệu Tổ không nhiều vốn liếng, có đổ cũng không đổ lớn được, cùng lắm đùa chơi thôi mà. Lần trước ta đi giao hàng cho đổ trường Hồng Lung Đăng, ra vào mấy bận, nhìn thấy Diệu Tổ hai lần, bất quá đặt không nhiều, ngươi đừng lo.” “Không nhiều cũng không được. Thằng nhóc đó đang suy nghĩ gì chứ! Ông chủ Lưu, ông nhìn thấy đệ đệ tôi khi nào?” Thủ Căn sầm mặt. Tiểu tử chết tiệt, đại ca ngươi đang lo sốt vó chuyện trả nợ cho tên khốn nọ, còn ngươi, ngươi giỏi lắm! Không giúp ta còn phá của. Có giỏi ngươi đừng để ta túm được! “Hình như là cuối tháng trước, à, còn đầu tháng này nữa.” Thủ Căn gằn giọng, “Ông chủ Lưu, Bảo Sinh, tôi về lấy dụng cụ, buổi chiều đến.” Thủ Căn không hề về nhà mà mang theo một bụng lửa giận đi thành tây. Thành tây, nơi hỗn loạn nhất Phiến Mã. Ăn uống phiêu đổ, những nơi khác có gì thành tây đều không thiếu. Y không phải lần đầu dến thành tây, nhưng hai năm nay đến đây tám chín phần là vì lão tam Hà Diệu Tổ. Tiểu Tam nhà y không biết khi nào bị nhiễm thói bài bạc, tiền công kiếm về đều nướng sạch cho sòng bạc còn chưa nói, nó còn dám lấy không dưới mười xâu tiền đại ca nó dành dụm để trả nợ đi đánh bạc. Lần trước mình còn tin lời bịa đặt của nó bảo đi làm ăn, đem tiền dành cho Trung Nguyên đi thi giao nó làm vốn, thế mà nó lại đem đi bài bạc, thua sạch đến một xu cũng không còn. Lúc y đích thân chất vấn nó, có lẽ nó cho rằng giấy không gói được lửa, hoặc giả còn chút lòng ăn năn nên mới khai rõ đầu đuôi ngọn nguồn với y, nói rằng mấy người kia hợp lại gạt nó. Nhìn đứa em út đáng thương, y tha thứ cho nó. Người không tài năng không sao, chỉ cần biết quay đầu là được. Tiểu Tam khi ấy còn thề thốt không bao giờ dính vào bài bạc, nhưng từ đó đến giờ không biết nó còn đi bao nhiêu lần? Thái dương tuy đã lên cao nhưng những áng mây dư thừa vẫn cản hết tất cả hơi ấm mặt trời, cộng thêm gió lạnh như dao cắt, khiến cả Phiến Mã như đã trở thành hầm đã khổng lồ. Thủ Căn không biết vì lạnh hay vì giận mà toàn thân run lên. Đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, Hồng Lung Đăng đã ở ngay trước mắt. Ngọn đèn lồng đỏ ngoài cửa Hồng Lung Đăng còn chưa thắp lên, dù đang ban ngày nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gào thét hỗn loạn bên trong truyền ra. Vừa nghĩ đến viễn cảnh tam đệ rất có thể đang ở trong phung phí tiền mồ hôi nước mắt kiếm về, Thủ Căn nhìn cửa vào Hồng Lung Đăng mà sinh lòng chán ghét. Tại Phiến Mã, người trải qua ngày tháng nghèo khổ không ít, những kẻ vọng tưởng một đêm phát tài đi trên đường vơ đại cũng được cả nắm. Thợ đốn gỗ bên ngoài đến cũng rất hỗn tạp, tiền làm ra không có chỗ tiêu, vì thế đổ trường, kỹ quán tự nhiên trở thành nơi bọn họ hoang phí hoặc phát tiết. Không riêng gì trong thành, cả lâm trường cũng có không ít nơi cờ bạc gái gú. Nam nhân không cần ra khỏi lâm trường vẫn có thể tìm được lạc thú. Mang theo tâm tình gần như oán hận, Thủ Căn lê bước qua cánh cổng chính. Một cánh tay tóm lấy y. Tên côn đồ trông cửa nghiêng đầu nhìn y, cất giọng âm dương quái khí hỏi: “Tới chơi cái gì?” Nhãn tình tên nọ rất hiểm, người đến có phải để chơi không vừa liếc mắt đã nhận ra. “Tìm người.” Thủ Căn thẳng thắn đáp. “Không có người ngươi tìm.” Tên côn đồ duỗi chân chặn ngang cửa chính. Lại nữa! Mắc chi mà ngày nào cũng có người thân hay bạn bè của đám con bạc tìm đến? Đây chẳng phải muốn phá hư chuyện làm ăn của đổ trường sao? “Ta tìm đệ ta, trong nhà có việc. Làm phiền vị đại ca này vào trong gọi hộ một tiếng, em của ta tên Diệu Tổ.” Thủ Căn nén giận nói. “Ta đã bảo ở đây không có người ngươi cần tìm!” “Sao? Có người náo loạn?” Bên trong thò ra một cái đầu. “Ôi chao! Không phải Căn Tử đây sao? Thế nào? Ngươi cũng chạy đến chơi?” Thủ Căn vừa thấy người quen biểu tình liền thả lỏng bớt chút ít, “Đại Đầu, là ngươi à. Ngươi kiếm sống ở đây sao?” “Phải, đại gia ta cùng tên họ Vương quản sự lâm trường không hợp, biểu ca ta nói ta sức khỏe như trâu nên giới thiệu ta đến canh cửa. Còn ngươi? Đến có chuyện gì?” Đại Đầu vừa dùng ngón trỏ ngoáy mũi vừa bước ra. “Ta đến tìm đệ đệ Diệu Tổ. Ngươi có nhìn thấy nó không?” “Diệu Tổ?” Đại Đầu đột nhiên lúng túng, chùi chùi ngón trỏ dùng ngoáy mũi vào vạt áo. “Không biết, ta không gặp hắn. Sao ngươi lại đến đây tìm hắn?” “Có người nói với ta nó đến đây trác táng.” Thủ Căn nhìn chằm chằm vào mắt Đại Đầu. Đại Đầu dùng bàn tay mới ngoáy mũi để gãi đầu, pha trò đáp: “Gì chứ, ngươi nghe ai nói bừa vậy. Diệu Tổ hai năm nay đều đến lâm trường, hôm nay phát lương, hắn làm sao có thể chạy đến nơi này chứ.” Thủ Căn không muốn nói nhiều bèn nhấc chân vào trong. “Nè nè! Căn Tử!” Đại Đầu giang hai tay ngăn cản Thủ Căn. “Đại Đầu, tránh ra!” “Căn Tử! Đừng như vậy, Diệu Tổ thật sự không có ở đây.” “Ê, tên Căn Tử kia, đừng tưởng huynh đệ dễ nói chuyện, ngươi không được phá hoại quy củ. Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn quậy thì cẩn thận ta ném ngươi ra ngoài.” “Ngươi ném thử xem!” “Ôi chao! Còn dám ngang ngược! Tên ranh con nhà ngươi, không giáo huấn ngươi ngươi tưởng chức thần giữ cửa của gia gia ngươi là giả chắc?” Tên côn đồ miệng mồm tục tĩu mắng chửi, chuẩn bị bước qua đẩy người. Đại Đầu không hề ngăn cản. Thủ Căn đi đứng bất ổn, tên côn đồ vừa đẩy đã lùi liên tiếp ba bước rồi ngã phịch xuống đất. “Ha ha! Thằng thọt như ngươi lại dám đến phá! Còn chưa cút cho ông!” “Cút con mẹ ngươi!” Thủ Căn thẹn quá hóa giận, chống tay đứng dậy chưa vững đã nhào lên. Đại Đầu lần thứ hai giang tay cản, “Căn Tử, bình tĩnh!” “Tiểu tử, ngươi nói cái gì?!” “Ta nói cút con mẹ ngươi ấy!” Thủ Căn xông lên thất bại bèn chửi ầm lên. “Mẹ nó, xem ông hôm nay có băm thằng thọt nhà ngươi thành tương không! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Đại Đầu, ngươi tránh ra cho lão tử!” “Hồ ca, đừng, đều là người nhà. Căn Tử, ngươi đừng xung động, Diệu Tổ thật sự không có tới, ta không gạt ngươi đâu.” Thương cảm cho Đại Đầu vừa phải xoa dịu người này lại phải kiềm chế người kia. “Đại Đầu, chúng ta từ bé mặc chung một khố đến lớn, tiểu tử ngươi vừa vểnh mông ta đã biết ngươi muốn đánh rắm cái gì! Ngươi nói đi, có phải Diệu Tổ đánh tiếng với ngươi, dặn ngươi không được nói cho ta biết không?  rốt cuộc nó có đang ở đây hay không?” Thủ Căn càng không vào được càng sốt ruột. “Căn Tử, ta…” “Đại Đầu, tiểu tử ngươi tránh ra! Ta thấy thằng thọt này thiếu người dạy dỗ! Dám chạy đến Hồng Lung Đăng chúng ta náo loạn!” “Ta thấy tên khốn nạn nhà ngươi mới cần người dạy dỗ! Ta tìm em ta ngươi cản cái gì mà cản!” Thằng thọt thằng thọt, mấy tiếng “thằng thọt” gọi hay đến nỗi Thủ Căn gân xanh nổi lên đầy đầu. Tuy bề ngoài y luôn tỏ ra không để bụng chuyện chân mình có tật, nhưng bị người khác chế giễu ngay trước mặt lại là chuyện khác. Hà Thủ Căn y không chủ động gây chuyện, nhưng không hề có nghĩa là y sợ chuyện. Tại thành Phiến Mã nam nhân không biết đánh nhau không biết đáp trả chỉ có nước bị đè đầu cưỡi cổ. Huống hồ lúc này Thủ Căn đã xác định Diệu Tổ đang bài bạc bên trong, nóng nảy đến bốc khói, cho nên không nhịn nổi mấy câu khiêu khích hàm hồ đã ra tay. “Ơ! Dám cãi lão tử! Hôm nay ông đây không đánh ngươi què luôn chân kia thì ông không lăn lộn trong thành này nữa!” “Đánh nhau! Đánh nhau! Hồng Lung Đăng hôm nay có đánh nhau!” Một tiếng thét to vừa vang lên lập tức thu hút một đám người bu quanh xem náo nhiệt. Bên này Thủ Căn cùng tên côn đồ gọi là Hồ ca đang đánh nhau túi bụi, bên kia Đại Đầu vừa kéo vừa khuyên, thỉnh thoảng còn ăn mấy cú. Ngoài cửa lộn xộn đương nhiên làm kinh động đến người bên trong Hồng Lung Đăng, vài tên đánh thuê cũng đã chạy ra. Thấy người mình đang quần nhau với người khác, bọn chúng chẳng buồn ngăn cản, đồng loạt xông lên vây đánh Thủ Căn. Đại Đầu thấy Thủ Căn không ngừng trúng đòn, không biết từ khi nào can ngăn đã biến thành chống đỡ, cùng gia nhập hỗn chiến. Người xem dường như sợ ba đánh hai chưa đủ náo nhiệt, kẻ mắng mỏ kẻ reo hò, thậm chí còn có tiếng chỉ điểm Thủ Căn, Đại Đầu làm sao đánh trả hỗn loạn vang lên. Trong thoáng chốc, cửa chính Hồng Lung Đăng vào không được ra không xong, triệt để tắt nghẽn. “Ồ, ở đây xảy ra chuyện gì? Đông vui quá nhỉ.”